Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 75: Dị Tượng (4)

Tiêu Đỉnh

02/01/2017

Chuyện đùa, Thái Huyền kim đan đã bị Tiểu Trư ăn mất rồi, nếu mà hôm nay thật sự gặp được linh dược linh thảo ngàn năm vạn năm hay tuyệt thế bảo vật rồi lại bị rơi vào mồm con heo chết tiệt này thì Thiệu Cảnh sợ rằng chính mình nhịn không được phải ho ra máu ức mà chết mất!

Sau khi nhảy hai bước lớn bay qua bụi cỏ thì hắn nhìn thấy một vũng nước lớn như cái ao nhỏ xuất hiện ở trước mặt, nước ao trong vắt có từng đợt sóng gợn dập dềnh, bên cạnh có mấy gốc cây già và mấy khối tảng đá lớn. Tiểu Trư quả nhiên đang đứng ở bên cạnh vũng nước, cái miệng ra sức sục sục bới bới đám đất và mạnh mẽ cắn vào thân một cây thực vật!

Thiệu Cảnh hai mắt đều thẳng, hét lớn một tiếng vọt tới: "Lợn chết cút ngay, miệng bỏ linh thảo !"

Tiểu Trư hình như bị hắn dọa cho hoảng sợ nên vô ý nhảy ra nửa bước, trông ngố như con heo gỗ, nó ngạc nhiên nhìn thấy Thiệu Cảnh dùng một tay bổ tới rồi cầm cả gốc linh thảo ôm vào trong ngực.

Thiệu Cảnh cướp được linh thảo từ miệng heo, cuối cùng thì tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra, liền không thể chờ đợi được mà nhìn về phía cây linh thảo nằm ở trong ngực, nhờ chút ánh sáng nhàn nhạt còn sót lại của buổi chiều muộn mà hắn nhận ra vật trước mắt thật sự là một gốc linh thảo, cao đến một thước, lá tròn hoa lớn, cánh hoa dài màu nâu đỏ, mùi hương thơm nồng vừa nãy đúng là từ trong bông hoa của cây linh thảo này phát ra rồi.

Thiệu Cảnh chỉ nhìn trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên.

Hắn thấy Tiểu Trư ở trước mặt đang mở to hai mắt chờ đợi, hai tai nhỏ màu trắng và đen đều rũ cụp, nó nhìn hắn rồi lại cúi đầu nhìn cây linh thảo ở phía dưới.

Thiệu Cảnh ho khan một tiếng rồi chậm rãi bò lên, gượng cười hai tiếng hắc hắc rồi vỗ nhè nhẹ đập phủi đi đống bụi đất bám vào y phục trên người, sau đó như không có việc gì xoay người sang chỗ khác, ung dung mà nói: "Ta cứ tưởng là vật gì tốt, thì ra chỉ là "Thập Lý hương ", ngươi ăn đi."

Tiểu Trư ụt ụt một hơi liền đem gốc linh thảo ấy ngậm ở trong miệng, thổi thổi bùn đất và bắt đầu nhai nuốt, thực sự không có sinh khí như Thiệu Cảnh, nó bò đến bên cạnh chân của Thiệu Cảnh, cảm thấy mỹ mãn và gục xuống.

Thiệu Cảnh nhếch miệng, Thập Lý hương đúng thật là linh thảo nhưng không phải là loại cao cấp gì, chỉ là một trong những loại linh thảo rất bình thường phẩm cấp thấp nhất, căn bản không đáng tiền. Loại linh thảo này đặc điểm lớn nhất chính là nở hoa thì hương khí nồng đậm, dù ở xa vẫn có thể ngửi thấy, vì vậy nên mới tên này. Chỉ có điều. . . Thiệu Cảnh chau mày, nhìn thoáng qua về phương hường vừa chạy tới, từ lúc rời đường lớn hắn vẫn một mực chạy thẳng đến nơi hoang vắng không có người ở này, ít nhất cũng phải mười dặm, hoa này tuy rằng gọi là Thập Lý hương, nhưng tự nhiên cũng chỉ là lời nói khoa trương mà thôi, cách xa một hai dặm thì mùi thơm này đã tiêu tán mất rồi, từ bé đến giờ hắn chưa từng nghe nói ngoài mười dặm còn có thể ngửi được mùi thơm của loài hoa này.



Nhưng mà hôm nay. . . Thiệu Cảnh trừng mắt với Tiểu Trư, nghĩ thầm cái mũi của con heo chết tiệt này thính đến mức nào hả trời?

"Tốt lắm,." Thiệu Cảnh đá Tiểu Trư một cái rồi cất bước đi thẳng về phía trước, trong miệng nói, "Đi về, không được ngồi lâu ở nơi tối lửa tắt đèn như thế này. . ."

Lời còn chưa dứt, Thiệu Cảnh đột nhiên dừng lại bước chân mới nhấc lên một nửa bởi vì hắn vừa nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ bay trên bầu trời đêm đang bừng sáng ở vùng đất phía xa xa, trong màn đêm yên tĩnh như thế này, trong màn đêm mênh mông nhìn ra xa y nguyên có thể thấy được hình dáng của ngọn núi Thiên Thanh nguy nga đồ sộ, có một cột ánh sáng màu đỏ khổng lồ đột nhiên từ một nơi nào đó không biết tên lao thẳng lên trời, xuyên qua những đám mây đen trên bầu trời đêm.

Mặt đất dưới chân truyền đến cảm giác có chấn động, điều này làm cho người vừa mới trải qua động đất không lâu như Thiệu Cảnh lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng mà rất nhanh sự chú ý của hắn đã bị dãy núi Thiên Thanh ở phương xa hấp dẫn, một cột tiếp một cột, rất nhiều cột ánh sáng màu đỏ bùng lên từ trong ngọn núi, rất nhanh dãy núi đã bị bao phủ dưới một vầng ánh sáng màu đỏ khổng lồ đầy quỷ dị, dãy núi nguy nga tỏa ra ánh sáng mơ hồ, gần như cả dãy núi đá hùng vĩ chuẩn bị bắt đầu phát ra ánh sáng ngời ngời.

Giây lát, chốc lát sau, đột nhiên cột ánh sáng màu đỏ phình to ra, cột sáng vỡ vụn lan tràn, từ bốn phương tám hướng hội tụ vào một điểm tại không trung trên đỉnh dãy núi, đan vào lập loè, ánh sáng màu đỏ dũ nhìn giống như máu, lại đỏ như màu của biển lửa đang bùng cháy mãnh liệt, điên cuồng và cuồn cuộn không ngớt, chỉ chốc lát đã thấy ánh sáng màu đỏ trong như nước kịch liệt chớp động rồi hóa ra hư ảnh của một con rồng khổng lồ, sau một lát lại hóa ra một con nữa, sau đó lại thêm một con nữa, Thiệu Cảnh mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn chằm chằm vào chín hư ảnh của những con rồng khổng lồ có thân thể hoàn toàn khác nhau trên bầu trời, chúng đang bay lượn trong những đám mây của màn đêm và rít gào không ngừng.

Dị tượng như thế xảy ra trong khoảng thời gian uống được một nửa chén trà nhỏ thì hư ảnh của chín con rồng khổng lồ bỗng nhiên biến mất, chín con rồng tan biến thành những mũi ánh sáng nhọn màu đỏ rồi bắt đầu ngưng tụ lại cùng một chỗ, sau đó chúng biến thành một chiếc cự đỉnh khổng lồ có bốn chân phong cách xưa cũ màu đỏ thẫm, tản ra sự tang thương và quyền uy, chậm rãi chuyển động ở trong bầu trời đêm, ánh sáng màu đỏ từ trên cự đỉnh bắn ra bốn phía bao phủ sơn dã khiến cho trời đất cũng phải biến sắc trong vài chớp mắt.

Thiệu Cảnh há to miệng, trợn mắt há hốc mồm, dị tượng của trời đất như thế hắn chưa bao giờ được thấy qua, trong lúc nhất thời đúng là nói không ra lời, hoa mắt thần mê, chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một chút bất an mơ hồ không tên, nhìn thấy một vầng ánh sáng màu đỏ lấp lánh, một mảnh yêu dị mang theo vài phần thê lương, quái đản hung lệ, chỉ sợ trong đó chưa chắc đã có điềm lành tốt đẹp.

Hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cái cự đỉnh khổng lồ kỳ quái màu đỏ ở xa xôi trong bầu trời đêm, Tiểu Trư vẫn một mực gối đầu vào chân hắn lại đột nhiên xoay người đứng lên, xoay người nhìn chăm chú vào mấy tảng đá lớn ở cách một trượng sau lưng của Thiệu Cảnh.

Có lẽ mấy tảng đá này đã nằm ở bên cạnh ao nước rất lâu nên hấp thụ rất nhiều hơi nước, chúng phủ đầy rêu xanh, mặt tròn mặt vuông, có đá lởm chởm nằm ở trên mặt, trong đó một tảng đá lớn nằm dưới bóng tối của các tảng đá, đúng vào lúc này trên đó chậm rãi bốc lên một đoàn bóng đen, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiệu Cảnh rồi gầm một tiếng đầy hung ác từ phía sau lưng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên: Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook