Chương 2: Tên phàm nhân này quá lợi hại
Liễu Mãn Pha
08/01/2023
Tác giả: Liễu Mãn Pha
Biên tập: Christine
Thường Gia Tứ sợ hãi rơi xuống đài cao rồi lăn hai vòng, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy nổi, mãi đến tận khi một cánh tay túm lấy cổ áo y lôi y dậy.
Gia Tứ nghiêng mặt nhìn, chính là thần tiên râu dê dẫn hắn tới đây.
“Hòa Chưởng môn, cái mà ngài gọi là bằng chứng chính là người phàm này à?” Đại hán uy vũ nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, hỏi với vẻ khinh thường.
Hòa Chưởng môn cười nói: “Triết Long Trưởng lão không biết rồi, người này là một thôn dân bình thường dưới núi Tiểu Bình, vì yêu thú làm loạn nên chạy lên núi thoát thân, bị sư đệ của chúng ta gặp gỡ cứu giúp, rồi tiện đường đưa bọn họ đến nơi này. Y có thể sống tạm bợ qua một kiếp nạn này, chắc chắn nhớ rõ quá trình trước đó hơn bất kỳ ai, có một số việc hỏi hắn là thích hợp nhất.”
Thần tiên râu dê cũng mở miệng đối Gia Tứ nói: “Ngươi đã chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng nhất định oán hận. Ta đã nói nơi này có người đứng ra bảo vệ công lý cho các ngươi, chỉ cần kể lại cho họ biết những gì ngươi nói với ta trên đường là được.”
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía mình, Gia Tứ không hiểu sao rất sợ hãi, không khỏi rụt cổ lại, lắp bắp do dự.
“Ta… Ta…”
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đám thần tiên tranh cãi loạn tung lên thì có liên quan gì tới mình? Gia Tứ hoàn toàn bối rối.
Thấy hắn suy nghĩ lung tung, Hòa Ung đành phải tiến lên giúp đỡ: “Tiểu huynh đệ, ta biết trong lòng ngươi còn nghi hoặc, nhưng ngươi không cần hiểu chi tiết nhỏ bên trong, ngươi chỉ cần nói thật về trải nghiệm của mình là đã đại ân giúp chúng ta phạt ác khuyến thiện rồi. Sau khi chuyện này kết thúc, Từ Phong Phái chúng ta chắc chắn sẽ cho hai huynh đệ ngươi tìm chỗ an thân mới, không cần lo lắng về phần còn lại của cuộc đời. Cho nên… Thế này đi, ta tới hỏi, nếu đúng thì ngươi gật đầu, nếu sai thì lắc đầu, được không?” Giọng điệu thái độ đầy hòa ái dễ gần, hiểu rõ nghĩa lớn.
Thấy Gia Tứ không phản đối, Hòa Ung hỏi: “Mấy ngày trước trong thôn các ngươi đã xuất hiện một con yêu quái?”
Gia Tứ đờ ra một lúc lâu, mặc dù không biết mục đích của đối phương nhưng nghe được câu hỏi như vậy, y vẫn gật đầu một cái.
Hòa Ung hài lòng.
“Có phải là yêu quái kia thân hổ mặt người, miệng phun ác hỏa, hại chết hết thôn dân thôn Thường gia của ngươi không?”
Dường như nhớ lại cảnh tượng tàn khốc lúc đó, trên mặt Gia Tứ lộ ra mấy phần kinh hãi, mãi đến khi Hòa Ung truy hỏi một câu, y mới lại gật đầu một cái.
“Lúc con yêu quái kia xuất hiện, ngươi có nhìn thấy bên cạnh nó còn có người khác không? Chính là cái kiểu các thôn dân đều đang chạy trốn, chỉ mỗi mình y không sợ hỏa thiêu cũng không sợ bị cắn, còn đi ngược lại con đường cũ?”
Hình dung của Hòa Ung như vẽ ra một khung cảnh chân thực trong đầu Gia Tứ. Y thoáng giật mình, chậm rãi ngước mắt lên.
Hòa Ung nở nụ cười, biết mình đã nói đúng: “Có phải người kia cũng ở đây không? Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết vị ấy là ai không?”
Mắt thấy Gia Tứ chuyển ánh mắt lo sợ nghi hoặc một vòng rồi nhìn về hướng Thẩm Uyển Hưu, người áo trắng đang phe phẩy quạt đột nhiên mở miệng nói.
“Hòa Chưởng môn, ngài nói vị tiểu ca này được các người cứu trên núi Tiểu Bình đúng không? Nhưng yêu thú kia đại náo thôn trang Nhân giới đã ba bốn ngày nay rồi, một người phàm, không những có thể chạy trốn từ ma trảo của hung thú Đào Ngột trong miệng ngài, mà còn có thể sống sót trên núi Tiểu Bình bị kết giới phong ấn suốt mấy ngày nay? Từ xưa đến nay, y có lẽ là người đầu tiên, tên phàm nhân này quá lợi hại!”
Câu nói này thực sự làm Hòa Chưởng môn nghẹn lời, vẻ mặt cứng đờ, nhìn sư đệ ở đằng xa.
Sư đệ, cũng chính là đại ân nhân trong mắt Gia Tứ, vị thần tiên râu dê đang nghiêm túc gật đầu với Hòa Ung.
Gánh nặng trong lòng Hòa Ung giảm bớt, nói: “Nếu Phá Qua Trưởng lão không tin thì có thể tự mình tiến lên xem, với sự thông tuệ của ngài, nhất định có thể nhận ra rốt cuộc vị tiểu huynh đệ này có phải là người phàm không, lại có thông đồng nói dối với Hòa mỗ hay không.”
Phá Qua áo trắng cũng không khách khí, thu quạt lại định tiến lên, nhưng lại bị người bên cạnh giơ tay cản, lúc này ngừng bước.
Gia Tứ chưa bao giờ trải qua cảnh tượng lớn như thế, đã sớm co rúm đến mức màu môi trắng bệch, không hiểu sao dù không xuống địa phủ nhưng mình vẫn rơi vào hoàn cảnh này. Chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dưới đài nhìn y, như thể từng mũi dao nhọn muốn đâm chết y. Y đang sợ hãi mềm cả chân, trước mặt đột nhiên lóe lên một tia sáng xanh, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lấy y sắp ngã xuống.
Gia Tứ sững sờ ngước mắt lên, bắt gặp một gương mặt tuấn tú phong thần. Người đến có hàng mi dài dày, mắt sáng như sao, rõ ràng khí chất phi phàm nhưng sắc mặt cũng không ẩn chứa sự xem thường với Gia Tứ như người khác. Trái lại, khi nhận ra y sợ hãi, hắn lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, ta chỉ xem một chút thôi.” Nghe khoảng cách gần, giọng càng trầm và êm dịu, an ủi lòng người. Còn có cánh tay ấm áp đang ôm sau lưng Gia Tứ, lập tức khiến phàm nhân nhỏ bé đang bất an ngừng cố gắng chống cự…
Cảm giác được, Đông Thanh Hạc thong thả nở nụ cười, nói tiếp: “Nhắm mắt lại.”
Gia Tứ nghe lời nhắm hai mắt.
Đầu ngón tay ấn nhẹ lên mi tâm của y. Gia Tứ cảm thấy hơi ngứa, không kìm được cau mũi một cái, bàn tay kia rời đi rồi đặt lên bụng dưới của y.
Giây phút ấy, bụng dưới Gia Tứ nóng ran, nếu không phải cánh tay kia của người trước mặt vẫn đè lên lưng y, cơn đau rát như lửa đốt đã khiến Thường Gia Tứ đứng không vững. May mắn thay, một luồng khí lạnh từ từ tràn vào cơ thể ydọc theo lòng bàn tay trên bụng, các khí mạch mát mẻ dễ chịu, xua tan sự mệt mỏi trộn lẫn nóng lạnh đã đè nén trong lồng ngực của Gia Tứ mấy ngày nay.
Khi Gia Tứ mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy hai mắt thanh minh như thoát thai hoán cốt, vô cùng thần kỳ.
Thấy Đông Thanh Hạc thu tay về, Hòa Chưởng môn lập tức tới gần, trên mặt toát vẻ chờ mong.
“Đông Môn chủ, sao rồi?”
Đông Thanh Hạc quay lại, không phụ sự mong đợi Hòa Ung, vuốt cằm nói: “Vị tiểu huynh đệ này không linh căn không tu vi, quả thật là người phàm.”
Hòa Ung vui mừng khôn xiết.
“Vậy tại sao y có thể tại trốn lên sau núi Tiểu Bình, còn sống sót nhiều ngày như vậy?” Phá Qua thấy kỳ quái.
“Chỉ có thể nói ông trời mở mắt, không nhìn nổi kẻ ác làm xấu, lương thiện uổng mạng.” Hòa Ung than thở, lại thu được sự khinh bỉ của một đám người dưới đài.
Đông Thanh Hạc quay đầu nhìn thiếu niên ngơ ngác ngồi dậy trên đất, nói: “Nhưng thật ra là vì… Trong bụng y có nội đan của thú Đào Ngột, dựa vào ngọn lửa thiêu đốt trong nội đan mới có thể chống lại hàn khí dày đặc trên núi Tiểu Bình và công kích từ đám tiểu yêu vật.”
Lời vừa thốt ra như trận sấm sét vang dội, không chỉ người Thanh Hạc Môn giật mình, mà ngay cả mọi người thuộc Từ Phong Phái cũng trợn mắt ngoác mồm, đặc biệt là sư đệ râu dê. Ông cứu Thường Gia Tứ rồi ở bên cạnh cũng hơn nửa ngày, thế mà lại không phát hiện ra trong bụng người phàm kia có viên nội đan yêu thú?
“Ý của Môn chủ là Đào Ngột thiêu huỷ thôn trang đã chết rồi? Nội đan còn chui vào bụng đứa trẻ phàm nhân này?” Phá Qua cũng hiếm khi tỏ ra kinh ngạc, “Nhưng hung thú Đào Ngột cực kỳ hung hãn, bình thường ít nhất cũng phải bốn, năm vị đệ tử tu vi Kim Đan mới có thể miễn cưỡng bắt nó. Thiếu niên phàm nhân trói gà không chặt kia lấy được nội đan thú Đào Ngột từ đâu ra? Hẳn không phải là nhặt được trên đường rồi ăn vào chứ?!
Đông Thanh Hạc dường như cũng đang suy tư, sau đó lại quay sang Gia Tứ, hỏi một câu Hòa Ung vừa hỏi qua.
“Khi trong thôn nổi lửa, ngươi có nhìn thấy ai khác thường không?”
Sức khỏe của Gia Tứ đã tốt hơn rất nhiều, thần trí cũng sáng sủa hơn. Y nhìn chằm chằm nam tử phong độ khí khái trước mặt, thoáng nhớ lại rồi thuận theo mà “ừm” một tiếng.
Đông Thanh Hạc dịch thân để Gia Tứ có thể thấy rõ dáng vẻ Thẩm Uyển Hưu trên đất: “Cái người kia… Có phải là y không?”
Tuy người trên đất bị máu che nửa mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Gia Tứ xem xét chốc lát, động tác gật đầu lần này khẳng định hơn rất nhiều. Khi thôn trang xuất hiện yêu quái, đích thật y cũng trông thấy người này, hình ảnh kia, Gia Tứ vừa thấy liền khó quên.
Đông Thanh Hạc nhướng khóe miệng.
Hòa Chưởng môn đã cảm thấy không ổn, vừa định mở miệng thì lại bị Đông Thanh Hạc cướp lời hỏi: “Khi ngươi nhìn thấy y, y đang làm gì?”
Thường Gia Tứ nói: “Y… Y đang, đang đuổi đánh đại yêu quái kia…”
“Đuổi đánh yêu quái? Yêu quái nào? Có thân hổ mặt người phun ác hỏa như Hòa Chưởng môn chúng ta nói không?” Phá Qua cũng nghe rồi cười, không kìm được truy vấn.
Thấy Gia Tứ gật đầu, Hòa Ung không khỏi cau chặt lông mày, không vui nhìn về phía sư đệ của mình.
Sắc mặt của sư đệ râu dê cũng rất tệ, ông trầm giọng nói với Gia Tứ: “Tiểu huynh đệ, trên đường tới đây, ngươi không nói với ta như thế. Ngươi nói lúc đó ngươi nhìn thấy có một người xuất hiện cùng yêu thú, còn đốt lửa chặn đường đi của thôn dân, bao vây thiêu chết nam nữ già trẻ trong thôn, nhưng sao hiện nay lại đổi trắng thay đen rồi? Ta biết phàm nhân các ngươi tin vào nhân duyên quả báo, nếu ngươi nhớ lầm thì hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng nói, nhưng nếu nhằm bao che hung phạm, làm sao xứng đáng với những thôn dân đã uổng mạng! Bọn họ có thể đều là thân quyến quê nhà của ngươi, sợ rằng sau đó gặp Diêm Vương cũng không được dễ dàng.”
“Ta… Ta không… Nói bậy…” Gia Tứ bị giọng điệu lạnh lùng uy hiếp của đối phương dọa đến xanh mét mặt, vô thức nhích tới gần bóng dáng có thể làm y cảm thấy an tâm.
Đông Thanh Hạc chỉ cảm thấy tay áo bị siết chặt, nhìn xuống thấy một bàn tay nhỏ rụt rè đang kéo lấy mình.
“Thần, thần tiên đại nhân, ta không nói dối, ngươi có thể… Có thể hỏi ca ca ta…” Gia Tứ thấy đối phương nhìn sang, cố gắng tự chứng minh. “Ta quả thực nhìn thấy có một người và yêu quái cùng xuất hiện trong thôn. Miệng yêu quái phun ra ngọn lửa vừa đen vừa đỏ, muốn thiêu chết mọi người trong thôn. Còn người kia cũng có một đám lửa trong tay, nhưng y không thiêu thôn dân… Ta chưa bao giờ nói là y… Là y thiêu chết thôn dân, bởi vì ngọn lửa trong tay người đó đang đốt… Đốt con yêu quái kia! Ta không nói dối… Không nói dối…”
Đông Thanh Hạc nhìn thiếu niên cuống quýt đỏ cả vành mắt trước mặt, giây lát sau dịu dàng đáp một tiếng.
“Đừng cuống, ta tin ngươi…”
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương này có rất nhiều nhân vật xuất hiện, có lẽ xem hai lần mới nhớ. Nếu không hiểu thì nhớ công thụ trước đi. Ở phần giới thiệu có ghi công thụ.
Thụ: Thường Gia Tứ
Công: Đông Thanh Hạc
Chín thế mười thế người tốt người xấu gì đó, xem đến phần sau sẽ hiểu.
Biên tập: Christine
Thường Gia Tứ sợ hãi rơi xuống đài cao rồi lăn hai vòng, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy nổi, mãi đến tận khi một cánh tay túm lấy cổ áo y lôi y dậy.
Gia Tứ nghiêng mặt nhìn, chính là thần tiên râu dê dẫn hắn tới đây.
“Hòa Chưởng môn, cái mà ngài gọi là bằng chứng chính là người phàm này à?” Đại hán uy vũ nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, hỏi với vẻ khinh thường.
Hòa Chưởng môn cười nói: “Triết Long Trưởng lão không biết rồi, người này là một thôn dân bình thường dưới núi Tiểu Bình, vì yêu thú làm loạn nên chạy lên núi thoát thân, bị sư đệ của chúng ta gặp gỡ cứu giúp, rồi tiện đường đưa bọn họ đến nơi này. Y có thể sống tạm bợ qua một kiếp nạn này, chắc chắn nhớ rõ quá trình trước đó hơn bất kỳ ai, có một số việc hỏi hắn là thích hợp nhất.”
Thần tiên râu dê cũng mở miệng đối Gia Tứ nói: “Ngươi đã chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng nhất định oán hận. Ta đã nói nơi này có người đứng ra bảo vệ công lý cho các ngươi, chỉ cần kể lại cho họ biết những gì ngươi nói với ta trên đường là được.”
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía mình, Gia Tứ không hiểu sao rất sợ hãi, không khỏi rụt cổ lại, lắp bắp do dự.
“Ta… Ta…”
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đám thần tiên tranh cãi loạn tung lên thì có liên quan gì tới mình? Gia Tứ hoàn toàn bối rối.
Thấy hắn suy nghĩ lung tung, Hòa Ung đành phải tiến lên giúp đỡ: “Tiểu huynh đệ, ta biết trong lòng ngươi còn nghi hoặc, nhưng ngươi không cần hiểu chi tiết nhỏ bên trong, ngươi chỉ cần nói thật về trải nghiệm của mình là đã đại ân giúp chúng ta phạt ác khuyến thiện rồi. Sau khi chuyện này kết thúc, Từ Phong Phái chúng ta chắc chắn sẽ cho hai huynh đệ ngươi tìm chỗ an thân mới, không cần lo lắng về phần còn lại của cuộc đời. Cho nên… Thế này đi, ta tới hỏi, nếu đúng thì ngươi gật đầu, nếu sai thì lắc đầu, được không?” Giọng điệu thái độ đầy hòa ái dễ gần, hiểu rõ nghĩa lớn.
Thấy Gia Tứ không phản đối, Hòa Ung hỏi: “Mấy ngày trước trong thôn các ngươi đã xuất hiện một con yêu quái?”
Gia Tứ đờ ra một lúc lâu, mặc dù không biết mục đích của đối phương nhưng nghe được câu hỏi như vậy, y vẫn gật đầu một cái.
Hòa Ung hài lòng.
“Có phải là yêu quái kia thân hổ mặt người, miệng phun ác hỏa, hại chết hết thôn dân thôn Thường gia của ngươi không?”
Dường như nhớ lại cảnh tượng tàn khốc lúc đó, trên mặt Gia Tứ lộ ra mấy phần kinh hãi, mãi đến khi Hòa Ung truy hỏi một câu, y mới lại gật đầu một cái.
“Lúc con yêu quái kia xuất hiện, ngươi có nhìn thấy bên cạnh nó còn có người khác không? Chính là cái kiểu các thôn dân đều đang chạy trốn, chỉ mỗi mình y không sợ hỏa thiêu cũng không sợ bị cắn, còn đi ngược lại con đường cũ?”
Hình dung của Hòa Ung như vẽ ra một khung cảnh chân thực trong đầu Gia Tứ. Y thoáng giật mình, chậm rãi ngước mắt lên.
Hòa Ung nở nụ cười, biết mình đã nói đúng: “Có phải người kia cũng ở đây không? Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết vị ấy là ai không?”
Mắt thấy Gia Tứ chuyển ánh mắt lo sợ nghi hoặc một vòng rồi nhìn về hướng Thẩm Uyển Hưu, người áo trắng đang phe phẩy quạt đột nhiên mở miệng nói.
“Hòa Chưởng môn, ngài nói vị tiểu ca này được các người cứu trên núi Tiểu Bình đúng không? Nhưng yêu thú kia đại náo thôn trang Nhân giới đã ba bốn ngày nay rồi, một người phàm, không những có thể chạy trốn từ ma trảo của hung thú Đào Ngột trong miệng ngài, mà còn có thể sống sót trên núi Tiểu Bình bị kết giới phong ấn suốt mấy ngày nay? Từ xưa đến nay, y có lẽ là người đầu tiên, tên phàm nhân này quá lợi hại!”
Câu nói này thực sự làm Hòa Chưởng môn nghẹn lời, vẻ mặt cứng đờ, nhìn sư đệ ở đằng xa.
Sư đệ, cũng chính là đại ân nhân trong mắt Gia Tứ, vị thần tiên râu dê đang nghiêm túc gật đầu với Hòa Ung.
Gánh nặng trong lòng Hòa Ung giảm bớt, nói: “Nếu Phá Qua Trưởng lão không tin thì có thể tự mình tiến lên xem, với sự thông tuệ của ngài, nhất định có thể nhận ra rốt cuộc vị tiểu huynh đệ này có phải là người phàm không, lại có thông đồng nói dối với Hòa mỗ hay không.”
Phá Qua áo trắng cũng không khách khí, thu quạt lại định tiến lên, nhưng lại bị người bên cạnh giơ tay cản, lúc này ngừng bước.
Gia Tứ chưa bao giờ trải qua cảnh tượng lớn như thế, đã sớm co rúm đến mức màu môi trắng bệch, không hiểu sao dù không xuống địa phủ nhưng mình vẫn rơi vào hoàn cảnh này. Chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dưới đài nhìn y, như thể từng mũi dao nhọn muốn đâm chết y. Y đang sợ hãi mềm cả chân, trước mặt đột nhiên lóe lên một tia sáng xanh, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lấy y sắp ngã xuống.
Gia Tứ sững sờ ngước mắt lên, bắt gặp một gương mặt tuấn tú phong thần. Người đến có hàng mi dài dày, mắt sáng như sao, rõ ràng khí chất phi phàm nhưng sắc mặt cũng không ẩn chứa sự xem thường với Gia Tứ như người khác. Trái lại, khi nhận ra y sợ hãi, hắn lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, ta chỉ xem một chút thôi.” Nghe khoảng cách gần, giọng càng trầm và êm dịu, an ủi lòng người. Còn có cánh tay ấm áp đang ôm sau lưng Gia Tứ, lập tức khiến phàm nhân nhỏ bé đang bất an ngừng cố gắng chống cự…
Cảm giác được, Đông Thanh Hạc thong thả nở nụ cười, nói tiếp: “Nhắm mắt lại.”
Gia Tứ nghe lời nhắm hai mắt.
Đầu ngón tay ấn nhẹ lên mi tâm của y. Gia Tứ cảm thấy hơi ngứa, không kìm được cau mũi một cái, bàn tay kia rời đi rồi đặt lên bụng dưới của y.
Giây phút ấy, bụng dưới Gia Tứ nóng ran, nếu không phải cánh tay kia của người trước mặt vẫn đè lên lưng y, cơn đau rát như lửa đốt đã khiến Thường Gia Tứ đứng không vững. May mắn thay, một luồng khí lạnh từ từ tràn vào cơ thể ydọc theo lòng bàn tay trên bụng, các khí mạch mát mẻ dễ chịu, xua tan sự mệt mỏi trộn lẫn nóng lạnh đã đè nén trong lồng ngực của Gia Tứ mấy ngày nay.
Khi Gia Tứ mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy hai mắt thanh minh như thoát thai hoán cốt, vô cùng thần kỳ.
Thấy Đông Thanh Hạc thu tay về, Hòa Chưởng môn lập tức tới gần, trên mặt toát vẻ chờ mong.
“Đông Môn chủ, sao rồi?”
Đông Thanh Hạc quay lại, không phụ sự mong đợi Hòa Ung, vuốt cằm nói: “Vị tiểu huynh đệ này không linh căn không tu vi, quả thật là người phàm.”
Hòa Ung vui mừng khôn xiết.
“Vậy tại sao y có thể tại trốn lên sau núi Tiểu Bình, còn sống sót nhiều ngày như vậy?” Phá Qua thấy kỳ quái.
“Chỉ có thể nói ông trời mở mắt, không nhìn nổi kẻ ác làm xấu, lương thiện uổng mạng.” Hòa Ung than thở, lại thu được sự khinh bỉ của một đám người dưới đài.
Đông Thanh Hạc quay đầu nhìn thiếu niên ngơ ngác ngồi dậy trên đất, nói: “Nhưng thật ra là vì… Trong bụng y có nội đan của thú Đào Ngột, dựa vào ngọn lửa thiêu đốt trong nội đan mới có thể chống lại hàn khí dày đặc trên núi Tiểu Bình và công kích từ đám tiểu yêu vật.”
Lời vừa thốt ra như trận sấm sét vang dội, không chỉ người Thanh Hạc Môn giật mình, mà ngay cả mọi người thuộc Từ Phong Phái cũng trợn mắt ngoác mồm, đặc biệt là sư đệ râu dê. Ông cứu Thường Gia Tứ rồi ở bên cạnh cũng hơn nửa ngày, thế mà lại không phát hiện ra trong bụng người phàm kia có viên nội đan yêu thú?
“Ý của Môn chủ là Đào Ngột thiêu huỷ thôn trang đã chết rồi? Nội đan còn chui vào bụng đứa trẻ phàm nhân này?” Phá Qua cũng hiếm khi tỏ ra kinh ngạc, “Nhưng hung thú Đào Ngột cực kỳ hung hãn, bình thường ít nhất cũng phải bốn, năm vị đệ tử tu vi Kim Đan mới có thể miễn cưỡng bắt nó. Thiếu niên phàm nhân trói gà không chặt kia lấy được nội đan thú Đào Ngột từ đâu ra? Hẳn không phải là nhặt được trên đường rồi ăn vào chứ?!
Đông Thanh Hạc dường như cũng đang suy tư, sau đó lại quay sang Gia Tứ, hỏi một câu Hòa Ung vừa hỏi qua.
“Khi trong thôn nổi lửa, ngươi có nhìn thấy ai khác thường không?”
Sức khỏe của Gia Tứ đã tốt hơn rất nhiều, thần trí cũng sáng sủa hơn. Y nhìn chằm chằm nam tử phong độ khí khái trước mặt, thoáng nhớ lại rồi thuận theo mà “ừm” một tiếng.
Đông Thanh Hạc dịch thân để Gia Tứ có thể thấy rõ dáng vẻ Thẩm Uyển Hưu trên đất: “Cái người kia… Có phải là y không?”
Tuy người trên đất bị máu che nửa mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Gia Tứ xem xét chốc lát, động tác gật đầu lần này khẳng định hơn rất nhiều. Khi thôn trang xuất hiện yêu quái, đích thật y cũng trông thấy người này, hình ảnh kia, Gia Tứ vừa thấy liền khó quên.
Đông Thanh Hạc nhướng khóe miệng.
Hòa Chưởng môn đã cảm thấy không ổn, vừa định mở miệng thì lại bị Đông Thanh Hạc cướp lời hỏi: “Khi ngươi nhìn thấy y, y đang làm gì?”
Thường Gia Tứ nói: “Y… Y đang, đang đuổi đánh đại yêu quái kia…”
“Đuổi đánh yêu quái? Yêu quái nào? Có thân hổ mặt người phun ác hỏa như Hòa Chưởng môn chúng ta nói không?” Phá Qua cũng nghe rồi cười, không kìm được truy vấn.
Thấy Gia Tứ gật đầu, Hòa Ung không khỏi cau chặt lông mày, không vui nhìn về phía sư đệ của mình.
Sắc mặt của sư đệ râu dê cũng rất tệ, ông trầm giọng nói với Gia Tứ: “Tiểu huynh đệ, trên đường tới đây, ngươi không nói với ta như thế. Ngươi nói lúc đó ngươi nhìn thấy có một người xuất hiện cùng yêu thú, còn đốt lửa chặn đường đi của thôn dân, bao vây thiêu chết nam nữ già trẻ trong thôn, nhưng sao hiện nay lại đổi trắng thay đen rồi? Ta biết phàm nhân các ngươi tin vào nhân duyên quả báo, nếu ngươi nhớ lầm thì hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng nói, nhưng nếu nhằm bao che hung phạm, làm sao xứng đáng với những thôn dân đã uổng mạng! Bọn họ có thể đều là thân quyến quê nhà của ngươi, sợ rằng sau đó gặp Diêm Vương cũng không được dễ dàng.”
“Ta… Ta không… Nói bậy…” Gia Tứ bị giọng điệu lạnh lùng uy hiếp của đối phương dọa đến xanh mét mặt, vô thức nhích tới gần bóng dáng có thể làm y cảm thấy an tâm.
Đông Thanh Hạc chỉ cảm thấy tay áo bị siết chặt, nhìn xuống thấy một bàn tay nhỏ rụt rè đang kéo lấy mình.
“Thần, thần tiên đại nhân, ta không nói dối, ngươi có thể… Có thể hỏi ca ca ta…” Gia Tứ thấy đối phương nhìn sang, cố gắng tự chứng minh. “Ta quả thực nhìn thấy có một người và yêu quái cùng xuất hiện trong thôn. Miệng yêu quái phun ra ngọn lửa vừa đen vừa đỏ, muốn thiêu chết mọi người trong thôn. Còn người kia cũng có một đám lửa trong tay, nhưng y không thiêu thôn dân… Ta chưa bao giờ nói là y… Là y thiêu chết thôn dân, bởi vì ngọn lửa trong tay người đó đang đốt… Đốt con yêu quái kia! Ta không nói dối… Không nói dối…”
Đông Thanh Hạc nhìn thiếu niên cuống quýt đỏ cả vành mắt trước mặt, giây lát sau dịu dàng đáp một tiếng.
“Đừng cuống, ta tin ngươi…”
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương này có rất nhiều nhân vật xuất hiện, có lẽ xem hai lần mới nhớ. Nếu không hiểu thì nhớ công thụ trước đi. Ở phần giới thiệu có ghi công thụ.
Thụ: Thường Gia Tứ
Công: Đông Thanh Hạc
Chín thế mười thế người tốt người xấu gì đó, xem đến phần sau sẽ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.