Chương 31: Đường rẽ (1)
Tiêu Đỉnh
01/01/2017
Trong đường hầm lờ mờ lộn xộn, tiếng thở dốc, tiếng bước chân tạp loạn không chịu nổi truyền đến. Mờ mịt bóng người chen chúc lao tới, tiếng tiểu trư kêu rú nhanh chóng nhỏ dần rồi biến mất, dần dần không còn nghe thấy được nữa. Thiệu Cảnh mờ mịt như người mất hồn, trong đường hầm bị người xô đẩy đến sát cạnh vách tường, không ngờ bây giờ bị lạc mất tiểu trư, nhưng dưới mắt đã đến tình trạng nguy cấp bởi vì phía trước có lẽ có bảo tàng có thể thay đổi vận mệnh một đời người. Hắn thở dài, lắc đầu, lại một lần nữa chảy vào bên trong, ánh mắt đảo qua hai bên nham bích thô ráp mà bằng phẳng, trong lòng hung hăng rống một tiếng, không suy nghĩ thêm nữa, có lẽ từ nay về sau sẽ không được gặp tiểu trư nữa, tiểu trư sẽ phải biến mất ở sâu trong tòa động phủ thần bí .
Cắn chặt răng đau đớn để quên đi tiểu trư, bước lên trước hai bước, đột nhiên thân thể hắn rung lên một cái rồi ngừng lại, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, ánh sáng mờ bập bùng trong đôi mắt phản chiếu từ mỏm đá dường như càng ngày càng nhanh.
Giống như, giống như vừa rồi nghĩ tới điều gì ….
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chen chúc trong đám người vội vã, chạy về phía nham bích, hai bên vách đá trên đường hầm bên ngoài giống bên ngoài y như đúc từ một chất liệu, thậm chí ngay cả khe hở trên trần những khối đá cũng tĩnh lặng tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, âm u mờ mờ, xa hơn một chút ít thì ánh mắt cũng bắt đầu dần dần bị mơ hồ.
Sau khi nhìn kỹ tầng nham bích, ánh mắt Thiệu Cảnh chậm rãi sáng dần lên, ở đây không giống bên ngoài, chắn chắn bị thiếu đi cái gì đó!
Vết đao.
Đúng rồi, tầng nham bích ở bên trong đường hầm này không có vết đao.
Hắn lập tức quay người chạy ra bên ngoài thông đạo, trên đường không ngừng có người tiếp tục xông vào nhưng không có môt ai để ý tới hắn, giờ phút này tâm tình mọi người đều giống như là con sói đói cuồng nhiệt, e sợ chỉ chậm một bước thì sẽ có người khác cướp mất cơ hội vươn lên cả cuộc đời.
Khoảng cách cũng không xa, hắn rất nhanh đã chạy ra đoạn năm con đường rẽ, ánh mắt lướt qua tầng nham bích, chăm chú nhìn kỹ chút ít những dấu khắc mờ mờ còn sót lại. Sau khi nhìn rõ những vết đao, hắn giật mình vội vàng chạy vào một đường rẽ khác, lát sau bóng hắn lại chạy ra, rồi lại chạy vào ngã rẽ thứ ba.
Càng lúc càng có nhiều chúng tu chạy vào năm con đường, cứ như vậy sau một thời gian ngắn ít nhất cũng có năm sáu trăm người trước sau tiến nhập tòa động phủ cổ xưa thần bí. Mỗi người đều rất kích động, có một ít người đến muộn thậm chí đã giậm chân đấm ngực tự trách mình, sau đó tròng mắt đỏ hồng chạy như điên, không có một người nguyện ý dừng lại thêm một lần, lại càng không có người chú ý tới Thiệu Cảnh cứ như đồ ngốc đang cử động.
Đường rẽ thứ tư, đường rẽ thứ năm, Thiệu Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất của mình cố gắng tại năm đoạn đầu đường rẽ chạy một vòng, sau đó thở hổn hển, khóe mắt hắn thu súc lại một lần, ánh mắt dừng lại ở phía đường hầm bên trái.
Trong đoạn đầu năm đường rẽ, chỉ có nham bích bên trong đoạn đầu đường rẽ này có cùng loại vết ngấn đao, mặc dù vết đao sâu hay cạn đều nhỏ hơn vết đao trên tầng nham bích bên ngoài đường rẽ rất nhiều. Chỉ có bóng tối ở nơi sâu trong đường hầm này giống với bốn đường hầm kia, tĩnh lặng khó dò, mỏm đá nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng như đôi mắt con quái vật nguy hiểm trong bóng đêm im lặng..
Gầm nhẹ một tiếng để tăng them lòng cho dũng cảm cũng như tự khuyến khích mình, Thiệu Cảnh không chút do dựa lao vào đường rẽ này.
Bên trong năm đoạn đường rẽ, con đường ở giữa có nhiều người nhất, hai cái ngã rẽ trái phải bên cạnh ít người vào nhất, Thiệu Cảnh tiến vào cái đường rẽ này rất nhanh đã cảm thấy điều này, trước sau vẫn như cũ có tạp loạn tiếng bước chân vang lên, không ngừng truyền đến. Thiệu cảnh vừa cố hết sức chạy vừa quan sát tỷ mỉ chung quan một lần, bóng người phía sau chớp động biến mất, nhìn sang chắc là có người khác đang lựa chọn lối rẽ.
Chậm chạp nhưng kiên quyết, càng lúc Thiệu Cảnh càng chạy sâu trong đường hầm dài dằng dặc dưới lòng đất, hắn mơ hồ cảm giác con đường vòng vèo xuống dưới như một cái đinh ốc, không ngừng uốn lượn góc độ trong bóng tối, ước chừng nửa chén trà sau đó, như là một cái vui đùa hoặc một cái độc ác châm trọc, bày ở trước mắt mọi người lại xuất hiện năm đường hầm hoàn toàn giống nhau y như đúc.
Cắn chặt răng đau đớn để quên đi tiểu trư, bước lên trước hai bước, đột nhiên thân thể hắn rung lên một cái rồi ngừng lại, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, ánh sáng mờ bập bùng trong đôi mắt phản chiếu từ mỏm đá dường như càng ngày càng nhanh.
Giống như, giống như vừa rồi nghĩ tới điều gì ….
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chen chúc trong đám người vội vã, chạy về phía nham bích, hai bên vách đá trên đường hầm bên ngoài giống bên ngoài y như đúc từ một chất liệu, thậm chí ngay cả khe hở trên trần những khối đá cũng tĩnh lặng tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, âm u mờ mờ, xa hơn một chút ít thì ánh mắt cũng bắt đầu dần dần bị mơ hồ.
Sau khi nhìn kỹ tầng nham bích, ánh mắt Thiệu Cảnh chậm rãi sáng dần lên, ở đây không giống bên ngoài, chắn chắn bị thiếu đi cái gì đó!
Vết đao.
Đúng rồi, tầng nham bích ở bên trong đường hầm này không có vết đao.
Hắn lập tức quay người chạy ra bên ngoài thông đạo, trên đường không ngừng có người tiếp tục xông vào nhưng không có môt ai để ý tới hắn, giờ phút này tâm tình mọi người đều giống như là con sói đói cuồng nhiệt, e sợ chỉ chậm một bước thì sẽ có người khác cướp mất cơ hội vươn lên cả cuộc đời.
Khoảng cách cũng không xa, hắn rất nhanh đã chạy ra đoạn năm con đường rẽ, ánh mắt lướt qua tầng nham bích, chăm chú nhìn kỹ chút ít những dấu khắc mờ mờ còn sót lại. Sau khi nhìn rõ những vết đao, hắn giật mình vội vàng chạy vào một đường rẽ khác, lát sau bóng hắn lại chạy ra, rồi lại chạy vào ngã rẽ thứ ba.
Càng lúc càng có nhiều chúng tu chạy vào năm con đường, cứ như vậy sau một thời gian ngắn ít nhất cũng có năm sáu trăm người trước sau tiến nhập tòa động phủ cổ xưa thần bí. Mỗi người đều rất kích động, có một ít người đến muộn thậm chí đã giậm chân đấm ngực tự trách mình, sau đó tròng mắt đỏ hồng chạy như điên, không có một người nguyện ý dừng lại thêm một lần, lại càng không có người chú ý tới Thiệu Cảnh cứ như đồ ngốc đang cử động.
Đường rẽ thứ tư, đường rẽ thứ năm, Thiệu Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất của mình cố gắng tại năm đoạn đầu đường rẽ chạy một vòng, sau đó thở hổn hển, khóe mắt hắn thu súc lại một lần, ánh mắt dừng lại ở phía đường hầm bên trái.
Trong đoạn đầu năm đường rẽ, chỉ có nham bích bên trong đoạn đầu đường rẽ này có cùng loại vết ngấn đao, mặc dù vết đao sâu hay cạn đều nhỏ hơn vết đao trên tầng nham bích bên ngoài đường rẽ rất nhiều. Chỉ có bóng tối ở nơi sâu trong đường hầm này giống với bốn đường hầm kia, tĩnh lặng khó dò, mỏm đá nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng như đôi mắt con quái vật nguy hiểm trong bóng đêm im lặng..
Gầm nhẹ một tiếng để tăng them lòng cho dũng cảm cũng như tự khuyến khích mình, Thiệu Cảnh không chút do dựa lao vào đường rẽ này.
Bên trong năm đoạn đường rẽ, con đường ở giữa có nhiều người nhất, hai cái ngã rẽ trái phải bên cạnh ít người vào nhất, Thiệu Cảnh tiến vào cái đường rẽ này rất nhanh đã cảm thấy điều này, trước sau vẫn như cũ có tạp loạn tiếng bước chân vang lên, không ngừng truyền đến. Thiệu cảnh vừa cố hết sức chạy vừa quan sát tỷ mỉ chung quan một lần, bóng người phía sau chớp động biến mất, nhìn sang chắc là có người khác đang lựa chọn lối rẽ.
Chậm chạp nhưng kiên quyết, càng lúc Thiệu Cảnh càng chạy sâu trong đường hầm dài dằng dặc dưới lòng đất, hắn mơ hồ cảm giác con đường vòng vèo xuống dưới như một cái đinh ốc, không ngừng uốn lượn góc độ trong bóng tối, ước chừng nửa chén trà sau đó, như là một cái vui đùa hoặc một cái độc ác châm trọc, bày ở trước mắt mọi người lại xuất hiện năm đường hầm hoàn toàn giống nhau y như đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.