Tru Tiên 2

Chương 44: Tín nhiệm

Tiêu Đỉnh

12/09/2016

Ba Hùng khẽ lắc đầu, tiếp đó hắn đi đến bên giường, khẽ kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng Cừu Điêu Tứ rồi xoay người ngồi sang một bên. Sau khi thực hiện mấy động tác ấy thì mồ hôi trên người hắn cũng không ngừng túa ra, Ba Hùng liên tục thò tay lau mồ hôi, miệng thì lầm bầm, cũng không biết đang phàn nàn cái gì.

Gương mặt tái nhợt của Cừu Điêu Tứ đang ngủ say trên chiếc giường an tĩnh kia bỗng khẽ nhăn lại, tiếp đó đôi mắt của hắn cũng vô thanh vô tức mở ra. Hơn nữa, thân thể hắn không hề có cứ động gì khác lạ nên Ba Hùng cũng không cảm thấy có gì quái lạ. Đưa mắt nhìn về góc giường có thể nhận ra một chấm nhỏ màu lục bỗng hiện lên trong đôi mắt đang yên lặng mở ra kia. Nó cứ lập lòe sâu trong tròng mắt tạo thành một khe nhỏ, lộ ra đôi chút khí tức quỷ dị.

Trên Thông Thiêu Phong, trong mật thất bí mật ở Ngọc Thanh Điện, Tiêu Dật Tài đang đứng một mình. Trên thực tế thì toàn bộ Thanh Vân Môn cũng chỉ có một mình y mới có thể bước vào mật thất này. Cũng như lúc trước, mật thất yên tĩnh nhưng lạnh lẽo này chỉ có một thứ duy nhất có sinh khí là loài thực vật quỷ dị màu đen kia. Một vài bộ phận bên dưới loài thực vật này đang trôi nổi giữa những bọt khí nổi lên trên vũng nước đen đặc sệt.

Tiêu Dật Tài lẳng lặng nhìn sáu ngọn lửa đang cháy bên trên loài thực vật màu đen này bằng ánh mắt thầm kín và sâu thẳm. Một lát sau, y chuyển ánh nhìn về phía ngọn lửa màu xanh lá ở dưới cùng bên phải. Lúc này, ngọn lửa vốn bập bùng kia chợt rực rỡ hẳn lên, mặc dù vẫn có chút lắc lư bất định nhưng nhìn kỹ sẽ thấy không còn có vẻ sẽ sắp tắt lịm như lúc trước nữa.

Tiêu Dật Tài ngưng mắt nhìn thật lâu, trên mặt xẹt qua một tia vui mừng, sau đo hắn khẽ gật đầu rồi sau đi sang một cái mật thất khác, bước tới bên cạnh cái bàn làm bằng gỗ thông. Trên bàn đặt một cái hộp gỗ lớn, Tiêu Dật Tài nhẹ nhàng mở hộp ra. Một luồng hào quang xanh biếc nhanh chóng tỏa ra, đó là một hòn ngọc bằng phỉ thúy trong suốt. Nhìn thấy viên ngọc hiếm có kì lạ này, Tiêu Dật Tài tựa hồ có hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng, xen lẫn mấy phần kiên định. Hắn thò tay lấy hòn ngọc ấy ra rồi quay người trở về bên gốc cây kì dị màu đen kia.

Làn nước đen ngòm như mực ở dưới cái ao nhỏ từ từ sôi trào. Tiêu Dật Tài ngồi xổm người xuống, chậm rãi cẩn thận đặt viên ngọc vào trong vũng nước đen. Khi nó tiếp xúc với vũng nước liền lóe lên ánh sáng xanh lục. Tựa như bị cái gì đó kích thích, vũng nước nhỏ màu đen đột nhiên sôi sùng sục lên, tốc độ sủi bot của nước cũng tăng cao, từng bong bóng nước màu đen liên tục sủi lên với tốc độ hơn hẳn bình thường.

Trong mật thất, dường như hô hấp cũng nhanh hơn rất nhiều. Tiêu Dật Tài ngẩng đầu nhìn thì thấy ngọn lửa xanh biếc trên gốc thực vật màu đen kia bây giờ cũng sáng lên.

“Khò khè khò khè…” Một tràng âm thanh trầm thấp quỷ dị đột ngột vang lên trong mật thất. Vũng nước màu đen gợn sóng một hồi, sau đó có một vật giống như một nhánh của rễ cây đầy gai nhọn như cái móc câu chậm rãi vươn lên từ bên trong vũng nước đen. Dường như bị cái gì đó hấp dẫn, toàn bộ nhánh cây quấn quanh hòn ngọc trong suốt kia, chậm rãi bọc kín nó lại.

Tiêu Dật Tài buông lỏng tay ra rồi đứng thẳng dậy lui về phía sau một bước. Ánh mắt hắn vẫn đặt nguyên vào vũng nước nhỏ màu đen. Chỉ thấy sau khi cái rễ cây kia cuốn lấy hòn ngọc thì cũng chìm xuống dưới, viên ngọc xanh đồng thời cũng từ từ bị kéo xuống vũng nước đen. Bong bóng trong vũng nước sủi lên với tốc độ càng lúc càng nhanh, đến thời khắc này, làn nước dường như gần đã sôi sùng sục, vô số âm thanh “Ọc ọc ọc…” của bong bóng vỡ vang lên trên mặt nước.

Một lát sau, viên ngọc phỉ thúy ấy cũng đã hoàn hoàn chìm xuống đáy, vũng nước đen cũng từ từ yên tĩnh trở lại, dần dần khôi phục lại trạng thái lúc đầu. Tiêu Dật Tài thu ánh mắt lại, rồi lại nhìn xuống gốc thực vật màu đen kia. Giờ phút này nó cũng đã im ắng trở lại giống như lúc trước. Nhưng nhìn kỹ một chút thì mơ hồ có thể thấy sâu bên trong sắc đen ấy lộ ra một tia sáng xanh biếc nhàn nhạt.

“Đinh!” Âm thanh thanh thúy của chuông reo bỗng vang lên từ một góc nào đó của mật thấ. Tiêu Dật Tài trầm mặc đứng đó một lúc lâu, sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi mật thất.

Khi cánh cửa đá sau lưng chậm rãi khép lại, luồng khí tức cổ quái cũng bị ngăn lại trong mật thất. Thần sắc trên mặt Tiêu Dật Tài vẫn không thay đổi, y cũng chỉ dừng bước thở dài một hơi. Khi y ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên trông thấy Minh Dương đạo nhân đang kính cẩn đứng đằng xa.

Y nhẹ gật đầu rồi đi về phía bên kia. Minh Dương đạo nhân đợi vị chưởng giáo sư huynh uy nghiêm từ trước đến nay vui buồn đều không hiện đi tới rồi mới bước lên một bước, nói: “Chưởng giáo sư huynh, Lâm sư huynh đã đến Ngọc Thanh Điện rồi.”

Tiêu Dật Tài im lặng gật đầu, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Trên Ngọc Thanh Điện, Lâm Kinh Vũ lưng đeo Trảm Long kiếm cũng không ngồi một chỗ mà chỉ đứng chắp tay giữa đại điện nhìn bức tượng Tam Thanh to lớn, ánh mắt y lấp lóe cũng không biết là đang nghĩ gì trong lòng. Đúng lúc đó, một tràng tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên từ phía hậu điện, giây lát sau, Tiêu Dật Tài đi tới. Nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, vẻ mặt y liền trở nên vui vẻ, mỉm cười nói: “Lâm sư đệ, đệ tới rồi.”

Lâm Kinh Vũ bước qua thi lễ một cái rồi tươi cười nói: “Vâng, không biết chưởng giáo sư huynh triệu kiến có việc gì?”

Tiêu Dật Tài cười nói: “Đúng, chính xác là ta có hai chuyện muốn nói với Lâm sư đệ. Đến đây, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Nói xong y mời Lâm Kinh Vũ ngồi xuống. Sau khi đạo đồng bên cạnh tiến tới dâng trà, Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu, đám đạo đồng đang đứng yên xung quanh cũng lập tức kéo nhau lui xuống. Rất nhanh sau đó trên đại điện đã chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lâm Kinh Vũ nhìn xung quanh một lát, nét cười trên mặt cũng từ từ thu lại. Thần sắc y vẫn rất bình thản, y chỉ nhìn Tiêu Dật Tài nói: “Chưởng giáo sư huynh, có việc gì huynh cứ nói, đừng ngại.”

Tiêu Dật Tài mỉm cười nói: “Những ngày gần đây Lâm sư đệ mới từ Nam Cương trở về, lúc ấy vi huynh bận chút chuyện, gặp nhau bất quá chỉ vội vàng hỏi thăm hai ba câu, chưa kịp nói nhiều, cho nên nhân ngày rãnh rỗi như hôm nay ta mới mời Lâm sư đệ tới đây tâm sự.” Nói xong, y cầm chén trà trong tay nhấp một ngụm, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Lâm sư đệ, đệ thấy tình hình Long Hồ Vương gia bây giờ có ổn không?”

Lâm Kinh Vũ nhẹ gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm, đã có chút căn cơ rồi. Dù chưa bằng mười mấy môn phái có thực lực ở phía Bắc U Châu, nhưng để tự bảo vệ mình giữa nơi hoang sơ hẻo lánh chắc không có vấn đề gì.”

Tiêu Dật Tài gật đầu với vẻ hài lòng, y trầm ngâm một lát rồi đặt chén trà trong tay xuống, sau đó thò tay vào người lấy ra một tấm ván gỗ đặt lên bàn. Lâm Kinh Vũ cũng lập tức tập trung nhìn vào nó, ngay lập tức hắn đã nhận ra miếng gỗ kia chính là thứ mình lấy ra trong khu rừng rậm nguyên thủy sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn ngày trước nên nhất thời không khỏi có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Tài.

Tiêu Dật Tài tựa hồ cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng y nên cũng không đợi hắn mở miệng hỏi đã cười khổ nói:“Vi huynh cũng đã nghiên cứu tấm ván gỗ này nhiều ngày rồi nhưng cũng chỉ có thể xác nhận trong đó có một bức đồ án có liên quan đến một vị thần được Ma Giáo tôn thờ, còn những thứ khác, kể cả những ký tự cổ quái ngoằn ngoèo kia thì tới giờ huynh vẫn không khám phá ra được.”

Lâm Kinh Vũ lẳng lặng gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Đệ còn nghĩ rằng năm đó chưởng giáo sư huynh từng trà trộn vào Ma Giáo một thời gian thì có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì. Thật đáng tiếc!”

Tiêu Dật Tài bỗng cất lời: “Kỳ thật chuyện này cũng chưa hẳn không có hy vọng.”

Lâm Kinh Vũ “Ah” một tiếng, y nhíu mắt lại rồi ngẩng đầu nhìn vị sư huynh này.



Tiêu Dật Tài bước xuống nói: “Nếu nói tới chuyện hiểu biết về Ma giáo thì trên Thanh Vân Sơn có một người còn hiểu biết hơn ta nhiều.”

Lâm Kinh Vũ nhíu mày rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt y dần trở nên lạnh lùng. Nhưng hình như Tiêu Dật Tài lại không hề nhận ra điều đó nên vẫn thản nhiên nói: “Lâm sư đệ, đệ vẫn không buông chuyện năm đó xuống được sao? Nên nhớ là, năm ấy chúng ta đã nói rõ mọi chuyện ở Ngọc Thanh điện này, đệ cũng đã rõ nguyên nhân và hậu quả, không phải sao?”

Lâm Kinh Vũ vẫn im lặng, còn Trảm Long kiếm sau lưng y đột nhiên lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng. Ánh mắt Tiêu Dật Tài nhìn về phía chuôi kiếm màu xanh một lát, tựa hồ đang dùng ánh mắt để tìm về kí ức, nhưng dần dần y cũng bình tĩnh lại, nói: “Lâm sư đệ?”

Lâm Kinh Vũ chậm rãi đứng lên, nói: “Chưởng giáo sư huynh yên tâm, chuyện xưa như mây gió thoảng qua, đệ cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Tất cả cũng chỉ vì Thanh Vân…”

Tiêu Dật Tài gật đầu bằng lòng, y đưa tay sang bên cạnh đẩy tấm ván gỗ về phía trước, nói: “Vậy làm phiền sư đệ thay ta đến Đại Trúc Phong một chuyến!”

Lâm Kinh Vũ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Dật Tài cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Lâm sư đệ, đệ không nên hiểu lầm, ta không phải không hiểu ý của đệ, nhưng kỳ thật, ta đã phái người đến nói chuyện với Lục Tuyết Kỳ sư muội, định tự mình đến Đại Trúc Phong một chuyến. Ai ngờ Lục sư muộn không muốn để ta và hắn gặp nhau nên đã từ chối thẳng thừng rồi.”

Lâm Kinh Vũ nhướng mày, thần sắc trên mặt cũng từ từ thanh tĩnh lại. Y tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Tiêu Dật Tài im lặng một lúc, lại nói: “Lâm sư đệ, nhiều năm qua đệ chắc cũng biết ta quả thật không phải là người không thấu tình đạt lý. Việc này tuy có liên quan đến Ma Giáo, nhưng nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì ta cũng sẽ không gấp gáp như vậy.” Nói đến đây, y ngừng lại một lát, nhìn Lâm Kinh Vũ rồi mới tiếp tục nói: “Đêm hôm qua chúng ta phát hiện ra bên ngoài Hà Dương Thành dưới chân núi có một địa cung dưới lòng đất do yêu ma quỷ vật chiếm giữ. Tăng sư đệ đã dẫn người xuống núi kiểm tra, nhưng không ngờ là trên đường đi bỗng gặp một người xuất thân Ma Giáo của năm xưa, chính là một trong ba người được xưng là “Tam Công Tử” – Diệu Công Tử Kim Bình Nhi. Lâm sư đệ chắc vẫn nhớ người con gái này chứ?”

Lâm Kinh Vũ nhướng mày lên, nói: “Yêu nữ này lại xuất hiện rồi sao?”

Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa cô ta còn xuất hiện ngay dưới Thanh Vân Sơn, cũng không biết là có ý đồ gì.”

Lâm Kinh Vũ nhướng mày nói: "Yêu nữ này lại xuất hiện rồi sao?"

Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu đáp: "Đúng vậy, hơn nữa lại xuất hiện dưới núi Thanh Vân, rốt cuộc là vì ý đồ gì, chúng ta không thể biết. Nhưng căn cứ vào lời Tăng sư đệ nói sau khi giao thủ với nàng ta, yêu thuật cô gái này tăng tiến rất nhanh, giờ đã không thua kém gì Tăng sư đệ. Kỳ thật ta rất lo lắng, năm đó sau trận đại chiến chính tà Ma Giáo đã bị suy yếu, gần như biến mất khỏi Trung Thổ, nhưng không ai biết lũ yêu ma quỷ mị ấy ẩn trốn ở đâu và khi nào sẽ vùng dậy ra tay hại người. Thanh Vân chúng ta với Ma Giáo có thể nói là huyết hải thâm cừu, lúc này không thể không đề phòng. Cho nên. . ." Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn tấm ván gỗ trong tay và nói: "Đồ vật có liên quan đến Ma Giáo, chúng ta nên cẩn thận, hiểu rõ thêm một chút càng tốt, đệ nói có đúng không?"

Lâm Kinh Vũ nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ kia, sau một lúc mới mở miệng nói: "Đệ hiểu, chưởng giáo sư huynh yên tâm, việc này giao cho đệ là được rồi." Nói xong, hắn bước hai bước tới bên cạnh bàn, cầm lấy tấm ván gỗ cũ kỹ nhìn thật lâu, sau đó bỏ vào ngực mình.

Tiêu Dật Tài gật đầu, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng, đồng thời cầm chén trà trong tay lên nhấp môt ngụm, sau đó giống như trong lúc lơ đãng chợt nhớ ra điều gì, bèn vui vẻ hiền hòa nói: "Đúng rồi, nghe Minh Dương nói lần trước ở Long Hồ Vương gia tại Nam Cương, đệ còn ra tay giúp đỡ một thiếu niên của Vương gia. Như thế thật là hiếm thấy đó!"

Lâm Kinh Vũ cảm thấy hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Tài, không thể tưởng tượng được vị chưởng giáo sư huynh bận trăm công nghìn việc này lại cảm thấy hứng thú với một tên tiểu tử như vậy, nhưng việc này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, y lập tức gật đầu nói: "Đúng là có việc này, thiếu niên kia tên là Vương Tông Cảnh, là một hạt giống khá tốt. Những ngày này hắn cũng đã đến núi Thanh Vân, hiện đang ở trong biệt viện dưới chân núi tham gia Thanh Vân thí!"

Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu nhìn Lâm Kinh Vũ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sư đệ, có vài chuyện chúng ta không thể nói ra ngoài, nhưng trong lòng đều hiểu rõ. Những năm gần đây Thanh Vân thí tuy đã chọn ra không ít nhân tài tư chất xuất chúng, trong đó có nhiều người xuất thân là đệ tử giới tu chân. Những người tài giỏi này. . ." Hắn cười nhạt rồi thở dài một hơi nói: "Những thiếu niên này mặc dù có tư chất tốt, nhưng lại liên quan quá nhiều đến chuyện thế tục, tâm tư phức tạp. Nếu dựa vào thế lực của các thế gia sau lưng thì cũng tốt đấy, nhưng nếu thật sự gặp phải đại kiếp thì chưa chắc đã dựa được."

Lâm Kinh Vũ lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Dật Tài nói vậy, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, trầm mặc một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: "Chưởng giáo sư huynh..."

Tiêu Dật Tài khoát tay nói: "Kỳ thật trong lòng các đệ đều có chỗ bất mãn, huynh sao không biết chứ. Nhưng mà sau khi trải qua trận đại kiếp nạn năm đó, không thể không áp dụng phương pháp này, dù sao cũng phải tạm nghỉ một lát, khôi phục nguyên khí đã rồi mới tính đến chuyện khác được. Xét cho cùng, trong lòng huynh đương nhiên đã có tính toán, ngày sau thật sự đáng tin chỉ có các truyền nhân được bồi dưỡng từ những đệ tử có xuất thân trong sạch bình thường."

Sắc mặt Lâm Kinh Vũ nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tiêu Dật Tài đã khác hẳn lúc trước, càng thêm kính nể mấy phần, y chắp tay nói: "Sư huynh sáng suốt, làm đệ trước kia còn lo lắng không đâu, bây giờ nghĩ lại quả thật giống như ếch ngồi đáy giếng."

Tiêu Dật Tài cười ha hả, đứng dậy, tiến lên kéo Lâm Kinh Vũ ngồi xuống, vẻ mặt thân thiết nói: "Kinh Vũ sư đệ, đệ đạo hạnh cao thâm, quả là nhân tài hiếm có của Thanh Vân ta. Sau này nếu có đại sự, vì Thanh Vân, kính mong sư đệ nhất định phải giúp ta một tay."

Vẻ mặt Lâm Kinh Vũ nghiêm túc, y trầm giọng nói: "Sư huynh yên tâm, việc này Kinh Vũ quyết không chối từ!"

Tiêu Dật Tài mỉm cười gật đầu, sau đó trầm ngâm một lát như chợt nhớ lại đề tài lúc nãy, khẽ nhíu mày nói: "Kinh Vũ sư đệ, nếu như đã nói đến chuyện này, Vương Tông Cảnh xuất thân từ Long Hồ Vương gia, suy cho cùng cũng coi như là một đệ tử thế gia. Cái này. . ." Lâm Kinh Vũ trầm mặc một lát rồi lập tức nói: "Sư huynh, chuyện này có uẩn khúc, để đệ kể rõ ràng cho huynh nghe." Nói đoạn, Lâm Kinh Vũ liền đem chuyện mình cứu Vương Tông Cảnh trong dãy Thập Vạn Đại Sơn trở về Long Hồ thành, nhưng sau đó mọi người trong Vương gia với Vương Tông Cảnh không hợp nhau, cuối cùng nảy sinh tranh chấp, suýt chút nữa bị dùng nghiêm hình để trừng phạt. Sau cùng Vương Tông Cảnh thất vọng phải rời khỏi Vương gia, tất nhiên trong đó có sự gợi ý giúp đỡ của Lâm Kinh Vũ, hắn liền đến Thanh Vân Sơn tham dự Thanh Vân thí. "Nói cách khác, Vương Tông Cảnh và cả tỷ tỷ Vương Tế Vũ của hắn, hai tỷ đệ này coi như đã trở mặt với Long Hồ Vương gia rồi, chẳng còn liên quan gì cả. Bây giờ cho dù bọn họ muốn trở về, Long Hồ Vương gia cũng sẽ không dung nạp bọn họ. Bởi vậy theo cách nhìn của đệ, hai người này hẳn có thể tin tưởng được."

Tiêu Dật Tài im lặng lắng nghe, hào quang trong ánh mắt chớp loé. Đợi Lâm Kinh Vũ nói lời đảm bảo cho hai người kia xong, hắn mới chậm rãi gật gật đầu, sau đó nhìn y, nói khẽ: "Xem ra Lâm Kinh Vũ sư đệ có chút ưu ái với thiến niên này nhỉ! Không biết theo đệ thiếu niên này có tư chất tâm tính như thế nào?"

Lâm Kinh Vũ cũng không nhận thấy được vẻ mặt Tiêu Dật Tài có gì khác lạ, trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói: "Trong hai tỷ đệ thì cô chị Vương Tế Vũ hẳn là có tư chất tốt hơn một chút, được cho là kỳ tài tu đạo. Đứa em Vương Tông Cảnh tuy tư chất kém hơn, nhưng cũng không phải quá kém, so với người thường vẫn khá hơn một chút. Nhưng quan trọng nhất là thiếu niên này năm đó ở sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, một thân một mình bầu bạn với yêu thú khắp khu rừng rậm trong tuyệt cốc, đấu tranh vì sự sống, tâm tính khí huyết vô cùng dũng mãnh cứng cỏi, ẩn chứa sự tàn nhẫn, vạn người mới có một, khác hẳn tuyệt đại đa số các đệ tử thế gia khác. Nếu thật sự phải quyết đấu sinh tử thì những đệ tử thế gia có tư chất xuất chúng trong Thanh Vân biệt viện kia cho dù đạo hạnh có cao hơn hắn một chút e rằng đến cuối cũng chỉ còn mình hắn có thể sống sót." Nói xong, Lâm Kinh Vũ từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dật Tài, lẳng lặng nói: "Sư huynh, chúng ta đều là người từng trải, con đường tu đạo khó khăn khó lường, cũng không thể chỉ dựa vào tư chất căn cốt. Cuối cùng người có tâm tính thế nào mới đạt được thành tựu, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ hết."



Tiêu Dật Tài im lặng gật đầu, trên mặt có vẻ suy tư, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Không thể tưởng tượng được Kinh Vũ sư đệ lại coi trọng thiếu niên này đến vậy. Hiếm có, thật hiếm có! Việc này trong lòng huynh biết rõ, đệ cứ yên tâm."

Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: "Đệ xin cáo lui trước." Nói xong xoay người bước đi. Có điều mới đi được mấy bước, y bỗng dừng lại một lát, xoay người lại nhìn Tiêu Dật Tài lần nữa, nói: "Sư huynh, tuy bây giờ nói ra hơi sớm, nhưng nếu một năm sau khi kết thúc Thanh Vân thí, Vương Tông Cảnh quả thật vượt qua khảo nghiệm, lọt vào bốn mươi người được chọn, đệ có thể thu nạp hắn làm đệ tử không?" Sắc mặt Tiêu Dật Tài biến hóa, hắn nhìn Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ thản nhiên nhìn lại, cũng không có chút gì khác lạ. Sau một lúc, vẻ mặt Tiêu Dật Tài giãn ra, hắn mỉm cười nói: "Không thể tưởng được Lâm sư đệ là yêu mến tài năng đến vậy. Như vậy đi, bây giờ thực sự vẫn còn quá sớm, nhưng nếu quả đúng như lời sư đệ nói, hắn mà vượt qua được Thanh Vân thí, ta nhất định sẽ tự mình hỏi xem hắn có nguyện ý bái nhập làm đệ tử của Lâm sư đệ không. Đệ thấy sao?"

Lâm Kinh Vũ gật đầu một cái và nói: "Đa tạ sư huynh!" Dứt lời chắp tay lại, xoay người bước đi. Thân hình cao lớn rời khỏi Ngọc Thanh đại điện.

Tiêu Dật Tài đưa mắt dõi theo bóng lưng tiêu sái cao lớn đang đi xa dần rồi biến mất, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, một thân một mình tĩnh tọa trên ghế trầm tư thật lâu. Lát sau hắn vô thức cầm lấy chén trà trong tay lên muốn uống, nhưng chạm vào môi mới giật mình thấy nước trà đã nguội lạnh rồi. Hắn khẽ chau mày đưa chén trà ra, ánh mắt thoáng nhìn về hướng cửa điện trống không, trầm mặc một lát. Bỗng nhiên, hắn khẽ đảo tay, tiện tay đặt chén trà xuống trên bàn, phát ra một tiếng "cạch" trong trẻo, vang vọng giữa đại điện trống trải.

********************

Dưới núi Thanh Vân, trong biệt viện chữ Ất số hai mươi ba.

Trải qua cả một ngày ngủ say, rốt cuộc sang ngày hôm sau Cừu Điêu Tứ cũng đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê. Sau khi biết được tin này, Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và Ba Hùng đều tới phòng chữ Kim thăm hỏi, kể cả Tiểu Đỉnh mới từ trên núi xuống Thanh Vân biệt viện cũng chạy tới. Không lâu sau đó, đám người Mục Hoài Chính và Âu Dương Kiếm Thu cũng chạy tới phòng chữ Kim, hỏi Cừu Điêu Tứ rất kỹ về tình hình của ngày hôm đó.

Ban đầu Cừu Điêu Tứ thấy có nhiều người đến như vậy cũng rất ngạc nhiên, dường như không quen. Nhưng tính tình y bình thường có hơi quái gở, nên mọi người cũng không thấy có gì khác lạ, ngược lại còn an ủi y. Sau cùng Cừu Điêu Tứ cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu trả lời câu hỏi của Mục Hoài Chính.

Căn cứ vào trí nhớ của Cừu Điêu Tứ, hôm đó y bị dòng nước kỳ dị của cái giếng cạn cuốn vào dòng sông, vì đập đầu vào vách đá cứng rắn mà hôn mê, đến khi tỉnh lại y liền phát hiện mình đã lạc mất bọn Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh rồi, bản thân thì bị cuốn tới một bãi sông hẻo lánh tối đen. Sau khi lảo đảo đứng dậy rồi đi tới một đoạn, y phát hiện vách đá bên trên chẳng biết tại sao lại có một cái cửa động, bên trong có ánh sáng phát ra. Y cho rằng đó có lẽ là cửa thoát, liền một thân một mình bước vào trong địa cung dưới mặt đất.

Chuyện sau đó cũng không có gì phức tạp. Y bước dọc theo hành lang trong địa cung dưới mặt đất một đoạn, quả nhiên liền gặp phải quỷ vật Khô Lâu, hơn nữa còn xui xẻo gặp phải bốn con Khô Lâu hung mãnh cùng một lúc. Bản thân y cũng không có đạo hạnh pháp thuật nên rất nhanh đã bị Khô Lâu đánh bại. Khoảnh khắc đó y nghĩ rằng mình sắp chết rồi, nhưng đúng vào lúc mất đi ý thức cuối cùng, y chỉ nhớ được bọn Khô Lâu kia chợt cười dữ tợn rồi xúm lại, về sau thì không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ai ngờ sự việc vượt ngoài dự đoán, khi Cừu Điêu Tứ tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện mình chưa chết, càng kỳ quái hơn nữa là y bị đặt vào trong một cái quan tài đen cực lớn. Đồng thời y cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, không nghĩ được việc gì cả, cứ như vậy mà trở mình một cái, gắng gượng leo ra khỏi cỗ quan tài đen, sau cùng không chịu được nữa liền ngã sấp xuống hôn mê. Phần tiếp theo chính là việc mọi người đưa y trở về Thanh Vân biệt viện, đám người Vương Tông Cảnh, Mục Hoài Chính đương nhiên đều biết rõ, cũng chẳng hỏi tiếp nữa.

Mọi người trong phòng nhất thời đưa mắt nhìn nhau, nhưng đều không nói gì. Sự việc của Cừu Điêu Tứ cổ quái không sao tưởng tượng được. Hôm đó bọn người Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh tận mắt chứng kiến lũ Khô Lâu này giết chóc tàn bạo, không hiểu vì sao đám quỷ vật ấy lại bỏ qua cho Cừu Điêu Tứ, còn đặt y vào trong quan tài. Nhưng nếu bảo y nói dối thì cũng không nhìn ra được dấu hiệu nào, những lời y kể còn mang thêm cả nỗi sợ hãi, hơn nữa mọi người cũng không nghĩ ra y có lý do gì để nói dối cả.

Bất đắc dĩ, Mục Hoài Chính đành an ủi y mấy câu rồi nhíu mày đi ra ngoài. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đi tiễn, Mục Hoài Chính cũng không chú ý đến, dường như trong lòng có tâm sự nặng nề. Ngược lại, Âu Dương Kiếm Thu đối với Vương Tông Cảnh rất mực hiền lành, tiến tới nói chuyện với hắn một lát, còn quan tâm hỏi han đến tình hình tu luyện của hắn. Trong lòng Vương Tông Cảnh biết sơ rằng việc này chỉ e là nhờ phúc của tỷ tỷ, thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười đối đáp.

Đợi những người này đi khỏi, đám Vương Tông Cảnh lại quay về phòng chữ Kim, chỉ có Tiểu Đỉnh sau khi qua hỏi thăm Cừu Điêu Tứ, lúc này đã lại vô cùng phấn khích chạy tới bên kia trêu chọc Đại Hoàng, Tiểu Hôi. Bên trong, Ba Hùng đang nhỏ giọng nói chuyện với Cừu Điêu Tứ, được mấy câu thì Cừu Điêu Tứ đã có vẻ mệt mỏi, khẽ gật đầu với đám người Vương Tông Cảnh rồi nói: "Ta còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."

Ba Hùng ngơ ngác một lúc rồi đứng lên, quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh nhẹ gật đầu, nói: "Cũng đúng, Cừu công tử vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Chúng ta ra ngoài trước!"

Nói xong liền tự mình bước ra ngoài, sau đó Vương Tông Cảnh tới nói mấy câu với Cừu Điêu Tứ rồi cũng cùng Ba Hùng rời khỏi. Thấy Ba Hùng xoay người khép cửa phòng lại, Vương Tông Cảnh thở dài một hơi, bước vào trong đình viện, nhìn hai gốc cây dương liễu xanh tươi, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ, có chút không thoải mái.

Bên kia, Tô Văn Thanh và Ba Hùng cũng đã bước tới, hai người tùy ý nói với nhau vài câu rồi ai về phòng nấy. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn bọn họ đi khỏi, trong lòng lại thấy nỗi phiền muộn này không sao dứt bỏ được. Trở về phòng càng cảm thấy bực mình, hắn nghĩ ngợi một lát rồi đi ra ngoài biệt viện.

Hắn đi thẳng một mạch tới hậu hoa viên của biệt viện rồi dạo chơi trong đó. Giống như thường ngày, ở dưới vách đá hẻo lánh nơi đây cho dù là ban ngày cũng không có ai lai vãng. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, nhìn thấy xung quanh không có ai liền nhảy thật mạnh lên trên vách đá, bắt lấy những cây tùng thấp dọc đường đi, thuận lợi bò tới bìa khu rừng cổ thụ trên vách. Một luồng không khí núi rừng theo gió thổi tới, lướt nhẹ qua khuôn mặt hắn, lập tức khiến cho toàn thân Vương Tông Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn có chút phấn kích hoạt động thân thể rồi chạy vào rừng, lúc bò lúc nhảy, nhanh chóng bám lấy những cành cây mà bay vọt vào rừng sâu.

Ánh mặt trời rọi xuống, chập chờn trong khu rừng rậm, đằng xa có tiếng chim hót líu lo, mùi thơm hoa cỏ phả vào mặt. Cũng chỉ những lúc như thế này hắn mới có thể mở rộng cõi lòng, không kiêng nể gì cả mà bật cười thành tiếng. Hắn hét "Aaa" một tiếng, vượt qua gốc cây đại thụ, rơi xuống một bụi cỏ trong khu rừng rậm, sau đó ngước mắt nhìn rừng cây đại thụ mênh mông trước mặt, miệng hắn nở một nụ cười. Đang định chạy tới, bỗng nhiên đúng lúc đó, cả người hắn chợt cứng đờ ra.

Một cảm giác nguy hiểm quen thuộc lập tức dâng lên trong lòng hắn, giống như cảm giác sống chết trước mắt trong mấy lần chém giết đẫm máu ba năm trước. Cảm giác đau đớn như bị một cây kim bén nhọn đâm vào, khiến hắn sởn hết cả tóc gáy, ngay cả hô hấp cũng tức thì ngưng lại.

Toàn thân hắn trong nháy mắt liền trở nên giống như một khối đá, không nhúc nhích mà đứng nguyên tại chỗ. Sau đó hắn chậm rãi, chậm rãi cúi người, động tác chậm chạp nhẹ nhàng nhưng cẩn thận. Ánh mắt vốn đang mãn nguyện của hắn cũng lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén, thậm chí mang thêm mấy phần tàn khốc.

Khu rừng đại thụ to lớn tĩnh mịch chẳng biết từ lúc nào đột nhiên rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, trên ngọn cây cũng không nghe thấy tiếng chim chóc nữa. "Soạt soạt soạt. . ." tiếng bước chân rất nhỏ từ sâu trong rừng chậm rãi vọng đến nơi đây. Bụi cỏ thoáng lay động.

Một lát sau, một thân hình to lớn cường tráng đầy sức mạnh xuất hiện trong tầm mắt, một con yêu thú có hình thù giống sư tử nhưng trên đầu mọc hai cái sừng chậm rãi bước ra từ bụi cỏ. Cặp mắt dữ tợn của nó đỏ quạch như máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh. Ngay sau đó, có những tiếng động gần giống nhau một lần nữa vang lên khắp xung quanh, các bụi cây bụi cỏ không ngừng lay động, phía sau lưng Vương Tông Cảnh cũng xuất hiện thêm một con yêu thú nữa. Một con, hai con, ba con, cộng thêm con vừa nãy nữa, tổng cộng có bốn con yêu thú đang đồng loạt bao vây Vương Tông Cảnh.

Không khí ngập mùi máu tanh, phảng phất như toả ra từ người những con yêu thú này. Quả thật không ai nghĩ rằng ở một nơi như núi Thanh Vân cũng có yêu thú xuất hiện.

Trầm mặc nhìn khắp xung quanh một lượt, sắc mặt Vương Tông Cảnh càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook