Chương 6: Bất lực
Tường Vy Trắng
17/04/2021
Phong Duật ngã ngồi xuống ghế. Anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may.
Ân Nhi, em không được xảy ra chuyện gì đâu đó! Van em, đừng có chuyện...
Thành phố N, bệnh viện
Lạc Ân Ân vì đau mà tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Rèm cửa trắng xóa, cùng với thuốc sát trùng xọc vào mũi cô liền biết đây là bệnh viện.
Cô chống tay ngồi dậy, muốn rút những dây nhợ trên người mình ra để đi về. Cô rời khỏi biệt thự quá lâu rồi, nếu còn không về mọi người sẽ lo lắng. Nhưng vừa mới giơ tay lên cửa phòng bệnh đã mở ra
- Cô tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào?
- Cảm ơn bác sĩ, tôi không sao. Bây giờ tôi muốn về nhà.
- Không được, với tình trạng hiện giờ của cô, không thể xuất viện.
Bác sĩ vội nói, nhưng Lạc Ân Ân nào nghe? Cô rút hết dây trên người xuống, chậm rãi xuống giường.
- Cô...
- Tôi không về người nhà sẽ lo lắng.
Cô đi xiên xẹo ra cửa, bác sĩ ngăn cũng không nổi chỉ biết lắc đầu rời đi.
20h:00'
Tại biệt thự Phong gia
Bác Hà nhìn thấy cô không khỏi giật mình, vội chạy lại
- Tiểu thư, cô làm sao thế này?
- Tôi...
Lạc Ân Ân khụy xuống đất, cô không còn sức để nói. Bác Hà kinh hãi kêu hai cô hầu gái đỡ cô lên phòng, lúc định đặt cô nằm xuống giường cô liền từ chối.
- Không cần, tôi muốn tắm rửa.
- Tiểu thư, không được! Vết thương trên người cô chưa khỏi.
Trong lúc cô ở nhà, thì chỗ Phong Duật không tốt như vậy. Anh cũng không ngờ vừa mới bước ra khỏi khách sạn, trời liền đỗ mưa lớn.
Ông trời là đang trừng phạt anh sao? Tô Trinh đứng bên cạnh anh nói
- Tổng tài, thời tiết như thế này không thể đi được.
- Tôi biết.
Phong Duật buồn bực nói, anh lấy điện thoại gọi cho quản gia.
Bác Hà thấy anh gọi đến vội nghe máy
- Thiếu gia?
- Ân Nhi sao rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?
- Thiếu gia, tiểu thư cô ấy...vẫn khỏe.
Bác Hà thấy cô lắc đầu thì thở dài đành gạt anh vậy. Lạc Ân Ân ngồi bên cạnh vẫn nghe rõ, cô thật sự sủng nhược kinh anh đây là quan tâm cô sao?
Phong Duật biết bác Hà nói dối, giọng anh liền trầm xuống
- Lúc nãy bệnh viện có điện tôi.
- Chuyện này...thiếu gia...aizz, tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi là khỏe. Thiếu gia không cần lo lắng.
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
- Tiểu thư, thiếu gia gặp cô.
Lạc Ân Ân 'a' lên một cái, sau đó đưa tay nhận máy
- A...alo?
- Em thật sự không bị sao?
- Đúng...đúng vậy...em rất khỏe, anh không cần lo lắng.
Nói xong cô mới biết mình lố, anh lo lắng cho cô sao?
- Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ về sớm.
- Vâng ạ!
Phong Duật ở đầu dây bên kia không khỏi cong môi cười, chỉ nghe tiếng của cô thôi anh đã chịu không nổi muốn ôm cô vào lòng. Lúc này anh cảm thấy mình thật bất lực, lúc cô gặp khó khăn, chịu nhiều đau đớn nhất anh lại không ở bên cạnh.
Sau khi tắt điện thoại nét cười trên mặt liền biến mất, anh lạnh lùng nói
- Sai người điều tra cho tôi, thiếu phu nhân hôm nay đã đi đâu và làm những gì. Nhớ, phải thật chi tiết cho tôi.
- Vâng, thưa tổng tài.
Phong Duật khuôn mặt âm lãnh, tốt nhất đừng liên quan đến ông. Nếu không tôi sẽ cho ông biết đụng đến giới hạn cuối cùng của anh thì sẽ nhận kết cục ra sao.
Kiếp trước anh đã sai lầm, sống lại một đời anh không thể lại 'ngựa quen đường cũ nữa', anh phải thay đổi tất cả.
Quay lại chỗ cô
- Tiểu thư, trời không còn sớm, cô nên nghỉ ngơi.
- Tôi biết rồi.
Lạc Ân Ân lúc này đã thay bộ đồ thoải mái hơn, đang ngồi trên sofa.
- Tiểu thư, cô đừng lại ngủ ở sofa.
Cô không nói gì, hiện tại cô lười cử động có được hay không? Với lại sự dịu dàng của anh qua lời nói khi nãy làm cô có cảm giác mình đang mơ, nhưng đau nhức trên người nói cho cô biết đây là sự thật.
Nửa đêm, Lạc Ân Ân tỉnh dậy bởi tiếng sấm ngoài kia. Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, buổi sáng trời vẫn rất tốt mà? Sao nửa đêm lại mưa lớn như vậy, cô đứng dậy đi đến bệ cửa sổ kéo rèm lại. Lạc Ân Ân có thói quen rất lạ, mỗi khi đi ngủ cô đều không thích kéo rèm. Vì khi kéo lại, cô cảm thấy căn phòng ngủ này thật to lớn và lạnh lẽo. Cô cảm thấy cô đơn, mỗi lần như vậy nhìn ngắm bầu trời tâm trạng cô tốt lên không ít.
Tỉnh dậy cô cũng không ngủ lại được, Lạc Ân Ân lại bàn đọc sách. Cũng sắp đến ngày khai giảng cho năm học mới, cô nên chuẩn bị một chút. Nhưng cô đâu biết rằng mọi hành động cử chỉ của cô đều bị ai đó nhìn thấy.
Phong Duật từ khi cưới cô về anh liền gắng camera mọi nơi, trừ phòng tắm mà thôi. Không phải lúc nào anh cũng xem, vì anh không có thời gian. Với lại anh cũng chẳng buồn khi ngày nào cũng xem nhất cử nhất động của cô.
Nhìn bóng lưng trong đêm tối của cô, tim anh nhói lên từng hồi
- Ngốc, bị thương khắp người còn ngồi đọc sách? Xem ra người anh yêu lại là cô nhóc ngốc nghếch, ngây thơ như vậy?
Phong Duật lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào màn hình như sợ chỉ cần chớp mắt sẽ bỏ lỡ một hành động nhỏ mà ngô nghê của cô.
Lạc Ân Ân đọc sách đến gần sáng cảm thấy mệt mới đi ngủ lại.
Ân Nhi, em không được xảy ra chuyện gì đâu đó! Van em, đừng có chuyện...
Thành phố N, bệnh viện
Lạc Ân Ân vì đau mà tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Rèm cửa trắng xóa, cùng với thuốc sát trùng xọc vào mũi cô liền biết đây là bệnh viện.
Cô chống tay ngồi dậy, muốn rút những dây nhợ trên người mình ra để đi về. Cô rời khỏi biệt thự quá lâu rồi, nếu còn không về mọi người sẽ lo lắng. Nhưng vừa mới giơ tay lên cửa phòng bệnh đã mở ra
- Cô tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào?
- Cảm ơn bác sĩ, tôi không sao. Bây giờ tôi muốn về nhà.
- Không được, với tình trạng hiện giờ của cô, không thể xuất viện.
Bác sĩ vội nói, nhưng Lạc Ân Ân nào nghe? Cô rút hết dây trên người xuống, chậm rãi xuống giường.
- Cô...
- Tôi không về người nhà sẽ lo lắng.
Cô đi xiên xẹo ra cửa, bác sĩ ngăn cũng không nổi chỉ biết lắc đầu rời đi.
20h:00'
Tại biệt thự Phong gia
Bác Hà nhìn thấy cô không khỏi giật mình, vội chạy lại
- Tiểu thư, cô làm sao thế này?
- Tôi...
Lạc Ân Ân khụy xuống đất, cô không còn sức để nói. Bác Hà kinh hãi kêu hai cô hầu gái đỡ cô lên phòng, lúc định đặt cô nằm xuống giường cô liền từ chối.
- Không cần, tôi muốn tắm rửa.
- Tiểu thư, không được! Vết thương trên người cô chưa khỏi.
Trong lúc cô ở nhà, thì chỗ Phong Duật không tốt như vậy. Anh cũng không ngờ vừa mới bước ra khỏi khách sạn, trời liền đỗ mưa lớn.
Ông trời là đang trừng phạt anh sao? Tô Trinh đứng bên cạnh anh nói
- Tổng tài, thời tiết như thế này không thể đi được.
- Tôi biết.
Phong Duật buồn bực nói, anh lấy điện thoại gọi cho quản gia.
Bác Hà thấy anh gọi đến vội nghe máy
- Thiếu gia?
- Ân Nhi sao rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?
- Thiếu gia, tiểu thư cô ấy...vẫn khỏe.
Bác Hà thấy cô lắc đầu thì thở dài đành gạt anh vậy. Lạc Ân Ân ngồi bên cạnh vẫn nghe rõ, cô thật sự sủng nhược kinh anh đây là quan tâm cô sao?
Phong Duật biết bác Hà nói dối, giọng anh liền trầm xuống
- Lúc nãy bệnh viện có điện tôi.
- Chuyện này...thiếu gia...aizz, tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi là khỏe. Thiếu gia không cần lo lắng.
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
- Tiểu thư, thiếu gia gặp cô.
Lạc Ân Ân 'a' lên một cái, sau đó đưa tay nhận máy
- A...alo?
- Em thật sự không bị sao?
- Đúng...đúng vậy...em rất khỏe, anh không cần lo lắng.
Nói xong cô mới biết mình lố, anh lo lắng cho cô sao?
- Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ về sớm.
- Vâng ạ!
Phong Duật ở đầu dây bên kia không khỏi cong môi cười, chỉ nghe tiếng của cô thôi anh đã chịu không nổi muốn ôm cô vào lòng. Lúc này anh cảm thấy mình thật bất lực, lúc cô gặp khó khăn, chịu nhiều đau đớn nhất anh lại không ở bên cạnh.
Sau khi tắt điện thoại nét cười trên mặt liền biến mất, anh lạnh lùng nói
- Sai người điều tra cho tôi, thiếu phu nhân hôm nay đã đi đâu và làm những gì. Nhớ, phải thật chi tiết cho tôi.
- Vâng, thưa tổng tài.
Phong Duật khuôn mặt âm lãnh, tốt nhất đừng liên quan đến ông. Nếu không tôi sẽ cho ông biết đụng đến giới hạn cuối cùng của anh thì sẽ nhận kết cục ra sao.
Kiếp trước anh đã sai lầm, sống lại một đời anh không thể lại 'ngựa quen đường cũ nữa', anh phải thay đổi tất cả.
Quay lại chỗ cô
- Tiểu thư, trời không còn sớm, cô nên nghỉ ngơi.
- Tôi biết rồi.
Lạc Ân Ân lúc này đã thay bộ đồ thoải mái hơn, đang ngồi trên sofa.
- Tiểu thư, cô đừng lại ngủ ở sofa.
Cô không nói gì, hiện tại cô lười cử động có được hay không? Với lại sự dịu dàng của anh qua lời nói khi nãy làm cô có cảm giác mình đang mơ, nhưng đau nhức trên người nói cho cô biết đây là sự thật.
Nửa đêm, Lạc Ân Ân tỉnh dậy bởi tiếng sấm ngoài kia. Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, buổi sáng trời vẫn rất tốt mà? Sao nửa đêm lại mưa lớn như vậy, cô đứng dậy đi đến bệ cửa sổ kéo rèm lại. Lạc Ân Ân có thói quen rất lạ, mỗi khi đi ngủ cô đều không thích kéo rèm. Vì khi kéo lại, cô cảm thấy căn phòng ngủ này thật to lớn và lạnh lẽo. Cô cảm thấy cô đơn, mỗi lần như vậy nhìn ngắm bầu trời tâm trạng cô tốt lên không ít.
Tỉnh dậy cô cũng không ngủ lại được, Lạc Ân Ân lại bàn đọc sách. Cũng sắp đến ngày khai giảng cho năm học mới, cô nên chuẩn bị một chút. Nhưng cô đâu biết rằng mọi hành động cử chỉ của cô đều bị ai đó nhìn thấy.
Phong Duật từ khi cưới cô về anh liền gắng camera mọi nơi, trừ phòng tắm mà thôi. Không phải lúc nào anh cũng xem, vì anh không có thời gian. Với lại anh cũng chẳng buồn khi ngày nào cũng xem nhất cử nhất động của cô.
Nhìn bóng lưng trong đêm tối của cô, tim anh nhói lên từng hồi
- Ngốc, bị thương khắp người còn ngồi đọc sách? Xem ra người anh yêu lại là cô nhóc ngốc nghếch, ngây thơ như vậy?
Phong Duật lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào màn hình như sợ chỉ cần chớp mắt sẽ bỏ lỡ một hành động nhỏ mà ngô nghê của cô.
Lạc Ân Ân đọc sách đến gần sáng cảm thấy mệt mới đi ngủ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.