Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
Chương 7
Yên Hỏa Nhân Gia
08/01/2023
Phương pháp cộng trừ hai chữ số đối với Dư Chu mà nói chỉ là chương
trình học trước khi đến trường mà người lớn trong nhà dạy cho hắn mà
thôi, cho nên vừa rồi hắn mới theo bản năng đọc ra con số cần tìm.
Thế nhưng lúc người nọ đặc biệt hỏi tới chuyện này thì hắn có chút không xác định, không biết kiểu tính toán cơ bản vừa rồi có được phổ biến ở thế giới này không.
Cũng ngại sợ để lộ ra quá nhiều thứ mà nguyên thân không biết làm cho người khác nghi ngờ, Dư Chu chỉ còn cách giả vờ ngơ ngác nhìn về phía Trần thúc.
Trần thúc bắt gặp ánh mắt cầu cứu của hắn hiển nhiên là sẽ đứng ra giải vây giùm:
"Hắn từng được đến thư viện đọc sách vài năm, chắc hẳn là có biết tính số."
Quản sự gật đầu,
"Vậy chính là có biết viết chữ, qua đây kí tên nhận tiền công đi."
Dư Chu xác thực là có biết viết chữ bằng bút lông, ngoài ra họ Dư trong tên của hắn là một trong những họ không bị giản thể hóa, chữ Chu cũng như vậy. Cho nên sau khi bị Trần Phong đẩy lên phía trước một cái, Dư Chu liền đi tới đứng trước trang giấy mà người phát tiền đưa ra, vươn tay cầm bút lông dùng lối chữ Khải viết tên mình xuống, xong xuôi mới nhận lấy hai mươi đồng tiền công của ngày hôm nay.
Quản sự đứng ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm lúc hắn viết chữ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dư Chu cũng không hỏi nhiều. Đợi Trần thúc và Trần Phong ấn vân tay nhận tiền xong ba người mới cùng nhau rời đi.
Lúc họ tới lĩnh tiền thì trời cũng đã muộn rồi, lúc đi về tất nhiên là bị tụt lại phía sau cách dân làng một đoạn khá xa.
Sau khi đi bộ hết khoảng thời gian một tách trà, thấy trước sau đều không có người nào khác thì Trần thúc mới nói với Trần Phong:
"Ngươi đem những chuyện trước đây của Dư Chu nói hết với nó đi, tránh cho sau này cái gì cũng không nhớ lại bị người ta lừa gạt."
Nghe vậy Dư Chu suýt chút muốn chạy lên phía trước nắm lấy bàn tay Trần thúc hét lớn 'người tốt', không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đi hỏi một nhà Trần thúc những chuyện trước đây của nguyên thân, thế nhưng lại sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Bây giờ Trần thúc chủ động đề xuất nói ra, chuyện này đối với Dư Chu mà nói chính là không thể nào tốt hơn.
Trần Phong là một người khéo ăn nói, lại có tâm tư tỉ mỉ, kéo lấy Dư Chu lẩm bẩm suốt dọc đường, đợi đến khi tới trước của Trần gia thì Dư Chu đại khái có thể hiểu hết được mười chín năm trải nghiệm của nguyên thân.
Có mất trí nhớ làm cớ, lại biết thêm được nhiều tin tức như vậy, Dư Chu tự tin sau này bản thân sẽ không làm thêm bất cứ việc gì khiến người khác hoài nghi nữa, vì vậy hắn vỗ vai Trần Phong một cái nói:
"Vất vả rồi, cảm ơn vì đã nói cho ta biết những chuyện này."
"Vất vả gì đâu chứ,"
Trần Phong thuận tay vòng qua kiềm cứng cổ Dư Chu, lại nhắc nhở thêm lần nữa,
"Cái cô nương ở trong vịnh núi kia đúng là có đẹp thật, thế nhưng ta nghe nương ta nói nếu nói đến đối nhân xử thế thì không phải là một người thích hợp để cùng chung sống, ngươi quên đi lại càng tốt, đợi hai hôm nữa làm xong rồi thì mang hôn thư đi từ hôn đi, về sau sẽ không còn dính dáng gì thêm nữa."
"Ta nhất định sẽ từ."
Dư Chu đảm bảo bản thân nhất định sẽ làm như vậy thì Trần Phong mới buông tha cho hắn.
Sau khi tránh khỏi được móng vuốt của Trần Phong, Dư Chu nhanh nhẹn chỉnh sửa lại phần tóc bị anh ta làm rối, trong lòng vừa thấy cảm kích lại vừa muốn buồn cười.
Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Trần thúc lại nói sợ hắn vì không nhớ cái gì mà bị người ta lừa gạt rồi, có lẽ vì có ấn tượng cực kì xấu với chuyện cô nương kia hủy hôn đi, sợ hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ về cô nương kia dù cho đã mất trí nhớ.
Dư Chu lắc đầu bất lực đi về phía nhà mình, hôm nay mệt mỏi cả một ngày, hắn cũng nên về nhà nghỉ ngơi một lát.
Đi được vài bước, cách một hang rào hắn nghe thấy được tiếng Trần thẩm gọi hai người Trần thúc và Trần Phong đi rửa ráy chân tay, hắn vô thức tăng nhanh tốc độ đi về nhà mình.
Từ sau khi người nhà hắn đều không còn trên đời này nữa, bất kể là trước đây sau mỗi lần tan học hay là sau mỗi lần tan làm về sau này đều không có người chờ đợi hắn trở về nhà nữa.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy khung cảnh gia đình ấm áp của nhà khác, hắn vẫn luôn vô thức tránh xa.
Hai nhà ở cách vách nên chỉ cần đi thêm vài bước là về đến nhà mình, sau khi tiến vào trong nhà Dư Chu cũng không đi vào trong phòng luôn, mà đi tới bên cạnh giếng múc lấy thùng nước lên dự định rửa chân tay mặt mũi trước.
Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng động trong sân nhà liền từ phòng bếp đi ra, thấy Dư Chu đang múc nước từ dưới giếng lên dùng liền vội vàng nói:
"Đợi ta đi múc chút nước nóng mang ra rồi hẵng rửa ráy chân tay, nước giếng rất lạnh."
"Vậy ta đổ nước giếng vào trong thùng trước vậy."
Dư Chu xách nước đi theo vào phòng bếp, nhìn nước nóng bốc hơi nghi ngút trong nồi trong lòng hắn có chút rung động, thầm nghĩ lúc trước quyết định giữ Cẩm Xuyên lại chính là một quyết định đúng đắn, vừa có thể cho Cẩm Xuyên một nơi để ở mà hắn cũng có người giúp đỡ làm việc nhà, quá tốt ~
Cẩm Xuyên đun rất nhiều nước nóng, Dư Chu quyết định dùng để gội đầu với tắm rửa luôn, đợi đến lúc tắm gội xong ra ngoài, hắn cảm thấy mệt mỏi trong người đều được nước nóng gột rửa đi vài phần.
"Buổi chiều Trần thẩm mang ít đồ tới,"
Cẩm Xuyên nói,
"Ta nhận rồi để trên bàn trong gian phòng chính."
Cậu biết quan hệ giữa Dư Chu và Trần gia rất tốt, thế nhưng Trần thẩm lại chọn lúc Dư Chu không có nhà để mang đồ qua, vừa nhìn là cậu đã đoán được nguyên nhân trong đó.
Nhưng cậu không có quyền nói lời từ chối, chỉ đành nhận rồi để ở đó trước đã, đợi Dư Chu trở về để hắn tự mình xử lý.
Dư Chu đi qua nhìn mấy thứ đặt ở trên bàn, một túi gạo nhỏ khoảng một cân rưỡi hai cân, còn có một miếng thịt khô to bằng bàn tay, thêm sáu quả trứng gà được đặt trong cái bát tô hôm qua hắn dùng để đựng canh gà mang qua.
Chả trách sao tối hôm qua Trần thẩm lại nói bát tô trong nhà dùng hết rồi, chắc hẳn lúc đó đã có ý định gửi đồ qua cho hắn rồi.
Có điều lượng đồ ăn mang qua thì có lẽ là sau khi biết hắn muốn đi làm công cùng với Trần thúc rồi mới xác định sau.
Nhìn đống đồ đủ cho hai người họ ăn trong vòng bốn năm ngày trên bàn, khóe mắt Dư Chu có chút nóng lên,
"Ngươi mang đồ để vào bếp đi, ta đi qua nhà Trần thẩm một chuyến."
Lúc Dư Chu qua tới nơi thì Trần thẩm đang dẫn theo một tiểu cô nương khoảng tám chín tuổi ngồi trong sân nhặt rau, thấy Dư Chu qua liền chào hỏi hắn:
"Chu tiểu tử đến đấy à, hôm nay đi làm công có mệt không?"
"Vẫn tốt ạ,"
Dư Chu cắt ngang, trực tiếp đi vào vấn đề chính,
"Cẩm Xuyên đưa mấy thứ hôm nay thẩm mang qua cho cháu rồi, sao thẩm lại..."
"Đưa cho ngươi rồi hả?"
Trần thẩm vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói,
"Tiểu Quyên cầm không ít đồ từ nhà bà ngoại nó về, lại nói Cẩm Xuyên thì bệnh nặng mới khỏi, ngươi thì rơi xuống nước không lâu, vừa vặn chia một chút cho hai đứa bồi bổ thân thể."
Dư Chu cung kính hành lễ,
"Ân nghĩa của gia đình thẩm Dư Chu này sẽ vĩnh viễn không quên."
"Nói mấy lời này làm chi, về sau bình thản sống qua ngày, đừng để cha nương ngươi ở dưới đó lo lắng là được."
Trần thẩm mỉm cười nói, cũng không có tránh khỏi lễ nghi này.
Trong lòng thầm nghĩ Chu tiểu tử đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.
Dư Chu gật đầu đáp ứng,
"Ta sẽ."
Trần thẩm lại nói:
"Thẩm thấy Cẩm Xuyên là một đứa hiền lành chăm chỉ, buổi sáng còn đi ngắt rau dại với mấy người chúng ta, buổi chiều lại đi lên núi nhặt củi, lúc thẩm mang đồ qua cho nhà ngươi cũng xuống nhà bếp xem thử, thấy dưới nhà bếp cũng được cậu ấy dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ngươi về thì suy nghĩ xem nên làm như thế nào."
"À."
Dư Chu mơ hồ đáp.
"Trước đó ca ấy còn trộm hỏi muội khi nào thì Chu đại ca mới có thể về."
Tiểu Quyên vẫn luôn im lặng ngồi nhặt rau ở bên cạnh bỗng nói.
Dư Chu sửng sốt một chút, cũng đã hiểu vì sao khi hắn vừa về thì trong nhà đã có nước nóng để dùng rồi.
Lại bị Trần Phong vừa mới tắm rửa xong đi ra kéo lại nói chuyện thêm một lúc, lúc Dư Chu trở về thì Cẩm Xuyên đã nấu cơm và chuẩn bị đồ ăn xong, đang bưng bát đũa đi ra khỏi nhà bếp.
Thấy Dư Chu đi vào nhà cậu mỉm cười nói:
"Mau qua ăn cơm thôi, ta đang nghĩ không biết có lên đi gọi người về ăn cơm không đâu."
Dư Chu thò đầu vào bên trong nhà bếp nhìn một cái, thấy cơm vẫn đang được đặt trên kệ bếp liền đi vào bưng ra.
Lúc Cẩm Xuyên đặt bát đũa xuống chuẩn bị quay lại bưng cơm thì thấy hắn đã bưng lên tới nơi rồi, liền thoải mái cầm thìa đi xới cơm.
Hai người vô cùng ăn ý.
Trên bàn đặt một bát canh rau dại, một bát rau dại xào thịt khô.
Cẩm Xuyên cảm nhận được ánh nhìn của Dư Chu liền giải thích:
"Thịt khô là lấy từ khối thịt mà Trần thẩm mang qua kia, ngươi nói mang qua nhà bếp để lên ta liền cắt mấy miếng để xào với rau dại, như sẽ ăn ngon hơn một chút."
"Dùng nó như thế nào ngươi tự quyết định là được, không cần phải nói với ta."
Nếu đã nhận thì sớm muộn cũng là để ăn, Cẩm Xuyên cũng không có lãng phí gì cả, không cần thiết giải thích với hắn chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Chỉ là...
Dư Chu chỉ vào mấy khối thịt gà bên trong bát canh rau dại nói,
"Buổi sáng với bữa trưa ngươi không ăn gì sao?"
Cẩm Xuyên ngẩn người một lát, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn liền bật cười nói:
"Ta đã ăn tiết gà rồi, mấy thứ này giữ lại đợi ngươi về cùng ăn."
Trong lòng Dư Chu cảm thấy ấm áp nhưng vẫn nghiêm túc nói:
"Những thứ để lại cho ngươi thì ngươi cứ ăn đi, không cần phải tiết kiệm làm gì, đồ đạc trong nhà sau này sẽ càng nhiều hơn."
Hắn tự tin rằng có thể làm mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn, đến lúc đó nếu Cẩm Xuyên vẫn còn ở lại đây thì hắn cũng sẽ không bạc đãi người bạn nhỏ siêng năng này.
"Ta biết rồi."
Cẩm Xuyên nắm chặt đũa trong tay chậm rãi gật đầu.
Sau khi ăn xong hai người vẫn chia ra một người rửa bát một người đun nước như cũ, sau khi rửa ráy xong chuẩn bị ai về phòng nấy thì Cẩm Xuyên gọi Dư Chu lại nói:
"Ngày mai sau khi ngươi thức dậy thì ôm chăn mền ra ngoài đi, đợi đến trưa mặt trời lên cao ta mang ra ngoài phơi nắng."
Trước đó cậu tỉnh dậy từ trên chiếc giường trong phòng ngủ chính nên đương nhiên biết chăn mền trong căn phòng đó ẩm ướt đến mức nào, vốn dĩ hôm nay cậu đã muốn lấy chúng ra ngoài gặt giũ phơi khô rồi, có điều Dư Chu không có ở nhà, để tránh hiềm nghi nên cậu mới không đi vào gian phòng ngủ chính.
Dư Chu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, thấy vậy hắn càng có hảo cảm với Cẩm Xuyên thêm vài phần, hắn thích làm việc với loại người có chừng mực và biết tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Tuy nhiên hắn mới xuyên không đến nơi này, cũng không có cảm giác chủ quyền gì đối với căn phòng kia, huống hồ trời còn chưa sáng đã phải lột chăn mền từ trên giường mang ra ngoài đúng là không được thuận tiện cho lắm, vì vậy hắn liền giao việc này cho Cẩm Xuyên tự làm:
"Bên trong phòng cũng không có đồ vật gì quan trọng, ngươi cứ trực tiếp đi vào lấy chăn mền ra là được."
"Được."
Cẩm Xuyên đáp ứng.
Ngày tiếp theo khi Dư Chu thức dậy, vẫn là Cẩm Xuyên đun nước nóng cho hắn dùng, cậu lại lấy trứng gà và rau dại ngày hôm qua làm một bát cơm chan cho hắn.
Sau khi ăn xong lại đi cùng hai phụ tử nhà Trần thúc đến sườn núi Lạc Phong làm việc, tiếp tục là một ngày bận rộn không ngừng nghỉ, có điều vào lúc dừng việc đi nhận tiền công liền có chút nhạc đệm nho nhỏ, anh chàng phát tiền vậy mà phát nhầm cho hắn nhiều hơn một đồng tiền.
Sau khi Dư Chu phát hiện liền đem trả lại, không khỏi lắc đầu khó hiểu, rốt cuộc thì nhà phú thương này nuôi dưỡng một nhóm người như thế nào không biết được nữa, phép cộng trừ trong vòng hai chữ số mà không có cách nào tính ra được thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả chuyện đếm hai mươi đồng tiền mà cũng có thể đếm sai được.
Về tới nhà Cẩm Xuyên vẫn là đun sẵn nước nóng đợi hắn về, tiếp sau đó lại là Cẩm Xuyên làm cơm nước xong xuôi, hai người ăn uống xong rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, buổi tối nằm trong đống chăn mền đã được phơi nắng thơm tho, trong túi có bốn mươi văn tiền vừa kiếm được, Dư Chu lạc quan nghĩ rằng, cuộc sống đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.
Chỉ là hình như tâm trạng của Cẩm Xuyên tôi hôm nay không được tốt lắm, Dư Chu mơ màng nghĩ, ngày mai sau khi tỉnh dậy phải đi quan tâm một chút mới được, dù sao thì Cẩm Xuyên so với hắn càng không có gì trong tay.
Lại không biết rằng Cẩm Xuyên nằm trên giường phòng cách vách đang nghĩ tới nội dung tờ giấy rớt ra từ dưới gối đầu lúc cậu mang chăn mền đi phơi thật lâu không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng lúc người nọ đặc biệt hỏi tới chuyện này thì hắn có chút không xác định, không biết kiểu tính toán cơ bản vừa rồi có được phổ biến ở thế giới này không.
Cũng ngại sợ để lộ ra quá nhiều thứ mà nguyên thân không biết làm cho người khác nghi ngờ, Dư Chu chỉ còn cách giả vờ ngơ ngác nhìn về phía Trần thúc.
Trần thúc bắt gặp ánh mắt cầu cứu của hắn hiển nhiên là sẽ đứng ra giải vây giùm:
"Hắn từng được đến thư viện đọc sách vài năm, chắc hẳn là có biết tính số."
Quản sự gật đầu,
"Vậy chính là có biết viết chữ, qua đây kí tên nhận tiền công đi."
Dư Chu xác thực là có biết viết chữ bằng bút lông, ngoài ra họ Dư trong tên của hắn là một trong những họ không bị giản thể hóa, chữ Chu cũng như vậy. Cho nên sau khi bị Trần Phong đẩy lên phía trước một cái, Dư Chu liền đi tới đứng trước trang giấy mà người phát tiền đưa ra, vươn tay cầm bút lông dùng lối chữ Khải viết tên mình xuống, xong xuôi mới nhận lấy hai mươi đồng tiền công của ngày hôm nay.
Quản sự đứng ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm lúc hắn viết chữ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dư Chu cũng không hỏi nhiều. Đợi Trần thúc và Trần Phong ấn vân tay nhận tiền xong ba người mới cùng nhau rời đi.
Lúc họ tới lĩnh tiền thì trời cũng đã muộn rồi, lúc đi về tất nhiên là bị tụt lại phía sau cách dân làng một đoạn khá xa.
Sau khi đi bộ hết khoảng thời gian một tách trà, thấy trước sau đều không có người nào khác thì Trần thúc mới nói với Trần Phong:
"Ngươi đem những chuyện trước đây của Dư Chu nói hết với nó đi, tránh cho sau này cái gì cũng không nhớ lại bị người ta lừa gạt."
Nghe vậy Dư Chu suýt chút muốn chạy lên phía trước nắm lấy bàn tay Trần thúc hét lớn 'người tốt', không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đi hỏi một nhà Trần thúc những chuyện trước đây của nguyên thân, thế nhưng lại sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Bây giờ Trần thúc chủ động đề xuất nói ra, chuyện này đối với Dư Chu mà nói chính là không thể nào tốt hơn.
Trần Phong là một người khéo ăn nói, lại có tâm tư tỉ mỉ, kéo lấy Dư Chu lẩm bẩm suốt dọc đường, đợi đến khi tới trước của Trần gia thì Dư Chu đại khái có thể hiểu hết được mười chín năm trải nghiệm của nguyên thân.
Có mất trí nhớ làm cớ, lại biết thêm được nhiều tin tức như vậy, Dư Chu tự tin sau này bản thân sẽ không làm thêm bất cứ việc gì khiến người khác hoài nghi nữa, vì vậy hắn vỗ vai Trần Phong một cái nói:
"Vất vả rồi, cảm ơn vì đã nói cho ta biết những chuyện này."
"Vất vả gì đâu chứ,"
Trần Phong thuận tay vòng qua kiềm cứng cổ Dư Chu, lại nhắc nhở thêm lần nữa,
"Cái cô nương ở trong vịnh núi kia đúng là có đẹp thật, thế nhưng ta nghe nương ta nói nếu nói đến đối nhân xử thế thì không phải là một người thích hợp để cùng chung sống, ngươi quên đi lại càng tốt, đợi hai hôm nữa làm xong rồi thì mang hôn thư đi từ hôn đi, về sau sẽ không còn dính dáng gì thêm nữa."
"Ta nhất định sẽ từ."
Dư Chu đảm bảo bản thân nhất định sẽ làm như vậy thì Trần Phong mới buông tha cho hắn.
Sau khi tránh khỏi được móng vuốt của Trần Phong, Dư Chu nhanh nhẹn chỉnh sửa lại phần tóc bị anh ta làm rối, trong lòng vừa thấy cảm kích lại vừa muốn buồn cười.
Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Trần thúc lại nói sợ hắn vì không nhớ cái gì mà bị người ta lừa gạt rồi, có lẽ vì có ấn tượng cực kì xấu với chuyện cô nương kia hủy hôn đi, sợ hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ về cô nương kia dù cho đã mất trí nhớ.
Dư Chu lắc đầu bất lực đi về phía nhà mình, hôm nay mệt mỏi cả một ngày, hắn cũng nên về nhà nghỉ ngơi một lát.
Đi được vài bước, cách một hang rào hắn nghe thấy được tiếng Trần thẩm gọi hai người Trần thúc và Trần Phong đi rửa ráy chân tay, hắn vô thức tăng nhanh tốc độ đi về nhà mình.
Từ sau khi người nhà hắn đều không còn trên đời này nữa, bất kể là trước đây sau mỗi lần tan học hay là sau mỗi lần tan làm về sau này đều không có người chờ đợi hắn trở về nhà nữa.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy khung cảnh gia đình ấm áp của nhà khác, hắn vẫn luôn vô thức tránh xa.
Hai nhà ở cách vách nên chỉ cần đi thêm vài bước là về đến nhà mình, sau khi tiến vào trong nhà Dư Chu cũng không đi vào trong phòng luôn, mà đi tới bên cạnh giếng múc lấy thùng nước lên dự định rửa chân tay mặt mũi trước.
Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng động trong sân nhà liền từ phòng bếp đi ra, thấy Dư Chu đang múc nước từ dưới giếng lên dùng liền vội vàng nói:
"Đợi ta đi múc chút nước nóng mang ra rồi hẵng rửa ráy chân tay, nước giếng rất lạnh."
"Vậy ta đổ nước giếng vào trong thùng trước vậy."
Dư Chu xách nước đi theo vào phòng bếp, nhìn nước nóng bốc hơi nghi ngút trong nồi trong lòng hắn có chút rung động, thầm nghĩ lúc trước quyết định giữ Cẩm Xuyên lại chính là một quyết định đúng đắn, vừa có thể cho Cẩm Xuyên một nơi để ở mà hắn cũng có người giúp đỡ làm việc nhà, quá tốt ~
Cẩm Xuyên đun rất nhiều nước nóng, Dư Chu quyết định dùng để gội đầu với tắm rửa luôn, đợi đến lúc tắm gội xong ra ngoài, hắn cảm thấy mệt mỏi trong người đều được nước nóng gột rửa đi vài phần.
"Buổi chiều Trần thẩm mang ít đồ tới,"
Cẩm Xuyên nói,
"Ta nhận rồi để trên bàn trong gian phòng chính."
Cậu biết quan hệ giữa Dư Chu và Trần gia rất tốt, thế nhưng Trần thẩm lại chọn lúc Dư Chu không có nhà để mang đồ qua, vừa nhìn là cậu đã đoán được nguyên nhân trong đó.
Nhưng cậu không có quyền nói lời từ chối, chỉ đành nhận rồi để ở đó trước đã, đợi Dư Chu trở về để hắn tự mình xử lý.
Dư Chu đi qua nhìn mấy thứ đặt ở trên bàn, một túi gạo nhỏ khoảng một cân rưỡi hai cân, còn có một miếng thịt khô to bằng bàn tay, thêm sáu quả trứng gà được đặt trong cái bát tô hôm qua hắn dùng để đựng canh gà mang qua.
Chả trách sao tối hôm qua Trần thẩm lại nói bát tô trong nhà dùng hết rồi, chắc hẳn lúc đó đã có ý định gửi đồ qua cho hắn rồi.
Có điều lượng đồ ăn mang qua thì có lẽ là sau khi biết hắn muốn đi làm công cùng với Trần thúc rồi mới xác định sau.
Nhìn đống đồ đủ cho hai người họ ăn trong vòng bốn năm ngày trên bàn, khóe mắt Dư Chu có chút nóng lên,
"Ngươi mang đồ để vào bếp đi, ta đi qua nhà Trần thẩm một chuyến."
Lúc Dư Chu qua tới nơi thì Trần thẩm đang dẫn theo một tiểu cô nương khoảng tám chín tuổi ngồi trong sân nhặt rau, thấy Dư Chu qua liền chào hỏi hắn:
"Chu tiểu tử đến đấy à, hôm nay đi làm công có mệt không?"
"Vẫn tốt ạ,"
Dư Chu cắt ngang, trực tiếp đi vào vấn đề chính,
"Cẩm Xuyên đưa mấy thứ hôm nay thẩm mang qua cho cháu rồi, sao thẩm lại..."
"Đưa cho ngươi rồi hả?"
Trần thẩm vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói,
"Tiểu Quyên cầm không ít đồ từ nhà bà ngoại nó về, lại nói Cẩm Xuyên thì bệnh nặng mới khỏi, ngươi thì rơi xuống nước không lâu, vừa vặn chia một chút cho hai đứa bồi bổ thân thể."
Dư Chu cung kính hành lễ,
"Ân nghĩa của gia đình thẩm Dư Chu này sẽ vĩnh viễn không quên."
"Nói mấy lời này làm chi, về sau bình thản sống qua ngày, đừng để cha nương ngươi ở dưới đó lo lắng là được."
Trần thẩm mỉm cười nói, cũng không có tránh khỏi lễ nghi này.
Trong lòng thầm nghĩ Chu tiểu tử đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.
Dư Chu gật đầu đáp ứng,
"Ta sẽ."
Trần thẩm lại nói:
"Thẩm thấy Cẩm Xuyên là một đứa hiền lành chăm chỉ, buổi sáng còn đi ngắt rau dại với mấy người chúng ta, buổi chiều lại đi lên núi nhặt củi, lúc thẩm mang đồ qua cho nhà ngươi cũng xuống nhà bếp xem thử, thấy dưới nhà bếp cũng được cậu ấy dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ngươi về thì suy nghĩ xem nên làm như thế nào."
"À."
Dư Chu mơ hồ đáp.
"Trước đó ca ấy còn trộm hỏi muội khi nào thì Chu đại ca mới có thể về."
Tiểu Quyên vẫn luôn im lặng ngồi nhặt rau ở bên cạnh bỗng nói.
Dư Chu sửng sốt một chút, cũng đã hiểu vì sao khi hắn vừa về thì trong nhà đã có nước nóng để dùng rồi.
Lại bị Trần Phong vừa mới tắm rửa xong đi ra kéo lại nói chuyện thêm một lúc, lúc Dư Chu trở về thì Cẩm Xuyên đã nấu cơm và chuẩn bị đồ ăn xong, đang bưng bát đũa đi ra khỏi nhà bếp.
Thấy Dư Chu đi vào nhà cậu mỉm cười nói:
"Mau qua ăn cơm thôi, ta đang nghĩ không biết có lên đi gọi người về ăn cơm không đâu."
Dư Chu thò đầu vào bên trong nhà bếp nhìn một cái, thấy cơm vẫn đang được đặt trên kệ bếp liền đi vào bưng ra.
Lúc Cẩm Xuyên đặt bát đũa xuống chuẩn bị quay lại bưng cơm thì thấy hắn đã bưng lên tới nơi rồi, liền thoải mái cầm thìa đi xới cơm.
Hai người vô cùng ăn ý.
Trên bàn đặt một bát canh rau dại, một bát rau dại xào thịt khô.
Cẩm Xuyên cảm nhận được ánh nhìn của Dư Chu liền giải thích:
"Thịt khô là lấy từ khối thịt mà Trần thẩm mang qua kia, ngươi nói mang qua nhà bếp để lên ta liền cắt mấy miếng để xào với rau dại, như sẽ ăn ngon hơn một chút."
"Dùng nó như thế nào ngươi tự quyết định là được, không cần phải nói với ta."
Nếu đã nhận thì sớm muộn cũng là để ăn, Cẩm Xuyên cũng không có lãng phí gì cả, không cần thiết giải thích với hắn chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Chỉ là...
Dư Chu chỉ vào mấy khối thịt gà bên trong bát canh rau dại nói,
"Buổi sáng với bữa trưa ngươi không ăn gì sao?"
Cẩm Xuyên ngẩn người một lát, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn liền bật cười nói:
"Ta đã ăn tiết gà rồi, mấy thứ này giữ lại đợi ngươi về cùng ăn."
Trong lòng Dư Chu cảm thấy ấm áp nhưng vẫn nghiêm túc nói:
"Những thứ để lại cho ngươi thì ngươi cứ ăn đi, không cần phải tiết kiệm làm gì, đồ đạc trong nhà sau này sẽ càng nhiều hơn."
Hắn tự tin rằng có thể làm mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn, đến lúc đó nếu Cẩm Xuyên vẫn còn ở lại đây thì hắn cũng sẽ không bạc đãi người bạn nhỏ siêng năng này.
"Ta biết rồi."
Cẩm Xuyên nắm chặt đũa trong tay chậm rãi gật đầu.
Sau khi ăn xong hai người vẫn chia ra một người rửa bát một người đun nước như cũ, sau khi rửa ráy xong chuẩn bị ai về phòng nấy thì Cẩm Xuyên gọi Dư Chu lại nói:
"Ngày mai sau khi ngươi thức dậy thì ôm chăn mền ra ngoài đi, đợi đến trưa mặt trời lên cao ta mang ra ngoài phơi nắng."
Trước đó cậu tỉnh dậy từ trên chiếc giường trong phòng ngủ chính nên đương nhiên biết chăn mền trong căn phòng đó ẩm ướt đến mức nào, vốn dĩ hôm nay cậu đã muốn lấy chúng ra ngoài gặt giũ phơi khô rồi, có điều Dư Chu không có ở nhà, để tránh hiềm nghi nên cậu mới không đi vào gian phòng ngủ chính.
Dư Chu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, thấy vậy hắn càng có hảo cảm với Cẩm Xuyên thêm vài phần, hắn thích làm việc với loại người có chừng mực và biết tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Tuy nhiên hắn mới xuyên không đến nơi này, cũng không có cảm giác chủ quyền gì đối với căn phòng kia, huống hồ trời còn chưa sáng đã phải lột chăn mền từ trên giường mang ra ngoài đúng là không được thuận tiện cho lắm, vì vậy hắn liền giao việc này cho Cẩm Xuyên tự làm:
"Bên trong phòng cũng không có đồ vật gì quan trọng, ngươi cứ trực tiếp đi vào lấy chăn mền ra là được."
"Được."
Cẩm Xuyên đáp ứng.
Ngày tiếp theo khi Dư Chu thức dậy, vẫn là Cẩm Xuyên đun nước nóng cho hắn dùng, cậu lại lấy trứng gà và rau dại ngày hôm qua làm một bát cơm chan cho hắn.
Sau khi ăn xong lại đi cùng hai phụ tử nhà Trần thúc đến sườn núi Lạc Phong làm việc, tiếp tục là một ngày bận rộn không ngừng nghỉ, có điều vào lúc dừng việc đi nhận tiền công liền có chút nhạc đệm nho nhỏ, anh chàng phát tiền vậy mà phát nhầm cho hắn nhiều hơn một đồng tiền.
Sau khi Dư Chu phát hiện liền đem trả lại, không khỏi lắc đầu khó hiểu, rốt cuộc thì nhà phú thương này nuôi dưỡng một nhóm người như thế nào không biết được nữa, phép cộng trừ trong vòng hai chữ số mà không có cách nào tính ra được thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả chuyện đếm hai mươi đồng tiền mà cũng có thể đếm sai được.
Về tới nhà Cẩm Xuyên vẫn là đun sẵn nước nóng đợi hắn về, tiếp sau đó lại là Cẩm Xuyên làm cơm nước xong xuôi, hai người ăn uống xong rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, buổi tối nằm trong đống chăn mền đã được phơi nắng thơm tho, trong túi có bốn mươi văn tiền vừa kiếm được, Dư Chu lạc quan nghĩ rằng, cuộc sống đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.
Chỉ là hình như tâm trạng của Cẩm Xuyên tôi hôm nay không được tốt lắm, Dư Chu mơ màng nghĩ, ngày mai sau khi tỉnh dậy phải đi quan tâm một chút mới được, dù sao thì Cẩm Xuyên so với hắn càng không có gì trong tay.
Lại không biết rằng Cẩm Xuyên nằm trên giường phòng cách vách đang nghĩ tới nội dung tờ giấy rớt ra từ dưới gối đầu lúc cậu mang chăn mền đi phơi thật lâu không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.