Chương 151: Kiên định, tin tưởng
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hứa Lập nghe Văn Thiên nhắc mới đột nhiên phát hiện xác thực đúng như lời Văn Thiên nói. Mình thi công chức, chính thức tham gia công tác tới nay mới có nửa năm, nghĩ đến chuyện nửa năm trước giống như chuyện mới ngày hôm qua.
- Văn đại ca, tôi có thể có ngày hôm nay thì tôi cũng là nhờ các vị trưởng bối như anh giúp đỡ, cũng nhờ có bạn bè giúp nếu không thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở xã Nhị Đạo như bao người khác.
- Tiểu Hứa, cậu không cần quá khiêm tốn, cậu có được thành tích như hôm nay một phần có quan hệ với chúng tôi nhưng quan trọng nhất vẫn là do cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không chúng tôi muốn giúp cũng chỉ sợ không dám giúp. Cậu nếu không làm được nhiều chuyện đáng giá nhắc tới, tôi cũng quyết sẽ không điều cậu lên văn phòng thị ủy, nếu không quần chúng toàn thị xã mỗi người mắng một câu cũng đủ để giết tôi.
Văn Thiên cười trêu Hứa Lập vài câu nhưng lập tức nghiêm túc lại.
- Hứa Lập, tôi muốn hỏi cậu một câu thật lòng, cậu một mực muốn làm chính trị? Cậu cũng biết trên đời không có bức tường nào hoàn toàn kín gió. Về chuyện cậu trúng thưởng ở thị xã Tùng Giang mặc dù không có quá mười người biết nhưng tôi là một trong số đó. Cậu thật sự có thể buông tha cuộc sống nhàn hạ để tiến vào quan trường đầy cạm bẫy này ư? Phải biết rằng cậu bây giờ rời khỏi còn kịp, với số tiền hiện có của cậu cũng đủ để cậu sống thoải mái cả đời. Nhưng cậu tiến vào quan trường, theo vị trí càng lúc càng cao thì cậu sẽ phát hiện từng đó tiền của mình chẳng qua chỉ là một con số lẻ so với rất nhiều người, căn bản không có chút tác dụng gì trong quan trường cả, ngược lại còn có thể thành cái cớ để người công kích cậu.
Hứa Lập nghe Văn Thiên nói đầu tiên là giật mình nhưng cũng có phản ứng lại ngay. Xem ra việc mình trúng thưởng đã thông qua người của Ủy ban kỷ luật tỉnh truyền đi, chẳng qua Văn Thiên chỉ sợ cũng chỉ biết mình có hơn 20 triệu chứ không biết tổng tài sản của mình bây giờ. Sau hơn hai năm hoạt động của quỹ đầu tư mạo hiểm, mấy chục triệu lúc đó đã như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn. Quỹ đầu tư Bạo Phong bây giờ ít nhất đã khiến tài chính của Hứa Lập đạt đến vài trăm triệu Usd. Cũng là vì như vậy nên Hứa Lập mới có thể yên tâm gọi tên Béo đến đầu tư vào xã Nhị Đạo. Chút tiền nhỏ đó căn bản không được Hứa Lập coi vào đâu.
Hơn nữa Hứa Lập cũng biết cơ hội để mình phát tài lớn sắp tới. Đến ngày cần đến là quỹ đầu tư Bạo Phong sẽ có hành động ngay.
- Văn đại ca, chẳng lẽ làm quan là nhất định phải đấu đá, không có duyên với cuộc sống nhàn hạ sao?
- Chỉ sợ là như vậy. Cậu xem những người như chúng tôi biểu hiện ngoài mặt thì oai phong nhưng ai có thể hiểu nỗi khổ cực trong đó chứ. Chẳng những muốn đề phòng người bắn sau lưng, còn phải chú ý đủ các vấn đề, một khi phạm vào sai lầm thì rất có thể sẽ trở thành tấm bia chỉ trích của mọi người. Nói thật tôi cũng có khi rất hâm mộ Văn Thành, nó mỗi ngày sống dễ chịu hơn tôi nhiều.
Nhắc tới Văn Thành, Hứa Lập cũng mỉm cười. Tiếp xúc với Văn Thành càng nhiều, các việc Văn Thành làm hắn cũng biết. Tên này không chỉ có một em ở ngoài, thậm chí còn có ba, bốn em, bình thường cũng không thiếu tiền tiêu nên đương nhiên sống vui vẻ hơn người bình thường rồi.
- Mặc dù là như vậy nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục đi theo con đường này, tôi không cần gì cả, chỉ mong có thể mang lại lợi ích cho dân chúng một phương mà thôi.
Mặc dù bây giờ Hứa Lập đã có đến hàng tỷ tệ nhưng mục tiêu ban đầu hắn đặt ra từ lúc ở đại học Bắc Kinh vẫn không thay đổi. Hơn nữa Hứa Lập vẫn một mực nỗ lực vì mục tiêu đó.
Văn Thiên thấy điều cần nói đã nói nhưng thái độ của Hứa Lập vẫn rất kiên quyết như vậy, y nói:
- Cậu nếu đã muốn tiếp tục làm chính trị thì cũng đừng tưởng làm quan luôn oai phong, được người kính ngưỡng nhưng có khi cũng phải chịu được việc ngồi ở văn phòng một thời gian. Hơn nữa công việc bây giờ của cậu có thể nói về cơ bản là tiếp xúc tất cả các mặt của thị xã, chẳng khác nào là đang tạo trụ cột cho cậu. Cậu nếu có thể xử lý mọi việc ở phòng Thư ký thật tốt, vậy cũng đã đủ tư cách làm một bí thư huyện ủy. Phải biết rằng làm lãnh đạo có lẽ không cần cậu có kiến thức chuyên môn quá giỏi nhưng lại yêu cầu cậu phải hiểu một chút tất cả phương diện, như vậy mới không bị người lừa, mới có thể phát biểu lúc cần thiết.
Hứa Lập vốn có tâm trạng mâu thuẫn với công việc bây giờ nhưng nghe Văn Thiên nói, hắn mới biết Văn Thiên đang giúp mình, giúp mình tích lũy kinh nghiệm xử lý toàn cục, vì sự phát triển sau này của mình.
- Cám ơn Văn đại ca, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày nắm giữ tri thức.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, người vào chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy chuyên môn phục vụ Văn Thiên – Hầu Chính Tường.
- Bí thư, khách đã vào nội thành, rất nhanh sẽ tới khách sạn.
- Được, tôi đi ngay, bảo xe đợi tôi ở dưới lầu.
Nói xong Hầu Chính Tường đi ra ngoài, Văn Thiên mới nói tiếp với Hứa Lập.
- Tôi phải ra ngoài một chuyến, lần sau có thời gian chúng ta tiếp tục nói chuyện, cố gắng công tác thì sẽ có cơ hội nhanh thôi.
Hứa Lập thấy Văn Thiên có việc muốn đi ra đương nhiên cũng biết ý trở về phòng Thư ký.
Bây giờ là gần tết nên công việc của phòng Thư ký cũng nhàn hơn bình thường nhiều. Trưởng phòng Tống Xuân Vĩ từ sau khi Hứa Lập đến cũng nhàn hơn trước nhiều, lúc này phòng không có việc nên Tống Xuân Vĩ bắt đầu lấy bài ra chơi. Sáng mỗi ngày thấy không có việc liền gọi mấy người bạn đánh bạc tới tìm nơi mà chơi, công việc trong phòng y cũng giao hết cho Hứa Lập xử lý. Đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Hứa Lập có thể nhanh như vậy tạo dựng uy tín trong phòng Thư ký.
Thoáng cái tết âm 2001 đã tới, Tống Xuân Vĩ cũng biết nhà Hứa Lập ở Giang Ninh hơn nữa thời gian trước tết việc trong phòng Thư ký do Hứa Lập phụ trách quản lý, mình mới có thời gian đi chơi cho nên thời gian nghỉ tết này y không phân công Hứa Lập trực ban, để Hứa Lập về nhà đoàn tụ với gia đình.
Mồng 8 tết, ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Hứa Lập đặc biệt sớm bắt xe lên thị xã. Chưa đến 8h, Hứa Lập đã tới văn phòng, nhưng hắn không ngờ Tống Xuân Vĩ còn đến sớm hơn cả mình. Lúc này đối phương đang dọn bàn làm việc. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu.
- Văn đại ca, tôi có thể có ngày hôm nay thì tôi cũng là nhờ các vị trưởng bối như anh giúp đỡ, cũng nhờ có bạn bè giúp nếu không thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở xã Nhị Đạo như bao người khác.
- Tiểu Hứa, cậu không cần quá khiêm tốn, cậu có được thành tích như hôm nay một phần có quan hệ với chúng tôi nhưng quan trọng nhất vẫn là do cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không chúng tôi muốn giúp cũng chỉ sợ không dám giúp. Cậu nếu không làm được nhiều chuyện đáng giá nhắc tới, tôi cũng quyết sẽ không điều cậu lên văn phòng thị ủy, nếu không quần chúng toàn thị xã mỗi người mắng một câu cũng đủ để giết tôi.
Văn Thiên cười trêu Hứa Lập vài câu nhưng lập tức nghiêm túc lại.
- Hứa Lập, tôi muốn hỏi cậu một câu thật lòng, cậu một mực muốn làm chính trị? Cậu cũng biết trên đời không có bức tường nào hoàn toàn kín gió. Về chuyện cậu trúng thưởng ở thị xã Tùng Giang mặc dù không có quá mười người biết nhưng tôi là một trong số đó. Cậu thật sự có thể buông tha cuộc sống nhàn hạ để tiến vào quan trường đầy cạm bẫy này ư? Phải biết rằng cậu bây giờ rời khỏi còn kịp, với số tiền hiện có của cậu cũng đủ để cậu sống thoải mái cả đời. Nhưng cậu tiến vào quan trường, theo vị trí càng lúc càng cao thì cậu sẽ phát hiện từng đó tiền của mình chẳng qua chỉ là một con số lẻ so với rất nhiều người, căn bản không có chút tác dụng gì trong quan trường cả, ngược lại còn có thể thành cái cớ để người công kích cậu.
Hứa Lập nghe Văn Thiên nói đầu tiên là giật mình nhưng cũng có phản ứng lại ngay. Xem ra việc mình trúng thưởng đã thông qua người của Ủy ban kỷ luật tỉnh truyền đi, chẳng qua Văn Thiên chỉ sợ cũng chỉ biết mình có hơn 20 triệu chứ không biết tổng tài sản của mình bây giờ. Sau hơn hai năm hoạt động của quỹ đầu tư mạo hiểm, mấy chục triệu lúc đó đã như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn. Quỹ đầu tư Bạo Phong bây giờ ít nhất đã khiến tài chính của Hứa Lập đạt đến vài trăm triệu Usd. Cũng là vì như vậy nên Hứa Lập mới có thể yên tâm gọi tên Béo đến đầu tư vào xã Nhị Đạo. Chút tiền nhỏ đó căn bản không được Hứa Lập coi vào đâu.
Hơn nữa Hứa Lập cũng biết cơ hội để mình phát tài lớn sắp tới. Đến ngày cần đến là quỹ đầu tư Bạo Phong sẽ có hành động ngay.
- Văn đại ca, chẳng lẽ làm quan là nhất định phải đấu đá, không có duyên với cuộc sống nhàn hạ sao?
- Chỉ sợ là như vậy. Cậu xem những người như chúng tôi biểu hiện ngoài mặt thì oai phong nhưng ai có thể hiểu nỗi khổ cực trong đó chứ. Chẳng những muốn đề phòng người bắn sau lưng, còn phải chú ý đủ các vấn đề, một khi phạm vào sai lầm thì rất có thể sẽ trở thành tấm bia chỉ trích của mọi người. Nói thật tôi cũng có khi rất hâm mộ Văn Thành, nó mỗi ngày sống dễ chịu hơn tôi nhiều.
Nhắc tới Văn Thành, Hứa Lập cũng mỉm cười. Tiếp xúc với Văn Thành càng nhiều, các việc Văn Thành làm hắn cũng biết. Tên này không chỉ có một em ở ngoài, thậm chí còn có ba, bốn em, bình thường cũng không thiếu tiền tiêu nên đương nhiên sống vui vẻ hơn người bình thường rồi.
- Mặc dù là như vậy nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục đi theo con đường này, tôi không cần gì cả, chỉ mong có thể mang lại lợi ích cho dân chúng một phương mà thôi.
Mặc dù bây giờ Hứa Lập đã có đến hàng tỷ tệ nhưng mục tiêu ban đầu hắn đặt ra từ lúc ở đại học Bắc Kinh vẫn không thay đổi. Hơn nữa Hứa Lập vẫn một mực nỗ lực vì mục tiêu đó.
Văn Thiên thấy điều cần nói đã nói nhưng thái độ của Hứa Lập vẫn rất kiên quyết như vậy, y nói:
- Cậu nếu đã muốn tiếp tục làm chính trị thì cũng đừng tưởng làm quan luôn oai phong, được người kính ngưỡng nhưng có khi cũng phải chịu được việc ngồi ở văn phòng một thời gian. Hơn nữa công việc bây giờ của cậu có thể nói về cơ bản là tiếp xúc tất cả các mặt của thị xã, chẳng khác nào là đang tạo trụ cột cho cậu. Cậu nếu có thể xử lý mọi việc ở phòng Thư ký thật tốt, vậy cũng đã đủ tư cách làm một bí thư huyện ủy. Phải biết rằng làm lãnh đạo có lẽ không cần cậu có kiến thức chuyên môn quá giỏi nhưng lại yêu cầu cậu phải hiểu một chút tất cả phương diện, như vậy mới không bị người lừa, mới có thể phát biểu lúc cần thiết.
Hứa Lập vốn có tâm trạng mâu thuẫn với công việc bây giờ nhưng nghe Văn Thiên nói, hắn mới biết Văn Thiên đang giúp mình, giúp mình tích lũy kinh nghiệm xử lý toàn cục, vì sự phát triển sau này của mình.
- Cám ơn Văn đại ca, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày nắm giữ tri thức.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, người vào chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy chuyên môn phục vụ Văn Thiên – Hầu Chính Tường.
- Bí thư, khách đã vào nội thành, rất nhanh sẽ tới khách sạn.
- Được, tôi đi ngay, bảo xe đợi tôi ở dưới lầu.
Nói xong Hầu Chính Tường đi ra ngoài, Văn Thiên mới nói tiếp với Hứa Lập.
- Tôi phải ra ngoài một chuyến, lần sau có thời gian chúng ta tiếp tục nói chuyện, cố gắng công tác thì sẽ có cơ hội nhanh thôi.
Hứa Lập thấy Văn Thiên có việc muốn đi ra đương nhiên cũng biết ý trở về phòng Thư ký.
Bây giờ là gần tết nên công việc của phòng Thư ký cũng nhàn hơn bình thường nhiều. Trưởng phòng Tống Xuân Vĩ từ sau khi Hứa Lập đến cũng nhàn hơn trước nhiều, lúc này phòng không có việc nên Tống Xuân Vĩ bắt đầu lấy bài ra chơi. Sáng mỗi ngày thấy không có việc liền gọi mấy người bạn đánh bạc tới tìm nơi mà chơi, công việc trong phòng y cũng giao hết cho Hứa Lập xử lý. Đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Hứa Lập có thể nhanh như vậy tạo dựng uy tín trong phòng Thư ký.
Thoáng cái tết âm 2001 đã tới, Tống Xuân Vĩ cũng biết nhà Hứa Lập ở Giang Ninh hơn nữa thời gian trước tết việc trong phòng Thư ký do Hứa Lập phụ trách quản lý, mình mới có thời gian đi chơi cho nên thời gian nghỉ tết này y không phân công Hứa Lập trực ban, để Hứa Lập về nhà đoàn tụ với gia đình.
Mồng 8 tết, ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Hứa Lập đặc biệt sớm bắt xe lên thị xã. Chưa đến 8h, Hứa Lập đã tới văn phòng, nhưng hắn không ngờ Tống Xuân Vĩ còn đến sớm hơn cả mình. Lúc này đối phương đang dọn bàn làm việc. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.