Chương 40: độc hoa (1)
Tiêu Đỉnh
01/01/2017
Lý Vô Tướng chậm rãi giơ thanh đoản kiếm trong tay chỉ vào mặt Tô Thanh Dung, cách bầu ngực nhô cao mịn màng, da như tuyết trắng của nàng khoảng vài tấc, máu tươi vẫn còn dính trên lưỡi kiếm, từng giọt từng giọt máu nhớt nhợt chảy trên bộ ngực lõa lồ.
Huyết châu mang trong mình sự ấm áp, hình như mỗi một giọt máu tươi rơi xuống da thịt Tô Thanh Dung đều khẽ run lên, thân thể căng cứng, trong mắt toát ra sự sợ hãi.
“Ta gọi Lý Vô Tướng, ngươi hãy nhớ kỹ cái tên này.” Lý Vô Tướng từ trên cao nhìn xuống Tô Thanh Dung, dùng từ ngữ ôn hòa nhưng khẩu khí khiến người nghe phải sởn gai ốc, nhẹ giọng mà nói:”Bây giờ, ta muốn nói cho ngươi nghe một bí mật, ngươi có biết vì sao ta trúng Nhuyễn Cốt Tô lại có thể hồi phục nhanh như thế không ?
Một giọt huyết châu đỏ tươi rơi xuống, bắn tung tóe trên da thịt như tuyết trắng, huyết tinh ẩn chứa nhàn nhạt sự điên cuồng cùng quỷ dị, khiến gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Dung tái nhợt, không còn chút máu.
“Phàm nhân trúng Nhuyễn Cốt Tô, ít nhất cũng không cử động được trong hai canh giờ, nhưng đối với tu sĩ thì vô ích, bởi vì thân thể được rèn luyện bằng pháp quyết nên vượt xa phàm nhân, vì vậy thứ mê dược này cùng lắm cũng chỉ có hiệu quả trong một thời gian rất ngắn mà thôi.” Tay Lý Vô Tướng chậm rãi chỉ xuống phía dưới, mũi kiếm chạm xuống ngực Tô Thanh Dung, chỉ cần hơi chút dùng lực sẽ đâm vào lồng ngực, xuyên thủng trái tim.
Tô Thanh Dung cả người khẽ run, hô hấp dồn dập, chăm chú nhìn Lý Vô Tướng, bờ môi thốt lời sợ hãi:”Lý, Lý công tử, ngươi đừng làm như vậy ta sợ …..”
“Bốp “
Đột nhiên một tiếng giòn tan vang lên, đúng là Lý Vô Tướng đã trở mặt, tát mạnh vào mặt Tô Thanh Dung. Cái tát này khiến cả Tô Thanh Dung lẫn Thiệu Cảnh đứng nấp sau đống xương phải giật mình, khuôn mặt Lý Vô Tướng hình như có chút vặn vẹo, chỉ nghe thấy hắn rống lớn vào tai Tô Thanh Dung :”Đồ đê tiện, bổn công tử đang nói chuyện cùng ngươi, ngươi dám không nghe lời? Ta đã nói muốn ngươi nghe bí mật của ta, vì cái gì ngươi dám không nghe ?
Trên mặt tuyết trắng của Tô Thanh Dung nhiều hơn năm ngấn ngón tay mờ nhạt, bờ mi ngấn lệ, nước mắt lặng lẽ rơi, Thiệu Cảnh đứng nhìn một màn mà tròn mắt há hốc mồm, nghe vị Lý Vô Tướng điên cuồng cười như điên, chủy thủ trong tay hắn run nhè nhẹ, tựa như tùy thời đều có thể đâm xuống:” Đồ đê tiện, đồ đê tiện, ngươi là đồ đê tiện, trước kia biết bao nhiêu lần ta xuống núi tìm ngươi vậy mà ngươi cũng không thèm nhìn ta lấy một lần, bây giờ ngươi biết chưa, bây giờ ngươi biết ta cảm thấy thế nào chưa!"
Hắn ngửa mặt lên trời cười to, một lát sau nghiến răng một tiếng rồi dừng lại, cả kinh trở mình giống như lật sách, làm lòng người vô cùng lo sợ, chỉ nghe hắn xót xa bùi ngùi mà nói:”Tô cô nương, ngươi nhất định rất kỳ quái ta thân là tu hành giả, không bái nhập môn hạ Huyền Thiên Tông như thế nào cũng nhận được pháp quyết tu luyện hay sao? Không nên gấp, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật ta đã tu luyện trước khi làm người tu hành rồi, hơn nữa bây giờ đã tu đến luyện khí cảnh trung giai, nếu không phải hôm nay bất cẩn bị trúng Nhuyễn Cốt Tô ám toán, ta liền giết Lưu Thượng như giết một con chó.”
Tô thanh dung thân thể chấn động, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh ngạc vô cùng, Thiệu Cảnh ẩn thân ở bên cạnh cũng giật mình không kém, phải biết Đạo Huyền Thiên Tông môn quy sâm nghiêm, từ trước đến nay nghiêm cấm đem bản môn pháp quyết tu luyện truyền cho người tu hành, đồng thời mỗi lần khảo hạch trước khi mười người tu hành dưới chân núi được thu vào nhập môn đệ tử, đều bị cẩn thận kiểm tra thực hư, chỉ có người hoàn toàn trong sạch mới có được sự tín nhiệm của Huyền Thiên tông , bằng không mà nói sẽ tiến hành trừng phạt gia môn với tội danh gian tế.
Nhưng mà, như là còn không để bọn hắn kinh ngạc đến cùng, Lý Vô Tướng chậm rãi cúi đầu, cúi xuống gần sát khuôn mặt Tô Thanh Dung, Tô Thanh Dung gần như đã cảm giác được hơi thở của hắn, sắc mặt trắng bệch, cố hết sức quay đầu đi, Lý Vô Tướng hắc hắc cười nhạt nói :” Tô cô nương, còn có một bí mật nữa, ngươi có nghe hay không ?
Tô Thanh Dung bầu ngưc phập phồng, lặng im không nói một lời, tựa như vẫn còn trong chần chờ. “Bốp!”. Lý Vô Tướng lập tức trở mặt, lại tát nàng một phát.
Lúc này đây, Thiệu Cảnh gần như không thể nhịn được, thiếu chút nữa muốn xông ngay ra ngoài nhưng khóe mắt liếc nhìn Lý Vô Tướng đang đặt chuôi đoản kiếm sắc bén chạm ngực Tô Thanh Dung, hắn cắn răng lại ngồi chồm hổm xuống.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tô Thanh Dung rơi xuống dưới, Lý Vô Tướng nhìn thấy, lại giống như chiếm được tiện nghi thật lớn thỏa mãn, cười ha ha, hướng về phía Tô Thanh Dung hô:” Đồ đê tiện, bổn công tử bảo ngươi làm gì, nghe cái gì, ngươi thành thật cho ta đấy, có nghe hay không!"
“Hả?” Hắn hung dữ thật, gần như dí sát vào mặt Tô Thanh Dung, hét lớn.
Tô Thanh Dung tựa như đã bị hai cái tát xóa sạch hết cả sự tự ái cùng phòng ngự, nước mắt không ngừng rơi, cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng gật đầu.
“Bí mật của ta kỳ thực chính là tu luyện pháp quyết của Thiên Âm môn.” Lý Vô Tướng ngẩng đầu, bộ dáng tươi cười, sau đó nói như vây.
Huyết châu mang trong mình sự ấm áp, hình như mỗi một giọt máu tươi rơi xuống da thịt Tô Thanh Dung đều khẽ run lên, thân thể căng cứng, trong mắt toát ra sự sợ hãi.
“Ta gọi Lý Vô Tướng, ngươi hãy nhớ kỹ cái tên này.” Lý Vô Tướng từ trên cao nhìn xuống Tô Thanh Dung, dùng từ ngữ ôn hòa nhưng khẩu khí khiến người nghe phải sởn gai ốc, nhẹ giọng mà nói:”Bây giờ, ta muốn nói cho ngươi nghe một bí mật, ngươi có biết vì sao ta trúng Nhuyễn Cốt Tô lại có thể hồi phục nhanh như thế không ?
Một giọt huyết châu đỏ tươi rơi xuống, bắn tung tóe trên da thịt như tuyết trắng, huyết tinh ẩn chứa nhàn nhạt sự điên cuồng cùng quỷ dị, khiến gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Dung tái nhợt, không còn chút máu.
“Phàm nhân trúng Nhuyễn Cốt Tô, ít nhất cũng không cử động được trong hai canh giờ, nhưng đối với tu sĩ thì vô ích, bởi vì thân thể được rèn luyện bằng pháp quyết nên vượt xa phàm nhân, vì vậy thứ mê dược này cùng lắm cũng chỉ có hiệu quả trong một thời gian rất ngắn mà thôi.” Tay Lý Vô Tướng chậm rãi chỉ xuống phía dưới, mũi kiếm chạm xuống ngực Tô Thanh Dung, chỉ cần hơi chút dùng lực sẽ đâm vào lồng ngực, xuyên thủng trái tim.
Tô Thanh Dung cả người khẽ run, hô hấp dồn dập, chăm chú nhìn Lý Vô Tướng, bờ môi thốt lời sợ hãi:”Lý, Lý công tử, ngươi đừng làm như vậy ta sợ …..”
“Bốp “
Đột nhiên một tiếng giòn tan vang lên, đúng là Lý Vô Tướng đã trở mặt, tát mạnh vào mặt Tô Thanh Dung. Cái tát này khiến cả Tô Thanh Dung lẫn Thiệu Cảnh đứng nấp sau đống xương phải giật mình, khuôn mặt Lý Vô Tướng hình như có chút vặn vẹo, chỉ nghe thấy hắn rống lớn vào tai Tô Thanh Dung :”Đồ đê tiện, bổn công tử đang nói chuyện cùng ngươi, ngươi dám không nghe lời? Ta đã nói muốn ngươi nghe bí mật của ta, vì cái gì ngươi dám không nghe ?
Trên mặt tuyết trắng của Tô Thanh Dung nhiều hơn năm ngấn ngón tay mờ nhạt, bờ mi ngấn lệ, nước mắt lặng lẽ rơi, Thiệu Cảnh đứng nhìn một màn mà tròn mắt há hốc mồm, nghe vị Lý Vô Tướng điên cuồng cười như điên, chủy thủ trong tay hắn run nhè nhẹ, tựa như tùy thời đều có thể đâm xuống:” Đồ đê tiện, đồ đê tiện, ngươi là đồ đê tiện, trước kia biết bao nhiêu lần ta xuống núi tìm ngươi vậy mà ngươi cũng không thèm nhìn ta lấy một lần, bây giờ ngươi biết chưa, bây giờ ngươi biết ta cảm thấy thế nào chưa!"
Hắn ngửa mặt lên trời cười to, một lát sau nghiến răng một tiếng rồi dừng lại, cả kinh trở mình giống như lật sách, làm lòng người vô cùng lo sợ, chỉ nghe hắn xót xa bùi ngùi mà nói:”Tô cô nương, ngươi nhất định rất kỳ quái ta thân là tu hành giả, không bái nhập môn hạ Huyền Thiên Tông như thế nào cũng nhận được pháp quyết tu luyện hay sao? Không nên gấp, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật ta đã tu luyện trước khi làm người tu hành rồi, hơn nữa bây giờ đã tu đến luyện khí cảnh trung giai, nếu không phải hôm nay bất cẩn bị trúng Nhuyễn Cốt Tô ám toán, ta liền giết Lưu Thượng như giết một con chó.”
Tô thanh dung thân thể chấn động, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh ngạc vô cùng, Thiệu Cảnh ẩn thân ở bên cạnh cũng giật mình không kém, phải biết Đạo Huyền Thiên Tông môn quy sâm nghiêm, từ trước đến nay nghiêm cấm đem bản môn pháp quyết tu luyện truyền cho người tu hành, đồng thời mỗi lần khảo hạch trước khi mười người tu hành dưới chân núi được thu vào nhập môn đệ tử, đều bị cẩn thận kiểm tra thực hư, chỉ có người hoàn toàn trong sạch mới có được sự tín nhiệm của Huyền Thiên tông , bằng không mà nói sẽ tiến hành trừng phạt gia môn với tội danh gian tế.
Nhưng mà, như là còn không để bọn hắn kinh ngạc đến cùng, Lý Vô Tướng chậm rãi cúi đầu, cúi xuống gần sát khuôn mặt Tô Thanh Dung, Tô Thanh Dung gần như đã cảm giác được hơi thở của hắn, sắc mặt trắng bệch, cố hết sức quay đầu đi, Lý Vô Tướng hắc hắc cười nhạt nói :” Tô cô nương, còn có một bí mật nữa, ngươi có nghe hay không ?
Tô Thanh Dung bầu ngưc phập phồng, lặng im không nói một lời, tựa như vẫn còn trong chần chờ. “Bốp!”. Lý Vô Tướng lập tức trở mặt, lại tát nàng một phát.
Lúc này đây, Thiệu Cảnh gần như không thể nhịn được, thiếu chút nữa muốn xông ngay ra ngoài nhưng khóe mắt liếc nhìn Lý Vô Tướng đang đặt chuôi đoản kiếm sắc bén chạm ngực Tô Thanh Dung, hắn cắn răng lại ngồi chồm hổm xuống.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tô Thanh Dung rơi xuống dưới, Lý Vô Tướng nhìn thấy, lại giống như chiếm được tiện nghi thật lớn thỏa mãn, cười ha ha, hướng về phía Tô Thanh Dung hô:” Đồ đê tiện, bổn công tử bảo ngươi làm gì, nghe cái gì, ngươi thành thật cho ta đấy, có nghe hay không!"
“Hả?” Hắn hung dữ thật, gần như dí sát vào mặt Tô Thanh Dung, hét lớn.
Tô Thanh Dung tựa như đã bị hai cái tát xóa sạch hết cả sự tự ái cùng phòng ngự, nước mắt không ngừng rơi, cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng gật đầu.
“Bí mật của ta kỳ thực chính là tu luyện pháp quyết của Thiên Âm môn.” Lý Vô Tướng ngẩng đầu, bộ dáng tươi cười, sau đó nói như vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.