Chương 140: Thừa nhận sai lầm
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Chuyện này phải cử người điều tra cho rõ, các cậu cũng phải làm theo trình tự, không có vấn đề thì không bắt người. Người trực tiếp thẩm vấn Hứa Lập lần này phải trị nghiêm, nếu chứng minh hắn không thích hợp đảm nhiệm chức trách hiện có thì đổi vị trí khác, cán bộ chúng ta có thể lên cũng có thể xuống, người không có năng lực thì phải cho hắn đi xuống.
Trương Văn Đạt quyết tâm giáo huấn những người này một trận.
Phương Hoài Viễn nghe Trương Văn Đạt nói những lời này mà trong lòng rất không thoải mái. Dù sao Lô Trường Quân cũng là do mình phái đi phá án, dù có dùng thủ đoạn nhưng nói thế nào hắn cũng là thủ hạ của mình. Hắn cũng hiểu rõ, Trương Văn Đạt đây là muốn giết gà dọa khỉ, Lô Trường Quân cũng chỉ là con gà, mà chính mình là khỉ. Trương Văn Đạt không thể trực tiếp động đến mình, vì thế khiến Lô Trường Quân thành người chịu tội.
Trong trường hợp này Phương Hoài Viễn không có cơ hội nói chuyện, Uông Thanh liền đáp:
- Bí Thư trương, ngài yên tâm, sau khi chúng tôi quay về nhất định chỉnh đốn lại nhân viên, cam đoan không phát sinh việc này nữa đâu.
Lúc này thư ký của Trương Văn Đạt vào nhắc lãnh đạo sắp có hội nghị của tỉnh khai mạc, Uông Thanh lập tức đứng lên nói:
- Bí Thư trương, ngài bận việc chúng tôi đi về trước, chuyện này xử lý xong chúng tôi sẽ báo cáo với ngài.
Uông Thanh và Phương Hoài Viễn đi cùng xe về ủy ban kỷ luật tỉnh, trên đường điện thoại Phương Hoài Viễn đổ chuông, chính là Lô Trường Quân gọi. Phương Hoài Viễn vừa nhậ thì Lô Trường Quân liền thuật lại:
- Chủ nhiệm Phương, sở công an tỉnh không biết có việc gì mà chạy rồi, không phối hợp với tôi hành động. Chúng tôi bây giờ cũng không có biện pháp với Hứa Lập, chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Phương Hoài Viễn mới vừa bị Trương Văn Đạt giáo huấn, trong lòng không vui, hắn còn muốn trên đường về giải thích với Uông Thanh mọi chuyện. Nhưng lúc này Lô Trường Quân gọi tới nên thái độ hắn đương nhiên không tốt, nói:
- Các thành viên tổ điều tra lập tức quay về ủy ban kỷ luật tỉnh, việc ở Giang Ninh lần này các cậu phải báo cáo tỉ mỉ. Trong quá trình thẩm vấn Hứa Lập có xảy ra vấn đề vi phạm pháp luật các cậu phải báo cáo chi tiết với ủy ban kỷ luật tỉnh, ngay cả với các đồng chí ở huyện Giang Ninh cũng phải giải thích hợp lý.
Nói xong Phương Hoài Viễn cúp máy.
Uông Thanh ngồi nghe Phương Hoài Viễn nói xong, Uông Thanh cười nói:
- Hoài Viễn, chuyện lần này cậu có chút lỗ mãng, Giang Ninh dù chỉ là huyện nhỏ, nhưng nước thị xã Tùng Giang rất đục, cũng có quan hệ với nhiều người.
- Chủ nhiệm Uông, tôi biết sai rồi.
Phương Hoài Viễn biết Uông Thanh nói nhất định là Văn Thiên. Xem ra mình đã đánh giá thấp Văn Thiên, có Trương Văn Đạt làm chỗ dựa cho Văn Thiên, cho dù không có chuyện này thì mình cũng không cạnh tranh với Văn Thiên được. Nhưng qua chuyện này mới biết Văn Thiên được bí thư tỉnh ủy coi trọng như thế nào.
Uông Thanh lắc đầu nói:
- Nhân viên phía dưới mắc sai lầm, dù cậu cũng có trách nhiệm cũng chỉ là trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi. Dù sao chúng ta cũng không thể lúc nào cũng đi theo bọn họ được phải không.
Phương Hoài Viễn nghe Uông Thanh nói, trong lòng thầm cảm kích Uông Thanh. Dù Uông Thanh chỉ nói hai câu nhưng cũng nói rõ trách nhiệm lần này Phương Hoài Viễn chỉ chịu trách nhiệm lãnh đạo, giám sát bất lực, người chịu trách nhiệm cụ thể là Lô Trường Quân. Sau này Phương Hoài Viễn sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng phải chờ chuyện này đi qua, thì mới có thể bồi thường tốt cho hắn khi chịu tội này.
- Nhưng mà Hoài Viễn, chuyện này này sợ rằng không đơn giản như vậy. Những thư tố cáo lần này đều được gửi tới tận tay cậu sao? E rằng cậu cũng đang bị lợi dụng đó.
Phương Hoài Viễn nghe xong không khỏi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc. Phương Hoài Viễn phát hiện khi mình nhận thư tố cáo chỉ hi vọng điều tra thị xã Tùng Giang có vấn đề gì, liên lụy tới Văn Thiên mà bỏ qua vài chi tiết. Trong thư tố cáo kể rõ chi tiết, nếu không phải người trong cuộc thì không biết rõ như vậy. Như chuyện Thang Tùng Minh từng báo cáo với mình lúc phá án gặp khó khăn thì liền nhận được thư tố cáo khác. Mặc dù cuối cùng cũng không có chứng cứ như thư tố cáo nói, nhưng vẫn chứng tỏ sau lưng có kẻ giở trò.
Thấy Phương Hoài Viễn cau mày, Uông Thanh nói tiếp:
- Văn Thiên bây giờ chỉ là bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang, chẳng qua hắn và bí thư Trương có quan hệ như thế nào mọi người đều biết. Sau chuyện này, hắn sẽ rất nhanh chóng tới tỉnh ủy làm việc, khi bí thư Trương về hưu, sợ rằng Văn Thiên còn lên vài bậc nữa. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra rất có thể bí thư Trương sẽ đưa hắn lên làm chủ tịch tỉnh. Hơn nữa chuyện lần này không phải cậu cố ý nhằm vào hắn, tôi đề nghị cậu chủ động tìm Văn Thiên nói chuyện, phải giải thích hiểu lầm lần này, như vậy sẽ có lợi cho tương lai của cậu.
Phương Hoài Viễn tính toán trong lòng, rồi đột nhiên phát hiện mình và Văn Thiên cũng không có hiểu lầm gì không thể hóa giải. Chỉ là mình sốt ruột, hi vọng lần này có thể chỉnh Văn Thiên một chút, không nghĩ cuối cùng lại tự cầm đá đập vào mình, lại còn bị Trương Văn Đạt giáo huấn một trận. Nghĩ mọi chuyện thông suốt, Phương Hoài Viễn gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Uông, cám ơn ông, nếu có cơ hội tôi sẽ tự mình nói rõ với Văn Thiên mọi chuyện.
Sau khi Lô Trường Quân ở khách sạn Giang Ninh gọi điện thoại với Phương Hoài Viễn, y sửng sốt một chút nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Chẳng qua hắn phản ứng rất nhanh, Phương Hoài Viễn lệnh cho mình trở về nhất định trong tỉnh xảy ra chuyện gì rồi. Hơn nữa Phương Hoài Viễn cũng nói rõ mình phải nói chi tiết việc thẩm vấn Hứa Lập, xem ra có người tố cáo mình rồi.
Dù Lô Trường Quân mấy năm nay phá án cũng dùng phương pháp này nhưng được cái kẻ tình nghi đều đã khai, có chứng cứ phạm tội thì dùng ít thủ đoạn cũng không ai truy cứu, dù sao ai cũng không muốn có quan hệ với tội phạm, lại càng không nói giúp vì bọn họ. Nhưng lần này lại đụng phải Hứa Lập, đối phương chịu được thẩm vấn lâu như vậy không khai gì cả. Lần này Lô Trường Quân chịu tội đúng là không oán ai được.
Trương Văn Đạt quyết tâm giáo huấn những người này một trận.
Phương Hoài Viễn nghe Trương Văn Đạt nói những lời này mà trong lòng rất không thoải mái. Dù sao Lô Trường Quân cũng là do mình phái đi phá án, dù có dùng thủ đoạn nhưng nói thế nào hắn cũng là thủ hạ của mình. Hắn cũng hiểu rõ, Trương Văn Đạt đây là muốn giết gà dọa khỉ, Lô Trường Quân cũng chỉ là con gà, mà chính mình là khỉ. Trương Văn Đạt không thể trực tiếp động đến mình, vì thế khiến Lô Trường Quân thành người chịu tội.
Trong trường hợp này Phương Hoài Viễn không có cơ hội nói chuyện, Uông Thanh liền đáp:
- Bí Thư trương, ngài yên tâm, sau khi chúng tôi quay về nhất định chỉnh đốn lại nhân viên, cam đoan không phát sinh việc này nữa đâu.
Lúc này thư ký của Trương Văn Đạt vào nhắc lãnh đạo sắp có hội nghị của tỉnh khai mạc, Uông Thanh lập tức đứng lên nói:
- Bí Thư trương, ngài bận việc chúng tôi đi về trước, chuyện này xử lý xong chúng tôi sẽ báo cáo với ngài.
Uông Thanh và Phương Hoài Viễn đi cùng xe về ủy ban kỷ luật tỉnh, trên đường điện thoại Phương Hoài Viễn đổ chuông, chính là Lô Trường Quân gọi. Phương Hoài Viễn vừa nhậ thì Lô Trường Quân liền thuật lại:
- Chủ nhiệm Phương, sở công an tỉnh không biết có việc gì mà chạy rồi, không phối hợp với tôi hành động. Chúng tôi bây giờ cũng không có biện pháp với Hứa Lập, chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Phương Hoài Viễn mới vừa bị Trương Văn Đạt giáo huấn, trong lòng không vui, hắn còn muốn trên đường về giải thích với Uông Thanh mọi chuyện. Nhưng lúc này Lô Trường Quân gọi tới nên thái độ hắn đương nhiên không tốt, nói:
- Các thành viên tổ điều tra lập tức quay về ủy ban kỷ luật tỉnh, việc ở Giang Ninh lần này các cậu phải báo cáo tỉ mỉ. Trong quá trình thẩm vấn Hứa Lập có xảy ra vấn đề vi phạm pháp luật các cậu phải báo cáo chi tiết với ủy ban kỷ luật tỉnh, ngay cả với các đồng chí ở huyện Giang Ninh cũng phải giải thích hợp lý.
Nói xong Phương Hoài Viễn cúp máy.
Uông Thanh ngồi nghe Phương Hoài Viễn nói xong, Uông Thanh cười nói:
- Hoài Viễn, chuyện lần này cậu có chút lỗ mãng, Giang Ninh dù chỉ là huyện nhỏ, nhưng nước thị xã Tùng Giang rất đục, cũng có quan hệ với nhiều người.
- Chủ nhiệm Uông, tôi biết sai rồi.
Phương Hoài Viễn biết Uông Thanh nói nhất định là Văn Thiên. Xem ra mình đã đánh giá thấp Văn Thiên, có Trương Văn Đạt làm chỗ dựa cho Văn Thiên, cho dù không có chuyện này thì mình cũng không cạnh tranh với Văn Thiên được. Nhưng qua chuyện này mới biết Văn Thiên được bí thư tỉnh ủy coi trọng như thế nào.
Uông Thanh lắc đầu nói:
- Nhân viên phía dưới mắc sai lầm, dù cậu cũng có trách nhiệm cũng chỉ là trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi. Dù sao chúng ta cũng không thể lúc nào cũng đi theo bọn họ được phải không.
Phương Hoài Viễn nghe Uông Thanh nói, trong lòng thầm cảm kích Uông Thanh. Dù Uông Thanh chỉ nói hai câu nhưng cũng nói rõ trách nhiệm lần này Phương Hoài Viễn chỉ chịu trách nhiệm lãnh đạo, giám sát bất lực, người chịu trách nhiệm cụ thể là Lô Trường Quân. Sau này Phương Hoài Viễn sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng phải chờ chuyện này đi qua, thì mới có thể bồi thường tốt cho hắn khi chịu tội này.
- Nhưng mà Hoài Viễn, chuyện này này sợ rằng không đơn giản như vậy. Những thư tố cáo lần này đều được gửi tới tận tay cậu sao? E rằng cậu cũng đang bị lợi dụng đó.
Phương Hoài Viễn nghe xong không khỏi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc. Phương Hoài Viễn phát hiện khi mình nhận thư tố cáo chỉ hi vọng điều tra thị xã Tùng Giang có vấn đề gì, liên lụy tới Văn Thiên mà bỏ qua vài chi tiết. Trong thư tố cáo kể rõ chi tiết, nếu không phải người trong cuộc thì không biết rõ như vậy. Như chuyện Thang Tùng Minh từng báo cáo với mình lúc phá án gặp khó khăn thì liền nhận được thư tố cáo khác. Mặc dù cuối cùng cũng không có chứng cứ như thư tố cáo nói, nhưng vẫn chứng tỏ sau lưng có kẻ giở trò.
Thấy Phương Hoài Viễn cau mày, Uông Thanh nói tiếp:
- Văn Thiên bây giờ chỉ là bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang, chẳng qua hắn và bí thư Trương có quan hệ như thế nào mọi người đều biết. Sau chuyện này, hắn sẽ rất nhanh chóng tới tỉnh ủy làm việc, khi bí thư Trương về hưu, sợ rằng Văn Thiên còn lên vài bậc nữa. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra rất có thể bí thư Trương sẽ đưa hắn lên làm chủ tịch tỉnh. Hơn nữa chuyện lần này không phải cậu cố ý nhằm vào hắn, tôi đề nghị cậu chủ động tìm Văn Thiên nói chuyện, phải giải thích hiểu lầm lần này, như vậy sẽ có lợi cho tương lai của cậu.
Phương Hoài Viễn tính toán trong lòng, rồi đột nhiên phát hiện mình và Văn Thiên cũng không có hiểu lầm gì không thể hóa giải. Chỉ là mình sốt ruột, hi vọng lần này có thể chỉnh Văn Thiên một chút, không nghĩ cuối cùng lại tự cầm đá đập vào mình, lại còn bị Trương Văn Đạt giáo huấn một trận. Nghĩ mọi chuyện thông suốt, Phương Hoài Viễn gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Uông, cám ơn ông, nếu có cơ hội tôi sẽ tự mình nói rõ với Văn Thiên mọi chuyện.
Sau khi Lô Trường Quân ở khách sạn Giang Ninh gọi điện thoại với Phương Hoài Viễn, y sửng sốt một chút nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Chẳng qua hắn phản ứng rất nhanh, Phương Hoài Viễn lệnh cho mình trở về nhất định trong tỉnh xảy ra chuyện gì rồi. Hơn nữa Phương Hoài Viễn cũng nói rõ mình phải nói chi tiết việc thẩm vấn Hứa Lập, xem ra có người tố cáo mình rồi.
Dù Lô Trường Quân mấy năm nay phá án cũng dùng phương pháp này nhưng được cái kẻ tình nghi đều đã khai, có chứng cứ phạm tội thì dùng ít thủ đoạn cũng không ai truy cứu, dù sao ai cũng không muốn có quan hệ với tội phạm, lại càng không nói giúp vì bọn họ. Nhưng lần này lại đụng phải Hứa Lập, đối phương chịu được thẩm vấn lâu như vậy không khai gì cả. Lần này Lô Trường Quân chịu tội đúng là không oán ai được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.