Chương 10
KR Phóng Ánh Quán
06/03/2023
"Không có khả năng.. Ha ha ha.. Không có khả năng.. Hắn nhất định vẫn còn sống! Nhất định!" Chấp niệm nghìn năm qua, tương tư cuối cùng hóa tro tàn, nam tử đôi mắt đỏ sậm, gần như điên cuồng.
Mã Tư Viễn nhìn người trước mắt, từ kinh hách chuyển thành kinh ngạc, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, người này với người trong trí nhớ, hai hình ảnh nặng nề chồng lên nhau.
Mã Tư Viễn hai mắt đỏ bừng, nước mắt không kiềm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Ngươi.." Giọng nói nguyên bản trong trẻo nay trở nên khàn khàn, khe khẽ, cẩn cẩn dực dực* kêu một tiếng: "Vương Tuấn Khải.."
[*Cẩn thận từng li từng tí]
Nghe được cái tên quen thuộc, nam tử lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mã Tư Viễn, vẻ mặt rõ ràng không tin được.
Đôi mắt vốn đang điên cuồng trở lại bình thường, nhưng muốn nói lại thôi, trải qua thật nhiều thất vọng, hắn sợ, sợ điều hắn hằng mong muốn trong nháy mắt đẩy hắn xuống vực sâu tuyệt vọng, tư vị đó, quả thật thống khổ không thể diễn tả.
Mã Tư Viễn thấy ánh mắt hắn đầy vẻ chờ mong nhưng không đáp lại cậu, thập phần đau lòng, mang theo giọng nghẹn ngào nói lần nữa: "Vương Tuấn Khải, là ta.."
"Nguyên Nguyên?" Hắn khống chế lại tâm tình kích động của mình, cẩn thận hỏi.
Cậu hai mắt đẫm lệ, nặng nề gật đầu.
"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên.." Karry, không, Vương Tuấn Khải, hắn ôm cổ Mã Tư Viễn, tham lam hưởng thụ khí tức của cậu, gắt gao, giống như muốn đem cậu trở thành một phần máu thịt, hòa thành một thể, không bao giờ chia lia nữa.
Vương Nguyên, cũng tức là Mã Tư Viễn, bị Vương Tuấn Khải ôm đến hít thở không thông, nhưng cậu lại luyến tiếc không đẩy ra, cậu cũng muốn ôm hắn, lại bị xiềng xích kiềm hãm động tác.
Nghe tiếng leng keng của xích sắt, Vương Tuấn Khải cuống quít giải khai cấm chú, đau lòng nhìn những chỗ bị xích có phần rách da trên cổ tay.
Mà Vương Nguyên không thèm để ý đến vết thương, một mực ôm lấy hông Vương Tuấn Khải, đem mặt chôn sâu vào lòng hắn, nói: "Ta vốn nghĩ chờ tộc nhân Mã thị sống thọ và chết tại nhà, ta có thể một lần nữa tu luyện, phi thăng tìm ngươi, thế nhưng chớp mắt đã một ngàn năm. Tu vi của ta biến mất không giải thích được. Mã thị cùng Tướng Thần đại chiến, Tướng Thần chết, Mã thị cũng thương vong thảm trọng, cùng lúc đó, tịnh thế long châu yêu đi rất nhanh, ta vốn cho rằng mình phải chết.. Cuối cùng, Mã thị buông tha ta, rút hồn phách ra khỏi thân thể, kiếm về được một cái mạng.. Thế nhưng long châu đã nát, ta cho rằng phải tu luyện rất lâu rất lâu mới có thể nhìn thấy ngươi.." Vương Nguyên ôm Karry gào khóc, như một đứa trẻ bị ủy khuất.
Vương Tuấn Khải vốn còn muốn trách cứ Vương Nguyên hành động lỗ mãng, nhưng nhìn Vương Nguyên vửa gào khóc vừa kể lại nguyên nhân năm đó, hắn chỉ còn đau lòng, làm sao đành lòng trách cứ hắn nửa câu?
Chia ly ngàn năm, cuối cùng vẫn có duyên gặp lại.
Sao mai trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc, sánh cùng nhật nguyệt, bích lạc hoàng tuyền*, nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật, không cầu trường sinh, chỉ cầu vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh ngươi.
[*Cùng trời cuối đất. Trong bộ "Khuynh Tẫn Thiên Hạ" cũng có câu: "Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền". Quả thực, đọc tới câu này đã buồn lắm rồi. ]
Hai người gắt gao ôm nhau, phảng phất tựa như đã trở thành vĩnh viễn.
Mã Tư Viễn nhìn người trước mắt, từ kinh hách chuyển thành kinh ngạc, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, người này với người trong trí nhớ, hai hình ảnh nặng nề chồng lên nhau.
Mã Tư Viễn hai mắt đỏ bừng, nước mắt không kiềm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Ngươi.." Giọng nói nguyên bản trong trẻo nay trở nên khàn khàn, khe khẽ, cẩn cẩn dực dực* kêu một tiếng: "Vương Tuấn Khải.."
[*Cẩn thận từng li từng tí]
Nghe được cái tên quen thuộc, nam tử lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mã Tư Viễn, vẻ mặt rõ ràng không tin được.
Đôi mắt vốn đang điên cuồng trở lại bình thường, nhưng muốn nói lại thôi, trải qua thật nhiều thất vọng, hắn sợ, sợ điều hắn hằng mong muốn trong nháy mắt đẩy hắn xuống vực sâu tuyệt vọng, tư vị đó, quả thật thống khổ không thể diễn tả.
Mã Tư Viễn thấy ánh mắt hắn đầy vẻ chờ mong nhưng không đáp lại cậu, thập phần đau lòng, mang theo giọng nghẹn ngào nói lần nữa: "Vương Tuấn Khải, là ta.."
"Nguyên Nguyên?" Hắn khống chế lại tâm tình kích động của mình, cẩn thận hỏi.
Cậu hai mắt đẫm lệ, nặng nề gật đầu.
"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên.." Karry, không, Vương Tuấn Khải, hắn ôm cổ Mã Tư Viễn, tham lam hưởng thụ khí tức của cậu, gắt gao, giống như muốn đem cậu trở thành một phần máu thịt, hòa thành một thể, không bao giờ chia lia nữa.
Vương Nguyên, cũng tức là Mã Tư Viễn, bị Vương Tuấn Khải ôm đến hít thở không thông, nhưng cậu lại luyến tiếc không đẩy ra, cậu cũng muốn ôm hắn, lại bị xiềng xích kiềm hãm động tác.
Nghe tiếng leng keng của xích sắt, Vương Tuấn Khải cuống quít giải khai cấm chú, đau lòng nhìn những chỗ bị xích có phần rách da trên cổ tay.
Mà Vương Nguyên không thèm để ý đến vết thương, một mực ôm lấy hông Vương Tuấn Khải, đem mặt chôn sâu vào lòng hắn, nói: "Ta vốn nghĩ chờ tộc nhân Mã thị sống thọ và chết tại nhà, ta có thể một lần nữa tu luyện, phi thăng tìm ngươi, thế nhưng chớp mắt đã một ngàn năm. Tu vi của ta biến mất không giải thích được. Mã thị cùng Tướng Thần đại chiến, Tướng Thần chết, Mã thị cũng thương vong thảm trọng, cùng lúc đó, tịnh thế long châu yêu đi rất nhanh, ta vốn cho rằng mình phải chết.. Cuối cùng, Mã thị buông tha ta, rút hồn phách ra khỏi thân thể, kiếm về được một cái mạng.. Thế nhưng long châu đã nát, ta cho rằng phải tu luyện rất lâu rất lâu mới có thể nhìn thấy ngươi.." Vương Nguyên ôm Karry gào khóc, như một đứa trẻ bị ủy khuất.
Vương Tuấn Khải vốn còn muốn trách cứ Vương Nguyên hành động lỗ mãng, nhưng nhìn Vương Nguyên vửa gào khóc vừa kể lại nguyên nhân năm đó, hắn chỉ còn đau lòng, làm sao đành lòng trách cứ hắn nửa câu?
Chia ly ngàn năm, cuối cùng vẫn có duyên gặp lại.
Sao mai trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc, sánh cùng nhật nguyệt, bích lạc hoàng tuyền*, nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật, không cầu trường sinh, chỉ cầu vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh ngươi.
[*Cùng trời cuối đất. Trong bộ "Khuynh Tẫn Thiên Hạ" cũng có câu: "Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền". Quả thực, đọc tới câu này đã buồn lắm rồi. ]
Hai người gắt gao ôm nhau, phảng phất tựa như đã trở thành vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.