Chương 31
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Thời gian đầu ở trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh T, buổi tối Vân Nhi cùng San dỗ tám bé từ ba tuổi đến sáu tuổi vào giấc sau đó hai người mới trở về giường. Mệt thì có mệt nhưng chính sự bận rộn cuốn Vân Nhi khỏi những đau buồn chông chênh. Nỗi nhớ một người đã từng là tất cả vẫn dội lên trong tâm trí nhưng cô cố gắng gạt bỏ. Thành Huy đâu có nghĩ đến cô, những tin nhắn z.a.l.o kia dù ở Mỹ anh vẫn có thể đọc, vậy mà anh hoàn toàn bỏ mặc, cứ như thể anh tuyệt tình vứt bỏ hoàn toàn thế giới từng có cô trong đó vậy. Người bạc tình lạnh lùng như thế cô còn nghĩ đến để làm gì? Vẫn biết là thế nhưng đêm đến nước mắt lại lăn bên gối, Vân Nhi có khuyên mình thế nào cũng chẳng thể bạc tình như ai kia được.
Hai tuần sau đó, Vân Nhi cùng San có thêm một người hỗ trợ, chị gái có tên Phượng xin vào trung tâm với kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc trẻ mầm non là một người thích hợp, thành ra chú Thế để Vân Nhi được ngủ cùng phòng với bác Tâm cấp dưỡng, từ lúc đó cô cũng nhàn nhã hơn. Ở nơi này tuy điều kiện không được tốt như thành phố nhưng mọi sinh hoạt ăn uống lại trọn vẹn trong trung tâm, Vân Nhi không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Chỉ là, ánh mắt Duy Hải dành cho Vân Nhi mỗi lúc anh ở gần cô lại khiến cô thêm khó xử, cả ánh mắt đượm buồn của San mỗi khi chứng kiến cũng làm Vân Nhi áy náy. Lúc này Vân Nhi thực lòng muốn được tĩnh tâm, dù quá khứ với Thành Huy có khép lại thì cô vẫn chưa sẵn sàng mở lòng với bất cứ ai.
– Tối nay đẹp trời Vân Nhi có muốn xuống phố chơi không?
Chiều thứ bảy cuối tuần, Duy Hải cất lại áo blouse trắng cùng ống nghe, cất lời nhẹ nhàng như vô tình nhưng trong lòng anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Vân Nhi.
Duy Hải là người chính gốc tỉnh T, nhà bố mẹ anh cách đây chỉ mấy cây số, bình thường anh vẫn trở về nhà buổi tối, từ lúc Vân Nhi đến đây thì anh ăn ngủ tại đây, tối đến lấy giường y tế làm giường của mình luôn. Vân Nhi không biết điều này, chỉ có San là hiểu, cô gái lại thấy vui vì thường xuyên được gặp Duy Hải hơn, còn hay lấy cớ nhờ anh khám cho các bé hay nhờ anh tư vấn việc chăm sóc trẻ.
Vân Nhi gấp lại laptop, nghe câu hỏi của Duy Hải, thực lòng cô cũng thích đi thăm thú đây đó cho khuây khỏa, từ ngày đến đây cô chưa đi đâu hết, chỉ là đi riêng với anh thì… Nghĩ rồi cô mỉm cười trả lời:
– Em cũng tính tối nay rủ San đi chơi, đến đây nửa tháng rồi mà em chưa đi được đâu cả, anh đi với chúng em cho vui.
Duy Hải có chút thất vọng, thế nhưng chỉ cần được đi chơi cùng người đẹp là anh đủ vui rồi, nhoẻn miệng cười anh đồng ý nói:
– Ừ, anh tính mời Nhi đi thì anh chở Nhi bằng xe máy, còn ba người thì…
– Mình đi bộ cho tiện, đi dạo như vậy vui hơn…
– Ừ, thế cũng được.
Duy Hải không phản đối. Vân Nhi gật đầu bước khỏi phòng Hành chính, đúng lúc San cũng bước lại, thành ra chẳng cần tìm. San nhanh chóng nhận lời Vân Nhi làm Duy Hải có chút tiếc nuối. Anh còn tính mời Vân Nhi ghé qua thăm nhà, thế này thì đành để dịp khác vậy. Anh không biết Vân Nhi đã trải qua những chuyện gì, chỉ là nhìn cô không được tươi vui, nhiều lúc còn như người mất hồn, có thể cô ấy mới chia tay một mối tình, hơn nữa anh cũng không thấy cô liên lạc hay nói gì về người yêu nên anh thầm phán đoán như vậy.
Sau bữa tối, ba người thơ thẩn bước theo con đường nhỏ xuống phố chính của thị xã nơi tấp nập ánh đèn cùng đông đảo khách du lịch. Tỉnh T nổi tiếng với du lịch văn hóa các dân tộc, hàng năm tiền thu về hầu như từ du lịch kết hợp với sản xuất nông sản.
Vân Nhi thích thú đưa mắt ngắm nhìn các món đồ được bày bán, cô chợt giật mình khi Duy Hải đặt một chiếc mũ thổ cẩm lên đầu mình.
– Vân Nhi đội mũ này rất đẹp đấy!
Duy Hải nhe răng cười trêu, vừa nịnh người đẹp vừa muốn nhìn cô trong chiếc mũ xinh xắn. Vân Nhi lúng túng nhấc xuống, cảm thấy ánh mắt không vui của San cô liền đưa cho cô gái.
– San đội hợp hơn em.
San đội mũ lên đầu, đưa ánh mắt long lanh nhìn Duy Hải, mím môi lại như chờ đợi anh nhận xét. Duy Hải không để ý, anh hướng ánh mắt về chiếc lắc tay bằng bạc chạm khắc tinh xảo treo trên giá, bặm môi nghĩ ngợi. Một hồi sau, khi Vân Nhi cùng San thơ thẩn bước đi trước, anh liền bước đến cạnh Vân Nhi, nắm lấy tay cô đặt chiếc lắc vào tay, rất nhanh cuộn tay cô lại, tỏ ra không có gì cả, bước lùi về sau.
Vân Nhi ngỡ ngàng, cảm giác lành lạnh từ chiếc lắc bạc khiến tim cô khẽ thót lên một nhịp. Ý Duy Hải rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không hiểu? Anh muốn tặng cô một món quà nhỏ, lại ngại cô không nhận nên mới làm vậy. Vân Nhi không biết nói sao, cũng không nỡ phũ phàng trả lại anh ngay, tạm thời cô cất vào túi, tính sẽ trả lại anh sau.
Suốt từ lúc ấy, cảm giác giữa Vân Nhi và Duy Hải có gì đó gượng gạo. Anh tỏ ra vui vẻ nói cười nhưng trong lòng nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Anh sợ cô trả lại món quà nhỏ mà anh tặng vô cùng, chừng nào cô còn chưa trả lại, chừng đó anh còn hi vọng. Vân Nhi luôn tỏ thái độ xa cách từ chối, anh muốn tìm cơ hội gần gũi hơn với cô mà cảm thấy khó như tìm đường lên trời, thế nhưng anh vẫn muốn được gần cô, mỗi lúc một thích cô hơn. Cô gái miền xuôi xinh đẹp hợp với những gì sang trọng lại chịu lặn lội đến nơi này, chẳng ngại vất vả chăm sóc các em nhỏ, tích cực làm công tác quảng bá giới thiệu để nhiều người biết đến, tìm đến giúp đỡ, nhận nuôi các em… Tấm lòng của cô, vẻ đẹp của cô khiến trái tim anh mềm nhũn trước cô. Anh ở đây công tác là điều bình thường phù hợp với điều kiện của anh, nhưng cô rõ ràng là khác anh. May mắn sao… anh lại được gặp cô, có thể đó là ý trời chăng?
Về đến trung tâm, rửa mặt mũi chân tay, Vân Nhi gõ cửa phòng Hành chính lúc này chỉ còn mình Duy Hải. Anh sững lại khi thấy Vân Nhi đứng đó, trong lòng rộn lên lo lắng cùng thất vọng trước thái độ của cô, chỉ nhẹ giọng cười trêu:
– Muộn rồi em còn không ngủ đi cũng phải để anh ngủ chứ?
– À… anh Hải, món quà này… em không nhận được…
Vân Nhi thẳng thắn đưa chiếc lắc bạc vào tay Duy Hải. Anh cũng đã đoán được điều này, cảm thấy không cam lòng liền nói:
– Chỉ là món quà nhỏ, em đừng nghĩ gì, anh muốn tặng em chào đón người mới thôi… Ở đây nhiều ma lắm, em nên đeo nó kẻo bị ma rừng bắt đấy!
– Thôi… em cảm ơn ý tốt của anh, em về phòng đây!
Vân Nhi bước nhanh để Duy Hải đứng lặng nhìn theo. Cô gái này… theo đuổi cô ấy có lẽ sẽ khó khăn lắm, thế nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ. Cơ hội cho anh khi nơi này chỉ có anh phù hợp với cô… không thể nói là không có!
Đứng dưới gốc cây bàng trong góc tối, chứng kiến tất cả, San cắn môi câm lặng, trái tim nặng nề như đeo đá tảng. Duy Hải vừa bị Vân Nhi từ chối, người đàn ông mà cô thích không những không thích cô mà còn dành trái tim cho chị ta, bị chị ta chà đạp. Nhưng ít nhất thì… chị ta cũng chưa cướp Duy Hải của cô.
Vân Nhi trằn trọc chẳng thể vào giấc. Bên cạnh cô, bác Tâm đã ngáy khò khò từ lúc nào. Ánh mắt Duy Hải, sự quan tâm của anh, cả món quà của anh tối nay… Có phải cô nên cho mình một cơ hội hay không? Người đàn ông mà cô ngỡ là duy nhất, ngỡ là người cô không thể buông tay, vậy mà… chính anh là người buông tay cô trước. Đã chẳng thể tin vào tình yêu mơ mộng, có phải… phụ nữ nên đến với một người đàn ông yêu mình, lập gia đình, sinh con đẻ cái, nghĩ mọi chuyện đơn giản, tự khắc cuộc đời đơn giản? Cô không biết nữa, chỉ biết lúc này… cô không muốn nghĩ gì hết. Cô muốn được tĩnh tâm, muốn quên đi quá khứ ngỡ là giấc mộng đẹp cuối cùng lại chỉ là một cơn ác mộng.
Vân Nhi đã nghe Vân Ánh kể sáng hôm đó khi Gia Khang vào nhà, anh ta nhận anh ta là bạn trai cô, biết chuyện bố cô mới mất anh ta xin thắp hương cho ông, còn để lại tiền phúng viếng. Lúc ấy bà Lụa chẳng hiểu chuyện gì, có điều Gia Khang tỏ vẻ lễ phép, hơn nữa thái độ anh ta thành kính muốn chia buồn, bà cũng không ngăn cản. Chuyện Vân Nhi nói cô quay lại thành phố gấp bà cũng truyền đạt y như vậy cho Gia Khang, thành ra sau đó anh ta sớm quay trở lại thành phố. Vân Nhi không cho Vân Ánh hay bất cứ ai biết cô đi đâu, con bé cũng chỉ nghĩ chị nó quay trở lại thành phố mà thôi, xem như Gia Khang không thể khai thác người nhà cô được. Cô khẽ thở phào khi suốt nửa tháng qua cô không còn bị Gia Khang làm phiền. Hơn lúc nào hết cô mong anh ta nghĩ lại mà đừng đeo bám cô trơ trẽn như vậy nữa.
Gia Khang nóng ruột đến phát điên suốt hai tuần nay. Vân Nhi mất tích không một sủi tăm. Anh đã đến trung tâm Thiện Tâm hỏi về cô cũng chỉ nhận được câu trả lời họ không biết cô ở đâu cả. Người biết chuyện là Bích Điệp nhưng cô đâu muốn thiếu gia đẹp trai có tiền này tìm kiếm ra Vân Nhi, thành ra cô mặc kệ Gia Khang mặt mũi nóng bừng xì một tiếng bực bội bỏ về.
Quả thực Gia Khang không ngờ Vân Nhi lại ghét bỏ anh đến vậy, rõ ràng cô cố tình trốn anh, không cho anh một cơ hội tiếp cận nào. Nếu anh cứ quên chữ “nhẫn” như ngày xưa, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không thể chinh phục trái tim cô. Cuối cùng anh quyết định để cho cô yên tĩnh, gia đình cô anh sẽ tiếp cận từ từ, chinh phục người nhà cô trước, như vậy là tốt hơn cả. Nghĩ thế, Gia Khang dự định cuối tuần sẽ đến thắp hương cho bố cô lần nữa, hỏi han mẹ cô cùng em gái cô. Nghe tin Thành Huy sang Mỹ, Gia Khang nhếch miệng coi thường, tên ngốc đó bỏ Vân Nhi mà đi, tình yêu của hắn cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Hai tuần sau đó, Vân Nhi cùng San có thêm một người hỗ trợ, chị gái có tên Phượng xin vào trung tâm với kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc trẻ mầm non là một người thích hợp, thành ra chú Thế để Vân Nhi được ngủ cùng phòng với bác Tâm cấp dưỡng, từ lúc đó cô cũng nhàn nhã hơn. Ở nơi này tuy điều kiện không được tốt như thành phố nhưng mọi sinh hoạt ăn uống lại trọn vẹn trong trung tâm, Vân Nhi không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Chỉ là, ánh mắt Duy Hải dành cho Vân Nhi mỗi lúc anh ở gần cô lại khiến cô thêm khó xử, cả ánh mắt đượm buồn của San mỗi khi chứng kiến cũng làm Vân Nhi áy náy. Lúc này Vân Nhi thực lòng muốn được tĩnh tâm, dù quá khứ với Thành Huy có khép lại thì cô vẫn chưa sẵn sàng mở lòng với bất cứ ai.
– Tối nay đẹp trời Vân Nhi có muốn xuống phố chơi không?
Chiều thứ bảy cuối tuần, Duy Hải cất lại áo blouse trắng cùng ống nghe, cất lời nhẹ nhàng như vô tình nhưng trong lòng anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Vân Nhi.
Duy Hải là người chính gốc tỉnh T, nhà bố mẹ anh cách đây chỉ mấy cây số, bình thường anh vẫn trở về nhà buổi tối, từ lúc Vân Nhi đến đây thì anh ăn ngủ tại đây, tối đến lấy giường y tế làm giường của mình luôn. Vân Nhi không biết điều này, chỉ có San là hiểu, cô gái lại thấy vui vì thường xuyên được gặp Duy Hải hơn, còn hay lấy cớ nhờ anh khám cho các bé hay nhờ anh tư vấn việc chăm sóc trẻ.
Vân Nhi gấp lại laptop, nghe câu hỏi của Duy Hải, thực lòng cô cũng thích đi thăm thú đây đó cho khuây khỏa, từ ngày đến đây cô chưa đi đâu hết, chỉ là đi riêng với anh thì… Nghĩ rồi cô mỉm cười trả lời:
– Em cũng tính tối nay rủ San đi chơi, đến đây nửa tháng rồi mà em chưa đi được đâu cả, anh đi với chúng em cho vui.
Duy Hải có chút thất vọng, thế nhưng chỉ cần được đi chơi cùng người đẹp là anh đủ vui rồi, nhoẻn miệng cười anh đồng ý nói:
– Ừ, anh tính mời Nhi đi thì anh chở Nhi bằng xe máy, còn ba người thì…
– Mình đi bộ cho tiện, đi dạo như vậy vui hơn…
– Ừ, thế cũng được.
Duy Hải không phản đối. Vân Nhi gật đầu bước khỏi phòng Hành chính, đúng lúc San cũng bước lại, thành ra chẳng cần tìm. San nhanh chóng nhận lời Vân Nhi làm Duy Hải có chút tiếc nuối. Anh còn tính mời Vân Nhi ghé qua thăm nhà, thế này thì đành để dịp khác vậy. Anh không biết Vân Nhi đã trải qua những chuyện gì, chỉ là nhìn cô không được tươi vui, nhiều lúc còn như người mất hồn, có thể cô ấy mới chia tay một mối tình, hơn nữa anh cũng không thấy cô liên lạc hay nói gì về người yêu nên anh thầm phán đoán như vậy.
Sau bữa tối, ba người thơ thẩn bước theo con đường nhỏ xuống phố chính của thị xã nơi tấp nập ánh đèn cùng đông đảo khách du lịch. Tỉnh T nổi tiếng với du lịch văn hóa các dân tộc, hàng năm tiền thu về hầu như từ du lịch kết hợp với sản xuất nông sản.
Vân Nhi thích thú đưa mắt ngắm nhìn các món đồ được bày bán, cô chợt giật mình khi Duy Hải đặt một chiếc mũ thổ cẩm lên đầu mình.
– Vân Nhi đội mũ này rất đẹp đấy!
Duy Hải nhe răng cười trêu, vừa nịnh người đẹp vừa muốn nhìn cô trong chiếc mũ xinh xắn. Vân Nhi lúng túng nhấc xuống, cảm thấy ánh mắt không vui của San cô liền đưa cho cô gái.
– San đội hợp hơn em.
San đội mũ lên đầu, đưa ánh mắt long lanh nhìn Duy Hải, mím môi lại như chờ đợi anh nhận xét. Duy Hải không để ý, anh hướng ánh mắt về chiếc lắc tay bằng bạc chạm khắc tinh xảo treo trên giá, bặm môi nghĩ ngợi. Một hồi sau, khi Vân Nhi cùng San thơ thẩn bước đi trước, anh liền bước đến cạnh Vân Nhi, nắm lấy tay cô đặt chiếc lắc vào tay, rất nhanh cuộn tay cô lại, tỏ ra không có gì cả, bước lùi về sau.
Vân Nhi ngỡ ngàng, cảm giác lành lạnh từ chiếc lắc bạc khiến tim cô khẽ thót lên một nhịp. Ý Duy Hải rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không hiểu? Anh muốn tặng cô một món quà nhỏ, lại ngại cô không nhận nên mới làm vậy. Vân Nhi không biết nói sao, cũng không nỡ phũ phàng trả lại anh ngay, tạm thời cô cất vào túi, tính sẽ trả lại anh sau.
Suốt từ lúc ấy, cảm giác giữa Vân Nhi và Duy Hải có gì đó gượng gạo. Anh tỏ ra vui vẻ nói cười nhưng trong lòng nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Anh sợ cô trả lại món quà nhỏ mà anh tặng vô cùng, chừng nào cô còn chưa trả lại, chừng đó anh còn hi vọng. Vân Nhi luôn tỏ thái độ xa cách từ chối, anh muốn tìm cơ hội gần gũi hơn với cô mà cảm thấy khó như tìm đường lên trời, thế nhưng anh vẫn muốn được gần cô, mỗi lúc một thích cô hơn. Cô gái miền xuôi xinh đẹp hợp với những gì sang trọng lại chịu lặn lội đến nơi này, chẳng ngại vất vả chăm sóc các em nhỏ, tích cực làm công tác quảng bá giới thiệu để nhiều người biết đến, tìm đến giúp đỡ, nhận nuôi các em… Tấm lòng của cô, vẻ đẹp của cô khiến trái tim anh mềm nhũn trước cô. Anh ở đây công tác là điều bình thường phù hợp với điều kiện của anh, nhưng cô rõ ràng là khác anh. May mắn sao… anh lại được gặp cô, có thể đó là ý trời chăng?
Về đến trung tâm, rửa mặt mũi chân tay, Vân Nhi gõ cửa phòng Hành chính lúc này chỉ còn mình Duy Hải. Anh sững lại khi thấy Vân Nhi đứng đó, trong lòng rộn lên lo lắng cùng thất vọng trước thái độ của cô, chỉ nhẹ giọng cười trêu:
– Muộn rồi em còn không ngủ đi cũng phải để anh ngủ chứ?
– À… anh Hải, món quà này… em không nhận được…
Vân Nhi thẳng thắn đưa chiếc lắc bạc vào tay Duy Hải. Anh cũng đã đoán được điều này, cảm thấy không cam lòng liền nói:
– Chỉ là món quà nhỏ, em đừng nghĩ gì, anh muốn tặng em chào đón người mới thôi… Ở đây nhiều ma lắm, em nên đeo nó kẻo bị ma rừng bắt đấy!
– Thôi… em cảm ơn ý tốt của anh, em về phòng đây!
Vân Nhi bước nhanh để Duy Hải đứng lặng nhìn theo. Cô gái này… theo đuổi cô ấy có lẽ sẽ khó khăn lắm, thế nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ. Cơ hội cho anh khi nơi này chỉ có anh phù hợp với cô… không thể nói là không có!
Đứng dưới gốc cây bàng trong góc tối, chứng kiến tất cả, San cắn môi câm lặng, trái tim nặng nề như đeo đá tảng. Duy Hải vừa bị Vân Nhi từ chối, người đàn ông mà cô thích không những không thích cô mà còn dành trái tim cho chị ta, bị chị ta chà đạp. Nhưng ít nhất thì… chị ta cũng chưa cướp Duy Hải của cô.
Vân Nhi trằn trọc chẳng thể vào giấc. Bên cạnh cô, bác Tâm đã ngáy khò khò từ lúc nào. Ánh mắt Duy Hải, sự quan tâm của anh, cả món quà của anh tối nay… Có phải cô nên cho mình một cơ hội hay không? Người đàn ông mà cô ngỡ là duy nhất, ngỡ là người cô không thể buông tay, vậy mà… chính anh là người buông tay cô trước. Đã chẳng thể tin vào tình yêu mơ mộng, có phải… phụ nữ nên đến với một người đàn ông yêu mình, lập gia đình, sinh con đẻ cái, nghĩ mọi chuyện đơn giản, tự khắc cuộc đời đơn giản? Cô không biết nữa, chỉ biết lúc này… cô không muốn nghĩ gì hết. Cô muốn được tĩnh tâm, muốn quên đi quá khứ ngỡ là giấc mộng đẹp cuối cùng lại chỉ là một cơn ác mộng.
Vân Nhi đã nghe Vân Ánh kể sáng hôm đó khi Gia Khang vào nhà, anh ta nhận anh ta là bạn trai cô, biết chuyện bố cô mới mất anh ta xin thắp hương cho ông, còn để lại tiền phúng viếng. Lúc ấy bà Lụa chẳng hiểu chuyện gì, có điều Gia Khang tỏ vẻ lễ phép, hơn nữa thái độ anh ta thành kính muốn chia buồn, bà cũng không ngăn cản. Chuyện Vân Nhi nói cô quay lại thành phố gấp bà cũng truyền đạt y như vậy cho Gia Khang, thành ra sau đó anh ta sớm quay trở lại thành phố. Vân Nhi không cho Vân Ánh hay bất cứ ai biết cô đi đâu, con bé cũng chỉ nghĩ chị nó quay trở lại thành phố mà thôi, xem như Gia Khang không thể khai thác người nhà cô được. Cô khẽ thở phào khi suốt nửa tháng qua cô không còn bị Gia Khang làm phiền. Hơn lúc nào hết cô mong anh ta nghĩ lại mà đừng đeo bám cô trơ trẽn như vậy nữa.
Gia Khang nóng ruột đến phát điên suốt hai tuần nay. Vân Nhi mất tích không một sủi tăm. Anh đã đến trung tâm Thiện Tâm hỏi về cô cũng chỉ nhận được câu trả lời họ không biết cô ở đâu cả. Người biết chuyện là Bích Điệp nhưng cô đâu muốn thiếu gia đẹp trai có tiền này tìm kiếm ra Vân Nhi, thành ra cô mặc kệ Gia Khang mặt mũi nóng bừng xì một tiếng bực bội bỏ về.
Quả thực Gia Khang không ngờ Vân Nhi lại ghét bỏ anh đến vậy, rõ ràng cô cố tình trốn anh, không cho anh một cơ hội tiếp cận nào. Nếu anh cứ quên chữ “nhẫn” như ngày xưa, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không thể chinh phục trái tim cô. Cuối cùng anh quyết định để cho cô yên tĩnh, gia đình cô anh sẽ tiếp cận từ từ, chinh phục người nhà cô trước, như vậy là tốt hơn cả. Nghĩ thế, Gia Khang dự định cuối tuần sẽ đến thắp hương cho bố cô lần nữa, hỏi han mẹ cô cùng em gái cô. Nghe tin Thành Huy sang Mỹ, Gia Khang nhếch miệng coi thường, tên ngốc đó bỏ Vân Nhi mà đi, tình yêu của hắn cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.