Chương 26
Thư Trì Ý
21/01/2023
Nguồn: Facebook @maycuat5
Edit- Beta: Team May
Giang Sương Hàn hôn mê hai ngày trọn vẹn mới tỉnh lại, trong hai ngày này ác mộng cứ quấn thân, trong mộng nàng mơ thấy mình vẫn còn bị nhốt ở Nghi Thủy.
Khi từ trong mộng tỉnh lại, Giang Sương Hàn mới nhìn thấy người ngủ bên cạnh giường mình, chính là gương mặt xuất hiện vô số lần trong mơ. Nhưng lần này, nàng bảo vệ hắn.
Mặc dù Tiết Tẫn đang ngủ nhưng vẫn rất cảnh giác, hắn thẳng người dậy đối diện với ánh mắt ôn nhu của Giang Sương Hàn, sau đó cong cong mặt mày: "Tỉnh, muốn uống nước sao? Có đói bụng không?"
Giang Sương Hàn nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ gật đầu.
Trước tiên Tiết Tẫn tìm nước cho nàng uống, lúc đưa nước cho Giang Sương Hàn, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, dường như cảm thấy nàng vẫn quá mức tái nhợt, vốn dĩ muốn đưa nước trà lại ngừng bước chân, vòng lại trước mặt nàng.
Giang Sương Hàn không hiểu nhìn về phía hắn, đã thấy Tiết Tẫn cầm cái thìa bộ dạng muốn đút nàng: "Nàng vừa tỉnh lại, đừng trực tiếp đi xuống.”
Giang Sương Hàn bị thái độ đột nhiên cẩn thận của hắn làm sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, ý đồ tự mình uống, kết quả tay còn chưa có vươn ra liền bị Tiết Tẫn ngăn lại.
Tiết Tẫn cường thế mà đem tay nàng đè trở về, Giang Sương Hàn bị ép tiếp nhận ý tốt của hắn. Cho uống nước trong chốc lát, Tiết Tẫn dường như cũng phát hiện mình không biết cách phục vụ người khác, bởi vì môi Giang Sương Hàn khô nứt, hắn chỉ có thể một chút một chút cho nàng uống, cứ như vậy, Giang Sương Hàn không uống được bao nhiêu nước, ngược lại đổ ra ngoài không ít.
Mấy lần sau, Giang Sương Hàn rốt cục nhịn không được chế nhạo liếc nhìn Tiết Tẫn một cái.
Tiết Tẫn chú ý tới ánh mắt của nàng, người này bây giờ mà còn có tâm tư cười nhạo mình, hắn giống như trả thù, trực tiếp buông thìa xuống, bưng cái chén tự mình uống một ngụm nước.
Ngay lúc Giang Sương Hàn chưa không kịp phản ứng, liền ngăn chặn miệng của nàng.
Giang Sương Hàn trực tiếp ngây ngẩn cả người, nàng vô ý thức muốn đẩy người ra, phát hiện khí lực trên người có hạn, bị Tiết Tẫn mạnh mẽ cho uống nước. Ở khoảng cách gần, lúc này Giang Sương Hàn mới chú ý tới trong tơ máu trong mắt Tiết Tẫn, thần sắc hắn nhìn cũng không tốt lắm.
Phát hiện này phân tán đi lực chú ý của Giang Sương Hàn, nàng đợi Tiết Tẫn rời đi, mới hỏi: "Tướng quân một mực ở đây canh giữ bên cạnh thiếp?"
Hỏi xong, tự mình cũng thấy không thể tin được. Nghĩ như thế nào đều cảm thấy cái này không giống như chuyện Tiết Tẫn có thể làm.
Bản thân Tiết Tẫn giống như cũng không tình nguyện thừa nhận điểm ấy, ánh mắt hướng một bên nhìn nhìn, không trả lời Giang Sương Hàn, phản ứng lại, kịp thời
ngược lại là kịp phản ứng giáo huấn nàng: "Nàng làm sao dám? Gặp phải loại chuyện này nên ngoan ngoãn trốn ở phía sau ta, đã hiểu chưa?"
Giang Sương Hàn nhìn hắn nhưng nói chuyện. Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc trong mộng hình như cũng từng nói qua mấy lời này, nhưng khi thanh tỉnh đối Tiết Tẫn nàng lại nói không được.
Tiết Tẫn nhìn ánh mắt của nàng, cảm thấy trong đôi mắt trong veo như nước kia cũng giống hắn không nói được, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt: "Thôi, lần này người làm tổn thương nàng ta đã xử lý, sau này đã có ta ở đây, sẽ không để người nào khiến nàng bị thương."
"Sương Hàn." Tiết Tẫn gọi Giang Sương Hàn một tiếng.
Giang Sương Hàn chưa kịp phản ứng, Tiết Tẫn chưa từng gọi nàng như vậy, ngay lập tức nàng nhìn chằm chằm Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn tựa như cũng hiểu cái tên này kêu không được tự nhiên, suy nghĩ một hồi đổi cái tên càng không được tự nhiên hơn: "A Hàn."
Còn Giang Sương Hàn ánh mắt đã trở nên chấn động.
"Làm sao? Có người từng gọi nàng như vậy?" Tiết Tẫn thuận miệng hỏi.
"Ừm." Giang Sương Hàn cứng nhắc đáp lại hắn một chữ.
Tiết Tẫn nghe được lông mày nhướng lên, rõ ràng chỉ là không thể độc chiếm một cái tên thôi, thế nhưng sau khi hắn nghe Giang Sương Hàn “ừm” một tiếng, không hiểu sao trong lòng có chút bực bội. Giống như thứ gì của mình bị người khác đoạt mất vậy.
"A Hàn, sau này sẽ là ta gọi." Tiết Tẫn áp chế xuống một chút không vui, cứng rắn tuyên bố.
Giang Sương Hàn ngừng trong chốc lát, vẫn là lên tiếng.
Tiết Tẫn thấy nàng phản ứng lại, thở dài một hơi, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, ra ngoài gọi người đưa cơm tới đây cho nàng.
Giang Sương Hàn dùng cơm uống thuốc xong vừa nằm xuống nghỉ một lát, chờ lúc tỉnh lại bên tai chính là thanh âm ồn ào của Trì Sơn: "Lần này ta xem như biết vì sao nàng gặp được Triệu Phù Khanh cũng không tức giận, đây là yêu ngươi yêu đến tận xương tủy."
Nàng chỉ nghe duy nhất một câu này, không biết Trì Sơn bị Tiết Tẫn cảnh cáo hay là thế nào, mà Giang Sương Hàn không hề nghe được âm thanh nào nữa.
Nàng trì hoãn trong chốc lát, lúc triệt để tỉnh lại, thời điểm lần thứ hai mở mắt, bên trong phòng chỉ còn một mình Tiết Tẫn. Giang Sương Hàn nghĩ một hồi, mới hỏi: "Trong lúc ngủ giống như nghe thấy thanh âm của Trì Sơn, hắn đúng là có tới phải không?."
Tiết Tẫn nhìn nàng một cái, giúp nàng đặt gối dựa lưng: "Có đến, đến tặng nàng một chút thuốc bổ, nàng ngủ mà lỗ tai còn rất nhạy cảm." Hắn vừa nói vừa hừ cười một tiếng, "Nàng cần thuốc bổ gì mà trong phủ không có, huống chi hắn đưa tới tất cả đều là đại bổ, ta hỏi qua đại phu, thân thể của nàng dùng không được, đừng nói hiện tại không dùng được, chính là lúc thân thể tốt cũng dùng không được."
"À." Giang Sương Hàn trầm thấp lên tiếng.
Một lát sau nàng lại nghĩ tới đến cái gì, nhìn về Tiết Tẫn đang bận rộn ở một bên, có chút không thể tin: "Đừng nói tướng phân ăn phải giấm chua chứ?"
Tiết Tẫn giống như bị đâm trúng tâm sự, giương mắt liếc nhìn Giang Sương Hàn một cái, nàng lập tức không dám trêu ghẹo hắn nữa, bản thân nằm ở bên giường cười trong chốc lát.
Sau khi cười xong lại còn cảm thấy Tiết Tẫn có chút thái quá, vặn mình lại cười đến mức có chút chút đau ngực nói: "Tướng quân cùng Trì Sơn không phải là huynh đệ tốt hay sao? Hơn nữa hắn chính là dáng vẻ không thông suốt, lần này đến thăm thiếp cũng là bởi vì quan hệ với tướng quân, sao cái này tướng quân cũng ăn dấm được cơ chứ."
Trên tay Tiết Tẫn cầm một chiếc khăn đã thấm nước, đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn Giang Sương Hàn cười, đợi nàng nói dứt lời mới giống như không có cái gì phát sinh, nói: "Cười xong rồi? Cười xong liền cởi y phục, ta lau người cho nàng."
"A?" Giang Sương Hàn cười không nổi.
Giang Sương Hàn nhìn bộ dạng Tiết Tẫn thuần thục cầm khăn, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục trên người mình, nháy mắt nghĩ đến cái gì.
m thanh nàng có chút run lên: "Ngài, ngài giúp thiếp lau thân thể?"
Tiết Tẫn nhìn vàng tai trắng muốt của Giang Sương Hàn phút chốc liền trở nên ướt át đỏ như máu, vô thức liếm liếm môi, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Hắn không trả lời, trong nháy mắt Giang Sương Hàn biết được đáp án. Mắt thấy giờ phút này Tiết Tẫn cầm khăn đi về phía mình, Giang Sương Hàn theo bản năng lui về sau, động tác này vừa lúc động đến vết thương phía sau lưng, đau đến mức Giang Sương Hàn sắc mặt trắng bệch, đổ một thân mồ hôi cảm giác lung lay sắp ngã.
Tiết Tẫn lập tức tiến lên đem người đỡ lấy, cũng không trêu chọc nàng nữa, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Giang Sương Hàn một lần nữa mới hỏi: "Còn đau không? Không phải vết thương lại rướm máu chứ? Ta cho người gọi thái y đến."
"Không có việc gì, không cần giày vò đại phu đâu." Giang Sương Hàn đau đến mức hơi thở có chút suy yếu, gọi Tiết Tẫn lại.
Tiết Tẫn nhặt khăn ở bên giường do vừa rồi lo lắng làm rơi, chậm rì rì nhìn xuống Giang Sương Hàn: "Nàng khẩn trương như vậy làm gì? Chúng ta ở cùng một chổ lâu như vậy, có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn thấy, lau người thì có làm sao?"
Giang Sương Hàn theo thời hắn nói suy nghĩ cũng cảm thấy thế, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lại hỏi một câu: "Không phải còn có Thu Cơ cùng Xuân Nga sao?"
"Hai người bọn họ biết làm cái gì? Lá gan lớn có chút như vậy, trông thấy máu liền luống cuống, làm sao có thể chăm sóc nàng được." Tiết Tẫn thuận miệng nói.
Giang Sương Hàn nhớ đến hôm nay hắn đút nước cho mình còn để nước rơi khắp nơi, đối với việc Tiết Tẫn ghét bỏ người khác chăm sóc nàng không tốt, trong lòng sâu sắc hoài nghi, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiết Tẫn, khiến hắn không xuống tay được.
"Được, lát nữa để ta kêu Thu Cơ vào lau mình giúp nàng." Tiết Tẫn thỏa hiệp nói.
"Vâng." Giang Sương Hàn cúi đầu lên tiếng.
Trong khoảng thời gian này Giang Sương Hàn mới phản ứng lại, mặc dù hai người bọn họ chung giường chung gối lâu như vậy, nhưng trên thực tế thời gian quan tâm đến đối phương ít càng thêm ít. Trừ lúc bọn họ ăn cơm, thời gian còn lại bọn họ đều vượt qua trên giường, hai người đối với việc này rất ăn nhịp với nhau, cơ hồ mỗi lần đều đắm chìm đến mức quên mình, nơi nào có thể được quan tâm như bây giờ.
Lúc nàng hôn mê có thể Tiết Tẫn đã giúp nàng lau người, lúc ấy hắn chỉ quan tâm đến vết thương của nàng mà thôi.
Bây giờ nàng nghĩ lại, hai người đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Sau khi Tiết Tẫn ra ngoài không bao lâu, Thu Cơ cùng Xuân Nga liền tiến vào, vành mắt hai người hồng hồng, giống như vừa mới khóc qua.
Mấy ngày nay, hai người bọn họ muốn vào phòng hầu hạ Giang Sương Hàn, nhưng ngại Tiết Tẫn ở đây, chỉ có thể ở bên ngoài hỗ trợ, bên trong phòng cũng không thể tiến vào được mấy lần.
Thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy biểu tình của bọn họ còn có chút ngoài ý muốn, nàng tự nhận bản thân cũng không có ban ân huệ gì đối với hai nha hoàn này, thậm chí đại đa số thời điểm, nàng chỉ tập trung vào chuyện của mình, không chú ý nhiều tới các nàng.
"Cô nương đến bây giờ mới tỉnh, dọa chúng nô tỳ sợ muốn chết." Thu Cơ vừa tiến đến liền nhỏ giọng nói.
"Cô nương yên tâm, đại nhân đã mạnh mẽ trừng trị thích khách, tất nhiên lần này hắn sẽ không chết một cách dễ dàng rồi. Mấy ngày nay vẫn là đại nhân canh giữ ở trong phòng, chúng ta không được tiến vào, đại nhân chưa từng chăm sóc ai, đại nhân thật sự coi trọng cô nương đó." Xuân Nga nói xong, miệng nhỏ ngăn không được, mãi cho đến khi Thu Cơ ở một bên kéo tay áo của nàng ta, lúc này mới ý thức được mình nói nhiều, lập tức ngừng lại.
Tiết Tẫn đi, mang đi Dạ Nguyện không an phận thỉnh thoảng mài răng ở bên giường nàng, lúc này đột nhiên nghe được Xuân Nga nói, Giang Sương Hàn chợt cảm thấy trong phòng nàng náo nhiệt hẳn lên.
Giang Sương Hàn nhìn nàng ta nở nụ cười: "Tướng quân thẩm vấn người kia, tra được cái gì rồi?"
"Nghe nói thẩm vấn ra thích khách là phủ Thái Phó phái tới, lúc này Thái Phó đã bị đưa đi thẩm tra, nếu thật sự điều tra ra, còn không biết định tội danh là gì." Thu Cơ thấp giọng nói, các nàng không hiểu rõ chuyện trên triều đình, chỉ biết, Thái Phó cũng là quan viên Thánh thượng coi trọng, lần này vừa xảy ra chuyện, đã được truyền đi nhanh chóng.
Giang Sương Hàn biết rõ trong đó nước sâu, ngón tay của nàng nắm lấy chăn mềm: "Vậy Thái Phó nói thế nào?"
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau một cái, biết phủ Thái Phó cùng Giang Sương Hàn từng có khúc mắc, vẫn là nói: "Thời điểm Thái Phó vừa bị mang đi hô to bản thân oan uổng, đối với hành động của đại nhân có chút oán giận, nói mình nhất định là bị Đại Tướng Quân trả thù hãm hại, dọc theo đường đi chửi ầm lên, nhìn rất bất nhã. Chỉ là sau khi vào Đình Úy không bao lâu đã một năm một mười thừa nhận toàn bộ, nửa câu oán giận cũng không có."
“Còn không phải sao, không nghĩ đến đường đường là Thái Phó đại nhân vậy mà lại giống như lưu manh chợ búa, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Xuân Nga đi theo chế giễu một câu.
Giang Sương Hàn nhớ tới bình độc mình không dùng kia, chỉ cảm thấy việc này đại khái không đơn giản như vậy.
Nàng trầm tư nhìn bên ngoài thật lâu, cuối cùng vẫn là nằm xuống, dứt khoát không nghĩ những thứ này, dù sao trong lúc bọn họ đang đánh cờ, nàng xen vào cũng không được cái gì.
Ban đêm Tiết Tẫn mới đến đây được, thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy hắn ánh mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn, Tiết Tẫn lại không coi là chuyện gì đáng kể, tự nhiên đi đến, xác nhận nàng đã uống thuốc liền đem mang theo thư án đặt ở một bên giá sách chuẩn bị xử lý chính vụ.
Giang Sương Hàn không ngủ được, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Tiết Tẫn ở bên kia.
Không biết là lần thứ mấy nhìn hắn, lại bị Tiết Tẫn bắt được ánh mắt, hắn cười một tiếng: "Nhìn cái gì vậy?"
"Ngài mỗi ngày đều phải xử lý nhiều sự vụ đến như vậy sao?" Giang Sương Hàn nhíu mày nhìn thấy trên bàn là hai xấp giấy thật dày, cảm thấy mình thật sự xem nhẹ mức độ vất vả của quan viên hiện giờ.
Nàng không thể tránh khỏi nhớ đến lúc Triệu Huyên Ngọc ở Nghi Thủy, hắn thường xuyên ở bên cạnh sông Nghi Thủy ngẩn người, hắn ở nơi đó không có mấy phần chính sự, thậm chí sổ con liên quan đến quân sự cũng không có bao nhiêu. Giang Sương Hàn giống như đột nhiên minh bạch hắn mỗi ngày nhìn xuống nước sông là suy nghĩ cái gì.
"Bình thường thật ra cũng không nhiều như vậy." Tiết Tẫn thuận miệng nói.
Giang Sương Hàn hiểu được, đây là tất cả mấy ngày nay tích góp lại.
Trên bàn nến đang cháy, cảnh vật lay động, bởi vì Giang Sương Hàn mấy ngày nay uống thuốc, mỗi ngày đều ngủ đặc biệt nhiều, chỉ cùng Tiết Tẫn nói mấy câu đã ngủ rồi. Thời điểm Tiết Tẫn xử lý xong chính vụ rồi trở lại bên giường, nàng đã nằm nghiêng về phía hắn mà ngủ say.
Tiết Tẫn cúi đầu nhìn nàng trong chốt lát, không nhanh không chậm mới cởi y phục lên giường, tránh vết thương của Giang Sương Hàn ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ.
Edit- Beta: Team May
Giang Sương Hàn hôn mê hai ngày trọn vẹn mới tỉnh lại, trong hai ngày này ác mộng cứ quấn thân, trong mộng nàng mơ thấy mình vẫn còn bị nhốt ở Nghi Thủy.
Khi từ trong mộng tỉnh lại, Giang Sương Hàn mới nhìn thấy người ngủ bên cạnh giường mình, chính là gương mặt xuất hiện vô số lần trong mơ. Nhưng lần này, nàng bảo vệ hắn.
Mặc dù Tiết Tẫn đang ngủ nhưng vẫn rất cảnh giác, hắn thẳng người dậy đối diện với ánh mắt ôn nhu của Giang Sương Hàn, sau đó cong cong mặt mày: "Tỉnh, muốn uống nước sao? Có đói bụng không?"
Giang Sương Hàn nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ gật đầu.
Trước tiên Tiết Tẫn tìm nước cho nàng uống, lúc đưa nước cho Giang Sương Hàn, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, dường như cảm thấy nàng vẫn quá mức tái nhợt, vốn dĩ muốn đưa nước trà lại ngừng bước chân, vòng lại trước mặt nàng.
Giang Sương Hàn không hiểu nhìn về phía hắn, đã thấy Tiết Tẫn cầm cái thìa bộ dạng muốn đút nàng: "Nàng vừa tỉnh lại, đừng trực tiếp đi xuống.”
Giang Sương Hàn bị thái độ đột nhiên cẩn thận của hắn làm sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, ý đồ tự mình uống, kết quả tay còn chưa có vươn ra liền bị Tiết Tẫn ngăn lại.
Tiết Tẫn cường thế mà đem tay nàng đè trở về, Giang Sương Hàn bị ép tiếp nhận ý tốt của hắn. Cho uống nước trong chốc lát, Tiết Tẫn dường như cũng phát hiện mình không biết cách phục vụ người khác, bởi vì môi Giang Sương Hàn khô nứt, hắn chỉ có thể một chút một chút cho nàng uống, cứ như vậy, Giang Sương Hàn không uống được bao nhiêu nước, ngược lại đổ ra ngoài không ít.
Mấy lần sau, Giang Sương Hàn rốt cục nhịn không được chế nhạo liếc nhìn Tiết Tẫn một cái.
Tiết Tẫn chú ý tới ánh mắt của nàng, người này bây giờ mà còn có tâm tư cười nhạo mình, hắn giống như trả thù, trực tiếp buông thìa xuống, bưng cái chén tự mình uống một ngụm nước.
Ngay lúc Giang Sương Hàn chưa không kịp phản ứng, liền ngăn chặn miệng của nàng.
Giang Sương Hàn trực tiếp ngây ngẩn cả người, nàng vô ý thức muốn đẩy người ra, phát hiện khí lực trên người có hạn, bị Tiết Tẫn mạnh mẽ cho uống nước. Ở khoảng cách gần, lúc này Giang Sương Hàn mới chú ý tới trong tơ máu trong mắt Tiết Tẫn, thần sắc hắn nhìn cũng không tốt lắm.
Phát hiện này phân tán đi lực chú ý của Giang Sương Hàn, nàng đợi Tiết Tẫn rời đi, mới hỏi: "Tướng quân một mực ở đây canh giữ bên cạnh thiếp?"
Hỏi xong, tự mình cũng thấy không thể tin được. Nghĩ như thế nào đều cảm thấy cái này không giống như chuyện Tiết Tẫn có thể làm.
Bản thân Tiết Tẫn giống như cũng không tình nguyện thừa nhận điểm ấy, ánh mắt hướng một bên nhìn nhìn, không trả lời Giang Sương Hàn, phản ứng lại, kịp thời
ngược lại là kịp phản ứng giáo huấn nàng: "Nàng làm sao dám? Gặp phải loại chuyện này nên ngoan ngoãn trốn ở phía sau ta, đã hiểu chưa?"
Giang Sương Hàn nhìn hắn nhưng nói chuyện. Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc trong mộng hình như cũng từng nói qua mấy lời này, nhưng khi thanh tỉnh đối Tiết Tẫn nàng lại nói không được.
Tiết Tẫn nhìn ánh mắt của nàng, cảm thấy trong đôi mắt trong veo như nước kia cũng giống hắn không nói được, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt: "Thôi, lần này người làm tổn thương nàng ta đã xử lý, sau này đã có ta ở đây, sẽ không để người nào khiến nàng bị thương."
"Sương Hàn." Tiết Tẫn gọi Giang Sương Hàn một tiếng.
Giang Sương Hàn chưa kịp phản ứng, Tiết Tẫn chưa từng gọi nàng như vậy, ngay lập tức nàng nhìn chằm chằm Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn tựa như cũng hiểu cái tên này kêu không được tự nhiên, suy nghĩ một hồi đổi cái tên càng không được tự nhiên hơn: "A Hàn."
Còn Giang Sương Hàn ánh mắt đã trở nên chấn động.
"Làm sao? Có người từng gọi nàng như vậy?" Tiết Tẫn thuận miệng hỏi.
"Ừm." Giang Sương Hàn cứng nhắc đáp lại hắn một chữ.
Tiết Tẫn nghe được lông mày nhướng lên, rõ ràng chỉ là không thể độc chiếm một cái tên thôi, thế nhưng sau khi hắn nghe Giang Sương Hàn “ừm” một tiếng, không hiểu sao trong lòng có chút bực bội. Giống như thứ gì của mình bị người khác đoạt mất vậy.
"A Hàn, sau này sẽ là ta gọi." Tiết Tẫn áp chế xuống một chút không vui, cứng rắn tuyên bố.
Giang Sương Hàn ngừng trong chốc lát, vẫn là lên tiếng.
Tiết Tẫn thấy nàng phản ứng lại, thở dài một hơi, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, ra ngoài gọi người đưa cơm tới đây cho nàng.
Giang Sương Hàn dùng cơm uống thuốc xong vừa nằm xuống nghỉ một lát, chờ lúc tỉnh lại bên tai chính là thanh âm ồn ào của Trì Sơn: "Lần này ta xem như biết vì sao nàng gặp được Triệu Phù Khanh cũng không tức giận, đây là yêu ngươi yêu đến tận xương tủy."
Nàng chỉ nghe duy nhất một câu này, không biết Trì Sơn bị Tiết Tẫn cảnh cáo hay là thế nào, mà Giang Sương Hàn không hề nghe được âm thanh nào nữa.
Nàng trì hoãn trong chốc lát, lúc triệt để tỉnh lại, thời điểm lần thứ hai mở mắt, bên trong phòng chỉ còn một mình Tiết Tẫn. Giang Sương Hàn nghĩ một hồi, mới hỏi: "Trong lúc ngủ giống như nghe thấy thanh âm của Trì Sơn, hắn đúng là có tới phải không?."
Tiết Tẫn nhìn nàng một cái, giúp nàng đặt gối dựa lưng: "Có đến, đến tặng nàng một chút thuốc bổ, nàng ngủ mà lỗ tai còn rất nhạy cảm." Hắn vừa nói vừa hừ cười một tiếng, "Nàng cần thuốc bổ gì mà trong phủ không có, huống chi hắn đưa tới tất cả đều là đại bổ, ta hỏi qua đại phu, thân thể của nàng dùng không được, đừng nói hiện tại không dùng được, chính là lúc thân thể tốt cũng dùng không được."
"À." Giang Sương Hàn trầm thấp lên tiếng.
Một lát sau nàng lại nghĩ tới đến cái gì, nhìn về Tiết Tẫn đang bận rộn ở một bên, có chút không thể tin: "Đừng nói tướng phân ăn phải giấm chua chứ?"
Tiết Tẫn giống như bị đâm trúng tâm sự, giương mắt liếc nhìn Giang Sương Hàn một cái, nàng lập tức không dám trêu ghẹo hắn nữa, bản thân nằm ở bên giường cười trong chốc lát.
Sau khi cười xong lại còn cảm thấy Tiết Tẫn có chút thái quá, vặn mình lại cười đến mức có chút chút đau ngực nói: "Tướng quân cùng Trì Sơn không phải là huynh đệ tốt hay sao? Hơn nữa hắn chính là dáng vẻ không thông suốt, lần này đến thăm thiếp cũng là bởi vì quan hệ với tướng quân, sao cái này tướng quân cũng ăn dấm được cơ chứ."
Trên tay Tiết Tẫn cầm một chiếc khăn đã thấm nước, đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn Giang Sương Hàn cười, đợi nàng nói dứt lời mới giống như không có cái gì phát sinh, nói: "Cười xong rồi? Cười xong liền cởi y phục, ta lau người cho nàng."
"A?" Giang Sương Hàn cười không nổi.
Giang Sương Hàn nhìn bộ dạng Tiết Tẫn thuần thục cầm khăn, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục trên người mình, nháy mắt nghĩ đến cái gì.
m thanh nàng có chút run lên: "Ngài, ngài giúp thiếp lau thân thể?"
Tiết Tẫn nhìn vàng tai trắng muốt của Giang Sương Hàn phút chốc liền trở nên ướt át đỏ như máu, vô thức liếm liếm môi, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Hắn không trả lời, trong nháy mắt Giang Sương Hàn biết được đáp án. Mắt thấy giờ phút này Tiết Tẫn cầm khăn đi về phía mình, Giang Sương Hàn theo bản năng lui về sau, động tác này vừa lúc động đến vết thương phía sau lưng, đau đến mức Giang Sương Hàn sắc mặt trắng bệch, đổ một thân mồ hôi cảm giác lung lay sắp ngã.
Tiết Tẫn lập tức tiến lên đem người đỡ lấy, cũng không trêu chọc nàng nữa, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Giang Sương Hàn một lần nữa mới hỏi: "Còn đau không? Không phải vết thương lại rướm máu chứ? Ta cho người gọi thái y đến."
"Không có việc gì, không cần giày vò đại phu đâu." Giang Sương Hàn đau đến mức hơi thở có chút suy yếu, gọi Tiết Tẫn lại.
Tiết Tẫn nhặt khăn ở bên giường do vừa rồi lo lắng làm rơi, chậm rì rì nhìn xuống Giang Sương Hàn: "Nàng khẩn trương như vậy làm gì? Chúng ta ở cùng một chổ lâu như vậy, có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn thấy, lau người thì có làm sao?"
Giang Sương Hàn theo thời hắn nói suy nghĩ cũng cảm thấy thế, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lại hỏi một câu: "Không phải còn có Thu Cơ cùng Xuân Nga sao?"
"Hai người bọn họ biết làm cái gì? Lá gan lớn có chút như vậy, trông thấy máu liền luống cuống, làm sao có thể chăm sóc nàng được." Tiết Tẫn thuận miệng nói.
Giang Sương Hàn nhớ đến hôm nay hắn đút nước cho mình còn để nước rơi khắp nơi, đối với việc Tiết Tẫn ghét bỏ người khác chăm sóc nàng không tốt, trong lòng sâu sắc hoài nghi, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiết Tẫn, khiến hắn không xuống tay được.
"Được, lát nữa để ta kêu Thu Cơ vào lau mình giúp nàng." Tiết Tẫn thỏa hiệp nói.
"Vâng." Giang Sương Hàn cúi đầu lên tiếng.
Trong khoảng thời gian này Giang Sương Hàn mới phản ứng lại, mặc dù hai người bọn họ chung giường chung gối lâu như vậy, nhưng trên thực tế thời gian quan tâm đến đối phương ít càng thêm ít. Trừ lúc bọn họ ăn cơm, thời gian còn lại bọn họ đều vượt qua trên giường, hai người đối với việc này rất ăn nhịp với nhau, cơ hồ mỗi lần đều đắm chìm đến mức quên mình, nơi nào có thể được quan tâm như bây giờ.
Lúc nàng hôn mê có thể Tiết Tẫn đã giúp nàng lau người, lúc ấy hắn chỉ quan tâm đến vết thương của nàng mà thôi.
Bây giờ nàng nghĩ lại, hai người đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Sau khi Tiết Tẫn ra ngoài không bao lâu, Thu Cơ cùng Xuân Nga liền tiến vào, vành mắt hai người hồng hồng, giống như vừa mới khóc qua.
Mấy ngày nay, hai người bọn họ muốn vào phòng hầu hạ Giang Sương Hàn, nhưng ngại Tiết Tẫn ở đây, chỉ có thể ở bên ngoài hỗ trợ, bên trong phòng cũng không thể tiến vào được mấy lần.
Thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy biểu tình của bọn họ còn có chút ngoài ý muốn, nàng tự nhận bản thân cũng không có ban ân huệ gì đối với hai nha hoàn này, thậm chí đại đa số thời điểm, nàng chỉ tập trung vào chuyện của mình, không chú ý nhiều tới các nàng.
"Cô nương đến bây giờ mới tỉnh, dọa chúng nô tỳ sợ muốn chết." Thu Cơ vừa tiến đến liền nhỏ giọng nói.
"Cô nương yên tâm, đại nhân đã mạnh mẽ trừng trị thích khách, tất nhiên lần này hắn sẽ không chết một cách dễ dàng rồi. Mấy ngày nay vẫn là đại nhân canh giữ ở trong phòng, chúng ta không được tiến vào, đại nhân chưa từng chăm sóc ai, đại nhân thật sự coi trọng cô nương đó." Xuân Nga nói xong, miệng nhỏ ngăn không được, mãi cho đến khi Thu Cơ ở một bên kéo tay áo của nàng ta, lúc này mới ý thức được mình nói nhiều, lập tức ngừng lại.
Tiết Tẫn đi, mang đi Dạ Nguyện không an phận thỉnh thoảng mài răng ở bên giường nàng, lúc này đột nhiên nghe được Xuân Nga nói, Giang Sương Hàn chợt cảm thấy trong phòng nàng náo nhiệt hẳn lên.
Giang Sương Hàn nhìn nàng ta nở nụ cười: "Tướng quân thẩm vấn người kia, tra được cái gì rồi?"
"Nghe nói thẩm vấn ra thích khách là phủ Thái Phó phái tới, lúc này Thái Phó đã bị đưa đi thẩm tra, nếu thật sự điều tra ra, còn không biết định tội danh là gì." Thu Cơ thấp giọng nói, các nàng không hiểu rõ chuyện trên triều đình, chỉ biết, Thái Phó cũng là quan viên Thánh thượng coi trọng, lần này vừa xảy ra chuyện, đã được truyền đi nhanh chóng.
Giang Sương Hàn biết rõ trong đó nước sâu, ngón tay của nàng nắm lấy chăn mềm: "Vậy Thái Phó nói thế nào?"
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau một cái, biết phủ Thái Phó cùng Giang Sương Hàn từng có khúc mắc, vẫn là nói: "Thời điểm Thái Phó vừa bị mang đi hô to bản thân oan uổng, đối với hành động của đại nhân có chút oán giận, nói mình nhất định là bị Đại Tướng Quân trả thù hãm hại, dọc theo đường đi chửi ầm lên, nhìn rất bất nhã. Chỉ là sau khi vào Đình Úy không bao lâu đã một năm một mười thừa nhận toàn bộ, nửa câu oán giận cũng không có."
“Còn không phải sao, không nghĩ đến đường đường là Thái Phó đại nhân vậy mà lại giống như lưu manh chợ búa, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Xuân Nga đi theo chế giễu một câu.
Giang Sương Hàn nhớ tới bình độc mình không dùng kia, chỉ cảm thấy việc này đại khái không đơn giản như vậy.
Nàng trầm tư nhìn bên ngoài thật lâu, cuối cùng vẫn là nằm xuống, dứt khoát không nghĩ những thứ này, dù sao trong lúc bọn họ đang đánh cờ, nàng xen vào cũng không được cái gì.
Ban đêm Tiết Tẫn mới đến đây được, thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy hắn ánh mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn, Tiết Tẫn lại không coi là chuyện gì đáng kể, tự nhiên đi đến, xác nhận nàng đã uống thuốc liền đem mang theo thư án đặt ở một bên giá sách chuẩn bị xử lý chính vụ.
Giang Sương Hàn không ngủ được, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Tiết Tẫn ở bên kia.
Không biết là lần thứ mấy nhìn hắn, lại bị Tiết Tẫn bắt được ánh mắt, hắn cười một tiếng: "Nhìn cái gì vậy?"
"Ngài mỗi ngày đều phải xử lý nhiều sự vụ đến như vậy sao?" Giang Sương Hàn nhíu mày nhìn thấy trên bàn là hai xấp giấy thật dày, cảm thấy mình thật sự xem nhẹ mức độ vất vả của quan viên hiện giờ.
Nàng không thể tránh khỏi nhớ đến lúc Triệu Huyên Ngọc ở Nghi Thủy, hắn thường xuyên ở bên cạnh sông Nghi Thủy ngẩn người, hắn ở nơi đó không có mấy phần chính sự, thậm chí sổ con liên quan đến quân sự cũng không có bao nhiêu. Giang Sương Hàn giống như đột nhiên minh bạch hắn mỗi ngày nhìn xuống nước sông là suy nghĩ cái gì.
"Bình thường thật ra cũng không nhiều như vậy." Tiết Tẫn thuận miệng nói.
Giang Sương Hàn hiểu được, đây là tất cả mấy ngày nay tích góp lại.
Trên bàn nến đang cháy, cảnh vật lay động, bởi vì Giang Sương Hàn mấy ngày nay uống thuốc, mỗi ngày đều ngủ đặc biệt nhiều, chỉ cùng Tiết Tẫn nói mấy câu đã ngủ rồi. Thời điểm Tiết Tẫn xử lý xong chính vụ rồi trở lại bên giường, nàng đã nằm nghiêng về phía hắn mà ngủ say.
Tiết Tẫn cúi đầu nhìn nàng trong chốt lát, không nhanh không chậm mới cởi y phục lên giường, tránh vết thương của Giang Sương Hàn ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.