Chương 76: Tối hậu
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Hắc, mày yên tâm, tao sẽ phái người bảo vệ.
Nhị Thiết đắc ý cười to. Bây giờ trong đám người mình là lớn nhất, mình thành lão đại. Hắn nói xong chỉ vào một tên đàn em:
- Mày đi cùng thằng kia lấy máy xúc, mày cũng vào trong buồng lái bảo vệ lái xe.
Mười phút sau tiếng động cơ vang rền truyền tới, một chiếc máy xúc phả khói đen ngập trời đi tới. Chiếc xe này được lắp thêm một tấm sắt dày ở hai bên vừa vặn hướng về phía nhóm người Hứa Lập.
Hứa Lập canh ở gần cổng mãi không thấy đám Tiết lão nhị có động tĩnh, lúc này đột nhiên nghe tiếng xe rền vang, hắn vội vàng la lên.
- Không xong, bọn chúng muốn lái xe chạy đi.
Rất nhanh máy xúc to vọt tới với tốc độ không quá nhanh. Đám người Tiết lão nhị chạy bộ theo một bên sườn xe. Tuy biết rõ kế hoạch của nhóm người Tiết lão nhị nhưng Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lại không làm gì được. Đạn của bọn họ không phải hỏa tiễn căn bản không xuyên thủng được tấm sắt lớn kia, về phần bình xăng lại ở phía đối diện, mấy người Hứa Lập đúng là không có kế sách gì.
Triệu Quốc Khánh thử bắn thủng một lốp nhưng cũng không tạo tác dụng quá lớn. Chiếc máy xúc hơi đảo đảo nhưng lái xe lập tức điều chỉnh phương hướng tiếp tục chạy về phía cổng. Trên xe còn có người bắn về phía Triệu Quốc Khánh vài phát đạn làm mọi người phải cúi đầu ẩn mình.
Nhóm người Tiết lão nhị vốn không định lái xe xuống núi, bọn họ định là lao ra khỏi cửa là vào núi tìm đường tắt đi xuống núi là xong. Về phần mấy người Triệu Quốc Khánh dám đuổi theo ra thì Tiết lão nhị thậm chí có thể ỷ vào quen thuộc địa hình mà giết hết đối phương.
Nhìn máy xúc điên cuồng lao tới phá vỡ cửa chạy ra khỏi mỏ đá, Triệu Quốc Khánh tức giận đấm vào đống đá trước mặt.
- Nếu đám tội phạm này chạy thoát thì lần sau không biết đến bao giờ có thể bắt được chúng, không biết còn bao người bị chúng làm hại nữa.
Hứa Lập cũng thở dài một tiếng.
- Làm sao được giờ, ai biết bọn chúng sẽ lái xe lao ra ngoài, một khi vào núi bọn chúng quen hoàn cảnh hơn chúng ta, lúc đó muốn bắt bọn chúng là rất khó khăn.
Đang lúc hai người than thở đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng súng nổ. Chiếc máy xúc đang lao ra không ngờ phải quay đầu về. Chỉ trong nháy mắt hơn chục người lao ra giờ chỉ còn có năm sáu tên theo máy xúc lao về.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh nhìn nhau, cả hai đều thấy sự vui mừng trong mắt nhau.
- Là Phác Chính Lâm.
- Là cứu viện tới.
Hai người đồng thời kêu lên nhưng sau đó Hứa Lập đột nhiên kêu lên.
- Tuyệt đối không thể để chúng lao vào trong.
Triệu Quốc Khánh có chút sửng sốt:
- Để bọn chúng vào trong mỏ đá không phải bắt dễ hơn sao?
- Trong mỏ còn có người, nếu bọn chúng bắt người làm con tin thì sao? Hơn nữa bên trong còn có thuốc nổ.
Triệu Quốc Khánh lúc này mới phản ứng lại. Không sai hôm qua cùng lên núi với bọn họ còn có mấy người dân đến giờ vẫn chưa xuất hiện, còn cả tên Tô Danh kia nữa. Xem ra bọn họ không phải cùng phe với nhóm người Tiết lão nhị. Ngay cả Vương lão tứ cũng không xuất hiện, theo Triệu Quốc Khánh thấy chắc là Vương Trường Thủy không ra tay với chú mình nên đã nhốt bọn họ vào đâu đó. Nếu như đám tội phạm này vọt vào trong bắt người dân làm con tin thì dù cho có tiêu diệt hết bọn chúng chắc cũng có người vô tội bị thương.
- Được, chúng ta cố thủ tại đây quyết không cho chúng tiến thêm một bước.
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói.
Cũng may máy xúc lúc này đã quay đầu nên bình xăng quay về phía Hứa Lập. Hứa Lập giơ súng lên nhắm thẳng vào bình xăng. Lửa bùng phát, người trên xe cũng không may mắn tránh thoát. Tên lái xe và tên bảo vệ bị lửa bao trùm, bọn chúng nhảy xuống rồi nhanh chóng không có cử động gì.
Nhóm người Tiết lão nhị, Nhị Thiết trốn bên thành xe thấy xe đã nổ liền vội vàng bỏ chạy tán loạn. Chẳng qua bọn chúng lại thành bia ngắm cho mấy người Hứa Lập. Ngay cả Tiết Đại Sơn nhiều năm không nổ súng cũng bắn trúng một tên. Hầu hết đám tội phạm đều bị mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh bắn trúng chân khiến bọn chúng không có năng lực chống cự.
Tiết lão nhị và Nhị Thiết thấy phía trước bị chặn, sau có người đuổi theo, lúc này đã là lên trời không cửa, xuống đất không lối. Bọn chúng chỉ có thể ương ngạnh vượt qua làn đạn chạy vào trong sân, như vậy may ra mới có thể thoát thân.
Nhưng bốn người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh, Điền Lượng và Tiết Đại Sơn phối hợp khiến mấy tên tội phạm còn lại không ai có thể lao ra khỏi khu đất trống. Chỉ trong nháy mắt gần như tất cả đã ngã xuống, có tên bị bắn trúng chân, có tên đen đủi mất mạng. Nhưng trong nhóm người này lại không thấy Tiết lão nhị đâu.
Lúc này cảnh sát từ ngoài đã lao vào. Tiết lão nhị nằm trên mặt đất giả chết thấy không có đường trốn nên đành giơ cao hai tay đứng dậy. mặc dù hắn may mắn không bị thương trong loạt đạn nhưng hai tay hắn đã dính đầy máu người, chờ đợi hắn chỉ có thể là sự trừng trị của pháp luật.
Phác Chính Lâm đi tiên phong phía trước. Y thấy mấy người Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập đứng lên sau đống đá lập tức chạy tới giơ tay chào Triệu Quốc Khánh.
- Đội trưởng.
Triệu Quốc Khánh tiến lên vỗ vỗ vai Phác Chính Lâm.
- Tốt, cuối cùng cũng tới kịp nên không có tội phạm nào bỏ trốn được. Vất vả cho cậu.
Dẫn đội lần này là phó trưởng phòng công an huyện Giang Ninh – Phó Phong cũng đã đi lên. Y thấy mấy người Triệu Quốc Khánh vẫn an toàn không khỏi yên tâm. Phó Phong nắm chặt tay Triệu Quốc Khánh:
- Phó đội trưởng Triệu, lần này đúng là nguy hiểm, tôi không ngờ đám tội phạm này lại có nhiều vũ khí như vậy. Các anh chỉ có bốn người không những bảo đảm an toàn bản thân còn thành công tiêu diệt nhiều tội phạm như vậy, đây là công lao lớn. Sau khi về tôi sẽ xin khen thưởng cho các anh.
Triệu Quốc Khánh vội vàng la lên.
- Phó trưởng phòng, những người này chẳng những là hung thủ vụ án giết người ở xã Nhị Đạo, tôi còn nghi ngờ bọn chúng chính là thủ phạm gây ra các vụ án cướp tiệm vàng trong thời gian qua ở thị xã Tùng Giang chúng ta.
Nói xong Triệu Quốc Khánh nói ra suy đoán của mình cho Phó Phong nghe.
Phó Phong nghe vậy càng vui vẻ. Đợi Triệu Quốc Khánh nói xong, y lớn tiếng nói:
- Tốt, vụ cướp tiệm vàng liên hoàn ở thị xã Tùng Giang đã là vụ án trọng điểm do Bộ Công an đốc thúc. Đừng nói là Cục công an thị xã mà ngay cả Sở công an, Bộ Công an cũng sẽ khen thưởng các anh. Như vậy công an huyện Giang Ninh chúng ta cũng được vẻ vang lây.
Nhị Thiết đắc ý cười to. Bây giờ trong đám người mình là lớn nhất, mình thành lão đại. Hắn nói xong chỉ vào một tên đàn em:
- Mày đi cùng thằng kia lấy máy xúc, mày cũng vào trong buồng lái bảo vệ lái xe.
Mười phút sau tiếng động cơ vang rền truyền tới, một chiếc máy xúc phả khói đen ngập trời đi tới. Chiếc xe này được lắp thêm một tấm sắt dày ở hai bên vừa vặn hướng về phía nhóm người Hứa Lập.
Hứa Lập canh ở gần cổng mãi không thấy đám Tiết lão nhị có động tĩnh, lúc này đột nhiên nghe tiếng xe rền vang, hắn vội vàng la lên.
- Không xong, bọn chúng muốn lái xe chạy đi.
Rất nhanh máy xúc to vọt tới với tốc độ không quá nhanh. Đám người Tiết lão nhị chạy bộ theo một bên sườn xe. Tuy biết rõ kế hoạch của nhóm người Tiết lão nhị nhưng Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lại không làm gì được. Đạn của bọn họ không phải hỏa tiễn căn bản không xuyên thủng được tấm sắt lớn kia, về phần bình xăng lại ở phía đối diện, mấy người Hứa Lập đúng là không có kế sách gì.
Triệu Quốc Khánh thử bắn thủng một lốp nhưng cũng không tạo tác dụng quá lớn. Chiếc máy xúc hơi đảo đảo nhưng lái xe lập tức điều chỉnh phương hướng tiếp tục chạy về phía cổng. Trên xe còn có người bắn về phía Triệu Quốc Khánh vài phát đạn làm mọi người phải cúi đầu ẩn mình.
Nhóm người Tiết lão nhị vốn không định lái xe xuống núi, bọn họ định là lao ra khỏi cửa là vào núi tìm đường tắt đi xuống núi là xong. Về phần mấy người Triệu Quốc Khánh dám đuổi theo ra thì Tiết lão nhị thậm chí có thể ỷ vào quen thuộc địa hình mà giết hết đối phương.
Nhìn máy xúc điên cuồng lao tới phá vỡ cửa chạy ra khỏi mỏ đá, Triệu Quốc Khánh tức giận đấm vào đống đá trước mặt.
- Nếu đám tội phạm này chạy thoát thì lần sau không biết đến bao giờ có thể bắt được chúng, không biết còn bao người bị chúng làm hại nữa.
Hứa Lập cũng thở dài một tiếng.
- Làm sao được giờ, ai biết bọn chúng sẽ lái xe lao ra ngoài, một khi vào núi bọn chúng quen hoàn cảnh hơn chúng ta, lúc đó muốn bắt bọn chúng là rất khó khăn.
Đang lúc hai người than thở đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng súng nổ. Chiếc máy xúc đang lao ra không ngờ phải quay đầu về. Chỉ trong nháy mắt hơn chục người lao ra giờ chỉ còn có năm sáu tên theo máy xúc lao về.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh nhìn nhau, cả hai đều thấy sự vui mừng trong mắt nhau.
- Là Phác Chính Lâm.
- Là cứu viện tới.
Hai người đồng thời kêu lên nhưng sau đó Hứa Lập đột nhiên kêu lên.
- Tuyệt đối không thể để chúng lao vào trong.
Triệu Quốc Khánh có chút sửng sốt:
- Để bọn chúng vào trong mỏ đá không phải bắt dễ hơn sao?
- Trong mỏ còn có người, nếu bọn chúng bắt người làm con tin thì sao? Hơn nữa bên trong còn có thuốc nổ.
Triệu Quốc Khánh lúc này mới phản ứng lại. Không sai hôm qua cùng lên núi với bọn họ còn có mấy người dân đến giờ vẫn chưa xuất hiện, còn cả tên Tô Danh kia nữa. Xem ra bọn họ không phải cùng phe với nhóm người Tiết lão nhị. Ngay cả Vương lão tứ cũng không xuất hiện, theo Triệu Quốc Khánh thấy chắc là Vương Trường Thủy không ra tay với chú mình nên đã nhốt bọn họ vào đâu đó. Nếu như đám tội phạm này vọt vào trong bắt người dân làm con tin thì dù cho có tiêu diệt hết bọn chúng chắc cũng có người vô tội bị thương.
- Được, chúng ta cố thủ tại đây quyết không cho chúng tiến thêm một bước.
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói.
Cũng may máy xúc lúc này đã quay đầu nên bình xăng quay về phía Hứa Lập. Hứa Lập giơ súng lên nhắm thẳng vào bình xăng. Lửa bùng phát, người trên xe cũng không may mắn tránh thoát. Tên lái xe và tên bảo vệ bị lửa bao trùm, bọn chúng nhảy xuống rồi nhanh chóng không có cử động gì.
Nhóm người Tiết lão nhị, Nhị Thiết trốn bên thành xe thấy xe đã nổ liền vội vàng bỏ chạy tán loạn. Chẳng qua bọn chúng lại thành bia ngắm cho mấy người Hứa Lập. Ngay cả Tiết Đại Sơn nhiều năm không nổ súng cũng bắn trúng một tên. Hầu hết đám tội phạm đều bị mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh bắn trúng chân khiến bọn chúng không có năng lực chống cự.
Tiết lão nhị và Nhị Thiết thấy phía trước bị chặn, sau có người đuổi theo, lúc này đã là lên trời không cửa, xuống đất không lối. Bọn chúng chỉ có thể ương ngạnh vượt qua làn đạn chạy vào trong sân, như vậy may ra mới có thể thoát thân.
Nhưng bốn người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh, Điền Lượng và Tiết Đại Sơn phối hợp khiến mấy tên tội phạm còn lại không ai có thể lao ra khỏi khu đất trống. Chỉ trong nháy mắt gần như tất cả đã ngã xuống, có tên bị bắn trúng chân, có tên đen đủi mất mạng. Nhưng trong nhóm người này lại không thấy Tiết lão nhị đâu.
Lúc này cảnh sát từ ngoài đã lao vào. Tiết lão nhị nằm trên mặt đất giả chết thấy không có đường trốn nên đành giơ cao hai tay đứng dậy. mặc dù hắn may mắn không bị thương trong loạt đạn nhưng hai tay hắn đã dính đầy máu người, chờ đợi hắn chỉ có thể là sự trừng trị của pháp luật.
Phác Chính Lâm đi tiên phong phía trước. Y thấy mấy người Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập đứng lên sau đống đá lập tức chạy tới giơ tay chào Triệu Quốc Khánh.
- Đội trưởng.
Triệu Quốc Khánh tiến lên vỗ vỗ vai Phác Chính Lâm.
- Tốt, cuối cùng cũng tới kịp nên không có tội phạm nào bỏ trốn được. Vất vả cho cậu.
Dẫn đội lần này là phó trưởng phòng công an huyện Giang Ninh – Phó Phong cũng đã đi lên. Y thấy mấy người Triệu Quốc Khánh vẫn an toàn không khỏi yên tâm. Phó Phong nắm chặt tay Triệu Quốc Khánh:
- Phó đội trưởng Triệu, lần này đúng là nguy hiểm, tôi không ngờ đám tội phạm này lại có nhiều vũ khí như vậy. Các anh chỉ có bốn người không những bảo đảm an toàn bản thân còn thành công tiêu diệt nhiều tội phạm như vậy, đây là công lao lớn. Sau khi về tôi sẽ xin khen thưởng cho các anh.
Triệu Quốc Khánh vội vàng la lên.
- Phó trưởng phòng, những người này chẳng những là hung thủ vụ án giết người ở xã Nhị Đạo, tôi còn nghi ngờ bọn chúng chính là thủ phạm gây ra các vụ án cướp tiệm vàng trong thời gian qua ở thị xã Tùng Giang chúng ta.
Nói xong Triệu Quốc Khánh nói ra suy đoán của mình cho Phó Phong nghe.
Phó Phong nghe vậy càng vui vẻ. Đợi Triệu Quốc Khánh nói xong, y lớn tiếng nói:
- Tốt, vụ cướp tiệm vàng liên hoàn ở thị xã Tùng Giang đã là vụ án trọng điểm do Bộ Công an đốc thúc. Đừng nói là Cục công an thị xã mà ngay cả Sở công an, Bộ Công an cũng sẽ khen thưởng các anh. Như vậy công an huyện Giang Ninh chúng ta cũng được vẻ vang lây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.