Chương 244: Kết quả xử lý
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chỉ trong hai ngày việc Tống Xuân Vĩ bị đánh đã truyền khắp Vọng Giang, thậm chí ngay cả các huyện khác ở thị xã Tùng Giang cũng nghe thấy, mấy thị xã khác trong tỉnh cũng biết. Cán bộ lãnh đạo thị xã Tùng Giang ra ngoài họp mỗi lần đều bị hỏi về việc này, thể diện của Tùng Giang coi như mất sạch. Nghe nói thậm chí còn một ít lãnh đạo chủ yếu của tỉnh nghe nói qua việc này và đang chờ xem kết quả xử lý.
Ngày thứ ba sau khi Tống Xuân Vĩ bị đánh, bí thư thị ủy Vọng Giang – Lưu Hồng Siêu tự mình lên Tùng Giang tiến hành kiểm điểm với bí thư thị ủy và thị trưởng, cũng báo cáo kết quả xử lý các nhân viên liên quan trong vụ đánh nhau này. Trịnh Quân Ba bị giam sáu tháng. Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh, phó trưởng ban tổ chức cán bộ Hồ Thanh Giang đánh bạc trong giờ làm việc bị kỷ luật Đảng, phó chánh văn phòng Vương Duẫn bị điều khỏi vị trí công tác.
Sau đó Lưu Hồng Siêu cùng đi với Tằng Ích đến bệnh viện thăm Tống Xuân Vĩ. Tống Xuân Vĩ không có ý kiến gì với kết quả xử lý này. Y khách khí nói vài câu với Lưu Hồng Siêu rồi lấy lý do còn mệt đuổi khách.
Sau khi tiễn Lưu Hồng Siêu, Tằng Ích lại quay lại bệnh viện. Tống Xuân Vĩ cũng biết kết quả này có được là do thị ủy, ủy ban Tùng Giang gây áp lực với Vọng Giang mà có được. Dù sao người có thể lên làm Phó thị trưởng thường trực và phó trưởng ban tổ chức cán bộ nếu không có bối cảnh, Tống Xuân Vĩ không tin. Cho nên có thể kỷ luật Đảng, ghi vào hồ sơ như vậy đã là mức cao nhất rồi.
- Thị trưởng, cảm ơn lãnh đạo đã lấy lại công đạo cho tôi.
- Ôi, zx, chuyện này tạm thời cho qua, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chờ thêm một thời gian nữa khi anh khỏe lại thì thị ủy,ủy ban sẽ một lần nữa an bài công việc cho anh. Anh không cần tới Vọng Giang nữa.
Tống Xuân Vĩ bị thương không nặng, nằm viện ba ngày đã khỏe hẳn nhưng tin y bị đánh ở Vọng Giang đã truyền khắp, dù là an bài Tống Xuân Vĩ tới đơn vị nào chỉ sợ cũng không thể phục cúng, ngay cả Tống Xuân Vĩ cũng cảm thấy mình không có thể diện gặp người khác. Vì thế y lấy lý do dưỡng thương mà tránh thêm một thời gian. Hơn nữa Tống Xuân Vĩ cũng rõ mặc dù xảy ra chuyện này nhưng mình không có chút trách nhiệm gì, ngược lại mình còn bị thiệt, thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhất định không bạc đãi mình. Chờ mình nhất định là một vị trí công tác tốt hơn.
- Thị trưởng, ngài yên tâm, tôi không có suy nghĩ gì đâu, tôi tin quyết định của thị ủy, ủy ban.
Chuyện Tống Xuân Vĩ bị đánh bề ngoài như đã trôi qua nhưng chọn ai làm thị trưởng Vọng Giang lại khó khăn. Cát Binh và Tằng Ích đã gặp nhau mấy lần nhưng vẫn không tìm được ai thích hợp. Chuyện cứ thế kéo dài từ ngày này qua ngày khác, thoáng cái nửa tháng đã trôi qua.
Tối hôm đó trong một căn phòng ở nhà hàng Hồng Quang nổi tiếng nhất Vọng Giang cũng đang vô cùng náo nhiệt. Bốn phía xung quanh chiếc bàn lớn đã có hơn 20 người ngồi, mà ngồi ở vị trí chính giữa là Trịnh Quân Ba vốn đang phải ở nhà giam Cục công an Vọng Giang mới đúng. Bốn phía chẳng những có Đổng Dương Minh, Hồ Thanh Giang, Vương Duẫn – những người bị kỷ luật trong vụ đánh Tống Xuân Vĩ, còn có Sử Lâm – thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục công an Vọng Giang cũng đang ngồi bên Trịnh Quân Ba.
Mà những người khác cũng có lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang. Dù là bí thư thị ủy, thị trưởng thị xã Tùng Giang tới kiểm tra công việc cũng chưa chắc làm tất cả những người này tới đông đủ đến vậy, nhưng hôm nay bọn họ tụ tập ở đây lại vì mời rượu một tên phạm tội.
Trịnh Quân Ba ngồi chủ vị nhìn đồ ăn đã mang lên gần đủ, y lớn tiếng nói:
- Mọi người hôm nay mời tôi dùng cơm, Trịnh Quân Ba tôi hết sức cảm ơn mọi người. Mọi người quả thật là huynh đệ tốt của Trịnh Quân Ba tôi. Nào, chúng ta uống một chén coi như tôi cảm ơn mọi người.
Mọi người hôm nay nếu tới đã nói không phải người ngoài nên uống rất vui vẻ.
Sử Lâm uống xong vỗ vai Trịnh Quân Ba nói:
- Tiểu tử này được, ngay cả thị trưởng cũng dám đánh, làm các huynh đệ đều thấy vinh dự.
Câu nói của y làm tất cả mọi người cùng cười ha hả.
- Mẹ kiếp không phải chỉ là tên thị trưởng chó má sao, đánh sướng tay thật. Chờ bọn chúng phái thị trưởng khác tới mà còn kiêu căng như vậy thì tôi không đánh cho y biết cách sống ở Vọng Giang sao được. Chẳng qua lần này cũng nhờ Sử đại ca hỗ trợ nếu không tôi có thể đã phải ở tù nửa năm, cũng không có cơ hội ngồi đây uống rượu với mọi người.
Trịnh Quân Ba có thể ngồi ở đây đương nhiên biết là ai giúp mình. Chẳng qua vì việc này mình cũng tặng không ít quà, nhờ không ít người. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà đã đưa quà mất 500 ngàn mới có thể được ngồi đây uống rượu với mọi người.
- Là huynh đệ thì nói mấy câu khách khí như vậy làm gì. Nếu không phải tổ điều tra của Cục công an Tùng Giang vẫn ở mãi Vọng Giang thì đại ca đã sớm cho cậu ra rồi, mấy ngày này cậu ở trong đó chịu khổ.
Sử Lâm cười nói.
- Khổ gì chứ? Mỗi ngày đều có thịt cá ăn, mấy cô vợ luân phiên vào ở cùng, còn có các huynh đệ thi thoảng đến thăm tôi, khổ ở đâu ra?
Trịnh Quân Ba cười nói. Mình bỏ ra 500 ngàn cũng không phải vô ích, chẳng những mỗi ngày phụ trách trại giam lái xe lên nội thành Vọng Giang mua đồ ăn cho mình, ngay cả vợ và mấy cô bồ của mình cũng được đón tới ở với mình. Đó đâu phải ngồi tù, nếu mỗi người vào tù đều được như vậy thì sợ rằng ai cũng muốn phạm tội vào tù, nhà tù sớm đã không đủ để chứa phạm nhân. Mà tiền có là gì chứ? Chỉ cần mình đi ra vài ngày là kiếm lại thôi mà.
- Chẳng qua chuyện này lại phiền Sử đại ca và các huynh đệ. Lão đệ tôi không nói nhiều, tôi xin cạn chén coi như cảm ơn mọi người.
Trịnh Quân Ba nói xong uống cạn ngay.
- Được rồi, chúng ta không phải người ngoài nói vậy làm gì. Chẳng qua có thể đẩy họ Tống đi cũng coi như là thắng lợi của chúng ta. Nếu không nhìn bộ dạng của tên họ Tống, hắn mà thật sự làm thị trưởng ở Vọng Giang chúng ta thì huynh đệ chúng ta sợ không có cuộc sống tốt.
Đổng Dương Minh cười nói.
Những người khác đều hùa theo, Trịnh Quân Ba lúc này thành anh hùng cứu vớt mọi người.
Chỉ có Hồ Thanh Giang thở dài nói:
- Lần này Vọng Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhất định sẽ phái thị trưởng mới tới, có lẽ còn lợi hại hơn Tống Xuân Vĩ kia. Đây không biết là phúc hay họa của chúng ta nữa.
Ngày thứ ba sau khi Tống Xuân Vĩ bị đánh, bí thư thị ủy Vọng Giang – Lưu Hồng Siêu tự mình lên Tùng Giang tiến hành kiểm điểm với bí thư thị ủy và thị trưởng, cũng báo cáo kết quả xử lý các nhân viên liên quan trong vụ đánh nhau này. Trịnh Quân Ba bị giam sáu tháng. Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh, phó trưởng ban tổ chức cán bộ Hồ Thanh Giang đánh bạc trong giờ làm việc bị kỷ luật Đảng, phó chánh văn phòng Vương Duẫn bị điều khỏi vị trí công tác.
Sau đó Lưu Hồng Siêu cùng đi với Tằng Ích đến bệnh viện thăm Tống Xuân Vĩ. Tống Xuân Vĩ không có ý kiến gì với kết quả xử lý này. Y khách khí nói vài câu với Lưu Hồng Siêu rồi lấy lý do còn mệt đuổi khách.
Sau khi tiễn Lưu Hồng Siêu, Tằng Ích lại quay lại bệnh viện. Tống Xuân Vĩ cũng biết kết quả này có được là do thị ủy, ủy ban Tùng Giang gây áp lực với Vọng Giang mà có được. Dù sao người có thể lên làm Phó thị trưởng thường trực và phó trưởng ban tổ chức cán bộ nếu không có bối cảnh, Tống Xuân Vĩ không tin. Cho nên có thể kỷ luật Đảng, ghi vào hồ sơ như vậy đã là mức cao nhất rồi.
- Thị trưởng, cảm ơn lãnh đạo đã lấy lại công đạo cho tôi.
- Ôi, zx, chuyện này tạm thời cho qua, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chờ thêm một thời gian nữa khi anh khỏe lại thì thị ủy,ủy ban sẽ một lần nữa an bài công việc cho anh. Anh không cần tới Vọng Giang nữa.
Tống Xuân Vĩ bị thương không nặng, nằm viện ba ngày đã khỏe hẳn nhưng tin y bị đánh ở Vọng Giang đã truyền khắp, dù là an bài Tống Xuân Vĩ tới đơn vị nào chỉ sợ cũng không thể phục cúng, ngay cả Tống Xuân Vĩ cũng cảm thấy mình không có thể diện gặp người khác. Vì thế y lấy lý do dưỡng thương mà tránh thêm một thời gian. Hơn nữa Tống Xuân Vĩ cũng rõ mặc dù xảy ra chuyện này nhưng mình không có chút trách nhiệm gì, ngược lại mình còn bị thiệt, thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhất định không bạc đãi mình. Chờ mình nhất định là một vị trí công tác tốt hơn.
- Thị trưởng, ngài yên tâm, tôi không có suy nghĩ gì đâu, tôi tin quyết định của thị ủy, ủy ban.
Chuyện Tống Xuân Vĩ bị đánh bề ngoài như đã trôi qua nhưng chọn ai làm thị trưởng Vọng Giang lại khó khăn. Cát Binh và Tằng Ích đã gặp nhau mấy lần nhưng vẫn không tìm được ai thích hợp. Chuyện cứ thế kéo dài từ ngày này qua ngày khác, thoáng cái nửa tháng đã trôi qua.
Tối hôm đó trong một căn phòng ở nhà hàng Hồng Quang nổi tiếng nhất Vọng Giang cũng đang vô cùng náo nhiệt. Bốn phía xung quanh chiếc bàn lớn đã có hơn 20 người ngồi, mà ngồi ở vị trí chính giữa là Trịnh Quân Ba vốn đang phải ở nhà giam Cục công an Vọng Giang mới đúng. Bốn phía chẳng những có Đổng Dương Minh, Hồ Thanh Giang, Vương Duẫn – những người bị kỷ luật trong vụ đánh Tống Xuân Vĩ, còn có Sử Lâm – thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục công an Vọng Giang cũng đang ngồi bên Trịnh Quân Ba.
Mà những người khác cũng có lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang. Dù là bí thư thị ủy, thị trưởng thị xã Tùng Giang tới kiểm tra công việc cũng chưa chắc làm tất cả những người này tới đông đủ đến vậy, nhưng hôm nay bọn họ tụ tập ở đây lại vì mời rượu một tên phạm tội.
Trịnh Quân Ba ngồi chủ vị nhìn đồ ăn đã mang lên gần đủ, y lớn tiếng nói:
- Mọi người hôm nay mời tôi dùng cơm, Trịnh Quân Ba tôi hết sức cảm ơn mọi người. Mọi người quả thật là huynh đệ tốt của Trịnh Quân Ba tôi. Nào, chúng ta uống một chén coi như tôi cảm ơn mọi người.
Mọi người hôm nay nếu tới đã nói không phải người ngoài nên uống rất vui vẻ.
Sử Lâm uống xong vỗ vai Trịnh Quân Ba nói:
- Tiểu tử này được, ngay cả thị trưởng cũng dám đánh, làm các huynh đệ đều thấy vinh dự.
Câu nói của y làm tất cả mọi người cùng cười ha hả.
- Mẹ kiếp không phải chỉ là tên thị trưởng chó má sao, đánh sướng tay thật. Chờ bọn chúng phái thị trưởng khác tới mà còn kiêu căng như vậy thì tôi không đánh cho y biết cách sống ở Vọng Giang sao được. Chẳng qua lần này cũng nhờ Sử đại ca hỗ trợ nếu không tôi có thể đã phải ở tù nửa năm, cũng không có cơ hội ngồi đây uống rượu với mọi người.
Trịnh Quân Ba có thể ngồi ở đây đương nhiên biết là ai giúp mình. Chẳng qua vì việc này mình cũng tặng không ít quà, nhờ không ít người. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà đã đưa quà mất 500 ngàn mới có thể được ngồi đây uống rượu với mọi người.
- Là huynh đệ thì nói mấy câu khách khí như vậy làm gì. Nếu không phải tổ điều tra của Cục công an Tùng Giang vẫn ở mãi Vọng Giang thì đại ca đã sớm cho cậu ra rồi, mấy ngày này cậu ở trong đó chịu khổ.
Sử Lâm cười nói.
- Khổ gì chứ? Mỗi ngày đều có thịt cá ăn, mấy cô vợ luân phiên vào ở cùng, còn có các huynh đệ thi thoảng đến thăm tôi, khổ ở đâu ra?
Trịnh Quân Ba cười nói. Mình bỏ ra 500 ngàn cũng không phải vô ích, chẳng những mỗi ngày phụ trách trại giam lái xe lên nội thành Vọng Giang mua đồ ăn cho mình, ngay cả vợ và mấy cô bồ của mình cũng được đón tới ở với mình. Đó đâu phải ngồi tù, nếu mỗi người vào tù đều được như vậy thì sợ rằng ai cũng muốn phạm tội vào tù, nhà tù sớm đã không đủ để chứa phạm nhân. Mà tiền có là gì chứ? Chỉ cần mình đi ra vài ngày là kiếm lại thôi mà.
- Chẳng qua chuyện này lại phiền Sử đại ca và các huynh đệ. Lão đệ tôi không nói nhiều, tôi xin cạn chén coi như cảm ơn mọi người.
Trịnh Quân Ba nói xong uống cạn ngay.
- Được rồi, chúng ta không phải người ngoài nói vậy làm gì. Chẳng qua có thể đẩy họ Tống đi cũng coi như là thắng lợi của chúng ta. Nếu không nhìn bộ dạng của tên họ Tống, hắn mà thật sự làm thị trưởng ở Vọng Giang chúng ta thì huynh đệ chúng ta sợ không có cuộc sống tốt.
Đổng Dương Minh cười nói.
Những người khác đều hùa theo, Trịnh Quân Ba lúc này thành anh hùng cứu vớt mọi người.
Chỉ có Hồ Thanh Giang thở dài nói:
- Lần này Vọng Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhất định sẽ phái thị trưởng mới tới, có lẽ còn lợi hại hơn Tống Xuân Vĩ kia. Đây không biết là phúc hay họa của chúng ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.