Chương 62: Việc vặt (1,2)
Tiêu Đỉnh
02/01/2017
Còn lại 8 nam đệ tử, có hai
người đến Linh Thú đường, hai người đến Bách Thảo đường - chính là nơi
chuyên môn nuôi trồng linh thảo ở Thiên Thanh sơn. Đương nhiên, những
loại linh thảo này không cùng cấp với những loại thông thường mà Thiệu
Cảnh từng gieo trồng, mà ít nhất là linh thảo nhị phẩm trân quý. Ngoại
trừ những người trên, còn lại ba người được phân đến Linh Thạch đường.
Cái gọi là Linh Thạch đường, chính là nơi đào linh thạch ở Linh Sơn linh mạch. Có người sau khi nghe, phản ứng đầu tiên là: cái gì, lại còn có loại việc vặt này? So với công việc tại Luyện Đan đường còn tốt hơn 10 vạn 8 ngàn dặm a! Không cần nói cái khác, chỉ riêng trong thời gian đào linh thạch, vụng trộm “thọt”(lấy trộm) vài cục linh thạch, không phải là phát tài sao?.
Khoan nói việc này, trong ba người đệ tử bị phân đến Linh Thạch đường, có người về sau biết được chỗ tốt của nơi này là như thế nào, thân thể liền chấn động, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng không tưởng tượng được. Nhưng thấy được sắc mặt của hai người đồng bạn rất khó coi, có chút không đúng, vội vàng thấp giọng hỏi thăm, biết được ngọn nguồn, liền uể oải xuống.
Chỗ sinh ra linh thạch của thiên hạ, tám chín phần đều ở các linh mạch ngưng tụ thiên địa linh khí. Những Tu Chân đại môn phái đều muốn chiếm các Linh sơn bảo địa, cũng bởi vì ở đó chắc sẽ có linh thạch. Có linh mạch, ở trên linh sơn, thiên địa linh khí đậm đặc, thích hợp cho Tu Chân Giả tu luyện, trọng yếu hơn hẳn, là ở sâu trong linh sơn, vì ngày đêm hấp thụ thiên địa linh khí, nên sẽ không ngừng sản xuất linh thạch, giống như một chậu châu báu. Mọi người đều biết, tiền bạc trong Tu Chân Giới hiện nay, thông dụng nhất là linh thạch, hơn nữa mọi Tu Chân Giả tu luyện đều cần có linh thạch, tác dụng to lớn của linh thạch trong chuyện này, là không phải bàn cãi nhiều lời.
Sự lớn nhỏ của linh mạch trong linh sơn, cũng quyết định đến thực lực của môn phái tu chân đó. Đưa mắt khắp Thần Châu, những môn phái lớn khắp Tu Chân Giới, có phái nào không chiếm giữ danh sơn có linh mạch?
Bồng Lai Tiên tông, chiếm Bông Lai Tiên sơn ở trên Thần Châu Thương Hải.
Thiên Long Điện, chiếm Chân Long Bí Cảnh thần bí khó lường.
Còn có tam đại thánh địa, tứ đại danh môn, có phái nào không có linh sơn bảo địa?
Ngay cả vài tông phái của Ma Đạo cũng không ngoại lệ. Trong đó, thực lực lớn nhất là Thánh Linh Cung truyền thừa đã ngàn năm, càng chiếm cứ ngọn núi danh chấn thiên hạ - Thanh Vân sơn.
Thực lực của Huyền Thiên Tông còn lâu mới so sánh được với mấy cái đại phái kia, nhưng ở Vạn Yêu Cốc này, cũng có thể coi như là một môn phái có danh tiếng. Ngoại trừ có một số Tu Chân Giả có thực lực rất mạnh, còn một nguyên nhân trọng yếu khác, là Thiên Sơn linh mạch ở Vạn Yêu Cốc được xếp hạng tam vị linh mạch.
Sự dư thừa linh khí của linh mạch, quyết định đến sản lượng của linh thạch. Những đại môn phái kia chiếm cứ những Linh sơn có độ linh khí cực kì đậm đặc, cho nên tới bây giờ đều rất giàu có. Tuy rằng cơ nghiệp rất lớn, linh thạch cần để tiêu dùng cũng lớn vô cùng. Nhưng càng về sau, cùng với những môn phái nhỏ không có linh sơn, hay linh sơn nhỏ, chênh lệch thực lực vẫn càng ngày càng lớn.
Sự quan trọng của linh mạch là vậy, nhưng công việc đào linh thạch lại không hề thoải mái. Nói như vậy là vì, linh mạch tuy không ngừng tạo ra linh thạch, nhưng bình thường đều nằm sau trong tầng nham thạch, cần đào bới rất vất vả mới tìm thấy, đây mới thực sự là cực khổ. Muốn tìm thấy linh thạch, phải đào một cái sơn động vào sâu trong linh sơn, rồi đào bới ở vùng phụ cận của linh mạch mới tìm thấy. Hơn nữa, sự trân quý của linh thạch không ai không biết, Huyền Thiên Tông tất nhiên không dễ dàng để cho những tiểu tử đầu đất này tùy tiện tham ô được. Cho nên, sự đề phòng ở Linh Thạch đường so với những nơi khác thì chặt chẽ hơn nhiều. Nhiều khi, trong lúc đào bới đều có các đệ tử đạo hạnh cao thâm hay các trưởng lão tự mình giám sát. Đệ tử Luyện Khí cảnh đạo hạnh thấp kém, căn bản không có khả năng vụng trộm đem linh thạch ra ngoài.
Cho nên, việc vặt ở Linh Thạch đường nghe thì rất hấp dẫn, kỳ thật là nơi đến kém cỏi nhất ở Huyền Thiên Tông.
Thiệu Cảnh nghe xong, cũng lắc đầu liên tục, trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Hôm nay, mười một đệ tử đã phân xong mười người, hắn đợi mãi vẫn không thấy tên mình được Thường Hằng sư huynh gọi lên. Chỉ là, hắn nhìn vào ba người bị phân đến Linh Thạch đường, lòng âm thầm kêu khổ, không phải là mình cũng “được” đi đến đó chứ?
- Thiệu Cảnh.
Không có ý gì ngoài ý muốn, Thường Hằng gọi lên cái tên cuối cùng.
Thiệu Cảnh vững tâm, đi đến một bước, chắp tay nói:
- Sư huynh khỏe, ta là Thiệu Cảnh.
Tô Thanh Dung đang đứng một bên cùng nói chuyện với hai vị nữ đệ tử khác, vị nữ đệ tử cùng nàng đi đến Luyện Đan đường tên là Lý Dục Tú, giờ phút này trên mặt đầy vẻ vui mừng, tâm tình rất tốt. Nàng cùng Tô Thanh Dung đang thấp giọng an ủi nữ đệ tử đến Linh Thú đường. Nghe thấy Thường Hằng gọi tên Thiệu Cảnh, sắc mặt Tô Thanh Dung vẫn bình thường, nhưng trong mắt lóe lên quang mang, hướng phía trước thoáng nhìn.
Có rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào Thiệu Cảnh. Mặc dù mọi người đều là nhập môn đệ tử, nhưng ngày đó ở động phủ Vô Danh, Thiệu Cạnh lại dâng lên một món pháp bảo, cho nên mọi người cũng bàn tán về cái tên này một lúc. Trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng không hề nói đến việc đãi ngộ của đệ tử dâng pháp bảo so với đệ tử dâng linh khí có hơn kém gì, nhưng nhìn vào Tô Thanh Dung - cũng là một đệ tử dâng hiến pháp bảo, người ta cũng trực tiếp được phân vào làm công việc béo bở ở Luyện Đan đường đấy thôi.
Thướng Hằng đáng giá Thiệu Cảnh một lúc, không biết tại sao, không mở miệng.
Thiệu Cảnh có chút mù mịt, cẩn thận thầm nghĩ, thấy mình trước nay chưa từng đắc tội với vị sư huynh này, nhưng giờ Thường Hằng không nói lời nào, hắn cũng đành phải chờ. May mắn là Thường Hằng không để hắn chờ lâu, chỉ trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hướng hắn… nở một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Thường Hằng ở trước mặt mọi người nở nụ cười, cho dù lúc gọi Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú… ba vị nữ đệ tử xinh đẹp, hắn vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị. Không thể tưởng tượng được, hắn đối với Thiệu Cảnh lại thoáng nở nụ cười.
Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm nhảy lộp bộp, đến cùng là không biết vì sao. Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi, có không ít người đã dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Thiệu Cảnh. Thường Hằng sư huynh đột nhiên đối với hắn khách khí như vậy, chẳng lẽ ở trong Huyền Thiên Tông còn có công việc nào còn tốt hơn công việc ở Luyện Đan đường sao ? Nghĩ tới nghĩ lui đều không có a, chẳng lẽ… là đi làm người hầu của Chưởng môn hay trưởng lão nào đó sao, đúng, tuyệt đối là như vậy. Nếu ngày ngày đều ở bên người Chưởng môn hay trưởng lão, đây tuyệt đối là việc tốt, tiền đồ sáng lạn a !
Cái gọi là Linh Thạch đường, chính là nơi đào linh thạch ở Linh Sơn linh mạch. Có người sau khi nghe, phản ứng đầu tiên là: cái gì, lại còn có loại việc vặt này? So với công việc tại Luyện Đan đường còn tốt hơn 10 vạn 8 ngàn dặm a! Không cần nói cái khác, chỉ riêng trong thời gian đào linh thạch, vụng trộm “thọt”(lấy trộm) vài cục linh thạch, không phải là phát tài sao?.
Khoan nói việc này, trong ba người đệ tử bị phân đến Linh Thạch đường, có người về sau biết được chỗ tốt của nơi này là như thế nào, thân thể liền chấn động, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng không tưởng tượng được. Nhưng thấy được sắc mặt của hai người đồng bạn rất khó coi, có chút không đúng, vội vàng thấp giọng hỏi thăm, biết được ngọn nguồn, liền uể oải xuống.
Chỗ sinh ra linh thạch của thiên hạ, tám chín phần đều ở các linh mạch ngưng tụ thiên địa linh khí. Những Tu Chân đại môn phái đều muốn chiếm các Linh sơn bảo địa, cũng bởi vì ở đó chắc sẽ có linh thạch. Có linh mạch, ở trên linh sơn, thiên địa linh khí đậm đặc, thích hợp cho Tu Chân Giả tu luyện, trọng yếu hơn hẳn, là ở sâu trong linh sơn, vì ngày đêm hấp thụ thiên địa linh khí, nên sẽ không ngừng sản xuất linh thạch, giống như một chậu châu báu. Mọi người đều biết, tiền bạc trong Tu Chân Giới hiện nay, thông dụng nhất là linh thạch, hơn nữa mọi Tu Chân Giả tu luyện đều cần có linh thạch, tác dụng to lớn của linh thạch trong chuyện này, là không phải bàn cãi nhiều lời.
Sự lớn nhỏ của linh mạch trong linh sơn, cũng quyết định đến thực lực của môn phái tu chân đó. Đưa mắt khắp Thần Châu, những môn phái lớn khắp Tu Chân Giới, có phái nào không chiếm giữ danh sơn có linh mạch?
Bồng Lai Tiên tông, chiếm Bông Lai Tiên sơn ở trên Thần Châu Thương Hải.
Thiên Long Điện, chiếm Chân Long Bí Cảnh thần bí khó lường.
Còn có tam đại thánh địa, tứ đại danh môn, có phái nào không có linh sơn bảo địa?
Ngay cả vài tông phái của Ma Đạo cũng không ngoại lệ. Trong đó, thực lực lớn nhất là Thánh Linh Cung truyền thừa đã ngàn năm, càng chiếm cứ ngọn núi danh chấn thiên hạ - Thanh Vân sơn.
Thực lực của Huyền Thiên Tông còn lâu mới so sánh được với mấy cái đại phái kia, nhưng ở Vạn Yêu Cốc này, cũng có thể coi như là một môn phái có danh tiếng. Ngoại trừ có một số Tu Chân Giả có thực lực rất mạnh, còn một nguyên nhân trọng yếu khác, là Thiên Sơn linh mạch ở Vạn Yêu Cốc được xếp hạng tam vị linh mạch.
Sự dư thừa linh khí của linh mạch, quyết định đến sản lượng của linh thạch. Những đại môn phái kia chiếm cứ những Linh sơn có độ linh khí cực kì đậm đặc, cho nên tới bây giờ đều rất giàu có. Tuy rằng cơ nghiệp rất lớn, linh thạch cần để tiêu dùng cũng lớn vô cùng. Nhưng càng về sau, cùng với những môn phái nhỏ không có linh sơn, hay linh sơn nhỏ, chênh lệch thực lực vẫn càng ngày càng lớn.
Sự quan trọng của linh mạch là vậy, nhưng công việc đào linh thạch lại không hề thoải mái. Nói như vậy là vì, linh mạch tuy không ngừng tạo ra linh thạch, nhưng bình thường đều nằm sau trong tầng nham thạch, cần đào bới rất vất vả mới tìm thấy, đây mới thực sự là cực khổ. Muốn tìm thấy linh thạch, phải đào một cái sơn động vào sâu trong linh sơn, rồi đào bới ở vùng phụ cận của linh mạch mới tìm thấy. Hơn nữa, sự trân quý của linh thạch không ai không biết, Huyền Thiên Tông tất nhiên không dễ dàng để cho những tiểu tử đầu đất này tùy tiện tham ô được. Cho nên, sự đề phòng ở Linh Thạch đường so với những nơi khác thì chặt chẽ hơn nhiều. Nhiều khi, trong lúc đào bới đều có các đệ tử đạo hạnh cao thâm hay các trưởng lão tự mình giám sát. Đệ tử Luyện Khí cảnh đạo hạnh thấp kém, căn bản không có khả năng vụng trộm đem linh thạch ra ngoài.
Cho nên, việc vặt ở Linh Thạch đường nghe thì rất hấp dẫn, kỳ thật là nơi đến kém cỏi nhất ở Huyền Thiên Tông.
Thiệu Cảnh nghe xong, cũng lắc đầu liên tục, trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Hôm nay, mười một đệ tử đã phân xong mười người, hắn đợi mãi vẫn không thấy tên mình được Thường Hằng sư huynh gọi lên. Chỉ là, hắn nhìn vào ba người bị phân đến Linh Thạch đường, lòng âm thầm kêu khổ, không phải là mình cũng “được” đi đến đó chứ?
- Thiệu Cảnh.
Không có ý gì ngoài ý muốn, Thường Hằng gọi lên cái tên cuối cùng.
Thiệu Cảnh vững tâm, đi đến một bước, chắp tay nói:
- Sư huynh khỏe, ta là Thiệu Cảnh.
Tô Thanh Dung đang đứng một bên cùng nói chuyện với hai vị nữ đệ tử khác, vị nữ đệ tử cùng nàng đi đến Luyện Đan đường tên là Lý Dục Tú, giờ phút này trên mặt đầy vẻ vui mừng, tâm tình rất tốt. Nàng cùng Tô Thanh Dung đang thấp giọng an ủi nữ đệ tử đến Linh Thú đường. Nghe thấy Thường Hằng gọi tên Thiệu Cảnh, sắc mặt Tô Thanh Dung vẫn bình thường, nhưng trong mắt lóe lên quang mang, hướng phía trước thoáng nhìn.
Có rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào Thiệu Cảnh. Mặc dù mọi người đều là nhập môn đệ tử, nhưng ngày đó ở động phủ Vô Danh, Thiệu Cạnh lại dâng lên một món pháp bảo, cho nên mọi người cũng bàn tán về cái tên này một lúc. Trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng không hề nói đến việc đãi ngộ của đệ tử dâng pháp bảo so với đệ tử dâng linh khí có hơn kém gì, nhưng nhìn vào Tô Thanh Dung - cũng là một đệ tử dâng hiến pháp bảo, người ta cũng trực tiếp được phân vào làm công việc béo bở ở Luyện Đan đường đấy thôi.
Thướng Hằng đáng giá Thiệu Cảnh một lúc, không biết tại sao, không mở miệng.
Thiệu Cảnh có chút mù mịt, cẩn thận thầm nghĩ, thấy mình trước nay chưa từng đắc tội với vị sư huynh này, nhưng giờ Thường Hằng không nói lời nào, hắn cũng đành phải chờ. May mắn là Thường Hằng không để hắn chờ lâu, chỉ trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hướng hắn… nở một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Thường Hằng ở trước mặt mọi người nở nụ cười, cho dù lúc gọi Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú… ba vị nữ đệ tử xinh đẹp, hắn vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị. Không thể tưởng tượng được, hắn đối với Thiệu Cảnh lại thoáng nở nụ cười.
Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm nhảy lộp bộp, đến cùng là không biết vì sao. Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi, có không ít người đã dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Thiệu Cảnh. Thường Hằng sư huynh đột nhiên đối với hắn khách khí như vậy, chẳng lẽ ở trong Huyền Thiên Tông còn có công việc nào còn tốt hơn công việc ở Luyện Đan đường sao ? Nghĩ tới nghĩ lui đều không có a, chẳng lẽ… là đi làm người hầu của Chưởng môn hay trưởng lão nào đó sao, đúng, tuyệt đối là như vậy. Nếu ngày ngày đều ở bên người Chưởng môn hay trưởng lão, đây tuyệt đối là việc tốt, tiền đồ sáng lạn a !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.