Trọng Sinh Vi Quan

Chương 254: Trêu trước mặt mọi người

Túy Tử Mộng Sinh

30/09/2013

Nếu Hứa Lập lên tiếng hỏi thẳng Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba có lẽ cỉ cần vung tay đánh lại Hứa Lập. Dù sao đã đánh một tên thị trưởng, thêm tên nữa cũng không nhiều. Nhưng Hứa Lập hết lần này tới lần khác lại giống như một tên thanh niên mới tham gia công tác, không biết gì về mặt trái của xã hội, không biết sự phức tạp của xã hội. Nhìn vẻ sợ hãi của Hứa Lập, ngay cả Trịnh Quân Ba cũng cảm thấy mình nếu nặng lời với đối phương thì giống như mình ăn hiếp trẻ con vậy.

Trịnh Quân Ba ngẩn ra một chút rồi bỏ tay xuống, y cười khổ một tiếng nói.

- Thị trưởng Hứa, không ngờ cậu cũng nghe nói qua việc của tôi, đúng là làm tôi thấy rất vinh dự.

Nói xong Trịnh Quân Ba dừng một chút rồi nói tiếp:

- Sức khỏe của tôi không tốt, vừa mới vào nằm viện. Đáng lẽ tôi nên ở trong bệnh viện nhưng nghe nói hôm nay thị trưởng Hứa tới nhận chức nên tôi không thể không ra đây chúc mừng cậu.

Đổng Dương Minh ở bên cũng nói:

- Đúng, đúng, sức khỏe Trịnh tiên sinh mấy han không tốt. Thị trưởng Hứa cũng biết đó, ở trại giam sao có thể dưỡng bệnh được. Lại nói Trịnh tiên sinh là người nộp nhiều thuế cho thị xã chúng ta, lần trước chẳng qua là vì kích động nhất thời mà mắc sai lầm nhỏ. Đó cũng chỉ là vụ án trị an bình thường mà thôi, nếu Trịnh tiên sinh bị bệnh không được đưa ra chữa thì để đến khi Trịnh tiên sinh bị bệnh không dậy nổi, công ty kinh doanh cũng gặp khó khăn. Khi đó thu tài chính của thị xã Vọng Giang chúng ta năm nay sợ là cũng giảm đi 20%.

Hứa Lập nghe vậy không khỏi cười thầm trong lòng, mọi người nghĩ mình là kẻ ngu ư? Thu tài chính của Vọng Giang giảm 20%? Trịnh Quân Ba mà có bản lĩnh này sợ là Vọng Giang đã không chứa được y. Được, các vị đã muốn chơi thì chúng ta chơi tiếp.

- Ồ, Trịnh tiên sinh bị bệnh ư, hiện tại thế nào rồi?

Hứa Lập ra vẻ quan tâm tiến lên một bước nắm tay Trịnh Quân Ba và hỏi.

Trịnh Quân Ba đâu nghĩ một thanh niên mới hơn 20 tuổi như Hứa Lập lại giỏi che dấu tâm trạng của mình đến vậy, y không đề phòng mà nói theo Hứa Lập.

- Không có gì cả, chỉ bị ho một chút thôi.



- Ho? Có đờm không? Cổ họng của anh có đau không? Anh có thấy ngực buồn bực và hô hấp khó khăn không?

Hứa Lập liên tiếp hỏi, Trịnh Quân Ba không kịp phản ứng chỉ có thể ngẩn ra đó. Mình chỉ là giả vờ bệnh sao tên Hứa Lập này quan tâm đến thế, còn nói ra đủ thứ bệnh trạng, chẳng lẽ tên Hứa Lập này họ y?

- Đúng, đúng, tôi đúng là thấy hơi rát cổ, thở khó khăn.

Bây giờ mặc dù đã là tháng tư nhưng nhiệt độ phương bắc vẫn là dưới 0 độ, vẫn là mùa đông cho nên cửa sổ đóng hết lại. Người trong phòng đông, không khí khó lưu thông nên khi hô hấp cũng thấy nặng nề.

Hứa Lập nghe vậy tay hắn vốn đang bắt tay Trịnh Quân Ba liền được chuyển lên trán Trịnh Quân Ba. Sau đó hắn khẽ kêu sợ hãi làm mọi người xung quanh giật mình. Đặc biệt là Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh đứng bên Hứa Lập càng lo lắng không biết xảy ra chuyện gì.

- Không xong, Trịnh tiên sinh hình như bị sốt. Phó thị trưởng Đổng, anh tới xem xem có phải trán Trịnh tiên sinh hơi ấm không?

Đổng Dương Minh căn bản không biết Hứa Lập đang giở trò, y chỉ mù quáng đưa tay đặt lên trán Trịnh Quân Ba. Quả thật như lời Hứa Lập nói, trán Trịnh Quân Ba khá nóng. Đổng Dương Minh gật đầu nói:

- Hình như đúng là hơi nóng chẳng qua không có gì cả, có thể do mấy hôm nay Trịnh tiên sinh ở trong phòng giam bị cảm.

Hứa Lập lại nói:

- Cái này không thể xem thường được. Các anh không nghe nói bây giờ ở phía nam như Quảng Châu đang có dịch Sars, nghe nói giờ đã lây lan tới Bắc Kinh, đã có không ít người nhiễm. Mà triệu chứng của Sars chính là sốt, ho khan, họng đau, khó thở… Trịnh tiên sinh không phải là …

Hứa Lập còn chưa dứt lời tất cả mọi người ở đây đều run lên. Phải biết ở đây đều là lãnh đạo các ngành của Vọng Giang, tin tức khá linh thông nên biết không ít về bệnh Sars. Bọn họ lại so sánh với lời Hứa Lập vừa nói, mọi người không khỏi cùng lui ra sau vài bước. Ngay cả Đổng Dương Minh cũng lui ra sau vài bước mới dừng lại. Về phần Hứa Lập nói xong cũng vội vàng lui ra tận cửa.

Chỉ có Trịnh Quân Ba đầy kinh ngạc đứng đó nhìn quanh. Y thấy mọi người đang trốn mình như trốn ôn dịch vậy. Trịnh Quân Ba cũng nghe qua về Sars, hơn nữa càng biết loại bệnh này bây giờ còn chưa có thuốc đặc hiệu chữa trị. Nếu bị nhiễm Sars chỉ có thể dựa vào năng lực miễn dịch của bản thân mà dần hồi phục, còn nếu hệ miễn dịch kém thì xin lỗi đó là lúc tử thần chờ anh tới uống trà cùng.



- Tôi ..

Trịnh Quân Ba vừa định giải thích nhưng mới nói được một chữ thì lại phát hiện không thể nói được nữa, cổ họng rất đau làm y không tự chủ ho khan, mồ hôi cũng đã toát ra.

- Xin lỗi Trịnh tiên sinh, phó thị trưởng Đổng, tôi đột nhiên nhớ hôm nay bạn gái bảo tôi về Tùng Giang có việc, xin lỗi mọi người tôi đi trước. Xin lỗi.

Hứa Lập vừa nói liền lui ra ngoài. Khi ra tới cửa hắn đột nhiên quay đầu lại nói:

- Trịnh tiên sinh, anh nếu cảm thấy mình không được khỏe thì tôi đề nghị anh mau tới bệnh viện kiểm tra một chút, đừng lây sang người khác, ừ, cẩn thận, cẩn thận.

Nói xong Hứa Lập chạy một mạch, người ở đây cũng không có ai lên tiếng giữ Hứa Lập lại nữa.

Nhìn Hứa Lập rời đi, mọi người ở đây đều run lên. Lại nhìn Trịnh Quân Ba đứng đó mặt đỏ bừng, đầu đổ mồ hôi hột, bọn họ chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Mình còn chưa hưởng thụ đủ, mình đừng nhiễm Sars đó.

Lúc này mọi người đều đang tái mặt không biết nên làm như thế nào. Đột nhiên có một tên ở phía sau nhỏ giọng nói.

- Ôi chết, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, chuyện lớn như vậy mà cũng quên được, tôi đúng là bất hiếu. Xin lỗi tôi đi trước một bước, có cơ hội chúng ta ngồi sau.

Người này chưa dứt lời, chưa kịp đi đã có không ít người mở miệng nói lý do, có người nói là sinh nhật bố, vợ, con, còn có người nói là sinh nhật em vợ.

Nhìn gương mặt lúc đỏ lúc tím của Trịnh Quân Ba, mọi người cũng biết tâm trạng đối phương lúc này không được tốt. Chẳng qua bọn họ đi theo Trịnh Quân Ba cũng là vì kiếm tiền hưởng thụ, nếu bị Trịnh Quân Ba lây Sars thì mạng sống cũng chưa chắc còn nói gì tới hưởng thụ. Vì mạng sống của mình, ai cũng phải nghĩ lý do mà rời đi.

Người cuối cùng rất bất đắc dĩ, lý do tốt đều bị người khác nói hết, thấy tất cả mọi người đều đã đi ra, y sốt ruột nên nói hôm nay là ngày giỗ mẹ, phải về cúng bái. Nhưng tất cả mọi người đều biết mẹ hắn mới làm thượng thọ 70, hắn kiếm được không ít tiền. Bây giờ mới có vài ngày mà đã có giỗ là sao? Hắn có mấy người mẹ nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Vi Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook