Chương 340: Gặp lại
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hứa Lập khẽ lắc đầu, hắn cố vứt ký ức về Kế Xuân Mai ra khỏi đầu mình. Mình đã có Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai cũng đã kết hôn, mình và cô sẽ không có quan hệ gì nữa. Hôm nay gặp lại cũng chỉ coi là một ký ức mà thôi.
Hai cầu thang đi xa nhau, Hứa Lập thoáng quay đầu lại và phát hiện Kế Xuân Mai cũng đứng đó lén nhìn mình. Hứa Lập mỉm cười với cô rồi xoay người đi. Hắn không thấy được vẻ thất thố của Kế Xuân Mai khi nhìn thấy mình mỉm cười.
Hứa Lập lái xe chạy tới nhà Phạm Kiệt, vợ chồng Phạm Kiệt vẫn chưa tan làm, Phạm Ngọc Hoa cũng chưa về. Cũng may bảo mẫu trong nhà biết Hứa Lập là chồng tương lai của Phạm Ngọc Hoa nên mới cho hắn vào nhà. Hứa Lập vào trong còn tự mình tới tủ lạnh lấy hoa quả, bật Tv và ngồi trên ghế hưởng thụ sự thoải mái này.
Hoàn cảnh thoải mái làm Hứa Lập rất nhanh nằm thiếp đi trên ghế. Hắn đang ngủ say đột nhiên thấy mũi ngứa ngứa, Hứa Lập mở mắt phát hiện thấy Phạm Ngọc Hoa đang ngồi trước mặt mình, một tay cô cầm lấy tóc trêu hắn. Thấy Hứa Lập mở mắt, Phạm Ngọc Hoa vội vàng quay đầu sang bên.
Bảo mẫu thấy Hứa Lập tới, ả cũng biết Phạm Ngọc Hoa mấy hôm nay không ngừng nhắc Hứa Lập nên gọi điện thông báo. Phạm Ngọc Hoa nghe nói Hứa Lập ở nhà liền vội vàng về trước khi hết giờ làm. Thấy Hứa Lập nằm ngủ trên ghế, Phạm Ngọc Hoa muốn vung chân đá hắn vì tội về mà không báo cho mình.
Chẳng qua Phạm Ngọc Hoa lại thấy hộp quà ở bàn uống nước, cô hỏi mới biết là do Hứa Lập cầm tới, Phạm Ngọc Hoa đoán ngay là hắn mua tặng mình. Phạm Ngọc Hoa cẩn thận mở ra thấy là một chiếc ví nhỏ tinh xảo đương nhiên vui vẻ thầm nghĩ hắn còn nghĩ tới mình, tha cho hắn một lần. Nhìn Hứa Lập đang ngủ say, Phạm Ngọc Hoa lấy tóc trêu Hứa Lập. Nhưng khi Hứa Lập tỉnh dậy, cô lại quay đầu đi ra vẻ không thèm để ý tới Hứa Lập vì tộ hắn có hơn nửa tháng không về gặp mình.
Phạm Ngọc Hoa có tâm tư gì, Hứa Lập sao không rõ. Hứa Lập đưa tay ra ôm đặt Phạm Ngọc Hoa vào lòng mình. Dù Phạm Ngọc Hoa có chống cự cũng không thoát được khỏi tay Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa tức tối cắn mạnh vào tay Hứa Lập.
- A, em sao lại thích cắn anh vậy?
Chiêu này Hứa Lập thường xuyên hưởng thụ, mỗi khi Phạm Ngọc Hoa tức là sẽ cắn tay Hứa Lập.
Hứa Lập mặc dù đau nhưng không dám dùng sức thoát ra nếu không với cân nặng của Phạm Ngọc Hoa thì hắn chỉ hơi đẩy là Phạm Ngọc Hoa đã bay ra ngoài.
Phạm Ngọc Hoa cắn gần phút mới oán hận bỏ ra.
- Cắn anh đó, cắn tên xấu xa này, ai bảo anh không để ý tới người ta.
- Bà cô của tôi ơi, mỗi tối nói chuyện điện thoại nửa tiếng mà còn nói anh kđảng ủy.
Nói xong Hứa Lập mỉm cười đầy xấu xa nhỏ giọng nói bên tai Phạm Ngọc Hoa.
- Em là trách anh tối không làm gì kia hả?
Vừa nói hai tay Hứa Lập đã đặt lên ngực Phạm Ngọc Hoa.
- A.
Phạm Ngọc Hoa chỉ thấy người mình như bị điện giật, cả người tê tê.
- Đáng ghét.
Phạm Ngọc Hoa mặc dù nói thế nhưng vẫn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, tay thì ôm chặt lấy hắn.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa ngồi trong lòng, hắn thầm hận nếu không phải vẫn sớm, mình đang ở phòng khách thì đã xử tử Phạm Ngọc Hoa rồi.
Hai người duy trì trạng thái này không được bao lâu thì Phạm Kiệt trở về. Phạm Kiệt cũng nhận được điện do bảo mẫu gọi nên về sớm. Chẳng qua Tôn Minh Tuệ đang làm phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Giang Ninh nên mỗi ngày đều phải đi làm ở Giang Ninh, đi sớm về muộn nên chưa về ngay được.
Phạm Kiệt đẩy cửa tiến vào, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi trên ghế nghe tiếng động vội vàng tách nhau ra. Hứa Lập không dám trêu con gái rượu ngay trước mặt bố vợ.
Phạm Kiệt vừa vào thấy hai người Hứa Lập tách nhau ra, quần áo vẫn hơi nhăn nhó nên ông biết bọn họ đang làm gì. Chẳng qua Phạm Kiệt cũng không để ý, con gái mình có thể có bạn trai tốt như Hứa Lập, mình rất yên tâm. Hơn nữa trong thời gian này biểu hiện của Hứa Lập ở Vọng Giang rất xuất sắc, Phạm Kiệt càng nhìn Hứa Lập càng thấy thuận mắt nên không mắng Hứa Lập. Phạm Kiệt còn trêu.
- Xem ra là bố về sớm rồi, hay là mình ra ngoài đi dạo lát quay về.
- Bố.
Phạm Ngọc Hoa đỏ bừng mặt, cô vội chạy tới làm nũng Phạm Kiệt. Về phần Hứa Lập chỉ có thể đứng tại chỗ mỉm cười không lên tiếng.
- Được rồi, được rồi, bố không nói nữa, không nói nữa. Tiểu Trân, nấu cơm xong chưa? Xong rồi thì ăn thôi.
Bảo mẫu Tiểu Trân ở trong bếp vội vàng trả lời.
- Xong rồi ạ, còn một món nữa là xong hết.
- Ừ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, có được không?
Phạm Kiệt âu yếm vỗ vỗ tay Phạm Ngọc Hoa.
- Vâng, con cũng đói rồi.
Phạm Ngọc Hoa khoác tay Phạm Kiệt đi vào phòng ăn.
- Sợ là không phải con đói mà là con đau lòng khi có người khác đói.
Phạm Kiệt nhìn con gái liền không nhịn được trêu chọc. Nếu không chờ con gái lấy Hứa Lập thì mình làm bố vợ cũng không tiện trêu con gái, con rể như vậy nữa.
- Bố nói linh tinh, nói nữa là trưa con không cho bố uống rượu.
Phạm Ngọc Hoa hung dữ nói.
- Ôi, con gái, con đang uy hiếp bố hả. Bố ở ngoài không dám uống rượu linh tinh, về nhà mẹ con không cho bố uống. May là bây giờ trưa mẹ con không có nhà, con lại cấm bố là sao?
Phạm Kiệt rất có nguyên tắc, trong các bữa cơm khách ông không uống nhiều, bình thường chỉ uống chai bia hoặc hai ba chén mà thôi. Ông sợ uống nhiều sẽ gây chuyện gì đó không hay.
Hứa Lập lúc này đi lên cười nói:
- Phạm thúc, trưa nay cháu với chú uống nhiều một chút. Chẳng qua nếu uống nhiều mà ảnh hưởng tới công việc của chú thì chú đừng trách cháu.
Phạm Ngọc Hoa ở bên nói xen vào.
- Vậy anh không về Vọng Giang ư?
- Hôm nay không về, anh ở lại với em để bù cho mấy tuần.
- Hay, Tiểu Hoa mau đi lấy hai chai rượu, trưa nay nhà ta uống thoải mái, chiều chú cũng không có công việc gì quan trọng cả, không đến cũng không sao.
Phạm Kiệt kỳ thật rất thích cảm giác ngồi uống rượu với Hứa Lập, hơn nữa ông còn có không ít lời muốn nói với Hứa Lập.
Hai cầu thang đi xa nhau, Hứa Lập thoáng quay đầu lại và phát hiện Kế Xuân Mai cũng đứng đó lén nhìn mình. Hứa Lập mỉm cười với cô rồi xoay người đi. Hắn không thấy được vẻ thất thố của Kế Xuân Mai khi nhìn thấy mình mỉm cười.
Hứa Lập lái xe chạy tới nhà Phạm Kiệt, vợ chồng Phạm Kiệt vẫn chưa tan làm, Phạm Ngọc Hoa cũng chưa về. Cũng may bảo mẫu trong nhà biết Hứa Lập là chồng tương lai của Phạm Ngọc Hoa nên mới cho hắn vào nhà. Hứa Lập vào trong còn tự mình tới tủ lạnh lấy hoa quả, bật Tv và ngồi trên ghế hưởng thụ sự thoải mái này.
Hoàn cảnh thoải mái làm Hứa Lập rất nhanh nằm thiếp đi trên ghế. Hắn đang ngủ say đột nhiên thấy mũi ngứa ngứa, Hứa Lập mở mắt phát hiện thấy Phạm Ngọc Hoa đang ngồi trước mặt mình, một tay cô cầm lấy tóc trêu hắn. Thấy Hứa Lập mở mắt, Phạm Ngọc Hoa vội vàng quay đầu sang bên.
Bảo mẫu thấy Hứa Lập tới, ả cũng biết Phạm Ngọc Hoa mấy hôm nay không ngừng nhắc Hứa Lập nên gọi điện thông báo. Phạm Ngọc Hoa nghe nói Hứa Lập ở nhà liền vội vàng về trước khi hết giờ làm. Thấy Hứa Lập nằm ngủ trên ghế, Phạm Ngọc Hoa muốn vung chân đá hắn vì tội về mà không báo cho mình.
Chẳng qua Phạm Ngọc Hoa lại thấy hộp quà ở bàn uống nước, cô hỏi mới biết là do Hứa Lập cầm tới, Phạm Ngọc Hoa đoán ngay là hắn mua tặng mình. Phạm Ngọc Hoa cẩn thận mở ra thấy là một chiếc ví nhỏ tinh xảo đương nhiên vui vẻ thầm nghĩ hắn còn nghĩ tới mình, tha cho hắn một lần. Nhìn Hứa Lập đang ngủ say, Phạm Ngọc Hoa lấy tóc trêu Hứa Lập. Nhưng khi Hứa Lập tỉnh dậy, cô lại quay đầu đi ra vẻ không thèm để ý tới Hứa Lập vì tộ hắn có hơn nửa tháng không về gặp mình.
Phạm Ngọc Hoa có tâm tư gì, Hứa Lập sao không rõ. Hứa Lập đưa tay ra ôm đặt Phạm Ngọc Hoa vào lòng mình. Dù Phạm Ngọc Hoa có chống cự cũng không thoát được khỏi tay Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa tức tối cắn mạnh vào tay Hứa Lập.
- A, em sao lại thích cắn anh vậy?
Chiêu này Hứa Lập thường xuyên hưởng thụ, mỗi khi Phạm Ngọc Hoa tức là sẽ cắn tay Hứa Lập.
Hứa Lập mặc dù đau nhưng không dám dùng sức thoát ra nếu không với cân nặng của Phạm Ngọc Hoa thì hắn chỉ hơi đẩy là Phạm Ngọc Hoa đã bay ra ngoài.
Phạm Ngọc Hoa cắn gần phút mới oán hận bỏ ra.
- Cắn anh đó, cắn tên xấu xa này, ai bảo anh không để ý tới người ta.
- Bà cô của tôi ơi, mỗi tối nói chuyện điện thoại nửa tiếng mà còn nói anh kđảng ủy.
Nói xong Hứa Lập mỉm cười đầy xấu xa nhỏ giọng nói bên tai Phạm Ngọc Hoa.
- Em là trách anh tối không làm gì kia hả?
Vừa nói hai tay Hứa Lập đã đặt lên ngực Phạm Ngọc Hoa.
- A.
Phạm Ngọc Hoa chỉ thấy người mình như bị điện giật, cả người tê tê.
- Đáng ghét.
Phạm Ngọc Hoa mặc dù nói thế nhưng vẫn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, tay thì ôm chặt lấy hắn.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa ngồi trong lòng, hắn thầm hận nếu không phải vẫn sớm, mình đang ở phòng khách thì đã xử tử Phạm Ngọc Hoa rồi.
Hai người duy trì trạng thái này không được bao lâu thì Phạm Kiệt trở về. Phạm Kiệt cũng nhận được điện do bảo mẫu gọi nên về sớm. Chẳng qua Tôn Minh Tuệ đang làm phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Giang Ninh nên mỗi ngày đều phải đi làm ở Giang Ninh, đi sớm về muộn nên chưa về ngay được.
Phạm Kiệt đẩy cửa tiến vào, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi trên ghế nghe tiếng động vội vàng tách nhau ra. Hứa Lập không dám trêu con gái rượu ngay trước mặt bố vợ.
Phạm Kiệt vừa vào thấy hai người Hứa Lập tách nhau ra, quần áo vẫn hơi nhăn nhó nên ông biết bọn họ đang làm gì. Chẳng qua Phạm Kiệt cũng không để ý, con gái mình có thể có bạn trai tốt như Hứa Lập, mình rất yên tâm. Hơn nữa trong thời gian này biểu hiện của Hứa Lập ở Vọng Giang rất xuất sắc, Phạm Kiệt càng nhìn Hứa Lập càng thấy thuận mắt nên không mắng Hứa Lập. Phạm Kiệt còn trêu.
- Xem ra là bố về sớm rồi, hay là mình ra ngoài đi dạo lát quay về.
- Bố.
Phạm Ngọc Hoa đỏ bừng mặt, cô vội chạy tới làm nũng Phạm Kiệt. Về phần Hứa Lập chỉ có thể đứng tại chỗ mỉm cười không lên tiếng.
- Được rồi, được rồi, bố không nói nữa, không nói nữa. Tiểu Trân, nấu cơm xong chưa? Xong rồi thì ăn thôi.
Bảo mẫu Tiểu Trân ở trong bếp vội vàng trả lời.
- Xong rồi ạ, còn một món nữa là xong hết.
- Ừ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, có được không?
Phạm Kiệt âu yếm vỗ vỗ tay Phạm Ngọc Hoa.
- Vâng, con cũng đói rồi.
Phạm Ngọc Hoa khoác tay Phạm Kiệt đi vào phòng ăn.
- Sợ là không phải con đói mà là con đau lòng khi có người khác đói.
Phạm Kiệt nhìn con gái liền không nhịn được trêu chọc. Nếu không chờ con gái lấy Hứa Lập thì mình làm bố vợ cũng không tiện trêu con gái, con rể như vậy nữa.
- Bố nói linh tinh, nói nữa là trưa con không cho bố uống rượu.
Phạm Ngọc Hoa hung dữ nói.
- Ôi, con gái, con đang uy hiếp bố hả. Bố ở ngoài không dám uống rượu linh tinh, về nhà mẹ con không cho bố uống. May là bây giờ trưa mẹ con không có nhà, con lại cấm bố là sao?
Phạm Kiệt rất có nguyên tắc, trong các bữa cơm khách ông không uống nhiều, bình thường chỉ uống chai bia hoặc hai ba chén mà thôi. Ông sợ uống nhiều sẽ gây chuyện gì đó không hay.
Hứa Lập lúc này đi lên cười nói:
- Phạm thúc, trưa nay cháu với chú uống nhiều một chút. Chẳng qua nếu uống nhiều mà ảnh hưởng tới công việc của chú thì chú đừng trách cháu.
Phạm Ngọc Hoa ở bên nói xen vào.
- Vậy anh không về Vọng Giang ư?
- Hôm nay không về, anh ở lại với em để bù cho mấy tuần.
- Hay, Tiểu Hoa mau đi lấy hai chai rượu, trưa nay nhà ta uống thoải mái, chiều chú cũng không có công việc gì quan trọng cả, không đến cũng không sao.
Phạm Kiệt kỳ thật rất thích cảm giác ngồi uống rượu với Hứa Lập, hơn nữa ông còn có không ít lời muốn nói với Hứa Lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.