Chương 30: End
Phi Tử Phỉ
03/08/2022
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoát cái đã hơn nửa năm kể từ khi hắn và cô trở thành vợ chồng. Lúc này, nòng nọc của hắn phát huy tác dụng, lập tức khiến cô mang thai lần hai.
"Quỷ khốn nạn! Anh cút đi! Bà đây không muốn nhìn thấy anh!"
"Không, vợ ơi. Em mang thai. Anh phải ở nhà chăm sóc em."
"Mẹ kiếp! Bà đây không cần!"
Hạ Nghiên hét lớn. Cô ghét cảm giác ốm nghén. Khó chịu chết đi được!
Tư Đồ Duật dở khóc dở cười. Phụ nữ mang thai tính tình hay cáu gắt như vậy sao? Nhưng thôi. Vợ hắn, hắn dung túng!
...
Vài tháng sau đó, Hạ Nghiên bụng mang dạ cửa bị gọi lên trường của bảo bảo.
"Con đã gây ra chuyện tày trời gì vậy?"
"Con... con vô tội... cậu ta đánh con..."
Hạ Nghiên nín thít, nhìn cậu bé đang ở trong lòng mẹ, mặt mũi đều bị đánh bầm dập. Nhìn lại con trai mình, không chút sứt mẻ. Khoé môi cô giật giật.
Không biết là ai đánh ai nữa!
...
Tối hôm đó, về nhà, bảo bảo mới khai tất cả, là thằng bé đánh.
"Tại sao con lại đánh bạn?"
"Nó nhìn đểu con."
Hạ Nghiên: "..."
"Papa nói, ngứa mắt ai, đánh là được!"
Hạ Nghiên muốn băm hai người nào đó thành trăm mảnh!!
...
Sau khi ăn cơm xong, hai cha con liền bị quỳ phạt. Trong lúc quỳ, hai cha con không quên tán ngẫu.
"Papa, làm thế nào papa làm mami đổ vậy?"
Nghe đến đây, hắn liền cười đắc ý, giống như việc lấy được cô là việc đáng tự hào.
"Nghe cha, thích em nào, xác định kết hôn thì phải hôn, phải đánh dấu chủ quyền! Sau đó, phải tung ra N cái bẫy, lừa người ta vào."
"Phương pháp đơn giản nhất để có vợ chính là đưa người ta lên giường. Không đồng ý liền hạ thuốc! Ngoài ra, da mặt phải dày, đủ để làm áo chống đạn."
Tư Đồ Vũ gật đầu, nghiêm túc tiếp thu. Dù sao, sau này cũng sẽ dùng đến.
*Rầm!*
Hạ Nghiên tức anh ách, hét lớn.
"Đồ khốn! Không cho phép anh dạy hư bảo bảo!"
"Không sao đâu mami."
"Bảo bảo...!!"
"Con đã sớm hư rồi." Tư Đồ Vũ nhoẻn miệng cười. Đuôi hồ ly đều lộ ra cả, không chút che giấu.
Hạ Nghiên: "..."
Cả cái nhà này... chỉ có cô là ngây thơ!
"Quỷ khốn nạn! Anh cút đi! Bà đây không muốn nhìn thấy anh!"
"Không, vợ ơi. Em mang thai. Anh phải ở nhà chăm sóc em."
"Mẹ kiếp! Bà đây không cần!"
Hạ Nghiên hét lớn. Cô ghét cảm giác ốm nghén. Khó chịu chết đi được!
Tư Đồ Duật dở khóc dở cười. Phụ nữ mang thai tính tình hay cáu gắt như vậy sao? Nhưng thôi. Vợ hắn, hắn dung túng!
...
Vài tháng sau đó, Hạ Nghiên bụng mang dạ cửa bị gọi lên trường của bảo bảo.
"Con đã gây ra chuyện tày trời gì vậy?"
"Con... con vô tội... cậu ta đánh con..."
Hạ Nghiên nín thít, nhìn cậu bé đang ở trong lòng mẹ, mặt mũi đều bị đánh bầm dập. Nhìn lại con trai mình, không chút sứt mẻ. Khoé môi cô giật giật.
Không biết là ai đánh ai nữa!
...
Tối hôm đó, về nhà, bảo bảo mới khai tất cả, là thằng bé đánh.
"Tại sao con lại đánh bạn?"
"Nó nhìn đểu con."
Hạ Nghiên: "..."
"Papa nói, ngứa mắt ai, đánh là được!"
Hạ Nghiên muốn băm hai người nào đó thành trăm mảnh!!
...
Sau khi ăn cơm xong, hai cha con liền bị quỳ phạt. Trong lúc quỳ, hai cha con không quên tán ngẫu.
"Papa, làm thế nào papa làm mami đổ vậy?"
Nghe đến đây, hắn liền cười đắc ý, giống như việc lấy được cô là việc đáng tự hào.
"Nghe cha, thích em nào, xác định kết hôn thì phải hôn, phải đánh dấu chủ quyền! Sau đó, phải tung ra N cái bẫy, lừa người ta vào."
"Phương pháp đơn giản nhất để có vợ chính là đưa người ta lên giường. Không đồng ý liền hạ thuốc! Ngoài ra, da mặt phải dày, đủ để làm áo chống đạn."
Tư Đồ Vũ gật đầu, nghiêm túc tiếp thu. Dù sao, sau này cũng sẽ dùng đến.
*Rầm!*
Hạ Nghiên tức anh ách, hét lớn.
"Đồ khốn! Không cho phép anh dạy hư bảo bảo!"
"Không sao đâu mami."
"Bảo bảo...!!"
"Con đã sớm hư rồi." Tư Đồ Vũ nhoẻn miệng cười. Đuôi hồ ly đều lộ ra cả, không chút che giấu.
Hạ Nghiên: "..."
Cả cái nhà này... chỉ có cô là ngây thơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.