Chương 403: Toàn lực ủng hộ
Túy Tử Mộng Sinh
06/10/2013
- Ý kiến này của cậu không sai, nói chi tiết một chút đi.
Hứa Lập vừa nghe rất hứng thú liền hỏi.
- Chẳng hạn như chu kỳ của cây bạch dương ngắn, thị xã chúng ta có thể khai thác bạch dương chia làm 10 phần, mỗi năm có kế hoạch khai thác một phần. Cây phong chia làm 20 phần, cây thông chia làm 30 phần, những loại cây khác chia làm 50 phần. Hàng năm có thể tiến hành chặt cậy, sau khi chặt cây tiến hành trồng dặm luôn, chẳng những có thể thu lại lợi ích kinh tế mà có thể bảo trì diện tích rừng rậm không thay đổi, và bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên ở thị xã chúng ta không bị phá hoại.
- Sau khi cậu về viết một phương án cụ thể rồi gửi đến đây cho tôi, tôi muốn xem phương án chi tiết. Chẳng hạn như vừa rồi cậu phân chia từng loại cây theo từng phần và dựa vào đó khai thác theo từng năm, tốt nhất là cậu phân chia rõ ràng, diện tích cụ thể cũng phải nói rõ cho tôi. Tôi cho cậu một tháng để tiến hàng, thời gian như vậy có đủ hay không?
Với tình hình đất trồng rừng của thị xã thì Hoàng Kiệt nắm rất chắc, nhưng theo như lời Hứa Lập nói trong một thời gian phải viết một phương án rõ ràng, một tháng thì cũng không quá nhiều. Dù Hoàng Kiệt đã đi qua 80% diện tích trồng rừng nhưng 20% còn lại đều nằm ở khu vực hẻo lánh nhất, có lẽ hàng trăm năm cũng không có người đi qua. Nếu muốn tới tiến hành điều tra, thăm dò tình hình thì cần một nghị lực lớn, một trái tim lớn mới làm được.
Dù Hoàng Kiệt đi qua 80% diện tích rừng nhưng có nơi cũng không ghi lại chi tiết thì cũng phải tiến hành điều tra lại một lần nữa cho rõ ràng.
Cũng may Hoàng Kiệt rất có tình cảm với rừng ở Vọng Giang, hắn sớm muốn đi tới tất cả các cánh rừng một lần mà trước kia không có cơ hội như này. Hôm nay thị trưởng đã nói ủng hộ mình, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện của mình. Hoàng Kiệt không cự tuyệt mà trịnh trọng gật đầu nói:
- Thị trưởng Hứa, ngài yên tâm, một tháng sau tôi sẽ giao cho ngài một phương án hài lòng nhất.
- Được, tuổi trẻ có trí khí, nhưng cậu không phải vội vàng vào núi điều tra, trong rừng có khác với những nơi khác. Có những khu rừng rậm hàng trăm năm cũng không có người qua, còn có mãnh thú cũng không ít, trước tiên phải chuẩn bị kĩ càng.
Rồi Hứa Lập nói với Văn Hồng Vĩ:
- Cục trưởng Văn, cục ông có xe việt dã với tính năng tiên tiến nhất không?
Văn Hồng Vĩ vội lắc đầu nói:
- Cục chúng tôi nhiều năm không có mua xe, hơn nữa xe việt dã cũng vượt quá khả năng cục chúng tôi. Hơn nữa nếu có cho cục chúng tôi thì cũng không có khả năng nuôi nổi chiếc xe như vậy. Tôi nghe nói hình như cục giao thông có một chiếc dùng để khảo sát trên núi, bình thường chỉ khóa trong gara không ai dám dùng.
- Được, xe ở cục giao thông để tôi đi nói, trước tiên bảo bọn họ cho Hoàng Kiệt mượn một thời gian, lái xe thì cục Lâm nghiệp các người phái. Tôi duyệt chi có các người 100 ngàn kinh phí nghiên cứu, chỉ dùng trong việc này, khi xong việc phải mang tất cả hóa đơn chi tiêu tới tôi xem, nếu phát hiện có mưu đồ gì thì tài chính sang năm cấp cục Lâm nghiệp các ông giảm một nửa.
Văn Hồng Vĩ gật đầu một con gà nói:
- Thị trưởng Hứa, ngài yên tâm, tôi cam đoan số tiền này chỉ để dùng vào việc nghiên cứu.
- Hoàng Kiệt, khi nào cậu muốn vào núi thì nói với tôi một tiếng, đến lúc đó tôi báo với quân đồn trú địa phương để họ phái xe quân dụng, đồng thời phía vài chiến sĩ đi cùng đảm bảo an toàn cho các vị.
- Cám ơn thị trưởng Hứa.
Hoàng Kiệt cảm kích nói, đến giờ hắn mới tâm phục khẩu phục thị trưởng trẻ tuổi hơn mình, chẳng những là nghĩ xa mà cân nhắc rất chu đáo. Nếu chỉ có một chiếc xe thì người bình thường không có vũ khí mà đi vào núi sâu sợ rằng lành ít dữ nhiều. Nếu có chiến sĩ bảo vệ thì cũng an toàn hơn nhiều, dù sao trong tay họ cũng có súng, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
- Cám ơn cái gì, tôi yêu cầu cậu đến nơi nguy hiểm như vậy làm việc, tối thiểu thì tôi cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu. Cục trưởng Văn, việc nghiên cứu giao cho Hoàng Kiệt phụ trách, ông làm hậu cần cho hắn, cần tiền, cần vật gì, hay người thì ông cũng phải toàn lực ủng hộ. Nếu có khó khăn gì ông không giải quyết được thì cứ tới tìm tôi, việc lần này phải cam đoan làm thật tốt.
Văn Hồng Vĩ ngoài việc gật đầu thì không thể nói gì, làm trong cục Lâm nghiệp Văn Hồng Vĩ cũng hiểu công việc lần này Hoàng Kiệt làm rất nguy hiểm. Dù là mình, nếu lãnh đạo nói mình đi hoàn thành nhiệm vụ này, khi trở về mình sẽ làm phó thị trưởng thì mình cũng sẽ không đi. Nhưng Văn Hồng Vĩ cũng biết nếu Hoàng Kiệt hoàn thành công việc lần này tốt thì với hắn sau này sẽ phát triển không ngừng, có khi đáp ứng yêu cầu của Hứa Lập sợ rằng khi mình về hưu thì Hoàng Kiệt sẽ làm cục trưởng thay mình. Cho nên công việc lần này mình cũng phải làm tốt, không được có phát sinh gì ngoài ý muốn.
- Còn nữa, chuyện này các người phải giữ bí mật, không để nhiều người biết mà chỉ giới hạn trong những nhân viên làm việc, những người khác không được biết.
Cuối cũng Hứa Lập dặn dò hai người.
Hoàng Kiệt đi theo Văn Hồng Vĩ ra khỏi văn phòng Hứa Lập, Văn Hồng Vĩ nhỏ giọng nói với Hoàng Kiệt:
- Tiểu Hoàng, hôm nay trước mặt thị trưởng Hứa cậu thể hiện rất tốt, chỉ cần hoàn thành công việc tốt thì cuộc sống của cậu sau này sẽ tốt lành.
Hoàng Kiệt hiểu ý của Văn Hồng Vĩ, làm ở cơ quan nhiều năm như vậy nếu nói không biết trong cơ quan cần có chỗ dựa thì quá coi thường Hoàng Kiệt quá. Chỉ là tới giờ hắn vẫn chưa đặt tâm tư vào tranh đấu. Hôm nay nghe Văn Hồng Vĩ nói những điều này ngay trước mặt mình Hoàng Kiệt hơi hoảng hốt.
Văn Hồng Vĩ nhìn Hoàng Kiệt sửng sốt, y biết tiểu tử này nhất thời còn chưa kịp hiểu. Chẳng qua sau này có khi mình đường đường là một cục trưởng lại phải trông cậy vào Hoàng Kiệt nên chỉ cười rồi đi xuống lầu.
Đến chiều Hoàng Kiệt tự chọn một tổ để làm việc cùng, cuối cùng chọn trong toàn cục, các trạm kiểm lâm ở các xã, thị trấn chỉ chọn được 3 người, đều là người có bản lãnh đồng ý làm việc. Khi Hoàng Kiệt đưa danh sách này cho Văn Hồng Vĩ xin ý kiến, Văn Hồng Vĩ không nói gì còn tự mình gọi điện thoại cho ba người để sáng mai họ tới cục nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau Hoàng Kiệt vừa vào cửa thì thấy có một chiếc xe việt dã đỗ ở trong sân. Xem ra thị trưởng Hứa nói thật, là người nói được làm được, đã tạo hết điều kiện để công việc lần này có điều kiện thuận lợi nhất. Nếu mình không thể giao ra một phương án hợp lý thì mình thật có lỗi với thị trưởng Hứa.
Hứa Lập vừa nghe rất hứng thú liền hỏi.
- Chẳng hạn như chu kỳ của cây bạch dương ngắn, thị xã chúng ta có thể khai thác bạch dương chia làm 10 phần, mỗi năm có kế hoạch khai thác một phần. Cây phong chia làm 20 phần, cây thông chia làm 30 phần, những loại cây khác chia làm 50 phần. Hàng năm có thể tiến hành chặt cậy, sau khi chặt cây tiến hành trồng dặm luôn, chẳng những có thể thu lại lợi ích kinh tế mà có thể bảo trì diện tích rừng rậm không thay đổi, và bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên ở thị xã chúng ta không bị phá hoại.
- Sau khi cậu về viết một phương án cụ thể rồi gửi đến đây cho tôi, tôi muốn xem phương án chi tiết. Chẳng hạn như vừa rồi cậu phân chia từng loại cây theo từng phần và dựa vào đó khai thác theo từng năm, tốt nhất là cậu phân chia rõ ràng, diện tích cụ thể cũng phải nói rõ cho tôi. Tôi cho cậu một tháng để tiến hàng, thời gian như vậy có đủ hay không?
Với tình hình đất trồng rừng của thị xã thì Hoàng Kiệt nắm rất chắc, nhưng theo như lời Hứa Lập nói trong một thời gian phải viết một phương án rõ ràng, một tháng thì cũng không quá nhiều. Dù Hoàng Kiệt đã đi qua 80% diện tích trồng rừng nhưng 20% còn lại đều nằm ở khu vực hẻo lánh nhất, có lẽ hàng trăm năm cũng không có người đi qua. Nếu muốn tới tiến hành điều tra, thăm dò tình hình thì cần một nghị lực lớn, một trái tim lớn mới làm được.
Dù Hoàng Kiệt đi qua 80% diện tích rừng nhưng có nơi cũng không ghi lại chi tiết thì cũng phải tiến hành điều tra lại một lần nữa cho rõ ràng.
Cũng may Hoàng Kiệt rất có tình cảm với rừng ở Vọng Giang, hắn sớm muốn đi tới tất cả các cánh rừng một lần mà trước kia không có cơ hội như này. Hôm nay thị trưởng đã nói ủng hộ mình, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện của mình. Hoàng Kiệt không cự tuyệt mà trịnh trọng gật đầu nói:
- Thị trưởng Hứa, ngài yên tâm, một tháng sau tôi sẽ giao cho ngài một phương án hài lòng nhất.
- Được, tuổi trẻ có trí khí, nhưng cậu không phải vội vàng vào núi điều tra, trong rừng có khác với những nơi khác. Có những khu rừng rậm hàng trăm năm cũng không có người qua, còn có mãnh thú cũng không ít, trước tiên phải chuẩn bị kĩ càng.
Rồi Hứa Lập nói với Văn Hồng Vĩ:
- Cục trưởng Văn, cục ông có xe việt dã với tính năng tiên tiến nhất không?
Văn Hồng Vĩ vội lắc đầu nói:
- Cục chúng tôi nhiều năm không có mua xe, hơn nữa xe việt dã cũng vượt quá khả năng cục chúng tôi. Hơn nữa nếu có cho cục chúng tôi thì cũng không có khả năng nuôi nổi chiếc xe như vậy. Tôi nghe nói hình như cục giao thông có một chiếc dùng để khảo sát trên núi, bình thường chỉ khóa trong gara không ai dám dùng.
- Được, xe ở cục giao thông để tôi đi nói, trước tiên bảo bọn họ cho Hoàng Kiệt mượn một thời gian, lái xe thì cục Lâm nghiệp các người phái. Tôi duyệt chi có các người 100 ngàn kinh phí nghiên cứu, chỉ dùng trong việc này, khi xong việc phải mang tất cả hóa đơn chi tiêu tới tôi xem, nếu phát hiện có mưu đồ gì thì tài chính sang năm cấp cục Lâm nghiệp các ông giảm một nửa.
Văn Hồng Vĩ gật đầu một con gà nói:
- Thị trưởng Hứa, ngài yên tâm, tôi cam đoan số tiền này chỉ để dùng vào việc nghiên cứu.
- Hoàng Kiệt, khi nào cậu muốn vào núi thì nói với tôi một tiếng, đến lúc đó tôi báo với quân đồn trú địa phương để họ phái xe quân dụng, đồng thời phía vài chiến sĩ đi cùng đảm bảo an toàn cho các vị.
- Cám ơn thị trưởng Hứa.
Hoàng Kiệt cảm kích nói, đến giờ hắn mới tâm phục khẩu phục thị trưởng trẻ tuổi hơn mình, chẳng những là nghĩ xa mà cân nhắc rất chu đáo. Nếu chỉ có một chiếc xe thì người bình thường không có vũ khí mà đi vào núi sâu sợ rằng lành ít dữ nhiều. Nếu có chiến sĩ bảo vệ thì cũng an toàn hơn nhiều, dù sao trong tay họ cũng có súng, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
- Cám ơn cái gì, tôi yêu cầu cậu đến nơi nguy hiểm như vậy làm việc, tối thiểu thì tôi cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu. Cục trưởng Văn, việc nghiên cứu giao cho Hoàng Kiệt phụ trách, ông làm hậu cần cho hắn, cần tiền, cần vật gì, hay người thì ông cũng phải toàn lực ủng hộ. Nếu có khó khăn gì ông không giải quyết được thì cứ tới tìm tôi, việc lần này phải cam đoan làm thật tốt.
Văn Hồng Vĩ ngoài việc gật đầu thì không thể nói gì, làm trong cục Lâm nghiệp Văn Hồng Vĩ cũng hiểu công việc lần này Hoàng Kiệt làm rất nguy hiểm. Dù là mình, nếu lãnh đạo nói mình đi hoàn thành nhiệm vụ này, khi trở về mình sẽ làm phó thị trưởng thì mình cũng sẽ không đi. Nhưng Văn Hồng Vĩ cũng biết nếu Hoàng Kiệt hoàn thành công việc lần này tốt thì với hắn sau này sẽ phát triển không ngừng, có khi đáp ứng yêu cầu của Hứa Lập sợ rằng khi mình về hưu thì Hoàng Kiệt sẽ làm cục trưởng thay mình. Cho nên công việc lần này mình cũng phải làm tốt, không được có phát sinh gì ngoài ý muốn.
- Còn nữa, chuyện này các người phải giữ bí mật, không để nhiều người biết mà chỉ giới hạn trong những nhân viên làm việc, những người khác không được biết.
Cuối cũng Hứa Lập dặn dò hai người.
Hoàng Kiệt đi theo Văn Hồng Vĩ ra khỏi văn phòng Hứa Lập, Văn Hồng Vĩ nhỏ giọng nói với Hoàng Kiệt:
- Tiểu Hoàng, hôm nay trước mặt thị trưởng Hứa cậu thể hiện rất tốt, chỉ cần hoàn thành công việc tốt thì cuộc sống của cậu sau này sẽ tốt lành.
Hoàng Kiệt hiểu ý của Văn Hồng Vĩ, làm ở cơ quan nhiều năm như vậy nếu nói không biết trong cơ quan cần có chỗ dựa thì quá coi thường Hoàng Kiệt quá. Chỉ là tới giờ hắn vẫn chưa đặt tâm tư vào tranh đấu. Hôm nay nghe Văn Hồng Vĩ nói những điều này ngay trước mặt mình Hoàng Kiệt hơi hoảng hốt.
Văn Hồng Vĩ nhìn Hoàng Kiệt sửng sốt, y biết tiểu tử này nhất thời còn chưa kịp hiểu. Chẳng qua sau này có khi mình đường đường là một cục trưởng lại phải trông cậy vào Hoàng Kiệt nên chỉ cười rồi đi xuống lầu.
Đến chiều Hoàng Kiệt tự chọn một tổ để làm việc cùng, cuối cùng chọn trong toàn cục, các trạm kiểm lâm ở các xã, thị trấn chỉ chọn được 3 người, đều là người có bản lãnh đồng ý làm việc. Khi Hoàng Kiệt đưa danh sách này cho Văn Hồng Vĩ xin ý kiến, Văn Hồng Vĩ không nói gì còn tự mình gọi điện thoại cho ba người để sáng mai họ tới cục nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau Hoàng Kiệt vừa vào cửa thì thấy có một chiếc xe việt dã đỗ ở trong sân. Xem ra thị trưởng Hứa nói thật, là người nói được làm được, đã tạo hết điều kiện để công việc lần này có điều kiện thuận lợi nhất. Nếu mình không thể giao ra một phương án hợp lý thì mình thật có lỗi với thị trưởng Hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.