Chương 45
Thư Trì Ý
21/01/2023
Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor: Team May
Cũng không trách Giang Sương Hàn suy nghĩ nhiều, thực sự là lần trước Tiết Tẫn trước khi rời đi biểu hiện quá mức tức giận, Giang Sương Hàn hoài nghi cả đời này của Tiết Tẫn chưa từng có người nào dám đùa giỡn hắn như thế, cho nên trong lòng hắn dù có lòng mang oán hận với mình, Giang Sương Hàn cũng không có chút bất ngờ nào.
Nàng mở tờ giấy được đưa tới ra, bên trong cũng chỉ có một câu: Muốn biết chân tướng ở Nghi Thủy, quay về phủ Đại tướng quân.
Thời điểm Giang Sương Hàn trông thấy tờ giấy này, liền hiểu rõ lần này Tiết Tẫn thật sự là đã biết tất cả mọi chuyện. Hắn không chỉ biết nàng bởi vì diện mạo của hắn mà lưu lại bên cạnh hắn, còn biết nàng đến giờ còn ở lại, chính là vì chờ cái chân tướng này.
Trên tờ giấy dính máu, đây không phải đơn thuần nói cho Giang Sương Hàn biết nếu nàng không đến phủ Đại tướng quân hắn sẽ không tra chuyện ở Nghi Thủy, mà là còn uy hiếp nàng, nếu không đi, Du Hoằng Khoát nhân vật mấu chốt này sẽ mất mạng.
Giang Sương Hàn cầm tờ giấy nhìn mấy lần, trong lúc nhất thời có hơi không xác định được chữ phía trên có phải chữ của Tiết Tẫn viết hay không.
Thời gian nàng và Tiết Tẫn ở chung cũng không ngắn, đa số thời gian đều là Giang Sương Hàn lựa ý hùa theo Tiết Tẫn, cũng đã thấy qua hắn cắm cúi làm việc công mấy lần. Chỉ là bây giờ nhớ lại, quang cảnh lúc ấy là gì nàng không nhớ rõ, càng không cần nói rốt cuộc chữ của Tiết Tẫn là như thế nào.
Một tờ giấy vô cùng đơn giản, một câu, nhìn không đoán ra cảm xúc của Tiết Tẫn là như thế nào.
Giang Sương Hàn dự định chính là đem nó gác lại trước.
Cùng một thời gian, bên trong Tường Hòa Cung.
Thái Phi trên tay cầm tràng hạt bỗng nhiên dừng lại, biến sắc: "Ngươi nói cái gì?"
Lan Nhược có chút không dám đối diện với ánh mắt của Du Thái Phi: "Đại Tướng Quân trực tiếp giam giữ Du đại nhân, chuyện này huyên náo rất lớn, Tể tướng cũng đã biết nhưng chưa có động tĩnh gì."
"Ai Gia biết hắn luôn luôn ngang bướng, cứ tưởng chuyện hôm nay đến bước này, hắn hẳn là sẽ có chừng mực." Thái Phi cau mày, đột nhiên nhắm hai mắt lại, "Thôi, dù sao thời cuộc đã định, bên ngoài đối với Đại Tướng Quân cũng chưa từng có một câu nói dễ nghe, Ai Gia đã sớm quen rồi."
Từ trong lời nói của Thái Phi thấy tràn đầy sự bất đắc dĩ, lại lần đầu cảm nhận được tâm tình khác lạ của Thái Phi, người lại nhớ tới Lâm Trạch Vương.
"Tể tướng bên kia không có động tĩnh gì?" Thái Phi trực tiếp đứng dậy, đem phật châu để ở một bên, lại hỏi.
"Vâng, người truyền tin nói, thời điểm Tể tướng nghe được tin tức trực tiếp quăng vỡ chén, thế nhưng chẳng được bao lâu lại giống như cái gì cũng không xảy ra, sai người dưới." Lan Nhược nháy mắt, không hiểu nhìn Thái Phi.
"Vẫn là nguyên nhân ở lão tướng quân." Thái Phi cảm thán một câu, "Từ giờ trở đi, nhìn chằm chằm động tĩnh của phủ Đại tướng quân, không thể để cho hắn làm ra chuyện khác người."
Trong lòng Lan Nhược nói còn có cái gì so với chuyện này khác người hơn chứ, chạm với ánh mắt mỏi mệt của Thái Phi, chỉ trầm thấp đáp ứng.
Nàng ta vốn dĩ đã quay người đi, lại quay người trở về: "Thái Phi, vì sao không trực tiếp nói cho Đại Tướng Quân biết chứ? Thái Phi cũng biết, Đại Tướng Quân bất quá ngài chỉ giở tính trêu đùa, cái gì nhẹ cái gì nặng, Đại Tướng Quân không phải không biết."
Thái Phi lúc này không có tâm tình nghe lời này của nàng ta, chỉ thở dài nói: " Nếu đơn giản hắn có thể nghe lời như vậy, Ai Gia cần gì phải phí sức quanh co."
Lan Nhược luôn cảm giác mình đã hiểu rõ ý tứ của Thái Phi, lại giống như không hiểu rõ, nhưng nàng ta không dám hỏi nữa.
Giang Sương Hàn lại một lần nữa nhìn thấy Lan Nhược, lần này các nàng đã không để ý tới chuyện Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào, Giang Sương Hàn không nhắc tới chuyện tờ giấy Tiết Tẫn cho người đưa tới, chỉ đơn giản thám thính một chút tình huống bên chỗ Thái Phi, biết được người cũng là bất lực mới bảo mình xuất cung.
Lan Nhược không biết tính toán của Thái Phi là như thế nào, chỉ dựa theo phân phó của người mà nói: "Nếu như cô nương muốn xuất cung, buổi tối hôm nay, Thái Phi có thể phái người giúp cô nương."
"Được." Giang Sương Hàn nhẹ gật đầu.
Tờ giấy Tiết Tẫn đưa tới còn giấu ở trong tay áo nàng. Thật ra nàng không nên đi, nàng biết rõ bây giờ Tiết Tẫn hận mình bấy nhiêu, cũng không biết chừng sau khi đến phủ Đại tướng quân có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp chết nàng.
Nếu như manh mối Du Hoằng Khoát này chưa từng xuất hiện ở trước mặt Giang Sương Hàn, có lẽ nàng sẽ có thể mặc kệ.
Nhưng bây giờ, chân tướng đã ở chỗ này, muốn Giang Sương Hàn từ bỏ, nàng làm không được.
Một mạng của Triệu Huyên Ngọc là chết oan, là mạng của sáu vạn binh Lâm Trạch. Giang Sương Hàn được Triệu Huyên Ngọc nhặt về một cái mạng, cho nàng cuộc sống khác. Lần này nếu không đi, chính nàng cũng sẽ tự coi thường mình.
Sau khi cùng Lan Nhược bàn xong thời gian, Giang Sương Hàn liền giả bộ giống như chuyện gì cũng không biết.
Đợi đến đêm, bên ngoài có người đến gõ cửa, nói là Thái Phi thưởng một chút thức ăn. Mấy ngày nay gần cuối năm,vốn các nơi trong cung ban thưởng nhiều, chỉ là Hướng thanh điện cũng không được mấy phần, Thái Phi luôn luôn đối xử khoan dung với mọi người, lúc này ban thưởng đến cũng là bình thường.
Giang Sương Hàn mở cửa, Lan Nhược mang theo hai cung nhân cùng nhau tiến vào, sau khi tiến vào gian phòng, đóng kỹ cửa sổ liền để Giang Sương Hàn với một người trong đó đổi y phục.
Giang Sương Hàn cấp tốc đổi xong, đi theo sau lưng Lan Nhược rời đi.
Thời điểm thành công ra khỏi cửa lớn của Hướng thanh điện, mọi người đều thở phào một hơi.
Mấy ngày nay cho dù là ban đêm, trong hoàng cung vẫn có bước chân đi lại, Giang Sương Hàn không dám ngẩng đầu, luôn luôn cúi đầu đi theo sau lưng Lan Nhược. Trên đường có gặp vài người hành lễ với Lan Nhược, Giang Sương Hàn cũng giống như người bên cạnh, không lên tiếng.
Ngay ở trên đường xuyên qua vườn hoa, đối diện nơi xa có một loạt cung nhân mang theo đèn đi về phía bên này, các nàng không kịp tránh, chỉ có thể lui lại hành lễ.
Giang Sương Hàn đứng ở phía sau cùng hai người kia, trong đêm yên tĩnh, nàng nghe thấy âm thanh gió lạnh thổi qua nhánh cây, nhưng không thấy Ngự Liễn kia tiếp tục đi.
Lan Nhược đứng tại chỗ lên tiếng hành lễ đầu tiên, Giang Sương Hàn cùng một cung nhân khác đều không nói lời nào.
"Lan Nhược cô cô phụng lệnh của Thái Phi đến các cung phân phát ban thưởng sao?" Là giọng của Tân Quý Phi.
"Hồi quý phi Nương Nương, đúng vậy." Lan Nhược cũng không biết Tân Quý Phi ngày thường không thích nói chuyện với người khác nhất tại sao lại đột nhiên nói chuyện với mình, chỉ hi vọng nàng ấy không phát hiện ra Giang Sương Hàn ở sau lưng.
"Hôm nay mới nhận được vải gấm mà Thái Phi đưa tới, vừa đúng lúc, ngươi dẫn đường cho ta tới Tường Hòa Cung thỉnh an Thái Phi."
Giọng của Tân Quý Phi mang theo một loại lười biếng, lời nói này nghĩ là tùy ý nhưng lời nói bên trong lại mang theo một loại chân thật đáng tin. Giang Sương Hàn toàn bộ hành trình đều không dám ngẩng đầu, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt sắc bén kia chính là đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Hồi lâu Lan Nhược không nói gì, thời điểm này là tháng chạp, nàng ta đứng ở trên đường lát đá, mồ hôi như muốn nhỏ xuống.
Đột nhiên nghe người bên trên Ngự Liễn cười lên tiếng: "Bản Cung nói đùa với ngươi thôi, Bản Cung lúc này muốn dùng bữa tối cùng bệ hạ, chuyện tạ ơn vẫn là để ngày mai đi."
Lan Nhược thở dài một hơi: "Cung tiễn quý phi Nương Nương."
Mãi cho đến khi Ngự Liễn rời đi thật lâu, Giang Sương Hàn mới cảm thấy ánh mắt kia mới rời khỏi.
Lan Nhược cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tân Quý Phi hôm nay sao đột nhiên lại nói đùa với người khác."
Giang Sương Hàn không hề thả lỏng một hơi, nàng nhìn ngự liễn càng chạy càng xa, tâm cũng chìm xuống theo. Khẳng định là Tân Quý Phi đã nhìn thấy nàng, về phần tại sao không vạch trần, thì phải xem nàng ấy rốt cuộc nghĩ gì.
Đến nay nàng vẫn không biết Tân Quý Phi luôn thân thiết với mình là vì cái gì, Tân Tự hiển nhiên không phải cần tìm người làm đồng minh với mình ở hậu cung, một mình nàng ấy có thể vinh sủng hậu cung.
Ban đêm Giang Sương Hàn đợi ở trong Tường Hòa Cung, sáng sớm ngày thứ hai liền theo cung nhân Tường Hòa Cung cùng nhau ra ngoài mua đồ, người trong cung biết mặt nàng cũng không có nhiều người, trừ chuyện đêm qua đúng lúc gặp được Tân Quý Phi, thì việc nàng xuất cung rất thuận lợi.
Từ hoàng cung đến phủ Đại tướng quân khoảng cách cũng không phải xa, Giang Sương Hàn đi trên đường hoàn toàn đều là trạng thái xuất thần, một bên cung nhân đưa nàng ra cũng không dám nói chuyện nhiều với nàng.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy tấm biển phủ Đại tướng quân, vậy mà Giang Sương Hàn không hiểu sao lại có một loại cảm giác vận mệnh trêu người.
Lúc trước vừa tới Hướng thanh điện, Giang Sương Hàn cho là mình sẽ không còn đến nơi này nữa. Nhất là sau khi nói chuyện với Tiết Tẫn, thì nàng không có ý định trở về, kết quả ngắn ngủi mấy tháng, nàng liền đứng ở trước cổng phủ Đại tướng quân, còn là tự mình trở về.
Giang Sương Hàn không đứng ở cổng lâu, thì bị thị vệ canh cổng gọi lại: "Người nào?"
Thấy Giang Sương Hàn ở trước cửa ra vào đứng lại lâu, nàng đi lên trước hai bước: "Làm phiền thông báo một tiếng cho Đại Tướng Quân...."
"Hóa ra là cô nương trở về!" Thị vệ đi đến trước mặt đột nhiên ngạc nhiên hô một tiếng.
Giang Sương Hàn sững sờ, lời vốn muốn nói cũng quên.
"Nhanh đi nói cho quản gia, Sương Hàn cô nương trở về." Thị vệ nói vào bên trong một câu, ánh mắt thành khẩn, Giang Sương Hàn còn cho là lúc trước mình với bọn hắn có quan hệ quen thuộc, hắn ta nói xong lại nhìn về phía Giang Sương Hàn, "Cô nương mời vào trong, Đại Tướng Quân đã chờ cô nương rất lâu."
Từ trước đến nay Giang Sương Hàn ở phủ Đại tướng quân, cũng không phải ngày ngày đều đợi ở trong phủ, thêm nữa lúc trước thường xuyên tới Quảng Ngọc Lâu, cho nên thị vệ canh cổng nhìn nàng quen mắt cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Về phần Tiết Tẫn đã sớm xác định Giang Sương Hàn sẽ đến, Giang Sương Hàn cũng không nghĩ nhiều, Tiết Tẫn đã có thể đưa tờ giấy kia đến, cũng chính là biết chuyện này đối với Giang Sương Hàn rất quan trọng.
Giang Sương Hàn đi theo vào bên trong, luôn cảm thấy mấy tháng rời đi người cảnh vật trong phủ rất vội vàng, có lẽ là thời điểm đông đến, không hiểu được có chút bầu không khí nghiêm nghị.
Giang Sương Hàn ở trên đường cũng không nhìn nhiều, bước nhanh về phía chỗ của Tiết Tẫn, đang đi ở trên hành lang, gặp được quản gia vội vã đi về phía bên này: "Cô nương trở về, Đại Tướng Quân bây giờ không có ở chính sảnh, đang ở Tây viện."
Bước chân Giang Sương Hàn dừng lại, cũng không nói thêm gì, đi tiếp theo quản gia từng bước về phía trước.
Phùng Quản Gia một đường cái gì cũng không nhiều lời, chỉ đem Giang Sương Hàn đưa đến bên ngoài viện lúc trước của nàng, liền dừng bước, để Giang Sương Hàn một mình đi vào.
Giang Sương Hàn không chần chờ lâu, liền đi vào.
Một đường đi đến Tây viện luôn rất yên tĩnh, nàng nhìn bao quát trong sân, từ cổng đi vào đến vị trí chính phòng, trên đường đi lại không gặp được mấy người,lúc đẩy cửa, không hiểu sao Giang Sương Hàn vẫn khẩn trương chớp mắt một cái.
Trong phòng bố trí giống như lúc trước nàng còn ở đây, có lẽ là thời tiết âm u, bên trong nhìn tối tăm mờ mịt, giống như mắt bị kéo rèm, trong phòng hun hương, mùi hương không giống loại lúc trước nàng dùng. Lúc này bên trong không có người, chỉ có Dạ Nguyệt đang chần chừ bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng cửa vừa vặn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt xanh lục lẳng lặng nhìn về phía nàng, chân trước đã không còn kiên nhẫn mà cào cào trên mặt đất, phát ra âm thanh không kiên nhẫn. Mặc dù Giang Sương Hàn từng có kinh nghiệm trực diện với sói, nhưng cũng không hiểu rõ ngụ ý trong mỗi một động tác của bọn nó, chỉ lập tức ở nguyên chỗ lẳng lặng mà nhìn Dạ Nguyệt, không hề động.
Sau khi xác định Dạ Nguyệt không có ý đồ công kích mình, Giang Sương Hàn mới tiến lên một bước.
Chẳng qua một bước này nàng chưa kịp giẫm trên mặt đất, thì bị người nào đó từ bên cạnh trực tiếp bế lên.
Giang Sương Hàn còn chưa kịp phản ứng, hơi thở mang theo mùi rượu quen thuộc liền chui vào bên trong hơi thở của nàng, nàng không đẩy được người nào đó ra, bị hắn ôm trong ngực nhìn chăm chú, môi bị cắn, Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy Tiết Tẫn đã mất đi lý trí.
Hắn dùng sức hôn, nàng cắn hắn cũng dùng sức, thời điểm mùi máu tươi lan tràn, hai người còn chưa rời khỏi nhau, giống như là diễn tập một trận cửu biệt trùng phùng, chỉ là Giang Sương Hàn bị ép buộc, ngay cả chuẩn bị cũng không có.
Giang Sương Hàn đưa tay tát lên mặt Tiết Tẫn, cái tát này vang vội trong căn phòng tĩnh lặng, vô cùng rõ ràng.
Cũng làm cho hai người tỉnh táo lại.
Editor: Team May
Cũng không trách Giang Sương Hàn suy nghĩ nhiều, thực sự là lần trước Tiết Tẫn trước khi rời đi biểu hiện quá mức tức giận, Giang Sương Hàn hoài nghi cả đời này của Tiết Tẫn chưa từng có người nào dám đùa giỡn hắn như thế, cho nên trong lòng hắn dù có lòng mang oán hận với mình, Giang Sương Hàn cũng không có chút bất ngờ nào.
Nàng mở tờ giấy được đưa tới ra, bên trong cũng chỉ có một câu: Muốn biết chân tướng ở Nghi Thủy, quay về phủ Đại tướng quân.
Thời điểm Giang Sương Hàn trông thấy tờ giấy này, liền hiểu rõ lần này Tiết Tẫn thật sự là đã biết tất cả mọi chuyện. Hắn không chỉ biết nàng bởi vì diện mạo của hắn mà lưu lại bên cạnh hắn, còn biết nàng đến giờ còn ở lại, chính là vì chờ cái chân tướng này.
Trên tờ giấy dính máu, đây không phải đơn thuần nói cho Giang Sương Hàn biết nếu nàng không đến phủ Đại tướng quân hắn sẽ không tra chuyện ở Nghi Thủy, mà là còn uy hiếp nàng, nếu không đi, Du Hoằng Khoát nhân vật mấu chốt này sẽ mất mạng.
Giang Sương Hàn cầm tờ giấy nhìn mấy lần, trong lúc nhất thời có hơi không xác định được chữ phía trên có phải chữ của Tiết Tẫn viết hay không.
Thời gian nàng và Tiết Tẫn ở chung cũng không ngắn, đa số thời gian đều là Giang Sương Hàn lựa ý hùa theo Tiết Tẫn, cũng đã thấy qua hắn cắm cúi làm việc công mấy lần. Chỉ là bây giờ nhớ lại, quang cảnh lúc ấy là gì nàng không nhớ rõ, càng không cần nói rốt cuộc chữ của Tiết Tẫn là như thế nào.
Một tờ giấy vô cùng đơn giản, một câu, nhìn không đoán ra cảm xúc của Tiết Tẫn là như thế nào.
Giang Sương Hàn dự định chính là đem nó gác lại trước.
Cùng một thời gian, bên trong Tường Hòa Cung.
Thái Phi trên tay cầm tràng hạt bỗng nhiên dừng lại, biến sắc: "Ngươi nói cái gì?"
Lan Nhược có chút không dám đối diện với ánh mắt của Du Thái Phi: "Đại Tướng Quân trực tiếp giam giữ Du đại nhân, chuyện này huyên náo rất lớn, Tể tướng cũng đã biết nhưng chưa có động tĩnh gì."
"Ai Gia biết hắn luôn luôn ngang bướng, cứ tưởng chuyện hôm nay đến bước này, hắn hẳn là sẽ có chừng mực." Thái Phi cau mày, đột nhiên nhắm hai mắt lại, "Thôi, dù sao thời cuộc đã định, bên ngoài đối với Đại Tướng Quân cũng chưa từng có một câu nói dễ nghe, Ai Gia đã sớm quen rồi."
Từ trong lời nói của Thái Phi thấy tràn đầy sự bất đắc dĩ, lại lần đầu cảm nhận được tâm tình khác lạ của Thái Phi, người lại nhớ tới Lâm Trạch Vương.
"Tể tướng bên kia không có động tĩnh gì?" Thái Phi trực tiếp đứng dậy, đem phật châu để ở một bên, lại hỏi.
"Vâng, người truyền tin nói, thời điểm Tể tướng nghe được tin tức trực tiếp quăng vỡ chén, thế nhưng chẳng được bao lâu lại giống như cái gì cũng không xảy ra, sai người dưới." Lan Nhược nháy mắt, không hiểu nhìn Thái Phi.
"Vẫn là nguyên nhân ở lão tướng quân." Thái Phi cảm thán một câu, "Từ giờ trở đi, nhìn chằm chằm động tĩnh của phủ Đại tướng quân, không thể để cho hắn làm ra chuyện khác người."
Trong lòng Lan Nhược nói còn có cái gì so với chuyện này khác người hơn chứ, chạm với ánh mắt mỏi mệt của Thái Phi, chỉ trầm thấp đáp ứng.
Nàng ta vốn dĩ đã quay người đi, lại quay người trở về: "Thái Phi, vì sao không trực tiếp nói cho Đại Tướng Quân biết chứ? Thái Phi cũng biết, Đại Tướng Quân bất quá ngài chỉ giở tính trêu đùa, cái gì nhẹ cái gì nặng, Đại Tướng Quân không phải không biết."
Thái Phi lúc này không có tâm tình nghe lời này của nàng ta, chỉ thở dài nói: " Nếu đơn giản hắn có thể nghe lời như vậy, Ai Gia cần gì phải phí sức quanh co."
Lan Nhược luôn cảm giác mình đã hiểu rõ ý tứ của Thái Phi, lại giống như không hiểu rõ, nhưng nàng ta không dám hỏi nữa.
Giang Sương Hàn lại một lần nữa nhìn thấy Lan Nhược, lần này các nàng đã không để ý tới chuyện Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào, Giang Sương Hàn không nhắc tới chuyện tờ giấy Tiết Tẫn cho người đưa tới, chỉ đơn giản thám thính một chút tình huống bên chỗ Thái Phi, biết được người cũng là bất lực mới bảo mình xuất cung.
Lan Nhược không biết tính toán của Thái Phi là như thế nào, chỉ dựa theo phân phó của người mà nói: "Nếu như cô nương muốn xuất cung, buổi tối hôm nay, Thái Phi có thể phái người giúp cô nương."
"Được." Giang Sương Hàn nhẹ gật đầu.
Tờ giấy Tiết Tẫn đưa tới còn giấu ở trong tay áo nàng. Thật ra nàng không nên đi, nàng biết rõ bây giờ Tiết Tẫn hận mình bấy nhiêu, cũng không biết chừng sau khi đến phủ Đại tướng quân có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp chết nàng.
Nếu như manh mối Du Hoằng Khoát này chưa từng xuất hiện ở trước mặt Giang Sương Hàn, có lẽ nàng sẽ có thể mặc kệ.
Nhưng bây giờ, chân tướng đã ở chỗ này, muốn Giang Sương Hàn từ bỏ, nàng làm không được.
Một mạng của Triệu Huyên Ngọc là chết oan, là mạng của sáu vạn binh Lâm Trạch. Giang Sương Hàn được Triệu Huyên Ngọc nhặt về một cái mạng, cho nàng cuộc sống khác. Lần này nếu không đi, chính nàng cũng sẽ tự coi thường mình.
Sau khi cùng Lan Nhược bàn xong thời gian, Giang Sương Hàn liền giả bộ giống như chuyện gì cũng không biết.
Đợi đến đêm, bên ngoài có người đến gõ cửa, nói là Thái Phi thưởng một chút thức ăn. Mấy ngày nay gần cuối năm,vốn các nơi trong cung ban thưởng nhiều, chỉ là Hướng thanh điện cũng không được mấy phần, Thái Phi luôn luôn đối xử khoan dung với mọi người, lúc này ban thưởng đến cũng là bình thường.
Giang Sương Hàn mở cửa, Lan Nhược mang theo hai cung nhân cùng nhau tiến vào, sau khi tiến vào gian phòng, đóng kỹ cửa sổ liền để Giang Sương Hàn với một người trong đó đổi y phục.
Giang Sương Hàn cấp tốc đổi xong, đi theo sau lưng Lan Nhược rời đi.
Thời điểm thành công ra khỏi cửa lớn của Hướng thanh điện, mọi người đều thở phào một hơi.
Mấy ngày nay cho dù là ban đêm, trong hoàng cung vẫn có bước chân đi lại, Giang Sương Hàn không dám ngẩng đầu, luôn luôn cúi đầu đi theo sau lưng Lan Nhược. Trên đường có gặp vài người hành lễ với Lan Nhược, Giang Sương Hàn cũng giống như người bên cạnh, không lên tiếng.
Ngay ở trên đường xuyên qua vườn hoa, đối diện nơi xa có một loạt cung nhân mang theo đèn đi về phía bên này, các nàng không kịp tránh, chỉ có thể lui lại hành lễ.
Giang Sương Hàn đứng ở phía sau cùng hai người kia, trong đêm yên tĩnh, nàng nghe thấy âm thanh gió lạnh thổi qua nhánh cây, nhưng không thấy Ngự Liễn kia tiếp tục đi.
Lan Nhược đứng tại chỗ lên tiếng hành lễ đầu tiên, Giang Sương Hàn cùng một cung nhân khác đều không nói lời nào.
"Lan Nhược cô cô phụng lệnh của Thái Phi đến các cung phân phát ban thưởng sao?" Là giọng của Tân Quý Phi.
"Hồi quý phi Nương Nương, đúng vậy." Lan Nhược cũng không biết Tân Quý Phi ngày thường không thích nói chuyện với người khác nhất tại sao lại đột nhiên nói chuyện với mình, chỉ hi vọng nàng ấy không phát hiện ra Giang Sương Hàn ở sau lưng.
"Hôm nay mới nhận được vải gấm mà Thái Phi đưa tới, vừa đúng lúc, ngươi dẫn đường cho ta tới Tường Hòa Cung thỉnh an Thái Phi."
Giọng của Tân Quý Phi mang theo một loại lười biếng, lời nói này nghĩ là tùy ý nhưng lời nói bên trong lại mang theo một loại chân thật đáng tin. Giang Sương Hàn toàn bộ hành trình đều không dám ngẩng đầu, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt sắc bén kia chính là đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Hồi lâu Lan Nhược không nói gì, thời điểm này là tháng chạp, nàng ta đứng ở trên đường lát đá, mồ hôi như muốn nhỏ xuống.
Đột nhiên nghe người bên trên Ngự Liễn cười lên tiếng: "Bản Cung nói đùa với ngươi thôi, Bản Cung lúc này muốn dùng bữa tối cùng bệ hạ, chuyện tạ ơn vẫn là để ngày mai đi."
Lan Nhược thở dài một hơi: "Cung tiễn quý phi Nương Nương."
Mãi cho đến khi Ngự Liễn rời đi thật lâu, Giang Sương Hàn mới cảm thấy ánh mắt kia mới rời khỏi.
Lan Nhược cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tân Quý Phi hôm nay sao đột nhiên lại nói đùa với người khác."
Giang Sương Hàn không hề thả lỏng một hơi, nàng nhìn ngự liễn càng chạy càng xa, tâm cũng chìm xuống theo. Khẳng định là Tân Quý Phi đã nhìn thấy nàng, về phần tại sao không vạch trần, thì phải xem nàng ấy rốt cuộc nghĩ gì.
Đến nay nàng vẫn không biết Tân Quý Phi luôn thân thiết với mình là vì cái gì, Tân Tự hiển nhiên không phải cần tìm người làm đồng minh với mình ở hậu cung, một mình nàng ấy có thể vinh sủng hậu cung.
Ban đêm Giang Sương Hàn đợi ở trong Tường Hòa Cung, sáng sớm ngày thứ hai liền theo cung nhân Tường Hòa Cung cùng nhau ra ngoài mua đồ, người trong cung biết mặt nàng cũng không có nhiều người, trừ chuyện đêm qua đúng lúc gặp được Tân Quý Phi, thì việc nàng xuất cung rất thuận lợi.
Từ hoàng cung đến phủ Đại tướng quân khoảng cách cũng không phải xa, Giang Sương Hàn đi trên đường hoàn toàn đều là trạng thái xuất thần, một bên cung nhân đưa nàng ra cũng không dám nói chuyện nhiều với nàng.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy tấm biển phủ Đại tướng quân, vậy mà Giang Sương Hàn không hiểu sao lại có một loại cảm giác vận mệnh trêu người.
Lúc trước vừa tới Hướng thanh điện, Giang Sương Hàn cho là mình sẽ không còn đến nơi này nữa. Nhất là sau khi nói chuyện với Tiết Tẫn, thì nàng không có ý định trở về, kết quả ngắn ngủi mấy tháng, nàng liền đứng ở trước cổng phủ Đại tướng quân, còn là tự mình trở về.
Giang Sương Hàn không đứng ở cổng lâu, thì bị thị vệ canh cổng gọi lại: "Người nào?"
Thấy Giang Sương Hàn ở trước cửa ra vào đứng lại lâu, nàng đi lên trước hai bước: "Làm phiền thông báo một tiếng cho Đại Tướng Quân...."
"Hóa ra là cô nương trở về!" Thị vệ đi đến trước mặt đột nhiên ngạc nhiên hô một tiếng.
Giang Sương Hàn sững sờ, lời vốn muốn nói cũng quên.
"Nhanh đi nói cho quản gia, Sương Hàn cô nương trở về." Thị vệ nói vào bên trong một câu, ánh mắt thành khẩn, Giang Sương Hàn còn cho là lúc trước mình với bọn hắn có quan hệ quen thuộc, hắn ta nói xong lại nhìn về phía Giang Sương Hàn, "Cô nương mời vào trong, Đại Tướng Quân đã chờ cô nương rất lâu."
Từ trước đến nay Giang Sương Hàn ở phủ Đại tướng quân, cũng không phải ngày ngày đều đợi ở trong phủ, thêm nữa lúc trước thường xuyên tới Quảng Ngọc Lâu, cho nên thị vệ canh cổng nhìn nàng quen mắt cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Về phần Tiết Tẫn đã sớm xác định Giang Sương Hàn sẽ đến, Giang Sương Hàn cũng không nghĩ nhiều, Tiết Tẫn đã có thể đưa tờ giấy kia đến, cũng chính là biết chuyện này đối với Giang Sương Hàn rất quan trọng.
Giang Sương Hàn đi theo vào bên trong, luôn cảm thấy mấy tháng rời đi người cảnh vật trong phủ rất vội vàng, có lẽ là thời điểm đông đến, không hiểu được có chút bầu không khí nghiêm nghị.
Giang Sương Hàn ở trên đường cũng không nhìn nhiều, bước nhanh về phía chỗ của Tiết Tẫn, đang đi ở trên hành lang, gặp được quản gia vội vã đi về phía bên này: "Cô nương trở về, Đại Tướng Quân bây giờ không có ở chính sảnh, đang ở Tây viện."
Bước chân Giang Sương Hàn dừng lại, cũng không nói thêm gì, đi tiếp theo quản gia từng bước về phía trước.
Phùng Quản Gia một đường cái gì cũng không nhiều lời, chỉ đem Giang Sương Hàn đưa đến bên ngoài viện lúc trước của nàng, liền dừng bước, để Giang Sương Hàn một mình đi vào.
Giang Sương Hàn không chần chờ lâu, liền đi vào.
Một đường đi đến Tây viện luôn rất yên tĩnh, nàng nhìn bao quát trong sân, từ cổng đi vào đến vị trí chính phòng, trên đường đi lại không gặp được mấy người,lúc đẩy cửa, không hiểu sao Giang Sương Hàn vẫn khẩn trương chớp mắt một cái.
Trong phòng bố trí giống như lúc trước nàng còn ở đây, có lẽ là thời tiết âm u, bên trong nhìn tối tăm mờ mịt, giống như mắt bị kéo rèm, trong phòng hun hương, mùi hương không giống loại lúc trước nàng dùng. Lúc này bên trong không có người, chỉ có Dạ Nguyệt đang chần chừ bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng cửa vừa vặn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt xanh lục lẳng lặng nhìn về phía nàng, chân trước đã không còn kiên nhẫn mà cào cào trên mặt đất, phát ra âm thanh không kiên nhẫn. Mặc dù Giang Sương Hàn từng có kinh nghiệm trực diện với sói, nhưng cũng không hiểu rõ ngụ ý trong mỗi một động tác của bọn nó, chỉ lập tức ở nguyên chỗ lẳng lặng mà nhìn Dạ Nguyệt, không hề động.
Sau khi xác định Dạ Nguyệt không có ý đồ công kích mình, Giang Sương Hàn mới tiến lên một bước.
Chẳng qua một bước này nàng chưa kịp giẫm trên mặt đất, thì bị người nào đó từ bên cạnh trực tiếp bế lên.
Giang Sương Hàn còn chưa kịp phản ứng, hơi thở mang theo mùi rượu quen thuộc liền chui vào bên trong hơi thở của nàng, nàng không đẩy được người nào đó ra, bị hắn ôm trong ngực nhìn chăm chú, môi bị cắn, Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy Tiết Tẫn đã mất đi lý trí.
Hắn dùng sức hôn, nàng cắn hắn cũng dùng sức, thời điểm mùi máu tươi lan tràn, hai người còn chưa rời khỏi nhau, giống như là diễn tập một trận cửu biệt trùng phùng, chỉ là Giang Sương Hàn bị ép buộc, ngay cả chuẩn bị cũng không có.
Giang Sương Hàn đưa tay tát lên mặt Tiết Tẫn, cái tát này vang vội trong căn phòng tĩnh lặng, vô cùng rõ ràng.
Cũng làm cho hai người tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.