Trữ Hàng Thời Thiên Tai, Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng
Chương 938:
Bố Đinh Nãi Tích
22/11/2024
Cô bị biểu cảm khoa trương của cô bé chọc cười, cảm thấy hai người giống như đang khen nhau, cô nắm tay cô bé: "Đi, đi với chị đến doanh trại tuần tra một chuyến, xem chú Giai Giai đáng thương của em bị lợn rừng húc thế nào rồi."
Như Như vui vẻ nắm tay cô, lần này Lê Tiêu Tiêu đi không chỉ để thăm chú Giai Giai, tiện thể thăm doanh trưởng Tiêu và tặng quà mừng năm mới cho anh ta, đó chính là hoa quả sấy nhà cô làm.
Hoa quả của cô ăn tươi đã ngon ngọt, làm thành hoa quả sấy cũng ngon, cũng không bị cứng.
Trước khi đến Lê Tiêu Tiêu không ngờ Giai Giai lại bị húc vào mông, mặc dù chỗ đó hơi khó xử nhưng đây toàn là thịt, cũng không có nội tạng quan trọng nên vết thương không nghiêm trọng, đã có thể đi lại được, chỉ là vẫn hơi đau, cô đưa hai túi hoa quả sấy cho anh ta, sau đó lại đi gặp mấy người doanh trưởng Tiêu, Cường Tử và Sở Hằng.
Đến khi đi một vòng trở về thì trời đã không còn sớm nữa.
Khi cô về đến nhà, trời bắt đầu tối, đèn đường trên quốc lộ đột nhiên sáng lên, đôi mắt trong veo của Như Như nhìn cảnh này, quay đầu nói với cô: "Có điện thật tốt."
Hôm qua cô bé này còn hỏi điện có tác dụng gì, hôm nay đã cảm thán như một bà cụ, nghe cô bé nói chân thành như vậy, xem ra đã tận mắt trải nghiệm được lợi ích của điện, Lê Tiêu Tiêu không khỏi mỉm cười.
Hai người họ chậm rãi đi về phía trang trại, dưới ánh đèn vàng cam cũng không thấy cô đơn, chỉ là cô không khỏi suy nghĩ giá như anh Mặc ở đây thì tốt biết mấy, nghĩ ngợi thì thấy xa xa dưới đèn đường có một người đứng đó, cao cao gầy gầy, dáng người đặc biệt thẳng tắp, cô chớp mắt, người đó quay đầu lại, ánh mắt quen thuộc, đến khi cô hoàn hồn thì đã chạy đến nhào lên người anh.
Trần Mặc ôm cô, ngã ngửa ra đất, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên khóe mắt cô.
Lê Tiêu Tiêu nheo mắt, nghiêng đầu áp vào lòng bàn tay thô ráp của anh, mơ hồ nói: "Không phải nói là một tháng sao, sao hôm nay đã về rồi?"
Trần Mặc không nói gì.
Lê Tiêu Tiêu chú ý thấy trên cổ anh có một vết xước, mới đóng vảy không lâu, rõ ràng là mới lành, cô đưa tay sờ lên vết xước: "Là do trận chiến trước để lại sao?"
Bàn tay mềm mại vuốt ve dưới tai anh, Trần Mặc hơi ngẩng đầu lên, từ cằm đến cổ, cơ bắp căng lên hiện rõ từng đường nét: "...... Ừ."
Lê Tiêu Tiêu cảm nhận được sự thay đổi của anh, như bị bỏng rụt tay lại nhưng lập tức nhận ra không đúng, vết thương này giống như bị thứ gì đó dài và nhọn cứa qua, mà người khổng lồ không thể gây ra kiểu tấn công như vậy: "Anh lại đi chiến đấu rồi."
Để sớm ngày làm bất hạnh hoàn toàn tan biến, anh Mặc dù không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện để bất hạnh.
Cô nhìn chằm chằm vào vết thương đó, không dám tưởng tượng lúc đó là tình cảnh nguy hiểm như thế nào, nếu sâu hơn một chút nữa thì... Cô nắm chặt lấy quần áo trước ngực anh Mặc, vùi đầu vào vai anh.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, cô cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng mình, sau đó chuyển sang đầu cô, vuốt ve tóc cô.
"Tiêu Tiêu dậy đi, anh có thứ muốn tặng em."
Lê Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ đến đêm trăng đỏ đầu tiên, anh Mặc nói có thứ muốn tặng cô nhưng sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, cô đã quên mất chuyện này.
Cô bò dậy, đưa tay về phía Trần Mặc đang nằm trên đất, cô tự hỏi người nằm xuống thường không đẹp lắm, sao anh Mặc lại... lại... quyến rũ như vậy?
Như Như vui vẻ nắm tay cô, lần này Lê Tiêu Tiêu đi không chỉ để thăm chú Giai Giai, tiện thể thăm doanh trưởng Tiêu và tặng quà mừng năm mới cho anh ta, đó chính là hoa quả sấy nhà cô làm.
Hoa quả của cô ăn tươi đã ngon ngọt, làm thành hoa quả sấy cũng ngon, cũng không bị cứng.
Trước khi đến Lê Tiêu Tiêu không ngờ Giai Giai lại bị húc vào mông, mặc dù chỗ đó hơi khó xử nhưng đây toàn là thịt, cũng không có nội tạng quan trọng nên vết thương không nghiêm trọng, đã có thể đi lại được, chỉ là vẫn hơi đau, cô đưa hai túi hoa quả sấy cho anh ta, sau đó lại đi gặp mấy người doanh trưởng Tiêu, Cường Tử và Sở Hằng.
Đến khi đi một vòng trở về thì trời đã không còn sớm nữa.
Khi cô về đến nhà, trời bắt đầu tối, đèn đường trên quốc lộ đột nhiên sáng lên, đôi mắt trong veo của Như Như nhìn cảnh này, quay đầu nói với cô: "Có điện thật tốt."
Hôm qua cô bé này còn hỏi điện có tác dụng gì, hôm nay đã cảm thán như một bà cụ, nghe cô bé nói chân thành như vậy, xem ra đã tận mắt trải nghiệm được lợi ích của điện, Lê Tiêu Tiêu không khỏi mỉm cười.
Hai người họ chậm rãi đi về phía trang trại, dưới ánh đèn vàng cam cũng không thấy cô đơn, chỉ là cô không khỏi suy nghĩ giá như anh Mặc ở đây thì tốt biết mấy, nghĩ ngợi thì thấy xa xa dưới đèn đường có một người đứng đó, cao cao gầy gầy, dáng người đặc biệt thẳng tắp, cô chớp mắt, người đó quay đầu lại, ánh mắt quen thuộc, đến khi cô hoàn hồn thì đã chạy đến nhào lên người anh.
Trần Mặc ôm cô, ngã ngửa ra đất, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên khóe mắt cô.
Lê Tiêu Tiêu nheo mắt, nghiêng đầu áp vào lòng bàn tay thô ráp của anh, mơ hồ nói: "Không phải nói là một tháng sao, sao hôm nay đã về rồi?"
Trần Mặc không nói gì.
Lê Tiêu Tiêu chú ý thấy trên cổ anh có một vết xước, mới đóng vảy không lâu, rõ ràng là mới lành, cô đưa tay sờ lên vết xước: "Là do trận chiến trước để lại sao?"
Bàn tay mềm mại vuốt ve dưới tai anh, Trần Mặc hơi ngẩng đầu lên, từ cằm đến cổ, cơ bắp căng lên hiện rõ từng đường nét: "...... Ừ."
Lê Tiêu Tiêu cảm nhận được sự thay đổi của anh, như bị bỏng rụt tay lại nhưng lập tức nhận ra không đúng, vết thương này giống như bị thứ gì đó dài và nhọn cứa qua, mà người khổng lồ không thể gây ra kiểu tấn công như vậy: "Anh lại đi chiến đấu rồi."
Để sớm ngày làm bất hạnh hoàn toàn tan biến, anh Mặc dù không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện để bất hạnh.
Cô nhìn chằm chằm vào vết thương đó, không dám tưởng tượng lúc đó là tình cảnh nguy hiểm như thế nào, nếu sâu hơn một chút nữa thì... Cô nắm chặt lấy quần áo trước ngực anh Mặc, vùi đầu vào vai anh.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, cô cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng mình, sau đó chuyển sang đầu cô, vuốt ve tóc cô.
"Tiêu Tiêu dậy đi, anh có thứ muốn tặng em."
Lê Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ đến đêm trăng đỏ đầu tiên, anh Mặc nói có thứ muốn tặng cô nhưng sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, cô đã quên mất chuyện này.
Cô bò dậy, đưa tay về phía Trần Mặc đang nằm trên đất, cô tự hỏi người nằm xuống thường không đẹp lắm, sao anh Mặc lại... lại... quyến rũ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.