Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử
Chương 6:
Lý Tức Ẩn
15/06/2024
Hồ ma ma đứng mãi trong đại sảnh tiền viện, chần chừ chưa chịu đi. Bà nghe nói đại tiểu thư muốn dẫn bà theo về Cố gia, cực kỳ không muốn vì vậy cứ nhăn nhó suốt.
"Lão gia, có phải nô tỳ đã làm sai chuyện gì không? Nên người muốn đuổi nô tỳ ra khỏi phủ." Hồ ma ma cực kỳ tủi thân, "nếu như nô tỳ làm sai, lão gia trách phạt nô tỳ là được rồi. Có điều, ở trong phủ, nô tỳ đã quen cứ ngây ngây ngô ngô như vậy sống qua ngày rồi, bỗng nhiên phải rời đi, nô tỳ không nỡ."
Liễu Trùng Sơn vừa muốn nói, Liễu Phù đã cười mà trả lời: "Hồ ma ma là người cũ trong phủ chúng ta, đừng nói là bà không làm sai chuyện gì hết, mà cả kể có làm sai, chúng ta cũng niệm tình cũ, không đối xử với bà như vậy đâu. Ma ma yên tâm đi, bà không cần phải theo ta cả đời."
"Chỉ là thế này, Cố lão phu nhân tuổi đã cao, gần đây khẩu vị cứ không tốt. Ma ma bà trù nghệ cao, nên ta nghĩ, có lẽ thiệt thòi cho bà một chút, để bà về Cố gia với ta một chuyến. Cũng không lâu đâu, nhiều nhất đến đêm trừ tịch, ta sẽ để ma ma quay về."
Thái độ của Liễu Phù rất tốt, ngược lại đã khiến Hồ ma ma ngẩn cả người.
Trong lúc bà ngây người, Tô thị uyển chuyển đi từ ngoài vào. Hồ ma ma thấy Tô thị đến, giống như nhìn thấy hi vọng, hai mắt lập tức phát sáng.
Liễu Phù nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm xuống, như cười như không
Thật ra thì, nàng cũng không vội đi eo thẳng lên, tâm trạng giống như chuẩn bị xem một vở kịch vui.
Tô thị cười, hướng về phía Cố Yến hành phúc, sau đó mới đi đến bên cạnh Liễu Trùng Sơn, có chút hờn trách: "Lão gia, cô gia đến, sao người không nói với thiếp một tiếng. Làm thiếp vội vội vàng vàng tới đây, thật là thất lễ quá."
Liễu Trùng Sơn nói: "Nghe bảo nàng bệnh, nên mới không phái người sang nói với nàng. Làm sao đã dậy rồi."
"Thiếp nào có bệnh đâu, chỉ là gần đây hơi mệt, không đáng lo." Tô thị ngồi xuống cạnh Liễu Trùng Sơn, sóng mắt lưu chuyển, giống như đang tính toán, "Phù nhi, sau này hòa thuận với cô gia nhé. Nếu như lại chịu oan khuất gì, con về đây, di nương thay con làm chủ."
Những lời này của Tô thị, rõ ràng có ý khiêu khích. Trước mặt Cố Yến, lại nói cái gì mà ủy khuất với chẳng oan ức, chẳng phải nói Liễu Phù kể xấu phu quân của mình với bà ta hay sao?
Bề ngoài thì tỏ ra quan tâm, nhưng kỳ thật chính là kế ly gián, thật là người phụ nữ thâm độc.
"Di nương nói gì vậy? Con chịu oan ức bao giờ?" Liễu Phù đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn, mắt liếc về phía Cố Yến, rồi sau đó nói đường hoàng nói, "Con cùng phu quân tốt lắm, lúc chàng ra ngoài làm ăn, con ngày ngày ngóng chờ. Phu thê cãi nhau đôi ba câu, cũng là cái vui của những người có tình. Người ta hay nói "đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng mới là tai họa", đôi ba trận cãi nhau nho nhỏ, chúng con mới càng hiểu nhau hơn, tình cảm phu thê mới càng ấm nồng."
"Phu quân, chàng nói có phải không?" Liễu Phù trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Cố Yến ngước mắt liếc nàng một cái, mặt mày lạnh tê, chỉ nói: "Thời gian không sớm nữa rồi."
Liễu Phù dịu dàng đứng lên, lại gần mặt hắn, chủ động nắm bàn tay ấm nồng kia, lắc qua lắc lại: "Vậy thì đi thôi, về sau chuyện trong nhà nghe chàng cả." quay người hướng về phía Hồ ma ma, "Ma ma đi thôi."
Tô thị nóng ruột, vội hỏi: "Gì cơ? Hồ ma ma cũng đi?"
Liễu Trùng Sơn mới nói: "Lão thái thái bên đó khẩu vị không được tốt, Phù nhi dẫn Hồ ma ma qua đó mấy ngày, cũng là việc tận hiếu tận tâm."
Nụ cười trên mặt Tô thị cứng ngắc, vô cùng khó coi: "Phù nhi có lòng hiếu thuận, ta không nên từ chối. Chỉ có điều, Bách nhi ăn quen đồ Hồ ma ma làm rồi, giờ ma ma mà đi, chỉ sợ Bách nhi sẽ..."
"Bách nhi hiểu chuyện lắm, nếu như đệ ấy biết, nhất định sẽ đồng ý." Tô thị chưa nói hết câu, Liễu Phù đã cắt ngang, "Lại nói, thằng bé còn nhỏ, không thể kén ăn như vậy được, sợ rằng dinh dưỡng sẽ không đủ. Bách nhi không hiểu những điều này, làm sao di nương lại không biết? Còn chiều theo nó."
Nụ cười trên mặt Tô thị càng cứng lại: "Tại sao lại cứ phải là Hồ ma ma đi? Đầu bếp giỏi trong nhà còn nhiều, đâu phải vẻn vẹn chỉ có mấy người đâu."
Liễu Phù hỏi lại: "Đúng vậy, đầu bếp giỏi trong nhà còn rất nhiều, tại sao di nương cứ muốn giữ Hồ ma ma ở lại?"
Hồ ma ma: "..." trách mình nấu ăn quá ngon đi?
Tô thị còn cố cứu vãn: "Hay là để Triệu đại trù đi theo con, trù nghệ của bà ấy, hơn Hồ ma ma rất nhiều. Hơn nữa, bà ấy cũng là người có nhiều kinh nghiệm nhất, món ăn bà ấy làm ra, có lẽ càng hợp khẩu vị của Cố lão thái thái."
"Đa tạ di nương quan tâm, có điều không cần đâu ạ." Liễu Phù nhất quyết, "Hồ ma ma cũng rất tốt rồi ạ."
Răng Tô thị run lên, nhưng chẳng thể làm được gì, bà ta nhìn chằm chằm Hồ ma ma, nói: "Hồ ma ma, nếu đại tiểu thư tán thưởng ngươi, vậy thì ngươi cố mà làm tốt mọi việc. Phải nhớ kỹ, nói ít làm nhiều, đừng làm đại tiểu thư mất hứng."
Hồ ma ma biết rằng Tô thị có ý cảnh cáo mình, vội nói: "Nô tỳ rõ ạ."
Liễu Trùng Sơn cùng Tô thị tiễn phu thê Liễu Phù ra khỏi cửa, Quách thị cùng Dung nhi mới vội vàng chạy đến.
Dung nhi kéo tay tỷ tỷ, không nỡ rời: "Tỷ tỷ, bao giờ tỷ mới về?"
Quách thị mắng con bé: "Trẻ con, không được nói linh tinh."
Chỉ lúc nào mà tình cảm phu thê không tốt, nữ nhi mới quay về nhà mẹ đẻ, bà không mong sẽ như vậy.
Dung nhi cúi rạp đầu, ỉu xìu xìu.
Liễu Phù khom người, miết má con bé: "Mười sáu tháng chạp là rượu đầy tháng của Mạch nhi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi."
"Mười sáu tháng chạp?" Dung nhi đếm đốt ngón tay, hai mắt lóe sáng, "Vậy thì còn chưa đầy mười ngày!"
"Đúng rồi." Liễu Phù nói, "Vì vậy, chúng ta sắp gặp nhau nữa rồi."
Dung nhi xoay xoay người, mặt mày vui vẻ trở lại.
"Tỷ tỷ với tỷ phu phải tốt vào đấy." Dung nhi làm cái dáng vẻ giống người lớn, nhíu mặt nói: "Không thể cãi nhau nữa nhé, nếu lại cãi nhau nữa, Dung nhi sẽ buồn đấy."
Dứt lời, kéo tay hai người đặt lên nhau, để cho tay nàng và tay hắn đan xen: "Hai người là phu thê, tay lớn dắt tay bé, như này mới tốt."
Liễu Phù hì hì cười, "chụt" thơm muội muội một cái, "Ở nhà nhớ chăm sóc nương nhé."
"Muội biết rồi." Dung nhi nháy nháy mắt.
Liễu Phù quay người, cười tủm tỉm nhìn Cố Yến, tự hào: "Thiếp biết mà, phu quân muốn ôm thiếp lên xe đúng không."
Cố Yến giống như hiểu thấu đôi mắt đen kia, cứ nhìn chằm chằm Liễu Phù, lạnh lùng nghiêm nghị, không nói một lời, uy nghiêm vô hình kia dọa Liễu Phù sợ, tự mình trèo lên xe.
Phảng phất giống như, chỉ cần nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, nàng lại giống như bị đánh mấy cái vào mông.
Nàng cảm thấy mình xong đời rồi, mấy cái gậy kia đã để lại ám ảnh cho nàng rồi. Về sau còn phải sớm chiều chung đụng, làm sao bây giờ?
Có điều Liễu Phù lại cảm thấy, tốt xấu gì cũng sống thêm được bốn năm kia, so với hẳn, còn có thể xem như đi trước một bước. Ngày trước hắn đánh nàng, nhưng hắn bây giờ, chưa phải là hắn của bốn năm sau, nàng không cần giận hắn, cũng không nên sợ hắn.
Nghĩ như vậy, Liễu Phù bèn cổ vũ bản thân nhìn vào mắt Cố Yến.
Cố Yến ngồi xe ngựa đến đây, trên đường không có việc gì làm, nên đem theo sách, định dùng để giết thời gian.
Vừa vào trong xe, hắn đã lấy sách ra đọc.
Cảm nhận được luồng ánh mắt nóng rực, Cố Yến hơi ngẩng đầu lên, đôi tay sạch sẽ trắng trẻo nhẹ nhàng lật sang một tờ, lúc này âm thanh lạnh lẽo mới vang lên.
"Cha mẹ nàng cũng không thấy nữa rồi, nàng không cần phải diễn kịch nữa."
Liễu Phù như quả bóng bị rút hơi, tay ôm mặt, xin lỗi hắn: "Thiếp sai rồi, thiếp không nên cáu kỉnh mà chạy về nhà mẹ, chàng tha lỗi cho thiếp lần này đi."
Cố Yến nhíu mày, gập sách lại rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt. Bỗng nhiên trong chớp mắt, một khuôn mặt trắng bóc xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt to ngập nước, lấp lánh trong đó là thân ảnh của hắn.
Cố Yến nhớ rằng, cái năm kia nàng không nghe, không quản, kiên trì muốn ly hôn.
Tại sao mà lúc này, lại bỏ xuống thân phận, tận lực lấy lòng rồi?
Trong đầu Cố Yến lập tức hiện lên một suy nghĩ, vì thế cười một tiếng, chỉ nói rằng có lẽ vận mệnh đã an bài.
"Hôm nay cũng muộn rồi, sợ rằng nha môn đã đóng cửa. Đợi sáng sớm mai, chúng ta lại đi." Cố Yến lại mở sách, tùy ý lật xem.
Trong lòng Liễu Phù nảy "thịch" một tiếng, sau đó giả ngốc hỏi: "Chúng ta cũng chẳng kiện tụng gì, đi nha môn làm gì? Lại nói, Lưu huyện lệnh bận lắm, không có thời gian tiếp đãi chúng ta đâu."
Cố Yến nói: "Đừng giả ngốc, không phải muốn ly hôn sao? Nhân lúc hai ngày nay ta có thời gian, nhanh chóng làm cho xong việc này đi."
Liễu Phù bỗng nhiên quay người, vội vàng ôm bụng: "Bụng thiếp đau."
Cố Yến lạnh lùng nhìn nàng, biểu cảm nghiêm túc dọa người.
Không phải Liễu Phù giả vờ, bụng nàng đau thật sự. Nàng đến tháng, lại rơi xuống nước, hàn khí ngấm vào thân vì vậy lần này nàng đau lắm.
"Thiếp đau bụng thật, không lừa chàng đâu." Liễu Phù mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, còn có chút ngại ngùng, "Thiếp... thiếp... thiếp đến tháng."
Cố Yến không nói gì, chỉ đưa qua một tô canh mà bà chuẩn bị trước.
Liễu Phù nhận lấy, mềm dịu nói tiếng cảm ơn.
Lúc xe ngựa dừng trước Cố gia, sắc trời đã phủ màu đen.
Đường lớn không có ai, nhà nhà đều đã lên đèn. Cơn gió từ đâu thổi đến, hai ngọn đèn lồng màu đỏ treo trước cửa Cố gia lắc tới lắc lui.
Cửa đồng sơn đen mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra, là Doãn nhi.
Doãn nhi thấy là tứ thúc dắt tứ thẩm về, vội vàng hô lên: "Tứ thúc và tứ thẩm về rồi, cha, nương, tứ thúc tứ thẩm về rồi."
Rất nhanh, từ trong trạch viện, một phụ nhân tuổi tầm hai mươi đi ra.
Phụ nhân này là Cố tam phu nhân Tống thị.
Tống thị nói: "Phù nhi, rốt cuộc muội cùng về rồi. Cơm nước đã xong, đang đợi hai người về cùng ăn đây."
Cố Thành cũng đi ra, trên tay ôm Giảo nhi, nam nhân choàng áo dài màu trắng, càng thêm vẻ nhã nhặn thanh sáng.
"Sao vẫn chưa xuống?" Cố Thành hỏi một câu.
Trên xe, Liễu Phù đã mệt mỏi không chịu được. Ngày trước mỗi khi đến kỳ, cũng không dễ chịu gì, thế nhưng lần này vì cơ thể nhiễm hàn khí, nên càng đau hơn.
Bên ngoài Tam bá vẫn đang đứng đợi, nàng xấu hổ không muốn để ai biết. Thế nên, chần chừ mãi không xuống xe, cứ lề mà lề mề.
Cố Yến cũng không nói gì, chỉ là ôm ngang người ngồi trong xe lên. Nhanh nhẹn xuống xe ngựa, sau đó bước thẳng về hôn phòng của hai người.
Tống thị ngạc nhiên, vội đuổi theo: "Tiểu thúc, có gì từ từ nói, đừng dọa Phù nhi."
Nàng ấy cho rằng, lần này bọn họ cãi nhau to, thế nên, đã khiến cho tiểu thúc khó chịu.
"Lão gia, có phải nô tỳ đã làm sai chuyện gì không? Nên người muốn đuổi nô tỳ ra khỏi phủ." Hồ ma ma cực kỳ tủi thân, "nếu như nô tỳ làm sai, lão gia trách phạt nô tỳ là được rồi. Có điều, ở trong phủ, nô tỳ đã quen cứ ngây ngây ngô ngô như vậy sống qua ngày rồi, bỗng nhiên phải rời đi, nô tỳ không nỡ."
Liễu Trùng Sơn vừa muốn nói, Liễu Phù đã cười mà trả lời: "Hồ ma ma là người cũ trong phủ chúng ta, đừng nói là bà không làm sai chuyện gì hết, mà cả kể có làm sai, chúng ta cũng niệm tình cũ, không đối xử với bà như vậy đâu. Ma ma yên tâm đi, bà không cần phải theo ta cả đời."
"Chỉ là thế này, Cố lão phu nhân tuổi đã cao, gần đây khẩu vị cứ không tốt. Ma ma bà trù nghệ cao, nên ta nghĩ, có lẽ thiệt thòi cho bà một chút, để bà về Cố gia với ta một chuyến. Cũng không lâu đâu, nhiều nhất đến đêm trừ tịch, ta sẽ để ma ma quay về."
Thái độ của Liễu Phù rất tốt, ngược lại đã khiến Hồ ma ma ngẩn cả người.
Trong lúc bà ngây người, Tô thị uyển chuyển đi từ ngoài vào. Hồ ma ma thấy Tô thị đến, giống như nhìn thấy hi vọng, hai mắt lập tức phát sáng.
Liễu Phù nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm xuống, như cười như không
Thật ra thì, nàng cũng không vội đi eo thẳng lên, tâm trạng giống như chuẩn bị xem một vở kịch vui.
Tô thị cười, hướng về phía Cố Yến hành phúc, sau đó mới đi đến bên cạnh Liễu Trùng Sơn, có chút hờn trách: "Lão gia, cô gia đến, sao người không nói với thiếp một tiếng. Làm thiếp vội vội vàng vàng tới đây, thật là thất lễ quá."
Liễu Trùng Sơn nói: "Nghe bảo nàng bệnh, nên mới không phái người sang nói với nàng. Làm sao đã dậy rồi."
"Thiếp nào có bệnh đâu, chỉ là gần đây hơi mệt, không đáng lo." Tô thị ngồi xuống cạnh Liễu Trùng Sơn, sóng mắt lưu chuyển, giống như đang tính toán, "Phù nhi, sau này hòa thuận với cô gia nhé. Nếu như lại chịu oan khuất gì, con về đây, di nương thay con làm chủ."
Những lời này của Tô thị, rõ ràng có ý khiêu khích. Trước mặt Cố Yến, lại nói cái gì mà ủy khuất với chẳng oan ức, chẳng phải nói Liễu Phù kể xấu phu quân của mình với bà ta hay sao?
Bề ngoài thì tỏ ra quan tâm, nhưng kỳ thật chính là kế ly gián, thật là người phụ nữ thâm độc.
"Di nương nói gì vậy? Con chịu oan ức bao giờ?" Liễu Phù đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn, mắt liếc về phía Cố Yến, rồi sau đó nói đường hoàng nói, "Con cùng phu quân tốt lắm, lúc chàng ra ngoài làm ăn, con ngày ngày ngóng chờ. Phu thê cãi nhau đôi ba câu, cũng là cái vui của những người có tình. Người ta hay nói "đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng mới là tai họa", đôi ba trận cãi nhau nho nhỏ, chúng con mới càng hiểu nhau hơn, tình cảm phu thê mới càng ấm nồng."
"Phu quân, chàng nói có phải không?" Liễu Phù trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Cố Yến ngước mắt liếc nàng một cái, mặt mày lạnh tê, chỉ nói: "Thời gian không sớm nữa rồi."
Liễu Phù dịu dàng đứng lên, lại gần mặt hắn, chủ động nắm bàn tay ấm nồng kia, lắc qua lắc lại: "Vậy thì đi thôi, về sau chuyện trong nhà nghe chàng cả." quay người hướng về phía Hồ ma ma, "Ma ma đi thôi."
Tô thị nóng ruột, vội hỏi: "Gì cơ? Hồ ma ma cũng đi?"
Liễu Trùng Sơn mới nói: "Lão thái thái bên đó khẩu vị không được tốt, Phù nhi dẫn Hồ ma ma qua đó mấy ngày, cũng là việc tận hiếu tận tâm."
Nụ cười trên mặt Tô thị cứng ngắc, vô cùng khó coi: "Phù nhi có lòng hiếu thuận, ta không nên từ chối. Chỉ có điều, Bách nhi ăn quen đồ Hồ ma ma làm rồi, giờ ma ma mà đi, chỉ sợ Bách nhi sẽ..."
"Bách nhi hiểu chuyện lắm, nếu như đệ ấy biết, nhất định sẽ đồng ý." Tô thị chưa nói hết câu, Liễu Phù đã cắt ngang, "Lại nói, thằng bé còn nhỏ, không thể kén ăn như vậy được, sợ rằng dinh dưỡng sẽ không đủ. Bách nhi không hiểu những điều này, làm sao di nương lại không biết? Còn chiều theo nó."
Nụ cười trên mặt Tô thị càng cứng lại: "Tại sao lại cứ phải là Hồ ma ma đi? Đầu bếp giỏi trong nhà còn nhiều, đâu phải vẻn vẹn chỉ có mấy người đâu."
Liễu Phù hỏi lại: "Đúng vậy, đầu bếp giỏi trong nhà còn rất nhiều, tại sao di nương cứ muốn giữ Hồ ma ma ở lại?"
Hồ ma ma: "..." trách mình nấu ăn quá ngon đi?
Tô thị còn cố cứu vãn: "Hay là để Triệu đại trù đi theo con, trù nghệ của bà ấy, hơn Hồ ma ma rất nhiều. Hơn nữa, bà ấy cũng là người có nhiều kinh nghiệm nhất, món ăn bà ấy làm ra, có lẽ càng hợp khẩu vị của Cố lão thái thái."
"Đa tạ di nương quan tâm, có điều không cần đâu ạ." Liễu Phù nhất quyết, "Hồ ma ma cũng rất tốt rồi ạ."
Răng Tô thị run lên, nhưng chẳng thể làm được gì, bà ta nhìn chằm chằm Hồ ma ma, nói: "Hồ ma ma, nếu đại tiểu thư tán thưởng ngươi, vậy thì ngươi cố mà làm tốt mọi việc. Phải nhớ kỹ, nói ít làm nhiều, đừng làm đại tiểu thư mất hứng."
Hồ ma ma biết rằng Tô thị có ý cảnh cáo mình, vội nói: "Nô tỳ rõ ạ."
Liễu Trùng Sơn cùng Tô thị tiễn phu thê Liễu Phù ra khỏi cửa, Quách thị cùng Dung nhi mới vội vàng chạy đến.
Dung nhi kéo tay tỷ tỷ, không nỡ rời: "Tỷ tỷ, bao giờ tỷ mới về?"
Quách thị mắng con bé: "Trẻ con, không được nói linh tinh."
Chỉ lúc nào mà tình cảm phu thê không tốt, nữ nhi mới quay về nhà mẹ đẻ, bà không mong sẽ như vậy.
Dung nhi cúi rạp đầu, ỉu xìu xìu.
Liễu Phù khom người, miết má con bé: "Mười sáu tháng chạp là rượu đầy tháng của Mạch nhi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi."
"Mười sáu tháng chạp?" Dung nhi đếm đốt ngón tay, hai mắt lóe sáng, "Vậy thì còn chưa đầy mười ngày!"
"Đúng rồi." Liễu Phù nói, "Vì vậy, chúng ta sắp gặp nhau nữa rồi."
Dung nhi xoay xoay người, mặt mày vui vẻ trở lại.
"Tỷ tỷ với tỷ phu phải tốt vào đấy." Dung nhi làm cái dáng vẻ giống người lớn, nhíu mặt nói: "Không thể cãi nhau nữa nhé, nếu lại cãi nhau nữa, Dung nhi sẽ buồn đấy."
Dứt lời, kéo tay hai người đặt lên nhau, để cho tay nàng và tay hắn đan xen: "Hai người là phu thê, tay lớn dắt tay bé, như này mới tốt."
Liễu Phù hì hì cười, "chụt" thơm muội muội một cái, "Ở nhà nhớ chăm sóc nương nhé."
"Muội biết rồi." Dung nhi nháy nháy mắt.
Liễu Phù quay người, cười tủm tỉm nhìn Cố Yến, tự hào: "Thiếp biết mà, phu quân muốn ôm thiếp lên xe đúng không."
Cố Yến giống như hiểu thấu đôi mắt đen kia, cứ nhìn chằm chằm Liễu Phù, lạnh lùng nghiêm nghị, không nói một lời, uy nghiêm vô hình kia dọa Liễu Phù sợ, tự mình trèo lên xe.
Phảng phất giống như, chỉ cần nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, nàng lại giống như bị đánh mấy cái vào mông.
Nàng cảm thấy mình xong đời rồi, mấy cái gậy kia đã để lại ám ảnh cho nàng rồi. Về sau còn phải sớm chiều chung đụng, làm sao bây giờ?
Có điều Liễu Phù lại cảm thấy, tốt xấu gì cũng sống thêm được bốn năm kia, so với hẳn, còn có thể xem như đi trước một bước. Ngày trước hắn đánh nàng, nhưng hắn bây giờ, chưa phải là hắn của bốn năm sau, nàng không cần giận hắn, cũng không nên sợ hắn.
Nghĩ như vậy, Liễu Phù bèn cổ vũ bản thân nhìn vào mắt Cố Yến.
Cố Yến ngồi xe ngựa đến đây, trên đường không có việc gì làm, nên đem theo sách, định dùng để giết thời gian.
Vừa vào trong xe, hắn đã lấy sách ra đọc.
Cảm nhận được luồng ánh mắt nóng rực, Cố Yến hơi ngẩng đầu lên, đôi tay sạch sẽ trắng trẻo nhẹ nhàng lật sang một tờ, lúc này âm thanh lạnh lẽo mới vang lên.
"Cha mẹ nàng cũng không thấy nữa rồi, nàng không cần phải diễn kịch nữa."
Liễu Phù như quả bóng bị rút hơi, tay ôm mặt, xin lỗi hắn: "Thiếp sai rồi, thiếp không nên cáu kỉnh mà chạy về nhà mẹ, chàng tha lỗi cho thiếp lần này đi."
Cố Yến nhíu mày, gập sách lại rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt. Bỗng nhiên trong chớp mắt, một khuôn mặt trắng bóc xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt to ngập nước, lấp lánh trong đó là thân ảnh của hắn.
Cố Yến nhớ rằng, cái năm kia nàng không nghe, không quản, kiên trì muốn ly hôn.
Tại sao mà lúc này, lại bỏ xuống thân phận, tận lực lấy lòng rồi?
Trong đầu Cố Yến lập tức hiện lên một suy nghĩ, vì thế cười một tiếng, chỉ nói rằng có lẽ vận mệnh đã an bài.
"Hôm nay cũng muộn rồi, sợ rằng nha môn đã đóng cửa. Đợi sáng sớm mai, chúng ta lại đi." Cố Yến lại mở sách, tùy ý lật xem.
Trong lòng Liễu Phù nảy "thịch" một tiếng, sau đó giả ngốc hỏi: "Chúng ta cũng chẳng kiện tụng gì, đi nha môn làm gì? Lại nói, Lưu huyện lệnh bận lắm, không có thời gian tiếp đãi chúng ta đâu."
Cố Yến nói: "Đừng giả ngốc, không phải muốn ly hôn sao? Nhân lúc hai ngày nay ta có thời gian, nhanh chóng làm cho xong việc này đi."
Liễu Phù bỗng nhiên quay người, vội vàng ôm bụng: "Bụng thiếp đau."
Cố Yến lạnh lùng nhìn nàng, biểu cảm nghiêm túc dọa người.
Không phải Liễu Phù giả vờ, bụng nàng đau thật sự. Nàng đến tháng, lại rơi xuống nước, hàn khí ngấm vào thân vì vậy lần này nàng đau lắm.
"Thiếp đau bụng thật, không lừa chàng đâu." Liễu Phù mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, còn có chút ngại ngùng, "Thiếp... thiếp... thiếp đến tháng."
Cố Yến không nói gì, chỉ đưa qua một tô canh mà bà chuẩn bị trước.
Liễu Phù nhận lấy, mềm dịu nói tiếng cảm ơn.
Lúc xe ngựa dừng trước Cố gia, sắc trời đã phủ màu đen.
Đường lớn không có ai, nhà nhà đều đã lên đèn. Cơn gió từ đâu thổi đến, hai ngọn đèn lồng màu đỏ treo trước cửa Cố gia lắc tới lắc lui.
Cửa đồng sơn đen mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra, là Doãn nhi.
Doãn nhi thấy là tứ thúc dắt tứ thẩm về, vội vàng hô lên: "Tứ thúc và tứ thẩm về rồi, cha, nương, tứ thúc tứ thẩm về rồi."
Rất nhanh, từ trong trạch viện, một phụ nhân tuổi tầm hai mươi đi ra.
Phụ nhân này là Cố tam phu nhân Tống thị.
Tống thị nói: "Phù nhi, rốt cuộc muội cùng về rồi. Cơm nước đã xong, đang đợi hai người về cùng ăn đây."
Cố Thành cũng đi ra, trên tay ôm Giảo nhi, nam nhân choàng áo dài màu trắng, càng thêm vẻ nhã nhặn thanh sáng.
"Sao vẫn chưa xuống?" Cố Thành hỏi một câu.
Trên xe, Liễu Phù đã mệt mỏi không chịu được. Ngày trước mỗi khi đến kỳ, cũng không dễ chịu gì, thế nhưng lần này vì cơ thể nhiễm hàn khí, nên càng đau hơn.
Bên ngoài Tam bá vẫn đang đứng đợi, nàng xấu hổ không muốn để ai biết. Thế nên, chần chừ mãi không xuống xe, cứ lề mà lề mề.
Cố Yến cũng không nói gì, chỉ là ôm ngang người ngồi trong xe lên. Nhanh nhẹn xuống xe ngựa, sau đó bước thẳng về hôn phòng của hai người.
Tống thị ngạc nhiên, vội đuổi theo: "Tiểu thúc, có gì từ từ nói, đừng dọa Phù nhi."
Nàng ấy cho rằng, lần này bọn họ cãi nhau to, thế nên, đã khiến cho tiểu thúc khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.