Chương 143: Thu đồ Từ Cương
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Phương Hoài Viễn đương nhiên nghe ra ý của Văn Thiên, y biết Văn Thiên đang thay đổi một phương pháp để chỉ rõ phương hướng điều tra cho mình, Văn Thiên muốn qua đó để không phải gánh chịu trách nhiệm gì. Mình nếu thật sự có thể điều tra ra người này có chuyện đó là bản lĩnh của mình, nếu không tra ra được thì cũng không quan hệ gì với Văn Thiên. Dù sao đó chỉ là một cuộc điện nạc danh, căn bản không thể coi là thật.
Chẳng qua Phương Hoài Viễn lần này quả thật là thật tâm cải thiện quan hệ với Văn Thiên. Văn Thiên bây giờ mặc dù chỉ là bí thư thị ủy, nói về chức vụ, lý lịch thì mình cũng không cần lấy lòng đối phương. Nhưng theo lời của chủ nhiệm Uông – Uông Thanh thì sau khi loại trừ đối thủ cạnh tranh duy nhất là mình ra, chức vụ phó bí thư tỉnh ủy đã xác định là của Văn Thiên, sau này Văn Thiên còn có thể tiếp tục lên làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Khi đó Văn Thiên đã có thể thật sự là lãnh đạo của mình, mình nếu không thể thừa dịp sớm chữa trị quan hệ với Văn Thiên thì người bị hại cuối cùng chỉ có thể là mình.
- Vậy cảm ơn bí thư Văn, chúng tôi nhất định cẩn thận chứng thực, nhất định cam đoan không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.
Phương Hoài Viễn nghiêm túc nói.
Văn Thiên nghe xong nhưng trong lòng lại cười thầm. “Không không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu ư? Chỉ là tiêu chuẩn đánh giá người tốt, kẻ xấu lại là do chính bọn họ đặt, bọn họ nói như thế nào thì như vậy sẽ là đúng” Chẳng qua lời này Văn Thiên không thể nói ra khỏi miệng. Y vẫn rất nhiệt tình nói.
- Như vậy cảm ơn chủ nhiệm Phương hỗ trợ. Chủ nhiệm Phương không dễ tới Tùng Giang một chuyến vậy trưa nay không thể đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, tâm sự mới được.
- Không được, không được. Tiểu đệ cũng không có mặt mũi ăn cơm do bí thư Văn mời, hay là chờ tra ra manh mối việc này, có thể có câu trả lời với bí thư Văn thì mới quay lại làm phiền bí thư Văn.
Phương Hoài Viễn thấy điều cần nói mình cũng đã nói, trước mình không có qua lại với Văn Thiên, thậm chí còn có khúc mắc nếu mình ở lại ăn cơm khó tránh khỏi làm khó cả đôi bên, vậy không bằng mình đi về.
Phương Hoài Viễn rời đi, Văn Thiên không nói cho bất cứ ai biết mục đích chuyến đi này của Phương Hoài Viễn. Việc này nếu thật sự bị người thứ ba biết sợ rằng rất nhanh toàn thế giới đều biết. Giờ cần chờ Phương Hoài Viễn điều tra có kết quả rồi nói với mọi người.
Sau cuộc phong ba thẩm vấn lần này của Hứa Lập, mặc dù hắn chịu khổ đôi chút nhưng lại được càng nhiều chỗ tốt. Trong hội nghị cán bộ toàn huyện Giang Ninh, yy nhiều lần lên tiếng khen ngợi Hứa Lập, kêu gọi toàn bộ cán bộ, lãnh đạo huyện Giang Ninh học tập Hứa Lập. Hứa Lập thậm chí còn thông qua Phạm Ngọc Hoa biết Phạm Kiệt đã vài lần nói về việc bí thư thị ủy đã nhắc tới mình ở hội nghị trên thị xã. Lúc này mình mặc dù chỉ còn là một phó chủ tịch xã nhưng danh tiếng của mình đã sớm truyền trên chính trường thị xã Tùng Giang.
Đối với mấy việc này, Hứa Lập mặc dù thầm vui nhưng ngoài mặt không lộ ra ngoài. Hắn vẫn vùi đầu vào công việc ở xã Nhị Đạo. Tiếu Lợi Phi ở lại Nhị Đạo vài hôm đi dạo xung quanh rồi mới về Bắc Kinh. Mà sau khi Hứa Lập xuất viện về cơ bản mỗi ngày đều có mặt ở công trường phụ trách giám sát tiến độ, phối hợp với các bên. Đến trung tuần tháng 12 khi cơn mưa tuyết đầu tiên đổ xuống xã Nhị Đạo, công trình mới dừng lại vì thời tiết.
Trong hơn tháng này Hứa Lập về cơ bản không quay về huyện, hắn cũng chỉ liên lạc nói chuyện điện thoại với Phạm Ngọc Hoa mà thôi. Từ Đắc Hậu và Mã Kiện thấy điểm này không khỏi thấy lo cho Hứa Lập.
Vừa thấy công trình tạm dừng thi công, hai người lập tức kéo Hứa Lập về xã. Nhìn gương mặt bắt đầu xám đen của Hứa Lập vì phơi nắng, hai người thật là có chút không đành lòng. Bây giờ đã là cuối năm, theo tập quán của xã thì chỉ cần qua tết dương lịch là cán bộ của xã ngoại trừ người phải trực ban ra còn lại về cơ bản đều được cho nghỉ. Bây giờ cách tết dương lịch hơn mười ngày, Từ Đắc Hậu và Mã Kiện bàn nhau nếu không có việc gì khác thì cho Hứa Lập nghỉ phép sớm. Dù sao công trình ở thôn Hồng Kỳ không sang xuân cũng không tiến hành tiếp được. Bây giờ cho Hứa Lập về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ khi có việc mới cần trở lại làm.
Hứa Lập đương nhiên cũng biết mình cho dù ở lại trong xã cũng không có việc gì để làm. Nhà Từ Đắc Hậu lại ở xã, có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý, nếu có chuyện cần tới mình làm thì chỉ cần gọi điện là mình về gấp được. Cho nên hắn không từ chối ý tốt của Từ Đắc Hậu và Mã Kiện. Hắn ăn trưa ở nhà bếp rồi lên dọn dẹp một chút sau đó bảo Từ Cương lái xe đưa mình về nhà.
Có thể nói người không thích nhất chuyện Hứa Lập về huyện là Từ Cương. Hơn tháng qua khi Hứa Lập có mặt ở công trình, Từ Cương vẫn đi theo Hứa Lập. Chẳng những y có thể học chút công phu từ Hứa Lập, y còn học được nhiều kỹ xảo khi đi thi công chức, quan trọng hơn là y có thể đi theo Hứa Lập để học cách làm người.
Hứa Lập ngồi trên xe nhìn Từ Cương tuy lái xe mà mặt mày khá kém, hắn cười nói:
- Từ Cương, tôi về nhà nghỉ chứ có phải một đi không trở lại đâu, chờ tới sang năm là cậu gặp lại tôi mà. Cậu nhìn mặt mình lúc này đi, người không biết còn tưởng tôi đắc tội gì cậu chứ.
Từ Cương nghe xong lại nói:
- Hứa ca, anh bây giờ không chỉ là công thần của huyện Giang Ninh chúng ta, hơn nữa còn có tiếng khắp thị xã Tùng Giang, ai biết lúc nào lãnh đạo cao hứng là điều anh lên huyện, thậm chí điều tới phòng ban quan trọng nào đó trên thị xã làm việc chứ, đến lúc đó anh còn có thể nhớ tới tên đồ đệ như tôi không?
- Cậu lúc gọi tôi Hứa ca, lúc xưng là đồ đệ, vậy không phải thấp đi một bậc ư?
Hứa Lập cười trêu Từ Cương.
- Sư phụ, anh rốt cuộc nhận tôi làm đồ đệ?
Từ Cương như một con khỉ thuận thế trèo lên. Y đã sớm nhiều lần gọi Hứa Lập làm sư phụ nhưng lại bị Hứa Lập từ chối. Dù sao tuổi hai người chênh lệch không nhiều, Hứa Lập cũng không dám nhận Từ Cương làm đồ đệ.
Nhưng không nghĩ hôm nay Từ Cương lại bắt được lời nói lỡ của Hứa Lập mà tiếp tục muốn nhận Hứa Lập làm sư phụ.
Hứa Lập có thể thấy rõ Từ Cương thật lòng muốn bái mình làm thầy, mình và Từ Cương này cũng có duyên thầy trò nên Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Cậu đã thiệt tình muốn nhận tôi làm thầy thì tôi cũng không khách khí nữa. Chẳng qua sau này trước mặt người khác cậu cứ gọi tôi là Hứa ca, tình thầy trò của chúng ta chỉ cần chúng ta biết là được, tránh cho người khác nghĩ chúng ta điên.
Từ Cương không nghĩ tới mình đi theo Hứa Lập tới công trường hơn tháng, xin xỏ mãi Hứa Lập không đồng ý, hôm nay vừa nói Hứa Lập lại đồng ý, y không khỏi cảm thấy mình như nằm mơ. Hứa Lập vỗ mạnh vai Từ Cương.
- Cậu cẩn thận một chút, đang lái xe đó, cậu đừng định mưu hại sư phụ đấy.
Từ Cương lúc này mới bình tĩnh lại, y cười hì hì nói:
- Đâu thể như vậy được. Em hại ai cũng không dám hại sư phụ. Sư phụ chính là mặt trời trong lòng em, sư phụ là ngọn đèn chỉ đường cho em, sư phụ là …
Chẳng qua Phương Hoài Viễn lần này quả thật là thật tâm cải thiện quan hệ với Văn Thiên. Văn Thiên bây giờ mặc dù chỉ là bí thư thị ủy, nói về chức vụ, lý lịch thì mình cũng không cần lấy lòng đối phương. Nhưng theo lời của chủ nhiệm Uông – Uông Thanh thì sau khi loại trừ đối thủ cạnh tranh duy nhất là mình ra, chức vụ phó bí thư tỉnh ủy đã xác định là của Văn Thiên, sau này Văn Thiên còn có thể tiếp tục lên làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Khi đó Văn Thiên đã có thể thật sự là lãnh đạo của mình, mình nếu không thể thừa dịp sớm chữa trị quan hệ với Văn Thiên thì người bị hại cuối cùng chỉ có thể là mình.
- Vậy cảm ơn bí thư Văn, chúng tôi nhất định cẩn thận chứng thực, nhất định cam đoan không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.
Phương Hoài Viễn nghiêm túc nói.
Văn Thiên nghe xong nhưng trong lòng lại cười thầm. “Không không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu ư? Chỉ là tiêu chuẩn đánh giá người tốt, kẻ xấu lại là do chính bọn họ đặt, bọn họ nói như thế nào thì như vậy sẽ là đúng” Chẳng qua lời này Văn Thiên không thể nói ra khỏi miệng. Y vẫn rất nhiệt tình nói.
- Như vậy cảm ơn chủ nhiệm Phương hỗ trợ. Chủ nhiệm Phương không dễ tới Tùng Giang một chuyến vậy trưa nay không thể đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, tâm sự mới được.
- Không được, không được. Tiểu đệ cũng không có mặt mũi ăn cơm do bí thư Văn mời, hay là chờ tra ra manh mối việc này, có thể có câu trả lời với bí thư Văn thì mới quay lại làm phiền bí thư Văn.
Phương Hoài Viễn thấy điều cần nói mình cũng đã nói, trước mình không có qua lại với Văn Thiên, thậm chí còn có khúc mắc nếu mình ở lại ăn cơm khó tránh khỏi làm khó cả đôi bên, vậy không bằng mình đi về.
Phương Hoài Viễn rời đi, Văn Thiên không nói cho bất cứ ai biết mục đích chuyến đi này của Phương Hoài Viễn. Việc này nếu thật sự bị người thứ ba biết sợ rằng rất nhanh toàn thế giới đều biết. Giờ cần chờ Phương Hoài Viễn điều tra có kết quả rồi nói với mọi người.
Sau cuộc phong ba thẩm vấn lần này của Hứa Lập, mặc dù hắn chịu khổ đôi chút nhưng lại được càng nhiều chỗ tốt. Trong hội nghị cán bộ toàn huyện Giang Ninh, yy nhiều lần lên tiếng khen ngợi Hứa Lập, kêu gọi toàn bộ cán bộ, lãnh đạo huyện Giang Ninh học tập Hứa Lập. Hứa Lập thậm chí còn thông qua Phạm Ngọc Hoa biết Phạm Kiệt đã vài lần nói về việc bí thư thị ủy đã nhắc tới mình ở hội nghị trên thị xã. Lúc này mình mặc dù chỉ còn là một phó chủ tịch xã nhưng danh tiếng của mình đã sớm truyền trên chính trường thị xã Tùng Giang.
Đối với mấy việc này, Hứa Lập mặc dù thầm vui nhưng ngoài mặt không lộ ra ngoài. Hắn vẫn vùi đầu vào công việc ở xã Nhị Đạo. Tiếu Lợi Phi ở lại Nhị Đạo vài hôm đi dạo xung quanh rồi mới về Bắc Kinh. Mà sau khi Hứa Lập xuất viện về cơ bản mỗi ngày đều có mặt ở công trường phụ trách giám sát tiến độ, phối hợp với các bên. Đến trung tuần tháng 12 khi cơn mưa tuyết đầu tiên đổ xuống xã Nhị Đạo, công trình mới dừng lại vì thời tiết.
Trong hơn tháng này Hứa Lập về cơ bản không quay về huyện, hắn cũng chỉ liên lạc nói chuyện điện thoại với Phạm Ngọc Hoa mà thôi. Từ Đắc Hậu và Mã Kiện thấy điểm này không khỏi thấy lo cho Hứa Lập.
Vừa thấy công trình tạm dừng thi công, hai người lập tức kéo Hứa Lập về xã. Nhìn gương mặt bắt đầu xám đen của Hứa Lập vì phơi nắng, hai người thật là có chút không đành lòng. Bây giờ đã là cuối năm, theo tập quán của xã thì chỉ cần qua tết dương lịch là cán bộ của xã ngoại trừ người phải trực ban ra còn lại về cơ bản đều được cho nghỉ. Bây giờ cách tết dương lịch hơn mười ngày, Từ Đắc Hậu và Mã Kiện bàn nhau nếu không có việc gì khác thì cho Hứa Lập nghỉ phép sớm. Dù sao công trình ở thôn Hồng Kỳ không sang xuân cũng không tiến hành tiếp được. Bây giờ cho Hứa Lập về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ khi có việc mới cần trở lại làm.
Hứa Lập đương nhiên cũng biết mình cho dù ở lại trong xã cũng không có việc gì để làm. Nhà Từ Đắc Hậu lại ở xã, có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý, nếu có chuyện cần tới mình làm thì chỉ cần gọi điện là mình về gấp được. Cho nên hắn không từ chối ý tốt của Từ Đắc Hậu và Mã Kiện. Hắn ăn trưa ở nhà bếp rồi lên dọn dẹp một chút sau đó bảo Từ Cương lái xe đưa mình về nhà.
Có thể nói người không thích nhất chuyện Hứa Lập về huyện là Từ Cương. Hơn tháng qua khi Hứa Lập có mặt ở công trình, Từ Cương vẫn đi theo Hứa Lập. Chẳng những y có thể học chút công phu từ Hứa Lập, y còn học được nhiều kỹ xảo khi đi thi công chức, quan trọng hơn là y có thể đi theo Hứa Lập để học cách làm người.
Hứa Lập ngồi trên xe nhìn Từ Cương tuy lái xe mà mặt mày khá kém, hắn cười nói:
- Từ Cương, tôi về nhà nghỉ chứ có phải một đi không trở lại đâu, chờ tới sang năm là cậu gặp lại tôi mà. Cậu nhìn mặt mình lúc này đi, người không biết còn tưởng tôi đắc tội gì cậu chứ.
Từ Cương nghe xong lại nói:
- Hứa ca, anh bây giờ không chỉ là công thần của huyện Giang Ninh chúng ta, hơn nữa còn có tiếng khắp thị xã Tùng Giang, ai biết lúc nào lãnh đạo cao hứng là điều anh lên huyện, thậm chí điều tới phòng ban quan trọng nào đó trên thị xã làm việc chứ, đến lúc đó anh còn có thể nhớ tới tên đồ đệ như tôi không?
- Cậu lúc gọi tôi Hứa ca, lúc xưng là đồ đệ, vậy không phải thấp đi một bậc ư?
Hứa Lập cười trêu Từ Cương.
- Sư phụ, anh rốt cuộc nhận tôi làm đồ đệ?
Từ Cương như một con khỉ thuận thế trèo lên. Y đã sớm nhiều lần gọi Hứa Lập làm sư phụ nhưng lại bị Hứa Lập từ chối. Dù sao tuổi hai người chênh lệch không nhiều, Hứa Lập cũng không dám nhận Từ Cương làm đồ đệ.
Nhưng không nghĩ hôm nay Từ Cương lại bắt được lời nói lỡ của Hứa Lập mà tiếp tục muốn nhận Hứa Lập làm sư phụ.
Hứa Lập có thể thấy rõ Từ Cương thật lòng muốn bái mình làm thầy, mình và Từ Cương này cũng có duyên thầy trò nên Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Cậu đã thiệt tình muốn nhận tôi làm thầy thì tôi cũng không khách khí nữa. Chẳng qua sau này trước mặt người khác cậu cứ gọi tôi là Hứa ca, tình thầy trò của chúng ta chỉ cần chúng ta biết là được, tránh cho người khác nghĩ chúng ta điên.
Từ Cương không nghĩ tới mình đi theo Hứa Lập tới công trường hơn tháng, xin xỏ mãi Hứa Lập không đồng ý, hôm nay vừa nói Hứa Lập lại đồng ý, y không khỏi cảm thấy mình như nằm mơ. Hứa Lập vỗ mạnh vai Từ Cương.
- Cậu cẩn thận một chút, đang lái xe đó, cậu đừng định mưu hại sư phụ đấy.
Từ Cương lúc này mới bình tĩnh lại, y cười hì hì nói:
- Đâu thể như vậy được. Em hại ai cũng không dám hại sư phụ. Sư phụ chính là mặt trời trong lòng em, sư phụ là ngọn đèn chỉ đường cho em, sư phụ là …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.