Chương 90: Quản lý bảo vệ
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Năm sáu phút sau có năm sáu người mặc đồ màu đen tiến vào phòng ăn, nhân viên phục vụ chờ ở cửa hướng về Hứa Lập chỉ chỉ, mấy tên bảo vệ lập tức đi nhanh tới.
Lúc này phòng ăn tây không có nhiều khách mấy, thấy bảo vệ tới mọi người đều gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Những người lui tới đây đều là những người có tiền, họ cũng biết bối cảnh Long Cung nên họ không dám ở lại xem. Hàng năm số người bảo vệ của Long Cung ném ra khỏi khách sạn có không ít, có người vỡ đầu chảy máu thậm chí có người bị tàn tật. Nhưng tất cả các vụ như vậy đều không thấy cảnh sát ra mặt xử lý cho khách. Lát nữa nếu thật sự đánh nhau mà không đi kịp, ai cũng sợ sẽ bị vạ lây.
Quản lý Trương dù đang là lãnh đạo tại Long Cung nhưng với bảo vệ lại không dám chậm trễ, ai bảo đám bảo vệ có thân phận đặc thù, đặc biệt là tên quản lý bảo vệ,đây chính là anh em kết nghĩa với ông chủ Long Cung. Quan hệ này ở cả Long Cung cũng chỉ có vài người biết. Vì thế đám bảo vệ này ở khách sạn có thể nói là bá chủ, châm chọc bon họ thì bọn họ dám kéo ra ngoài đánh cho một trận.
Quản lý Trương đi đến nói với người dẫn đầu:
- Đội trưởng Lữ, hai người này gây sự, họ ăn cơm không thanh toán tiền, lại ở đây ăn vạ, nói chúng ta làm khó dễ bọn họ, còn bắt chúng ta bồi thường tổn thất.
Đội trưởng Lữ nghe xong, hướng đầu về phía Hứa Lập nói:
- Anh muốn gây sự? Anh em tôi làm ở Long Cung hơn ba năm không thấy ai dám gây sự ở đây cả. Dù thế nào thì anh cũng khiến anh em tôi mở rộng tầm mắt.
Vừa nói y vừa xoa xoa tay hướng tới Hứa Lập.
Phạm Ngọc Hoa sợ hãi nắm chặt tay Hứa Lập, cả người run lên.
Hứa Lập quay đầu nói với Phạm Ngọc Hoa:
- Không sao đâu, em đi ra xa một chút, đừng để bọ họ đụng vào em.
Nói xong giựt tay Phạm Ngọc Hoa rồi đứng lên.
Hứa Lập nhìn đội trưởng Lữ, một người cao mét tám, thân thể cường tráng, nếu so với Hứa Lập thì không có chút thua kém.
- Anh muốn động thủ? Được, nhìn anh là biết muốn đánh rồi.
Hứa Lập không thèm để ý mấy người bảo vệ, ngược lại hắn đang buồn bực vì chuyện này nên giờ muốn tìm người trút hết giận.
- Đã đánh không nói nhiều. Đánh.
Đội trưởng Lữ tính tình nóng nảy, chỉ nghe quản lý Trương nói liền động thủ với Hứa Lập.
Quản lý Trương thấy đội trưởng Lữ động thủ liền cười trộm, bảo vệ ở Long Cung đều là bộ đội xuất ngũ, người tầm thường nhất cũng không phải đối thủ. Xem ra mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Chu Thông, chờ vài ngày nữa mang quà tới thì con mình sẽ có công việc hẳn hoi.
Phạm Ngọc Hoa trốn phía sau ghế che kín mắt, nhưng cô lại qua tâm an nguy của Hứa Lập nên vẫn hé hé tay chú ý Hứa Lập.
Nhưng không ngờ chuyện sau đó lại làm mọi người giật mình. Khi đội trưởng Lữ tới gần Hứa Lập thì bị Hứa Lập vung một cước đá ngã, đội trưởng Lữ ngã bùm xuống bàn bên cạnh, cái bàn không chịu được sức nặng trăm cân của đội trưởng Lữ liền vỡ vụn. Đội trưởng Lữ ngã trên mặt đất, mấy người bảo vệ đi cùng hắn vội vàng chạy đến dìu lại bị hắn đẩy ra, hắn tự mình đứng lên.
- Được, không ngờ cậu là một người luyện võ, đến đây.
Nói xong đội trưởng Lữ lao tới Hứa Lập nhưng bị các bảo vệ khác kéo lại, rồi họ khuyên:
- Đội trưởng, chúng ta cùng đánh tên tiểu tử này, dù thế nào cũng phải giết hắn.
Đội trưởng Lữ vung tay nói:
- Không cần, vừa rồi tôi khinh thường chủ quan, hắn chỉ là một tiểu tử mà tôi phải để các người giúp sao?
Hắn bước nhanh về phía Hứa Lập, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, hai tay vòng lại che bụng. Lúc nãy Hứa Lập đã tung cước đánh vào bụng hắn, khiến mình bị ngã, lần này không thể bị như vậy.
Đội trưởng Lữ dù cẩn thận như vậy nhưng vừa tới gần Hứa Lập lại bị bay ra ngoài, lần này không phải là đá bay mà bị Hứa Lập vứt cả người ra phía sau. Bàn ăn lại gặp nguy hại, về phần đội trưởng Lữ thì bị thương, nằm trên mặt đất mãi mới đứng lên được.
Quản lý Trương nhìn nhân viên phục vụ ở cửa kêu to:
- Báo cảnh sát, gọi bảo vệ để họ phái thêm người đến.
Đội trưởng Lữ hai lần đánh về phía Hứa Lập nhưng ngay cả vạt áo cũng chưa từng đụng tới, bản thân toàn bị ngã quăng ra ngoài. Y biết may mà người này hạ thủ lưu tình không thì mình không biết gãy bao nhiêu cái xương. Những người bảo vệ khác định tiến lên báo thù cho đội trưởng Lữ nhưng bị đội trưởng Lữ quát bảo dừng lại. Mình không phải là đối thủ của hắn thì những người này có đánh cũng bị thương thôi?
Hứa Lập thấy đội trưởng Lữ coi như thức thời liền hướng về phía đội trưởng Lữ nói:
- Được rồi, giờ đánh nhau cũng xong rồi, có thể nói chuyện chứ?
Đội trưởng Lữ cũng nghĩ nếu không bằng người thì không lên dây dưa, dù sao cũng đã có đi gọi người rồi:
- Cậu có gì cần nói cứ nói, tôi chỉ là đội trưởng bảo vệ nên không làm chủ được.
- Yên tâm, không cần anh làm chủ, chỉ cần anh gọi người có thể làm chủ đến là được.
Hứa Lập đang nói thì thấy mười mấy người bảo vệ đi tới, dù xa Hứa Lập cũng nghe được người đang đi tới nói:
- Lâu rồi không có ai gây sự, sếp Điền của chúng ta lần này cũng bị kinh động.
- Không sai, sếp Điền chúng ta lâu rồi không ra tay, lần này coi như mở rộng tầm mắt.
Cầm đầu là một người mặc quần áo thể thao khoảng bốn mươi tuổi, nghe phía sau nói hắn chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, những người đi theo không dám nói gì, tất cả im lặng đi theo hắn tới trước người Hứa Lập.
Người này còn cách xa Hứa Lập nhưng Hứa Lập đã cảm thấy hắn mang theo sát khí. Sát khí này Hứa Lập đã từng cảm thấy từ Tiết lão nhị, phải giết mấy người mới có sát khí này. Hứa Lập rất quen thuộc, ít nhất đây là người qua chiến trường phải giết mười mấy tên địch mới có thể có sát khí này.
Lúc này phòng ăn tây không có nhiều khách mấy, thấy bảo vệ tới mọi người đều gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Những người lui tới đây đều là những người có tiền, họ cũng biết bối cảnh Long Cung nên họ không dám ở lại xem. Hàng năm số người bảo vệ của Long Cung ném ra khỏi khách sạn có không ít, có người vỡ đầu chảy máu thậm chí có người bị tàn tật. Nhưng tất cả các vụ như vậy đều không thấy cảnh sát ra mặt xử lý cho khách. Lát nữa nếu thật sự đánh nhau mà không đi kịp, ai cũng sợ sẽ bị vạ lây.
Quản lý Trương dù đang là lãnh đạo tại Long Cung nhưng với bảo vệ lại không dám chậm trễ, ai bảo đám bảo vệ có thân phận đặc thù, đặc biệt là tên quản lý bảo vệ,đây chính là anh em kết nghĩa với ông chủ Long Cung. Quan hệ này ở cả Long Cung cũng chỉ có vài người biết. Vì thế đám bảo vệ này ở khách sạn có thể nói là bá chủ, châm chọc bon họ thì bọn họ dám kéo ra ngoài đánh cho một trận.
Quản lý Trương đi đến nói với người dẫn đầu:
- Đội trưởng Lữ, hai người này gây sự, họ ăn cơm không thanh toán tiền, lại ở đây ăn vạ, nói chúng ta làm khó dễ bọn họ, còn bắt chúng ta bồi thường tổn thất.
Đội trưởng Lữ nghe xong, hướng đầu về phía Hứa Lập nói:
- Anh muốn gây sự? Anh em tôi làm ở Long Cung hơn ba năm không thấy ai dám gây sự ở đây cả. Dù thế nào thì anh cũng khiến anh em tôi mở rộng tầm mắt.
Vừa nói y vừa xoa xoa tay hướng tới Hứa Lập.
Phạm Ngọc Hoa sợ hãi nắm chặt tay Hứa Lập, cả người run lên.
Hứa Lập quay đầu nói với Phạm Ngọc Hoa:
- Không sao đâu, em đi ra xa một chút, đừng để bọ họ đụng vào em.
Nói xong giựt tay Phạm Ngọc Hoa rồi đứng lên.
Hứa Lập nhìn đội trưởng Lữ, một người cao mét tám, thân thể cường tráng, nếu so với Hứa Lập thì không có chút thua kém.
- Anh muốn động thủ? Được, nhìn anh là biết muốn đánh rồi.
Hứa Lập không thèm để ý mấy người bảo vệ, ngược lại hắn đang buồn bực vì chuyện này nên giờ muốn tìm người trút hết giận.
- Đã đánh không nói nhiều. Đánh.
Đội trưởng Lữ tính tình nóng nảy, chỉ nghe quản lý Trương nói liền động thủ với Hứa Lập.
Quản lý Trương thấy đội trưởng Lữ động thủ liền cười trộm, bảo vệ ở Long Cung đều là bộ đội xuất ngũ, người tầm thường nhất cũng không phải đối thủ. Xem ra mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Chu Thông, chờ vài ngày nữa mang quà tới thì con mình sẽ có công việc hẳn hoi.
Phạm Ngọc Hoa trốn phía sau ghế che kín mắt, nhưng cô lại qua tâm an nguy của Hứa Lập nên vẫn hé hé tay chú ý Hứa Lập.
Nhưng không ngờ chuyện sau đó lại làm mọi người giật mình. Khi đội trưởng Lữ tới gần Hứa Lập thì bị Hứa Lập vung một cước đá ngã, đội trưởng Lữ ngã bùm xuống bàn bên cạnh, cái bàn không chịu được sức nặng trăm cân của đội trưởng Lữ liền vỡ vụn. Đội trưởng Lữ ngã trên mặt đất, mấy người bảo vệ đi cùng hắn vội vàng chạy đến dìu lại bị hắn đẩy ra, hắn tự mình đứng lên.
- Được, không ngờ cậu là một người luyện võ, đến đây.
Nói xong đội trưởng Lữ lao tới Hứa Lập nhưng bị các bảo vệ khác kéo lại, rồi họ khuyên:
- Đội trưởng, chúng ta cùng đánh tên tiểu tử này, dù thế nào cũng phải giết hắn.
Đội trưởng Lữ vung tay nói:
- Không cần, vừa rồi tôi khinh thường chủ quan, hắn chỉ là một tiểu tử mà tôi phải để các người giúp sao?
Hắn bước nhanh về phía Hứa Lập, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, hai tay vòng lại che bụng. Lúc nãy Hứa Lập đã tung cước đánh vào bụng hắn, khiến mình bị ngã, lần này không thể bị như vậy.
Đội trưởng Lữ dù cẩn thận như vậy nhưng vừa tới gần Hứa Lập lại bị bay ra ngoài, lần này không phải là đá bay mà bị Hứa Lập vứt cả người ra phía sau. Bàn ăn lại gặp nguy hại, về phần đội trưởng Lữ thì bị thương, nằm trên mặt đất mãi mới đứng lên được.
Quản lý Trương nhìn nhân viên phục vụ ở cửa kêu to:
- Báo cảnh sát, gọi bảo vệ để họ phái thêm người đến.
Đội trưởng Lữ hai lần đánh về phía Hứa Lập nhưng ngay cả vạt áo cũng chưa từng đụng tới, bản thân toàn bị ngã quăng ra ngoài. Y biết may mà người này hạ thủ lưu tình không thì mình không biết gãy bao nhiêu cái xương. Những người bảo vệ khác định tiến lên báo thù cho đội trưởng Lữ nhưng bị đội trưởng Lữ quát bảo dừng lại. Mình không phải là đối thủ của hắn thì những người này có đánh cũng bị thương thôi?
Hứa Lập thấy đội trưởng Lữ coi như thức thời liền hướng về phía đội trưởng Lữ nói:
- Được rồi, giờ đánh nhau cũng xong rồi, có thể nói chuyện chứ?
Đội trưởng Lữ cũng nghĩ nếu không bằng người thì không lên dây dưa, dù sao cũng đã có đi gọi người rồi:
- Cậu có gì cần nói cứ nói, tôi chỉ là đội trưởng bảo vệ nên không làm chủ được.
- Yên tâm, không cần anh làm chủ, chỉ cần anh gọi người có thể làm chủ đến là được.
Hứa Lập đang nói thì thấy mười mấy người bảo vệ đi tới, dù xa Hứa Lập cũng nghe được người đang đi tới nói:
- Lâu rồi không có ai gây sự, sếp Điền của chúng ta lần này cũng bị kinh động.
- Không sai, sếp Điền chúng ta lâu rồi không ra tay, lần này coi như mở rộng tầm mắt.
Cầm đầu là một người mặc quần áo thể thao khoảng bốn mươi tuổi, nghe phía sau nói hắn chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, những người đi theo không dám nói gì, tất cả im lặng đi theo hắn tới trước người Hứa Lập.
Người này còn cách xa Hứa Lập nhưng Hứa Lập đã cảm thấy hắn mang theo sát khí. Sát khí này Hứa Lập đã từng cảm thấy từ Tiết lão nhị, phải giết mấy người mới có sát khí này. Hứa Lập rất quen thuộc, ít nhất đây là người qua chiến trường phải giết mười mấy tên địch mới có thể có sát khí này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.