Trọng Sinh Vi Quan

Chương 170: Thả đèn lồng

Túy Tử Mộng Sinh

30/09/2013

Một tháng sau công việc của Hứa Lập có thể nói là rất nhẹ nhàng. Phương án đầu tư tự nhiên cục Du lịch cùng cục Chiêu thương phụ trách, Hứa Lập chỉ cần cứ cách vài ngày là gọi điện cho Karl, hỏi xem y đang ở đâu, cũng thuận tiện hỏi xem đối phương lúc nào mới có thể quay lại Tùng Giang.

Hơn nữa dịp tết này cơ quan Phạm Ngọc Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ đến 15/1 âm, hai người Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa làm bạn với nhau lâu như vậy rốt cuộc có thời gian ở lâu bên nhau. Bọn họ ước gì thời gian trôi qua thật chậm.

Cuộc sống vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là 15/1 – ngày tết nguyên tiêu.

Trời vừa mới sẩm tối, Hứa Lập đã dắt tay Phạm Ngọc Hoa đi trên con phố chính của thị xã Tùng Giang. Lúc này trên đường có khá đông người qua lại, có người ăn cơm tối xong ra ngoài xem đèn lồng, xem bắn pháo hoa… Những chiếc đèn lồng sặc sỡ sắc mầu với đủ hình dạng bắt mắt như đang so với nhau xem ai là đẹp nhất, xem ai hấp dẫn được nhiều người chú ý nhất.

Tết nguyên tiêu không chỉ là ngày lễ tết đầu tiên trong năm âm lịch Trung Quốc, càng là một lễ lãng mạn nhất trong truyền thống Trung Quốc. Bởi vì vào thời phong kiến khi tết Nguyên tiêu tới là các đôi trai gái chưa lập gia đình được cung cấp một cơ hội làm quen với nhau. Ở xã hội phong kiến các cô gái trẻ tuổi không được tự do ra ngoài, nhưng tới ngày tết nguyên tiêu là bọn họ có thể kết bạn ra ngoài chơi, tết nguyên tiêu vừa đi ngắm đèn lồng, vừa có thể đi giao lưu, các đôi trai gái chưa lập gia đình vừa đi ngắm đèn vừa có thể thuận tiện tìm đối tượng cho mình.

Bây giờ mặc dù không phải xã hội phong kiến chẳng qua tết nguyên tiêu vẫn là một thời cơ tốt nhất cung cấp cho các đôi nam nữ thanh niên. Trên đường các đôi yêu nhau đều nắm tay vừa đi vừa ngắm cảnh và cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu.

Phạm Ngọc Hoa và Hứa Lập đi một đoạn dài nên hơi mệt, bọn họ tìm một gốc cây bên bờ đê rồi ngồi xuống. Mặt trăng hôm nay rất sáng, xuyên qua những đám mây chiếu xuống mặt đất. Hai người Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập ngồi đó vừa ngắm cảnh vừa nhìn dòng người qua lại, bọn họ ôm nhau không nói một câu nhưng vẫn có thể cảm nhận tình cảm đối phương dành cho mình.

Lát sau bờ sông phía sau hai người đột nhiên lóe lên một điểm sáng, hơn nữa điểm sáng càng lúc càng nhiều, rất nhanh nó chiếu sáng hai bên bờ sông Tùng Hoa.

Phạm Ngọc Hoa cầm tay Hứa Lập, cô có chút kích động nói:

- Đây là lúc thả đèn lồng trên sông, đẹp quá.



Thời xã hội nguyên thủy nhân loại biết rất ít về tự nhiên nên cho rằng lửa là khởi nguồn của vạn vật, trở thành vật thờ cúng và là tượng trưng cho may mắn, ấm áp, là thần linh giúp nhân loại chiến thắng cái giá rét, đói khát…. Càng về sau khi văn minh nhân loại phát triển, lửa cũng được tận dụng nhiều hơn như làm vật xua đuổi thú dữ vào ban đêm, làm ra nến thắp cúng thần linh….Theo thời gian dần trôi qua trong văn hóa Trung Quốc hình thành phong tục thả đèn lồng trôi sông để cúng thân nhân. Mà ở Tùng Giang truyền thống thả đèn lồng càng là tỏ vẻ vui mừng và sung sướng nhiều hơn là mê tín.

Mà Tùng Giang cũng có điểm khác so với các địa phương khác là thời điểm thả đèn lồng lại nhằm đúng tết nguyên tiêu. Đây cũng là do hoàn cảnh địa lý đặc biệt của Tùng Giang, nó có một đoạn mặt sông dài không đóng băng. Vào lúc lạnh nhất của mùa đông, hai bên bờ sông giăng đầy tuyết trắng, các gốc cây hai bên bờ như bức băng điêu, giữa dòng sông lại thả đèn lồng với đủ loại màu sắc, cảnh sắc tráng lệ này đúng là không ở đâu ngoài Tùng Giang có được.

Nhìn Phạm Ngọc Hoa đang rất cao hứng, Hứa Lập nắm tay Phạm Ngọc Hoa chạy dọc theo bậc thang trên đê xuống bờ sông. Lúc này hai bên bờ sông Tùng Giang đã chặt ních người chuẩn bị thả đèn lồng, trong tay bọn họ cầm đủ các loại đèn lồng. Có đèn trí tuệ, đèn bình an, đèn trường thọ, đèn tình nhân … chỉ cần là thứ cảm xúc con người nghĩ ra được là sẽ có loại đèn đó xuất hiện ở đây.

Hứa Lập dắt Phạm Ngọc Hoa xuyên qua đám đông. Phạm Ngọc Hoa không biết Hứa Lập rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có thể đi sát theo hắn. Chạy dọc bờ sông khoảng trăm mét, Hứa Lập mới dừng lại. Phạm Ngọc Hoa đưa mắt nhìn rồi hơi khẽ nhắm mắt lại. Cô chỉ thấy Hứa Lập đang đứng trước một đèn lồng có đường kính khoảng một mét.

Chiếc đèn lồng này mặc dù còn chưa đốt nhưng qua ánh trăng chiếu xuống làm đèn lồng tỏa ra ánh sáng đủ để hấp dẫn Phạm Ngọc Hoa. Chiếc đèn lồng này rõ ràng là đèn tình nhân, chín cánh hoa phía dưới màu hồng tạo thành đế, bên trên là một đôi nam nữ hoạt hình đang nắm chặt tay nhau, trước bọn họ là một trái tim lớn làm bằng nến.

Nhìn Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng này, một người phụ nữ đứng tuổi ở bên đi tới cười nói:

- Hai em rất đẹp đôi, chiếc đèn lồng này đúng là làm riêng cho hai em. Cậu thanh niên, chiếc đèn lồng này tặng cho cậu, hy vọng hai người hạnh phúc cả đời, sống tới đầu bạc răng long.

Hứa Lập nghe xong thoáng giật mình. Hắn từ xa thấy chiếc đèn lồng này rất đẹp nên mới đi tới gần xem. Hơn nữa Phạm Ngọc Hoa thích ngắm đèn lồng như vậy, hắn cũng định mua chiếc đèn lồng này rồi lát cùng Phạm Ngọc Hoa thắp và thả xuống sông. Ai ngờ hắn chưa biết nói như thế nào, càng không biết nên đưa người ta bao tiền thì người phụ nữ này lại định tặng mình.

- Không, không được, chị, bọn em sao có thể không biết xấu hổ nhận được. Không nói là công của chị, ngay cả tài liệu làm chiếc đèn lồng này cũng không rẻ, bọn em sao có thể lấy không của chị?

Phạm Ngọc Hoa mặc dù thích nhưng cũng không tiện cứ thế nhận.

- Đúng đấy ạ, chị, chiếc đèn lồng đẹp như vậy bọn em sao có thể nhận không được.



Hứa Lập móc ví lấy mấy tờ 100 tệ đưa tới.

- Chị xem từng này tiền có đủ trả tiền tài liệu làm đèn lồng không?

Người phụ nữ kia thấy Hứa Lập lấy tiền ra không ngờ lại mất hứng.

- Hai người đây là xem thường tôi. Các người xem …

Vừa nói ả vừa chỉ tay vào mấy chiếc đèn lồng xung quanh.

- Đây đều là đèn lồng do tự tay tôi làm, hơn nữa đều là tôi tặng bọn họ, hai người nói tôi sẽ cần tiền của các người ư?

Hứa Lập nghe vậy không khỏi thầm nghĩ cũng may mình chưa nói trả tiền công, chỉ nói trả tiền vật liệu đã làm bà chị này mất hứng rồi. Hứa Lập đành phải cất tiền về rồi nhận lấy chiếc đèn lồng tình nhân này.

- Chị, em không nói chuyện tiền nữa. Cảm ơn chị, em chúc chị sau này mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.

Người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu sau đó đưa một tấm thiếp màu hồng tới.

- Hai người viết tên của mình vào đây rồi đặt lên đèn lồng, như vậy có thể phù hộ hai người cả đời yêu thương nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Vi Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook