Chương 3
Phi Tử Phỉ
03/08/2022
Hạ Nghiên im bặt, chôn chân tại cửa ra vào. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô. Cô cảm thấy thế giới quan của mình hỏng mất rồi.
Mắt thấy "vợ" vẫn không có động thái gì, hắn lại làm mình làm mẩy, khóc oa oa.
"Hức... vợ... vợ chán ghét tôi rồi..."
"Em... em muốn đi với người khác sao? Tôi... tôi bán thân cho em... hức... đừng đi..."
Hạ Nghiên cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt. Dù ngốc đến mấy, não hỏng đến đâu thì sự "trong sáng" trong não hắn vẫn không thể biến mất.
Cô tiến lại, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhìn hắn. Đầu hắn đã được băng bó lại. Nghe bác sĩ nói ngoại trừ chấn thương vùng đầu, bị gãy một tay, một chân thì hắn hoàn toàn ổn. Nhìn hắn, cô lại cảm thấy xót xa.
"Đau không?"
Hắn gật đầu, chỉ má mình nói tiếp.
"Vợ... em hôn anh... anh sẽ hết đau."
Hạ Nghiên: "..."
...
Sau đó, Hạ Nghiên được cha mẹ hắn nhờ vả, giúp đỡ hắn mấy ngày nằm viện. Vì hễ thấy cô rời đi, hắn lại đập đồ, khóc lóc, hệt như một đứa trẻ.
"Nghiên, em với tôi tập vẽ nha."
Hạ Nghiên tự dặn mình, hắn là trẻ con, phải chiều trẻ nhỏ. Cuối cùng, cô gật đầu.
Hắn cười tít mắt, tay chưa què cầm lấy bút chì màu, vừa lẩm bẩm vừa vẽ mấy đường lên giấy A4.
"Nay em được hai điểm, em bị mẹ đánh 3 roi, em nhắm mắt, em chu mỏ, cuối cùng em thành con..."
Hạ Nghiên: "..."
Cô thật sự bất lực với hắn mất thôi.
...
Công việc khó khăn nhất của cô chính là lau người cho hắn. Hắn không để bất cứ ai làm thay, một mực chỉ đích danh cô.
"Không! Cơ thể ngàn vàng của tôi... hức... chỉ vợ tôi được nhìn... Mấy người không thể sàm sỡ tôi..."
Vậy là, bằng một cách nào đó, cô tự nhiên trở thành bảo mẫu cho một "đứa trẻ".
Mỗi lần lau người cho hắn, cô đều khóc không ra nước mắt. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Vợ, phải lau cả phần dưới nhé."
"Úi... vợ... nhẹ chút..."
"Á... vợ sàm sỡ tôi..."
"Con mẹ nó, anh im miệng!"
Hạ Nghiên đen mặt quát lớn. Bị "vợ" quát, hắn nín thít, rưng rưng nước mắt. Nhưng cô không để tâm, dùng toàn bộ dũng khí để kéo khoá quần hắn.
Hạ Nghiên sững sờ. Nó... nó vậy mà...
"Hức... vợ ơi... đều tại em... nó lên rồi..."
"Em phải... phải chịu trách nhiệm với tôi..."
"Anh... anh... tôi..."
So với hắn, Hạ Nghiên còn hoảng loạn hơn. Dù sao, cô mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nghiên nhìn thấy "súng". Vì vậy cô thật sự không biết nên xử lí thế nào.
"Vợ... tôi khó chịu..."
Mắt thấy "vợ" vẫn không có động thái gì, hắn lại làm mình làm mẩy, khóc oa oa.
"Hức... vợ... vợ chán ghét tôi rồi..."
"Em... em muốn đi với người khác sao? Tôi... tôi bán thân cho em... hức... đừng đi..."
Hạ Nghiên cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt. Dù ngốc đến mấy, não hỏng đến đâu thì sự "trong sáng" trong não hắn vẫn không thể biến mất.
Cô tiến lại, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhìn hắn. Đầu hắn đã được băng bó lại. Nghe bác sĩ nói ngoại trừ chấn thương vùng đầu, bị gãy một tay, một chân thì hắn hoàn toàn ổn. Nhìn hắn, cô lại cảm thấy xót xa.
"Đau không?"
Hắn gật đầu, chỉ má mình nói tiếp.
"Vợ... em hôn anh... anh sẽ hết đau."
Hạ Nghiên: "..."
...
Sau đó, Hạ Nghiên được cha mẹ hắn nhờ vả, giúp đỡ hắn mấy ngày nằm viện. Vì hễ thấy cô rời đi, hắn lại đập đồ, khóc lóc, hệt như một đứa trẻ.
"Nghiên, em với tôi tập vẽ nha."
Hạ Nghiên tự dặn mình, hắn là trẻ con, phải chiều trẻ nhỏ. Cuối cùng, cô gật đầu.
Hắn cười tít mắt, tay chưa què cầm lấy bút chì màu, vừa lẩm bẩm vừa vẽ mấy đường lên giấy A4.
"Nay em được hai điểm, em bị mẹ đánh 3 roi, em nhắm mắt, em chu mỏ, cuối cùng em thành con..."
Hạ Nghiên: "..."
Cô thật sự bất lực với hắn mất thôi.
...
Công việc khó khăn nhất của cô chính là lau người cho hắn. Hắn không để bất cứ ai làm thay, một mực chỉ đích danh cô.
"Không! Cơ thể ngàn vàng của tôi... hức... chỉ vợ tôi được nhìn... Mấy người không thể sàm sỡ tôi..."
Vậy là, bằng một cách nào đó, cô tự nhiên trở thành bảo mẫu cho một "đứa trẻ".
Mỗi lần lau người cho hắn, cô đều khóc không ra nước mắt. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Vợ, phải lau cả phần dưới nhé."
"Úi... vợ... nhẹ chút..."
"Á... vợ sàm sỡ tôi..."
"Con mẹ nó, anh im miệng!"
Hạ Nghiên đen mặt quát lớn. Bị "vợ" quát, hắn nín thít, rưng rưng nước mắt. Nhưng cô không để tâm, dùng toàn bộ dũng khí để kéo khoá quần hắn.
Hạ Nghiên sững sờ. Nó... nó vậy mà...
"Hức... vợ ơi... đều tại em... nó lên rồi..."
"Em phải... phải chịu trách nhiệm với tôi..."
"Anh... anh... tôi..."
So với hắn, Hạ Nghiên còn hoảng loạn hơn. Dù sao, cô mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nghiên nhìn thấy "súng". Vì vậy cô thật sự không biết nên xử lí thế nào.
"Vợ... tôi khó chịu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.