Chương 117: Gặp ở Long Cung
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Nhìn tất cả mọi người ở hội trường đang chú ý tới Hứa Lập, lại nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Hứa Lập, Chu Thông thầm cắn răng. Y không nghĩ các vấn đề mình đưa ra đều bị Hứa Lập hóa giải một cách dễ dàng, đây có khác gì khiến Hứa Lập nổi tiếng trước mặt mọi người cơ chứ? Trên mặt chủ tịch huyện Dương Khoa mặc dù không thể hiện gì khác nhưng nhìn y vỗ tay hời hợt, Chu Thông cũng có thể biết đối phương đang rất không thoải mái.
Triệu Bảo Cương cũng gật đầu nói:
- Mọi người đều nghe được Tiểu Hứa nói rồi đó, công tác thu hút đầu tư lần này có ý nghĩa quan trọng đối với sự phát triển kinh tế, phát triển xã hội của Giang Ninh chúng ta. Cho nên tôi hy vọng các phòng ban sau khi về phải tăng cường vận động, phải cam đoan làm tốt công việc chuẩn bị trước khi công ty Huệ Tân tới, mọi người nhất định phải phục vụ với chất lượng tốt để mời công ty Huệ Tân tới Giang Ninh. Nếu ai để xảy ra vấn đề, huyện ủy, ủy ban huyện sẽ không tha thứ.
Hội nghị phối hợp coi như kết thúc trong viên mãn, mọi người đều không dám xem nhẹ lời nói của Triệu Bảo Cương, sau khi về cũng đều tích cực chuẩn bị, tất cả chỉ còn chờ nhà đầu tư tới Giang Ninh đàm phán chi tiết mà thôi.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc hội nghị, mấy người Lý Tân, Tiếu Lợi Phi, Bạch Mang gọi điện báo cho Hứa Lập biết mình đã xong công việc ở trên tỉnh, các loại thủ tục đã xong, bọn họ chuẩn bị sang ngày mai tới Giang Ninh. Đây cũng là có Tiếu Lợi Phi hỗ trợ, y âm thầm liên lạc với các ngành liên quan nếu không bao thủ tục phức tạp đừng nói vài ba ngày mà cả năm cũng chưa chắc đã xong.
Triệu Bảo Cương nhận được tin tức như vậy hôm sau dẫn theo Từ Đắc Hậu, Hứa Lập ngồi xe của mình chạy tới đầu đường cao tốc từ tỉnh thành tới Giang Ninh đón đám người Lý Tân. Sau khi mọi người gặp mặt, Hứa Lập giới thiệu qua hai bên. Triệu Bảo Cương thấy Lý Tân còn trẻ như vậy không khỏi sợ hãi. Lý Tân này mới có hơn 20 tuổi mà có thể bỏ ra vài trăm triệu đầu tư tới Giang Ninh, đúng là quá lạ.
Sau đó đoàn người trực tiếp ngồi xe về khách sạn Giang Ninh. Triệu Bảo Cương bày tiệc tiếp đón nhóm Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và một vài nhân viên đi cùng. Các lãnh đạo huyện liên quan cùng Từ Đắc Hậu, Hứa Lập cùng các đồng chí ở phòng Tài chính, phòng chiêu thương cùng tham gia.
Bởi vì đám người Lý Tân ngồi xe mấy tiếng nên cùng ngày không có đi khảo sát, không gặp gỡ chính thức gì cả. Nhóm Lý Tân nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai mới chính thức tiến hành khảo sát thực địa và bàn bạc các văn bản liên quan tới hạng mục.
Tối cùng ngày Hứa Lập dẫn ba người Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và Bạch Mang ngồi xe tới Long Cung, đám nhân viên đi cùng Lý Tân lại cùng nhau ở lại khách sạn Giang Ninh. Dù sao cổ đông thứ ba, thứ tư của hạng mục hàng trăm triệu này vẫn chưa gặp nhau. Chỉ khi Tiếu Lợi Phi và Văn Thành phối hợp mật thiết mới cam đoan hạng mục này tiến hành thuận lợi.
Mọi người ngồi xe tới cửa khách sạn Long Cung đã thấy Văn Thành và Điền Căn Sinh từ trong đi ra đón. Nhân viên lễ tân đứng cửa đã sớm lẳng lặng đứng hai bên cửa. Ông chủ khách sạn đã mấy năm không tự mình ra đón khách, lần này có thể tự mình ra tận cửa cũng có thể thấy được thân phận người tới không hề thấp. Tất cả nhân viên đều tập trung tinh thần tiếp đón, không ai muốn mắc sai lầm rồi dẫn tới mất việc.
Hứa Lập xuống xe đầu tiên, hắn thân thiết ôm Điền Căn Sinh và Văn Thành. Sau đó Hứa Lập giới thiệu mọi người với nhau, Văn Thành mỉm cười nói:
- Không ngờ Tiếu thiếu gia lại trẻ như vậy, hôm nay vừa gặp đúng là như quen đã lâu.
Nói xong Văn Thành vừa định đi lên bắt tay Tiếu Lợi Phi nhưng không ngờ Tiếu Lợi Phi lại giang hai tay ra ôm chặt Văn Thành. Văn Thành đầu tiên là ngẩn người nhưng ngay lập tức cười ha hả, y cũng ôm lấy Tiếu Lợi Phi.
Lát sau hai người mới tách ra, Tiếu Lợi Phi cũng cười nói:
- Tôi đã sớm nghe danh Văn nhị ca, tiểu đệ ở trên tỉnh gặp vài cái đinh nếu không nói ra tên của Văn nhị ca thì sợ rằng thủ tục không thể thuận lợi được thông qua đến thế.
Thì ra mấy ngày nay Tiếu Lợi Phi ở trên tỉnh đi làm các thủ tục liên quan cho công ty Huệ Tân, y vốn nghĩ với thân phận của mình thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ai ngờ mấy ngành như công an, giám sát lao động thuận lợi, đến bên công thương thì người ta không cho mặt mũi, không ngừng đùn đẩy. Nếu không phải Lý Tân kịp thời nhờ Hứa Lập giúp, sau đó Hứa Lập lại gọi điện cho Văn Thành, nhờ Văn Thành giúp thì thủ tục liên quan của công ty Huệ Tân sợ rằng trong lúc nhất thời không thể xong được. Cho nên Tiếu Lợi Phi không dám xem thường Văn Thành, mình ở Bắc Kinh tới nên đâu thể có ảnh hưởng tại tỉnh Cát Lâm lớn như Văn Thành.
- Tiếu thiếu gia khách khí rồi, không có Tiếu thiếu gia thì có vài ngành tôi cũng bất lực.
Bạch Mang cũng đi lên ôm lấy Văn Thành. Y lớn tiếng nói:
- Văn nhị ca, tôi kính trọng anh như nước sông Trường Giang, liên miên không dứt, như nước lũ không thể ngăn cản. Tôi cũng sớm nghe qua sự tích của anh, đáng thương cho thằng em này là một tên lưu manh cuối cùng lại chỉ có một mình. Văn nhị ca lúc nào rảnh nhất định phải dạy tiểu đệ mới được.
Mọi người đều bất đắc dĩ với sự vô nại của Bạch Mang. Tiếu Lợi Phi đi lên kéo Bạch Mang.
- Cậu không phải chán kiếp sống hắc đạo rồi sao? Nếu không tại sao theo tôi tới Giang Ninh?
Bạch Mang nhăn nhó mặt mày.
- Tiếu thiếu gia, tôi nếu cũng có thể làm được như Văn nhị ca, mỗi ngày không lo ăn, lo mặc, chỉ cần kiếm tiền là được thì tôi sao phải chạy tới nơi này làm gì?
Văn Thành nghe vậy cười ha hả:
- Được rồi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện. Đây là Lý tiên sinh ư? Xin mời.
Dù sao Lý Tân mới là nhà đầu tư của hạng mục này, mọi người sở dĩ có thể tụ lại với nhau cũng là vì Lý Tân. Hơn nữa Lý Tân lại bỏ ra tới 200 triệu tiền mặt đầu tư, mọi người tự hỏi mình cũng không có thực lực này cho nên tuy Lý Tân trẻ tuổi nhưng không ai dám xem nhẹ hắn. Văn Thành càng mời Lý Tân để tỏ lòng tôn trọng.
Lý Tân không từ chối, mặc dù tiền trong tay mình chủ yếu là của Hứa Lập, mình cũng chỉ là một tên trợ thủ cao cấp của Hứa Lập mà thôi nhưng Hứa Lập nếu không muốn lộ bản thân có tiền, vậy mình không thể làm gì khác hơn là tự nâng mình lên, không thể để người khác thấy điểm khác lạ. Nếu không sau này hợp tác sẽ khó tránh khỏi hiện tượng khách lấn chủ.
- Được, cảm ơn Văn nhị ca.
Lý Tân nói xong đi vào Long Cung trước tiên.
Khách quý tới đương nhiên được tiếp đón ở phòng vip nhất. Đồ ăn sớm được chuẩn bị và được mang lên theo lời của Điền Căn Sinh. Hơn mười cô em mặc sườn xám màu hồng nhạt mang đồ tiến vào.
Triệu Bảo Cương cũng gật đầu nói:
- Mọi người đều nghe được Tiểu Hứa nói rồi đó, công tác thu hút đầu tư lần này có ý nghĩa quan trọng đối với sự phát triển kinh tế, phát triển xã hội của Giang Ninh chúng ta. Cho nên tôi hy vọng các phòng ban sau khi về phải tăng cường vận động, phải cam đoan làm tốt công việc chuẩn bị trước khi công ty Huệ Tân tới, mọi người nhất định phải phục vụ với chất lượng tốt để mời công ty Huệ Tân tới Giang Ninh. Nếu ai để xảy ra vấn đề, huyện ủy, ủy ban huyện sẽ không tha thứ.
Hội nghị phối hợp coi như kết thúc trong viên mãn, mọi người đều không dám xem nhẹ lời nói của Triệu Bảo Cương, sau khi về cũng đều tích cực chuẩn bị, tất cả chỉ còn chờ nhà đầu tư tới Giang Ninh đàm phán chi tiết mà thôi.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc hội nghị, mấy người Lý Tân, Tiếu Lợi Phi, Bạch Mang gọi điện báo cho Hứa Lập biết mình đã xong công việc ở trên tỉnh, các loại thủ tục đã xong, bọn họ chuẩn bị sang ngày mai tới Giang Ninh. Đây cũng là có Tiếu Lợi Phi hỗ trợ, y âm thầm liên lạc với các ngành liên quan nếu không bao thủ tục phức tạp đừng nói vài ba ngày mà cả năm cũng chưa chắc đã xong.
Triệu Bảo Cương nhận được tin tức như vậy hôm sau dẫn theo Từ Đắc Hậu, Hứa Lập ngồi xe của mình chạy tới đầu đường cao tốc từ tỉnh thành tới Giang Ninh đón đám người Lý Tân. Sau khi mọi người gặp mặt, Hứa Lập giới thiệu qua hai bên. Triệu Bảo Cương thấy Lý Tân còn trẻ như vậy không khỏi sợ hãi. Lý Tân này mới có hơn 20 tuổi mà có thể bỏ ra vài trăm triệu đầu tư tới Giang Ninh, đúng là quá lạ.
Sau đó đoàn người trực tiếp ngồi xe về khách sạn Giang Ninh. Triệu Bảo Cương bày tiệc tiếp đón nhóm Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và một vài nhân viên đi cùng. Các lãnh đạo huyện liên quan cùng Từ Đắc Hậu, Hứa Lập cùng các đồng chí ở phòng Tài chính, phòng chiêu thương cùng tham gia.
Bởi vì đám người Lý Tân ngồi xe mấy tiếng nên cùng ngày không có đi khảo sát, không gặp gỡ chính thức gì cả. Nhóm Lý Tân nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai mới chính thức tiến hành khảo sát thực địa và bàn bạc các văn bản liên quan tới hạng mục.
Tối cùng ngày Hứa Lập dẫn ba người Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và Bạch Mang ngồi xe tới Long Cung, đám nhân viên đi cùng Lý Tân lại cùng nhau ở lại khách sạn Giang Ninh. Dù sao cổ đông thứ ba, thứ tư của hạng mục hàng trăm triệu này vẫn chưa gặp nhau. Chỉ khi Tiếu Lợi Phi và Văn Thành phối hợp mật thiết mới cam đoan hạng mục này tiến hành thuận lợi.
Mọi người ngồi xe tới cửa khách sạn Long Cung đã thấy Văn Thành và Điền Căn Sinh từ trong đi ra đón. Nhân viên lễ tân đứng cửa đã sớm lẳng lặng đứng hai bên cửa. Ông chủ khách sạn đã mấy năm không tự mình ra đón khách, lần này có thể tự mình ra tận cửa cũng có thể thấy được thân phận người tới không hề thấp. Tất cả nhân viên đều tập trung tinh thần tiếp đón, không ai muốn mắc sai lầm rồi dẫn tới mất việc.
Hứa Lập xuống xe đầu tiên, hắn thân thiết ôm Điền Căn Sinh và Văn Thành. Sau đó Hứa Lập giới thiệu mọi người với nhau, Văn Thành mỉm cười nói:
- Không ngờ Tiếu thiếu gia lại trẻ như vậy, hôm nay vừa gặp đúng là như quen đã lâu.
Nói xong Văn Thành vừa định đi lên bắt tay Tiếu Lợi Phi nhưng không ngờ Tiếu Lợi Phi lại giang hai tay ra ôm chặt Văn Thành. Văn Thành đầu tiên là ngẩn người nhưng ngay lập tức cười ha hả, y cũng ôm lấy Tiếu Lợi Phi.
Lát sau hai người mới tách ra, Tiếu Lợi Phi cũng cười nói:
- Tôi đã sớm nghe danh Văn nhị ca, tiểu đệ ở trên tỉnh gặp vài cái đinh nếu không nói ra tên của Văn nhị ca thì sợ rằng thủ tục không thể thuận lợi được thông qua đến thế.
Thì ra mấy ngày nay Tiếu Lợi Phi ở trên tỉnh đi làm các thủ tục liên quan cho công ty Huệ Tân, y vốn nghĩ với thân phận của mình thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ai ngờ mấy ngành như công an, giám sát lao động thuận lợi, đến bên công thương thì người ta không cho mặt mũi, không ngừng đùn đẩy. Nếu không phải Lý Tân kịp thời nhờ Hứa Lập giúp, sau đó Hứa Lập lại gọi điện cho Văn Thành, nhờ Văn Thành giúp thì thủ tục liên quan của công ty Huệ Tân sợ rằng trong lúc nhất thời không thể xong được. Cho nên Tiếu Lợi Phi không dám xem thường Văn Thành, mình ở Bắc Kinh tới nên đâu thể có ảnh hưởng tại tỉnh Cát Lâm lớn như Văn Thành.
- Tiếu thiếu gia khách khí rồi, không có Tiếu thiếu gia thì có vài ngành tôi cũng bất lực.
Bạch Mang cũng đi lên ôm lấy Văn Thành. Y lớn tiếng nói:
- Văn nhị ca, tôi kính trọng anh như nước sông Trường Giang, liên miên không dứt, như nước lũ không thể ngăn cản. Tôi cũng sớm nghe qua sự tích của anh, đáng thương cho thằng em này là một tên lưu manh cuối cùng lại chỉ có một mình. Văn nhị ca lúc nào rảnh nhất định phải dạy tiểu đệ mới được.
Mọi người đều bất đắc dĩ với sự vô nại của Bạch Mang. Tiếu Lợi Phi đi lên kéo Bạch Mang.
- Cậu không phải chán kiếp sống hắc đạo rồi sao? Nếu không tại sao theo tôi tới Giang Ninh?
Bạch Mang nhăn nhó mặt mày.
- Tiếu thiếu gia, tôi nếu cũng có thể làm được như Văn nhị ca, mỗi ngày không lo ăn, lo mặc, chỉ cần kiếm tiền là được thì tôi sao phải chạy tới nơi này làm gì?
Văn Thành nghe vậy cười ha hả:
- Được rồi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện. Đây là Lý tiên sinh ư? Xin mời.
Dù sao Lý Tân mới là nhà đầu tư của hạng mục này, mọi người sở dĩ có thể tụ lại với nhau cũng là vì Lý Tân. Hơn nữa Lý Tân lại bỏ ra tới 200 triệu tiền mặt đầu tư, mọi người tự hỏi mình cũng không có thực lực này cho nên tuy Lý Tân trẻ tuổi nhưng không ai dám xem nhẹ hắn. Văn Thành càng mời Lý Tân để tỏ lòng tôn trọng.
Lý Tân không từ chối, mặc dù tiền trong tay mình chủ yếu là của Hứa Lập, mình cũng chỉ là một tên trợ thủ cao cấp của Hứa Lập mà thôi nhưng Hứa Lập nếu không muốn lộ bản thân có tiền, vậy mình không thể làm gì khác hơn là tự nâng mình lên, không thể để người khác thấy điểm khác lạ. Nếu không sau này hợp tác sẽ khó tránh khỏi hiện tượng khách lấn chủ.
- Được, cảm ơn Văn nhị ca.
Lý Tân nói xong đi vào Long Cung trước tiên.
Khách quý tới đương nhiên được tiếp đón ở phòng vip nhất. Đồ ăn sớm được chuẩn bị và được mang lên theo lời của Điền Căn Sinh. Hơn mười cô em mặc sườn xám màu hồng nhạt mang đồ tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.