Chương 36: Tình địch
Trà Mĩ Hoa Lạc
11/05/2023
Bối Bác Văn do dự chút, hiện tại đang ở bên ngoài, hành vi này sợ có chút không ổn.
Nhưng hắn thật sự bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Rối rắm một phen, lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thế thượng phong, nhẹ nhàng đưa lỗ tai qua.
“Ta xem mê mẩn như vậy, tất nhiên bởi vì đây là một quyển.... Xuân Cung Đồ!”
Nói xong còn đối với vành tai mượt mà trước mắt thổi một hơi.
Bối Bác Văn đột nhiên trừng lớn hai mắt, kinh hoảng lui về phía sau hai bước, nào ngờ lại không cẩn thận đụng vào người phía sau.
Khấu Nam Trúc cũng không nghĩ tới Bối Bác Văn sẽ phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng đem người kéo qua, phòng ngừa hắn té ngã xuống đất.
Vừa mới đứng vững, một đạo thanh âm vô cùng tức giận truyền đến.
“Ban ngày ban mặt, ngươi thế nhưng lại làm chuyện như vậy, nhanh buông vị công tử này ra, quả thực là... Chính là làm nhục văn phong!”
Khấu Nam Trúc: "???"
Bối Bác Văn xoay mặt qua, phát hiện người nói chuyện chính là nữ tử vừa rồi hắn không cẩn thận đụng trúng. Cho rằng nàng ta đang tức giận vì bị hắn đụng trúng, nhanh chóng lên tiếng nói lời xin lỗi.
“Thực xin lỗi, ta vừa rồi không nhìn thấy ngài, không cẩn thận đụng phải, ngài không sao chứ?”
Người Bối Bác Văn đụng vào là một vị nữ tử trẻ tuổi hơn 20, bộ dáng nhìn qua rất nho nhã, mười phần là người có đọc sách.
Bối Bác Văn vừa nói xin lỗi, sắc mặt nữ tử kia nháy mắt đã thay đổi thành gương mặt tươi cười, vẻ mặt quan tâm nhìn Bối Bác Văn nói: “Vị công tử này, ta không có việc gì. Phải là chàng không sao chứ?”
Bối Bác Văn không rõ nguyên do, chỉ có thể đáp trở về câu: “Ta không sao.”
“Vị công tử này, chàng không cần sợ hãi! Có rắc rối gì nhất định phải nói ra!” Nghe thấy Bối Bác Văn nói không có việc gì, biểu tình nữ tử đột nhiên gấp gáp, ngữ khí cũng nhiều hơn một chút trịnh trọng.
Bối Bác Văn ( ^_^)? Không biết tại sao nữ tử này lại hỏi như vậy, chỉ có thể nghiêm túc lặp lại “Ta thật sự không có việc gì!”
Nghe xong nữ tử cũng không thuận theo buông tha, tiến lên định bắt lấy tay Bối Bác Văn, dọa cho hắn giật mình lui về phía sau. Khấu Nam Trúc đúng lúc ra tay ngăn cản nữ tử.
“Sách đọc xong cho vào bụng cẩu rồi à? Ai dạy ngươi động tay động chân?! Nếu không cần tay nữa, ta có thể giúp ngươi chặt xuống!” Sắc mặt Khấu Nam Trúc âm trầm, làm trò trước mặt nàng còn muốn chiếm tiện nghi Bối Bác Văn?
“Ngươi sao lại dám nói chuyện như vậy hả?! Mau bỏ cái tay ôm vị công tử ra!” Nữ tử tức giận dậm chân, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: “Công tử, chàng đừng sợ! Trước bàn dân thiên hạ nàng ta không dám càn rỡ quá mức đâu, mau tới đây, ta sẽ bảo hộ chàng!”
Bối Bác Văn lúc này mới phản ứng lại, vị này nữ tử sợ là đã hiểu lầm, không biết tình huống quan hệ hai người bọn họ cộng thêm hành vi vừa rồi của thê chủ xác thật rất giống đăng đồ tử*(dê xồm á:))))
“Ngài hiểu lầm rồi, vị này chính là thê chủ của ta. Thê chủ đối với ta rất tốt.” Bối Bác Văn nhanh chóng mở miệng giải thích.
Khấu Nam Trúc nhìn nữ tử trước mắt, tâm tình có chút không tốt.
Cố ý làm trò trước mặt nữ tử kia, chậm rãi cúi người tới gần Bối Bác Văn, bên tai hắn gọi một tiếng “Phu lang.”
Thanh âm kia vô cùng uyển chuyển, mị hoặc.
Biểu tình Bối Bác Văn cố gắng ẩn nhẫn, nỗ lực khống chế bản thân không được mất đi tư thái trước mặt người ngoài.
Nào ngờ rơi vào trong mắt nữ tử kia trở thành Bối Bác Văn đáng thương bị Khấu Nam Trúc bức bách uy hiếp, mới có vẻ mặt ẩn nhẫn. Vì đối tượng nhất kiến chung tình*(vừa gặp đã yêu) của mình, nàng ta quyết định phải cứu hắn bằng được.
*Mọi người vào trang wattpad để đọc chương mới sớm nhất. Wattpad đọc truyện hoàn toàn miễn phí, mọi người đừng để web khác lợi dụng bắt donate mới mở chương. Edit & Beta: Ái Tuyết
Nữ tử tên Vương Bội, là một tú tài. Trước kia chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, chưa từng cưới phu lang qua, cũng chưa từng động tâm với bất kì nam tử nào. Nhưng vừa rồi lúc nàng ta tiến vào tiệm sách, đã bị Bối Bác Văn đụng phải, một cái đụng thoáng qua đã đánh thẳng vào tâm nàng ta.
“Ngươi đừng hòng mơ tưởng uy hiếp được vị công tử này, nếu ngươi cứ như vậy ta liền kêu người tới bắt người, ta cũng không tin loại đăng đồ tử như ngươi không ai trị được.”
Dứt lời, nàng ta muốn đẩy Khấu Nam Trúc ra kéo lấy Bối Bác Văn, đáng tiếc sức lực nàng ta không đủ để khiến Khấu Nam Trúc động đậy dù là một chút. Dùng sức nửa ngày, Khấu Nam Trúc vẫn không nhúc nhích.
Cũng không biết nàng ta là mệt hay tức giận, cả khuôn mặt đều đỏ tím.
“Chỉ bằng chút trình độ này của ngươi, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Khấu Nam Trúc hất tay một cái, Vương Bội ngã ra sau đặt mông ngồi dưới đất, còn lăn một vòng nhìn cực kỳ chật vật.
“Phốc!” Bối Bác Văn biết hắn không nên cười trên nỗi đau người khác, nhưng bộ dáng Vương Bội chật vật lại cực kỳ buồn cười. Cùng với bộ dáng nho nhã vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, hắn không nhịn được cười ra tiếng.
Mỹ nam tươi cười kinh diễm đến người xem, Vương Bội ngồi trên mặt đất ngây ngốc nhìn Bối Bác Văn nhoẻn miệng cười. Nhất thời cũng quên đứng dậy.
Đều nói người đọc sách là đầu gỗ thích tìm chết. Đại đa số người đọc sách rất bướng bỉnh, Vương Bội cũng không khác gì mấy, thật vất vả mới thích một người, nói cái gì cũng không muốn từ bỏ.
Giang Hưng Nghiêu đang tìm sách cũng bị động tĩnh bên này kinh động, vội vàng chạy qua. “Thê chủ, Bác Văn ca ca đây là làm sao vậy?”
“Các vị khách quan, sao lại náo loạn rồi?” Chưởng quầy nhanh chóng đỡ Vương Bội từ trên mặt đất đứng lên.
Vương Bội cũng đem tầm mắt từ trên người Bối Bác Văn chuyển đến trên người Giang Hưng Nghiêu.
“Giang.. Hưng Nghiêu?”
Khấu Nam Trúc híp mắt, sát khí chợt lóe thoáng qua. Vọng tưởng đến Bối Bác Văn còn chưa nói bây giờ còn nhận thức cả Giang Hưng Nghiêu? Nàng cực kỳ không thích người của mình bị người khác nhớ thương.
“Ngươi là ai?” May mà Giang Hưng Nghiêu tựa hồ cũng không nhận thức nữ nhân này, bằng không Khấu Nam Trúc đã trực tiếp động thủ.
“Ta là Vương Bội.”
Trên mặt Giang Hưng Nghiêu vẫn tràn đầy nghi hoặc, Vương Bội phản ứng lại, nói thêm một câu: “Nga, ngươi không quen biết ta cũng đúng. Gia mẫu của ngươi là bằng hữu mẫu thân của ta, lúc trước ta đã gặp qua ngươi một lần.”
Giang Hưng Nghiêu gật gật đầu, nhà hắn xảy ra biến cố chỉ còn một mình hắn một, huống hồ Vương Bội còn chưa được tính là họ hàng cố nhân. Cho nên Giang Hưng Nghiêu trực tiếp làm lơ nàng ta, quay đầu nhìn về phía hai người, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vương Bội bị làm lơ hoàn toàn, không nhịn được lại há miệng hỏi: “Giang Hưng Nghiêu, vị công tử này là?”
Sau khi biết chuyện xảy ra vừa rồi, Giang Hưng Nghiêu vốn dĩ không có cảm xúc gì với Vương Bội lúc này lại tăng thêm chút không vui. Bác Văn ca ca đã nói là thê chủ, nàng ta còn lì lợm la liếm. Hắn chỉ có thể cường điệu một lần nữa: “Là chính quân của thê chủ.”
Lần trước Khấu Nam Trúc mang theo Giang Hưng Nghiêu mua sách chính là ở chỗ này, cho nên chưởng quầy cũng không phải lần đầu tiên tiếp đãi ba người, cũng là biết quan hệ của các nàng. Bà lôi kéo Vương Bội khuyên: “Đúng là như vậy, vị kia là phu lang và thê chủ, quan hệ người ta còn rất tốt đó, ngươi thân là người đọc sách, nhớ thương phu lang người khác chính là trăm triệu không nên a.”
Vương Bội không tự chủ được lui về phía sau một bước, như bị đả kích rất lớn, trong đầu nàng ta vốn dĩ tưởng tượng ra bản thân cứu được người trong lòng, sau đó hai người có thể ân ân ái ái. Nào ai ngờ người trong lòng đã sớm gả làm phu người khác.
*Truyện chủ đăng duy nhất trên wattpad
“Người phải tự mình hiểu lấy, không nên nhớ thương thì đừng nhớ thương, cẩn thận không những mất đi thanh danh còn ném luôn mạng vào.” Khấu Nam Trúc tiến lên một bước, tràn đầy uy hiếp.
Vương Bội bị khí thế Khấu Nam Trúc dọa cho sắc mặt trắng xanh, nàng ta là tú tài, vẫn đang chuẩn bị thi hương. Nếu truyền ra chuyện nàng ta đi đào góc tường nhà người ta, sợ là không có cơ hội tham gia khoa cử, tiền đồ cả đời cũng bị hủy.
“Chọn xong rồi sao?” Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn bóng lưng Vương Bội rời đi một cái, quay đầu hỏi Giang Hưng Nghiêu.
“Ân, đã chọn xong rồi.”
Khấu Nam Trúc nhìn nhìn, trên tay hắn cầm không ít, liền thuận tay nhận lấy, đi tìm chưởng quầy tính tiền.
“Thê chủ! Ta cũng có ngân lượng! Ngân lượng mấy tháng nay ta đều chưa có sử dụng đâu.” Giang Hưng Nghiêu kéo Khấu Nam Trúc lại.
“Đi cùng ta ra ngoài, làm sao có thể để chàng trả tiền? Phần tiền đó chàng giữ lại cho bản thân đi, khi nào tự mình đi ra ngoài, cũng không đến mức không có tiền bạc phòng thân.”
Nói tới đây Khấu Nam Trúc cũng nhớ tới một việc, trước đó vẫn luôn bận rộn, cho nên nàng cũng quên mất.
“Bác Văn, từ nay về sau, tiền sinh hoạt của chàng tăng 15 lượng, mấy người bọn họ tăng 10 lượng.”
Nhưng hắn thật sự bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Rối rắm một phen, lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thế thượng phong, nhẹ nhàng đưa lỗ tai qua.
“Ta xem mê mẩn như vậy, tất nhiên bởi vì đây là một quyển.... Xuân Cung Đồ!”
Nói xong còn đối với vành tai mượt mà trước mắt thổi một hơi.
Bối Bác Văn đột nhiên trừng lớn hai mắt, kinh hoảng lui về phía sau hai bước, nào ngờ lại không cẩn thận đụng vào người phía sau.
Khấu Nam Trúc cũng không nghĩ tới Bối Bác Văn sẽ phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng đem người kéo qua, phòng ngừa hắn té ngã xuống đất.
Vừa mới đứng vững, một đạo thanh âm vô cùng tức giận truyền đến.
“Ban ngày ban mặt, ngươi thế nhưng lại làm chuyện như vậy, nhanh buông vị công tử này ra, quả thực là... Chính là làm nhục văn phong!”
Khấu Nam Trúc: "???"
Bối Bác Văn xoay mặt qua, phát hiện người nói chuyện chính là nữ tử vừa rồi hắn không cẩn thận đụng trúng. Cho rằng nàng ta đang tức giận vì bị hắn đụng trúng, nhanh chóng lên tiếng nói lời xin lỗi.
“Thực xin lỗi, ta vừa rồi không nhìn thấy ngài, không cẩn thận đụng phải, ngài không sao chứ?”
Người Bối Bác Văn đụng vào là một vị nữ tử trẻ tuổi hơn 20, bộ dáng nhìn qua rất nho nhã, mười phần là người có đọc sách.
Bối Bác Văn vừa nói xin lỗi, sắc mặt nữ tử kia nháy mắt đã thay đổi thành gương mặt tươi cười, vẻ mặt quan tâm nhìn Bối Bác Văn nói: “Vị công tử này, ta không có việc gì. Phải là chàng không sao chứ?”
Bối Bác Văn không rõ nguyên do, chỉ có thể đáp trở về câu: “Ta không sao.”
“Vị công tử này, chàng không cần sợ hãi! Có rắc rối gì nhất định phải nói ra!” Nghe thấy Bối Bác Văn nói không có việc gì, biểu tình nữ tử đột nhiên gấp gáp, ngữ khí cũng nhiều hơn một chút trịnh trọng.
Bối Bác Văn ( ^_^)? Không biết tại sao nữ tử này lại hỏi như vậy, chỉ có thể nghiêm túc lặp lại “Ta thật sự không có việc gì!”
Nghe xong nữ tử cũng không thuận theo buông tha, tiến lên định bắt lấy tay Bối Bác Văn, dọa cho hắn giật mình lui về phía sau. Khấu Nam Trúc đúng lúc ra tay ngăn cản nữ tử.
“Sách đọc xong cho vào bụng cẩu rồi à? Ai dạy ngươi động tay động chân?! Nếu không cần tay nữa, ta có thể giúp ngươi chặt xuống!” Sắc mặt Khấu Nam Trúc âm trầm, làm trò trước mặt nàng còn muốn chiếm tiện nghi Bối Bác Văn?
“Ngươi sao lại dám nói chuyện như vậy hả?! Mau bỏ cái tay ôm vị công tử ra!” Nữ tử tức giận dậm chân, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: “Công tử, chàng đừng sợ! Trước bàn dân thiên hạ nàng ta không dám càn rỡ quá mức đâu, mau tới đây, ta sẽ bảo hộ chàng!”
Bối Bác Văn lúc này mới phản ứng lại, vị này nữ tử sợ là đã hiểu lầm, không biết tình huống quan hệ hai người bọn họ cộng thêm hành vi vừa rồi của thê chủ xác thật rất giống đăng đồ tử*(dê xồm á:))))
“Ngài hiểu lầm rồi, vị này chính là thê chủ của ta. Thê chủ đối với ta rất tốt.” Bối Bác Văn nhanh chóng mở miệng giải thích.
Khấu Nam Trúc nhìn nữ tử trước mắt, tâm tình có chút không tốt.
Cố ý làm trò trước mặt nữ tử kia, chậm rãi cúi người tới gần Bối Bác Văn, bên tai hắn gọi một tiếng “Phu lang.”
Thanh âm kia vô cùng uyển chuyển, mị hoặc.
Biểu tình Bối Bác Văn cố gắng ẩn nhẫn, nỗ lực khống chế bản thân không được mất đi tư thái trước mặt người ngoài.
Nào ngờ rơi vào trong mắt nữ tử kia trở thành Bối Bác Văn đáng thương bị Khấu Nam Trúc bức bách uy hiếp, mới có vẻ mặt ẩn nhẫn. Vì đối tượng nhất kiến chung tình*(vừa gặp đã yêu) của mình, nàng ta quyết định phải cứu hắn bằng được.
*Mọi người vào trang wattpad để đọc chương mới sớm nhất. Wattpad đọc truyện hoàn toàn miễn phí, mọi người đừng để web khác lợi dụng bắt donate mới mở chương. Edit & Beta: Ái Tuyết
Nữ tử tên Vương Bội, là một tú tài. Trước kia chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, chưa từng cưới phu lang qua, cũng chưa từng động tâm với bất kì nam tử nào. Nhưng vừa rồi lúc nàng ta tiến vào tiệm sách, đã bị Bối Bác Văn đụng phải, một cái đụng thoáng qua đã đánh thẳng vào tâm nàng ta.
“Ngươi đừng hòng mơ tưởng uy hiếp được vị công tử này, nếu ngươi cứ như vậy ta liền kêu người tới bắt người, ta cũng không tin loại đăng đồ tử như ngươi không ai trị được.”
Dứt lời, nàng ta muốn đẩy Khấu Nam Trúc ra kéo lấy Bối Bác Văn, đáng tiếc sức lực nàng ta không đủ để khiến Khấu Nam Trúc động đậy dù là một chút. Dùng sức nửa ngày, Khấu Nam Trúc vẫn không nhúc nhích.
Cũng không biết nàng ta là mệt hay tức giận, cả khuôn mặt đều đỏ tím.
“Chỉ bằng chút trình độ này của ngươi, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Khấu Nam Trúc hất tay một cái, Vương Bội ngã ra sau đặt mông ngồi dưới đất, còn lăn một vòng nhìn cực kỳ chật vật.
“Phốc!” Bối Bác Văn biết hắn không nên cười trên nỗi đau người khác, nhưng bộ dáng Vương Bội chật vật lại cực kỳ buồn cười. Cùng với bộ dáng nho nhã vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, hắn không nhịn được cười ra tiếng.
Mỹ nam tươi cười kinh diễm đến người xem, Vương Bội ngồi trên mặt đất ngây ngốc nhìn Bối Bác Văn nhoẻn miệng cười. Nhất thời cũng quên đứng dậy.
Đều nói người đọc sách là đầu gỗ thích tìm chết. Đại đa số người đọc sách rất bướng bỉnh, Vương Bội cũng không khác gì mấy, thật vất vả mới thích một người, nói cái gì cũng không muốn từ bỏ.
Giang Hưng Nghiêu đang tìm sách cũng bị động tĩnh bên này kinh động, vội vàng chạy qua. “Thê chủ, Bác Văn ca ca đây là làm sao vậy?”
“Các vị khách quan, sao lại náo loạn rồi?” Chưởng quầy nhanh chóng đỡ Vương Bội từ trên mặt đất đứng lên.
Vương Bội cũng đem tầm mắt từ trên người Bối Bác Văn chuyển đến trên người Giang Hưng Nghiêu.
“Giang.. Hưng Nghiêu?”
Khấu Nam Trúc híp mắt, sát khí chợt lóe thoáng qua. Vọng tưởng đến Bối Bác Văn còn chưa nói bây giờ còn nhận thức cả Giang Hưng Nghiêu? Nàng cực kỳ không thích người của mình bị người khác nhớ thương.
“Ngươi là ai?” May mà Giang Hưng Nghiêu tựa hồ cũng không nhận thức nữ nhân này, bằng không Khấu Nam Trúc đã trực tiếp động thủ.
“Ta là Vương Bội.”
Trên mặt Giang Hưng Nghiêu vẫn tràn đầy nghi hoặc, Vương Bội phản ứng lại, nói thêm một câu: “Nga, ngươi không quen biết ta cũng đúng. Gia mẫu của ngươi là bằng hữu mẫu thân của ta, lúc trước ta đã gặp qua ngươi một lần.”
Giang Hưng Nghiêu gật gật đầu, nhà hắn xảy ra biến cố chỉ còn một mình hắn một, huống hồ Vương Bội còn chưa được tính là họ hàng cố nhân. Cho nên Giang Hưng Nghiêu trực tiếp làm lơ nàng ta, quay đầu nhìn về phía hai người, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vương Bội bị làm lơ hoàn toàn, không nhịn được lại há miệng hỏi: “Giang Hưng Nghiêu, vị công tử này là?”
Sau khi biết chuyện xảy ra vừa rồi, Giang Hưng Nghiêu vốn dĩ không có cảm xúc gì với Vương Bội lúc này lại tăng thêm chút không vui. Bác Văn ca ca đã nói là thê chủ, nàng ta còn lì lợm la liếm. Hắn chỉ có thể cường điệu một lần nữa: “Là chính quân của thê chủ.”
Lần trước Khấu Nam Trúc mang theo Giang Hưng Nghiêu mua sách chính là ở chỗ này, cho nên chưởng quầy cũng không phải lần đầu tiên tiếp đãi ba người, cũng là biết quan hệ của các nàng. Bà lôi kéo Vương Bội khuyên: “Đúng là như vậy, vị kia là phu lang và thê chủ, quan hệ người ta còn rất tốt đó, ngươi thân là người đọc sách, nhớ thương phu lang người khác chính là trăm triệu không nên a.”
Vương Bội không tự chủ được lui về phía sau một bước, như bị đả kích rất lớn, trong đầu nàng ta vốn dĩ tưởng tượng ra bản thân cứu được người trong lòng, sau đó hai người có thể ân ân ái ái. Nào ai ngờ người trong lòng đã sớm gả làm phu người khác.
*Truyện chủ đăng duy nhất trên wattpad
“Người phải tự mình hiểu lấy, không nên nhớ thương thì đừng nhớ thương, cẩn thận không những mất đi thanh danh còn ném luôn mạng vào.” Khấu Nam Trúc tiến lên một bước, tràn đầy uy hiếp.
Vương Bội bị khí thế Khấu Nam Trúc dọa cho sắc mặt trắng xanh, nàng ta là tú tài, vẫn đang chuẩn bị thi hương. Nếu truyền ra chuyện nàng ta đi đào góc tường nhà người ta, sợ là không có cơ hội tham gia khoa cử, tiền đồ cả đời cũng bị hủy.
“Chọn xong rồi sao?” Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn bóng lưng Vương Bội rời đi một cái, quay đầu hỏi Giang Hưng Nghiêu.
“Ân, đã chọn xong rồi.”
Khấu Nam Trúc nhìn nhìn, trên tay hắn cầm không ít, liền thuận tay nhận lấy, đi tìm chưởng quầy tính tiền.
“Thê chủ! Ta cũng có ngân lượng! Ngân lượng mấy tháng nay ta đều chưa có sử dụng đâu.” Giang Hưng Nghiêu kéo Khấu Nam Trúc lại.
“Đi cùng ta ra ngoài, làm sao có thể để chàng trả tiền? Phần tiền đó chàng giữ lại cho bản thân đi, khi nào tự mình đi ra ngoài, cũng không đến mức không có tiền bạc phòng thân.”
Nói tới đây Khấu Nam Trúc cũng nhớ tới một việc, trước đó vẫn luôn bận rộn, cho nên nàng cũng quên mất.
“Bác Văn, từ nay về sau, tiền sinh hoạt của chàng tăng 15 lượng, mấy người bọn họ tăng 10 lượng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.