Chương 70: Đầu Rơi Xuống Đất
Trà Mĩ Hoa Lạc
10/06/2023
Editor: Ái Tuyết
Hài tử thân hình nhỏ, ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng không tính là quá chen chúc.
Khấu Nam Trúc đánh xe ngựa về tới thôn Thiều Nam, đem nhóm hài tử giao cho người vẫn luôn đứng chờ dưới chân núi. Sau khi dặn dò vài câu, Khấu Nam Trúc mới trở về Khấu phủ bồi hai đứa nhỏ.
Về phần đám cô nhi, tất nhiên sẽ có người đem bọn chúng đưa lên trên núi an bài thật tốt.
Sau núi sớm đã bị Khấu Nam Trúc biến thành căn cứ bí mật của mình, địa thế sau núi hiểm trở, cũng có dã thú thường xuyên lui tới. Là nơi ẩn nấp cực kỳ tốt. Bên ngoài núi nàng còn thiết kế, bố trí không ít bẫy rập, cũng có người luân phiên tuần tra, đề phòng có người trộm lên núi.
Từ giữa sườn núi đi trở lên là nơi được Khấu Nam Trúc cải tạo thành chỗ luyện binh cùng bồi dưỡng tử sĩ. Chủ thành đã có động tác, Khấu Nam Trúc cũng muốn gia tăng tiến độ.
Hiệu suất làm việc Khấu Nhất rất tốt, không đến ba ngày, đã đem kết quả đưa tới trên bàn Khấu Nam Trúc. Sau khi mở ra nhìn, quả nhiên là Nữ hoàng phái người tới, xem ra danh tiếng "người Thiên Tích" này của nàng đã mạnh mẽ vang dội, hiện tại đã truyền tới chỗ Nữ hoàng, khiến cho bà ta kiêng kị. Cũng không biết Nữ hoàng lo lắng cho ngôi vị Nữ hoàng của bà, hay là muốn phương pháp ép dầu này a.
Khấu Nam Trúc nghĩ đến gần đây Nữ hoàng còn cho người thường xuyên tìm hiểu tin tức Khấu Thị Lương Du. Hoặc là nói cả hai nguyên nhân đều có? Phương pháp ép dầu có thể nói là miếng bánh rất thơm a. Bất quá phương pháp ép dầu này, nàng tạm thời không muốn cho ai cả.
Về phần đến lúc nào đó có người nghiên cứu ra phương pháp ép dầu này hay không, Khấu Nam Trúc cũng không lo lắng. Bởi vì đây cũng là chuyện sớm muộn thôi, phương pháp ép dầu có thể mang đến lợi nhuận tất nhiên sẽ kéo đến một số người có tâm tư muốn tìm mọi cách nghiên cứu đậu phộng làm cách nào biến thành dầu.
Bất quá cho dù như thế, đất đai đều nằm trong tay Khấu Nam Trúc, nắm giữ được phương pháp ép dầu thì thế nào? Muốn ép dầu còn phải có nguyên vật liệu, đến lúc đó đất đai ở trong tay ai, ai mới là người thu lời cuối cùng là biết.
Nữ hoàng nơi đó nàng tạm thời còn chưa muốn xé rách mặt mũi, nhưng vài tiểu tôm nhãi nhép, nhảy nhót đã đủ lâu rồi, cũng đến lúc nên giải quyết.
Khấu Nam Trúc thừa dịp bóng đêm, ẩn nấu thân hình tiến thẳng đến thôn Thiên Trì.
Bên kia Lý Duy mới từ phủ Lý chính trở về, vừa nghĩ đến kế hoạch của hai người bọn họ trong lòng đang đắc ý, nào ngờ vừa mới vào nhà đã cảm thấy trên cổ truyền đến lạnh lẽo, cùng với đó còn có một đạo thanh âm quỷ dị lạnh như băng.
"Làm sao? Hôm nay tâm tình ngươi thoạt nhìn rất tốt a."
Lý Duy có tật giật mình, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng.
Một giây trước còn lên kế hoạch hãm hại người, giây tiếp theo người sắp bị mình hại lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, còn đem đao đặt lên cổ mình. Cảm giác như vậy cho dù là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi.
"Khấu.. Khấu nương tử. Ngươi... tại sao lại tới Lý phủ chúng ta."
"Trên thế giới này không có nơi nào Khấu Nam Trúc ta không thể đi, ta tới còn cần bẩm báo với ngươi?"
Lý Duy "...." Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà ta đó.
Trong lòng muốn nói câu oán hận, nhưng đao trên cổ không cho phép nàng ta nói a.
"Đương nhiên không cần, bất quá Khấu nương tử ngài tới phủ chúng ta, cứ nói trước một tiếng, ta sẽ an bài hạ nhân chiêu đãi ngài một phen thật tốt. Cũng... cũng không thể chậm trễ ngài như vậy."
Mũi dao của Khấu Nam Trúc bướng bỉnh xẹt qua trên cổ Lý Duy, lực độ không lớn nhưng lại đạt tới hiệu quả rất tốt.
Khấu Nam Trúc chơi vui vẻ vô cùng, Lý Duy lại sắp khóc ra rồi, sợ Khấu Nam Trúc không cẩn thận một cái cắt qua, đó là cổ nàng ta a. Lại nói trong phủ nuôi dưỡng đều là người chết sao? Nàng ta đã bị người dùng đao gác cổ, tại sao bọn họ không có một chút phản ứng?
Khấu Nam Trúc tựa hồ như biết suy nghĩ của nàng ta, đột nhiên lên tiếng:
"Muốn tìm đám hạ nhân sao?"
Thân thể Lý Duy hơi run rẩy đột nhiên dừng lại, sau đó như ý thức được chuyện gì đó lại run lợi hại hơn. Khấu Nam Trúc hỏi như vậy, phỏng chừng đám hạ nhân kia đại khái đã không còn mệnh, nếu như vậy hôm nay nàng ta sợ là cũng khó thoát cái chết.
"Đừng sợ a, ta cũng không phải là ác ma thích lấy mạng người khác, đám hạ nhân kia chỉ bị ngất xỉu mà thôi."
Tâm Lý Duy lúc này mới thoáng thả lỏng một ít, nhưng giây tiếp theo lại bị câu nói của Khấu Nam Trúc trực tiếp phán nàng ta tử hình.
"Nhưng đối với ngươi, ta hiện tại không động thủ lấy mạng chó của ngươi, chỉ là muốn cho ngươi chết minh bạch một chút. Để ngươi trước khi chết nên biết có một số người không phải ngươi muốn hãm hại là có thể hãm hại."
Lý Duy nào còn không hiểu, Khấu Nam Trúc đã biết kế hoạch của nàng ta cùng Tiền Vịnh Đan. Nhưng tại sao chứ? Kế hoạch này rõ ràng chỉ có nàng ta nói cho Tiền Vịnh Đan biết, huống hồ là kế hoạch vài ngày sau mới bắt đầu động thủ, Khấu Nam Trúc làm sao lại biết được.
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là nghĩ cách bảo mệnh, đại não Lý Duy nhanh chóng suy nghĩ.
"Khấu nương tử! Ngài hiểu lầm a, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn làm hại ngươi a. Là... Là Tiền Vịnh Đan! Là nàng ta ghi hận ngài, nàng ta là cháu ngoại Tiền Huyện lệnh, là cử nhân duy nhất trấn trên trừ bỏ Mã Tố ra.
Vốn dĩ sau này chức Huyện lệnh chính là của nàng ta. Nhưng lại bị ngài chặn ngang một chân, Tiền huyện lệnh bị cách chức xét nhà, nàng ta không còn núi dựa, cho nên mới uy hiếp ta phải cùng nàng ta liên thủ trả thù ngài.
Ta... Ta... Ta vốn dĩ tính toán ngày mai sẽ lặng lẽ đi báo tin cho ngài, lại không vừa vặn ngài đã tới đây rồi. Ta.. Ta thật sự không muốn nghe lời Tiền Vịnh Đan nói. Ngài phải tin tưởng ta, tin tưởng ta a!"
"Phải không? Vậy ngươi nhìn xem đây là ai!"
Khấu Nam Trúc kéo Lý Duy, đem nàng ta kéo tới phía sau bình phong.
Chỉ thấy phía sau bình phong có một người nữa đang bị trói kín mít, người đó đúng là Tiền Vịnh Đan trong miệng Lý Duy, Tiền Lý chính.
Tiền Vịnh Đan tuy bị bịt miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo tức giận.
Khấu Nhất ở một bên nhận được ý chỉ Khấu Nam Trúc, đem mảnh vải trong miệng Tiền Vịnh Đan kéo xuống dưới.
Miệng Tiền Vịnh Đan vừa giải phóng liền há to mắng chửi Lý Duy ầm lên: "Lý Duy! Ngươi cái đồ thứ cỏ đầu tường*(ngụ ý gió chiều nào theo chiều đó), rõ ràng là ngươi chạy tới tìm ta trước. Nói Thiều Giai là người của Khấu Nam Trúc, chức Huyện lệnh lần này đều là do Khấu Nam Trúc ở giữa làm khó dễ mới không để ta ngồi lên vị trí đó.
Cũng là ngươi đưa ra kế hoạch liên thủ diệt trừ Khấu Nam Trúc, bá chiếm năm phu lang của nàng. Hiện tại ngươi thế nhưng đem hết mọi chuyện đẩy lên trên người ta? Ngươi! Đồ tiểu nhân!"
Tiền Vịnh Đan là người đọc sách, nhưng bộ dáng chửi ầm lên lúc này thật sự không có một chút phong thái cử nhân.
"Các ngươi mau thả ta ra! Ta là cử nhân, cũng là mệnh quan triều đình! Các ngươi không thể giết ta."
Khấu Nam Trúc cười, không thể giết?
"Ngươi là cái thứ gì chứ? Tiền Đào Nhạc ta còn giết được, ngươi như thế nào ta lại không thể giết được?"
Lời này của Khấu Nam Trúc giống như một quả bom lớn quăng đến lỗ tai hai người nổ tung, mọi người đều biết Tiền huyện lệnh bị triều đình hạ lệnh xét nhà chém đầu, nhưng không ai biết là do Khấu Nam Trúc dùng thủ đoạn khiến Tiền huyện lệnh bị xét nhà.
Tiền Vịnh Đan cứng ngắc đứng đó, thấy Khấu Nam Trúc không giống như nói giỡn, khuôn mặt nàng ta lúc này cũng đổi sắc liên tục. Nếu là sự thật, nàng ta cũng sắp bước lêm vết xe đổ của Tiền huyện lệnh sao?
Khấu Nam Trúc vuốt đao không chút để ý nói: "Hai ngươiì các ngươi, có thể sống chỉ có một người. Khấu Nhất, ngươi nói xem ta phải giết ai mới được đây?"
Lý Duy vừa nghe lời này, cho rằng mình đã có đường sống, lập tức chỉ vào Tiền Vịnh Đan: "Giết nàng ta! Giết nàng ta! Nàng ta là người của triều đình, thả nàng ta đi khẳng định sẽ trở về trả thù ngươi. Đến lúc đó triều đình sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thả ta, ta nhất định sẽ....."
Lời nói còn chưa nói xong, đầu đã rơi xuống đất.
Hài tử thân hình nhỏ, ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng không tính là quá chen chúc.
Khấu Nam Trúc đánh xe ngựa về tới thôn Thiều Nam, đem nhóm hài tử giao cho người vẫn luôn đứng chờ dưới chân núi. Sau khi dặn dò vài câu, Khấu Nam Trúc mới trở về Khấu phủ bồi hai đứa nhỏ.
Về phần đám cô nhi, tất nhiên sẽ có người đem bọn chúng đưa lên trên núi an bài thật tốt.
Sau núi sớm đã bị Khấu Nam Trúc biến thành căn cứ bí mật của mình, địa thế sau núi hiểm trở, cũng có dã thú thường xuyên lui tới. Là nơi ẩn nấp cực kỳ tốt. Bên ngoài núi nàng còn thiết kế, bố trí không ít bẫy rập, cũng có người luân phiên tuần tra, đề phòng có người trộm lên núi.
Từ giữa sườn núi đi trở lên là nơi được Khấu Nam Trúc cải tạo thành chỗ luyện binh cùng bồi dưỡng tử sĩ. Chủ thành đã có động tác, Khấu Nam Trúc cũng muốn gia tăng tiến độ.
Hiệu suất làm việc Khấu Nhất rất tốt, không đến ba ngày, đã đem kết quả đưa tới trên bàn Khấu Nam Trúc. Sau khi mở ra nhìn, quả nhiên là Nữ hoàng phái người tới, xem ra danh tiếng "người Thiên Tích" này của nàng đã mạnh mẽ vang dội, hiện tại đã truyền tới chỗ Nữ hoàng, khiến cho bà ta kiêng kị. Cũng không biết Nữ hoàng lo lắng cho ngôi vị Nữ hoàng của bà, hay là muốn phương pháp ép dầu này a.
Khấu Nam Trúc nghĩ đến gần đây Nữ hoàng còn cho người thường xuyên tìm hiểu tin tức Khấu Thị Lương Du. Hoặc là nói cả hai nguyên nhân đều có? Phương pháp ép dầu có thể nói là miếng bánh rất thơm a. Bất quá phương pháp ép dầu này, nàng tạm thời không muốn cho ai cả.
Về phần đến lúc nào đó có người nghiên cứu ra phương pháp ép dầu này hay không, Khấu Nam Trúc cũng không lo lắng. Bởi vì đây cũng là chuyện sớm muộn thôi, phương pháp ép dầu có thể mang đến lợi nhuận tất nhiên sẽ kéo đến một số người có tâm tư muốn tìm mọi cách nghiên cứu đậu phộng làm cách nào biến thành dầu.
Bất quá cho dù như thế, đất đai đều nằm trong tay Khấu Nam Trúc, nắm giữ được phương pháp ép dầu thì thế nào? Muốn ép dầu còn phải có nguyên vật liệu, đến lúc đó đất đai ở trong tay ai, ai mới là người thu lời cuối cùng là biết.
Nữ hoàng nơi đó nàng tạm thời còn chưa muốn xé rách mặt mũi, nhưng vài tiểu tôm nhãi nhép, nhảy nhót đã đủ lâu rồi, cũng đến lúc nên giải quyết.
Khấu Nam Trúc thừa dịp bóng đêm, ẩn nấu thân hình tiến thẳng đến thôn Thiên Trì.
Bên kia Lý Duy mới từ phủ Lý chính trở về, vừa nghĩ đến kế hoạch của hai người bọn họ trong lòng đang đắc ý, nào ngờ vừa mới vào nhà đã cảm thấy trên cổ truyền đến lạnh lẽo, cùng với đó còn có một đạo thanh âm quỷ dị lạnh như băng.
"Làm sao? Hôm nay tâm tình ngươi thoạt nhìn rất tốt a."
Lý Duy có tật giật mình, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng.
Một giây trước còn lên kế hoạch hãm hại người, giây tiếp theo người sắp bị mình hại lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, còn đem đao đặt lên cổ mình. Cảm giác như vậy cho dù là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi.
"Khấu.. Khấu nương tử. Ngươi... tại sao lại tới Lý phủ chúng ta."
"Trên thế giới này không có nơi nào Khấu Nam Trúc ta không thể đi, ta tới còn cần bẩm báo với ngươi?"
Lý Duy "...." Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà ta đó.
Trong lòng muốn nói câu oán hận, nhưng đao trên cổ không cho phép nàng ta nói a.
"Đương nhiên không cần, bất quá Khấu nương tử ngài tới phủ chúng ta, cứ nói trước một tiếng, ta sẽ an bài hạ nhân chiêu đãi ngài một phen thật tốt. Cũng... cũng không thể chậm trễ ngài như vậy."
Mũi dao của Khấu Nam Trúc bướng bỉnh xẹt qua trên cổ Lý Duy, lực độ không lớn nhưng lại đạt tới hiệu quả rất tốt.
Khấu Nam Trúc chơi vui vẻ vô cùng, Lý Duy lại sắp khóc ra rồi, sợ Khấu Nam Trúc không cẩn thận một cái cắt qua, đó là cổ nàng ta a. Lại nói trong phủ nuôi dưỡng đều là người chết sao? Nàng ta đã bị người dùng đao gác cổ, tại sao bọn họ không có một chút phản ứng?
Khấu Nam Trúc tựa hồ như biết suy nghĩ của nàng ta, đột nhiên lên tiếng:
"Muốn tìm đám hạ nhân sao?"
Thân thể Lý Duy hơi run rẩy đột nhiên dừng lại, sau đó như ý thức được chuyện gì đó lại run lợi hại hơn. Khấu Nam Trúc hỏi như vậy, phỏng chừng đám hạ nhân kia đại khái đã không còn mệnh, nếu như vậy hôm nay nàng ta sợ là cũng khó thoát cái chết.
"Đừng sợ a, ta cũng không phải là ác ma thích lấy mạng người khác, đám hạ nhân kia chỉ bị ngất xỉu mà thôi."
Tâm Lý Duy lúc này mới thoáng thả lỏng một ít, nhưng giây tiếp theo lại bị câu nói của Khấu Nam Trúc trực tiếp phán nàng ta tử hình.
"Nhưng đối với ngươi, ta hiện tại không động thủ lấy mạng chó của ngươi, chỉ là muốn cho ngươi chết minh bạch một chút. Để ngươi trước khi chết nên biết có một số người không phải ngươi muốn hãm hại là có thể hãm hại."
Lý Duy nào còn không hiểu, Khấu Nam Trúc đã biết kế hoạch của nàng ta cùng Tiền Vịnh Đan. Nhưng tại sao chứ? Kế hoạch này rõ ràng chỉ có nàng ta nói cho Tiền Vịnh Đan biết, huống hồ là kế hoạch vài ngày sau mới bắt đầu động thủ, Khấu Nam Trúc làm sao lại biết được.
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là nghĩ cách bảo mệnh, đại não Lý Duy nhanh chóng suy nghĩ.
"Khấu nương tử! Ngài hiểu lầm a, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn làm hại ngươi a. Là... Là Tiền Vịnh Đan! Là nàng ta ghi hận ngài, nàng ta là cháu ngoại Tiền Huyện lệnh, là cử nhân duy nhất trấn trên trừ bỏ Mã Tố ra.
Vốn dĩ sau này chức Huyện lệnh chính là của nàng ta. Nhưng lại bị ngài chặn ngang một chân, Tiền huyện lệnh bị cách chức xét nhà, nàng ta không còn núi dựa, cho nên mới uy hiếp ta phải cùng nàng ta liên thủ trả thù ngài.
Ta... Ta... Ta vốn dĩ tính toán ngày mai sẽ lặng lẽ đi báo tin cho ngài, lại không vừa vặn ngài đã tới đây rồi. Ta.. Ta thật sự không muốn nghe lời Tiền Vịnh Đan nói. Ngài phải tin tưởng ta, tin tưởng ta a!"
"Phải không? Vậy ngươi nhìn xem đây là ai!"
Khấu Nam Trúc kéo Lý Duy, đem nàng ta kéo tới phía sau bình phong.
Chỉ thấy phía sau bình phong có một người nữa đang bị trói kín mít, người đó đúng là Tiền Vịnh Đan trong miệng Lý Duy, Tiền Lý chính.
Tiền Vịnh Đan tuy bị bịt miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo tức giận.
Khấu Nhất ở một bên nhận được ý chỉ Khấu Nam Trúc, đem mảnh vải trong miệng Tiền Vịnh Đan kéo xuống dưới.
Miệng Tiền Vịnh Đan vừa giải phóng liền há to mắng chửi Lý Duy ầm lên: "Lý Duy! Ngươi cái đồ thứ cỏ đầu tường*(ngụ ý gió chiều nào theo chiều đó), rõ ràng là ngươi chạy tới tìm ta trước. Nói Thiều Giai là người của Khấu Nam Trúc, chức Huyện lệnh lần này đều là do Khấu Nam Trúc ở giữa làm khó dễ mới không để ta ngồi lên vị trí đó.
Cũng là ngươi đưa ra kế hoạch liên thủ diệt trừ Khấu Nam Trúc, bá chiếm năm phu lang của nàng. Hiện tại ngươi thế nhưng đem hết mọi chuyện đẩy lên trên người ta? Ngươi! Đồ tiểu nhân!"
Tiền Vịnh Đan là người đọc sách, nhưng bộ dáng chửi ầm lên lúc này thật sự không có một chút phong thái cử nhân.
"Các ngươi mau thả ta ra! Ta là cử nhân, cũng là mệnh quan triều đình! Các ngươi không thể giết ta."
Khấu Nam Trúc cười, không thể giết?
"Ngươi là cái thứ gì chứ? Tiền Đào Nhạc ta còn giết được, ngươi như thế nào ta lại không thể giết được?"
Lời này của Khấu Nam Trúc giống như một quả bom lớn quăng đến lỗ tai hai người nổ tung, mọi người đều biết Tiền huyện lệnh bị triều đình hạ lệnh xét nhà chém đầu, nhưng không ai biết là do Khấu Nam Trúc dùng thủ đoạn khiến Tiền huyện lệnh bị xét nhà.
Tiền Vịnh Đan cứng ngắc đứng đó, thấy Khấu Nam Trúc không giống như nói giỡn, khuôn mặt nàng ta lúc này cũng đổi sắc liên tục. Nếu là sự thật, nàng ta cũng sắp bước lêm vết xe đổ của Tiền huyện lệnh sao?
Khấu Nam Trúc vuốt đao không chút để ý nói: "Hai ngươiì các ngươi, có thể sống chỉ có một người. Khấu Nhất, ngươi nói xem ta phải giết ai mới được đây?"
Lý Duy vừa nghe lời này, cho rằng mình đã có đường sống, lập tức chỉ vào Tiền Vịnh Đan: "Giết nàng ta! Giết nàng ta! Nàng ta là người của triều đình, thả nàng ta đi khẳng định sẽ trở về trả thù ngươi. Đến lúc đó triều đình sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thả ta, ta nhất định sẽ....."
Lời nói còn chưa nói xong, đầu đã rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.