Chương 18
Phi Tử Phỉ
03/08/2022
Hạ Vũ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, làm mấy cái khẩu hình miệng.
Papa thật vô dụng. Con chính thức mất niềm tin và hi vọng vào người.
Tư Đồ Duật: "..."
Hắn muốn thanh minh. Đâu phải hắn vô dụng, là đàn em hắn vô dụng mới đúng.
...
Sáng ngày hôm sau.
Cách Thế Lan Quan.
Hạ Nghiên bế Hạ Vũ bước xuống xe, đem theo hành lý vào trong. Vừa vào nhà đã bắt gặp hắn, cha mẹ hắn cùng một ông lão tầm 70 tuổi đang ngồi nói chuyện với nhau.
Hạ Nghiên lập tức thả bảo bảo xuống, cúi người lễ phép chào hỏi. Hắn nhìn cô, sắc mắt có hơi nghiêm trọng, có chút tái nhợt xen lẫn lo âu. Cha mẹ hắn cũng không kém cạnh, nhìn cô đầy lo lắng.
Là người nhạy bén, bầu không khí này, Hạ Nghiên lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó...
"Chị là Hạ Nghiên, mẹ của chắt tôi nhỉ?" Ông lão lên tiếng chất vấn, giọng điệu già nua nhưng không kém phần uy nghiêm. Đây là ông nội của hắn.
Hạ Nghiên gật đầu, không biết nên nói gì. Trong lòng cô căng thẳng vô cùng, mồ hôi rịn cả lòng bàn tay. Hắn muốn đi đến bên cô, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén tràn đầy uy hiếp của ông nội.
"Tôi ở đây để nói cho chị hiểu. Cháu dâu tôi phải môn đăng hộ đối với thằng cháu tôi. Tôi chỉ cần Lạc Ninh làm cháu dâu, không cần chị. Con trai nó, cứ để Lạc Ninh nuôi dưỡng. Chị cần bao nhiêu để rời khỏi thằng bé."
Hạ Nghiên giật mình, ngẩng đầu nhìn ông nội hắn. Đáy mắt tràn đầy tức giận. Ông ta muốn cô bán con mình cho kẻ khác, còn ép cô rời xa thằng bé ư? Ông ta cho rằng cô là loại đàn bà gì? Sẵn sàng vì vinh hoa phú quý mà vứt có con cái ư? Nực cười.
Đang định lên tiếng phản bác, giọng nói đầy non nớt nhưng cũng không kém phần trưởng thành của Hạ Vũ vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Thưa ông, cháu không biết Lạc Ninh là ai cả. Cháu không cần một người mami nào khác. Mami của cháu, họ Hạ, tên một chữ Nghiên! Cháu không biết vì sao ông lại buông lời tàn nhẫn như thế. Những gì cháu cùng mami trải qua, ông biết sao? Ông cho rằng tiền có thể chia cắt mẹ con cháu ư?"
"Cháu cùng mami vật lộn ở nước ngoài nhiều năm. Có những lúc đói không có gì ăn. Có lần, mẹ nhịn đói, dành chiếc bánh bao cuối cùng cho cháu. Những lúc khốn cùng đó, ông ở đâu? Nếu ông không thể tiếp nhận mami cháu, vậy cháu không cần nhìn mặt papa nữa."
"Cháu muốn một gia đình hạnh phúc. Nhưng nếu vì thế mà cháu mất mami, cháu từ bỏ. Nếu ông nhìn mami cháu không thuận mắt, cháu sẽ cùng mami rời đi."
Bảo bảo nói mà như hét lên. Bao nhiêu nỗi niềm đều được thằng bé nói ra. Trẻ con không biết nói dối. Trong ánh mắt bảo bảo đều là tủi thân xen lẫn thất vọng. Hốc mắt bảo bảo đỏ hoe, sống mũi cay cay. Từng giọt lệ nóng ấm lăn dài trên đôi gò má bảo bảo.
"Con con... vô giáo dục!" Ông nội hắn không cầm được mà mắng chửi.
"Cháu không hiểu được thế nào là gia giáo hào môn. Ông không dạy cháu một ngày nào, ông lấy gì phán xét cháu. Cháu tuy hỗn láo, nhưng cháu chỉ như vậy với những người cháu không thích."
"Papa... con với mami sẽ đi."
Hắn đứng bật dậy, đi lại chỗ bảo bảo và Hạ Nghiên. Cô từ nãy đến giờ đều cúi đầu, âm thầm rơi lệ. Cô không đau lòng vì những lời của ông nội hắn. Cô đau lòng thay bảo bảo. Cô thất vọng vì chính bản thân mình đã không thể làm người mẹ tốt, khiến bảo bảo ủy khuất.
"Nghiên, tiểu Vũ..." Hắn muốn níu kéo, nhưng lấy gì níu kéo đây?
Hạ Nghiên lau nước mắt, bế Hạ Vũ lên, nở nụ cười đầy gượng ép với hắn.
"Tôi ổn... Là tôi không xứng với anh... Tôi vốn không nên đến đây, để con trai tôi chịu ủy khuất..."
Hạ Nghiên nhìn ông nội hắn, lên tiếng.
"Cháu chưa từng muốn làm cháu dâu ông. Cháu chỉ muốn con trai cháu hạnh phúc. Con trai cháu, tiền bạc không thể đong đếm được."
Cô cúi đầu, xoay người, đem bảo bảo rời đi. Hắn không cam tâm, nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Đừng đi! Cho tôi chút thời gian..."
Cô lắc đầu, giật ra khỏi tay hắn.
"Xin lỗi... tôi có thể cho anh thời gian. Nhưng ác cảm thì không thể xoá nhoà."
Mãi đến khi hai mẹ con cô khuất dạng, hốc mắt hắn mới đỏ ngầu, nước mắt chảy dài. Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt. Trái tim lần nữa rớm máu, nát tan, giống như 4 năm trước.
Lại lần nữa, hắn vì cô đau lòng, vì cô mà rơi lệ.
"Ông, ông vừa lòng chưa? 4 năm qua, cháu nghe theo tất cả lời ông nói. Cháu cố gắng nhiều như vậy, đem gia tộc đi đến đỉnh cao. Cháu làm tất cả... chỉ vì để được yêu cô ấy, được cùng cô ấy xây một tổ ấm."
"Cô ấy đi rồi... cố gắng của cháu còn ý nghĩa gì nữa?"
Papa thật vô dụng. Con chính thức mất niềm tin và hi vọng vào người.
Tư Đồ Duật: "..."
Hắn muốn thanh minh. Đâu phải hắn vô dụng, là đàn em hắn vô dụng mới đúng.
...
Sáng ngày hôm sau.
Cách Thế Lan Quan.
Hạ Nghiên bế Hạ Vũ bước xuống xe, đem theo hành lý vào trong. Vừa vào nhà đã bắt gặp hắn, cha mẹ hắn cùng một ông lão tầm 70 tuổi đang ngồi nói chuyện với nhau.
Hạ Nghiên lập tức thả bảo bảo xuống, cúi người lễ phép chào hỏi. Hắn nhìn cô, sắc mắt có hơi nghiêm trọng, có chút tái nhợt xen lẫn lo âu. Cha mẹ hắn cũng không kém cạnh, nhìn cô đầy lo lắng.
Là người nhạy bén, bầu không khí này, Hạ Nghiên lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó...
"Chị là Hạ Nghiên, mẹ của chắt tôi nhỉ?" Ông lão lên tiếng chất vấn, giọng điệu già nua nhưng không kém phần uy nghiêm. Đây là ông nội của hắn.
Hạ Nghiên gật đầu, không biết nên nói gì. Trong lòng cô căng thẳng vô cùng, mồ hôi rịn cả lòng bàn tay. Hắn muốn đi đến bên cô, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén tràn đầy uy hiếp của ông nội.
"Tôi ở đây để nói cho chị hiểu. Cháu dâu tôi phải môn đăng hộ đối với thằng cháu tôi. Tôi chỉ cần Lạc Ninh làm cháu dâu, không cần chị. Con trai nó, cứ để Lạc Ninh nuôi dưỡng. Chị cần bao nhiêu để rời khỏi thằng bé."
Hạ Nghiên giật mình, ngẩng đầu nhìn ông nội hắn. Đáy mắt tràn đầy tức giận. Ông ta muốn cô bán con mình cho kẻ khác, còn ép cô rời xa thằng bé ư? Ông ta cho rằng cô là loại đàn bà gì? Sẵn sàng vì vinh hoa phú quý mà vứt có con cái ư? Nực cười.
Đang định lên tiếng phản bác, giọng nói đầy non nớt nhưng cũng không kém phần trưởng thành của Hạ Vũ vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Thưa ông, cháu không biết Lạc Ninh là ai cả. Cháu không cần một người mami nào khác. Mami của cháu, họ Hạ, tên một chữ Nghiên! Cháu không biết vì sao ông lại buông lời tàn nhẫn như thế. Những gì cháu cùng mami trải qua, ông biết sao? Ông cho rằng tiền có thể chia cắt mẹ con cháu ư?"
"Cháu cùng mami vật lộn ở nước ngoài nhiều năm. Có những lúc đói không có gì ăn. Có lần, mẹ nhịn đói, dành chiếc bánh bao cuối cùng cho cháu. Những lúc khốn cùng đó, ông ở đâu? Nếu ông không thể tiếp nhận mami cháu, vậy cháu không cần nhìn mặt papa nữa."
"Cháu muốn một gia đình hạnh phúc. Nhưng nếu vì thế mà cháu mất mami, cháu từ bỏ. Nếu ông nhìn mami cháu không thuận mắt, cháu sẽ cùng mami rời đi."
Bảo bảo nói mà như hét lên. Bao nhiêu nỗi niềm đều được thằng bé nói ra. Trẻ con không biết nói dối. Trong ánh mắt bảo bảo đều là tủi thân xen lẫn thất vọng. Hốc mắt bảo bảo đỏ hoe, sống mũi cay cay. Từng giọt lệ nóng ấm lăn dài trên đôi gò má bảo bảo.
"Con con... vô giáo dục!" Ông nội hắn không cầm được mà mắng chửi.
"Cháu không hiểu được thế nào là gia giáo hào môn. Ông không dạy cháu một ngày nào, ông lấy gì phán xét cháu. Cháu tuy hỗn láo, nhưng cháu chỉ như vậy với những người cháu không thích."
"Papa... con với mami sẽ đi."
Hắn đứng bật dậy, đi lại chỗ bảo bảo và Hạ Nghiên. Cô từ nãy đến giờ đều cúi đầu, âm thầm rơi lệ. Cô không đau lòng vì những lời của ông nội hắn. Cô đau lòng thay bảo bảo. Cô thất vọng vì chính bản thân mình đã không thể làm người mẹ tốt, khiến bảo bảo ủy khuất.
"Nghiên, tiểu Vũ..." Hắn muốn níu kéo, nhưng lấy gì níu kéo đây?
Hạ Nghiên lau nước mắt, bế Hạ Vũ lên, nở nụ cười đầy gượng ép với hắn.
"Tôi ổn... Là tôi không xứng với anh... Tôi vốn không nên đến đây, để con trai tôi chịu ủy khuất..."
Hạ Nghiên nhìn ông nội hắn, lên tiếng.
"Cháu chưa từng muốn làm cháu dâu ông. Cháu chỉ muốn con trai cháu hạnh phúc. Con trai cháu, tiền bạc không thể đong đếm được."
Cô cúi đầu, xoay người, đem bảo bảo rời đi. Hắn không cam tâm, nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Đừng đi! Cho tôi chút thời gian..."
Cô lắc đầu, giật ra khỏi tay hắn.
"Xin lỗi... tôi có thể cho anh thời gian. Nhưng ác cảm thì không thể xoá nhoà."
Mãi đến khi hai mẹ con cô khuất dạng, hốc mắt hắn mới đỏ ngầu, nước mắt chảy dài. Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt. Trái tim lần nữa rớm máu, nát tan, giống như 4 năm trước.
Lại lần nữa, hắn vì cô đau lòng, vì cô mà rơi lệ.
"Ông, ông vừa lòng chưa? 4 năm qua, cháu nghe theo tất cả lời ông nói. Cháu cố gắng nhiều như vậy, đem gia tộc đi đến đỉnh cao. Cháu làm tất cả... chỉ vì để được yêu cô ấy, được cùng cô ấy xây một tổ ấm."
"Cô ấy đi rồi... cố gắng của cháu còn ý nghĩa gì nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.