Chương 24: Bán thảo dược (3)
Tiêu Đỉnh
01/01/2017
Nơi mà Thiệu Cảnh sẽ "vào thành" chính là tòa Tiểu Hồ thành cách đó mười dặm, bởi vì trong thành có một cái hồ nhỏ nên mới được đặt tên như vậy. Từ dưới chân Thiên Thanh sơn đi dọc theo con đường lớn chưa đến một canh giờ là có thể thấy được tường thành do đá tảng xây thành.
Xung quanh Vạn Yêu cốc có mười mấy tòa thành lớn nhỏ, quy mô của Tiểu Hồ thành cũng được xem như trung bình. Nhưng phát triển qua nhiều năm, nhân khẩu của Tiểu Hồ thành cũng đã lên tới hơn mười vạn, cũng khá phồn hoa, thậm chí hơn mười năm trước tường thành còn được nới rộng ra, khiến tòa thành được mở rộng thêm một vòng.
Đây không phải lần đầu tiên Thiệu Cảnh đến Tiểu Hồ thành, mà trái lại, hắn đã từng đến đây rất nhiều lần. Trong những ngày thường Huyền Thiên tông cũng sẽ không hạn chế tự do của Tu hành giả, dù sao thì bọn họ cũng chỉ yêu cầu Tu hành giả giao nộp linh thạch hoặc linh đậu đúng hạn là được, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi Thiệu Cảnh thường chạy đến khu chợ trong Tiểu Hồ thành đi dạo. Sau khi vào thành, hắn quen đường đi thẳng tới khu chợ ven hồ ở phía đông thành.
Tiểu Hồ thành được xây dựng men theo bờ hồ, bên bờ hồ nhỏ rộng chừng hai mươi mẫu chính là là nơi náo nhiệt nhất trong tòa thành này, chẳng những đệ tử Huyền Thiên tông hay tới đây mà tán tu trong phạm vi hai, ba trăm dặm xung quanh cũng xem Tiểu Hồ thành là nơi ở của mình. Khu chợ ở ven hồ này cũng được xem như có chút danh tiếng ở xung quanh Vạn Yêu cốc.
Từ rất xa Thiệu Cảnh đã nghe thấy tiếng người ồn ào vọng lại, đi đến gần liền thấy hai bên con đường lớn ở ven hồ kia cửa hàng san sát, người đi đường nhiều như mắc cửi, đầu người san sát, cảnh tượng thịnh vượng. Dọc đường đi tới, tiếng rao hang vang lên không dứt bên tai, đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu làm người ta không kịp nhìn.
Trước khi vào thành Thiệu Cảnh đã tìm một nơi kín đáo không có người nào lấy mấy bó linh thảo ra xách trên tay, lúc này hắn hăng hái bừng bừng đi dạo trên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây, chuẩn bị tìm một chỗ để bán linh thảo.
Tiểu Trư theo sát bên cạnh hắn, tung tăng trên đường, bộ dạng cũng vô cùng hưng phấn. Người đi đường thấy Thiệu Cảnh dẫn theo một con heo nhỏ đi dạo phố thì đều nhìn bằng ánh mắt tức cười, chẳng qua cũng không có ai đặc biệt để ý. Vốn là vậy, người tu đạo khác với những người bình thường, trên con đường này người còn cổ quái hơn cũng có, những tán tu tính tình cổ quái thậm chí còn dẫn theo cả yêu thú mình nuôi dưỡng đi nghênh ngang trên đường, dù sao chỉ cần không làm thương tổn đến người khác thì những người ở đây cũng sẽ không để ý đến.
Đi dạo trong khu phường thị này một hồi, Thiệu Cảnh rất tự giác tránh xa những cửa hàng được trang hoàng xa hoa, vừa nhìn đã biết là giàu có, thế lực lớn kia, trong đó bao gồm cả Thiên Phong lâu do Huyền Thiên tông mở ra ở Tiểu Hồ thành. Ở gần hưởng lợi trước, Huyền Thiên tông đương nhiên sẽ không bỏ qua phường thị náo nhiệt như vậy, cũng mở cửa hàng ở đây, hơn nữa kích thước còn không hề nhỏ.
Cửa hàng lớn sẽ không thu mua linh thảo cấp thấp một cách lẻ tẻ, vì vậy sau khi đi dạo một vòng, Thiệu Cảnh bắt đầu đi vào những cửa hàng mặt tiền có vẻ khá bình thường, nhưng cũng không vội vã bán ra, hắn đều lấy linh thảo đưa cho chưởng quầy của cửa hàng để hỏi giá thu mua. Chẳng qua mức giá nhận được cũng đều rất bình thường, dù sao thì những linh thảo này cũng khá phổ biến, rất nhiều nơi đều có, vì vậy sau khi Thiệu Cảnh đi vào bốn năm cửa hàng, giá cao nhất hắn nhận được cũng chỉ là năm viên linh thạch, thấp nhất thậm chí chỉ có ba viên.
Kể từ sau sự kiện biến đổi lớn có tính thời đại bảy ngàn năm trước, linh thạch, bao gồm cả linh tinh có ẩn chưa linh lực dồi dào và tinh khiết hơn, liền phổ biến khắp thiên hạ, trở thành tiền tệ được cả Tu chân giới công nhận. Nói đơn giản, linh tinh là loại linh thạch trân quý nhất chỉ có ở chỗ sâu nhất của linh mạch mới có thể sản sinh ra, linh lực ẩn chứa trong đó cũng hơn xa những linh thạch bình thường, trên thị trường, một viên linh tinh có giá trị bằng một ngàn linh thạch trở lên. Chẳng qua trước mắt hiển nhiên Thiệu Cảnh căn bản chưa từng được tiếp xúc với thứ linh tinh tựa như trong truyền thuyết kia, vẫn còn ở cảnh giới lăn lộn vì mấy viên tinh thạch mà thôi.
- Nên bán với giá năm viên linh thạch hay là ra giá cao hơn xem có bán được sáu viên hay không?
Thiệu Cảnh âm thầm do dự, thuận đường rẽ vào một cửa hàng không lớn lắm ở bên cạnh, cũng là cửa hàng thứ sáu hắn đi vào hôm nay.
Trước khi bước vào hắn liếc nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng, chỉ thấy trên tấm bảng gỗ có viết ba chữ to:
Thanh Thủy các.
Xung quanh Vạn Yêu cốc có mười mấy tòa thành lớn nhỏ, quy mô của Tiểu Hồ thành cũng được xem như trung bình. Nhưng phát triển qua nhiều năm, nhân khẩu của Tiểu Hồ thành cũng đã lên tới hơn mười vạn, cũng khá phồn hoa, thậm chí hơn mười năm trước tường thành còn được nới rộng ra, khiến tòa thành được mở rộng thêm một vòng.
Đây không phải lần đầu tiên Thiệu Cảnh đến Tiểu Hồ thành, mà trái lại, hắn đã từng đến đây rất nhiều lần. Trong những ngày thường Huyền Thiên tông cũng sẽ không hạn chế tự do của Tu hành giả, dù sao thì bọn họ cũng chỉ yêu cầu Tu hành giả giao nộp linh thạch hoặc linh đậu đúng hạn là được, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi Thiệu Cảnh thường chạy đến khu chợ trong Tiểu Hồ thành đi dạo. Sau khi vào thành, hắn quen đường đi thẳng tới khu chợ ven hồ ở phía đông thành.
Tiểu Hồ thành được xây dựng men theo bờ hồ, bên bờ hồ nhỏ rộng chừng hai mươi mẫu chính là là nơi náo nhiệt nhất trong tòa thành này, chẳng những đệ tử Huyền Thiên tông hay tới đây mà tán tu trong phạm vi hai, ba trăm dặm xung quanh cũng xem Tiểu Hồ thành là nơi ở của mình. Khu chợ ở ven hồ này cũng được xem như có chút danh tiếng ở xung quanh Vạn Yêu cốc.
Từ rất xa Thiệu Cảnh đã nghe thấy tiếng người ồn ào vọng lại, đi đến gần liền thấy hai bên con đường lớn ở ven hồ kia cửa hàng san sát, người đi đường nhiều như mắc cửi, đầu người san sát, cảnh tượng thịnh vượng. Dọc đường đi tới, tiếng rao hang vang lên không dứt bên tai, đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu làm người ta không kịp nhìn.
Trước khi vào thành Thiệu Cảnh đã tìm một nơi kín đáo không có người nào lấy mấy bó linh thảo ra xách trên tay, lúc này hắn hăng hái bừng bừng đi dạo trên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây, chuẩn bị tìm một chỗ để bán linh thảo.
Tiểu Trư theo sát bên cạnh hắn, tung tăng trên đường, bộ dạng cũng vô cùng hưng phấn. Người đi đường thấy Thiệu Cảnh dẫn theo một con heo nhỏ đi dạo phố thì đều nhìn bằng ánh mắt tức cười, chẳng qua cũng không có ai đặc biệt để ý. Vốn là vậy, người tu đạo khác với những người bình thường, trên con đường này người còn cổ quái hơn cũng có, những tán tu tính tình cổ quái thậm chí còn dẫn theo cả yêu thú mình nuôi dưỡng đi nghênh ngang trên đường, dù sao chỉ cần không làm thương tổn đến người khác thì những người ở đây cũng sẽ không để ý đến.
Đi dạo trong khu phường thị này một hồi, Thiệu Cảnh rất tự giác tránh xa những cửa hàng được trang hoàng xa hoa, vừa nhìn đã biết là giàu có, thế lực lớn kia, trong đó bao gồm cả Thiên Phong lâu do Huyền Thiên tông mở ra ở Tiểu Hồ thành. Ở gần hưởng lợi trước, Huyền Thiên tông đương nhiên sẽ không bỏ qua phường thị náo nhiệt như vậy, cũng mở cửa hàng ở đây, hơn nữa kích thước còn không hề nhỏ.
Cửa hàng lớn sẽ không thu mua linh thảo cấp thấp một cách lẻ tẻ, vì vậy sau khi đi dạo một vòng, Thiệu Cảnh bắt đầu đi vào những cửa hàng mặt tiền có vẻ khá bình thường, nhưng cũng không vội vã bán ra, hắn đều lấy linh thảo đưa cho chưởng quầy của cửa hàng để hỏi giá thu mua. Chẳng qua mức giá nhận được cũng đều rất bình thường, dù sao thì những linh thảo này cũng khá phổ biến, rất nhiều nơi đều có, vì vậy sau khi Thiệu Cảnh đi vào bốn năm cửa hàng, giá cao nhất hắn nhận được cũng chỉ là năm viên linh thạch, thấp nhất thậm chí chỉ có ba viên.
Kể từ sau sự kiện biến đổi lớn có tính thời đại bảy ngàn năm trước, linh thạch, bao gồm cả linh tinh có ẩn chưa linh lực dồi dào và tinh khiết hơn, liền phổ biến khắp thiên hạ, trở thành tiền tệ được cả Tu chân giới công nhận. Nói đơn giản, linh tinh là loại linh thạch trân quý nhất chỉ có ở chỗ sâu nhất của linh mạch mới có thể sản sinh ra, linh lực ẩn chứa trong đó cũng hơn xa những linh thạch bình thường, trên thị trường, một viên linh tinh có giá trị bằng một ngàn linh thạch trở lên. Chẳng qua trước mắt hiển nhiên Thiệu Cảnh căn bản chưa từng được tiếp xúc với thứ linh tinh tựa như trong truyền thuyết kia, vẫn còn ở cảnh giới lăn lộn vì mấy viên tinh thạch mà thôi.
- Nên bán với giá năm viên linh thạch hay là ra giá cao hơn xem có bán được sáu viên hay không?
Thiệu Cảnh âm thầm do dự, thuận đường rẽ vào một cửa hàng không lớn lắm ở bên cạnh, cũng là cửa hàng thứ sáu hắn đi vào hôm nay.
Trước khi bước vào hắn liếc nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng, chỉ thấy trên tấm bảng gỗ có viết ba chữ to:
Thanh Thủy các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.