Trong Vòng Một Đêm Ta Đã Trở Thành Nữ Chính Bê Bối
Chương 9: Vụ Bê Bối Bắt Đầu
Tống Bất Lưu Xuân
15/08/2024
Tô Yên ngồi bên phải Liễu Thanh Thanh và Chu Vân. Nàng ta nghiêng người, tò mò hỏi: "Hai người trước đây quen biết nhau sao?"
Liễu Thanh Thanh lập tức trả lời: "Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp mặt, chẳng lẽ muội và Tiểu Vân đã quen biết trước đó?"
"Tất nhiên là ta cũng mới gặp nàng ấy lần đầu." Tô Yên nói: "Nhưng sáng nay khi ta nhìn thấy hot search, ta đã rất bất ngờ."
Chu Vân ra vẻ vô tội nói: "Là do đám paparazzi thêu dệt thôi ạ."
"Ta nhớ muội đang đóng phim với Tống Trì đúng không?" Liễu Thanh Thanh hỏi ngược lại Tô Yên: "Muội là người rõ nhất, Chu Vân có phải bạn gái của Tống Trì hay không."
Tô Yên nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, cười ha hả hai tiếng, nói: "Tuy rằng ta và hắn ở cùng một đoàn làm phim, nhưng loại chuyện này làm sao ta biết được."
Nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng thực chất là đang đánh trống lảng. Câu hỏi của Liễu Thanh Thanh là muốn Tô Yên làm chứng, phủ nhận tin đồn. Nhưng Tô Yên lại tránh nặng tìm nhẹ, ngầm ám chỉ cho dù Tống Trì và Chu Vân có đang hẹn hò thật thì nàng ta cũng không biết.
Chu Vân đành phải nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Ta và Tống Trì lão sư không hề quen biết."
Liễu Thanh Thanh vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Vân, nói: "Thôi nào, muội đừng lo lắng, fan bây giờ rất thông minh, sẽ không bị đám paparazzi dắt mũi đâu."
Chu Vân nhìn Liễu Thanh Thanh với ánh mắt biết ơn.
Bên cạnh, Tô Yên lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên.
Trần Toàn Doanh đang nói chuyện với người khác thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Tô Yên, mặt trời đã lặn rồi, muội còn đeo kính râm làm gì? Muốn làm màu à?"
Một câu nói của Trần Toàn Doanh khiến Tô Yên suýt chút nữa thì không giữ được bình tĩnh.
Chu Vân tinh ý nhận ra khóe miệng Tô Yên khẽ giật giật.
Nàng đã nghe nói Trần Toàn Doanh là người thẳng tính, trong giới có không ít tin đồn nàng ta chèn ép người khác. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Ít nhất, từ khi vào nghề đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Vân thấy có người thẳng thừng vạch trần người khác như vậy.
Nếu không tính Liễu Thanh Thanh và Tô Yên vốn đã có hiềm khích.
Tô Yên tháo kính râm xuống, bĩu môi, ủy khuất nói: "Ôi chao, Doanh tỷ, muội mệt rồi, muốn tranh thủ chợp mắt một lát."
Dù là Tô Yên cũng không dám trực tiếp đối đầu với Trần Toàn Doanh.
Liễu Thanh Thanh thấy vậy liền nhân cơ hội "bổ đao", nói: "Vậy muội đổi chỗ cho tỷ, vừa lúc tỷ muốn trò chuyện với Doanh tỷ một chút, hồi đi học tỷ rất thích nghe nhạc của Doanh tỷ, còn từng cùng bạn bè đi xem concert của tỷ nữa."
Tô Yên lập tức trừng mắt nhìn Liễu Thanh Thanh.
Trần Toàn Doanh nghe vậy thì vui vẻ nhìn Liễu Thanh Thanh: "Ngươi từng đi xem concert của ta sao?"
"Vâng ạ, năm năm trước, tại công viên BJ." Liễu Thanh Thanh nói: "Ngài còn nhớ không ạ?"
"Tất nhiên là ta nhớ, concert của mình mà ta lại không nhớ sao được." Trần Toàn Doanh nói xong liền quay sang nói với Tô Yên: "Không phải muội muốn ngủ sao? Liễu Thanh Thanh muốn đổi chỗ cho muội kìa, mau đổi chỗ đi."
Tô Yên lộ vẻ mặt khó xử, giống như bị ép vào thế khó.
Rõ ràng là bị đuổi khéo.
Tô Yên nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nghiến răng nghiến lợi đổi chỗ cho Liễu Thanh Thanh.
Máy quay vẫn đang hoạt động, Chu Vân cười rạng rỡ, gọi: "Yên Yên tỷ."
Tô Yên lạnh lùng gật đầu, đeo kính râm lên, không biết là thật sự muốn ngủ hay không.
Chu Vân tranh thủ lấy điện thoại, nghiêng người một chút để Tô Yên không nhìn thấy màn hình, sau đó nhắn tin cho Chu Lãm: "Buổi chiều tỷ thấy không?"
Chu Lãm: "Thấy gì?"
Chu Vân: "Tô Yên đá em."
Chu Lãm: "Cái gì? Lúc chơi trò chơi hả? Chắc là cô ta không cố ý đâu?"
Chu Vân: "Không, cô ta cố ý đấy, bởi vì em không đứng về phía cô ta, ngược lại còn thân thiết với Liễu Thanh Thanh."
Chu Lãm: "Hai người họ thật sự bất hòa à?"
Chu Vân: "Lúc thay quần áo, họ cãi nhau to lắm."
Chu Lãm: "Vậy bây giờ em đừng manh động, quay xong chương trình rồi tính, đừng quên hình tượng mà em cần phải thể hiện trước ống kính."
Chu Vân: "Em biết rồi, nhưng tỷ nhớ tìm người sao lưu video lại nhé."
Chu Lãm: "Được, giao cho tỷ, em yên tâm."
Sau khi đã dặn dò xong, Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay sang nhìn Tô Yên.
Tô Yên bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Quả nhiên là không ngủ.
Chu Vân ra vẻ khó hiểu: "Hả? Yên Yên tỷ, có chuyện gì vậy ạ?"
Tô Yên hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Chu Vân bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười trong mắt cũng dần biến mất.
Đến địa điểm ăn tối, mọi người ngồi vào một bàn ăn lớn. Đạo diễn và các quay phim cũng đã sẵn sàng, trước bàn ăn là một dàn máy quay, nhưng trong ống kính chỉ có các nghệ sĩ.
Tô Yên làm ra vẻ mặt thèm thuồng, nói: "Đói chết ta rồi, ta cảm giác bây giờ có thể ăn hết một con bò!"
Liễu Thanh Thanh lập tức phụ họa: "Ta cũng vậy, đói quá, đạo diễn, chắc là không còn nhiệm vụ gì nữa đâu nhỉ? Chúng ta có thể ăn cơm luôn được không ạ?"
Hai cô gái nhìn ống kính với ánh mắt tha thiết.
Thiếu nữ xinh đẹp làm nũng luôn khiến người khác mềm lòng.
Nhưng đạo diễn sao có thể mềm lòng được chứ?
"Tất nhiên là... vẫn còn nhiệm vụ."
Tô Yên và Liễu Thanh Thanh đồng thời thở dài, nhưng cũng không phản đối.
Mấy nam nghệ sĩ ngồi sau cũng bắt đầu than thở.
"Đạo diễn, tình nghĩa chúng ta bao lâu nay đâu rồi? Ông không còn yêu thương chúng tôi nữa sao?"
"Không quay nữa, không quay nữa, tôi tuyên bố đây là tập cuối cùng tôi tham gia."
"Quá đáng!"
...
Tất cả đều là diễn xuất, là đang diễn cho khán giả xem.
Chu Vân không phải nhân vật chính, nàng chỉ cần cười trừ cho qua là được.
Cười thật tươi, như một bình hoa di động vậy.
"Tiểu Vân, muội ngồi cạnh ta này." Sau khi ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh chủ động gọi Chu Vân.
Chu Vân liền đi tới ngồi cạnh Liễu Thanh Thanh.
"Liễu Thanh Thanh, có phải muội cố ý không hả?" Trương Hải Thần bỗng nhiên trừng mắt: "Ta đã nói tối nay ta muốn ngồi cạnh Tiểu Vân rồi mà."
Chu Vân ngơ ngác nhìn Trương Hải Thần.
Liễu Thanh Thanh cười đắc ý: "Hừ, huynh đừng hòng dụ dỗ Tiểu Vân nhà chúng ta, muội ấy ngây thơ lắm!"
Chu Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trương Hải Thần thở dài, nhìn ống kính với vẻ mặt u oán.
Lúc này Chu Vân mới hiểu, thì ra lại là đang diễn.
Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Liễu Thanh Thanh.
Tô Yên thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn Chu Vân mang theo vài phần chán ghét.
Tất nhiên là nàng ta đã khéo léo che giấu trước ống kính.
Ban đầu Chu Vân không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tô Yên và Liễu Thanh Thanh, nhưng cú đá lúc chiều của Tô Yên khiến nàng rất tức giận.
Dù cho sự nhiệt tình và thân thiết của Liễu Thanh Thanh trước ống kính có bao nhiêu phần là diễn xuất, nhưng ít nhất nàng ta cũng không đối xử với nàng như vậy.
Chu Vân rất vui vẻ khi được thân thiết với Liễu Thanh Thanh, để mặc Tô Yên tức chết.
Trong quá trình ghi hình tiếp theo, Chu Vân và Liễu Thanh Thanh càng thêm thân thiết, thỉnh thoảng lại khoác tay, hoặc là ôm nhau.
Thân mật như hai người bạn thân từ nhỏ.
(Hết chương 9: )
Liễu Thanh Thanh lập tức trả lời: "Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp mặt, chẳng lẽ muội và Tiểu Vân đã quen biết trước đó?"
"Tất nhiên là ta cũng mới gặp nàng ấy lần đầu." Tô Yên nói: "Nhưng sáng nay khi ta nhìn thấy hot search, ta đã rất bất ngờ."
Chu Vân ra vẻ vô tội nói: "Là do đám paparazzi thêu dệt thôi ạ."
"Ta nhớ muội đang đóng phim với Tống Trì đúng không?" Liễu Thanh Thanh hỏi ngược lại Tô Yên: "Muội là người rõ nhất, Chu Vân có phải bạn gái của Tống Trì hay không."
Tô Yên nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, cười ha hả hai tiếng, nói: "Tuy rằng ta và hắn ở cùng một đoàn làm phim, nhưng loại chuyện này làm sao ta biết được."
Nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng thực chất là đang đánh trống lảng. Câu hỏi của Liễu Thanh Thanh là muốn Tô Yên làm chứng, phủ nhận tin đồn. Nhưng Tô Yên lại tránh nặng tìm nhẹ, ngầm ám chỉ cho dù Tống Trì và Chu Vân có đang hẹn hò thật thì nàng ta cũng không biết.
Chu Vân đành phải nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Ta và Tống Trì lão sư không hề quen biết."
Liễu Thanh Thanh vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Vân, nói: "Thôi nào, muội đừng lo lắng, fan bây giờ rất thông minh, sẽ không bị đám paparazzi dắt mũi đâu."
Chu Vân nhìn Liễu Thanh Thanh với ánh mắt biết ơn.
Bên cạnh, Tô Yên lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên.
Trần Toàn Doanh đang nói chuyện với người khác thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Tô Yên, mặt trời đã lặn rồi, muội còn đeo kính râm làm gì? Muốn làm màu à?"
Một câu nói của Trần Toàn Doanh khiến Tô Yên suýt chút nữa thì không giữ được bình tĩnh.
Chu Vân tinh ý nhận ra khóe miệng Tô Yên khẽ giật giật.
Nàng đã nghe nói Trần Toàn Doanh là người thẳng tính, trong giới có không ít tin đồn nàng ta chèn ép người khác. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Ít nhất, từ khi vào nghề đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Vân thấy có người thẳng thừng vạch trần người khác như vậy.
Nếu không tính Liễu Thanh Thanh và Tô Yên vốn đã có hiềm khích.
Tô Yên tháo kính râm xuống, bĩu môi, ủy khuất nói: "Ôi chao, Doanh tỷ, muội mệt rồi, muốn tranh thủ chợp mắt một lát."
Dù là Tô Yên cũng không dám trực tiếp đối đầu với Trần Toàn Doanh.
Liễu Thanh Thanh thấy vậy liền nhân cơ hội "bổ đao", nói: "Vậy muội đổi chỗ cho tỷ, vừa lúc tỷ muốn trò chuyện với Doanh tỷ một chút, hồi đi học tỷ rất thích nghe nhạc của Doanh tỷ, còn từng cùng bạn bè đi xem concert của tỷ nữa."
Tô Yên lập tức trừng mắt nhìn Liễu Thanh Thanh.
Trần Toàn Doanh nghe vậy thì vui vẻ nhìn Liễu Thanh Thanh: "Ngươi từng đi xem concert của ta sao?"
"Vâng ạ, năm năm trước, tại công viên BJ." Liễu Thanh Thanh nói: "Ngài còn nhớ không ạ?"
"Tất nhiên là ta nhớ, concert của mình mà ta lại không nhớ sao được." Trần Toàn Doanh nói xong liền quay sang nói với Tô Yên: "Không phải muội muốn ngủ sao? Liễu Thanh Thanh muốn đổi chỗ cho muội kìa, mau đổi chỗ đi."
Tô Yên lộ vẻ mặt khó xử, giống như bị ép vào thế khó.
Rõ ràng là bị đuổi khéo.
Tô Yên nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nghiến răng nghiến lợi đổi chỗ cho Liễu Thanh Thanh.
Máy quay vẫn đang hoạt động, Chu Vân cười rạng rỡ, gọi: "Yên Yên tỷ."
Tô Yên lạnh lùng gật đầu, đeo kính râm lên, không biết là thật sự muốn ngủ hay không.
Chu Vân tranh thủ lấy điện thoại, nghiêng người một chút để Tô Yên không nhìn thấy màn hình, sau đó nhắn tin cho Chu Lãm: "Buổi chiều tỷ thấy không?"
Chu Lãm: "Thấy gì?"
Chu Vân: "Tô Yên đá em."
Chu Lãm: "Cái gì? Lúc chơi trò chơi hả? Chắc là cô ta không cố ý đâu?"
Chu Vân: "Không, cô ta cố ý đấy, bởi vì em không đứng về phía cô ta, ngược lại còn thân thiết với Liễu Thanh Thanh."
Chu Lãm: "Hai người họ thật sự bất hòa à?"
Chu Vân: "Lúc thay quần áo, họ cãi nhau to lắm."
Chu Lãm: "Vậy bây giờ em đừng manh động, quay xong chương trình rồi tính, đừng quên hình tượng mà em cần phải thể hiện trước ống kính."
Chu Vân: "Em biết rồi, nhưng tỷ nhớ tìm người sao lưu video lại nhé."
Chu Lãm: "Được, giao cho tỷ, em yên tâm."
Sau khi đã dặn dò xong, Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay sang nhìn Tô Yên.
Tô Yên bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Quả nhiên là không ngủ.
Chu Vân ra vẻ khó hiểu: "Hả? Yên Yên tỷ, có chuyện gì vậy ạ?"
Tô Yên hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Chu Vân bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười trong mắt cũng dần biến mất.
Đến địa điểm ăn tối, mọi người ngồi vào một bàn ăn lớn. Đạo diễn và các quay phim cũng đã sẵn sàng, trước bàn ăn là một dàn máy quay, nhưng trong ống kính chỉ có các nghệ sĩ.
Tô Yên làm ra vẻ mặt thèm thuồng, nói: "Đói chết ta rồi, ta cảm giác bây giờ có thể ăn hết một con bò!"
Liễu Thanh Thanh lập tức phụ họa: "Ta cũng vậy, đói quá, đạo diễn, chắc là không còn nhiệm vụ gì nữa đâu nhỉ? Chúng ta có thể ăn cơm luôn được không ạ?"
Hai cô gái nhìn ống kính với ánh mắt tha thiết.
Thiếu nữ xinh đẹp làm nũng luôn khiến người khác mềm lòng.
Nhưng đạo diễn sao có thể mềm lòng được chứ?
"Tất nhiên là... vẫn còn nhiệm vụ."
Tô Yên và Liễu Thanh Thanh đồng thời thở dài, nhưng cũng không phản đối.
Mấy nam nghệ sĩ ngồi sau cũng bắt đầu than thở.
"Đạo diễn, tình nghĩa chúng ta bao lâu nay đâu rồi? Ông không còn yêu thương chúng tôi nữa sao?"
"Không quay nữa, không quay nữa, tôi tuyên bố đây là tập cuối cùng tôi tham gia."
"Quá đáng!"
...
Tất cả đều là diễn xuất, là đang diễn cho khán giả xem.
Chu Vân không phải nhân vật chính, nàng chỉ cần cười trừ cho qua là được.
Cười thật tươi, như một bình hoa di động vậy.
"Tiểu Vân, muội ngồi cạnh ta này." Sau khi ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh chủ động gọi Chu Vân.
Chu Vân liền đi tới ngồi cạnh Liễu Thanh Thanh.
"Liễu Thanh Thanh, có phải muội cố ý không hả?" Trương Hải Thần bỗng nhiên trừng mắt: "Ta đã nói tối nay ta muốn ngồi cạnh Tiểu Vân rồi mà."
Chu Vân ngơ ngác nhìn Trương Hải Thần.
Liễu Thanh Thanh cười đắc ý: "Hừ, huynh đừng hòng dụ dỗ Tiểu Vân nhà chúng ta, muội ấy ngây thơ lắm!"
Chu Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trương Hải Thần thở dài, nhìn ống kính với vẻ mặt u oán.
Lúc này Chu Vân mới hiểu, thì ra lại là đang diễn.
Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Liễu Thanh Thanh.
Tô Yên thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn Chu Vân mang theo vài phần chán ghét.
Tất nhiên là nàng ta đã khéo léo che giấu trước ống kính.
Ban đầu Chu Vân không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tô Yên và Liễu Thanh Thanh, nhưng cú đá lúc chiều của Tô Yên khiến nàng rất tức giận.
Dù cho sự nhiệt tình và thân thiết của Liễu Thanh Thanh trước ống kính có bao nhiêu phần là diễn xuất, nhưng ít nhất nàng ta cũng không đối xử với nàng như vậy.
Chu Vân rất vui vẻ khi được thân thiết với Liễu Thanh Thanh, để mặc Tô Yên tức chết.
Trong quá trình ghi hình tiếp theo, Chu Vân và Liễu Thanh Thanh càng thêm thân thiết, thỉnh thoảng lại khoác tay, hoặc là ôm nhau.
Thân mật như hai người bạn thân từ nhỏ.
(Hết chương 9: )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.