Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm
Chương 12
Hứa Kiêu Dương
20/11/2023
80.
Sau khi tắm rửa xong, Trân Châu cũng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngon để tẩy trần cho ta rồi, Lục Tử chạy tới chạy lui bưng đồ ăn lên.
Ta khoanh tay dựa vào cửa nhìn hai người họ vừa nói vừa cười, không biết từ lúc nào hai người này đã nhìn trúng nhau rồi.
Nhìn khá lâu, ta chậc chậc cảm khái: “Hay cho một cảnh lang hữu tình thiếp hữu ý.”
Lục Tử nghe thấy vậy liền quỳ thụp xuống, bát canh đang bưng trên tay như sắp trào ra ngoài. Trân Châu cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, hai má dần dần phiếm hồng, lại nhìn ta nói: “Cái miệng này của cốc chủ chẳng buông tha cho người ta bao giờ.”
Còn nhìn Nhan Trường Phong xin giúp đỡ: “Nhan công tử, người nói xem có phải không?”
Dù không muốn nhưng Nhan Trường Phong vẫn trêu tỷ ấy: “Ta thấy cốc chủ nhà các ngươi nói đúng.”
Trân Châu giậm chân, buồn bực nói: “Ngài cứ chiều chuộng muội ấy đi.”
Ta ngẩng đầu lên cười lớn.
Chẳng bao lâu, cơm canh đã bày xong hết rồi, ta gọi Lục Tử đang chuẩn bị rời đi ở lại cùng nhau ăn cơm. Năm người vô cùng náo nhiệt mà quây quần bên nhau ăn một bữa cơm.
Nhưng mà nhũ mẫu lại tâm sự trùng trùng, ta tưởng rằng bà ấy đang lo chuyện của Trân Châu, còn định có thời gian sẽ hỏi thăm xem.
Nhưng mà sau khi ăn xong nhũ mẫu lại tới tìm ta trước.
“Cốc chủ, ta có việc muốn nói.” Nhũ mẫu nói.
Ta buồn cười nói: “Nhũ mẫu không nỡ rời xa Trân Châu ư?”
Nhũ mẫu lắc đầu, lại ngăn cản Nhan Trường Phong đang định lánh đi: “Nhan công tử xin dừng bước, chuyện ta nói tiếp theo đây cũng có liên quan tới ngài.”
Nhan Trường Phong nghe vậy liền dừng bước, đi tới và đứng bên cạnh ta, yên lặng chờ nhũ mẫu nói.
“Mạnh gia Mạnh công tử không hề thành hôn với Tề gia đại tiểu thư.” Nhũ mẫu nói xong liền nhìn phản ứng của hai người bọn ta, Nhan Trường Phong vô thức nhìn về phía ta.
Ta hơi hé miệng, đối mắt với Nhan Trường Phong, hỏi ngược lại: “Mạnh gia hủy hôn rồi ư?”
Trong giọng nói mang theo sự căng thẳng mà người khác khó có thể nhận ra.
Nhan Trường Phong không nhìn ta nữa, quay đầu nhìn về phía nhũ mẫu, chỉ là siết chặt phần quai hàm.
Nhũ mẫu trả lời: “Phải, mà cũng không phải. Vỗn dĩ hai nhà định Mạnh thiếu chủ thành hôn cùng với Tề đại tiểu thư, nhưng mà sau đó Mạnh thiếu chủ lại nhường lại vị trí thiếu chủ cho nhị công tử. vì vậy ngày 10 tháng 10 đó là nhị công tử thành hôn với Tề đại tiểu thư. Không được xem là hủy hôn, chỉ là thay người thôi.”
Lòng ta vô cùng rối rắm, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Nhũ mẫu nhìn thấy hai người bọn ta không có phản ứng gì, trầm tư rồi lại nói: “Còn có một điều không biết có nên nói hay không.”
Ta ra hiệu nhũ mẫu không cần kiêng nể.
Nhũ mẫu nói: “Thực ra thì ta vẫn luôn nghĩ Mạnh thiếu chủ không hề phù hợp với cốc chủ.”
“Sao lại nói như vậy?” ta hỏi.
“Tâm tư của Mạnh thiếu chủ quá thâm sâu, rất nhiều lúc chỉ cần ngài ấy không nói, chúng ta đều không thể nhìn ra ngài ấy đang nghĩ điều gì. Hơn nữa những năm nay ngài ấy làm thị vệ ở Tống phủ, đối với ngài ấy mà nói đây cũng không phải là khoảng thời gian tốt đẹp gì cho cam.”
Nhũ mẫu tiếp tục khuyên: “Vốn dĩ những lời này ta không nên nói ra, nhưng mà ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy cốc chủ giống như trước đây, nhìn thấy Mạnh công tử liền buồn phiền.”
Ta ừ nhẹ một tiếng, không phản bác. Nhũ mẫu nghĩ cho ta, ta hiểu điều này, nhưng mà nghe thế nào cũng không thể lọt tai.
Chỉ là không nghe lọt tai chứ không có nghĩa là không nghe thấy.
Nhũ mẫu thấy vậy liền hỏi Nhan Trường Phong: “Ta cũng không vòng vo tam quốc nữa, trực tiếp hỏi, Nhan công tử người cảm thấy cốc chủ nhà chúng ta thế nào?”
81.
Khi nhũ mẫu hỏi câu hỏi này, ta đột nhiên bật cười, định nói gì đó để chuyển chủ đề.
Nhan Trường Phong lại không hề do dự, nhìn về phía ta, nói: “Đương nhiên Việt Việt rất tốt rồi.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn gọi ta là Việt Việt, mà không phải kiểu gọi cả họ cả tên như trước đây.
Chỉ là xưng hô thay đổi, nhưng trong giọng điệu của hắn lại có chút gì đó khang khác.
“Vậy Nhan công tử…” nhũ mẫu mở miệng.
Ta liền vội vàng cắt đứt lời nhũ mẫu, Nhan Trường Phong tiếp lời: “Ma ma không cần thăm dò ta. Việt Việt rất tốt, ta cũng muốn cưới muội ấy làm thê. Nhưng mà không phải là hiện tại.”
Lúc nói những lời này hắn vẫn luôn nhìn ta, ánh mắt vừa nhiệt liệt lại chân thành. Khiến cho ta cảm thấy nhiệt độ buổi chiều mùa đông này tăng lên vài độ rồi.
“Lời này của Nhan công tử là có ý gì?” nhũ mẫu cau mày hỏi.
Nhan Trường Phong quay đầu nhìn nhũ mẫu, cười tít mắt trả lời: “Bởi vì muội ấy vẫn còn thích Mạnh Tề. còn ta, vẫn chỉ là đơn phương mà thôi.”
Trái tim ta vì lời này của hắn mà đập dồn dập không ngừng, lại nghe thấy hắn kiên định nói: “Muội ấy muốn ở bên cạnh ai thì ở bên cạnh người đó. Ở chỗ ta, muội ấy mãi mãi có quyền tự do lựa chọn.”
82.
Từ lúc nói về chuyện này, quan hệ của ta và Nhan Trường Phong liền trở nên kì lạ.
Nói thực, ta không thể nói rõ được rốt cuộc thì bản thân có suy nghĩ gì.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ta hiện ra rất nhiều thứ.
Là sự do dự trước đây của Mạnh Tề, hay là sự kiên định khi đó của Nhan Trường Phong, rồi lại là từng mảnh vụn từ thời thơ ấu tới khi trưởng thành.
Ta thực sự không muốn đem hai người họ ra so sánh, như vậy là không đúng, điều này ta hiểu được.
Tình cảm của một người giống như dòng nước lạnh nóng, không thể lấy ra mà so sánh.
Nhưng mà rốt cuộc thì lòng dạ ta cũng không phải là sắt đá, không thể nào không quan tâm tới nó được.
Trước đây đồng hành cùng nhau hơn hai tháng, ta cũng cơ hồ nhận thấy được sự thay đổi trong thái độ của Nhan Trường Phong đối với ta, ngày hôm ấy nó lại được khẳng định nhờ lời thú nhận của hắn.
Ta vô cùng rõ ràng, giờ đây hắn muốn cưới ta, không phải giống như trước kia, là bởi vì ta và hắn có thể cùng nhau đi dạo chơi ở lầu xanh, mà là thực sự thích con người ta.
Nghĩ tới đây, ta lắc đầu thật mạnh, đem hết tất cả những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu.
Tống Việt Việt, mày vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung.
Liền nghiêm túc mà xem sổ sách ở trước mặt.
Trước đây bảo Dung trưởng lão quan sát động tĩnh của Tiêu gia, điều đáng tiếc là, tin tức truyền về lại không hề phát hiện bất kì điều gì đáng ngờ cả.
Mà việc liên quan tới hoàng thương(*), phía bên kinh thành vẫn chưa có quyết định mới đưa tới.
(*)buôn bán, kinh doanh với triều đình
Chỉ nghe nói hiện giờ kinh thành vô cùng hỗn loạn, triều đình thay máu, số lượng lớn quan lớn bị thay thế, lòng người hoảng loạn.
Điều duy nhất khiến người cảm thấy an ủi, chính là Tống gia vì có căn cơ vững chắc tạm thời sẽ không có liên quan, điều này khiến ta an tâm hơn.
Nhưng mà sau khi tân đế đăng cơ liền làm ra những chuyện thật điên rồ, thực sự khiến cho lòng người bất an.
Ta bất giác nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, khi đó hắn vẫn còn được xem là một hoàng thái tôn ôn tồn lễ độ, không thể nào lấy vị điện hạ hiện giờ mà so với người trong ấn tượng ban đầu được.
Lại nghĩ tới lần cuối cùng gặp mặt, câu cuối cùng mà hắn nói với ta: “Việt Việt biểu muội, muội cứ đợi xem ta sẽ trị vì vương triều Đông Nhạc này thế nào.”
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng hắn nói việc võ lâm, giờ đây cẩn thận nghĩ lại, có lẽ không chỉ có thế.
Lúc hắn nói câu đó, rõ ràng mang một vẻ khoái trí về việc báo thù. Giống như ác đồng nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng cũng có được món đồ chơi mà mình hằng ao ước, như thể muốn đem nó xé nát ra vậy.
Nhưng mà thái tôn xuất thân tôn quý, 10 tuổi đã được sắc phong là thái tôn, các hoàng tử khác đều c.hết vì bệnh, đời thứ ba chỉ có duy nhất hắn là hoàng tôn, không có ai dám đe dọa hắn ta. Việc hắn bảo thù ở đâu mà ra chứ?
Ta nghĩ rất nhiều, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Cho tới giờ ta mới phát hiện ra, tất cả mọi chuyện cho tới hiện tại vẫn đang giậm chân tại chỗ, thậm chí không có một chút tiến triển nào, tất cả vẫn cứ quay vòng tại chỗ.
Thậm chí, càng nghiêm trọng hơn quá khứ.
83.
Ta bất giác cúi đầu, trong lòng vô cùng buồn bực.
Trân Châu bước vào, báo: “Cốc chủ, Mạnh Tề công tử đang ở bên ngoài cốc, nói rằng có chuyện muốn nói với người.”
Ta hít thở sâu, vực dậy tinh thần, nói: “Đưa hắn vào đây.”
Khoảng một khắc sau, Trân Châu dẫn Mạnh Tề đi vào, sau đó lui ra ngoài, trước khi đi còn lo lắng nhìn ta một cái.
Ta nhìn Mạnh Tề, cảm giác xa lạ trong trái tim càng lúc càng mãnh liệt, lúc này mới bất giác phát hiện ra gần một năm nay ta và hắn chỉ gặp mặt được có vài lần.
Có thể là như nhũ mẫu từng nói, có lẽ từ trước tới nay ta chưa từng hiểu hắn.
Cho dù trước đây có hiểu, thì con người cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Hoàn cảnh và thân phận đã cách biệt một trời một vực, vì vậy thay đổi mới là điều đương nhiên.
“Trân Châu nói ngươi có chuyện cần nói với ta.” Ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Mạnh Tề cứ nhìn chằm chằm ta, như thể có thiên ngôn vạn ngữ cũng không có cách nào nói ra được, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cẩn thận điện hạ.”
Ta cau mày hỏi: “Có ý gì?”
“Dung trưởng lão tận trung với điện hạ, muội phải đề phòng hắn nhiều hơn.” Mạnh Tề lại nói tiếp.
“Điều này trước đây ta đã đoán ra được rồi.” ta nhìn thẳng vào Mạnh Tề, “Có phải ngươi còn biết điều gì nữa không?”
Mạnh Tề lại trầm mặc, vẻ mặt đầy thống khổ mà đấu tranh.
“Ngươi biết được điều gì đúng không?” ta truy hỏi.
Hắn cụp mắt xuống thì thầm, giọng nói mang vẻ do dự bất lực: “Cẩn thận Mạnh gia.”
Nói rồi, liền quay người rời khỏi.
Ta quá đỗi kinh ngạc, như có sét đánh bên tai, trong đầu ong ong, liền quên mất hỏi việc thành hôn của Mạnh Tề trước đây, cứ thế để hắn rời khỏi.
Cẩn thận điện hạ?
Cẩn thận…Mạnh gia?
84.
Chính vào lúc đầu óc ta đang hỗn loạn, Dung trưởng lão liền tiến vào.
“Cốc chủ, vừa rồi hình như ta vừa mới nhìn thấy Mạnh đại công tử, ngài ấy tới đây làm gì?” Dung trưởng lão thăm dò.
Ta phản ứng lại, trong phút chốc liền động não, sợ bị phát hiện ra điều gì đó, chỉ đành nghĩ ra cái cớ nhất thời để giải thích biểu cảm lộ ra ngoài của bản thân: “Hắn bảo ta đừng quấy rầy hắn nữa.”
Nói rồi, lại giả vờ phẫn nộ nói: “Hắn tưởng mình là bảo bối gì chứ? Hắn không thích ta, tưởng ta thèm hắn sao? Ngoài kia còn có khối người tốt hơn hắn nhiều.”
Dung trưởng lão bán tín bán nghi, nói: “Luận về tướng mạo, Mạnh đại công tử quả thực là đứng hàng đầu.”
Ta lạnh nhạt hừ một tiếng.
Dung trưởng lão biết điều không nói tiếp, mà chuyển qua báo cáo những biến động nhân sự trong những ngày gần đây.
Ta thầm cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ yên lặng mà nghe, thỉnh thoảng lại bày tỏ thái độ.
Dung trưởng lão báo cáo rất nhanh sau đó liền rời đi.
Ta nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, bắt đầu điều chỉnh lại tất cả những hiểu biết về người và việc trong suốt những ngày gần đây.
Càng nghĩ, càng kinh ngạc. ta bất giác thở dài.
“Thở dài nhiều sẽ già đi đấy.’
Ta mở mắt ra, nhìn thấy Nhan Trường Phong đứng ở cạnh bàn trước mặt.
“Ngươi tới lúc nào vậy?”
“Được một lúc rồi. nhìn thấy muội đang nghỉ ngơi, nên không gọi nữa.” Nhan Trường Phong nhàm chán mà nghịch nghịch chiếc bút trên bàn, trả lời ta.
“Tiểu đội giao cho ngươi huấn luyện thế nào rồi?” ta hỏi.
“Vẫn tốt.” Nhan Trường Phong không hề do dự, tự khen: “Ở phương diện này ta vô cùng có thiên phú, trên chiến trường có thể trở thành đại tướng quân đấy.’
Ta bật cười nói: “Tự luyến.”
Nhan Trường Phong cũng mỉm cười nói: “Cười nhiều một chút mới tốt, trẻ trung như Hoa Tư Ngọc thế này mà thở dài hệt như bà lão vậy.”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật gian khổ.” Ta cười khổ
“Mạnh Tề nói với muội điều gì rồi?” Nhan Trường Phong hỏi.
“Ngươi vì điều này nên mới tới à?” ta trêu chọc hắn: “Có gió lay cỏ động cũng không thể giấu được ngươi, tin tức của ngươi nhanh nhạy thế.”
Hắn nằm bò lên mặt bàn, sáp lại gần nhìn ta nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo ta hoa thấy hoa nở, người gặp người thương.”
Ta xì một tiếng, chê bai nhìn hắn.
Nhan Trường Phong thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói: “Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
“Mạnh Tề bảo ta phải đề phòng điện hạ và Mạnh gia.” Ta nói sự thật.
“Điện hạ và Mạnh gia?” Nhan Trường Phong khó hiểu, nhắc lại một lần nữa, hỏi lại: “Trong đó có sự tình gì sao?”
“Đúng vậy.” ta khẳng định: “Có lẽ không phải chuyện nhỏ, nếu không thì hắn sẽ không đặc biệt tới đây nhắc nhở ta. Hơn nữa, Mạnh gia còn là gia tộc nhà hắn.”
“Nói rõ trong lòng hắn vẫn luôn có muội.” Nhan Trường Phong cảm khái: “Nếu không thì cho dù có biết đi chăng nữa, cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, không cần phải khó xử mà đứng giữa.’
“Vậy vì sao ư?” ta cười nhạt mở miệng: “Bởi vì tình nghĩa trước đây, hắn tới đây nhắc nhở ta đã quá là tận tình tận nghĩa rồi, nhưng mà chuyện cụ thể thế nào thì không hề nói. Nói cho cùng, cho dù trong lòng hắn có ta, cũng không quan trọng bằng gia đình hắn.”
“Muội nói những điều này cũng quá là oan uổng cho hắn rồi.” Nhan Trường Phong bất lực nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, làm sao mà dễ dàng đưa ra lựa chọn giữa những người quan trọng được?”
Ta thở dài, thừa nhận bản thân mình ích kỉ, tự giễu nói: “Sao ta lại không biết bản thân mình qua đỗi hà khắc, nhưng mà khó tránh khỏi trong lòng sẽ không thoải mái. Chỉ có thể nói tạo hoa trêu ngươi, giữa ta và Mạnh Tề không thể tồn tại cái gọi là giai đại hoan hỉ.”
“Đúng vậy, vĩnh viễn không thể tồn tại giai đại hoan hỉ.” Nhan Trường Phong lặp lại: “Ở đâu có giai đại hoan hỉ, chẳng qua chỉ là dựa vào cảm giác mà đi. Nói đi nói lại, tại sao lại phải đề phòng điện hạ và Mạnh gia chứ?”
“Về phía điện hạ ta luôn nhắc nhở bản thân, ta luôn cảm thấy hắn là người điên.”
Cho tới hôm nay, ta nhớ lại điện hạ sau khi đăng cơ, vẫn còn cảm thấy rùng mình.
“Nhưng Mạnh gia…”
Mạnh gia lại là vì sao?
Ta đột nhiên nhớ ra, khi tiên hoàng còn tại thế, đã từng hoài nghi Mạnh gia. Sau đó Mạnh gia liền đưa Mạnh tề tới Tống phủ thể hiện sự trung thành, lại tốn rất nhiều năm mới cởi bỏ được những hoài nghi trong lòng tiên hoàng.
Có lẽ nào, những hoài nghi ban đầu của tiên hoàng đều là thật?
Nghĩ tới đây, ta không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tìm nhũ mẫu. nhũ mẫu nhất định biết được nội tình năm đó.
Nhũ mẫu nghe hết lời ta, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Năm đó Mạnh gia bị nghi ngờ cấu kết với địch.”
“Cấu kết với địch?” nghe xong ta liền kinh ngạc.
“Đúng vậy, mà tiên hoàng luôn nghi ngờ cái c.hết năm đó của cha người có liên quan tới Mạnh gia.” Nhũ mẫu cố nhớ lại sự tình năm đó, “Trên thực tế, năm đó tiền cốc chủ cũng có nghi ngờ này.”
Ta ngã lên ghế, lòng rối như tơ vò.
Nhan Trường Phong thấy vậy liền đi tới đặt tay lên vai ta, cố gắng an ủi.
Ta nhỏ giọng nói không sao, nói: “Vì vậy, tình hình như hiện nay, chứng minh rằng tất cả những nghi ngờ của bọn họ năm xưa đều có thể là sự thật.”
Nếu như là thật, giữa ta và Mạnh Tề còn bị ngăn cách bởi mối thù g.iết cha.
Mối thù g.iết cha, ta nhắc đi nhắc lại bốn từ này, nội tâm dần dần trở nên thê lương.
85.
Cứ như vậy lại qua vài ngày nữa, sinh thần của Trân Châu tới rồi.
Điều không giống với mọi năm là mấy người bọn ta đều vô cùng bận rộn, không mấy nhiệt tình với chuyện chúc mừng này, chỉ là mấy người hẹn nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Trân Châu không hề để tâm chuyện này, chỉ nói rằng chính sự nghiêm trọng.
Ta liếc thấy trên đầu tỷ ấy có một chiếc trâm cài đơn giản, trong lòng cảm thấy kì lạ liền hỏi: “Chẳng phải từ trước tới nay tỷ thích mấy chiếc trâm cài cầu kì sao? Nhìn cái này có vẻ đơn giản nhỉ?”
Trân Châu nghe xong khuôn mặt liền phiếm hồng, đưa tay lên vuốt ve cây trâm dịu dàng nói: “Đây là Lục Tử tự tay làm tặng ta. Tay nghề huynh ấy không tốt, nên không làm được cái quá phức tạp.”
Là thứ gì khiến tỷ thay đổi sở thích của mình, thì ra là người trong lòng.
Ta ghen rồi.
Nhìn thấy ta cười xấu xa, Trân Châu liền thay Lục Tử giải thích: “Huynh ấy nói đây là cây đầu tiên, sau này nhất định sẽ càng ngày càng đẹp hơn.”
“Đã tới mức tặng tín vật định tình rồi, hai người định bao giờ thì thành hôn đấy?” ta sáp lại gần cười hì hì trêu chọc.
“Huynh ấy nói gom thêm chút tiền, tới mùa xuân năm sau thì đủ, tới lúc đó sắc xuân ấm áp, hoa nở bốn bề sẽ để ta được nở mày nở mặt mà cưới ta.” Trân Châu mỉm cười hạnh phúc, chiếc răng hổ nhòn nhọn lộ ra, trông vô cùng đáng yêu.
Thật tốt.
Ta nhìn Trân Châu ngập tràn hạnh phúc, trái tim liền trở nên vô cùng mềm mại.
86.
Hiện thực lại nhanh chóng đem đến sự phiền não cho ta.
Hôm nay, năm mới đang tới gần, nhũ mẫu đang quét dọn ở bên ngoài, Nhan Trường Phong cùng Lục Tử vào trong thành mua đồ năm mới. ta cùng Trân Châu tới ngôi miếu có nhiều hương hỏa nhất gần đây, định thắp nén nhang cho phụ mẫu.
Sau khi thắp nhang xong, ta vô cùng phiền muộn, Trân Châu liền đề nghị ra phía sau núi đi dạo, bọn ta lại cùng nhau ra sau núi.
Mùa này sau núi không có người, chỉ có những tảng đá hình thù kì lạ treo trên vách núi, trông vô cùng lạnh lùng.
Sau khi nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị rời khỏi, lại nghe thấy giọng nói của Dung trưởng lão truyền từ xa tới.
Ta vô thức kéo Trân Châu trốn vào phía sau một phiến đá, ra dấu im lặng.
Thính lực của Trân Châu không bằng ta, không hề biết phát sinh chuyện gì, chỉ căng thẳng mà nhìn ta, dùng khẩu hình miệng hỏi ta có chuyện gì vậy. ta lắc đầu bảo tỷ ấy đừng phát ra tiếng động.
Chẳng qua bao lâu, quả nhiên Dung trưởng lão đi tới bên này.
Đằng sau hắn còn có một người, nghe giọng nói ấy thế mà lại là Mạnh gia chủ.
“Tam hoàng tử có chuyện gì vậy?” người nói là Mạnh gia chủ, ngữ khí không hề thân thiện, “Thánh nhân đã nhiều lần truyền tin tới lệnh hắn thu lưới, tại sao hắn lại không có động tĩnh gì?”
Tim ta gia tăng tốc độ, đối mắt với Trân Châu, nhìn thấy trong mắt đối phương toàn là vẻ chấn kinh.
Đông Nhạc vương triều không hề có vị Tam hoàng tử này, mà cách xưng hô Thánh nhân này duy chỉ có ở vương triều Tây Lê.
Dung trưởng lão cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Giờ đây điện hạ có được hoàng vị, tại sao còn phải quay về Đông Lê làm hoàng tử bị coi là đồ bỏ đi chứ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Trân Châu trừng mắt, bịt chặt miệng cố gắng không phát ra âm thanh.
Không để cho bọn ta phải nghĩ nhiều, giọng nói của Mạnh gia chủ lần nữa lại vang lên, đầy vẻ phẫn nộ: “Chúng ta sắp xếp nhiều người ở Đông Nhạc nhiều năm như vậy, là vì cái gì ông không quên chứ? Tam hoàng tử nhất thời đi sai đường, bị phú quý làm mờ mắt, ngươi thân là thầy thay vì khuyên giải lại đi giúp đỡ, thật sự thất trách.”
Dung trưởng lão cười to một tiếng, không kiên nhẫn nói: “điện hạ dù gì cũng chỉ mang huyết thống Tây Lê, mặc dù hiện nay suy nghĩ đã khác trước, nhưng mà trăm sông vẫn đổ về một bể.”
“Điều này làm sao có thể lẫn lộn được?” Mạnh gia chủ chất vấn: “Nếu như tam hoàng tử không khôi phục thân phận, thì thế nhân làm sao biết được Đông Nhạc giờ đây đã đổi chủ chứ?”
“Thế nhân không biết thì có gì mà phải lo lắng?” Dung trưởng lão thở dài, giọng nói trở nên ôn hòa cố gắng khuyên giải Mạnh gia chủ, “Tử Quy huynh, hai chúng ta được lệnh phải hiến kế cho Đông Lê nhiều năm nay, vẫn luôn tương trợ lẫn nhau, không nên vì chuyện cỏn con này mà phải tranh cãi.”
“Không không không, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.” Mạnh gia chủ phản đối, “Điều Thánh nhân muốn trước nay luôn là thiên hạ quy hàng Tây Lê, ban đầu chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể tráo đổi tam hoàng tử với hoàng thái tôn vừa mới ra đời với nhau được, vì muốn đợi sau khi ngài ấy trưởng thành có thể cùng với chúng ta nội ứng ngoại hợp, cuối cùng thôn tính Đông Nhạc. Mà không phải giống như bây giờ, dưỡng ra một tân Đông Nhạc điện hạ.”
“Ta lại cảm thấy như thế này không phải là chuyện xấu…” Dung trưởng lão mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Ngài có ngửi thấy mùi gì không?”
Đột nhiên chuyển chủ đề, trong phút chốc ta liền có chút vội vàng, vẫn còn chưa thể trấn tĩnh sau bí mật động trời này.
“Hình như là hương hoa mai.” Mạnh gia chủ khó hiểu nói.
“Sau núi này không hề có hoa mai.” Dung trưởng lão tàn nhẫn đáp.
Lúc này Trân Châu đầy kinh hãi nhìn ta, điên cuồng nháy mắt với ta, lúc này ta mới chợt nhận ra hôm nay ta đeo một túi thơm toàn là hoa mai, còn là Trân Châu đặc biệt tới rừng mai chuẩn bị cho ta.
Nhưng mà vừa rồi gió thổi qua khiến hương hoa bay đi.
Rất nhanh Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão theo mùi hương mà tìm tới, nhìn thấy ta và Trân Châu, bỗng nhiên bật cười.
“Cốc chủ đúng là có nhã hứng, mùa đông lại chạy tới sau núi tìm c.hết.” Mạnh gia chủ mở miệng, giống như là đang nhìn người c.hết vậy.
Ta siết chặt tay nhìn hai người họ, biết rằng cánh cửa này hôm nay khó mà qua được.
“Không so được tham vọng lang sói của hai vị đây.” Ta chửi lại, đồng thời ra hiệu cho Trân Châu lát nữa tìm cơ hội đi trước.
Trân Châu ôm chặt lấy tay ta, ngoan cố lắc đầu từ chối.
“Đừng đấu tranh nữa, một người cũng đừng hòng thoát.” Mạnh gia chủ cười lạnh.
Ta nhìn hắn đầy căm phẫn.
Dung trưởng lão có chút do dự, nói: “Trước đây tam hoàng tử có nói tạm thời đừng động tới cô ta, hay là tìm một nơi nhốt cô ta trước đã?”
“Tử Quy huynh quên mất thân phận của cô ta rồi sao?” Mạnh gia chủ hừ lạnh nói: “Thêm nữa hôm nay cô ta nghe được kế hoạch của chúng ta, thả hổ về rừng đạo lí này huynh không hiểu sao?”
Dung trưởng lão nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, không còn do dự nữa.
“Tốc chiến tốc thắng.”
87.
Ngày hôm sau ta ôm Trân Châu trốn trong một hang động trong núi, mắt nhìn sắc trời bên ngoài dần dần sáng.
Hôm qua sau một trận đấu đá, ta và Trân Châu rất nhanh đã bị hạ gục, trong tình thế nguy hiểm Trân Châu đỡ thay ta một chưởng của Mạnh gia chủ bị trọng thương, sau đó hai người rơi vào đường cùng liền nhảy xuống vách đá.
Đợi khi ta tỉnh dậy, trời đã tối. ta khập khiễng đi tìm Trân Châu, nhìn thấy tỷ ấy vẫn còn đang hôn mê ở một nơi không xa.
Vì lo lắng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão sẽ tìm được tới đây, liền tìm một nơi tạm thời lánh đi.
Ta cõng Trân Châu vẫn còn đang hôn mê, toàn thân ta mệt rã rời, mắt cá chân lại càng sưng hơn, không thể đứng được nữa. nhưng lại lo lắng có thú dữ, liền cố mở mắt canh chừng suốt đêm.
Nhưng mà người Trân Châu càng ngày càng lạnh, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Ta ôm chặt lấy tỷ ấy, xuất thần nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Còn có gì không rõ nữa đây? Những nghi hoặc quấy nhiễu ta bao ngày qua từng cái một đã có đáp án.
Mạnh Tề bảo ta đề phòng điện hạ đề phòng Mạnh gia, thì ra là vì nguyên nhân này.
Đông Nhạc hết rồi. trong trong ngoài ngoài đều bị nước khác xâm nhập, đến cả huyết thống hoàng gia cũng bị tráo đổi.
Phải làm sao đây? Ta nghiến răng nghĩ, đánh một quyền xuống đất, bụi bay tứ phía.
“Cốc…chủ…” giọng nói yếu ớt của Trân Châu truyền tới.
Ta nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm, liền vội vàng cúi đầu xuống xem, vừa hay bắt gặp Trân Châu đang từ từ mở mắt, đưa tay lên muốn chạm vào ta.
“Trân Châu.” Ta vui mừng bật khóc, nắm chặt lấy tay tỷ ấy: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi.’
“Lạnh…” Trân Châu nhỏ giọng nói mơ hồ.
Ta liền ôm chặt lấy tỷ ấy, vội vàng hỏi: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Tỷ ấy không trả lời ta.
“Ta phải gả đi trước muội rồi.” Tầm mắt Trân Châu nhìn về phía hư không, thì thầm: “Muội xem, thật nhiều hoa đào.”
Lời vừa mới dứt, Trân Châu liền nhắm mắt lại, dường như đang ngủ say vậy.
Ta đưa tay bắt lấy bàn tay đang hạ xuống của Trân Châu, ngây ngẩn ngồi đó, cơ thể như bị tê liệt.
Bốn bề trống rỗng, dường như khí lạnh tứ phía đang thổi tới.
88.
Trân Châu là hài tử duy nhất của nhũ mẫu. tỷ ấy lớn hơn ta 3 tháng, nhũ mẫu dùng sữa của bản thân mình nuôi lớn tỷ ấy, cũng nuôi lớn ta.
Ta và Trân Châu lớn lên cùng nhau, không phải người nhà, nhưng tình nghĩa còn hơn cả người thân.
“Đại tiểu thư, người đừng khóc, ta và a nương sẽ cùng người đón năm mới.”
“Sao đại tiểu thư lại không có mẹ được chứ? A nương của ta chính là a nương của muội.”
“Này, hôm nay ta vừa mới học được cách làm mì trường thọ, cho muội ăn đấy, đây là lần đầu tiên ta nấu, không cho phép nói không ngon.”
“Làm gì có chuyện không đón sinh nhật, mẫu thân của muội nhất định cũng hi vọng muội luôn luôn bình an vui vẻ.”
“Đại tiểu thư, trộm nói với muội một bí mật. hôm qua ta không cẩn thận làm hỏng nồi ở trong phòng bếp, may mà không bị a nương phát hiện.”
“Hôm nay đại tiểu thư muốn ăn gì nào?”
“Cốc chủ là đẹp nhất nhất.”
“Ta đương nhiên hi vọng Nhan công tử tới rồi, bởi vì lúc Nhan công tử ở đây người rất vui vẻ.”
“Huynh ấy nói đây là cây đầu tiên, sau này nhất định sẽ càng ngày càng đẹp hơn.”
“Huynh ấy nói gom thêm chút tiền, tới mùa xuân năm sau thì đủ, tới lúc đó sắc xuân ấm áp, hoa nở bốn bề sẽ để ta được nở mày nở mặt mà cưới ta.”
“Thật nhiều hoa đào.”
…
“Thật nhiều hoa đào.”
…
Ta ngây ngẩn ngồi đó rất lâu, cho tới khi khuôn mặt của Nhan Trường Phong đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Tống Việt Việt.” Nhan Trường Phong nhìn thấy ta, cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Bọn ta tìm muội…”
Ta không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Trân Châu.
“Trân Châu sao vậy? hôn mê ư?” Nhan Trường Phong kinh ngạc nói, vừa nói vừa đón lấy Trân Châu từ trong vòng tay ta qua, nhưng khoảnh khắc chạm vào cơ thể lạnh lẽo của Trân Châu liền ngừng lại.
“Trân Châu…” Nhan Trường Phong hốt hoảng nói.
Nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống, lăn trên mu bàn tay.
Nhan Trường Phong ôm lấy ta vào lòng, rất lâu cũng không nói bất cứ lời nào.
89.
Sau khi khóc xong, ta mới chú ý tới ngoài Nhan trường Phong ra vẫn còn một vài người lạ mặt ở bên ngoài.
Nam tử lạ mặt nhìn thấy ta nhìn hắn liền mở miệng trước: “Tống cốc chủ, tại hạ là người của Thành Dương Tiêu gia.”
“Thành Dương Tiêu gia?” ta mờ mịt nhìn hắn.
Nhan Trường Phong ở bên cạnh giải thích: “May mà có vị huynh đài này hôm qua tìm đến ta, nói rằng có lẽ muội xảy ra chuyện rồi, ta mới có thể tìm tới đây.”
“Sao ngươi lại biết ta xảy ra chuyện?” ta đề phòng nhìn hắn.
“Gia chủ lệnh cho vài người bọn ta ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ người.” nam tử lạ mặt mạnh mẽ nói: “Nghe nói Việt cốc chủ từng cứu Gia chủ ta một mạng. Đáng tiếc Việt cốc chủ ra đi quá sớm, gia chủ ta chưa kịp báo đáp, liền đem ân tình này trả cho Tống cốc chủ.”
“Tại sao lại ở trong bóng tối?” ta hỏi.
“Việt cốc chủ không hề mong muốn người bên cạnh biết được ngài ấy và gia chủ có giao hảo.” nam tử lạ mặt rất quy củ mà trả lời.
“Ngươi cũng biết sau núi hôm qua xảy ra chuyện gì đúng không?” ta nheo mắt hỏi.
Nam tử lạ mặt ấy lắc đầu nói không biết, lại nói: “Vốn dĩ hôm qua ta và một vị huynh đệ khác ở cùng nhau, nhưng mà đột nhiên hắn bị đau bụng phải đi nhà xí, chỉ còn lại mình ta, nhìn thấy Tống cốc chủ và Trân Châu cô nương đi ra sau núi, ta ở bên ngoài đợi vị huynh đệ ấy quay lại rồi cùng đi, còn chưa đợi hắn quay lại, thì đã nhìn thấy Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão Tinh Nguyệt cốc một trước một sau đi ra sau núi, công phu của hai người ấy cao hơn ta nhiều, ta liền không dám hấp tấp đi vào. Chỉ đành canh giữ ở bên ngoài. Sau cùng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão đi ra ngoài, nhưng lại không hề thấy hai người, ta liền đi vào trong tìm, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy, sau núi lại không hề có đường đi nào khác, cuối cùng ta đoán hai người đã rơi xuống vách núi.”
“Sau đó ta liền cùng vị huynh đệ kia xuống núi, ta đi tìm Nhan công tử, hắn phụ trách liên lạc những người khác tìm cách đánh lạc hướng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão, để bọn họ không có thời gian tìm kiếm dưới vách đá.’
Nhan Trường Phong tiếp lời: “Hôm qua ta và Lục Tử định quay về Tinh nguyệt Cốc, liền gặp được vị huynh đệ này đang vội vàng đi về phía ta, nói với ta những việc này. Ta bảo Lục Tử đi nói với ma ma tạm thời đừng quay về Tinh Nguyệt cốc, tiếp đó cùng vị huynh đài này đi tìm muội và Trân Châu, tìm cả một đêm.”
Nghe tới đây, ta hiểu rằng mình tạm thời đã an toàn, không thể chống đỡ nổi nữa, trước mắt đen xì liền rơi vào hôn mê.
Sau khi tắm rửa xong, Trân Châu cũng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngon để tẩy trần cho ta rồi, Lục Tử chạy tới chạy lui bưng đồ ăn lên.
Ta khoanh tay dựa vào cửa nhìn hai người họ vừa nói vừa cười, không biết từ lúc nào hai người này đã nhìn trúng nhau rồi.
Nhìn khá lâu, ta chậc chậc cảm khái: “Hay cho một cảnh lang hữu tình thiếp hữu ý.”
Lục Tử nghe thấy vậy liền quỳ thụp xuống, bát canh đang bưng trên tay như sắp trào ra ngoài. Trân Châu cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, hai má dần dần phiếm hồng, lại nhìn ta nói: “Cái miệng này của cốc chủ chẳng buông tha cho người ta bao giờ.”
Còn nhìn Nhan Trường Phong xin giúp đỡ: “Nhan công tử, người nói xem có phải không?”
Dù không muốn nhưng Nhan Trường Phong vẫn trêu tỷ ấy: “Ta thấy cốc chủ nhà các ngươi nói đúng.”
Trân Châu giậm chân, buồn bực nói: “Ngài cứ chiều chuộng muội ấy đi.”
Ta ngẩng đầu lên cười lớn.
Chẳng bao lâu, cơm canh đã bày xong hết rồi, ta gọi Lục Tử đang chuẩn bị rời đi ở lại cùng nhau ăn cơm. Năm người vô cùng náo nhiệt mà quây quần bên nhau ăn một bữa cơm.
Nhưng mà nhũ mẫu lại tâm sự trùng trùng, ta tưởng rằng bà ấy đang lo chuyện của Trân Châu, còn định có thời gian sẽ hỏi thăm xem.
Nhưng mà sau khi ăn xong nhũ mẫu lại tới tìm ta trước.
“Cốc chủ, ta có việc muốn nói.” Nhũ mẫu nói.
Ta buồn cười nói: “Nhũ mẫu không nỡ rời xa Trân Châu ư?”
Nhũ mẫu lắc đầu, lại ngăn cản Nhan Trường Phong đang định lánh đi: “Nhan công tử xin dừng bước, chuyện ta nói tiếp theo đây cũng có liên quan tới ngài.”
Nhan Trường Phong nghe vậy liền dừng bước, đi tới và đứng bên cạnh ta, yên lặng chờ nhũ mẫu nói.
“Mạnh gia Mạnh công tử không hề thành hôn với Tề gia đại tiểu thư.” Nhũ mẫu nói xong liền nhìn phản ứng của hai người bọn ta, Nhan Trường Phong vô thức nhìn về phía ta.
Ta hơi hé miệng, đối mắt với Nhan Trường Phong, hỏi ngược lại: “Mạnh gia hủy hôn rồi ư?”
Trong giọng nói mang theo sự căng thẳng mà người khác khó có thể nhận ra.
Nhan Trường Phong không nhìn ta nữa, quay đầu nhìn về phía nhũ mẫu, chỉ là siết chặt phần quai hàm.
Nhũ mẫu trả lời: “Phải, mà cũng không phải. Vỗn dĩ hai nhà định Mạnh thiếu chủ thành hôn cùng với Tề đại tiểu thư, nhưng mà sau đó Mạnh thiếu chủ lại nhường lại vị trí thiếu chủ cho nhị công tử. vì vậy ngày 10 tháng 10 đó là nhị công tử thành hôn với Tề đại tiểu thư. Không được xem là hủy hôn, chỉ là thay người thôi.”
Lòng ta vô cùng rối rắm, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Nhũ mẫu nhìn thấy hai người bọn ta không có phản ứng gì, trầm tư rồi lại nói: “Còn có một điều không biết có nên nói hay không.”
Ta ra hiệu nhũ mẫu không cần kiêng nể.
Nhũ mẫu nói: “Thực ra thì ta vẫn luôn nghĩ Mạnh thiếu chủ không hề phù hợp với cốc chủ.”
“Sao lại nói như vậy?” ta hỏi.
“Tâm tư của Mạnh thiếu chủ quá thâm sâu, rất nhiều lúc chỉ cần ngài ấy không nói, chúng ta đều không thể nhìn ra ngài ấy đang nghĩ điều gì. Hơn nữa những năm nay ngài ấy làm thị vệ ở Tống phủ, đối với ngài ấy mà nói đây cũng không phải là khoảng thời gian tốt đẹp gì cho cam.”
Nhũ mẫu tiếp tục khuyên: “Vốn dĩ những lời này ta không nên nói ra, nhưng mà ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy cốc chủ giống như trước đây, nhìn thấy Mạnh công tử liền buồn phiền.”
Ta ừ nhẹ một tiếng, không phản bác. Nhũ mẫu nghĩ cho ta, ta hiểu điều này, nhưng mà nghe thế nào cũng không thể lọt tai.
Chỉ là không nghe lọt tai chứ không có nghĩa là không nghe thấy.
Nhũ mẫu thấy vậy liền hỏi Nhan Trường Phong: “Ta cũng không vòng vo tam quốc nữa, trực tiếp hỏi, Nhan công tử người cảm thấy cốc chủ nhà chúng ta thế nào?”
81.
Khi nhũ mẫu hỏi câu hỏi này, ta đột nhiên bật cười, định nói gì đó để chuyển chủ đề.
Nhan Trường Phong lại không hề do dự, nhìn về phía ta, nói: “Đương nhiên Việt Việt rất tốt rồi.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn gọi ta là Việt Việt, mà không phải kiểu gọi cả họ cả tên như trước đây.
Chỉ là xưng hô thay đổi, nhưng trong giọng điệu của hắn lại có chút gì đó khang khác.
“Vậy Nhan công tử…” nhũ mẫu mở miệng.
Ta liền vội vàng cắt đứt lời nhũ mẫu, Nhan Trường Phong tiếp lời: “Ma ma không cần thăm dò ta. Việt Việt rất tốt, ta cũng muốn cưới muội ấy làm thê. Nhưng mà không phải là hiện tại.”
Lúc nói những lời này hắn vẫn luôn nhìn ta, ánh mắt vừa nhiệt liệt lại chân thành. Khiến cho ta cảm thấy nhiệt độ buổi chiều mùa đông này tăng lên vài độ rồi.
“Lời này của Nhan công tử là có ý gì?” nhũ mẫu cau mày hỏi.
Nhan Trường Phong quay đầu nhìn nhũ mẫu, cười tít mắt trả lời: “Bởi vì muội ấy vẫn còn thích Mạnh Tề. còn ta, vẫn chỉ là đơn phương mà thôi.”
Trái tim ta vì lời này của hắn mà đập dồn dập không ngừng, lại nghe thấy hắn kiên định nói: “Muội ấy muốn ở bên cạnh ai thì ở bên cạnh người đó. Ở chỗ ta, muội ấy mãi mãi có quyền tự do lựa chọn.”
82.
Từ lúc nói về chuyện này, quan hệ của ta và Nhan Trường Phong liền trở nên kì lạ.
Nói thực, ta không thể nói rõ được rốt cuộc thì bản thân có suy nghĩ gì.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ta hiện ra rất nhiều thứ.
Là sự do dự trước đây của Mạnh Tề, hay là sự kiên định khi đó của Nhan Trường Phong, rồi lại là từng mảnh vụn từ thời thơ ấu tới khi trưởng thành.
Ta thực sự không muốn đem hai người họ ra so sánh, như vậy là không đúng, điều này ta hiểu được.
Tình cảm của một người giống như dòng nước lạnh nóng, không thể lấy ra mà so sánh.
Nhưng mà rốt cuộc thì lòng dạ ta cũng không phải là sắt đá, không thể nào không quan tâm tới nó được.
Trước đây đồng hành cùng nhau hơn hai tháng, ta cũng cơ hồ nhận thấy được sự thay đổi trong thái độ của Nhan Trường Phong đối với ta, ngày hôm ấy nó lại được khẳng định nhờ lời thú nhận của hắn.
Ta vô cùng rõ ràng, giờ đây hắn muốn cưới ta, không phải giống như trước kia, là bởi vì ta và hắn có thể cùng nhau đi dạo chơi ở lầu xanh, mà là thực sự thích con người ta.
Nghĩ tới đây, ta lắc đầu thật mạnh, đem hết tất cả những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu.
Tống Việt Việt, mày vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung.
Liền nghiêm túc mà xem sổ sách ở trước mặt.
Trước đây bảo Dung trưởng lão quan sát động tĩnh của Tiêu gia, điều đáng tiếc là, tin tức truyền về lại không hề phát hiện bất kì điều gì đáng ngờ cả.
Mà việc liên quan tới hoàng thương(*), phía bên kinh thành vẫn chưa có quyết định mới đưa tới.
(*)buôn bán, kinh doanh với triều đình
Chỉ nghe nói hiện giờ kinh thành vô cùng hỗn loạn, triều đình thay máu, số lượng lớn quan lớn bị thay thế, lòng người hoảng loạn.
Điều duy nhất khiến người cảm thấy an ủi, chính là Tống gia vì có căn cơ vững chắc tạm thời sẽ không có liên quan, điều này khiến ta an tâm hơn.
Nhưng mà sau khi tân đế đăng cơ liền làm ra những chuyện thật điên rồ, thực sự khiến cho lòng người bất an.
Ta bất giác nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, khi đó hắn vẫn còn được xem là một hoàng thái tôn ôn tồn lễ độ, không thể nào lấy vị điện hạ hiện giờ mà so với người trong ấn tượng ban đầu được.
Lại nghĩ tới lần cuối cùng gặp mặt, câu cuối cùng mà hắn nói với ta: “Việt Việt biểu muội, muội cứ đợi xem ta sẽ trị vì vương triều Đông Nhạc này thế nào.”
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng hắn nói việc võ lâm, giờ đây cẩn thận nghĩ lại, có lẽ không chỉ có thế.
Lúc hắn nói câu đó, rõ ràng mang một vẻ khoái trí về việc báo thù. Giống như ác đồng nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng cũng có được món đồ chơi mà mình hằng ao ước, như thể muốn đem nó xé nát ra vậy.
Nhưng mà thái tôn xuất thân tôn quý, 10 tuổi đã được sắc phong là thái tôn, các hoàng tử khác đều c.hết vì bệnh, đời thứ ba chỉ có duy nhất hắn là hoàng tôn, không có ai dám đe dọa hắn ta. Việc hắn bảo thù ở đâu mà ra chứ?
Ta nghĩ rất nhiều, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Cho tới giờ ta mới phát hiện ra, tất cả mọi chuyện cho tới hiện tại vẫn đang giậm chân tại chỗ, thậm chí không có một chút tiến triển nào, tất cả vẫn cứ quay vòng tại chỗ.
Thậm chí, càng nghiêm trọng hơn quá khứ.
83.
Ta bất giác cúi đầu, trong lòng vô cùng buồn bực.
Trân Châu bước vào, báo: “Cốc chủ, Mạnh Tề công tử đang ở bên ngoài cốc, nói rằng có chuyện muốn nói với người.”
Ta hít thở sâu, vực dậy tinh thần, nói: “Đưa hắn vào đây.”
Khoảng một khắc sau, Trân Châu dẫn Mạnh Tề đi vào, sau đó lui ra ngoài, trước khi đi còn lo lắng nhìn ta một cái.
Ta nhìn Mạnh Tề, cảm giác xa lạ trong trái tim càng lúc càng mãnh liệt, lúc này mới bất giác phát hiện ra gần một năm nay ta và hắn chỉ gặp mặt được có vài lần.
Có thể là như nhũ mẫu từng nói, có lẽ từ trước tới nay ta chưa từng hiểu hắn.
Cho dù trước đây có hiểu, thì con người cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Hoàn cảnh và thân phận đã cách biệt một trời một vực, vì vậy thay đổi mới là điều đương nhiên.
“Trân Châu nói ngươi có chuyện cần nói với ta.” Ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Mạnh Tề cứ nhìn chằm chằm ta, như thể có thiên ngôn vạn ngữ cũng không có cách nào nói ra được, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cẩn thận điện hạ.”
Ta cau mày hỏi: “Có ý gì?”
“Dung trưởng lão tận trung với điện hạ, muội phải đề phòng hắn nhiều hơn.” Mạnh Tề lại nói tiếp.
“Điều này trước đây ta đã đoán ra được rồi.” ta nhìn thẳng vào Mạnh Tề, “Có phải ngươi còn biết điều gì nữa không?”
Mạnh Tề lại trầm mặc, vẻ mặt đầy thống khổ mà đấu tranh.
“Ngươi biết được điều gì đúng không?” ta truy hỏi.
Hắn cụp mắt xuống thì thầm, giọng nói mang vẻ do dự bất lực: “Cẩn thận Mạnh gia.”
Nói rồi, liền quay người rời khỏi.
Ta quá đỗi kinh ngạc, như có sét đánh bên tai, trong đầu ong ong, liền quên mất hỏi việc thành hôn của Mạnh Tề trước đây, cứ thế để hắn rời khỏi.
Cẩn thận điện hạ?
Cẩn thận…Mạnh gia?
84.
Chính vào lúc đầu óc ta đang hỗn loạn, Dung trưởng lão liền tiến vào.
“Cốc chủ, vừa rồi hình như ta vừa mới nhìn thấy Mạnh đại công tử, ngài ấy tới đây làm gì?” Dung trưởng lão thăm dò.
Ta phản ứng lại, trong phút chốc liền động não, sợ bị phát hiện ra điều gì đó, chỉ đành nghĩ ra cái cớ nhất thời để giải thích biểu cảm lộ ra ngoài của bản thân: “Hắn bảo ta đừng quấy rầy hắn nữa.”
Nói rồi, lại giả vờ phẫn nộ nói: “Hắn tưởng mình là bảo bối gì chứ? Hắn không thích ta, tưởng ta thèm hắn sao? Ngoài kia còn có khối người tốt hơn hắn nhiều.”
Dung trưởng lão bán tín bán nghi, nói: “Luận về tướng mạo, Mạnh đại công tử quả thực là đứng hàng đầu.”
Ta lạnh nhạt hừ một tiếng.
Dung trưởng lão biết điều không nói tiếp, mà chuyển qua báo cáo những biến động nhân sự trong những ngày gần đây.
Ta thầm cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ yên lặng mà nghe, thỉnh thoảng lại bày tỏ thái độ.
Dung trưởng lão báo cáo rất nhanh sau đó liền rời đi.
Ta nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, bắt đầu điều chỉnh lại tất cả những hiểu biết về người và việc trong suốt những ngày gần đây.
Càng nghĩ, càng kinh ngạc. ta bất giác thở dài.
“Thở dài nhiều sẽ già đi đấy.’
Ta mở mắt ra, nhìn thấy Nhan Trường Phong đứng ở cạnh bàn trước mặt.
“Ngươi tới lúc nào vậy?”
“Được một lúc rồi. nhìn thấy muội đang nghỉ ngơi, nên không gọi nữa.” Nhan Trường Phong nhàm chán mà nghịch nghịch chiếc bút trên bàn, trả lời ta.
“Tiểu đội giao cho ngươi huấn luyện thế nào rồi?” ta hỏi.
“Vẫn tốt.” Nhan Trường Phong không hề do dự, tự khen: “Ở phương diện này ta vô cùng có thiên phú, trên chiến trường có thể trở thành đại tướng quân đấy.’
Ta bật cười nói: “Tự luyến.”
Nhan Trường Phong cũng mỉm cười nói: “Cười nhiều một chút mới tốt, trẻ trung như Hoa Tư Ngọc thế này mà thở dài hệt như bà lão vậy.”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật gian khổ.” Ta cười khổ
“Mạnh Tề nói với muội điều gì rồi?” Nhan Trường Phong hỏi.
“Ngươi vì điều này nên mới tới à?” ta trêu chọc hắn: “Có gió lay cỏ động cũng không thể giấu được ngươi, tin tức của ngươi nhanh nhạy thế.”
Hắn nằm bò lên mặt bàn, sáp lại gần nhìn ta nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo ta hoa thấy hoa nở, người gặp người thương.”
Ta xì một tiếng, chê bai nhìn hắn.
Nhan Trường Phong thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói: “Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
“Mạnh Tề bảo ta phải đề phòng điện hạ và Mạnh gia.” Ta nói sự thật.
“Điện hạ và Mạnh gia?” Nhan Trường Phong khó hiểu, nhắc lại một lần nữa, hỏi lại: “Trong đó có sự tình gì sao?”
“Đúng vậy.” ta khẳng định: “Có lẽ không phải chuyện nhỏ, nếu không thì hắn sẽ không đặc biệt tới đây nhắc nhở ta. Hơn nữa, Mạnh gia còn là gia tộc nhà hắn.”
“Nói rõ trong lòng hắn vẫn luôn có muội.” Nhan Trường Phong cảm khái: “Nếu không thì cho dù có biết đi chăng nữa, cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, không cần phải khó xử mà đứng giữa.’
“Vậy vì sao ư?” ta cười nhạt mở miệng: “Bởi vì tình nghĩa trước đây, hắn tới đây nhắc nhở ta đã quá là tận tình tận nghĩa rồi, nhưng mà chuyện cụ thể thế nào thì không hề nói. Nói cho cùng, cho dù trong lòng hắn có ta, cũng không quan trọng bằng gia đình hắn.”
“Muội nói những điều này cũng quá là oan uổng cho hắn rồi.” Nhan Trường Phong bất lực nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, làm sao mà dễ dàng đưa ra lựa chọn giữa những người quan trọng được?”
Ta thở dài, thừa nhận bản thân mình ích kỉ, tự giễu nói: “Sao ta lại không biết bản thân mình qua đỗi hà khắc, nhưng mà khó tránh khỏi trong lòng sẽ không thoải mái. Chỉ có thể nói tạo hoa trêu ngươi, giữa ta và Mạnh Tề không thể tồn tại cái gọi là giai đại hoan hỉ.”
“Đúng vậy, vĩnh viễn không thể tồn tại giai đại hoan hỉ.” Nhan Trường Phong lặp lại: “Ở đâu có giai đại hoan hỉ, chẳng qua chỉ là dựa vào cảm giác mà đi. Nói đi nói lại, tại sao lại phải đề phòng điện hạ và Mạnh gia chứ?”
“Về phía điện hạ ta luôn nhắc nhở bản thân, ta luôn cảm thấy hắn là người điên.”
Cho tới hôm nay, ta nhớ lại điện hạ sau khi đăng cơ, vẫn còn cảm thấy rùng mình.
“Nhưng Mạnh gia…”
Mạnh gia lại là vì sao?
Ta đột nhiên nhớ ra, khi tiên hoàng còn tại thế, đã từng hoài nghi Mạnh gia. Sau đó Mạnh gia liền đưa Mạnh tề tới Tống phủ thể hiện sự trung thành, lại tốn rất nhiều năm mới cởi bỏ được những hoài nghi trong lòng tiên hoàng.
Có lẽ nào, những hoài nghi ban đầu của tiên hoàng đều là thật?
Nghĩ tới đây, ta không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tìm nhũ mẫu. nhũ mẫu nhất định biết được nội tình năm đó.
Nhũ mẫu nghe hết lời ta, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Năm đó Mạnh gia bị nghi ngờ cấu kết với địch.”
“Cấu kết với địch?” nghe xong ta liền kinh ngạc.
“Đúng vậy, mà tiên hoàng luôn nghi ngờ cái c.hết năm đó của cha người có liên quan tới Mạnh gia.” Nhũ mẫu cố nhớ lại sự tình năm đó, “Trên thực tế, năm đó tiền cốc chủ cũng có nghi ngờ này.”
Ta ngã lên ghế, lòng rối như tơ vò.
Nhan Trường Phong thấy vậy liền đi tới đặt tay lên vai ta, cố gắng an ủi.
Ta nhỏ giọng nói không sao, nói: “Vì vậy, tình hình như hiện nay, chứng minh rằng tất cả những nghi ngờ của bọn họ năm xưa đều có thể là sự thật.”
Nếu như là thật, giữa ta và Mạnh Tề còn bị ngăn cách bởi mối thù g.iết cha.
Mối thù g.iết cha, ta nhắc đi nhắc lại bốn từ này, nội tâm dần dần trở nên thê lương.
85.
Cứ như vậy lại qua vài ngày nữa, sinh thần của Trân Châu tới rồi.
Điều không giống với mọi năm là mấy người bọn ta đều vô cùng bận rộn, không mấy nhiệt tình với chuyện chúc mừng này, chỉ là mấy người hẹn nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Trân Châu không hề để tâm chuyện này, chỉ nói rằng chính sự nghiêm trọng.
Ta liếc thấy trên đầu tỷ ấy có một chiếc trâm cài đơn giản, trong lòng cảm thấy kì lạ liền hỏi: “Chẳng phải từ trước tới nay tỷ thích mấy chiếc trâm cài cầu kì sao? Nhìn cái này có vẻ đơn giản nhỉ?”
Trân Châu nghe xong khuôn mặt liền phiếm hồng, đưa tay lên vuốt ve cây trâm dịu dàng nói: “Đây là Lục Tử tự tay làm tặng ta. Tay nghề huynh ấy không tốt, nên không làm được cái quá phức tạp.”
Là thứ gì khiến tỷ thay đổi sở thích của mình, thì ra là người trong lòng.
Ta ghen rồi.
Nhìn thấy ta cười xấu xa, Trân Châu liền thay Lục Tử giải thích: “Huynh ấy nói đây là cây đầu tiên, sau này nhất định sẽ càng ngày càng đẹp hơn.”
“Đã tới mức tặng tín vật định tình rồi, hai người định bao giờ thì thành hôn đấy?” ta sáp lại gần cười hì hì trêu chọc.
“Huynh ấy nói gom thêm chút tiền, tới mùa xuân năm sau thì đủ, tới lúc đó sắc xuân ấm áp, hoa nở bốn bề sẽ để ta được nở mày nở mặt mà cưới ta.” Trân Châu mỉm cười hạnh phúc, chiếc răng hổ nhòn nhọn lộ ra, trông vô cùng đáng yêu.
Thật tốt.
Ta nhìn Trân Châu ngập tràn hạnh phúc, trái tim liền trở nên vô cùng mềm mại.
86.
Hiện thực lại nhanh chóng đem đến sự phiền não cho ta.
Hôm nay, năm mới đang tới gần, nhũ mẫu đang quét dọn ở bên ngoài, Nhan Trường Phong cùng Lục Tử vào trong thành mua đồ năm mới. ta cùng Trân Châu tới ngôi miếu có nhiều hương hỏa nhất gần đây, định thắp nén nhang cho phụ mẫu.
Sau khi thắp nhang xong, ta vô cùng phiền muộn, Trân Châu liền đề nghị ra phía sau núi đi dạo, bọn ta lại cùng nhau ra sau núi.
Mùa này sau núi không có người, chỉ có những tảng đá hình thù kì lạ treo trên vách núi, trông vô cùng lạnh lùng.
Sau khi nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị rời khỏi, lại nghe thấy giọng nói của Dung trưởng lão truyền từ xa tới.
Ta vô thức kéo Trân Châu trốn vào phía sau một phiến đá, ra dấu im lặng.
Thính lực của Trân Châu không bằng ta, không hề biết phát sinh chuyện gì, chỉ căng thẳng mà nhìn ta, dùng khẩu hình miệng hỏi ta có chuyện gì vậy. ta lắc đầu bảo tỷ ấy đừng phát ra tiếng động.
Chẳng qua bao lâu, quả nhiên Dung trưởng lão đi tới bên này.
Đằng sau hắn còn có một người, nghe giọng nói ấy thế mà lại là Mạnh gia chủ.
“Tam hoàng tử có chuyện gì vậy?” người nói là Mạnh gia chủ, ngữ khí không hề thân thiện, “Thánh nhân đã nhiều lần truyền tin tới lệnh hắn thu lưới, tại sao hắn lại không có động tĩnh gì?”
Tim ta gia tăng tốc độ, đối mắt với Trân Châu, nhìn thấy trong mắt đối phương toàn là vẻ chấn kinh.
Đông Nhạc vương triều không hề có vị Tam hoàng tử này, mà cách xưng hô Thánh nhân này duy chỉ có ở vương triều Tây Lê.
Dung trưởng lão cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Giờ đây điện hạ có được hoàng vị, tại sao còn phải quay về Đông Lê làm hoàng tử bị coi là đồ bỏ đi chứ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Trân Châu trừng mắt, bịt chặt miệng cố gắng không phát ra âm thanh.
Không để cho bọn ta phải nghĩ nhiều, giọng nói của Mạnh gia chủ lần nữa lại vang lên, đầy vẻ phẫn nộ: “Chúng ta sắp xếp nhiều người ở Đông Nhạc nhiều năm như vậy, là vì cái gì ông không quên chứ? Tam hoàng tử nhất thời đi sai đường, bị phú quý làm mờ mắt, ngươi thân là thầy thay vì khuyên giải lại đi giúp đỡ, thật sự thất trách.”
Dung trưởng lão cười to một tiếng, không kiên nhẫn nói: “điện hạ dù gì cũng chỉ mang huyết thống Tây Lê, mặc dù hiện nay suy nghĩ đã khác trước, nhưng mà trăm sông vẫn đổ về một bể.”
“Điều này làm sao có thể lẫn lộn được?” Mạnh gia chủ chất vấn: “Nếu như tam hoàng tử không khôi phục thân phận, thì thế nhân làm sao biết được Đông Nhạc giờ đây đã đổi chủ chứ?”
“Thế nhân không biết thì có gì mà phải lo lắng?” Dung trưởng lão thở dài, giọng nói trở nên ôn hòa cố gắng khuyên giải Mạnh gia chủ, “Tử Quy huynh, hai chúng ta được lệnh phải hiến kế cho Đông Lê nhiều năm nay, vẫn luôn tương trợ lẫn nhau, không nên vì chuyện cỏn con này mà phải tranh cãi.”
“Không không không, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.” Mạnh gia chủ phản đối, “Điều Thánh nhân muốn trước nay luôn là thiên hạ quy hàng Tây Lê, ban đầu chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể tráo đổi tam hoàng tử với hoàng thái tôn vừa mới ra đời với nhau được, vì muốn đợi sau khi ngài ấy trưởng thành có thể cùng với chúng ta nội ứng ngoại hợp, cuối cùng thôn tính Đông Nhạc. Mà không phải giống như bây giờ, dưỡng ra một tân Đông Nhạc điện hạ.”
“Ta lại cảm thấy như thế này không phải là chuyện xấu…” Dung trưởng lão mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Ngài có ngửi thấy mùi gì không?”
Đột nhiên chuyển chủ đề, trong phút chốc ta liền có chút vội vàng, vẫn còn chưa thể trấn tĩnh sau bí mật động trời này.
“Hình như là hương hoa mai.” Mạnh gia chủ khó hiểu nói.
“Sau núi này không hề có hoa mai.” Dung trưởng lão tàn nhẫn đáp.
Lúc này Trân Châu đầy kinh hãi nhìn ta, điên cuồng nháy mắt với ta, lúc này ta mới chợt nhận ra hôm nay ta đeo một túi thơm toàn là hoa mai, còn là Trân Châu đặc biệt tới rừng mai chuẩn bị cho ta.
Nhưng mà vừa rồi gió thổi qua khiến hương hoa bay đi.
Rất nhanh Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão theo mùi hương mà tìm tới, nhìn thấy ta và Trân Châu, bỗng nhiên bật cười.
“Cốc chủ đúng là có nhã hứng, mùa đông lại chạy tới sau núi tìm c.hết.” Mạnh gia chủ mở miệng, giống như là đang nhìn người c.hết vậy.
Ta siết chặt tay nhìn hai người họ, biết rằng cánh cửa này hôm nay khó mà qua được.
“Không so được tham vọng lang sói của hai vị đây.” Ta chửi lại, đồng thời ra hiệu cho Trân Châu lát nữa tìm cơ hội đi trước.
Trân Châu ôm chặt lấy tay ta, ngoan cố lắc đầu từ chối.
“Đừng đấu tranh nữa, một người cũng đừng hòng thoát.” Mạnh gia chủ cười lạnh.
Ta nhìn hắn đầy căm phẫn.
Dung trưởng lão có chút do dự, nói: “Trước đây tam hoàng tử có nói tạm thời đừng động tới cô ta, hay là tìm một nơi nhốt cô ta trước đã?”
“Tử Quy huynh quên mất thân phận của cô ta rồi sao?” Mạnh gia chủ hừ lạnh nói: “Thêm nữa hôm nay cô ta nghe được kế hoạch của chúng ta, thả hổ về rừng đạo lí này huynh không hiểu sao?”
Dung trưởng lão nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, không còn do dự nữa.
“Tốc chiến tốc thắng.”
87.
Ngày hôm sau ta ôm Trân Châu trốn trong một hang động trong núi, mắt nhìn sắc trời bên ngoài dần dần sáng.
Hôm qua sau một trận đấu đá, ta và Trân Châu rất nhanh đã bị hạ gục, trong tình thế nguy hiểm Trân Châu đỡ thay ta một chưởng của Mạnh gia chủ bị trọng thương, sau đó hai người rơi vào đường cùng liền nhảy xuống vách đá.
Đợi khi ta tỉnh dậy, trời đã tối. ta khập khiễng đi tìm Trân Châu, nhìn thấy tỷ ấy vẫn còn đang hôn mê ở một nơi không xa.
Vì lo lắng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão sẽ tìm được tới đây, liền tìm một nơi tạm thời lánh đi.
Ta cõng Trân Châu vẫn còn đang hôn mê, toàn thân ta mệt rã rời, mắt cá chân lại càng sưng hơn, không thể đứng được nữa. nhưng lại lo lắng có thú dữ, liền cố mở mắt canh chừng suốt đêm.
Nhưng mà người Trân Châu càng ngày càng lạnh, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Ta ôm chặt lấy tỷ ấy, xuất thần nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Còn có gì không rõ nữa đây? Những nghi hoặc quấy nhiễu ta bao ngày qua từng cái một đã có đáp án.
Mạnh Tề bảo ta đề phòng điện hạ đề phòng Mạnh gia, thì ra là vì nguyên nhân này.
Đông Nhạc hết rồi. trong trong ngoài ngoài đều bị nước khác xâm nhập, đến cả huyết thống hoàng gia cũng bị tráo đổi.
Phải làm sao đây? Ta nghiến răng nghĩ, đánh một quyền xuống đất, bụi bay tứ phía.
“Cốc…chủ…” giọng nói yếu ớt của Trân Châu truyền tới.
Ta nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm, liền vội vàng cúi đầu xuống xem, vừa hay bắt gặp Trân Châu đang từ từ mở mắt, đưa tay lên muốn chạm vào ta.
“Trân Châu.” Ta vui mừng bật khóc, nắm chặt lấy tay tỷ ấy: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi.’
“Lạnh…” Trân Châu nhỏ giọng nói mơ hồ.
Ta liền ôm chặt lấy tỷ ấy, vội vàng hỏi: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Tỷ ấy không trả lời ta.
“Ta phải gả đi trước muội rồi.” Tầm mắt Trân Châu nhìn về phía hư không, thì thầm: “Muội xem, thật nhiều hoa đào.”
Lời vừa mới dứt, Trân Châu liền nhắm mắt lại, dường như đang ngủ say vậy.
Ta đưa tay bắt lấy bàn tay đang hạ xuống của Trân Châu, ngây ngẩn ngồi đó, cơ thể như bị tê liệt.
Bốn bề trống rỗng, dường như khí lạnh tứ phía đang thổi tới.
88.
Trân Châu là hài tử duy nhất của nhũ mẫu. tỷ ấy lớn hơn ta 3 tháng, nhũ mẫu dùng sữa của bản thân mình nuôi lớn tỷ ấy, cũng nuôi lớn ta.
Ta và Trân Châu lớn lên cùng nhau, không phải người nhà, nhưng tình nghĩa còn hơn cả người thân.
“Đại tiểu thư, người đừng khóc, ta và a nương sẽ cùng người đón năm mới.”
“Sao đại tiểu thư lại không có mẹ được chứ? A nương của ta chính là a nương của muội.”
“Này, hôm nay ta vừa mới học được cách làm mì trường thọ, cho muội ăn đấy, đây là lần đầu tiên ta nấu, không cho phép nói không ngon.”
“Làm gì có chuyện không đón sinh nhật, mẫu thân của muội nhất định cũng hi vọng muội luôn luôn bình an vui vẻ.”
“Đại tiểu thư, trộm nói với muội một bí mật. hôm qua ta không cẩn thận làm hỏng nồi ở trong phòng bếp, may mà không bị a nương phát hiện.”
“Hôm nay đại tiểu thư muốn ăn gì nào?”
“Cốc chủ là đẹp nhất nhất.”
“Ta đương nhiên hi vọng Nhan công tử tới rồi, bởi vì lúc Nhan công tử ở đây người rất vui vẻ.”
“Huynh ấy nói đây là cây đầu tiên, sau này nhất định sẽ càng ngày càng đẹp hơn.”
“Huynh ấy nói gom thêm chút tiền, tới mùa xuân năm sau thì đủ, tới lúc đó sắc xuân ấm áp, hoa nở bốn bề sẽ để ta được nở mày nở mặt mà cưới ta.”
“Thật nhiều hoa đào.”
…
“Thật nhiều hoa đào.”
…
Ta ngây ngẩn ngồi đó rất lâu, cho tới khi khuôn mặt của Nhan Trường Phong đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Tống Việt Việt.” Nhan Trường Phong nhìn thấy ta, cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Bọn ta tìm muội…”
Ta không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Trân Châu.
“Trân Châu sao vậy? hôn mê ư?” Nhan Trường Phong kinh ngạc nói, vừa nói vừa đón lấy Trân Châu từ trong vòng tay ta qua, nhưng khoảnh khắc chạm vào cơ thể lạnh lẽo của Trân Châu liền ngừng lại.
“Trân Châu…” Nhan Trường Phong hốt hoảng nói.
Nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống, lăn trên mu bàn tay.
Nhan Trường Phong ôm lấy ta vào lòng, rất lâu cũng không nói bất cứ lời nào.
89.
Sau khi khóc xong, ta mới chú ý tới ngoài Nhan trường Phong ra vẫn còn một vài người lạ mặt ở bên ngoài.
Nam tử lạ mặt nhìn thấy ta nhìn hắn liền mở miệng trước: “Tống cốc chủ, tại hạ là người của Thành Dương Tiêu gia.”
“Thành Dương Tiêu gia?” ta mờ mịt nhìn hắn.
Nhan Trường Phong ở bên cạnh giải thích: “May mà có vị huynh đài này hôm qua tìm đến ta, nói rằng có lẽ muội xảy ra chuyện rồi, ta mới có thể tìm tới đây.”
“Sao ngươi lại biết ta xảy ra chuyện?” ta đề phòng nhìn hắn.
“Gia chủ lệnh cho vài người bọn ta ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ người.” nam tử lạ mặt mạnh mẽ nói: “Nghe nói Việt cốc chủ từng cứu Gia chủ ta một mạng. Đáng tiếc Việt cốc chủ ra đi quá sớm, gia chủ ta chưa kịp báo đáp, liền đem ân tình này trả cho Tống cốc chủ.”
“Tại sao lại ở trong bóng tối?” ta hỏi.
“Việt cốc chủ không hề mong muốn người bên cạnh biết được ngài ấy và gia chủ có giao hảo.” nam tử lạ mặt rất quy củ mà trả lời.
“Ngươi cũng biết sau núi hôm qua xảy ra chuyện gì đúng không?” ta nheo mắt hỏi.
Nam tử lạ mặt ấy lắc đầu nói không biết, lại nói: “Vốn dĩ hôm qua ta và một vị huynh đệ khác ở cùng nhau, nhưng mà đột nhiên hắn bị đau bụng phải đi nhà xí, chỉ còn lại mình ta, nhìn thấy Tống cốc chủ và Trân Châu cô nương đi ra sau núi, ta ở bên ngoài đợi vị huynh đệ ấy quay lại rồi cùng đi, còn chưa đợi hắn quay lại, thì đã nhìn thấy Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão Tinh Nguyệt cốc một trước một sau đi ra sau núi, công phu của hai người ấy cao hơn ta nhiều, ta liền không dám hấp tấp đi vào. Chỉ đành canh giữ ở bên ngoài. Sau cùng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão đi ra ngoài, nhưng lại không hề thấy hai người, ta liền đi vào trong tìm, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy, sau núi lại không hề có đường đi nào khác, cuối cùng ta đoán hai người đã rơi xuống vách núi.”
“Sau đó ta liền cùng vị huynh đệ kia xuống núi, ta đi tìm Nhan công tử, hắn phụ trách liên lạc những người khác tìm cách đánh lạc hướng Mạnh gia chủ và Dung trưởng lão, để bọn họ không có thời gian tìm kiếm dưới vách đá.’
Nhan Trường Phong tiếp lời: “Hôm qua ta và Lục Tử định quay về Tinh nguyệt Cốc, liền gặp được vị huynh đệ này đang vội vàng đi về phía ta, nói với ta những việc này. Ta bảo Lục Tử đi nói với ma ma tạm thời đừng quay về Tinh Nguyệt cốc, tiếp đó cùng vị huynh đài này đi tìm muội và Trân Châu, tìm cả một đêm.”
Nghe tới đây, ta hiểu rằng mình tạm thời đã an toàn, không thể chống đỡ nổi nữa, trước mắt đen xì liền rơi vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.