Chương 74: Lý Gia Sụp Đổ
Trà Mĩ Hoa Lạc
12/06/2023
Editor: Ái Tuyết
Sau khi trở về, Khấu Nam Trúc đã gọi Khấu Nhất đến, phân phó xuống.
Vốn dĩ Lý Ngọc đã bận rộn nay lại càng thêm gấp gáp vội vàng, lúc trước sinh ý xảy ra vấn đề, chỉ tổn hại tiền bạc chứ không trọng thương tới căn cơ Lý gia.
Nhưng gần đây cửa hàng trang sức Lý gia liên tiếp bị người truyền ra chuyện bọn họ bán ngọc thạch châu báu giả, thanh danh Lý gia phút chốc xuống dốc không phanh.
Phải biết rằng Lý gia dựa vào vật phẩm trong cửa hàng trang sức để làm giàu, hiện giờ nháo ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, Lý gia quả thật đã chịu đả kích rất lớn. Đối thủ cạnh tranh với Lý gia cũng sôi nổi ra tay muốn chia một canh.
Lý Ngọc muốn truy cứu rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng cửa hàng một cái lại nối tiếp một cái xảy ra chuyện, căn bản không có tinh lực đi tìm hiểu. Rất nhiều họ hàng trong dòng tộc cũng sôi nổi tìm tới cửa, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Ngọc bận rộn cả một ngày vốn định về nhà nghỉ ngơi một chút, lại bị người trong dòng tộc tới cửa nháo chuyện, khiến đầu óc nàng ta phát đau. Bị bức đến tuyệt cảnh Lý Ngọc chỉ có thể đi tìm Tổng đốc nhờ tương trợ.
“Tổng đốc đại nhân, thảo dân Lý Ngọc bái kiến đại nhân.”
“Hôm nay ngươi tới cửa là có chuyện gì sao?”
“Đại nhân, Lý gia gặp nạn, thỉnh đại nhân ra tay giúp đỡ Lý gia chúng ta.”
Trương Tình ngồi ở ghế trên, nhìn Lý Ngọc trầm mặc không nói.
“Đại nhân! Xem ở phân thân lúc trước thảo dân hiến trân châu cho ngài, xin hãy ra tay hỗ trợ Lý gia đi!”
Lý Ngọc dập đầu thật mạnh, mong muốn có thể đả động Trương Tình, ra tay hỗ trợ.
“Viên trân châu kia là bổn đốc ra hai mươi vạn lượng hoàng kim mua, tuy viên trân châu kia không thể có cái giá đó, nhưng ta cũng đã ra tay giúp ngươi báo mối thù giết cha mẹ rồi. Cho nên nói trong chuyện này ngươi cũng không lỗ.” Ngữ khí Trương Tình không rõ.
Viên trân châu kia vốn sẽ hiến tặng cho Nữ hoàng, Trương Tình vốn dĩ có thể dựa vào viên trân châu kia chiếm được lòng thưởng thức chỗ Nữ hoàng. Chỉ là vận khí không tốt, Thịnh thành thế nhưng ra một viên trân châu so với viên trên tay bà còn lớn hơn.
Bà tổn thất hai mươi vạn hoàng kim, còn không đạt tới mục đích như mong muốn, cho nên đối với Lý Ngọc cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
Lý Ngọc biết, Tổng đốc đây là không muốn ra tay, nhưng nếu Tổng đốc không hỗ trợ, Lý gia sẽ thật sự xong rồi.
“Thảo dân biết, nhưng Lý gia bị người hãm hại, nếu Tổng đốc nguyện ý ra tay hỗ trợ, ta nguyện ý đem một nửa sản nghiệp Lý gia dâng lên cho Tổng đốc đại nhân ngài.”
Lý Ngọc quỳ lạy trên mặt đất không muốn đứng lên.
Trương Tình nhìn một lúc lâu, thấy nàng ta quyết tâm muốn cầu xin bà hỗ trợ cho bằng được.
“Lý Ngọc, ngươi đây là đang ép ta phải giúp ngươi sao?”
“Thảo dân không dám, thảo dân chỉ khẩn cầu Tổng đốc có thể phát thiện tâm ra tay giúp Lý gia chúng ta một phen.”
Sắc mặt Trương Tình lạnh xuống.
“Người tới, đem nàng ta kéo ra ngoài, về sau không có sự chấp thuận của ta không được cho nàng ta tiến vào.”
Lý Ngọc còn muốn giãy giụa, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Tình, giống như một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xối xuống.
Lý gia thật sự xong rồi sao?
Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành như vậy?
Sau khi Lý Ngọc bị hạ nhân kéo ra ngoài, Trương Tình đứng dậy trở về nội gian, trong lòng không khỏi cảm khái. Một nửa gia sản Lý gia, nói không động tâm là giả.
Nhưng nếu vì Lý gia lại cố tình đắc tội với sát thần kia lúc đó....
Nghĩ đến đêm qua Khấu Nam Trúc đến thăm phủ Tổng đốc, Trương Tình nhớ tới mà sợ, có vài bí mật chỉ có một mình bà biết, không biết Khấu Nam Trúc kia làm sao lại biết rất rõ?
'Người Thiên Tích' là có thật sao? Trong nháy mắt Trương Tình hoảng hốt nghĩ.
Bất quá ngay sau đó bà đem cái ý nghĩ này quăng ra khỏi đầu, trước nay bà đều không phải người mê tín dị đoan. Chỉ là, Khấu nương tử này thật sự là người khá đáng sợ.
Dù sao cũng không thể trở mặt, bằng không kết cục sẽ giống như Lý Ngọc, Trương Tình lên làm được vị trí Tổng đốc tất nhiên có vài phần bản lĩnh. Mấu chốt nhất là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nên đắc tội với người không thể đắc tội.
Hảo hảo làm Tổng đốc của bà, nhìn thêm mấy năm Châu thành càng lúc càng phát triển không tốt sao? Châu thành càng phát triển nhanh chóng, bà ở trước mặt Nữ hoàng cũng có mặt mũi, huống chi bá tánh trong tay có tiền, tổng đốc như bà cũng có thể thơm lây theo, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt cho bà, hà tất phải luẩn quẩn trong lòng tự tìm đường chết?
Cứ như vậy Lý phủ ở Châu thành phong quang vô hạn, chỉ ngắn ngủn mấy tháng đã sụp đổ trở thành nơi tiêu điều nhất.
Sân ngoài cổng lớn tràn ngập lá cây cũng không có người xử lý, một đường đi qua bay lên tầng tro bụi thật cao. Khấu Nam Trúc có chút ghét bỏ nhìn giày của mình bị lây dính tro bụi, đây chính là giày thêu tự tay Linh Thánh làm cho nàng đó.
Ngồi trên mặt đất trong từ đường, Lý Ngọc nghe được thanh âm xoay đầu lại, chờ tới khi thấy rõ người tới là Khấu Nam Trúc, trên mặt lộ ra tia trào phúng. “Làm sao? Khấu nương tử tới chê cười ta sao?”
“Chế giễu chỉ là thuận tiện. Ta a, đến đây còn có mục đích quan trọng khác, chính là muốn giải thích vài nghi hoặc cho ngươi biết.” Khấu Nam Trúc vốn định tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng nhìn quanh một vòng cũng nhìn thấy ghế dựa sạch sẽ, chỉ có thể từ bỏ.
“Giải thích nghi hoặc? Có ý gì?” Lý Ngọc gặp biến cố, lúc này cả người như bị rút hết khí thế tinh thần trước kia.
“Ngươi đến bây giờ còn chưa tra ra được, là ai nhằm vào Lý gia đi?”
Vốn dĩ Lý Ngọc đối với chuyện này hứng thú không lớn, nhưng vừa nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Khấu Nam Trúc.
“Ngươi biết?!”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Đừng kinh ngạc như vậy, cảm thấy ta không có khả năng làm được sao? Sai rồi, chỉ cần ta muốn, không có chuyện gì là ta làm không được.”
“Vì cái gì? Lý Ngọc ta chưa từng đắc tội đến ngươi, ngươi vì sao lại đối xử với Lý gia ta như vậy!” Hai mắt Lý Ngọc đỏ đậm, hận không thể đi lên uống máu Khấu Nam Trúc.
“Ha, chỉ do lòng ngươi quá tham lam. Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc chính ngươi không chịu nắm chắc.”
Lý Ngọc khó hiểu.
“Thứ nhất: Từ chỗ ta mua trân châu bán qua tay cho Tổng đốc, ngươi ở giữa thu lợi không ít, đáng tiếc lòng tham không biết đủ còn muốn từ trên người ta vớt thêm chỗ tốt, ta giữ tánh mạng của ngươi, nên chỉ tặng ngươi vài đầu lưỡi, chính là đã cho ngươi cơ hội.
Thứ hai: Mưu toan mở rộng sinh ý Lý gia muốn cùng ta hợp tác, lại không đi con đường chính đạo, một hai lại muốn phái người đi học trộm tay nghề Linh Trúc các. Những người được phái tới, bị ta nhìn thấu mục đích nhưng ta vẫn để lại mạng cho bọn họ, thả bọn họ trở về, đó chính là cho ngươi cơ hội lần thứ hai, để ngươi biết khó mà lui.
Nhưng mà ngươi! Lại muốn liên hợp với Tôn Ích muốn trộm phương pháp ép dầu của ta. Lý Ngọc, ngươi thật sự nghĩ ta là người dễ nói chuyện?”
Lý Ngọc khiếp sợ: “Người bán trân châu thế nhưng lại là ngươi!” Khó trách, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Khấu Nam Trúc lại ôm địch ý lớn với nàng ta như vậy.
Nếu người nọ là Khấu Nam Trúc, vậy hết thảy mọi chuyện đã sáng tỏ, Lý gia xuống dốc căn bản bắt đầu từ khi nàng ta động tâm tư muốn trộm chiếm phương pháp ép dầu.
Lý Ngọc lúc này vạn phần hối hận, rõ ràng ngay từ đầu, nàng ta chỉ muốn báo thù cho cha mẹ, lấy về những thứ thuộc về mình.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ta đã chậm rãi rơi vào tình trạng không biết thỏa mãn, cũng đã để vàng bạc dụ hoặc rồi phạm vào lòng tham. Có lẽ ngồi trên vị trí gia chủ Lý gia, thái độ của các họ hàng dòng tộc luôn nịnh nọt khiến nàng ta bắt đầu chìm đắm lâng lâng. Lòng hư vinh khi người khác tặng lễ từng rương nối tiếp một rương khiến nàng ta mê muội hai mắt.
Nhưng hiện tại mặc kệ thế nào, Lý gia đã xong rồi, Lý Ngọc nàng cũng không bao giờ lấy lại phong quang gia chủ Lý gia nữa.
Khấu Nam Trúc không giết nàng ta, có vài người còn sống so với chết đi càng thêm thống khổ.
Sau khi trở về, Khấu Nam Trúc đã gọi Khấu Nhất đến, phân phó xuống.
Vốn dĩ Lý Ngọc đã bận rộn nay lại càng thêm gấp gáp vội vàng, lúc trước sinh ý xảy ra vấn đề, chỉ tổn hại tiền bạc chứ không trọng thương tới căn cơ Lý gia.
Nhưng gần đây cửa hàng trang sức Lý gia liên tiếp bị người truyền ra chuyện bọn họ bán ngọc thạch châu báu giả, thanh danh Lý gia phút chốc xuống dốc không phanh.
Phải biết rằng Lý gia dựa vào vật phẩm trong cửa hàng trang sức để làm giàu, hiện giờ nháo ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, Lý gia quả thật đã chịu đả kích rất lớn. Đối thủ cạnh tranh với Lý gia cũng sôi nổi ra tay muốn chia một canh.
Lý Ngọc muốn truy cứu rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng cửa hàng một cái lại nối tiếp một cái xảy ra chuyện, căn bản không có tinh lực đi tìm hiểu. Rất nhiều họ hàng trong dòng tộc cũng sôi nổi tìm tới cửa, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Ngọc bận rộn cả một ngày vốn định về nhà nghỉ ngơi một chút, lại bị người trong dòng tộc tới cửa nháo chuyện, khiến đầu óc nàng ta phát đau. Bị bức đến tuyệt cảnh Lý Ngọc chỉ có thể đi tìm Tổng đốc nhờ tương trợ.
“Tổng đốc đại nhân, thảo dân Lý Ngọc bái kiến đại nhân.”
“Hôm nay ngươi tới cửa là có chuyện gì sao?”
“Đại nhân, Lý gia gặp nạn, thỉnh đại nhân ra tay giúp đỡ Lý gia chúng ta.”
Trương Tình ngồi ở ghế trên, nhìn Lý Ngọc trầm mặc không nói.
“Đại nhân! Xem ở phân thân lúc trước thảo dân hiến trân châu cho ngài, xin hãy ra tay hỗ trợ Lý gia đi!”
Lý Ngọc dập đầu thật mạnh, mong muốn có thể đả động Trương Tình, ra tay hỗ trợ.
“Viên trân châu kia là bổn đốc ra hai mươi vạn lượng hoàng kim mua, tuy viên trân châu kia không thể có cái giá đó, nhưng ta cũng đã ra tay giúp ngươi báo mối thù giết cha mẹ rồi. Cho nên nói trong chuyện này ngươi cũng không lỗ.” Ngữ khí Trương Tình không rõ.
Viên trân châu kia vốn sẽ hiến tặng cho Nữ hoàng, Trương Tình vốn dĩ có thể dựa vào viên trân châu kia chiếm được lòng thưởng thức chỗ Nữ hoàng. Chỉ là vận khí không tốt, Thịnh thành thế nhưng ra một viên trân châu so với viên trên tay bà còn lớn hơn.
Bà tổn thất hai mươi vạn hoàng kim, còn không đạt tới mục đích như mong muốn, cho nên đối với Lý Ngọc cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
Lý Ngọc biết, Tổng đốc đây là không muốn ra tay, nhưng nếu Tổng đốc không hỗ trợ, Lý gia sẽ thật sự xong rồi.
“Thảo dân biết, nhưng Lý gia bị người hãm hại, nếu Tổng đốc nguyện ý ra tay hỗ trợ, ta nguyện ý đem một nửa sản nghiệp Lý gia dâng lên cho Tổng đốc đại nhân ngài.”
Lý Ngọc quỳ lạy trên mặt đất không muốn đứng lên.
Trương Tình nhìn một lúc lâu, thấy nàng ta quyết tâm muốn cầu xin bà hỗ trợ cho bằng được.
“Lý Ngọc, ngươi đây là đang ép ta phải giúp ngươi sao?”
“Thảo dân không dám, thảo dân chỉ khẩn cầu Tổng đốc có thể phát thiện tâm ra tay giúp Lý gia chúng ta một phen.”
Sắc mặt Trương Tình lạnh xuống.
“Người tới, đem nàng ta kéo ra ngoài, về sau không có sự chấp thuận của ta không được cho nàng ta tiến vào.”
Lý Ngọc còn muốn giãy giụa, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Tình, giống như một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xối xuống.
Lý gia thật sự xong rồi sao?
Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành như vậy?
Sau khi Lý Ngọc bị hạ nhân kéo ra ngoài, Trương Tình đứng dậy trở về nội gian, trong lòng không khỏi cảm khái. Một nửa gia sản Lý gia, nói không động tâm là giả.
Nhưng nếu vì Lý gia lại cố tình đắc tội với sát thần kia lúc đó....
Nghĩ đến đêm qua Khấu Nam Trúc đến thăm phủ Tổng đốc, Trương Tình nhớ tới mà sợ, có vài bí mật chỉ có một mình bà biết, không biết Khấu Nam Trúc kia làm sao lại biết rất rõ?
'Người Thiên Tích' là có thật sao? Trong nháy mắt Trương Tình hoảng hốt nghĩ.
Bất quá ngay sau đó bà đem cái ý nghĩ này quăng ra khỏi đầu, trước nay bà đều không phải người mê tín dị đoan. Chỉ là, Khấu nương tử này thật sự là người khá đáng sợ.
Dù sao cũng không thể trở mặt, bằng không kết cục sẽ giống như Lý Ngọc, Trương Tình lên làm được vị trí Tổng đốc tất nhiên có vài phần bản lĩnh. Mấu chốt nhất là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nên đắc tội với người không thể đắc tội.
Hảo hảo làm Tổng đốc của bà, nhìn thêm mấy năm Châu thành càng lúc càng phát triển không tốt sao? Châu thành càng phát triển nhanh chóng, bà ở trước mặt Nữ hoàng cũng có mặt mũi, huống chi bá tánh trong tay có tiền, tổng đốc như bà cũng có thể thơm lây theo, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt cho bà, hà tất phải luẩn quẩn trong lòng tự tìm đường chết?
Cứ như vậy Lý phủ ở Châu thành phong quang vô hạn, chỉ ngắn ngủn mấy tháng đã sụp đổ trở thành nơi tiêu điều nhất.
Sân ngoài cổng lớn tràn ngập lá cây cũng không có người xử lý, một đường đi qua bay lên tầng tro bụi thật cao. Khấu Nam Trúc có chút ghét bỏ nhìn giày của mình bị lây dính tro bụi, đây chính là giày thêu tự tay Linh Thánh làm cho nàng đó.
Ngồi trên mặt đất trong từ đường, Lý Ngọc nghe được thanh âm xoay đầu lại, chờ tới khi thấy rõ người tới là Khấu Nam Trúc, trên mặt lộ ra tia trào phúng. “Làm sao? Khấu nương tử tới chê cười ta sao?”
“Chế giễu chỉ là thuận tiện. Ta a, đến đây còn có mục đích quan trọng khác, chính là muốn giải thích vài nghi hoặc cho ngươi biết.” Khấu Nam Trúc vốn định tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng nhìn quanh một vòng cũng nhìn thấy ghế dựa sạch sẽ, chỉ có thể từ bỏ.
“Giải thích nghi hoặc? Có ý gì?” Lý Ngọc gặp biến cố, lúc này cả người như bị rút hết khí thế tinh thần trước kia.
“Ngươi đến bây giờ còn chưa tra ra được, là ai nhằm vào Lý gia đi?”
Vốn dĩ Lý Ngọc đối với chuyện này hứng thú không lớn, nhưng vừa nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Khấu Nam Trúc.
“Ngươi biết?!”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Đừng kinh ngạc như vậy, cảm thấy ta không có khả năng làm được sao? Sai rồi, chỉ cần ta muốn, không có chuyện gì là ta làm không được.”
“Vì cái gì? Lý Ngọc ta chưa từng đắc tội đến ngươi, ngươi vì sao lại đối xử với Lý gia ta như vậy!” Hai mắt Lý Ngọc đỏ đậm, hận không thể đi lên uống máu Khấu Nam Trúc.
“Ha, chỉ do lòng ngươi quá tham lam. Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc chính ngươi không chịu nắm chắc.”
Lý Ngọc khó hiểu.
“Thứ nhất: Từ chỗ ta mua trân châu bán qua tay cho Tổng đốc, ngươi ở giữa thu lợi không ít, đáng tiếc lòng tham không biết đủ còn muốn từ trên người ta vớt thêm chỗ tốt, ta giữ tánh mạng của ngươi, nên chỉ tặng ngươi vài đầu lưỡi, chính là đã cho ngươi cơ hội.
Thứ hai: Mưu toan mở rộng sinh ý Lý gia muốn cùng ta hợp tác, lại không đi con đường chính đạo, một hai lại muốn phái người đi học trộm tay nghề Linh Trúc các. Những người được phái tới, bị ta nhìn thấu mục đích nhưng ta vẫn để lại mạng cho bọn họ, thả bọn họ trở về, đó chính là cho ngươi cơ hội lần thứ hai, để ngươi biết khó mà lui.
Nhưng mà ngươi! Lại muốn liên hợp với Tôn Ích muốn trộm phương pháp ép dầu của ta. Lý Ngọc, ngươi thật sự nghĩ ta là người dễ nói chuyện?”
Lý Ngọc khiếp sợ: “Người bán trân châu thế nhưng lại là ngươi!” Khó trách, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Khấu Nam Trúc lại ôm địch ý lớn với nàng ta như vậy.
Nếu người nọ là Khấu Nam Trúc, vậy hết thảy mọi chuyện đã sáng tỏ, Lý gia xuống dốc căn bản bắt đầu từ khi nàng ta động tâm tư muốn trộm chiếm phương pháp ép dầu.
Lý Ngọc lúc này vạn phần hối hận, rõ ràng ngay từ đầu, nàng ta chỉ muốn báo thù cho cha mẹ, lấy về những thứ thuộc về mình.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ta đã chậm rãi rơi vào tình trạng không biết thỏa mãn, cũng đã để vàng bạc dụ hoặc rồi phạm vào lòng tham. Có lẽ ngồi trên vị trí gia chủ Lý gia, thái độ của các họ hàng dòng tộc luôn nịnh nọt khiến nàng ta bắt đầu chìm đắm lâng lâng. Lòng hư vinh khi người khác tặng lễ từng rương nối tiếp một rương khiến nàng ta mê muội hai mắt.
Nhưng hiện tại mặc kệ thế nào, Lý gia đã xong rồi, Lý Ngọc nàng cũng không bao giờ lấy lại phong quang gia chủ Lý gia nữa.
Khấu Nam Trúc không giết nàng ta, có vài người còn sống so với chết đi càng thêm thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.