Chương 1: Ngày Hạ Nắng
Mèo lười thích ngủ cả ngày
25/10/2024
Mùa hè Hà Nội, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên những con phố cổ, làm cho mọi góc phố trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Không khí oi ả được xoa dịu bởi những cơn gió nhẹ nhàng, mang theo hương hoa sữa quyện vào không gian trong trẻo. Giữa khung cảnh ấy, một góc nhỏ bên hồ Gươm hiện lên như một bức tranh thơ mộng, khiến con người ta xao xuyến không thôi.
Linh Đan dạo bước bên hồ, lòng nhẹ nhàng, tâm hồn bồng bềnh theo từng đợt gió. Trong lúc vô tình, ánh mắt cô dừng lại ở một chàng trai đang ngồi ở ghế đá, say mê vẽ những nét chì trên tờ giấy trắng. Ánh nắng dường như cũng trở nên dịu dàng khi ở cạnh chàng trai ấy.
Linh Đan lặng lẽ quan sát từ xa, cô bị cuốn hút bởi sự tập trung của anh. Ánh mắt anh lấp lánh khi những nét vẽ dần hiện lên, như đưa cả khung cảnh xung quanh vào trong thế giới riêng của mình. Gió thoảng qua, làm những sợi tóc dài của cô bay nhẹ, và cô cảm nhận một tia rung động bất ngờ, dường như giữa họ có một sợi dây vô hình kết nối.
Thời gian như ngừng lại, Linh Đan chìm đắm trong những khoảnh khắc ấy. Dù khoảng cách giữa họ không xa, nhưng sự ngại ngùng khiến cô không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng lặng lẽ, hòa mình vào không gian thơ mộng bên hồ. Nhìn vào mỗi nét vẽ của anh như mang lại cho cô những cảm xúc mới lạ, dịu dàng như ánh nắng mùa hè.
Cuối cùng, khi khi chàng trai gập lại tờ giấy vẽ và chuẩn bị rời đi, nỗi tiếc nuối ùa về trong lòng Linh Đan. Cô cảm thấy như một dòng sông lớn ngăn cách giữa hai bờ, không thể nào bước qua. Trái tim cô thổn thức, nuối tiếc cho những điều chưa nói, những cảm xúc chưa kịp thổ lộ.
"Hóa ra, tình yêu lại giản đơn đến vậy, chỉ cần một cái nhìn từ xa, cũng đủ để làm rúng động cả tâm hồn," Linh Đan thầm nghĩ, rồi lặng lẽ quay lưng, từng bước ra về, để lại sau lưng hình ảnh của Hải Đăng dưới ánh nắng hè rực rỡ, như một giấc mơ đẹp chưa kịp thành hình.
Linh Đan dạo bước bên hồ, lòng nhẹ nhàng, tâm hồn bồng bềnh theo từng đợt gió. Trong lúc vô tình, ánh mắt cô dừng lại ở một chàng trai đang ngồi ở ghế đá, say mê vẽ những nét chì trên tờ giấy trắng. Ánh nắng dường như cũng trở nên dịu dàng khi ở cạnh chàng trai ấy.
Linh Đan lặng lẽ quan sát từ xa, cô bị cuốn hút bởi sự tập trung của anh. Ánh mắt anh lấp lánh khi những nét vẽ dần hiện lên, như đưa cả khung cảnh xung quanh vào trong thế giới riêng của mình. Gió thoảng qua, làm những sợi tóc dài của cô bay nhẹ, và cô cảm nhận một tia rung động bất ngờ, dường như giữa họ có một sợi dây vô hình kết nối.
Thời gian như ngừng lại, Linh Đan chìm đắm trong những khoảnh khắc ấy. Dù khoảng cách giữa họ không xa, nhưng sự ngại ngùng khiến cô không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng lặng lẽ, hòa mình vào không gian thơ mộng bên hồ. Nhìn vào mỗi nét vẽ của anh như mang lại cho cô những cảm xúc mới lạ, dịu dàng như ánh nắng mùa hè.
Cuối cùng, khi khi chàng trai gập lại tờ giấy vẽ và chuẩn bị rời đi, nỗi tiếc nuối ùa về trong lòng Linh Đan. Cô cảm thấy như một dòng sông lớn ngăn cách giữa hai bờ, không thể nào bước qua. Trái tim cô thổn thức, nuối tiếc cho những điều chưa nói, những cảm xúc chưa kịp thổ lộ.
"Hóa ra, tình yêu lại giản đơn đến vậy, chỉ cần một cái nhìn từ xa, cũng đủ để làm rúng động cả tâm hồn," Linh Đan thầm nghĩ, rồi lặng lẽ quay lưng, từng bước ra về, để lại sau lưng hình ảnh của Hải Đăng dưới ánh nắng hè rực rỡ, như một giấc mơ đẹp chưa kịp thành hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.