Chương 189: Tài khoản trống rỗng
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Bí thư thị ủy Cát Binh lúc này cũng đã nhận được tin, y gọi điện Tằng Ích hỏi thăm tình hình. Tằng Ích báo cáo qua tình huống ở công trường, Cát Binh trong điện thoại không ngừng nhấn mạnh:
- Thị trưởng Tằng, trong thời gian ngắn nhất anh nhất định phải tổ chức các đơn vị liên quan tiến hành điều tra, đồng thời phải đóng băng tất cả tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang lại, cũng yêu cầu cục trưởng Trương lưu lại một ít cảnh sát phụ trách đảm bảo an toàn công trường, đặc biệt là an toàn của kho hàng, phải dán niêm phong đề phòng có kẻ làm liều, tới khi tình huống rõ ràng mới được rút cảnh sát đi.
Sau khi dập máy, việc đầu tiên Tằng Ích làm là gọi điện cho giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Lúc này Hướng Minh mới vừa tới cơ quan nên chưa biết gì về chuyện ở công trường. Khi y nghe nói tới tổng giám đốc Carlo và các nhân viên chủ yếu của công ty Kang – Tùng Giang đã không thấy đâu, hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có bàn đỡ thì đã ngã xuống mặt đất.
- Thị trưởng Tằng, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ có một đống tài sản ở Tùng Giang chúng ta mà bỏ chạy thật ư?
Hướng Minh ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy nữa, đó là 700 triệu cơ mà, người vay tiền đã bỏ trốn, tuy nói trong tay mình còn có giấy tờ quyền sử dụng đất nhưng từng đó đất chỉ bán được tối đa 400 triệu. Đừng nhìn lúc thu hồi đất tốn nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ nếu anh muốn bảo người dân trả tiền lại, đất trả cho nông dân thì anh dù quỳ xuống bọn họ cũng không có khả năng đáp ứng.
Nếu 700 triệu này thành nợ xấu thì mình đừng nói là giữ được chức giám đốc ngân hàng, nếu cấp trên truy cứu mình ít nhất cũng có tội không làm tròn chức trách gây tổn thất nặng nề, bị phạt tù vài năm là điều khó tránh khỏi.
Tằng Ích cũng biết Hướng Minh đang sợ nhưng lúc này càng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Tằng Ích nói chứ không an ủi Hướng Minh một câu.
- Giám đốc Hướng, anh lập tức đóng băng tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, trước khi điều tra rõ thì anh không được cho bọn họ chuyển đi một đồng.
Hướng Minh nghe đầu tiên là sửng sốt nhưng cao hứng ngay.
- Tôi hiểu, tôi đi làm ngay.
Vì đảm bảo sự an toàn ủa khoản vay nên Hướng Minh đương nhiên rất chú ý tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang tại ngân hàng mình, hai hôm trước y thấy tài khoản của đối phương còn có hơn 200 triệu, nếu thật sự giữ lại được khoản tiền này thì dù Carlo có chạy, công ty Kang – Tùng Giang phá sản thì cũng đủ để bù đắp tổn thất, thậm chí còn kiếm được đôi chút.
Nhưng khi Hướng Minh gọi điện tới phòng Doanh nghiệp, hỏi trưởng phòng này về tình hình tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, y trợn mắt há mồm. Sáng hôm qua tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang còn có hơn 218 triệu nhưng đến hơn 3h chiều đã chuyển khoản ba lần đến thẳng ngân hàng Thụy Sĩ.
Hướng Minh nghe tới đó mất một lúc lâu không nói gì, trưởng phòng Doanh nghiệp còn tưởng sếp có chuyện nên vội vàng kêu:
- Sếp, sếp, ngài có chuyện gì không?
Hướng Minh rất nhanh bị gọi tỉnh, y hét lớn với vị trưởng phòng kia.
- Làm sao ư? Tôi không phải nói với anh là nếu tài khoản xuất hiện việc chuyển khoản lớn thì nhất định phải nói với tôi sao?
Trưởng phòng Doanh nghiệp rất oan ức nói.
- Tôi đã gọi điện cho giám đốc nhưng giám đốc không phải nói cứ làm theo thủ tục công việc bình thường là được sao?
Hướng Minh hung hăng vỗ đầu mình, hình như là có chuyện như vậy. Ngày hôm qua có một bạn học hồi đại học đã lâu không liên lạc đột nhiên tìm tới mình, trưa đối phương còn mời mình tới một khách sạn nổi tiếng của Tùng Giang ăn cơm. Do mấy năm không gặp nên mình uống hơi nhiều, uống xong mình còn đi hát nữa.
Mà tên trưởng phòng doanh nghiệp kia gọi mình lại là lúc mình ở phòng hát ôm một cô em xinh đẹp, mình căn bản không nghe rõ đầu kia nói gì nên cứ nói tất cả làm theo thủ tục bình thường là được.
Nhưng ai ngờ ăn bữa cơm, uống vài chén rượu, đi hát vài bài lại tạo thành tổn thất lớn đến thế. Hướng Minh đột nhiên dậm chân, không đúng, tên bạn học hôm qua chỉ sợ là có chuyện, nếu tại sao mấy năm không liên lạc mà ngày hôm qua lại đột nhiên tìm mình, hơn nữa hôm qua đi chơi tới hơn 10h đêm. Sau khi đưa mình về nhà tên bạn học kia không có thông tin gì nữa, đến giờ cũng không liên lạc với mình. Xem ra mình đã trúng kế.
Hướng Minh lại gọi điện cho Tằng Ích báo cáo qua tình hình với đối phương. Y chỉ là không nhắc tới sai lầm mình, nói do nhân viên làm sai không kịp thời báo cáo tình hình với mình nên khiến Carlo chuyển hết số tiền trong tài khoản tới một ngân hàng Thụy Sĩ.
Tằng Ích không buồn nói về sai lầm của phía ngân hàng, dù sao hệ thống ngân hàng không do thị xã trực tiếp quản lý, mình cũng không quản được đối phương. Lại nói bây giờ bản thân mình cũng đang không xong thì có công sức đâu mà quản thứ khác.
Bây giờ tất cả hạng mục của công ty Kang – Tùng Giang đã toàn diện khởi công, bọn họ đi, thị xã không có tài chính thì những công trình đang xây dựng sẽ nên xử lý như thế nào? Tuy nói Karl cũng không lấy quá nhiều tiền của Tùng Giang, ban đầu công ty Kang – Tùng Giang đầu tư 700 triệu, sau đó vay 700 triệu mà chỉ chuyển đi có hơn 200 triệu, còn có 1,2 tỷ đã đầu tư vào xây dựng hạng mục du lịch.
Nhưng 700 triệu trong đó lại dùng để thu hồi đất, mà giấy tờ sử dụng đất đang được thế chấp ở ngân hàng xây dựng. Cho nên bề ngoài là Tùng Giang có lợi nhưng thực tế nó lại không có lợi ích gì cho sự phát triển của Tùng Giang. Nếu như không có ai tiếp nhận hạng mục này thì khu đất của hạng mục sớm muộn cũng thành đống phế thải.
Chẳng qua lúc này cũng không có thời gian tìm người tới đầu tư vào hạng mục, điều cần nhất là phải nhanh chóng làm rõ tập đoàn Kang đã xảy ra chuyện gì? Carlo rốt cuộc là về công ty có việc hay chạy trốn? Nếu Carlo bỏ trốn thì đó là hành vi cá nhân của y hay là hành vi của toàn bộ tập đoàn Kang?
Nếu không nhanh chóng làm rõ việc này thì căn bản không thể triển khai công việc tiếp được. Dù sao bây giờ nói như thế nào thì hạng mục du lịch đang xây dựng ở Tùng Giang vẫn thuộc về công ty Kang – Tùng Giang. Cho dù người của công ty Kang – Tùng Giang không ở đây nhưng đó vẫn là tài sản cố định của đối phương, người khác không có quyền can thiệp vào. Mà công ty Kang – Tùng Giang vay tiền của ngân hàng xây dựng cũng chưa đến kỳ hạn thanh toán, ngân hàng cũng không có quyền lực tự chủ trương hành động.
- Thị trưởng Tằng, trong thời gian ngắn nhất anh nhất định phải tổ chức các đơn vị liên quan tiến hành điều tra, đồng thời phải đóng băng tất cả tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang lại, cũng yêu cầu cục trưởng Trương lưu lại một ít cảnh sát phụ trách đảm bảo an toàn công trường, đặc biệt là an toàn của kho hàng, phải dán niêm phong đề phòng có kẻ làm liều, tới khi tình huống rõ ràng mới được rút cảnh sát đi.
Sau khi dập máy, việc đầu tiên Tằng Ích làm là gọi điện cho giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Lúc này Hướng Minh mới vừa tới cơ quan nên chưa biết gì về chuyện ở công trường. Khi y nghe nói tới tổng giám đốc Carlo và các nhân viên chủ yếu của công ty Kang – Tùng Giang đã không thấy đâu, hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có bàn đỡ thì đã ngã xuống mặt đất.
- Thị trưởng Tằng, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ có một đống tài sản ở Tùng Giang chúng ta mà bỏ chạy thật ư?
Hướng Minh ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy nữa, đó là 700 triệu cơ mà, người vay tiền đã bỏ trốn, tuy nói trong tay mình còn có giấy tờ quyền sử dụng đất nhưng từng đó đất chỉ bán được tối đa 400 triệu. Đừng nhìn lúc thu hồi đất tốn nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ nếu anh muốn bảo người dân trả tiền lại, đất trả cho nông dân thì anh dù quỳ xuống bọn họ cũng không có khả năng đáp ứng.
Nếu 700 triệu này thành nợ xấu thì mình đừng nói là giữ được chức giám đốc ngân hàng, nếu cấp trên truy cứu mình ít nhất cũng có tội không làm tròn chức trách gây tổn thất nặng nề, bị phạt tù vài năm là điều khó tránh khỏi.
Tằng Ích cũng biết Hướng Minh đang sợ nhưng lúc này càng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Tằng Ích nói chứ không an ủi Hướng Minh một câu.
- Giám đốc Hướng, anh lập tức đóng băng tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, trước khi điều tra rõ thì anh không được cho bọn họ chuyển đi một đồng.
Hướng Minh nghe đầu tiên là sửng sốt nhưng cao hứng ngay.
- Tôi hiểu, tôi đi làm ngay.
Vì đảm bảo sự an toàn ủa khoản vay nên Hướng Minh đương nhiên rất chú ý tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang tại ngân hàng mình, hai hôm trước y thấy tài khoản của đối phương còn có hơn 200 triệu, nếu thật sự giữ lại được khoản tiền này thì dù Carlo có chạy, công ty Kang – Tùng Giang phá sản thì cũng đủ để bù đắp tổn thất, thậm chí còn kiếm được đôi chút.
Nhưng khi Hướng Minh gọi điện tới phòng Doanh nghiệp, hỏi trưởng phòng này về tình hình tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, y trợn mắt há mồm. Sáng hôm qua tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang còn có hơn 218 triệu nhưng đến hơn 3h chiều đã chuyển khoản ba lần đến thẳng ngân hàng Thụy Sĩ.
Hướng Minh nghe tới đó mất một lúc lâu không nói gì, trưởng phòng Doanh nghiệp còn tưởng sếp có chuyện nên vội vàng kêu:
- Sếp, sếp, ngài có chuyện gì không?
Hướng Minh rất nhanh bị gọi tỉnh, y hét lớn với vị trưởng phòng kia.
- Làm sao ư? Tôi không phải nói với anh là nếu tài khoản xuất hiện việc chuyển khoản lớn thì nhất định phải nói với tôi sao?
Trưởng phòng Doanh nghiệp rất oan ức nói.
- Tôi đã gọi điện cho giám đốc nhưng giám đốc không phải nói cứ làm theo thủ tục công việc bình thường là được sao?
Hướng Minh hung hăng vỗ đầu mình, hình như là có chuyện như vậy. Ngày hôm qua có một bạn học hồi đại học đã lâu không liên lạc đột nhiên tìm tới mình, trưa đối phương còn mời mình tới một khách sạn nổi tiếng của Tùng Giang ăn cơm. Do mấy năm không gặp nên mình uống hơi nhiều, uống xong mình còn đi hát nữa.
Mà tên trưởng phòng doanh nghiệp kia gọi mình lại là lúc mình ở phòng hát ôm một cô em xinh đẹp, mình căn bản không nghe rõ đầu kia nói gì nên cứ nói tất cả làm theo thủ tục bình thường là được.
Nhưng ai ngờ ăn bữa cơm, uống vài chén rượu, đi hát vài bài lại tạo thành tổn thất lớn đến thế. Hướng Minh đột nhiên dậm chân, không đúng, tên bạn học hôm qua chỉ sợ là có chuyện, nếu tại sao mấy năm không liên lạc mà ngày hôm qua lại đột nhiên tìm mình, hơn nữa hôm qua đi chơi tới hơn 10h đêm. Sau khi đưa mình về nhà tên bạn học kia không có thông tin gì nữa, đến giờ cũng không liên lạc với mình. Xem ra mình đã trúng kế.
Hướng Minh lại gọi điện cho Tằng Ích báo cáo qua tình hình với đối phương. Y chỉ là không nhắc tới sai lầm mình, nói do nhân viên làm sai không kịp thời báo cáo tình hình với mình nên khiến Carlo chuyển hết số tiền trong tài khoản tới một ngân hàng Thụy Sĩ.
Tằng Ích không buồn nói về sai lầm của phía ngân hàng, dù sao hệ thống ngân hàng không do thị xã trực tiếp quản lý, mình cũng không quản được đối phương. Lại nói bây giờ bản thân mình cũng đang không xong thì có công sức đâu mà quản thứ khác.
Bây giờ tất cả hạng mục của công ty Kang – Tùng Giang đã toàn diện khởi công, bọn họ đi, thị xã không có tài chính thì những công trình đang xây dựng sẽ nên xử lý như thế nào? Tuy nói Karl cũng không lấy quá nhiều tiền của Tùng Giang, ban đầu công ty Kang – Tùng Giang đầu tư 700 triệu, sau đó vay 700 triệu mà chỉ chuyển đi có hơn 200 triệu, còn có 1,2 tỷ đã đầu tư vào xây dựng hạng mục du lịch.
Nhưng 700 triệu trong đó lại dùng để thu hồi đất, mà giấy tờ sử dụng đất đang được thế chấp ở ngân hàng xây dựng. Cho nên bề ngoài là Tùng Giang có lợi nhưng thực tế nó lại không có lợi ích gì cho sự phát triển của Tùng Giang. Nếu như không có ai tiếp nhận hạng mục này thì khu đất của hạng mục sớm muộn cũng thành đống phế thải.
Chẳng qua lúc này cũng không có thời gian tìm người tới đầu tư vào hạng mục, điều cần nhất là phải nhanh chóng làm rõ tập đoàn Kang đã xảy ra chuyện gì? Carlo rốt cuộc là về công ty có việc hay chạy trốn? Nếu Carlo bỏ trốn thì đó là hành vi cá nhân của y hay là hành vi của toàn bộ tập đoàn Kang?
Nếu không nhanh chóng làm rõ việc này thì căn bản không thể triển khai công việc tiếp được. Dù sao bây giờ nói như thế nào thì hạng mục du lịch đang xây dựng ở Tùng Giang vẫn thuộc về công ty Kang – Tùng Giang. Cho dù người của công ty Kang – Tùng Giang không ở đây nhưng đó vẫn là tài sản cố định của đối phương, người khác không có quyền can thiệp vào. Mà công ty Kang – Tùng Giang vay tiền của ngân hàng xây dựng cũng chưa đến kỳ hạn thanh toán, ngân hàng cũng không có quyền lực tự chủ trương hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.