Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 8: Con cờ (2)

Tiêu Đỉnh

01/01/2017

Thiệu Cảnh nhìn hắn, không nói gì mà móc trong một viên linh thạch từ trong ngực ra đưa tới, thấp giọng nói:

- Nói chuyện riêng.

Người trung niên kia đánh giá hắn một chút, gật đầu, thu viên linh thạch kia lại rồi đứng dậy dẫn Thiệu Cảnh vào phía sau, qua hai khúc quanh rồi tiến vào một gian phòng nhỏ rộng chừng sáu thước vuông. Trong phòng không có cửa sổ, đồ vật bày biện bên trong cũng chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế dựa, rất là đơn giản. Người trung niên kia dường như đã thành thói quen, cũng không bởi vì Thiệu Cảnh còn nhỏ tuổi mà tỏ ra khác thường, trước tiên mời Thiệu Cảnh ngồi xuống, sau đó hắn mới mỉm cười nói:

- Trong phòng này được bố trí cấm chế độc môn của Thiên Kiếm môn chúng ta, trừ khi có tu sĩ có đại thần thông làm phép, nếu không người khác chắc chắn sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện.

Dừng lại một chút, người trung niên này lại nói:

- Tại hạ họ Lưu, đứng hàng thứ ba, anh bạn trẻ gọi là Lưu Tam là được rồi. Ngoài ra, mặc dù quá nửa là anh bạn trẻ đã biết nhưng ta vẫn phải nói lại với ngươi một lần, theo quy củ ở nơi này của chúng ta, khi dẫn vào phòng kín giao dịch bí mật sẽ thu một viên linh thạch làm tiền thế chấp, nếu như hàng hóa giao dịch có giá trị mười viên linh thạch trở lên thì sẽ được trả lại tiền thế chấp, nếu giá trị không đến thì Phi Vân đường sẽ thu viên linh thạch này.

Thiệu Cảnh gật đầu, nói:

- Ta biết rồi.

Lưu Tam hài lòng gật đầu, cười nói:

- Như vậy, anh bạn trẻ có thể lấy đồ vật ra rồi chứ?

Thiệu Cảnh đưa tay vào trong ngực, móc ra một hộp ngọc đẩy tới trên bàn, nói:

- Mời Lưu đại ca xem.



- Không dám nhận, không dám nhận.

Mặc dù Lưu Tam vẫn khách khí nhưng khi nhìn thấy hộp ngọc vừa được đẩy tới này, chân mày vẫn hơi nhăn lại. Ngọc có tính chất ôn hòa, lại nội liễm, chắc chắn, thích hợp nhất để bảo tồn linh đan diệu dược, cho nên tất cả thiên tài địa bảo, linh đan thánh dược vừa mới ra lò thường thường đều được cất chứa trong vật dụng bằng ngọc, đây chính là thường thức trong tu chân giới. Chỉ là vật dụng bằng ngọc có chủng loại đa dạng phức tạp, công dụng cũng khác nhau rất lớn, chưa nói đến màu sắc hộp ngọc nhỏ trước mặt này rất tối, chỉ riêng những chỗ tạp chất, màu sắc loang lổ hỗn tạp, rách nát đến không nỡ nhìn, chỉ sợ chính là loại hàng thấp kém tùy ý chào hàng ở đầu đường, một viên tinh thạch cũng có thể mua được mười mấy cái.

Đồ vật được cất trong loại hộp ngọc như vậy chỉ sợ cũng không khá hơn là bao, Lưu Tam thầm thở dài, nghĩ thầm chỉ sợ thiếu niên trước mặt này lại là một tiểu tử vô tri xem thứ rác rưởi như bảo bối, muốn phát tài đến nổi điên rồi. Chẳng qua đã làm việc này nhiều năm, Lưu Tam căn bản vẫn giữ được vẻ tỉnh táo, lễ phép, lập tức khé mỉm cười nhận lấy hộp ngọc, lúc đang định mở ra lại đột nhiên ngẩng lên nhìn Thiệu Cảnh, nói thêm một câu:

- Anh bạn trẻ, Lưu mỗ nói một câu cuối cùng, xác định là muốn bán sao? Nếu ta mở hộp ngọc này ra rồi thì sẽ không thể đổi ý nữa.

Thiệu Cảnh hơi ngơ ngác, thầm nghĩ Lưu Tam này cũng là một người phúc hâu, chỉ là trong lòng hắn đã quyết, lắc đầu cười, nói:

- Bán.

Lưu Tam gật đầu, ngón tay vừa đẩy, nắp hộp ngọc đã bị mở ra, lập tức một mùi thơm ngát nhàn nhạt lan tỏa ra, chỉ thấy bên trong hộp ngọc to chừng một bàn tay có một tấm vải xanh, bên trên đặt hai trái cây màu đỏ không lớn lắm, ước chừng chỉ bằng đầu ngón tay cái, cuống màu đen có vẻ rất xinh xắn.

Chẳng qua Lưu Tam chỉ liếc mắt nhìn qua, trong mắt liền xuất hiện vẻ châm biếm, ngẩng đầu lên thở dài:

- Anh bạn trẻ, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, mặc dù hai trái cây màu hồng này nhìn rất đẹp nhưng thực ra cũng chỉ là nhất phẩm linh thảo Hồng Tâm quả thường gặp nhất, tác dụng không lớn, giá trị cũng không đáng bao nhiêu.

Dứt lời, hắn khẽ lắc đầu, chuẩn bị đóng hộp ngọc lại.

Chỉ là hắn đã nói xong nhưng Thiệu Cảnh ngồi ở đối diện cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, vẫn ngồi vững vàng như Thái Sơn. Căn cứ vào kinh nghiệm của Lưu Tam, nếu là người mang đồ đến đây bán, ôm hi vọng bán được đồ vật với giá tiền cực lớn nhưng cuối cùng lại bị giám định là loại hàng bình thường, thường thường nếu không phải kinh hãi tuyệt vọng thì cũng là muốn chửi ầm lên, không chịu chấp nhận sự thật. Mà lúc này Lưu Tam lại thấy vẻ mặt Thiệu Cảnh không thay đổi chút nào, vẫn cười như không cười nhìn hắn, không nói một lời, không có bất kì hành động quá khích nào, cũng không đứng dậy rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên: Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook