Chương 64: Tưởng Hoa
Trà Mĩ Hoa Lạc
05/06/2023
Editor: Ái Tuyết
Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn nàng ta nhiều hơn vài lần, cũng là một người cơ linh đó. Mấu chốt là rất biết chừng mực, đem trà cùng điểm tâm dâng lên sau đó liền lui xuống.
Khấu Nam Trúc nhìn nàng ta thấy có chút quen mắt, nghĩ đến là người làm trong Khấu Thị Lương Du chắc hẳn đã được nhận vào khá lâu rồi.
Triệu Lệ Giai cũng không để Khấu Nam Trúc đợi lâu, ngắn gọn phân phó công việc cần làm cho nhóm hạ nhân xong liền đi về phía hậu viện tìm Khấu Nam Trúc.
“Ngồi đi, Lệ Giai.”
“Vâng, Khấu nương tử.”
Triệu Lệ Giai ngồi xuống phía dưới bên tay phải Khấu Nam Trúc, chờ Khấu Nam Trúc phân phó.
“Người vừa rồi đi theo ta vào đây là ai?”
Triệu Lệ Giai không rõ tại sao Khấu Nam Trúc đột nhiên hỏi tới hạ nhân trong tiệm, từ trước đến nay Khấu Nam Trúc không quản những việc nhỏ này.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng Triệu Lệ Giai vẫn tận tâm tẫn trách*(làm hết trách nhiệm) đáp lời. “Nàng ấy tên là Tưởng Hoa, năm nay 23. Là người nhận lời mời chiêu công đầu tiên lúc ta dán thông báo.”
“Trong nhà còn có bao nhiêu người?”
“Cả nhà nàng ấy là người địa phương, nhưng năm trước cha mẹ song vong, chỉ còn lại một tiểu đệ đệ nhỏ hơn nàng ấy tám tuổi.”
Bối cảnh cũng rất sạch sẽ, trong lòng Khấu Nam Trúc lại vừa lòng thêm vài phần.
“Khấu nương tử, không biết ngài hỏi Tưởng Hoa là để làm gì?” Triệu Lệ Giai thử dò hỏi, Tưởng Hoa chính là người nàng vẫn luôn bồi dưỡng, vốn dĩ gần nhất cố ý đem Khấu Thị Lương Du giao cho nàng ấy quản lý. Nhue vậy, nàng cũng có thể đem tinh lực dứt ra đặt lên Khấu Thị Ăn Vặt.
“Người này năng lực thế nào?”
“Năng lực tất nhiên không tồi, chủ yếu là thông minh lại chịu khó. Bằng không ta cũng sẽ không chú trọng bồi dưỡng nàng ta.” Ánh mắt nhìn người của Triệu Lệ Giai vẫn luôn tốt.
“Ân, vậy về sau ngươi cũng lưu ý nhiều hơn một chút những người có năng lực. Nếu phát hiện, tận lực bắt về trong tiệm chúng ta. Còn có Tưởng Hoa này nếu ta muốn, ngươi không có ý kiến chứ?”
Triệu Lệ Giai "....." (。ŏ﹏ŏ)
Ngươi là chủ tử, ta dám có ý kiến gì sao.
Đến đây hỏi nửa ngày hoá ra là coi trọng người nàng bồi dưỡng. Vốn dĩ còn cho rằng mình rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi được một chút, Triệu Lệ Giai lúc này cảm giác như mắc nghẹn.
Xem ra mình vẫn phải một thân kèm hai cái cửa hàng a.
“Ta đương nhiên không có ý kiến, Tưởng Hoa có thể được Khấu nương tử ngài coi trọng cũng là phúc khí của nàng ta.”
“Ân, đi hỏi nàng ta một chút. Có nguyện ý làm quản gia Khấu phủ không.”
“Vâng, Khấu nương tử.”
Triệu Lệ Giai lui xuống đi tìm Tưởng Hoa, đem ý tứ Khấu Nam Trúc truyền đạt lại cho nàng ta biết.
Tưởng Hoa lại có chút do dự, ngẩng đầu hỏi Triệu Lệ Giai: “Ta có thể gặp Khấu nương tử một chút không? Ta muốn hỏi ngài ấy mấy vấn đề.”
Triệu Lệ Giai nhíu mày, nhưng vẫn đi hỏi Khấu Nam Trúc một chút, sau khi Khấu Nam Trúc gật đầu, mới mang người lại đây.
“Muốn hỏi ta cái gì?”
“Hồi Khấu nương tử, theo ta được biết chức trách quản gia cần phải ở lại chủ gia, mà quý phủ Khấu nương tử ngài lại ở Thiều Nam thôn?”
“Không sai, đúng là như vậy. Như thế nào? Ngươi luyến tiếc Vạn Thạch trấn, không muốn đi?” Khấu Nam Trúc cũng không thích làm khó người khác, nếu Tưởng Hoa không muốn đi, nàng tất nhiên sẽ không miễn cưỡng. Cùng lắm thì để Triệu Lệ Giai lại đi tìm người khác thích hợp hơn là được.
Mục đích hôm nay nàng tới vốn dĩ chính là muốn Triệu Lệ Giai tìm giúp nàng một quản gia, chẳng qua vừa vặn coi trọng Tưởng Hoa. Bất quá chức trách quản gia, nếu không phải cam tâm tình nguyện, cho dù có năng lực cũng không thích hợp.
“Tất nhiên không phải, Khấu nương tử. Có thể được được ngài nhìn trúng, trong lòng ta vạn phần vinh hạnh, chỉ là ta còn có một vị đệ đệ hết năm nay vừa tròn mười lăm.” Nói tới đây, Tưởng Hoa tựa hồ có chút khó nói, nhưng nếu đem đệ đệ ruột một mình ở lại trấn trên, nàng trăm triệu không làm được.
“Không biết ta có thể dẫn theo đệ đệ đến ở cùng nhau không, đệ đệ chỉ có một người thân là ta. Tất nhiên chi tiêu sinh hoạt của đệ đệ đều tính lên người của ta, cũng sẽ không mang đến phiền toái trong phủ. Đệ đệ ta rất nghe lời.”
Khấu Nam Trúc cứ như vậy nhìn Tưởng Hoa thấp thỏm cúi đầu, cũng không nói lời nào, giống như đang cân nhắc cái gì đó. Ánh mắt đánh giá liên tục nhìn Tưởng Hoa từ trên xuống dưới. Nhìn đến mức thái dương Tưởng Hoa rịn ra tầng mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng còn nhỏ giọt xuống vạt áo.
“Nếu ta nói không thể thì sao?”
Trên mặt Tưởng Hoa mang theo mất mát, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp từ đầu đến cuối, không hề cong xuống.
“Thực xin lỗi, Khấu nương tử. Ta rất vinh hạnh khi được ngài thưởng thức, nhưng ta không thể bỏ được đệ đệ ta, một mình hắn ở đây, ta không yên tâm.”
Bị cự tuyệt, trên mặt Khấu Nam Trúc không nhìn ra hỉ nộ, khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì khác. Bất quá ngày thường sắc mặt của nàng cơ bản cũng như vậy.
Lúc này Tưởng Hoa không biết mình có phải đã đắc tội với Khấu Nam Trúc rồi hay không, dù sao ngài ấy cũng là chủ tử của người đang lãnh đạo mình. Nhưng nàng không có khả năng bởi vì vậy mà bỏ đệ đệ một mình ở lại trấn trên.
“Cho nên nói, ngươi đây là vì đệ đệ mà cự tuyệt ta?”
“Khấu nương tử, ta thật sự rất xin lỗi.”
“Nếu đã như vậy, trở về chuẩn bị chuẩn bị đi, một tháng sau Triệu Lệ Giai sẽ đem ngươi cùng đệ đệ đưa đến Khấu phủ.”
Tưởng Hoa? ∠(°ゝ° )
Không phải nói không thể dẫn theo đệ đệ sao?
Vẫn là Triệu Lệ Giai ở bên cạnh đẩy đẩy Tưởng Hoa đang ngốc lăng tại chỗ, nàng ta mới kịp phản ứng lại.
“Còn ngốc ra đó làm cái gì a? Khấu nương tử đều đi rồi, ngươi cũng không biết nói lời cảm tạ.”
Tưởng Hoa nhanh chóng hoàn hồn, chỉ có thể thấy bóng lưng Khấu Nam Trúc, vội vàng chạy nhanh ra ngoài lớn tiếng kêu: “Tưởng Hoa cảm ơn Khấu nương tử đề bạt, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc!”
Khấu Nam Trúc cũng không quay đầu lại, cứ như vậy rời đi.
Nếu Tưởng Hoa lựa chọn từ bỏ đệ đệ, mà không phải từ bỏ công việc này. Có khả năng Khấu Nam Trúc sẽ thay đổi chủ ý, không muốn nàng ta tới Khấu phủ làm quản gia.
Người mà đến cả thân nhân của mình còn có thể từ bỏ, tới làm quản gia cho nàng rồi, sẽ có một ngày bán đứng luôn cả nàng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Tưởng Hoa lại rất có cốt khí, dưới ánh mắt đánh giá của nàng còn có thể không khom lưng cúi đầu, đó cũng là người có vài phần thành thực, cốt khí.
Bất quá vị trí quản gia này, Tưởng Hoa phải làm thế nào, còn phải kiểm tra thêm một phen mới được. Nếu không được, nàng còn kịp thay đổi người.
Tranh thủ thân thể Bối Bác Văn vẫn chưa nặng nề, tìm quản gia thích hợp tới hổ trợ hắn. Như vậy cũng có thể giúp đỡ Bối Bác Văn gánh vác không ít chuyện, cũng để hắn có thể an tâm dưỡng thai.
Bận rộn xong chuyện ở trấn trên, Khấu Nam Trúc trở về Thiều Nam thôn lại đi sang nhà mới một chuyến, nhà mới xây lên đã hoàn thành. Chẳng qua Khấu Nam Trúc gần đây vẫn luôn để hạ nhân bỏ thêm đồ đạc vào bên trong. Đại môn cũng trêo lên hai chữ 'Khấu Phủ' nhìn rất khí phái.
Hiện tại cơ bản đã có thể vào ở, Khấu Nam Trúc cũng chọn ra một ngày tốt, tính toán vào ngày mười lăm chính thức chuyển nhà vào ở.
Ngoài ra, Khấu Nam Trúc còn cho người xây dựng thêm tiểu viện trong nhà cũ bên này. Khấu Nam Trúc chuẩn bị đem nhà để lại cho mấy người Triệu y phủ, Tưởng Hoa cùng Võ Long ở.
Mấy người bọn họ tuy là làm việc ở Khấu phủ, nhưng cũng không phải là hạ nhân, cho nên ở trong viện là thích hợp nhất.
Đồ đạc gia cụ trong nhà mới đều đã có đầy đủ, chỉ cần thu thập một chút đồ dùng cá nhân là có thể vào ở. Mấy người Bối Bác Văn thế nhưng lại rất tích cực, mỗi ngày không có việc gì liền thu thập vài thứ qua đó.
Trừ bỏ Linh Thánh có nhiều khung thêu lớn đang sử dụng cùng các loại giá thêu nhìn qua tương nhiều, đồ đạc của những người khác cũng không có nhiều như vậy. Có hai người tiểu Trúc cùng tiểu Cúc hỗ trợ, thật ra cũng không có việc gì khó.
Ngày mười lăm, Khấu phủ tân gia! Pháo nổ ước chừng vang lên cả một buổi sáng. Tất cả người ở Thiều Nam thôn đều tới chúc mừng, hai người Bối Bác Văn cùng Khấu Nam Trúc đứng trước cửa đón khách. Những người hợp tác với Khấu Thị Lương Du cũng đều tới không ít, Khấu Nam Trúc thật ra cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Lý Duy xuất hiện trước cửa Khấu phủ, biểu tình trên mặt Khấu Nam Trúc loé lên ý vị không rõ.
Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn nàng ta nhiều hơn vài lần, cũng là một người cơ linh đó. Mấu chốt là rất biết chừng mực, đem trà cùng điểm tâm dâng lên sau đó liền lui xuống.
Khấu Nam Trúc nhìn nàng ta thấy có chút quen mắt, nghĩ đến là người làm trong Khấu Thị Lương Du chắc hẳn đã được nhận vào khá lâu rồi.
Triệu Lệ Giai cũng không để Khấu Nam Trúc đợi lâu, ngắn gọn phân phó công việc cần làm cho nhóm hạ nhân xong liền đi về phía hậu viện tìm Khấu Nam Trúc.
“Ngồi đi, Lệ Giai.”
“Vâng, Khấu nương tử.”
Triệu Lệ Giai ngồi xuống phía dưới bên tay phải Khấu Nam Trúc, chờ Khấu Nam Trúc phân phó.
“Người vừa rồi đi theo ta vào đây là ai?”
Triệu Lệ Giai không rõ tại sao Khấu Nam Trúc đột nhiên hỏi tới hạ nhân trong tiệm, từ trước đến nay Khấu Nam Trúc không quản những việc nhỏ này.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng Triệu Lệ Giai vẫn tận tâm tẫn trách*(làm hết trách nhiệm) đáp lời. “Nàng ấy tên là Tưởng Hoa, năm nay 23. Là người nhận lời mời chiêu công đầu tiên lúc ta dán thông báo.”
“Trong nhà còn có bao nhiêu người?”
“Cả nhà nàng ấy là người địa phương, nhưng năm trước cha mẹ song vong, chỉ còn lại một tiểu đệ đệ nhỏ hơn nàng ấy tám tuổi.”
Bối cảnh cũng rất sạch sẽ, trong lòng Khấu Nam Trúc lại vừa lòng thêm vài phần.
“Khấu nương tử, không biết ngài hỏi Tưởng Hoa là để làm gì?” Triệu Lệ Giai thử dò hỏi, Tưởng Hoa chính là người nàng vẫn luôn bồi dưỡng, vốn dĩ gần nhất cố ý đem Khấu Thị Lương Du giao cho nàng ấy quản lý. Nhue vậy, nàng cũng có thể đem tinh lực dứt ra đặt lên Khấu Thị Ăn Vặt.
“Người này năng lực thế nào?”
“Năng lực tất nhiên không tồi, chủ yếu là thông minh lại chịu khó. Bằng không ta cũng sẽ không chú trọng bồi dưỡng nàng ta.” Ánh mắt nhìn người của Triệu Lệ Giai vẫn luôn tốt.
“Ân, vậy về sau ngươi cũng lưu ý nhiều hơn một chút những người có năng lực. Nếu phát hiện, tận lực bắt về trong tiệm chúng ta. Còn có Tưởng Hoa này nếu ta muốn, ngươi không có ý kiến chứ?”
Triệu Lệ Giai "....." (。ŏ﹏ŏ)
Ngươi là chủ tử, ta dám có ý kiến gì sao.
Đến đây hỏi nửa ngày hoá ra là coi trọng người nàng bồi dưỡng. Vốn dĩ còn cho rằng mình rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi được một chút, Triệu Lệ Giai lúc này cảm giác như mắc nghẹn.
Xem ra mình vẫn phải một thân kèm hai cái cửa hàng a.
“Ta đương nhiên không có ý kiến, Tưởng Hoa có thể được Khấu nương tử ngài coi trọng cũng là phúc khí của nàng ta.”
“Ân, đi hỏi nàng ta một chút. Có nguyện ý làm quản gia Khấu phủ không.”
“Vâng, Khấu nương tử.”
Triệu Lệ Giai lui xuống đi tìm Tưởng Hoa, đem ý tứ Khấu Nam Trúc truyền đạt lại cho nàng ta biết.
Tưởng Hoa lại có chút do dự, ngẩng đầu hỏi Triệu Lệ Giai: “Ta có thể gặp Khấu nương tử một chút không? Ta muốn hỏi ngài ấy mấy vấn đề.”
Triệu Lệ Giai nhíu mày, nhưng vẫn đi hỏi Khấu Nam Trúc một chút, sau khi Khấu Nam Trúc gật đầu, mới mang người lại đây.
“Muốn hỏi ta cái gì?”
“Hồi Khấu nương tử, theo ta được biết chức trách quản gia cần phải ở lại chủ gia, mà quý phủ Khấu nương tử ngài lại ở Thiều Nam thôn?”
“Không sai, đúng là như vậy. Như thế nào? Ngươi luyến tiếc Vạn Thạch trấn, không muốn đi?” Khấu Nam Trúc cũng không thích làm khó người khác, nếu Tưởng Hoa không muốn đi, nàng tất nhiên sẽ không miễn cưỡng. Cùng lắm thì để Triệu Lệ Giai lại đi tìm người khác thích hợp hơn là được.
Mục đích hôm nay nàng tới vốn dĩ chính là muốn Triệu Lệ Giai tìm giúp nàng một quản gia, chẳng qua vừa vặn coi trọng Tưởng Hoa. Bất quá chức trách quản gia, nếu không phải cam tâm tình nguyện, cho dù có năng lực cũng không thích hợp.
“Tất nhiên không phải, Khấu nương tử. Có thể được được ngài nhìn trúng, trong lòng ta vạn phần vinh hạnh, chỉ là ta còn có một vị đệ đệ hết năm nay vừa tròn mười lăm.” Nói tới đây, Tưởng Hoa tựa hồ có chút khó nói, nhưng nếu đem đệ đệ ruột một mình ở lại trấn trên, nàng trăm triệu không làm được.
“Không biết ta có thể dẫn theo đệ đệ đến ở cùng nhau không, đệ đệ chỉ có một người thân là ta. Tất nhiên chi tiêu sinh hoạt của đệ đệ đều tính lên người của ta, cũng sẽ không mang đến phiền toái trong phủ. Đệ đệ ta rất nghe lời.”
Khấu Nam Trúc cứ như vậy nhìn Tưởng Hoa thấp thỏm cúi đầu, cũng không nói lời nào, giống như đang cân nhắc cái gì đó. Ánh mắt đánh giá liên tục nhìn Tưởng Hoa từ trên xuống dưới. Nhìn đến mức thái dương Tưởng Hoa rịn ra tầng mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng còn nhỏ giọt xuống vạt áo.
“Nếu ta nói không thể thì sao?”
Trên mặt Tưởng Hoa mang theo mất mát, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp từ đầu đến cuối, không hề cong xuống.
“Thực xin lỗi, Khấu nương tử. Ta rất vinh hạnh khi được ngài thưởng thức, nhưng ta không thể bỏ được đệ đệ ta, một mình hắn ở đây, ta không yên tâm.”
Bị cự tuyệt, trên mặt Khấu Nam Trúc không nhìn ra hỉ nộ, khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì khác. Bất quá ngày thường sắc mặt của nàng cơ bản cũng như vậy.
Lúc này Tưởng Hoa không biết mình có phải đã đắc tội với Khấu Nam Trúc rồi hay không, dù sao ngài ấy cũng là chủ tử của người đang lãnh đạo mình. Nhưng nàng không có khả năng bởi vì vậy mà bỏ đệ đệ một mình ở lại trấn trên.
“Cho nên nói, ngươi đây là vì đệ đệ mà cự tuyệt ta?”
“Khấu nương tử, ta thật sự rất xin lỗi.”
“Nếu đã như vậy, trở về chuẩn bị chuẩn bị đi, một tháng sau Triệu Lệ Giai sẽ đem ngươi cùng đệ đệ đưa đến Khấu phủ.”
Tưởng Hoa? ∠(°ゝ° )
Không phải nói không thể dẫn theo đệ đệ sao?
Vẫn là Triệu Lệ Giai ở bên cạnh đẩy đẩy Tưởng Hoa đang ngốc lăng tại chỗ, nàng ta mới kịp phản ứng lại.
“Còn ngốc ra đó làm cái gì a? Khấu nương tử đều đi rồi, ngươi cũng không biết nói lời cảm tạ.”
Tưởng Hoa nhanh chóng hoàn hồn, chỉ có thể thấy bóng lưng Khấu Nam Trúc, vội vàng chạy nhanh ra ngoài lớn tiếng kêu: “Tưởng Hoa cảm ơn Khấu nương tử đề bạt, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc!”
Khấu Nam Trúc cũng không quay đầu lại, cứ như vậy rời đi.
Nếu Tưởng Hoa lựa chọn từ bỏ đệ đệ, mà không phải từ bỏ công việc này. Có khả năng Khấu Nam Trúc sẽ thay đổi chủ ý, không muốn nàng ta tới Khấu phủ làm quản gia.
Người mà đến cả thân nhân của mình còn có thể từ bỏ, tới làm quản gia cho nàng rồi, sẽ có một ngày bán đứng luôn cả nàng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Tưởng Hoa lại rất có cốt khí, dưới ánh mắt đánh giá của nàng còn có thể không khom lưng cúi đầu, đó cũng là người có vài phần thành thực, cốt khí.
Bất quá vị trí quản gia này, Tưởng Hoa phải làm thế nào, còn phải kiểm tra thêm một phen mới được. Nếu không được, nàng còn kịp thay đổi người.
Tranh thủ thân thể Bối Bác Văn vẫn chưa nặng nề, tìm quản gia thích hợp tới hổ trợ hắn. Như vậy cũng có thể giúp đỡ Bối Bác Văn gánh vác không ít chuyện, cũng để hắn có thể an tâm dưỡng thai.
Bận rộn xong chuyện ở trấn trên, Khấu Nam Trúc trở về Thiều Nam thôn lại đi sang nhà mới một chuyến, nhà mới xây lên đã hoàn thành. Chẳng qua Khấu Nam Trúc gần đây vẫn luôn để hạ nhân bỏ thêm đồ đạc vào bên trong. Đại môn cũng trêo lên hai chữ 'Khấu Phủ' nhìn rất khí phái.
Hiện tại cơ bản đã có thể vào ở, Khấu Nam Trúc cũng chọn ra một ngày tốt, tính toán vào ngày mười lăm chính thức chuyển nhà vào ở.
Ngoài ra, Khấu Nam Trúc còn cho người xây dựng thêm tiểu viện trong nhà cũ bên này. Khấu Nam Trúc chuẩn bị đem nhà để lại cho mấy người Triệu y phủ, Tưởng Hoa cùng Võ Long ở.
Mấy người bọn họ tuy là làm việc ở Khấu phủ, nhưng cũng không phải là hạ nhân, cho nên ở trong viện là thích hợp nhất.
Đồ đạc gia cụ trong nhà mới đều đã có đầy đủ, chỉ cần thu thập một chút đồ dùng cá nhân là có thể vào ở. Mấy người Bối Bác Văn thế nhưng lại rất tích cực, mỗi ngày không có việc gì liền thu thập vài thứ qua đó.
Trừ bỏ Linh Thánh có nhiều khung thêu lớn đang sử dụng cùng các loại giá thêu nhìn qua tương nhiều, đồ đạc của những người khác cũng không có nhiều như vậy. Có hai người tiểu Trúc cùng tiểu Cúc hỗ trợ, thật ra cũng không có việc gì khó.
Ngày mười lăm, Khấu phủ tân gia! Pháo nổ ước chừng vang lên cả một buổi sáng. Tất cả người ở Thiều Nam thôn đều tới chúc mừng, hai người Bối Bác Văn cùng Khấu Nam Trúc đứng trước cửa đón khách. Những người hợp tác với Khấu Thị Lương Du cũng đều tới không ít, Khấu Nam Trúc thật ra cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Lý Duy xuất hiện trước cửa Khấu phủ, biểu tình trên mặt Khấu Nam Trúc loé lên ý vị không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.