Chương 400: Vọng Giang phát triển
Túy Tử Mộng Sinh
06/10/2013
Thôi Lâm lần này đến Vọng Giang làm lái xe cho Hứa Lập, Hứa Lập sẽ không bạc đãi. Từ Cương và Hứa Lập đều tự mình mang Thôi Lâm đi làm thủ tục, hơn nữa là vào làm cán bộ biên chế trong chính phủ quả thực khiến không ít lái xe hâm mộ.
Có Hứa Lập giúp, lại có Từ Cương luôn giúp Thôi Lâm chạy các cửa, đến xế chiều thì mọi thủ tục đều xong xuôi. Ngay cả chỗ ở của Thôi Lâm cũng đã an bài xong, y ở cùng tòa nhà với Hứa Lập.
Đây cũng là yêu cầu duy nhất do Thôi Lâm tự mình đưa ra, người khác có thể qua loa nhưng với Thôi Lâm muốn qua loa cũng không được. Mình tới là bảo vệ Hứa Lập, đi làm bình thường thì tốt rồi, mình có thể thấy Hứa Lập, nhưng tối đến là dễ gặp chuyện nhất. Nếu mình ở xa, không may có phát sinh ngoài ý thì mình có chạy tới cũng không kịp.
Hứa Lập cũng hiểu suy nghĩ này của Thôi Lâm, dù Thôi Lâm nói không nhiều nhưng lại rất tỉ mỉ. Có người như vậy ở bên khiến Hứa Lập thấy rất yên tâm.
Giải quyết xong chuyện riêng, Hứa Lập lại đưa ánh mắt chú ý tới sự phát triển của Vọng Giang.
Mình không thiếu tiền, nếu phải đầu tưu vào Vọng Giang tiền tỷ cũng không thành vấn đề. Như vậy có thể dùng số tiền đó mua chiến tích của mình, chẳng qua làm vậy vậy cũng phải có lý do chứ, mình cũng không thể vô cớ cấp tiền tới Vọng Giang.
Hơn nữa số tiền đó không phải do tự nhiên mà có, mà là số tiền huynh đệ làm ăn cực khổ ở nước ngoài mới kiếm được. Dù mình có công lao trong đó nhưng cũng phải để ý tới cảm nhận của người khác mới được. Hạng mục đầu tư du lịch ở Tùng Giang cũng có chút quá, việc đầu tư lâu mới thu lãi không nói, thoáng cái đầu tư hơn mấy tỷ vào, nếu đầu tư vào thị trường trứng khoán thì dù mười năm sau mình có thu lại gấp mấy lần cũng không làm cho người ta thấy kỳ quái.
Các huynh đệ không ai nói tới chuyện này nhưng trong lòng Hứa Lập cũng hiểu anh em ruột còn phải tính rõ ràng, loại chuyện như thế này chỉ có một lần chứ không có lần thứ hai. Nếu không cứ như thế này thì sớm muộn gì mọi người cũng có ý nghĩ khác, lúc đó chỉ sợ huynh đệ lại có chuyện xảy ra.
Muốn đầu tư cho Vọng Giang cũng phải tìm một nguồn đầu tư có giá trị, hiệu suất thu lại cao, hạng mục phải thấy được tương lai. Ngay lúc này tài chính Vọng Giang cũng không có nhiều, ba năm tới còn phải trả lại 20 triệu cho Tùng Giang.
Để tìm được hạng mục thích hợp, Hứa Lập cẩn thận xem lại báo cáo công việc 5 năm qua của chính phủ. Dù mấy năm nay báo cáo công việc của chính phủ là giả nhưng mình đến Vọng Giang thời gian dài như vậy cũng không nghe nói ở Vọng Giang có hạng mục gì đặc biết có thể khai thác. Hứa Lập chỉ hy vọng trong những báo cáo kia có gì đó cho linh cảm của mình, để mình có thể suy nghĩ ra gì đó khiến Vọng Giang phát triển.
Hứa Lập đọc hết báo báo công việc 5 năm gần đây của chính phủ nhưng không phát hiện ra con đường mới nào cả mà còn phát hiện ra không ít vấn đề.
Báo cáo công việc tập trung có một bộ phận nói về các công ty lớn của thị xã, trong 5 năm qua lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy công ty đó. Năm năm trước và năm vừa rồi cũng chỉ thay đổi hai công ty, còn lại là 8 công ty thì không có gì thay đổi. Trong mười công ty đó thì có tới 3 công ty có chủ tịch là Trịnh Quân Ba, sau khi Trịnh Quân Ba bị bỏ tù thì 3 công ty này cũng bị niêm phong điều tra.
Mặt khác có 3 công ty là công ty nhà nước hoặc là công ty tập thể, mấy công ty này cũng là hữu danh vô thực, giờ cũng rách nát, cỏ cây hoang dại mọc ngang đầu người. Mấy hôm trước còn có công nhân đến chính quyền thị xã đình công, yêu cầu giải quyết vấn đề sống. Những công ty này có thể coi là công ty trụ cột của Vọng Giang sao?
Cuối cùng còn 4 công ty, một công ty sản xuất giấy có vấn đề gây ô nhiễm rất lớn, nếu không phải là chính quyền thị xã, thị ủy cực lực bảo vệ thì sớm đã bị ngành môi trường điều tra. Một công ty gia công lương thực nhưng sản phẩm lại không phải do mình làm ra, nói trắng ra là tay không bắt giặc. Tới vùng nông thôn ở Vọng Giang thu lương thực rồi lại bán lại cho kho gạo của quốc gia để buốn bán kiếm lời.
Chỉ có duy nhất hai công ty có thể cho ra tiền lời, một là công ty gia công sản phẩm thịt, một là công ty sản xuất rượu. Hai công ty này lợi nhuận hàng năm đóng thuế cũng hàng chục triệu. Có thể nói nếu như Hứa Lập không mau nghĩ biện pháp thì hai công ty này về sau sẽ là nguồn thu chính của tài chính Vọng Giang.
Trong báo cáo cũng nhắc tới các hạng mục thu hút đầu tư năm ngoái, những hạng mục này Hứa Lập xem xong chỉ thấy buồn cười. Hạng mục đầu tư lớn nhất là hạng mục sản phẩm đồ uống, mức đầu tư cũng đạt tới 300 triệu. Hạng mục này khi đi vào hoạt động có thể sản xuất đồ uống chức năng, đồ uống chua, và nhiều sản phẩm nước suối khoáng, lợi nhuận hàng năm có thể đạt trên 50 triệu.
Nhưng Vọng Giang ngay cả một con suối ra hồn cũng không có, họ dựa vào đâu mà sản xuất nước suối? Chẳng lẽ dùng nước ở sông trong thành? 100 năm trước còn có thể, nhưng giờ công ty sản xuất giấy nằm ở đầu nguồn làm ô nhiễm khiến ngay cả một con cá, con tôm nhỏ cũng không sống được ở sông, chứ đừng nói là dùng để ăn uống.
Cho nên hạng mục sản xuất đồ uống này chỉ có thể gọi là gạt người. Hứa Lập tìm tài liệu thu hút đầu tư cụ thể về hạng mục này, vừa nhìn đã thấy nhà đầu tư không phải ai khác, cũng chỉ có duy nhất Trịnh Quân Ba chịu bỏ tiền vào hạng mục như vậy. Hơn nữa trong hợp đồng hạng mục cũng có viết rõ chính quyền Vọng Giang cung cấp hoàn toàn một triệu mét vuông đất, các ngân hàng trong thị xã đều phải phối hợp cho hắn vay. Đây từ đầu đều là âm mưu thủ đoạn của Trịnh Quân Ba chuẩn bị lừa tiền của mọi người. Cũng may Trịnh Quân Ba bị bắt, hạng mục chưa chính thức bắt đầu áp dụng nếu không thì Vọng Giang sẽ gặp phải một cạm bẫy lớn.
Nông nghiệp của Vọng Giang có trụ cột rất tốt, nổi danh toàn tỉnh là kho lúa, đặc biệt là gạo Vọng Giang nổi tiếng toàn bộ tỉnh. Rất nhiều quần chúng các huyện, thị khác đến Vọng Giang thu mua. Nhưng mấy năm nay ở Vọng Giang thí điểm xóa bỏ thuế nông nghiệp nên nền nông nghiệp Vọng Giang phát triển rất nhanh, nông dân tích cực sản xuất. Chẳng qua đối với một thị xã có nền sản xuất nông nghiệp phát triển như Vọng Giang lại có nghĩa là nguồn thu ít đi rất nhiều. Hứa Lập chỉ nhìn qua ngành nông nghiệp một chút để hiểu rõ mà thôi, chứ ngành sản xuất nông nghiệp không giải quyết được vấn đề Vọng Giang đang gặp phải.
Về phần sản nghiệp thứ ba thì đây vốn là nguồn thu quan trọng nhất của tài chính Vọng Giang. Mấy tháng trước ở Vọng Giang có gần 300 quán xông hơi massage, không những giải quyết hàng ngàn việc làm mà tiền thuế cũng nộp được mấy chục triệu. Đồng thời những người ở các khu vực lân cận cũng tới Vọng Giang tiêu sài ở hàng trăm hàng quán này.
Nhưng hôm nay Triệu Quốc Khánh ra tay mạnh mẽ khiến tất cả chỉ còn là lịch sử. Mặc dù đem lại bình yên cho dân chúng Vọng Giang nhưng trên phương diện khác lại làm thu tài chính Vọng Giang giảm xuống. Các hàng quán kia đều là những thứ dị dạng nhất định phải chịu đau cắt bỏ nếu không Vọng Giang càng lúc càng loạn.
Có Hứa Lập giúp, lại có Từ Cương luôn giúp Thôi Lâm chạy các cửa, đến xế chiều thì mọi thủ tục đều xong xuôi. Ngay cả chỗ ở của Thôi Lâm cũng đã an bài xong, y ở cùng tòa nhà với Hứa Lập.
Đây cũng là yêu cầu duy nhất do Thôi Lâm tự mình đưa ra, người khác có thể qua loa nhưng với Thôi Lâm muốn qua loa cũng không được. Mình tới là bảo vệ Hứa Lập, đi làm bình thường thì tốt rồi, mình có thể thấy Hứa Lập, nhưng tối đến là dễ gặp chuyện nhất. Nếu mình ở xa, không may có phát sinh ngoài ý thì mình có chạy tới cũng không kịp.
Hứa Lập cũng hiểu suy nghĩ này của Thôi Lâm, dù Thôi Lâm nói không nhiều nhưng lại rất tỉ mỉ. Có người như vậy ở bên khiến Hứa Lập thấy rất yên tâm.
Giải quyết xong chuyện riêng, Hứa Lập lại đưa ánh mắt chú ý tới sự phát triển của Vọng Giang.
Mình không thiếu tiền, nếu phải đầu tưu vào Vọng Giang tiền tỷ cũng không thành vấn đề. Như vậy có thể dùng số tiền đó mua chiến tích của mình, chẳng qua làm vậy vậy cũng phải có lý do chứ, mình cũng không thể vô cớ cấp tiền tới Vọng Giang.
Hơn nữa số tiền đó không phải do tự nhiên mà có, mà là số tiền huynh đệ làm ăn cực khổ ở nước ngoài mới kiếm được. Dù mình có công lao trong đó nhưng cũng phải để ý tới cảm nhận của người khác mới được. Hạng mục đầu tư du lịch ở Tùng Giang cũng có chút quá, việc đầu tư lâu mới thu lãi không nói, thoáng cái đầu tư hơn mấy tỷ vào, nếu đầu tư vào thị trường trứng khoán thì dù mười năm sau mình có thu lại gấp mấy lần cũng không làm cho người ta thấy kỳ quái.
Các huynh đệ không ai nói tới chuyện này nhưng trong lòng Hứa Lập cũng hiểu anh em ruột còn phải tính rõ ràng, loại chuyện như thế này chỉ có một lần chứ không có lần thứ hai. Nếu không cứ như thế này thì sớm muộn gì mọi người cũng có ý nghĩ khác, lúc đó chỉ sợ huynh đệ lại có chuyện xảy ra.
Muốn đầu tư cho Vọng Giang cũng phải tìm một nguồn đầu tư có giá trị, hiệu suất thu lại cao, hạng mục phải thấy được tương lai. Ngay lúc này tài chính Vọng Giang cũng không có nhiều, ba năm tới còn phải trả lại 20 triệu cho Tùng Giang.
Để tìm được hạng mục thích hợp, Hứa Lập cẩn thận xem lại báo cáo công việc 5 năm qua của chính phủ. Dù mấy năm nay báo cáo công việc của chính phủ là giả nhưng mình đến Vọng Giang thời gian dài như vậy cũng không nghe nói ở Vọng Giang có hạng mục gì đặc biết có thể khai thác. Hứa Lập chỉ hy vọng trong những báo cáo kia có gì đó cho linh cảm của mình, để mình có thể suy nghĩ ra gì đó khiến Vọng Giang phát triển.
Hứa Lập đọc hết báo báo công việc 5 năm gần đây của chính phủ nhưng không phát hiện ra con đường mới nào cả mà còn phát hiện ra không ít vấn đề.
Báo cáo công việc tập trung có một bộ phận nói về các công ty lớn của thị xã, trong 5 năm qua lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy công ty đó. Năm năm trước và năm vừa rồi cũng chỉ thay đổi hai công ty, còn lại là 8 công ty thì không có gì thay đổi. Trong mười công ty đó thì có tới 3 công ty có chủ tịch là Trịnh Quân Ba, sau khi Trịnh Quân Ba bị bỏ tù thì 3 công ty này cũng bị niêm phong điều tra.
Mặt khác có 3 công ty là công ty nhà nước hoặc là công ty tập thể, mấy công ty này cũng là hữu danh vô thực, giờ cũng rách nát, cỏ cây hoang dại mọc ngang đầu người. Mấy hôm trước còn có công nhân đến chính quyền thị xã đình công, yêu cầu giải quyết vấn đề sống. Những công ty này có thể coi là công ty trụ cột của Vọng Giang sao?
Cuối cùng còn 4 công ty, một công ty sản xuất giấy có vấn đề gây ô nhiễm rất lớn, nếu không phải là chính quyền thị xã, thị ủy cực lực bảo vệ thì sớm đã bị ngành môi trường điều tra. Một công ty gia công lương thực nhưng sản phẩm lại không phải do mình làm ra, nói trắng ra là tay không bắt giặc. Tới vùng nông thôn ở Vọng Giang thu lương thực rồi lại bán lại cho kho gạo của quốc gia để buốn bán kiếm lời.
Chỉ có duy nhất hai công ty có thể cho ra tiền lời, một là công ty gia công sản phẩm thịt, một là công ty sản xuất rượu. Hai công ty này lợi nhuận hàng năm đóng thuế cũng hàng chục triệu. Có thể nói nếu như Hứa Lập không mau nghĩ biện pháp thì hai công ty này về sau sẽ là nguồn thu chính của tài chính Vọng Giang.
Trong báo cáo cũng nhắc tới các hạng mục thu hút đầu tư năm ngoái, những hạng mục này Hứa Lập xem xong chỉ thấy buồn cười. Hạng mục đầu tư lớn nhất là hạng mục sản phẩm đồ uống, mức đầu tư cũng đạt tới 300 triệu. Hạng mục này khi đi vào hoạt động có thể sản xuất đồ uống chức năng, đồ uống chua, và nhiều sản phẩm nước suối khoáng, lợi nhuận hàng năm có thể đạt trên 50 triệu.
Nhưng Vọng Giang ngay cả một con suối ra hồn cũng không có, họ dựa vào đâu mà sản xuất nước suối? Chẳng lẽ dùng nước ở sông trong thành? 100 năm trước còn có thể, nhưng giờ công ty sản xuất giấy nằm ở đầu nguồn làm ô nhiễm khiến ngay cả một con cá, con tôm nhỏ cũng không sống được ở sông, chứ đừng nói là dùng để ăn uống.
Cho nên hạng mục sản xuất đồ uống này chỉ có thể gọi là gạt người. Hứa Lập tìm tài liệu thu hút đầu tư cụ thể về hạng mục này, vừa nhìn đã thấy nhà đầu tư không phải ai khác, cũng chỉ có duy nhất Trịnh Quân Ba chịu bỏ tiền vào hạng mục như vậy. Hơn nữa trong hợp đồng hạng mục cũng có viết rõ chính quyền Vọng Giang cung cấp hoàn toàn một triệu mét vuông đất, các ngân hàng trong thị xã đều phải phối hợp cho hắn vay. Đây từ đầu đều là âm mưu thủ đoạn của Trịnh Quân Ba chuẩn bị lừa tiền của mọi người. Cũng may Trịnh Quân Ba bị bắt, hạng mục chưa chính thức bắt đầu áp dụng nếu không thì Vọng Giang sẽ gặp phải một cạm bẫy lớn.
Nông nghiệp của Vọng Giang có trụ cột rất tốt, nổi danh toàn tỉnh là kho lúa, đặc biệt là gạo Vọng Giang nổi tiếng toàn bộ tỉnh. Rất nhiều quần chúng các huyện, thị khác đến Vọng Giang thu mua. Nhưng mấy năm nay ở Vọng Giang thí điểm xóa bỏ thuế nông nghiệp nên nền nông nghiệp Vọng Giang phát triển rất nhanh, nông dân tích cực sản xuất. Chẳng qua đối với một thị xã có nền sản xuất nông nghiệp phát triển như Vọng Giang lại có nghĩa là nguồn thu ít đi rất nhiều. Hứa Lập chỉ nhìn qua ngành nông nghiệp một chút để hiểu rõ mà thôi, chứ ngành sản xuất nông nghiệp không giải quyết được vấn đề Vọng Giang đang gặp phải.
Về phần sản nghiệp thứ ba thì đây vốn là nguồn thu quan trọng nhất của tài chính Vọng Giang. Mấy tháng trước ở Vọng Giang có gần 300 quán xông hơi massage, không những giải quyết hàng ngàn việc làm mà tiền thuế cũng nộp được mấy chục triệu. Đồng thời những người ở các khu vực lân cận cũng tới Vọng Giang tiêu sài ở hàng trăm hàng quán này.
Nhưng hôm nay Triệu Quốc Khánh ra tay mạnh mẽ khiến tất cả chỉ còn là lịch sử. Mặc dù đem lại bình yên cho dân chúng Vọng Giang nhưng trên phương diện khác lại làm thu tài chính Vọng Giang giảm xuống. Các hàng quán kia đều là những thứ dị dạng nhất định phải chịu đau cắt bỏ nếu không Vọng Giang càng lúc càng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.