Chương 26
Phi Tử Phỉ
03/08/2022
"Duật, em..." Hạ Nghiên ở đầu dây bên kia úp úp mở mở. Mà hắn lúc này đã sững sờ, hồi lâu sau hét toáng lên, sung sướng nói.
"Tiên nữ của anh, có phải em hồi tâm chuyển ý, muốn theo anh đến cục dân chính kết hôn rồi đúng không?"
Bảo bảo nhìn bộ dáng mất tiền đồ của cha mình, thở dài một hơi.
Đầu dây bên kia, Hạ Nghiên nghẹn giọng, cái gì cũng không thể nói ra. Cô thở hắt ra một hơi, cuối cùng mới lên tiếng.
"Em thấy anh lần sau ra đường nhớ đem theo băng dính. Quân xàm ngôn!"
*Tút... tút...*
Ngay sau đó, Hạ Nghiên không do dự mà ngắt cuộc gọi. Cô nhìn sang ông hắn, nhẹ giọng.
"Ông còn việc gì làm không? Nếu không thì đọc số điện thoại, cháu gọi cho người nhà của ông."
Ông hắn: "..." Thằng nhóc cô vừa gọi cũng là người nhà của tôi, được chưa?
Ông hừ lạnh, nhưng vẫn đọc một dãy số cho cô. Cô gọi điện, sau đó thông báo tình hình cụ thể, còn tốt tính ở lại đến khi người nhà hắn đến.
...
Sau khi cô về đến nhà, hai cha con đã vào bếp, nấu cơm tối xong xuôi. Hạ Nghiên vào bếp kiểm tra, phát hiện không có nổ bếp, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay quệt đi mồ hôi trên trán.
"Này, anh nói em nghe. Trình độ nấu ăn của anh rất tốt. Em không cần nghi ngờ anh như vậy."
"..." Còn không phải chưa từng thấy hắn vào bếp sao? Nghi ngờ là đúng mà.
"Anh là người đàn ông đa tài đa nghệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Em còn không mau lấy anh." Hắn lên tiếng, giọng nói tràn đầy ý cười. Đến cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui. Có lẽ bởi hắn nhận ra cô đối với mình có thay đổi, đặc biệt là cách xưng hô.
Hạ Nghiên trừng hắn, không do dự mà đạp hắn một cái, sau đó bỏ đi để lại một câu nói.
"Chồng, em đói rồi. Dọn cơm đi."
Nghe thấy tiếng "chồng", hắn lập tức sáng mắt, thậm chí quên mất cả chuyện mình trở thành tay sai vặt.
"Khoan đã, em đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa. Tắm cho bảo bảo..."
Ngay lập tức, hắn kéo cô ra ghế sofa, ép cô ngồi xuống, lấy bim bim và điều khiển, nghiêm túc nói.
"Mấy việc này để anh. Em đừng động vào. Anh không thích."
Nhìn sắc mặt hắn có chút tệ, Hạ Nghiên không cầm được mà cười rộ lên. Khoé mắt cô cong cong, hết sức quyến rũ.
"Tư Đồ Duật, vậy mà anh cũng ghen cho được!"
Hắn hừ lạnh, bỏ qua lời trêu chọc của cô, trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rửa cho bảo bảo rồi mới dọn cơm.
Dù sao, bảo bảo vẫn là con trai, hắn không vui!
...
Tối hôm đó.
Hắn bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông để lộ ra thân hình tỉ lệ vàng khiến Hạ Nghiên chảy máu mũi. Cô lập tức rút khăn giấy trên mặt tủ lau máu mũi.
A! Hạ Nghiên! Mày biến thái quá rồi.
Hắn cười rộ lên, đi đến bên giường, thuận thế đè lên người cô, ghé sát tai cô buông lời dụ dỗ.
"Vợ, em ham muốn anh đến vậy sao? Cũng được, nòng nọc của anh đang thừa, có thể bán cho em."
"Thế nào? Em mua trọn gói chứ?"
"Tiên nữ của anh, có phải em hồi tâm chuyển ý, muốn theo anh đến cục dân chính kết hôn rồi đúng không?"
Bảo bảo nhìn bộ dáng mất tiền đồ của cha mình, thở dài một hơi.
Đầu dây bên kia, Hạ Nghiên nghẹn giọng, cái gì cũng không thể nói ra. Cô thở hắt ra một hơi, cuối cùng mới lên tiếng.
"Em thấy anh lần sau ra đường nhớ đem theo băng dính. Quân xàm ngôn!"
*Tút... tút...*
Ngay sau đó, Hạ Nghiên không do dự mà ngắt cuộc gọi. Cô nhìn sang ông hắn, nhẹ giọng.
"Ông còn việc gì làm không? Nếu không thì đọc số điện thoại, cháu gọi cho người nhà của ông."
Ông hắn: "..." Thằng nhóc cô vừa gọi cũng là người nhà của tôi, được chưa?
Ông hừ lạnh, nhưng vẫn đọc một dãy số cho cô. Cô gọi điện, sau đó thông báo tình hình cụ thể, còn tốt tính ở lại đến khi người nhà hắn đến.
...
Sau khi cô về đến nhà, hai cha con đã vào bếp, nấu cơm tối xong xuôi. Hạ Nghiên vào bếp kiểm tra, phát hiện không có nổ bếp, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay quệt đi mồ hôi trên trán.
"Này, anh nói em nghe. Trình độ nấu ăn của anh rất tốt. Em không cần nghi ngờ anh như vậy."
"..." Còn không phải chưa từng thấy hắn vào bếp sao? Nghi ngờ là đúng mà.
"Anh là người đàn ông đa tài đa nghệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Em còn không mau lấy anh." Hắn lên tiếng, giọng nói tràn đầy ý cười. Đến cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui. Có lẽ bởi hắn nhận ra cô đối với mình có thay đổi, đặc biệt là cách xưng hô.
Hạ Nghiên trừng hắn, không do dự mà đạp hắn một cái, sau đó bỏ đi để lại một câu nói.
"Chồng, em đói rồi. Dọn cơm đi."
Nghe thấy tiếng "chồng", hắn lập tức sáng mắt, thậm chí quên mất cả chuyện mình trở thành tay sai vặt.
"Khoan đã, em đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa. Tắm cho bảo bảo..."
Ngay lập tức, hắn kéo cô ra ghế sofa, ép cô ngồi xuống, lấy bim bim và điều khiển, nghiêm túc nói.
"Mấy việc này để anh. Em đừng động vào. Anh không thích."
Nhìn sắc mặt hắn có chút tệ, Hạ Nghiên không cầm được mà cười rộ lên. Khoé mắt cô cong cong, hết sức quyến rũ.
"Tư Đồ Duật, vậy mà anh cũng ghen cho được!"
Hắn hừ lạnh, bỏ qua lời trêu chọc của cô, trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rửa cho bảo bảo rồi mới dọn cơm.
Dù sao, bảo bảo vẫn là con trai, hắn không vui!
...
Tối hôm đó.
Hắn bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông để lộ ra thân hình tỉ lệ vàng khiến Hạ Nghiên chảy máu mũi. Cô lập tức rút khăn giấy trên mặt tủ lau máu mũi.
A! Hạ Nghiên! Mày biến thái quá rồi.
Hắn cười rộ lên, đi đến bên giường, thuận thế đè lên người cô, ghé sát tai cô buông lời dụ dỗ.
"Vợ, em ham muốn anh đến vậy sao? Cũng được, nòng nọc của anh đang thừa, có thể bán cho em."
"Thế nào? Em mua trọn gói chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.