Chương 41: Thần kiếm (1+2)
Tiêu Đỉnh
20/03/2013
Bên trong sảnh đá, tựa hồ tất cả mọi người đều chấn động khi nữ tử áo trắng kia xuất hiện. Chỉ có Tiểu Đỉnh đang ngồi trên lưng Đại Hoàng bên cạnh Vương Tông Cảnh là đột nhiên trở nên phấn khích nhảy dựng lên. Nó toét miệng cười lớn rồi như muốn la gọi gì đó. Chỉ là ngay lúc ấy, yêu vật bên trong màn khói đen trên đài đá bỗng nhiên rít lên một tiếng đinh tai nhức óc. Từ trong màn khói đen cuồn cuộn, bạch cốt cự trảo phá không lao vụt tới chộp thẳng vào người nử tử áo trắng, mọi thanh âm phát ra lúc này đều bị nó mạnh mẽ lấn át đi.
Có điều nữ tử áo trắng kia vẫn cảm giác được điều gì đó, đôi mắt trong veo chuyển động, như tâm hữu linh tê mà liếc nhìn về phía Tiểu Đỉnh. Khi thấy thằng nhóc đang hớn hở hoa chân múa tay, há mồm kêu to gọi nhỏ, bất giác vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt thanh tú của nàng chợt nhu hòa hơn rất nhiều, mắt ánh lên vẻ từ ái rồi nhìn nó mỉm cười.
Ngay sau đó nàng thu nụ cười lại, quay đầu nhìn về màn khói đen mù mịt che trời phủ đất đang mãnh liệt kéo đến, đôi mắt trong veo chợt lạnh lẽo hẳn. Thấy cốt trảo to lớn mang theo vô cùng vô tận sát ý chớp mắt lao vọt tới, nữ tử áo trắng vẫn không chút sợ hãi hay lùi bước mà chỉ vung thanh kiếm màu lam nhạt sáng trong nhưng lạnh buốt trên tay lên, tạo thành một màn kiếm quang rạng rỡ, nhắm thẳng cốt trảo mà chém mạnh.
Khói đen cuồn cuộn, nhìn như một con hắc long đang giương nanh múa vuốt dũng mãnh vô bì, vậy mà khi đến gần nữ tử áo trắng lập tức bị chặn đứng, giống như trước người nàng tồn tại một bức tường kiên cố vô hình khiến cho màn khói đen vô pháp tiến lên. Đồng thời, chuôi kiếm lam nhạt với uy lực cực lớn trong tay mang theo cuồng phong gào rít, hào quang rỡ rỡ mà tung hoành ngang dọc. Nơi thanh kiếm đi qua, hắc khí tan rã, để lộ ra bên trong một cái cốt trảo to lớn, rồi nhanh như gió, thanh kiếm lao thẳng vào cốt trảo.
Khí thế của cốt trảo nhìn rất hung mãnh, nhưng chuyển động không mấy linh hoạt, mặc dù nó ở trên không trung làm ra đủ loại biến hóa xê dịch mờ ảo, nhưng tốc độ của thanh kiếm màu lam kia quá nhanh, dưới con mắt trợn trừng của chúng nhân, như sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng xuống bạch cốt cự trảo.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, không biết thanh kiếm đó được luyện thành từ chất liệu gì mà sắc bén không tưởng, chỉ một kiếm đã chém sâu vào bạch cốt cự trảo có vẻ rất cứng rắn kia.
Yêu vật trên đài đá lập tức phát ra một tiếng rống thê lương căm hận, cả sảnh đá tựa hồ cũng run rẩy lên theo. Nhưng như thế cũng vô pháp ngăn trở một nhát chém của thanh kiếm màu lam. Ba đốt xương ngón trên cốt trảo đã bị chém rụng, rơi bộp xuống nền đá rồi vỡ nát.
Vương Tông Cảnh tưởng như mình đang hoa mắt, lại nghe Tô Văn Thanh a lên một tiếng bên tai, tựa hồ vô cùng kinh ngạc lẫn phấn khích:
- Đúng rồi, đúng rồi... Lam sắc kiếm tiên, bạch y như tuyết! Vị tiền bối kia nhất định là trưởng lão Lục Tuyết Kỳ trong truyền thuyết của Thanh Vân rồi.
Vương Tông Cảnh ngẩn người, thầm nghĩ lẽ nào vị nử tử dung nhan tuyệt thế đạo pháp cao thâm kia lại là mẹ của Tiểu Đỉnh hay sao? Hắn quay đầu nhìn về phía thằng nhỏ, quả nhiên thấy nó mặt mày hớn hở, liên tục vẫy tay với nữ tử áo trắng, thân thiết vô cùng. Chỉ là lúc này diễn biến giữa sân thay đổi rất nhanh, đấu pháp cũng đang hồi kịch liệt nhất, nên nữ tử kia cũng không thể phân tâm quan hoài đến Tiểu Đỉnh.
Lục Tuyết Kỳ một kiếm chém trọng thương bạch sắc cốt trảo, ánh mắt nhìn yêu vật trên đài đá lộ ra nét mười phần chán ghét, càng không tỏ ra chần chờ mà lập tức tung người lướt tới, bạch y tung bay ngời sáng, như tiên tử trên chín tầng trời vậy. Một đường nàng bay qua, khói đen tản mát, kiếm ý ngất trời, lam quang bùng lên như núi. Kiếm trong tay nàng vẫy vùng ngang dọc, biến hóa muôn hình vạn trạng mà ầm ầm lao xuống đài đá.
Vốn Lục Tuyết Kỳ còn cách xa đài đá một đoạn, nhưng phảng phất như chớp mắt đã đến. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc Lục Tuyết Kỳ xuất hiện đến giờ, yêu vật trong màn khói đen vốn chiếm thượng phong liên tục bại lùi, đã cuồng nộ ức chế từ lâu. Nay lại thấy một kiếm của nàng chém tới, cặp mắt đỏ rực như muốn nhỏ máu, một cỗ lực lượng cực lớn trong tích tắc đã ngưng tụ, hắc khí hối hả rút về kết thành một cái đầu lâu to lớn. Trong hốc mắt của đầu lâu huyết nhãn bừng lên, không chút kiêng kỵ mà trực tiếp nghênh đón đòn tấn công của thanh kiếm màu lam.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ không chút e ngại đâm sầm vào nhau ngay trước mắt mọi người. Ở trung tâm của lam quang và hắc khí, bùng lên một mảnh sáng trắng chói lóa khiến con ngươi của tất cả lập tức đau xót, nào ai dám mở mắt ra nhìn nữa. Chỉ nghe bên tai vang lên vô số tiếng nứt gãy vỡ vụn, tiếng gào rú tru rống, tiếng gió rít rợn người hỗn loạn quyện vào nhau rồi lại phân ra như vũ điệu của một cơn mưa cực lớn, lúc sôi trào dồn dập lúc lại êm ả tỉ tê.
Thân hình Lục Tuyết Kỳ khẽ lay, bạch y phấp phới nhẹ nhàng. Sau khi dùng Thiên Gia Thần Kiếm chém tới, bản thân nàng cũng bị chấn lùi ra sau hơn trượng. Nàng khẽ nhíu mày, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc với con yêu đằng sau màn khói đen kia. Mà phía dưới nàng, tình cảnh trên đài đá có vẻ thê thảm hơn rất nhiều.
Tuy cuối cùng cũng ương ngạnh nghênh đón được một đòn vô cùng uy thế của thần kiếm Thiên Gia, đồng thời đẩy lùi được Lục Tuyết Kỳ nhưng cái đầu lâu to lớn vừa ngưng tụ từ hắc khí của yêu vật trên đài đá trong nháy mắt cũng bị phá hủy. Đã thế dư uy của kiếm ý còn quét ngang qua đỉnh đài đá, thổi bay toàn bộ màn khói đen còn lại, để lộ ra mặt đá nứt nẻ của thạch đài. Có thể thấy được, một kiếm kia uy lực đáng sợ đến mức nào!
Một khi hắc khí tan hết, yêu vật vốn vẫn ẩn sau màn khói rốt cuộc cũng phải hiện thân trước mắt mọi người. Chỉ thấy nằm cuộn mình trên chiếc quan tài màu đen to lớn là một bộ xương quỷ vật trắng bạch, cái đầu lâu như đầu rắn cực lớn, chiếm gần như một nửa thân thể. Nửa thân còn lại có đầy đủ tứ chi cốt trảo, còn có cả một cái đuôi xương khá dài đằng sau giống hệt như một thanh trường tiên, hình dạng quả thật hết sức kinh khủng và dữ tợn. Lúc này, đôi mắt to lớn đỏ rực sắc máu đang trừng trừng nhìn về phía nữ tử áo trắng, phát ra những tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Trong mắt của Lục Tuyết Kỳ thoáng hiện một tia dị sắc. Nàng nhìn chằm chằm vào quái vật phía dưới, tựa hồ khó tin mà thất thanh:
- Bạch Cốt Yêu Xà? Thần thú sao..?
Chỉ là sau khi nhìn kỹ lại một lần, nàng lại lắc đầu thở dài, sự chán ghét trong đôi mắt trong vắt nhưng lạnh lùng kia lại càng thêm thấm đẫm.
Thiên Gia Thần Kiếm một lần nữa vung lên, lam quang vạn trượng, khiến cho mỗi ngóc ngách trong sảnh đá cũng phải sáng bừng, khiến cho ai ai cũng mắt hoa mày váng, kìm lòng không đậu phải ngửa mặt lên trời nhìn ngắm.
Trên đài đá, Bạch Cốt Yêu Xà cũng cảm thấy nguy hiểm đang đến, nó ngẩng đầu lên không điên cuồng rít gào, rồi lại lập tức lộn mình chúi đầu xuống chui vào trong chiếc quan tài màu đen. Khi nó đảo thân xuất hiện trở lại, tức thì ai nấy đều cảm giác trước mắt sáng ngời, một quầng sáng xanh biên biếc từ trong quan tài theo chiếc đầu rắn xuất hiện bùng lên.
Nhìn kỹ thì ra con Xà Yêu đang ngậm một khối đá màu xanh kỳ lạ lớn chừng chiếc cối xay trong miệng, đường nét góc cạnh rõ rang tỉ mỉ, tỏa ra từng tầng ánh sáng biên biếc, hào quang rực rỡ, đủ biết là kỳ bảo bất phàm. Mà khi Xà Yêu ngậm lấy khối đá xanh đó, dị biến lập tức phát sinh!
Vốn đôi mắt của Bạch Cốt Xà Yêu đỏ rực như máu, thì nay đột nhiên chớp chớp lên vài lần rồi biến mất, ngay sau đó thay bằng hai ngọn lửa xanh biếc bừng lên, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ khôn tả. Đám khô lâu tử vật nơi sảnh đá vốn bị Thần kiếm Thiên Gia chấn nhiếp đang bất động thì nay trong hốc mắt cũng cháy lên hai ngọn lửa màu xanh, đồng thời như ma tru quỷ khốc rít lên, ùn ùn nhào về phía trước. Chỉ cần nơi nào có huyết nhục loài người, lập tức sẽ có vô vàn yêu quỷ cuồn cuộn trào tới mà cắn xé đâm chém.
Chỉ trong tích tắc, đoàn người nơi sảnh đá lại lâm vào vòng vây của vô số tử vong quỷ vật. Chỉ nghe từng tiếng thét gào thảm thiết vang lên, thủ hạ của nam tử âm trầm nọ lập tức chết thêm mấy mạng. Cứ như thế vài lần, người đi theo y lúc này chẳng còn được bao nhiêu mà nam tử kia cũng không khống chế được mình, trên mặt đã mấy lần đổi sắc. Còn tại nơi khác, Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và bọn Tiểu Đỉnh cũng chìm trong trùng vây của biển khô lâu tử vật.
Lục Tuyết Kỳ đứng giữa không trung nhìn xuống sảnh đá mà sắc mặt chợt biến. Chỉ thấy từ khi Bạch Cốt Yêu Xà ngậm khối đá xanh kỳ lạ đó vào miệng, yêu lực quanh thân nó bỗng nhiên cực thịnh, so với lúc đầu thì chỉ có hơn chứ không kém. Đã thế hiện tại Yêu Xà còn tỏ ra hung hãn độc ác gấp mấy lần, liên tục ngóc đầu lên không rít gào giận dữ, đồng thời ngoại trừ hốc mắt thì xương cốt quanh thân nó cũng tỏa ra một màu xanh nhàn nhạt, giống như có một lực lượng kỳ dị nào đó đang lan tỏa bên trong vậy.
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn yêu vật kia một lúc rồi bỗng nhiên cười nhạt. Giữa không trung, Thần kiếm Thiên Gia thoáng sững lại, lam quang lóe lên đã thấy trở về trong bàn tay trắng như ngọc của nàng.
Sau đó, Lục Tuyết Kỳ giống như hít một hơi thật sâu, cả sảnh đá đang náo loạn bỗng đột nhiên im lặng. Một cơn sợ hãi vô thanh vô tức không biết từ đâu lướt qua trong lòng mọi người, ngay cả đám khô lâu quỷ vật cũng dại ra trong tích tắc.
Vốn lam quang đang rực rỡ bỗng đột nhiên tiêu tán, giống như nước biển bị một con rồng lớn hút vào mà ùn ùn thu cả về trên mũi kiếm Thiên Gia.
Nữ tử áo trắng sắc mặt như sương, bạch y phiêu đãng, bỗng nhiên ngửa cổ hú dài, kiếm quang tức thì bùng lên. Chỉ thấy nàng ở giữa không trung chân đạp thất tinh, đi liền bảy bước, rồi bễ nghễ vung Thiên Gia chỉ thẳng lên trời. Một khắc đó, cả thế giới dường như không còn tiếng động, phảng phất chỉ còn vang lên những âm thanh trầm thấp ngâm tụng của Thần, Phật từ viễn cổ đang chú niệm.
Cửu Thiên Huyền Sát, Hóa Thần Vi Lôi...
Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi…
Chẳng biết tại sao Vương Tông Cảnh đang đứng dưới sảnh đá mà lồng ngực đột nhiên nảy lên thình thịch, cùng lúc đó lại cảm thấy cánh tay nằng nặng. Thì ra Tô Văn Thanh bên cạnh đã vô tình ôm lấy tay hắn, miệng thất thanh:
- Đó... Đó chính là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! A... Không đúng...
Rồi như nhớ ra điều gì đó Tô Văn Thanh lại biến sắc, khó tin thì thầm:
-... Không thể nào, nơi này là địa cung, chúng ta đang ở dưới lòng đất mà? Không thấy bầu trời, làm thế nào lại có thể dẫn tới Lôi Đỉnh Cửu Thiên? Làm thế nào thi triển được vô thương chân pháp kia chứ..?
Giữa không trung, Lục Tuyết Kỳ chỉ kiếm lên trời, sắc mặt thanh tú nhưng vô cùng lạnh lẽo, vầng sáng xanh nhạt ẩn hiện trên thân Thiên Gia Thần Kiếm tuy chưa phát ra nhưng vẫn khiến cho người có cảm giác bên trong nó là một cỗ lực lượng cực kỳ kinh tâm động phách. Cứ như vậy một khắc nọ, cả sảnh đá hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, tựa hồ không có điều gì phát sinh. Thế nhưng cái cảm giác run rẩy sợ hãi trong tận đáy lòng lại là càng lúc càng mạnh.
Rồi đột ngột, ai nấy đều cảm thấy thân thể mình giật nẩy lên. Trên đỉnh đầu, vô số những mảnh nham thạch, đá vụn rơi rụng ào ào. Tầng tầng lớp lớp những vết rạn nứt lan tỏa trên trần sảnh đá. Lúc này ở xa tít trên cao, tận chín tầng trời bỗng rền vang một tiếng sấm. Tiếng sấm ì ầm ở tận nơi nào không ngờ bất chợt lại vọng tới trong lòng những người dưới địa cung, khiến bọn họ không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
Một thanh âm cực lớn và hùng tráng, cuộn trào đầy mãnh liệt từ trên đầu chúng nhân ù ù truyền đến. Cả tòa sảnh đá rung lên bần bật tựa hồ đất đang nứt ra, núi đang sập xuống. Hàng loạt những khe nứt mở ra toang hoác, soi xuống những luồng sáng mờ nhạt, đồng thời mơ hồ có thể thấy được một dòng điện màu lam đang run rẩy lan tràn, phát ra những âm thanh lách tách khiến da đầu cũng phải tê dại đi.
Chỉ trong chốc lát, vô số đạo điện mang chói lọi phóng ra từ những khe nứt kia, tạo thành một vầng sáng lóa mắt không thể nhìn thẳng. Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trên bầu trời giáng xuống, đó chính là một luồng lôi điện cực lớn tàn phá tất cả những nơi nó đi qua, đánh nát cả trần thạch bích phía bên trên sảnh đá của địa cung.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người hầu như chẳng thể thở nổi. Nhìn tòa địa cung không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng âm u không được chiếu sáng nay phơi mình dưới ánh trăng lạnh lẽo trong veo, nhìn thấy bầu trời đêm cao vời vợi, nhìn thấy một cái lốc xoáy cực lớn đang cuồn cuộn xoay vần, nhìn lôi điện ầm ì, cuồng phong rét buốt, nhìn gió cuốn mây trôi. Tất cả hào quang ánh sáng, tất cả điên cuồng không tưởng, cuối cùng đều tụ cả về người con gái vận áo trắng đang lặng lẽ phiêu bồng trên không trung kia.
Sấm sét tự chín tầng trời, với cái thiên uy huy hoàng từng phá tan tầng tầng nham thạch, với thần uy có thể khai thiên tích địa, ngưng tụ cả vào mũi kiếm Thiên Gia.
Sát na đó, Thiên Gia sáng lạn không gì sánh nổi, ánh sáng của nó như mặt trời trên chín tầng mây xua tan đi hắc ám u tàn trên thế gian, trong tay của nữ tử áo trắng với dung nhan thanh tân mà lạnh lẽo như sương, dưới ánh mắt trong veo ẩn ẩn kim mang của nàng, bỗng nhiên chuyển động, hào quang sáng bừng bắn vụt ra bốn phía, rồi hóa thành một luồng kiếm quang huy hoàng không gì có thể ngăn trở, không gì không phá được, chém thẳng xuống Bạch Cốt Xà Yêu trên đài đá...
Bên khu rừng nhỏ ngoại thành Hà Dương…
Tăng Thư Thư và nữ nhân áo vàng thần bí tiếp tục đấu pháp kịch liệt. Chỉ nghe Tăng Thư Thư không ngừng gầm lên giận dữ, kiếm khí từ thanh kiếm tiên Hiên Viên tung hoành ngang dọc. Một trận đấu trực diện như thế này đã dần dần hiển lộ đạo hạnh mấy năm không ngừng tu hành của gã. Tuy lúc nãy bị ám toán mà thiệt thòi không ít nhưng hiện tại khí thế đã mơ hồ áp đảo nữ tử thần bí kia.
Có điều nữ nhân áo vàng nhìn thì có vẻ đang ở thế hạ phong nhưng lần nào cũng rất xảo diệu mà chống đỡ được thế công kịch liệt của Tăng Thư Thư. Trong tay nàng, thỉnh thoảng ánh sáng tím biếc lại lóe lên, lựa thế mà tung ra những đòn phản kích rất linh hoạt khiến Tăng Thư Thư không thể không mau chóng hồi kiếm phòng thủ. Đồng thời nàng lại cười khúc khích không ngừng, tiếng cười nghe thanh thúy rất êm tai. Nàng vừa đánh vừa nhìn sâu vào mắt Tăng Thư Thư, nét quyến rũ phát ra từ đôi mắt trong veo của nàng càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng mỹ lệ.
Bất tri bất giác, động tác của Tăng Thư Thư bỗng chậm dần lại, còn ánh mắt y đã dán chặt vào đôi mắt của nàng tự lúc nào không biết. Có điều đạo hạnh của y xác thực cao cường, dù bị bí thuật quấy nhiễu thì vẫn thủ hộ rất nghiêm cẩn. Chỉ bọn Tống Dục và La Uy đang ẩn nấp trong khu rừng gần bên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
- Cặp mắt của nữ nhân kia, hình như có yêu pháp gì đó rất cổ quái?
Tống Dục tận lực nén khí, thấp giọng thì thào.
Ngay lúc đó trên không trung, sau khi hai người liều mạng lao vào nhau một chiêu, chỉ thấy vầng sáng màu tím lại bừng lên trên tay của nữ nhân che mặt, đồng thời ánh mắt đột ngột rất nhu hòa, liếc nhìn Tăng Thư Thư đầy vẻ đáng thương tội nghiệp. Theo đà tấn công, đúng ra lúc ấy Tăng Thư Thư phải vung kiếm lên chắn trước người thì chẳng hiểu sao thân thể lại run lên, trên mặt hiện ra nét gì đó rất cổ quái. Y nhìn sững nữ nhân kia mà thần tình mê man, nửa giống như đang cười nửa giống như không, tiên kiếm trong tay cũng vì thế mà trầm xuống, để trống cả mảng ngực trước đà lao tới của đoản đao màu tím.
Nữ nhân áo vàng có phần đắc ý mà nhếch miệng cười khẽ, nhưng đao trên tay lại chẳng chút dung tình lập tức hạ đòn sát thủ, chém thẳng vào cổ Tăng Thư Thư.
Mắt thấy một trong Ngũ đại Trưởng lão của Thanh Vân Môn cứ vậy mà đầu lìa khỏi xác tại nơi hoang vắng cô liêu thì đột nhiên sát na đó thân thể Tăng Thư Thư chấn động kịch liệt rồi từ trong mê man giật mình sực tỉnh. Nhưng luồng sáng màu tím đã tới quá gần, y muốn tránh cũng đã muộn. Chỉ nghe Tăng Thư Thư gầm lên một tiếng, cố hết sức lùi lại phía sau nhưng y chỉ có thể tránh được rơi đầu chứ không sao thoát khỏi cảnh bị đoản đao kia chém rụng một tay. Tăng Thư Thư mặt lạnh toát, nhìn vầng sáng tím lao đến mà gân xanh nổi đầy trên trán, dường như y đã quyết định sẽ làm điều gì đó...
Ngay lúc ấy, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện sát bên cạnh Tăng Thư Thư, trong tay không pháp bảo, chỉ dùng tốc độ mà không ánh mắt nào bắt kịp, một tay nắm lấy Tăng Thư Thư quăng ra sau, tay còn lại vung mạnh tới, ngón tay cong lại búng ra, cũng chẳng hề quang tâm đao mang tím rịm kia có sắc bén hay không.
Keng..!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, đao mang màu tím rung lên bần bật rồi lệch khỏi quỹ tích vốn có của nó mà bắn thẳng lên trời. Vốn nữ nhân áo vàng thấy người thần bí nọ đột ngột xuất hiện đã chấn động, nay lại thấy y tay không đánh bay pháp bảo thì càng thêm kinh hãi. Nàng ta vội vã bấm quyết, lưỡi đao tím vẽ ra một đường cong rồi chui tọt vào trong tay nàng.
Sau khi bị nam nhân thần bí chộp lấy ném về phía sau, Tăng Thư Thư té lăn ra đất, qua cơn kinh hãi mới bồi hồi trở lại, có điều như xấu hổ quá hay sao đó mà y giận dỗi hướng lên trời kêu lớn:
- Này... ngươi nghĩ ta là bao gạo sao..? Muốn quăng đi đâu thì quăng à..?
Dẫu trận chiến trên trời vẫn đang tiếp tục thì nam tử vừa xông ra cứu Tăng Thư Thư kia vẫn quay đầu nhìn gã cười khì khì, xem ra thập phần nhàn nhã. Dưới ánh trăng, chỉ thấy y tướng mạo bình thường, áo quần lại càng tầm thường, chỉ là thần thái trên mặt vô cùng ôn hòa xen lẫn hồn hậu vui vẻ. Có điều hai bên thái dương tóc mai chớm bạc khiến khuôn mặt y nhiều hơn vài nét tang thương. Đôi mắt thâm thúy mà tràn đầy tình cảm, ánh lên cái nhìn từng trải của năm tháng dãi dầu, nếm qua bao thăng trầm của nhân sinh. Y bình thản đạm nhiên đứng đó, mới ngó qua thì không có gì thu hút, nhưng càng quan sát lâu lại càng thấy toát nên một cái gì đó rất thuần hậu nồng nàn.
Sau khi lưỡi đao màu tím bay về trên tay, nhờ ánh trăng nữ nhân áo vàng mới nhìn rõ dung mạo người đàn ông vừa xuất hiện kia, thân thể đột nhiên đại chấn, nàng thất thanh:
- Trương Tiểu Phàm... là ngươi sao?
Nam tử kia quay đầu lại, nhìn vẻ mỵ hoặc khác thường vẫn đang toát ra trên khuôn mặt của nữ nhân nọ, hắn mỉm cười:
- Đã lâu không gặp! Mỵ Tâm Thuật của cô đại thành rồi à. Xin chúc mừng!
Ở dưới đất, Tăng Thư Thư cũng bắt đầu phản tỉnh, gã tức giận dậm chân:
- Con yêu nữ Kim Bình Nhi này, ngươi dám ám toán ta sao? Đến đây, mau đến đây, cùng ta quyết chiến thêm ba trăm hiệp..!
Kim Bình Nhi liếc nhìn Tăng Thư Thư bên dưới rồi cười xòa:
- Cái tên kia, ngươi thật không biết xấu hổ mà! Không nhờ Phó Tông chủ đại nhân của chúng ta cứu cho thì còn đứng đấy kiêu ngạo được sao?
Tăng Thư Thư giận đến sôi gan, vung tiên kiếm Hiên Viên lên định xông tới, đúng lúc đó, cả ba dường như cảm giác được điều gì, đồng loạt xoay người nhìn lên trời. Chỉ thấy tự trên cao, bầu trời đêm vốn thăm thẳm trong veo lúc này đột nhiên vang lên một trận sấm sét đinh tai nhức óc. Mây đen kéo đến cuồn cuộn, cuồng phong gào thét xoay vần tạo thành một cái lốc xoáy cực lớn vắt ngang tinh không. Sấm dội ầm ì, điện mang ngoằn ngèo sáng lóa, từ tận chín tầng trời bỗng buông xuống một cỗ lực lượng hùng hậu không tưởng. Cỗ lực lượng này hấp thu uy năng của lôi điện rồi ngưng tụ thành một cột ánh sáng cự đại, vô tận hào quang điện xà tán ra tứ phía, trực tiếp đánh thẳng xuống mặt đất.
Một khắc đó, dù cho mấy người Trương Tiểu Phàm đang đứng trên không trung cũng lập tức cảm giác được trên mặt đất đang lan truyền một lực lượng cực kỳ đáng sợ, phảng phất như toàn bộ đại địa đều phải run lên. Xa xa, tại nơi lôi quang đánh xuống, cát bay đá chạy ngất trời, đất sụt núi tan, tạo thành một cơn sóng đất như hồng thủy cuộn dâng, đẩy bắn lên cao ngàn vạn lớp đất đá. Sau đó lôi quang tiếp tục như đánh sâu vào nơi nào đó trong lòng đất, những âm thanh ì ầm như tiếng rống trầm giận dữ của đại địa lại vang lên.
Trương Tiểu Phàm đứng nhìn lôi quang nhíu mày không nói. Tăng Thư Thư ồ lên kinh ngạc đến ngẩn người. Chỉ có sắc mặt của Kim Bình Nhi là rất khó coi, nàng ta cáu kỉnh nhìn trụ lôi điện sáng lòa to lớn kia mà hừ lạnh, sau đó lẩm bẩm:
- Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! Hừ..! Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! Không ngờ đã tu luyện tới cảnh giới như vậy!
Nói xong nàng ta hít sâu một hơi, thân hình nhẹ như không phiêu diêu trôi về phía xa. Đợi khi Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư nhớ tới thì nàng ta đã đi được một đoạn. Trương Tiểu Phàm thoáng nhìn về phía nàng nhưng vẫn đứng yên rồi lặng lẽ đáp xuống đất. Tăng Thư Thư đi tới bên cạnh, ngó theo bóng lưng của Kim Bình Nhi rồi hậm hực:
- Sao ngươi không cản ả ta lại?
Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn gã:
- Ngươi mới là trưởng lão của Thanh Vân môn đó, ngươi đứng đây làm gì mà không ngăn cản ả?
Tằng Thư Thư bĩu môi xem thường, hừ nhẹ:
- Con yêu nữ này giảo hoạt vô bì, tuy ta không sợ ả, nhưng mà... chó cùng đường thì không nên đuổi á..!
Trương Tiểu Phàm cười cười liếc nhìn gã rồi xoay người đi về phía lôi quang vừa đánh xuống. Tăng Thư Thư bước liền hai bước vội vã chạy theo. Gã toét miệng:
- Bất quá lần này may mà ngươi xuất hiện cứu ta, quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ! Không uổng công ta đem “Kim Bình Mai” tặng cho ngươi..!
Trương Tiểu Phàm ngớ người rồi lập tức phì lên một tiếng:
- Nói bậy bạ cái gì… Sách đó ta trả cho người từ sớm rồi nhé!
Tăng Thư Thư lé mắt nhìn hắn, gã thấp giọng cười, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị pha lẫn chút hèn mọn khó tả:
- Này, nói vậy tên khờ ngươi cũng đã xem thật hả?
Trương Tiểu Phàm không thèm quay đầu:
- Chưa xem..!
Tăng Thư Thư gác tay lên vai Trương Tiểu Phàm cười lớn:
- Thôi mà... ở đây chỉ có hai anh em ta! Mau nói thật đi, có phải là người đã xem nó rồi không?
Trương Tiểu Phàm xô nhẹ y ra, cười cười rồi lắc đầu:
- Chưa xem thật...
Tăng Thư Thư lộ vẻ bất đắc dĩ trừng trừng nhìn Trương Tiểu Phàm, rồi sóng vai bước cạnh hắn, một câu tiếp một câu lảm nhảm không ngừng:
- Này, không phải ngươi cả ngày trốn ở Đại Trúc Phong lặt rau nấu cơm hay sao? Hôm nay ngày gì mà đột nhiên xuống núi thế?
- Ta buồn, ta đi chơi được không... ?
- Ồ! Được chứ… Buồn được là tốt... Này, ngươi biết chưa, ta mới đây thu thập được mấy thứ độc đáo lắm, ngươi muốn xem một chút không?
- Không muốn!
- Này, nói chuyện cái kiểu gì thế, có muốn thì quay đầu lại đây, ta cho xem một chút này.
- Không muốn..!
- Ta vừa tìm được một con Băng Tinh Bạch Hầu phi thường hiếm gặp, toàn thân trong suốt như băng tuyết, mà thú vị nhất là nó còn là khỉ cái...
...
- Ta nói này, hay ngươi cho ta mượn Tiểu Hôi hai ngày nhé...
- Để làm gì?
Lần này thì Trương Tiểu Phàm phải ngẩn người.
Tăng Thư Thư cười hì hì, mặt đầy đắc ý:
- Băng Tinh Bạch Hầu là loài linh hầu dị chủng hiếm thấy, có thể gả cho Tiểu Hôi mà...
- Điên khùng..!
- Này, này... ngươi đi chậm chậm chớ. Ngươi bị cái gì vậy, ngươi lấy vợ sinh con thì được, con khỉ kia theo ngươi lâu như vậy...
- ... Sao vừa rồi ta không để Kim Bình Nhi giết chết ngươi nhỉ?
- Biến, ả muốn giết ta cũng không dễ! Tiểu Phàm, ta nói thiệt mà, cho ta mượn Tiểu Hôi vài ngày đi... Biết đâu để nó với Bạch Hầu kia ở một chỗ, lại sinh ra thêm một tiểu Tam Nhãn Linh Hầu thì sao..?
- Cút.........
Có điều nữ tử áo trắng kia vẫn cảm giác được điều gì đó, đôi mắt trong veo chuyển động, như tâm hữu linh tê mà liếc nhìn về phía Tiểu Đỉnh. Khi thấy thằng nhóc đang hớn hở hoa chân múa tay, há mồm kêu to gọi nhỏ, bất giác vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt thanh tú của nàng chợt nhu hòa hơn rất nhiều, mắt ánh lên vẻ từ ái rồi nhìn nó mỉm cười.
Ngay sau đó nàng thu nụ cười lại, quay đầu nhìn về màn khói đen mù mịt che trời phủ đất đang mãnh liệt kéo đến, đôi mắt trong veo chợt lạnh lẽo hẳn. Thấy cốt trảo to lớn mang theo vô cùng vô tận sát ý chớp mắt lao vọt tới, nữ tử áo trắng vẫn không chút sợ hãi hay lùi bước mà chỉ vung thanh kiếm màu lam nhạt sáng trong nhưng lạnh buốt trên tay lên, tạo thành một màn kiếm quang rạng rỡ, nhắm thẳng cốt trảo mà chém mạnh.
Khói đen cuồn cuộn, nhìn như một con hắc long đang giương nanh múa vuốt dũng mãnh vô bì, vậy mà khi đến gần nữ tử áo trắng lập tức bị chặn đứng, giống như trước người nàng tồn tại một bức tường kiên cố vô hình khiến cho màn khói đen vô pháp tiến lên. Đồng thời, chuôi kiếm lam nhạt với uy lực cực lớn trong tay mang theo cuồng phong gào rít, hào quang rỡ rỡ mà tung hoành ngang dọc. Nơi thanh kiếm đi qua, hắc khí tan rã, để lộ ra bên trong một cái cốt trảo to lớn, rồi nhanh như gió, thanh kiếm lao thẳng vào cốt trảo.
Khí thế của cốt trảo nhìn rất hung mãnh, nhưng chuyển động không mấy linh hoạt, mặc dù nó ở trên không trung làm ra đủ loại biến hóa xê dịch mờ ảo, nhưng tốc độ của thanh kiếm màu lam kia quá nhanh, dưới con mắt trợn trừng của chúng nhân, như sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng xuống bạch cốt cự trảo.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, không biết thanh kiếm đó được luyện thành từ chất liệu gì mà sắc bén không tưởng, chỉ một kiếm đã chém sâu vào bạch cốt cự trảo có vẻ rất cứng rắn kia.
Yêu vật trên đài đá lập tức phát ra một tiếng rống thê lương căm hận, cả sảnh đá tựa hồ cũng run rẩy lên theo. Nhưng như thế cũng vô pháp ngăn trở một nhát chém của thanh kiếm màu lam. Ba đốt xương ngón trên cốt trảo đã bị chém rụng, rơi bộp xuống nền đá rồi vỡ nát.
Vương Tông Cảnh tưởng như mình đang hoa mắt, lại nghe Tô Văn Thanh a lên một tiếng bên tai, tựa hồ vô cùng kinh ngạc lẫn phấn khích:
- Đúng rồi, đúng rồi... Lam sắc kiếm tiên, bạch y như tuyết! Vị tiền bối kia nhất định là trưởng lão Lục Tuyết Kỳ trong truyền thuyết của Thanh Vân rồi.
Vương Tông Cảnh ngẩn người, thầm nghĩ lẽ nào vị nử tử dung nhan tuyệt thế đạo pháp cao thâm kia lại là mẹ của Tiểu Đỉnh hay sao? Hắn quay đầu nhìn về phía thằng nhỏ, quả nhiên thấy nó mặt mày hớn hở, liên tục vẫy tay với nữ tử áo trắng, thân thiết vô cùng. Chỉ là lúc này diễn biến giữa sân thay đổi rất nhanh, đấu pháp cũng đang hồi kịch liệt nhất, nên nữ tử kia cũng không thể phân tâm quan hoài đến Tiểu Đỉnh.
Lục Tuyết Kỳ một kiếm chém trọng thương bạch sắc cốt trảo, ánh mắt nhìn yêu vật trên đài đá lộ ra nét mười phần chán ghét, càng không tỏ ra chần chờ mà lập tức tung người lướt tới, bạch y tung bay ngời sáng, như tiên tử trên chín tầng trời vậy. Một đường nàng bay qua, khói đen tản mát, kiếm ý ngất trời, lam quang bùng lên như núi. Kiếm trong tay nàng vẫy vùng ngang dọc, biến hóa muôn hình vạn trạng mà ầm ầm lao xuống đài đá.
Vốn Lục Tuyết Kỳ còn cách xa đài đá một đoạn, nhưng phảng phất như chớp mắt đã đến. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc Lục Tuyết Kỳ xuất hiện đến giờ, yêu vật trong màn khói đen vốn chiếm thượng phong liên tục bại lùi, đã cuồng nộ ức chế từ lâu. Nay lại thấy một kiếm của nàng chém tới, cặp mắt đỏ rực như muốn nhỏ máu, một cỗ lực lượng cực lớn trong tích tắc đã ngưng tụ, hắc khí hối hả rút về kết thành một cái đầu lâu to lớn. Trong hốc mắt của đầu lâu huyết nhãn bừng lên, không chút kiêng kỵ mà trực tiếp nghênh đón đòn tấn công của thanh kiếm màu lam.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ không chút e ngại đâm sầm vào nhau ngay trước mắt mọi người. Ở trung tâm của lam quang và hắc khí, bùng lên một mảnh sáng trắng chói lóa khiến con ngươi của tất cả lập tức đau xót, nào ai dám mở mắt ra nhìn nữa. Chỉ nghe bên tai vang lên vô số tiếng nứt gãy vỡ vụn, tiếng gào rú tru rống, tiếng gió rít rợn người hỗn loạn quyện vào nhau rồi lại phân ra như vũ điệu của một cơn mưa cực lớn, lúc sôi trào dồn dập lúc lại êm ả tỉ tê.
Thân hình Lục Tuyết Kỳ khẽ lay, bạch y phấp phới nhẹ nhàng. Sau khi dùng Thiên Gia Thần Kiếm chém tới, bản thân nàng cũng bị chấn lùi ra sau hơn trượng. Nàng khẽ nhíu mày, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc với con yêu đằng sau màn khói đen kia. Mà phía dưới nàng, tình cảnh trên đài đá có vẻ thê thảm hơn rất nhiều.
Tuy cuối cùng cũng ương ngạnh nghênh đón được một đòn vô cùng uy thế của thần kiếm Thiên Gia, đồng thời đẩy lùi được Lục Tuyết Kỳ nhưng cái đầu lâu to lớn vừa ngưng tụ từ hắc khí của yêu vật trên đài đá trong nháy mắt cũng bị phá hủy. Đã thế dư uy của kiếm ý còn quét ngang qua đỉnh đài đá, thổi bay toàn bộ màn khói đen còn lại, để lộ ra mặt đá nứt nẻ của thạch đài. Có thể thấy được, một kiếm kia uy lực đáng sợ đến mức nào!
Một khi hắc khí tan hết, yêu vật vốn vẫn ẩn sau màn khói rốt cuộc cũng phải hiện thân trước mắt mọi người. Chỉ thấy nằm cuộn mình trên chiếc quan tài màu đen to lớn là một bộ xương quỷ vật trắng bạch, cái đầu lâu như đầu rắn cực lớn, chiếm gần như một nửa thân thể. Nửa thân còn lại có đầy đủ tứ chi cốt trảo, còn có cả một cái đuôi xương khá dài đằng sau giống hệt như một thanh trường tiên, hình dạng quả thật hết sức kinh khủng và dữ tợn. Lúc này, đôi mắt to lớn đỏ rực sắc máu đang trừng trừng nhìn về phía nữ tử áo trắng, phát ra những tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Trong mắt của Lục Tuyết Kỳ thoáng hiện một tia dị sắc. Nàng nhìn chằm chằm vào quái vật phía dưới, tựa hồ khó tin mà thất thanh:
- Bạch Cốt Yêu Xà? Thần thú sao..?
Chỉ là sau khi nhìn kỹ lại một lần, nàng lại lắc đầu thở dài, sự chán ghét trong đôi mắt trong vắt nhưng lạnh lùng kia lại càng thêm thấm đẫm.
Thiên Gia Thần Kiếm một lần nữa vung lên, lam quang vạn trượng, khiến cho mỗi ngóc ngách trong sảnh đá cũng phải sáng bừng, khiến cho ai ai cũng mắt hoa mày váng, kìm lòng không đậu phải ngửa mặt lên trời nhìn ngắm.
Trên đài đá, Bạch Cốt Yêu Xà cũng cảm thấy nguy hiểm đang đến, nó ngẩng đầu lên không điên cuồng rít gào, rồi lại lập tức lộn mình chúi đầu xuống chui vào trong chiếc quan tài màu đen. Khi nó đảo thân xuất hiện trở lại, tức thì ai nấy đều cảm giác trước mắt sáng ngời, một quầng sáng xanh biên biếc từ trong quan tài theo chiếc đầu rắn xuất hiện bùng lên.
Nhìn kỹ thì ra con Xà Yêu đang ngậm một khối đá màu xanh kỳ lạ lớn chừng chiếc cối xay trong miệng, đường nét góc cạnh rõ rang tỉ mỉ, tỏa ra từng tầng ánh sáng biên biếc, hào quang rực rỡ, đủ biết là kỳ bảo bất phàm. Mà khi Xà Yêu ngậm lấy khối đá xanh đó, dị biến lập tức phát sinh!
Vốn đôi mắt của Bạch Cốt Xà Yêu đỏ rực như máu, thì nay đột nhiên chớp chớp lên vài lần rồi biến mất, ngay sau đó thay bằng hai ngọn lửa xanh biếc bừng lên, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ khôn tả. Đám khô lâu tử vật nơi sảnh đá vốn bị Thần kiếm Thiên Gia chấn nhiếp đang bất động thì nay trong hốc mắt cũng cháy lên hai ngọn lửa màu xanh, đồng thời như ma tru quỷ khốc rít lên, ùn ùn nhào về phía trước. Chỉ cần nơi nào có huyết nhục loài người, lập tức sẽ có vô vàn yêu quỷ cuồn cuộn trào tới mà cắn xé đâm chém.
Chỉ trong tích tắc, đoàn người nơi sảnh đá lại lâm vào vòng vây của vô số tử vong quỷ vật. Chỉ nghe từng tiếng thét gào thảm thiết vang lên, thủ hạ của nam tử âm trầm nọ lập tức chết thêm mấy mạng. Cứ như thế vài lần, người đi theo y lúc này chẳng còn được bao nhiêu mà nam tử kia cũng không khống chế được mình, trên mặt đã mấy lần đổi sắc. Còn tại nơi khác, Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và bọn Tiểu Đỉnh cũng chìm trong trùng vây của biển khô lâu tử vật.
Lục Tuyết Kỳ đứng giữa không trung nhìn xuống sảnh đá mà sắc mặt chợt biến. Chỉ thấy từ khi Bạch Cốt Yêu Xà ngậm khối đá xanh kỳ lạ đó vào miệng, yêu lực quanh thân nó bỗng nhiên cực thịnh, so với lúc đầu thì chỉ có hơn chứ không kém. Đã thế hiện tại Yêu Xà còn tỏ ra hung hãn độc ác gấp mấy lần, liên tục ngóc đầu lên không rít gào giận dữ, đồng thời ngoại trừ hốc mắt thì xương cốt quanh thân nó cũng tỏa ra một màu xanh nhàn nhạt, giống như có một lực lượng kỳ dị nào đó đang lan tỏa bên trong vậy.
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn yêu vật kia một lúc rồi bỗng nhiên cười nhạt. Giữa không trung, Thần kiếm Thiên Gia thoáng sững lại, lam quang lóe lên đã thấy trở về trong bàn tay trắng như ngọc của nàng.
Sau đó, Lục Tuyết Kỳ giống như hít một hơi thật sâu, cả sảnh đá đang náo loạn bỗng đột nhiên im lặng. Một cơn sợ hãi vô thanh vô tức không biết từ đâu lướt qua trong lòng mọi người, ngay cả đám khô lâu quỷ vật cũng dại ra trong tích tắc.
Vốn lam quang đang rực rỡ bỗng đột nhiên tiêu tán, giống như nước biển bị một con rồng lớn hút vào mà ùn ùn thu cả về trên mũi kiếm Thiên Gia.
Nữ tử áo trắng sắc mặt như sương, bạch y phiêu đãng, bỗng nhiên ngửa cổ hú dài, kiếm quang tức thì bùng lên. Chỉ thấy nàng ở giữa không trung chân đạp thất tinh, đi liền bảy bước, rồi bễ nghễ vung Thiên Gia chỉ thẳng lên trời. Một khắc đó, cả thế giới dường như không còn tiếng động, phảng phất chỉ còn vang lên những âm thanh trầm thấp ngâm tụng của Thần, Phật từ viễn cổ đang chú niệm.
Cửu Thiên Huyền Sát, Hóa Thần Vi Lôi...
Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi…
Chẳng biết tại sao Vương Tông Cảnh đang đứng dưới sảnh đá mà lồng ngực đột nhiên nảy lên thình thịch, cùng lúc đó lại cảm thấy cánh tay nằng nặng. Thì ra Tô Văn Thanh bên cạnh đã vô tình ôm lấy tay hắn, miệng thất thanh:
- Đó... Đó chính là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! A... Không đúng...
Rồi như nhớ ra điều gì đó Tô Văn Thanh lại biến sắc, khó tin thì thầm:
-... Không thể nào, nơi này là địa cung, chúng ta đang ở dưới lòng đất mà? Không thấy bầu trời, làm thế nào lại có thể dẫn tới Lôi Đỉnh Cửu Thiên? Làm thế nào thi triển được vô thương chân pháp kia chứ..?
Giữa không trung, Lục Tuyết Kỳ chỉ kiếm lên trời, sắc mặt thanh tú nhưng vô cùng lạnh lẽo, vầng sáng xanh nhạt ẩn hiện trên thân Thiên Gia Thần Kiếm tuy chưa phát ra nhưng vẫn khiến cho người có cảm giác bên trong nó là một cỗ lực lượng cực kỳ kinh tâm động phách. Cứ như vậy một khắc nọ, cả sảnh đá hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, tựa hồ không có điều gì phát sinh. Thế nhưng cái cảm giác run rẩy sợ hãi trong tận đáy lòng lại là càng lúc càng mạnh.
Rồi đột ngột, ai nấy đều cảm thấy thân thể mình giật nẩy lên. Trên đỉnh đầu, vô số những mảnh nham thạch, đá vụn rơi rụng ào ào. Tầng tầng lớp lớp những vết rạn nứt lan tỏa trên trần sảnh đá. Lúc này ở xa tít trên cao, tận chín tầng trời bỗng rền vang một tiếng sấm. Tiếng sấm ì ầm ở tận nơi nào không ngờ bất chợt lại vọng tới trong lòng những người dưới địa cung, khiến bọn họ không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
Một thanh âm cực lớn và hùng tráng, cuộn trào đầy mãnh liệt từ trên đầu chúng nhân ù ù truyền đến. Cả tòa sảnh đá rung lên bần bật tựa hồ đất đang nứt ra, núi đang sập xuống. Hàng loạt những khe nứt mở ra toang hoác, soi xuống những luồng sáng mờ nhạt, đồng thời mơ hồ có thể thấy được một dòng điện màu lam đang run rẩy lan tràn, phát ra những âm thanh lách tách khiến da đầu cũng phải tê dại đi.
Chỉ trong chốc lát, vô số đạo điện mang chói lọi phóng ra từ những khe nứt kia, tạo thành một vầng sáng lóa mắt không thể nhìn thẳng. Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trên bầu trời giáng xuống, đó chính là một luồng lôi điện cực lớn tàn phá tất cả những nơi nó đi qua, đánh nát cả trần thạch bích phía bên trên sảnh đá của địa cung.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người hầu như chẳng thể thở nổi. Nhìn tòa địa cung không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng âm u không được chiếu sáng nay phơi mình dưới ánh trăng lạnh lẽo trong veo, nhìn thấy bầu trời đêm cao vời vợi, nhìn thấy một cái lốc xoáy cực lớn đang cuồn cuộn xoay vần, nhìn lôi điện ầm ì, cuồng phong rét buốt, nhìn gió cuốn mây trôi. Tất cả hào quang ánh sáng, tất cả điên cuồng không tưởng, cuối cùng đều tụ cả về người con gái vận áo trắng đang lặng lẽ phiêu bồng trên không trung kia.
Sấm sét tự chín tầng trời, với cái thiên uy huy hoàng từng phá tan tầng tầng nham thạch, với thần uy có thể khai thiên tích địa, ngưng tụ cả vào mũi kiếm Thiên Gia.
Sát na đó, Thiên Gia sáng lạn không gì sánh nổi, ánh sáng của nó như mặt trời trên chín tầng mây xua tan đi hắc ám u tàn trên thế gian, trong tay của nữ tử áo trắng với dung nhan thanh tân mà lạnh lẽo như sương, dưới ánh mắt trong veo ẩn ẩn kim mang của nàng, bỗng nhiên chuyển động, hào quang sáng bừng bắn vụt ra bốn phía, rồi hóa thành một luồng kiếm quang huy hoàng không gì có thể ngăn trở, không gì không phá được, chém thẳng xuống Bạch Cốt Xà Yêu trên đài đá...
Bên khu rừng nhỏ ngoại thành Hà Dương…
Tăng Thư Thư và nữ nhân áo vàng thần bí tiếp tục đấu pháp kịch liệt. Chỉ nghe Tăng Thư Thư không ngừng gầm lên giận dữ, kiếm khí từ thanh kiếm tiên Hiên Viên tung hoành ngang dọc. Một trận đấu trực diện như thế này đã dần dần hiển lộ đạo hạnh mấy năm không ngừng tu hành của gã. Tuy lúc nãy bị ám toán mà thiệt thòi không ít nhưng hiện tại khí thế đã mơ hồ áp đảo nữ tử thần bí kia.
Có điều nữ nhân áo vàng nhìn thì có vẻ đang ở thế hạ phong nhưng lần nào cũng rất xảo diệu mà chống đỡ được thế công kịch liệt của Tăng Thư Thư. Trong tay nàng, thỉnh thoảng ánh sáng tím biếc lại lóe lên, lựa thế mà tung ra những đòn phản kích rất linh hoạt khiến Tăng Thư Thư không thể không mau chóng hồi kiếm phòng thủ. Đồng thời nàng lại cười khúc khích không ngừng, tiếng cười nghe thanh thúy rất êm tai. Nàng vừa đánh vừa nhìn sâu vào mắt Tăng Thư Thư, nét quyến rũ phát ra từ đôi mắt trong veo của nàng càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng mỹ lệ.
Bất tri bất giác, động tác của Tăng Thư Thư bỗng chậm dần lại, còn ánh mắt y đã dán chặt vào đôi mắt của nàng tự lúc nào không biết. Có điều đạo hạnh của y xác thực cao cường, dù bị bí thuật quấy nhiễu thì vẫn thủ hộ rất nghiêm cẩn. Chỉ bọn Tống Dục và La Uy đang ẩn nấp trong khu rừng gần bên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
- Cặp mắt của nữ nhân kia, hình như có yêu pháp gì đó rất cổ quái?
Tống Dục tận lực nén khí, thấp giọng thì thào.
Ngay lúc đó trên không trung, sau khi hai người liều mạng lao vào nhau một chiêu, chỉ thấy vầng sáng màu tím lại bừng lên trên tay của nữ nhân che mặt, đồng thời ánh mắt đột ngột rất nhu hòa, liếc nhìn Tăng Thư Thư đầy vẻ đáng thương tội nghiệp. Theo đà tấn công, đúng ra lúc ấy Tăng Thư Thư phải vung kiếm lên chắn trước người thì chẳng hiểu sao thân thể lại run lên, trên mặt hiện ra nét gì đó rất cổ quái. Y nhìn sững nữ nhân kia mà thần tình mê man, nửa giống như đang cười nửa giống như không, tiên kiếm trong tay cũng vì thế mà trầm xuống, để trống cả mảng ngực trước đà lao tới của đoản đao màu tím.
Nữ nhân áo vàng có phần đắc ý mà nhếch miệng cười khẽ, nhưng đao trên tay lại chẳng chút dung tình lập tức hạ đòn sát thủ, chém thẳng vào cổ Tăng Thư Thư.
Mắt thấy một trong Ngũ đại Trưởng lão của Thanh Vân Môn cứ vậy mà đầu lìa khỏi xác tại nơi hoang vắng cô liêu thì đột nhiên sát na đó thân thể Tăng Thư Thư chấn động kịch liệt rồi từ trong mê man giật mình sực tỉnh. Nhưng luồng sáng màu tím đã tới quá gần, y muốn tránh cũng đã muộn. Chỉ nghe Tăng Thư Thư gầm lên một tiếng, cố hết sức lùi lại phía sau nhưng y chỉ có thể tránh được rơi đầu chứ không sao thoát khỏi cảnh bị đoản đao kia chém rụng một tay. Tăng Thư Thư mặt lạnh toát, nhìn vầng sáng tím lao đến mà gân xanh nổi đầy trên trán, dường như y đã quyết định sẽ làm điều gì đó...
Ngay lúc ấy, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện sát bên cạnh Tăng Thư Thư, trong tay không pháp bảo, chỉ dùng tốc độ mà không ánh mắt nào bắt kịp, một tay nắm lấy Tăng Thư Thư quăng ra sau, tay còn lại vung mạnh tới, ngón tay cong lại búng ra, cũng chẳng hề quang tâm đao mang tím rịm kia có sắc bén hay không.
Keng..!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, đao mang màu tím rung lên bần bật rồi lệch khỏi quỹ tích vốn có của nó mà bắn thẳng lên trời. Vốn nữ nhân áo vàng thấy người thần bí nọ đột ngột xuất hiện đã chấn động, nay lại thấy y tay không đánh bay pháp bảo thì càng thêm kinh hãi. Nàng ta vội vã bấm quyết, lưỡi đao tím vẽ ra một đường cong rồi chui tọt vào trong tay nàng.
Sau khi bị nam nhân thần bí chộp lấy ném về phía sau, Tăng Thư Thư té lăn ra đất, qua cơn kinh hãi mới bồi hồi trở lại, có điều như xấu hổ quá hay sao đó mà y giận dỗi hướng lên trời kêu lớn:
- Này... ngươi nghĩ ta là bao gạo sao..? Muốn quăng đi đâu thì quăng à..?
Dẫu trận chiến trên trời vẫn đang tiếp tục thì nam tử vừa xông ra cứu Tăng Thư Thư kia vẫn quay đầu nhìn gã cười khì khì, xem ra thập phần nhàn nhã. Dưới ánh trăng, chỉ thấy y tướng mạo bình thường, áo quần lại càng tầm thường, chỉ là thần thái trên mặt vô cùng ôn hòa xen lẫn hồn hậu vui vẻ. Có điều hai bên thái dương tóc mai chớm bạc khiến khuôn mặt y nhiều hơn vài nét tang thương. Đôi mắt thâm thúy mà tràn đầy tình cảm, ánh lên cái nhìn từng trải của năm tháng dãi dầu, nếm qua bao thăng trầm của nhân sinh. Y bình thản đạm nhiên đứng đó, mới ngó qua thì không có gì thu hút, nhưng càng quan sát lâu lại càng thấy toát nên một cái gì đó rất thuần hậu nồng nàn.
Sau khi lưỡi đao màu tím bay về trên tay, nhờ ánh trăng nữ nhân áo vàng mới nhìn rõ dung mạo người đàn ông vừa xuất hiện kia, thân thể đột nhiên đại chấn, nàng thất thanh:
- Trương Tiểu Phàm... là ngươi sao?
Nam tử kia quay đầu lại, nhìn vẻ mỵ hoặc khác thường vẫn đang toát ra trên khuôn mặt của nữ nhân nọ, hắn mỉm cười:
- Đã lâu không gặp! Mỵ Tâm Thuật của cô đại thành rồi à. Xin chúc mừng!
Ở dưới đất, Tăng Thư Thư cũng bắt đầu phản tỉnh, gã tức giận dậm chân:
- Con yêu nữ Kim Bình Nhi này, ngươi dám ám toán ta sao? Đến đây, mau đến đây, cùng ta quyết chiến thêm ba trăm hiệp..!
Kim Bình Nhi liếc nhìn Tăng Thư Thư bên dưới rồi cười xòa:
- Cái tên kia, ngươi thật không biết xấu hổ mà! Không nhờ Phó Tông chủ đại nhân của chúng ta cứu cho thì còn đứng đấy kiêu ngạo được sao?
Tăng Thư Thư giận đến sôi gan, vung tiên kiếm Hiên Viên lên định xông tới, đúng lúc đó, cả ba dường như cảm giác được điều gì, đồng loạt xoay người nhìn lên trời. Chỉ thấy tự trên cao, bầu trời đêm vốn thăm thẳm trong veo lúc này đột nhiên vang lên một trận sấm sét đinh tai nhức óc. Mây đen kéo đến cuồn cuộn, cuồng phong gào thét xoay vần tạo thành một cái lốc xoáy cực lớn vắt ngang tinh không. Sấm dội ầm ì, điện mang ngoằn ngèo sáng lóa, từ tận chín tầng trời bỗng buông xuống một cỗ lực lượng hùng hậu không tưởng. Cỗ lực lượng này hấp thu uy năng của lôi điện rồi ngưng tụ thành một cột ánh sáng cự đại, vô tận hào quang điện xà tán ra tứ phía, trực tiếp đánh thẳng xuống mặt đất.
Một khắc đó, dù cho mấy người Trương Tiểu Phàm đang đứng trên không trung cũng lập tức cảm giác được trên mặt đất đang lan truyền một lực lượng cực kỳ đáng sợ, phảng phất như toàn bộ đại địa đều phải run lên. Xa xa, tại nơi lôi quang đánh xuống, cát bay đá chạy ngất trời, đất sụt núi tan, tạo thành một cơn sóng đất như hồng thủy cuộn dâng, đẩy bắn lên cao ngàn vạn lớp đất đá. Sau đó lôi quang tiếp tục như đánh sâu vào nơi nào đó trong lòng đất, những âm thanh ì ầm như tiếng rống trầm giận dữ của đại địa lại vang lên.
Trương Tiểu Phàm đứng nhìn lôi quang nhíu mày không nói. Tăng Thư Thư ồ lên kinh ngạc đến ngẩn người. Chỉ có sắc mặt của Kim Bình Nhi là rất khó coi, nàng ta cáu kỉnh nhìn trụ lôi điện sáng lòa to lớn kia mà hừ lạnh, sau đó lẩm bẩm:
- Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! Hừ..! Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! Không ngờ đã tu luyện tới cảnh giới như vậy!
Nói xong nàng ta hít sâu một hơi, thân hình nhẹ như không phiêu diêu trôi về phía xa. Đợi khi Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư nhớ tới thì nàng ta đã đi được một đoạn. Trương Tiểu Phàm thoáng nhìn về phía nàng nhưng vẫn đứng yên rồi lặng lẽ đáp xuống đất. Tăng Thư Thư đi tới bên cạnh, ngó theo bóng lưng của Kim Bình Nhi rồi hậm hực:
- Sao ngươi không cản ả ta lại?
Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn gã:
- Ngươi mới là trưởng lão của Thanh Vân môn đó, ngươi đứng đây làm gì mà không ngăn cản ả?
Tằng Thư Thư bĩu môi xem thường, hừ nhẹ:
- Con yêu nữ này giảo hoạt vô bì, tuy ta không sợ ả, nhưng mà... chó cùng đường thì không nên đuổi á..!
Trương Tiểu Phàm cười cười liếc nhìn gã rồi xoay người đi về phía lôi quang vừa đánh xuống. Tăng Thư Thư bước liền hai bước vội vã chạy theo. Gã toét miệng:
- Bất quá lần này may mà ngươi xuất hiện cứu ta, quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ! Không uổng công ta đem “Kim Bình Mai” tặng cho ngươi..!
Trương Tiểu Phàm ngớ người rồi lập tức phì lên một tiếng:
- Nói bậy bạ cái gì… Sách đó ta trả cho người từ sớm rồi nhé!
Tăng Thư Thư lé mắt nhìn hắn, gã thấp giọng cười, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị pha lẫn chút hèn mọn khó tả:
- Này, nói vậy tên khờ ngươi cũng đã xem thật hả?
Trương Tiểu Phàm không thèm quay đầu:
- Chưa xem..!
Tăng Thư Thư gác tay lên vai Trương Tiểu Phàm cười lớn:
- Thôi mà... ở đây chỉ có hai anh em ta! Mau nói thật đi, có phải là người đã xem nó rồi không?
Trương Tiểu Phàm xô nhẹ y ra, cười cười rồi lắc đầu:
- Chưa xem thật...
Tăng Thư Thư lộ vẻ bất đắc dĩ trừng trừng nhìn Trương Tiểu Phàm, rồi sóng vai bước cạnh hắn, một câu tiếp một câu lảm nhảm không ngừng:
- Này, không phải ngươi cả ngày trốn ở Đại Trúc Phong lặt rau nấu cơm hay sao? Hôm nay ngày gì mà đột nhiên xuống núi thế?
- Ta buồn, ta đi chơi được không... ?
- Ồ! Được chứ… Buồn được là tốt... Này, ngươi biết chưa, ta mới đây thu thập được mấy thứ độc đáo lắm, ngươi muốn xem một chút không?
- Không muốn!
- Này, nói chuyện cái kiểu gì thế, có muốn thì quay đầu lại đây, ta cho xem một chút này.
- Không muốn..!
- Ta vừa tìm được một con Băng Tinh Bạch Hầu phi thường hiếm gặp, toàn thân trong suốt như băng tuyết, mà thú vị nhất là nó còn là khỉ cái...
...
- Ta nói này, hay ngươi cho ta mượn Tiểu Hôi hai ngày nhé...
- Để làm gì?
Lần này thì Trương Tiểu Phàm phải ngẩn người.
Tăng Thư Thư cười hì hì, mặt đầy đắc ý:
- Băng Tinh Bạch Hầu là loài linh hầu dị chủng hiếm thấy, có thể gả cho Tiểu Hôi mà...
- Điên khùng..!
- Này, này... ngươi đi chậm chậm chớ. Ngươi bị cái gì vậy, ngươi lấy vợ sinh con thì được, con khỉ kia theo ngươi lâu như vậy...
- ... Sao vừa rồi ta không để Kim Bình Nhi giết chết ngươi nhỉ?
- Biến, ả muốn giết ta cũng không dễ! Tiểu Phàm, ta nói thiệt mà, cho ta mượn Tiểu Hôi vài ngày đi... Biết đâu để nó với Bạch Hầu kia ở một chỗ, lại sinh ra thêm một tiểu Tam Nhãn Linh Hầu thì sao..?
- Cút.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.