Chương 93: Quán trà
Tiêu Đỉnh
26/07/2013
Một đêm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, trong màn đêm tuyệt nhiên không còn một động tĩnh nào, mọi người chỉ lẳng lặng theo dõi, không ai muốn lên trước tiên, do vậy đến cùng tất cả mọi người đều không ai lên, nhìn trời đã dần sáng, ai nấy đành lặng lẽ thối lui.
Ước chừng khoảng nửa đêm, nhìn tình cảnh bên ngoài Ba phủ, bọn Vương Tông Cảnh đành vô thanh vô tức rút lui, trở về ngôi miếu Thổ Địa cũ nát. Từ Mộng Hồng lúc này tựa hồ đã tỉnh táo hơn nhiều, cũng không quá xúc động, chỉ là sau khi trở về rất ít nói, một mình ngồi trầm tư trong góc, không biết có phải đang suy nghĩ đối sách hay không.
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng xuyên qua mái hiên chiếu xuống khiến ngôi miếu vốn tối mù có thêm vài phần ánh sáng, Ngao Khuê ôm lang nha bổng nằm trên mặt đất đã ngủ từ lúc nào, tiếng ngáy phát ra đều đều. Ngoài miếu, gió đêm rét lạnh, vài chiếc lá khô bị gió cuốn đi, rơi trên mặt đất vang lên mấy tiếng nghe hết sức thê lương.
Vương Tông Cảnh ngồi dựa vào một góc bàn bên cạnh thần án, tuy đã khuya nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn thoáng qua ba người kia, cổ tay hắn khẽ động, một chuôi cốt kiếm màu trắng lại hiện ra trong lòng bàn tay.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi kiếm, trên mũi kiếm tái nhợt không biết làm từ loại ngọc vô danh nào, mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt trẻ tuổi lại nhuốm nét phong trần, hai chữ cổ “U Minh” khắc trên chuôi kiếm lúc này đang tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, lặng lẽ soi sáng khuôn mặt hắn.
Theo ánh sáng lập lòe từ thanh bạch cốt kiếm, bỗng nhiên Vương Tông Cảnh thoáng nhíu mày. Trong cơ thể, một cỗ khí lạnh như băng khẽ rục rịch, một lực lượng quỷ dị mà âm lãnh vốn bị giấu kín như Minh phủ Ác Ma đang ngủ say, bỗng hai mắt khẽ nhúc nhích, một đôi mắt lạnh lẽo như muốn mở ra. Cơ hồ ngay lúc đó, Vương Tông Cảnh chậm rãi cúi đầu, hai mắt giấu đằng sau đầu gối tỏa ra thanh sắc quang mang nhàn nhạt ôn hòa.
Sau một lúc lâu, khí tức lạnh buốt kia lặng lẽ an tĩnh xuống, phảng phất Ác Ma trong lòng lại ngủ trở lại.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy ôm hai đầu gối, cô độc trong đêm lạnh, co rúc bên thần án trong một tòa miếu cũ nát, lặng yên ngủ.
***************
Trời đã sáng.
Tiếng ầm ĩ, náo nhiệt cùng sức sống, vô số tu đạo sĩ muôn hình muôn vẻ trải khắp các phố lớn ngõ nhỏ lại một lần nữa xuất hiện tại nội thành Lương Châu, khiến tòa thành trì cực lớn này thoáng cái đã đông nghịt, vô cùng huyên náo.
Ở đâu có người ở đó đương nhiên có hàng quán, đặc biệt trong cục diện hiện nay, đại đa số người đều có chung một mục tiêu, nhưng trước mắt vẫn thúc thủ vô sách, cho nên cơ hồ ai nấy đều rảnh rỗi, vì vậy địa phương náo nhiệt nhất nội thành Lương Châu mấy ngày này chính là mấy trà lâu tửu quán lớn nhỏ khắp đầu đường cuối ngõ.
Nhiều người, tin tức sẽ linh thông, tuy chủ yếu là lời đồn đại, thiệt giả khó phân, nhưng ít ra còn hơn là không biết gì. Do vậy khi ánh nắng ngày mới một lần nữa chiếu lên, mang lại vài phần ôn hòa cho tòa thành trì này, câu chuyện phát sinh đêm qua tại Ba phủ lại một lần nữa được truyền khắp thành Lương Châu.
Đại Oản Cư là một quán trà khá nổi tiếng tại Lương Châu nội thành, cửa hang hai tầng nằm sát đường, lão bản họ Tưởng, là một lão đầu đen gầy tầm hơn năm mươi tuổi. Đam mê lớn nhất của lão là nữ nhân, nhưng chỉ những nữ tử bình thường thôi, còn đối với những nữ tu đạo sĩ thần thông quảng đại kia lão không dám chút nào mạo phạm. Trước mặt thì lão tất cung tất kính, chỉ dám lộ ra gương mặt hèn mọn bỉ ổi sau lưng, đồng thời hung hăng nguyền rủa trong lòng hoặc tưởng tượng ra một vài hình ảnh để tự thỏa mãn mà thôi.
Bất quá Hắc Nham trà nhà lão lại là loại trà bản địa Lương Châu, có hương vị khác lạ, cũng hấp dẫn không ít người yêu trà. Cùng với tình thế giằng co tại Lương Châu thành mấy ngày gần đây, Đại Oản Cư của Tưởng lão đầu ngày nào khách nhân cũng nườm nượp, thật khiến lão cao hứng không thôi, cười híp mắt cả ngày.
Lúc này đang là giờ Thìn ba canh, Từ Mộng Hồng dẫn mấy người Vương Tông Cảnh rời khỏi Thổ Địa miếu, một đường đến Đại Oản Cư. Lúc này không sai biệt lắm cũng vừa vặn là giờ Đại Oản Cư mở cửa, hẳn là Tưởng lão đầu với bộ dáng ngái ngủ đang sai tiểu nhị quét dọn, nhưng hôm nay lúc bọn hắn đến đây, lại phát hiện Đại Oản Cư đã sớm mở cửa, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa khách nhân đã ngồi kín một nửa tiệm.
Chớ nói mình đi sớm, càng có nhiều người tới sớm hơn.
Tưởng lão đầu tinh mắt, sớm đã thấy bốn người đứng ngoài cửa, vội chạy ra đón chào, đôi mắt thô lỗ vừa hung hăng nhìn chằm chằm thân thể có lồi có lõm câu hồn nhiếp phách của Từ Mộng Hồng, vừa cười nói với nàng: “Hồng tỷ, hôm nay như thế nào lại tới sớm vậy?”
Tấm lụa che mặt Từ Mộng Hồng khẽ động, không biết có phải do ánh mắt có chút phản cảm của lão sắc quỷ hay không, nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mở miệng nói: “Tới ngồi một chút, tìm cho chúng ta một chỗ ngồi.”
Tưởng lão đầu ha ha cười cười, nói: “Ngươi là khách quý của chúng ta, lầu một có chút lộn xộn, lát nữa sẽ càng đông hơn, đến lúc đó thế nào cũng ầm ĩ làm ngươi khó chịu, không bằng lên lầu hai ngồi lịch sự uống trà, như thế nào?”
Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu, nói: “Tốt.” Tưởng lão đầu quay người gọi một tên tiểu nhị, phân phó vài câu, sau đó dẫn theo Từ Mộng Hồng một đoàn bốn người đi thẳng lên lầu hai, quả nhiên tiếng ồn ào có bớt đi một chút, bất quá vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười nói từ dưới vọng lên. Vương Tông Cảnh nhìn qua Tưởng lão đầu, lão nhún vai, nói: “Khách quan, tiểu điếm đơn sơ, cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói xong lại dẫn bọn hắn đi về phía trước vài bước, một hành lang dài với bốn phòng hiện ra, trên mỗi cửa phòng đều treo nhãn hiệu: Giáp, Ất, Bính, Đinh, hồn nhiên không giống ở những nơi tao nhã, thường đặt những cái tên phong nhã như là mai, lan, cúc, trúc, hoặc là trùng ngư điểu thú (trùng, cá, chim, thú), hay phong khinh vân đạm vũ tuyết phiêu phiêu (mây trôi, gió thổi, mưa tuyết bay bay). Tưởng lão đầu dẫn bọn hắn trực tiếp đi đến căn phòng thứ ba có treo biển chữ Bính, đẩy cửa bước vào.
Đó là một gian trà phòng rộng rãi nhưng không thể tính là lớn, chừng bảy thước vuông, đặc biệt cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, sáng sủa sạch sẽ thật khiến người ta thư sướng. Trong phòng đặt một bàn trà cùng năm băng ghế, vừa lúc Tưởng lão đầu mời mọi người ngồi xuống chợt nghe một hồi tiếng chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, một tiểu nhị bưng ấm Hắc Nham trà hương khí tràn ngập tiến vào, đồng thời cũng mang thêm mấy đĩa hạt dưa, từng chiếc đặt lên bàn.
Tưởng lão đầu cười hắc hắc, tự mình châm trà mời mọi người, nhất là khi châm trà cho Từ Mộng Hồng, động tác tựa hồ chậm lại, cặp mắt đảo tròn dừng lại trước mặt nàng một hồi, đến khi nhận thấy nước trà sắp tràn ra mới lưu luyến dời ánh mắt, thu trà, cười nói: “Hồng tỷ, chúng ta cũng coi như là chỗ quen biết, như thế nào gần đây đến chỗ ta đều đeo khăn che mặt, nhìn thật bức bối a.”
Khăn che mặt Từ Mộng Hồng khẽ nhúc nhích, chậm rãi giương mắt hướng Tưởng lão đầu nhìn lại.
Vương Tông Cảnh, Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ ba người nhao nhao cúi đầu uống trà, hai mắt chăm chú vào chén trà phía trước, nửa phần ánh mắt cũng không chếch đi, lại càng không mở miệng nói chuyện.
Phòng trà chợt trầm lặng, không khí có chút quỷ dị, Tưởng lão đầu ngơ ngác một chút, không biết tai sao đột nhiên cảm thấy nơi cổ có chút lành lạnh, bèn cười khan một tiếng, nói: “Ha ha, ta còn phải tiếp vài vị khách nhân bên dưới nữa, Hồng tỷ các ngươi cứ chậm rãi thưởng trà, có chuyện gì thì gọi ta…”
Nói xong xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Từ Mộng Hồng bỗng nhiên mở miệng, gọi hắn lại.
Tưởng lão đầu thân thể cứng đờ, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía Từ Mộng Hồng, hỏi: “Hồng tỷ?”
Từ Mộng Hồng đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Có tin tức gì mới không?”
Tưởng lão đầu trong thở phào một hơi, lập tức lắc đầu nói: “Hồng tỷ, lúc này mới qua một ngày, còn chưa có động tĩnh gì mới.” Dừng một lát, hắn lại nhìn Từ Mộng Hồng, nhãn châu xoay động, lại tiến thêm một bước, nói: “Bất quá hôm qua sau khi ngươi trở về, ta ở trong quán trà còn nghe người ta nói, Bàn Cổ Đại Điện động tĩnh thật quá lớn, chẳng những các môn phái có chút danh tiếng từ tám châu kia phái đến không ít người, tán tu càng nhiều vô số kể, mà ngay cả Thanh Vân Môn cùng Bồng Lai Tiên Tông thanh danh vang rền thiên hạ trong tam đại môn phái, cũng đã có người nhận ra tung tích môn hạ đệ tử của họ tại Lương Châu.”
“Thanh Vân Môn?”
Lời Tưởng lão đầu vừa nói ra, Vương Tông Cảnh cầm chén trà trong tay không có động tĩnh gì, sắc mặt Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ đều khẽ biến, Từ Mộng Hồng trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ba đại môn phái đã đến hai, còn Thiên Long Điện thì sao?”
Tưởng lão đầu thả lỏng tay, nói: “Cái này không thấy ai nhắc đến, chưa người nào phát hiện tung tích bọn họ, cũng không hiểu bọn họ đến cùng có tới hay không, dù sao Thiên Long Điện từ trước đến nay luôn thần thần bí bí, ai biết bọn họ muốn làm gì?”
Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu, nói: “Được rồi, đa tạ.”
Tưởng lão đầu cười hắc hắc, lui ra ngoài, lúc đi ra còn thuận tay đóng cửa phòng, sau đó đứng ở bên kia cánh cửa hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lộ ra vài phần hèn mọn bỉ ổi cùng thần sắc mê đắm, hung hăng trừng mắt, tựa hồ muốn đem Từ Mộng Hồng cách một gian phòng nuốt vào trong bụng.
Đúng lúc này, chợt nghe từ trong phòng truyền đến từng tiếng khục khục, thanh âm trầm thấp lại mang vài phần tức giận, Tưởng lão đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu chạy đi.
Chính lúc xuống thang lầu, lão liền trông thấy tiểu nhị lầu một với dáng vẻ tươi cười đang dẫn một nhóm ba người đi lên lầu hai. Tưởng lão đầu vội vàng tránh đường, nhường ra một lối đi, bộ dáng ân cần. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người đến đều là nam tử, hai người đi trước phong thái như ngọc, hẳn là bậc thanh niên tài trí bất phàm, mà đi cuối cùng lại là một vị hòa thượng trắng trắng mập mập, nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, vẻ mặt tươi cười, thập phần hiền lành.
Lúc đi qua bên người Tưởng lão đầu, tiểu nhị cười nói giới thiệu: “Vị này chính là lão bản của Đại Oản Cư…”. Hai thanh niên kia khẽ gật đầu rồi đi tiếp, ngược lại vị hòa thượng mập mạp kia lễ nghĩa rất chu đáo, còn dừng lại, cười hì hì với Tưởng lão đầu, chúc một câu:
“Lão thí chủ hảo.”
Chỉ một câu nói lại khiến Tưởng lão đầu rất có hảo cảm với vị hòa thượng này, không ngừng cười nói: “Sư phụ hảo, sư phụ hảo, mời ngài lên uống trà, bổn điếm có Hắc Nham trà thơm ngọt, bao đảm khiến ngài hài lòng.”
Hòa thượng mập mạp cười ha ha, nhẹ gật đầu, đi về phía phòng chữ Đinh, chỉ là khi hắn đi ngang qua phòng thứ hai mang chữ Ất cùng phòng thứ ba mang chữ Bính, bước chân tựa hồ có chút chậm lại.
Ước chừng khoảng nửa đêm, nhìn tình cảnh bên ngoài Ba phủ, bọn Vương Tông Cảnh đành vô thanh vô tức rút lui, trở về ngôi miếu Thổ Địa cũ nát. Từ Mộng Hồng lúc này tựa hồ đã tỉnh táo hơn nhiều, cũng không quá xúc động, chỉ là sau khi trở về rất ít nói, một mình ngồi trầm tư trong góc, không biết có phải đang suy nghĩ đối sách hay không.
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng xuyên qua mái hiên chiếu xuống khiến ngôi miếu vốn tối mù có thêm vài phần ánh sáng, Ngao Khuê ôm lang nha bổng nằm trên mặt đất đã ngủ từ lúc nào, tiếng ngáy phát ra đều đều. Ngoài miếu, gió đêm rét lạnh, vài chiếc lá khô bị gió cuốn đi, rơi trên mặt đất vang lên mấy tiếng nghe hết sức thê lương.
Vương Tông Cảnh ngồi dựa vào một góc bàn bên cạnh thần án, tuy đã khuya nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn thoáng qua ba người kia, cổ tay hắn khẽ động, một chuôi cốt kiếm màu trắng lại hiện ra trong lòng bàn tay.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi kiếm, trên mũi kiếm tái nhợt không biết làm từ loại ngọc vô danh nào, mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt trẻ tuổi lại nhuốm nét phong trần, hai chữ cổ “U Minh” khắc trên chuôi kiếm lúc này đang tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, lặng lẽ soi sáng khuôn mặt hắn.
Theo ánh sáng lập lòe từ thanh bạch cốt kiếm, bỗng nhiên Vương Tông Cảnh thoáng nhíu mày. Trong cơ thể, một cỗ khí lạnh như băng khẽ rục rịch, một lực lượng quỷ dị mà âm lãnh vốn bị giấu kín như Minh phủ Ác Ma đang ngủ say, bỗng hai mắt khẽ nhúc nhích, một đôi mắt lạnh lẽo như muốn mở ra. Cơ hồ ngay lúc đó, Vương Tông Cảnh chậm rãi cúi đầu, hai mắt giấu đằng sau đầu gối tỏa ra thanh sắc quang mang nhàn nhạt ôn hòa.
Sau một lúc lâu, khí tức lạnh buốt kia lặng lẽ an tĩnh xuống, phảng phất Ác Ma trong lòng lại ngủ trở lại.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy ôm hai đầu gối, cô độc trong đêm lạnh, co rúc bên thần án trong một tòa miếu cũ nát, lặng yên ngủ.
***************
Trời đã sáng.
Tiếng ầm ĩ, náo nhiệt cùng sức sống, vô số tu đạo sĩ muôn hình muôn vẻ trải khắp các phố lớn ngõ nhỏ lại một lần nữa xuất hiện tại nội thành Lương Châu, khiến tòa thành trì cực lớn này thoáng cái đã đông nghịt, vô cùng huyên náo.
Ở đâu có người ở đó đương nhiên có hàng quán, đặc biệt trong cục diện hiện nay, đại đa số người đều có chung một mục tiêu, nhưng trước mắt vẫn thúc thủ vô sách, cho nên cơ hồ ai nấy đều rảnh rỗi, vì vậy địa phương náo nhiệt nhất nội thành Lương Châu mấy ngày này chính là mấy trà lâu tửu quán lớn nhỏ khắp đầu đường cuối ngõ.
Nhiều người, tin tức sẽ linh thông, tuy chủ yếu là lời đồn đại, thiệt giả khó phân, nhưng ít ra còn hơn là không biết gì. Do vậy khi ánh nắng ngày mới một lần nữa chiếu lên, mang lại vài phần ôn hòa cho tòa thành trì này, câu chuyện phát sinh đêm qua tại Ba phủ lại một lần nữa được truyền khắp thành Lương Châu.
Đại Oản Cư là một quán trà khá nổi tiếng tại Lương Châu nội thành, cửa hang hai tầng nằm sát đường, lão bản họ Tưởng, là một lão đầu đen gầy tầm hơn năm mươi tuổi. Đam mê lớn nhất của lão là nữ nhân, nhưng chỉ những nữ tử bình thường thôi, còn đối với những nữ tu đạo sĩ thần thông quảng đại kia lão không dám chút nào mạo phạm. Trước mặt thì lão tất cung tất kính, chỉ dám lộ ra gương mặt hèn mọn bỉ ổi sau lưng, đồng thời hung hăng nguyền rủa trong lòng hoặc tưởng tượng ra một vài hình ảnh để tự thỏa mãn mà thôi.
Bất quá Hắc Nham trà nhà lão lại là loại trà bản địa Lương Châu, có hương vị khác lạ, cũng hấp dẫn không ít người yêu trà. Cùng với tình thế giằng co tại Lương Châu thành mấy ngày gần đây, Đại Oản Cư của Tưởng lão đầu ngày nào khách nhân cũng nườm nượp, thật khiến lão cao hứng không thôi, cười híp mắt cả ngày.
Lúc này đang là giờ Thìn ba canh, Từ Mộng Hồng dẫn mấy người Vương Tông Cảnh rời khỏi Thổ Địa miếu, một đường đến Đại Oản Cư. Lúc này không sai biệt lắm cũng vừa vặn là giờ Đại Oản Cư mở cửa, hẳn là Tưởng lão đầu với bộ dáng ngái ngủ đang sai tiểu nhị quét dọn, nhưng hôm nay lúc bọn hắn đến đây, lại phát hiện Đại Oản Cư đã sớm mở cửa, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa khách nhân đã ngồi kín một nửa tiệm.
Chớ nói mình đi sớm, càng có nhiều người tới sớm hơn.
Tưởng lão đầu tinh mắt, sớm đã thấy bốn người đứng ngoài cửa, vội chạy ra đón chào, đôi mắt thô lỗ vừa hung hăng nhìn chằm chằm thân thể có lồi có lõm câu hồn nhiếp phách của Từ Mộng Hồng, vừa cười nói với nàng: “Hồng tỷ, hôm nay như thế nào lại tới sớm vậy?”
Tấm lụa che mặt Từ Mộng Hồng khẽ động, không biết có phải do ánh mắt có chút phản cảm của lão sắc quỷ hay không, nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mở miệng nói: “Tới ngồi một chút, tìm cho chúng ta một chỗ ngồi.”
Tưởng lão đầu ha ha cười cười, nói: “Ngươi là khách quý của chúng ta, lầu một có chút lộn xộn, lát nữa sẽ càng đông hơn, đến lúc đó thế nào cũng ầm ĩ làm ngươi khó chịu, không bằng lên lầu hai ngồi lịch sự uống trà, như thế nào?”
Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu, nói: “Tốt.” Tưởng lão đầu quay người gọi một tên tiểu nhị, phân phó vài câu, sau đó dẫn theo Từ Mộng Hồng một đoàn bốn người đi thẳng lên lầu hai, quả nhiên tiếng ồn ào có bớt đi một chút, bất quá vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười nói từ dưới vọng lên. Vương Tông Cảnh nhìn qua Tưởng lão đầu, lão nhún vai, nói: “Khách quan, tiểu điếm đơn sơ, cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói xong lại dẫn bọn hắn đi về phía trước vài bước, một hành lang dài với bốn phòng hiện ra, trên mỗi cửa phòng đều treo nhãn hiệu: Giáp, Ất, Bính, Đinh, hồn nhiên không giống ở những nơi tao nhã, thường đặt những cái tên phong nhã như là mai, lan, cúc, trúc, hoặc là trùng ngư điểu thú (trùng, cá, chim, thú), hay phong khinh vân đạm vũ tuyết phiêu phiêu (mây trôi, gió thổi, mưa tuyết bay bay). Tưởng lão đầu dẫn bọn hắn trực tiếp đi đến căn phòng thứ ba có treo biển chữ Bính, đẩy cửa bước vào.
Đó là một gian trà phòng rộng rãi nhưng không thể tính là lớn, chừng bảy thước vuông, đặc biệt cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, sáng sủa sạch sẽ thật khiến người ta thư sướng. Trong phòng đặt một bàn trà cùng năm băng ghế, vừa lúc Tưởng lão đầu mời mọi người ngồi xuống chợt nghe một hồi tiếng chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, một tiểu nhị bưng ấm Hắc Nham trà hương khí tràn ngập tiến vào, đồng thời cũng mang thêm mấy đĩa hạt dưa, từng chiếc đặt lên bàn.
Tưởng lão đầu cười hắc hắc, tự mình châm trà mời mọi người, nhất là khi châm trà cho Từ Mộng Hồng, động tác tựa hồ chậm lại, cặp mắt đảo tròn dừng lại trước mặt nàng một hồi, đến khi nhận thấy nước trà sắp tràn ra mới lưu luyến dời ánh mắt, thu trà, cười nói: “Hồng tỷ, chúng ta cũng coi như là chỗ quen biết, như thế nào gần đây đến chỗ ta đều đeo khăn che mặt, nhìn thật bức bối a.”
Khăn che mặt Từ Mộng Hồng khẽ nhúc nhích, chậm rãi giương mắt hướng Tưởng lão đầu nhìn lại.
Vương Tông Cảnh, Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ ba người nhao nhao cúi đầu uống trà, hai mắt chăm chú vào chén trà phía trước, nửa phần ánh mắt cũng không chếch đi, lại càng không mở miệng nói chuyện.
Phòng trà chợt trầm lặng, không khí có chút quỷ dị, Tưởng lão đầu ngơ ngác một chút, không biết tai sao đột nhiên cảm thấy nơi cổ có chút lành lạnh, bèn cười khan một tiếng, nói: “Ha ha, ta còn phải tiếp vài vị khách nhân bên dưới nữa, Hồng tỷ các ngươi cứ chậm rãi thưởng trà, có chuyện gì thì gọi ta…”
Nói xong xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Từ Mộng Hồng bỗng nhiên mở miệng, gọi hắn lại.
Tưởng lão đầu thân thể cứng đờ, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía Từ Mộng Hồng, hỏi: “Hồng tỷ?”
Từ Mộng Hồng đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Có tin tức gì mới không?”
Tưởng lão đầu trong thở phào một hơi, lập tức lắc đầu nói: “Hồng tỷ, lúc này mới qua một ngày, còn chưa có động tĩnh gì mới.” Dừng một lát, hắn lại nhìn Từ Mộng Hồng, nhãn châu xoay động, lại tiến thêm một bước, nói: “Bất quá hôm qua sau khi ngươi trở về, ta ở trong quán trà còn nghe người ta nói, Bàn Cổ Đại Điện động tĩnh thật quá lớn, chẳng những các môn phái có chút danh tiếng từ tám châu kia phái đến không ít người, tán tu càng nhiều vô số kể, mà ngay cả Thanh Vân Môn cùng Bồng Lai Tiên Tông thanh danh vang rền thiên hạ trong tam đại môn phái, cũng đã có người nhận ra tung tích môn hạ đệ tử của họ tại Lương Châu.”
“Thanh Vân Môn?”
Lời Tưởng lão đầu vừa nói ra, Vương Tông Cảnh cầm chén trà trong tay không có động tĩnh gì, sắc mặt Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ đều khẽ biến, Từ Mộng Hồng trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ba đại môn phái đã đến hai, còn Thiên Long Điện thì sao?”
Tưởng lão đầu thả lỏng tay, nói: “Cái này không thấy ai nhắc đến, chưa người nào phát hiện tung tích bọn họ, cũng không hiểu bọn họ đến cùng có tới hay không, dù sao Thiên Long Điện từ trước đến nay luôn thần thần bí bí, ai biết bọn họ muốn làm gì?”
Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu, nói: “Được rồi, đa tạ.”
Tưởng lão đầu cười hắc hắc, lui ra ngoài, lúc đi ra còn thuận tay đóng cửa phòng, sau đó đứng ở bên kia cánh cửa hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lộ ra vài phần hèn mọn bỉ ổi cùng thần sắc mê đắm, hung hăng trừng mắt, tựa hồ muốn đem Từ Mộng Hồng cách một gian phòng nuốt vào trong bụng.
Đúng lúc này, chợt nghe từ trong phòng truyền đến từng tiếng khục khục, thanh âm trầm thấp lại mang vài phần tức giận, Tưởng lão đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu chạy đi.
Chính lúc xuống thang lầu, lão liền trông thấy tiểu nhị lầu một với dáng vẻ tươi cười đang dẫn một nhóm ba người đi lên lầu hai. Tưởng lão đầu vội vàng tránh đường, nhường ra một lối đi, bộ dáng ân cần. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người đến đều là nam tử, hai người đi trước phong thái như ngọc, hẳn là bậc thanh niên tài trí bất phàm, mà đi cuối cùng lại là một vị hòa thượng trắng trắng mập mập, nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, vẻ mặt tươi cười, thập phần hiền lành.
Lúc đi qua bên người Tưởng lão đầu, tiểu nhị cười nói giới thiệu: “Vị này chính là lão bản của Đại Oản Cư…”. Hai thanh niên kia khẽ gật đầu rồi đi tiếp, ngược lại vị hòa thượng mập mạp kia lễ nghĩa rất chu đáo, còn dừng lại, cười hì hì với Tưởng lão đầu, chúc một câu:
“Lão thí chủ hảo.”
Chỉ một câu nói lại khiến Tưởng lão đầu rất có hảo cảm với vị hòa thượng này, không ngừng cười nói: “Sư phụ hảo, sư phụ hảo, mời ngài lên uống trà, bổn điếm có Hắc Nham trà thơm ngọt, bao đảm khiến ngài hài lòng.”
Hòa thượng mập mạp cười ha ha, nhẹ gật đầu, đi về phía phòng chữ Đinh, chỉ là khi hắn đi ngang qua phòng thứ hai mang chữ Ất cùng phòng thứ ba mang chữ Bính, bước chân tựa hồ có chút chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.