Chương 57: Gặp Gỡ (3)
Tiêu Đỉnh
01/01/2017
Tạ Tiểu Vũ thở dài nói rằng, lúc chết, sắc mặt của những người tu hành không được tốt cho lắm, rất khó
coi. Huyền Thiên Tông phong tỏa cửa ra vào động phủ, phá giải cấm chế
"Ngũ Hành Mê Hoặc Ma Hồn Trận", cứu những người tu hành còn sống ra, bỏ
lại những người đã chết, người sống quan trọng hơn. Nhưng cũng có một số người tu hành có số may mắn, đi đến một số nơi, tìm được một số pháp
bảo và linh dược.
Đây thật sự là một bảo tàng kinh người, phải biết rằng Tu Chân Giới ngày hôm nay, sự trân quý của pháp bảo và linh dược là không nói hết được, thậm chí những thứ này có thể quyết định đến sự lớn mạnh của cả một môn phái tu chân. Nghe theo lời của Tạ Tiểu Vũ nói, tất cả người tu hành đều "phục tùng vui vẻ" - hiến mọi thứ tìm được cho Huyền Thiên Tông, sắc mặt Thiệu Cảnh không biến đổi, nhưng mắt lại trợn tròn.
Nói giỡn sao, Huyền Thiên Tông trực tiếp phong tỏa cửa ra vào động phủ, người nào cũng không đi ra được, với lại bất cứ pháp bảo và linh dược nào gần như đều làm bằng gỗ hoặc phát ra linh khí, nên lúc trưởng lão của Huyền Thiên Tông tra xét, nếu không có vật chứa thích hợp thì căn bản là không thể che giấu được. Hơn nữa, hầu hết toàn bộ người tu hành ngay cả Luyện Khí Cảnh cũng chưa đến, nên không thể nào điều động linh khí để tự bảo vệ mình được, nên các trưởng lão Huyền Đan Cảnh không cần phải huy động pháp bảo để động thủ. Đến lúc này, có người còn dám không "phục tùng vui vẻ" sao.
Thiệu Cảnh cũng chính là một người đã "dâng tặng pháp bảo", làm sao mà không biết được việc này.
Tạ Tiểu Vũ nói, đến cuối cùng, ở trong động phủ Vô Danh có tất cả 11 bảo bối bị Huyền Thiên Tông chiếm đoạt, trong đó có hai pháp bảo trân quý không gì sánh được, mặc dù hình dạng pháp bảo khá xấu xí, nhưng đều có uy lực cường đại. Huyền Thiên Tông quả thực là có "thu hoạch lớn". Hai kiện pháp bảo đó, một là của Thiệu Cảnh dâng tặng, chính là Thúy Lục Như Ý, lai lịch của cái thứ hai làm Thiệu Cảnh có chút kinh hãi, cái thứ hai là "Cửu Nhật Huyền Tinh Cung" không ngờ là do Tô Thanh Dung dâng tặng.
Thiệu Cảnh quả thât nói không nên lời, nghĩ lại tình huống lúc đó, xem ra lúc ở trong thạch thất, Tô Thanh Dũng cũng may mắn nhặt được một cái pháp bảo.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì nói :
- Bởi vì lần này thu hoạch rất lớn, nên Chưởng môn cùng các vị trưởng lão đã thương lượng, ngoại trừ các người tu hành khác, mười một người dâng tặng pháp bảo và linh dược này chắc chắn có thành ý với Tông môn. Chưởng môn đã mở ra lòng tốt, nhận những người đã dâng tặng bảo bối làm đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông.
Nghe được bốn chữ "đệ tử nhập môn", trong lòng Thiệu Cảnh có chút phức tạp, đương nhiên là có vui vẻ, cũng có cao hứng, nhưng mà không quá vui vẻ như hắn nghĩ. Thúy Lục Như Ý từng là của hắn, thậm chí hắn còn nhớ tia ấm áp mà Như Ý truyền cho hắn trong thông đạo tối mịt. Nhưng mà bây giờ, có lẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.
- Sao vậy ? Thiệu đại ca, ngươi không vui à?
Tạ Tiểu Vũ kỳ quái nhìn Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, cười ha ha, lắc đầu nói:
- Vui chứ, ta tất nhiên rất vui vẻ là đằng khác, vốn ta nghĩ rằng phải vài ba năm nữa mới có thể gia nhập Huyền Thiên Tông, không ngờ hôm nay đã hoàn thành ước nguyện.
- Tốt, lại một người đạt được ước nguyện!
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói hùng hậu, một nam tử thân hình cao lớn đi đến, chính là nam tử trọng thương "từ trên trời giáng xuống" hôm đó, bây giờ tới để cảm ơn, đại ca của Tạ Tiểu Vũ, Tạ Vân Long. Lúc này, Tạ Vân Long không còn dáng dấp bị trọng thương nữa, ngoại trừ tiều tụy một chút, thể lực cùng tinh thần đều rất tốt, hắn quan sát Thiệu Cảnh một lúc, rồi cười nói:
- Thiệu huynh đệ, ta là Tạ Vân Long, lúc trước được ngươi cứu mạng, thực sự mang ân tình. Hôm nay, ngươi đã là đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, chúng ta sau này là sư huynh sư đệ của nhau, nếu có chuyện gì, ngươi cứ nói, Tạ Vân Long ta nhất định giúp đỡ đến cùng.
Thiệu Cảnh vội vã đứng dậy, nhưng động tác này lại động đến vết thương trên người, đau đến mức suýt ngã, Tạ Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy hắn. Tạ Vân Long xem ra vẫn là người hào sảng, cười ha ha, tùy tiện kiếm một cái ghế, ngồi xuống nói:
- Thiệu sư đệ, ngươi cứ ngồi đi, không cần chú ý đến ta, ta cảm ơn không cần ngươi khách khí làm gì. Thương tích trên người ngươi, ta đã mời Thanh Vân sư thúc xem qua rồi, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là tay trái còn phải điều dưỡng vài ngày, nhưng mà ta đã xin "Lưu Hương Cao" của Thanh Vân sư thúc để chữa trị cho ngươi, loại linh dược này trị gãy xương rất tốt, cùng lắm 3 ngày, cánh tay của ngươi sẽ khỏi.
Trong lòng Thiệu Cảnh ấm áp, cảm động chắp tay nói:
- Cảm ơn đại ca… à, cảm ơn sư huynh.
Tạ Vân Long mỉm cười, sau đó nói;
- Lúc vừa tới, ta gặp Thường Hằng, hắn nhờ ta nói với ngươi. Ba ngày sau, ở Tùng Đào các, Thanh Dương trưởng lão, người quản lý công việc, cũng là sư phụ của ta, triệu kiến ngươi cùng mười người đệ tử nhập môn khác, ngoài trừ nghi thức nhập môn, truyền thụ công pháp tu luyện, phân chia việc cho đệ tử Luyện Khí Cảnh, chắc đều làm lúc đó luôn, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một chút.
Đây thật sự là một bảo tàng kinh người, phải biết rằng Tu Chân Giới ngày hôm nay, sự trân quý của pháp bảo và linh dược là không nói hết được, thậm chí những thứ này có thể quyết định đến sự lớn mạnh của cả một môn phái tu chân. Nghe theo lời của Tạ Tiểu Vũ nói, tất cả người tu hành đều "phục tùng vui vẻ" - hiến mọi thứ tìm được cho Huyền Thiên Tông, sắc mặt Thiệu Cảnh không biến đổi, nhưng mắt lại trợn tròn.
Nói giỡn sao, Huyền Thiên Tông trực tiếp phong tỏa cửa ra vào động phủ, người nào cũng không đi ra được, với lại bất cứ pháp bảo và linh dược nào gần như đều làm bằng gỗ hoặc phát ra linh khí, nên lúc trưởng lão của Huyền Thiên Tông tra xét, nếu không có vật chứa thích hợp thì căn bản là không thể che giấu được. Hơn nữa, hầu hết toàn bộ người tu hành ngay cả Luyện Khí Cảnh cũng chưa đến, nên không thể nào điều động linh khí để tự bảo vệ mình được, nên các trưởng lão Huyền Đan Cảnh không cần phải huy động pháp bảo để động thủ. Đến lúc này, có người còn dám không "phục tùng vui vẻ" sao.
Thiệu Cảnh cũng chính là một người đã "dâng tặng pháp bảo", làm sao mà không biết được việc này.
Tạ Tiểu Vũ nói, đến cuối cùng, ở trong động phủ Vô Danh có tất cả 11 bảo bối bị Huyền Thiên Tông chiếm đoạt, trong đó có hai pháp bảo trân quý không gì sánh được, mặc dù hình dạng pháp bảo khá xấu xí, nhưng đều có uy lực cường đại. Huyền Thiên Tông quả thực là có "thu hoạch lớn". Hai kiện pháp bảo đó, một là của Thiệu Cảnh dâng tặng, chính là Thúy Lục Như Ý, lai lịch của cái thứ hai làm Thiệu Cảnh có chút kinh hãi, cái thứ hai là "Cửu Nhật Huyền Tinh Cung" không ngờ là do Tô Thanh Dung dâng tặng.
Thiệu Cảnh quả thât nói không nên lời, nghĩ lại tình huống lúc đó, xem ra lúc ở trong thạch thất, Tô Thanh Dũng cũng may mắn nhặt được một cái pháp bảo.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì nói :
- Bởi vì lần này thu hoạch rất lớn, nên Chưởng môn cùng các vị trưởng lão đã thương lượng, ngoại trừ các người tu hành khác, mười một người dâng tặng pháp bảo và linh dược này chắc chắn có thành ý với Tông môn. Chưởng môn đã mở ra lòng tốt, nhận những người đã dâng tặng bảo bối làm đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông.
Nghe được bốn chữ "đệ tử nhập môn", trong lòng Thiệu Cảnh có chút phức tạp, đương nhiên là có vui vẻ, cũng có cao hứng, nhưng mà không quá vui vẻ như hắn nghĩ. Thúy Lục Như Ý từng là của hắn, thậm chí hắn còn nhớ tia ấm áp mà Như Ý truyền cho hắn trong thông đạo tối mịt. Nhưng mà bây giờ, có lẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.
- Sao vậy ? Thiệu đại ca, ngươi không vui à?
Tạ Tiểu Vũ kỳ quái nhìn Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, cười ha ha, lắc đầu nói:
- Vui chứ, ta tất nhiên rất vui vẻ là đằng khác, vốn ta nghĩ rằng phải vài ba năm nữa mới có thể gia nhập Huyền Thiên Tông, không ngờ hôm nay đã hoàn thành ước nguyện.
- Tốt, lại một người đạt được ước nguyện!
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói hùng hậu, một nam tử thân hình cao lớn đi đến, chính là nam tử trọng thương "từ trên trời giáng xuống" hôm đó, bây giờ tới để cảm ơn, đại ca của Tạ Tiểu Vũ, Tạ Vân Long. Lúc này, Tạ Vân Long không còn dáng dấp bị trọng thương nữa, ngoại trừ tiều tụy một chút, thể lực cùng tinh thần đều rất tốt, hắn quan sát Thiệu Cảnh một lúc, rồi cười nói:
- Thiệu huynh đệ, ta là Tạ Vân Long, lúc trước được ngươi cứu mạng, thực sự mang ân tình. Hôm nay, ngươi đã là đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, chúng ta sau này là sư huynh sư đệ của nhau, nếu có chuyện gì, ngươi cứ nói, Tạ Vân Long ta nhất định giúp đỡ đến cùng.
Thiệu Cảnh vội vã đứng dậy, nhưng động tác này lại động đến vết thương trên người, đau đến mức suýt ngã, Tạ Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy hắn. Tạ Vân Long xem ra vẫn là người hào sảng, cười ha ha, tùy tiện kiếm một cái ghế, ngồi xuống nói:
- Thiệu sư đệ, ngươi cứ ngồi đi, không cần chú ý đến ta, ta cảm ơn không cần ngươi khách khí làm gì. Thương tích trên người ngươi, ta đã mời Thanh Vân sư thúc xem qua rồi, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là tay trái còn phải điều dưỡng vài ngày, nhưng mà ta đã xin "Lưu Hương Cao" của Thanh Vân sư thúc để chữa trị cho ngươi, loại linh dược này trị gãy xương rất tốt, cùng lắm 3 ngày, cánh tay của ngươi sẽ khỏi.
Trong lòng Thiệu Cảnh ấm áp, cảm động chắp tay nói:
- Cảm ơn đại ca… à, cảm ơn sư huynh.
Tạ Vân Long mỉm cười, sau đó nói;
- Lúc vừa tới, ta gặp Thường Hằng, hắn nhờ ta nói với ngươi. Ba ngày sau, ở Tùng Đào các, Thanh Dương trưởng lão, người quản lý công việc, cũng là sư phụ của ta, triệu kiến ngươi cùng mười người đệ tử nhập môn khác, ngoài trừ nghi thức nhập môn, truyền thụ công pháp tu luyện, phân chia việc cho đệ tử Luyện Khí Cảnh, chắc đều làm lúc đó luôn, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.