Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 28: vô danh động phủ (1)

Tiêu Đỉnh

01/01/2017

Giống như một hồi ác mộng đáng sợ, mặt đất chấn động dữ dội rung chuyển mãnh liệt, kéo dài lâu hơn hai mươi phút, Thiệu Cảnh nhìn sức mạnh vô cùng vô tận của trời đất trước mặt, vô lực phản kháng chỉ còn biết thuận theo ý trời bị gió cuốn đi, cũng may mắn hắn ngã ở bên trong linh điền mềm mại, cấu trúc và tính chất của đất đai khá xốp không cứng rắn như tảng đá, bằng không thì khó tránh khỏi bị thương.

Nhưng dù là như thế hắn vẫn không tránh khỏi miệng dính đầy bùn đất.

Rất lâu sau mặt đất mới bình thường trở lại, Thiệu Cảnh ở trong một mảnh linh điền xơ xác linh hồn chưa kịp hồi phục, chờ đợi hồi lâu mới buông ra hai cây đậu đằng chẳng biết cầm từ khi nào, một thân bùn đất bò lên, đồng thời nhìn thấy tiểu trư không có chuyện gì, vừa rồi tiểu trư vẫn gắt gao ôm lấy bắp đùi của mình, hình như còn dùng sức cắn chặt ống quần không nhả ra.

. Ai da ...., đợi một tý …., Cắn ống quần ….

“A!” Một hồi đau từ trong miệng Thiệu cảnh phát ra, một tay nhấc bé heo đang bám trên người, chỉ thấy ông quần trên đùi đã rách một cái lỗ hổng, hai hàng dấu răng heo chỉnh tề nằm im ở phía trên, từng giọt máu tươi từ trong đấy chảy xuống,.

“Con heo chết tiệt!”

“Éc éc éc …. “ Tiểu trư thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra, tránh được vô ảnh cước của chủ nhân.

Đứng trên gò đất đưa mắt nhìn bốn phía, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Thiệu Cảnh vẫn muốn hít một hơi khí lạnh. Trận địa chấn này tuy thời gian không dài nhưng dư chấn phá hư quá đáng sợ: chân núi vốn là vùng quê bằng phẳng bây giờ nhô ra mười mấy cái gò đất, khắp nơi đều là khe hở, thậm chí có khe rộng chừng vài thước, sâu đến mấy trượng, phần lớn linh điền bị phá hủy, cây cối bật rễ tan hoang, mà những khu linh điền bên cạnh, nhà gỗ của chúng tu, kể cả gian phòng trong nhà gỗ của hắn hầu như sụp đổ, mất hết rồi.

Giờ khắc này hắn có thể tinh tường nghe được dưới đám phế tích truyền đến tiếng kêu cứu thống khổ, có lẽ một số người đã không còn có thể kêu cứu nữa rồi. Nghĩ tới đây sắc mặt của hắn trắng nhợt, cúi người đập nhẹ nhẹ vào đầu bé heo rúc trong chân hắn, thở dài.



Cái gì là thiên tai ? Cảnh tượng trước mắt chính là thiên tai rồi.

Dưới chân núi như thế, có thể thấy trên Thiên Thanh sơn cũng không tốt hơn chút nào, dưới sức mạnh của trời đất cho dù là tu đạo chi sĩ cũng không có bao nhiêu năng lực chống cự. Tòa sơn môn cao lớn kia dứt khoát phải sụp đổ, con đường đá trắng thẳng tắp từ chân núi kéo dài đến lưng chừng mây sau lưng ngọn núi hùng vĩ thiêng liêng giờ phút này giống như bị vặn bánh quai chèo, liêu xiêu tiều tụy cắt thành hơn mười đoạn, không ít tảng đá nứt vỡ đảo lộn, lộ ra từng mũi khối đá trắng như tuyết sắc nhọn.

Trừ con đường đó ra, trên Thiên Thanh sơn từng mảng từng mảng lớn vách núi rừng cây sụp đổ, thậm chí đã xảy ra cảnh núi nứt , rừng cây cùng núi đá ầm ầm rơi xuống, vùi lấp một mảnh Huyền Thiên tông cho nên giờ phút này trên núi chốc chốc truyền đến tiếng gào tiếng kêu cứu, thoạt nhìn cũng là chật vật không chịu nổi.

Thiệu Cảnh ngồi xuống gò đất nhấc tiểu trư lên ôm vào lòng, uy lực của địa chấn khiến gò đất này vốn thấp bé giờ cao hơn ba thước, tuy bên dưới chính là đám linh điền rối tinh rối mù cùng nhà gỗ sụp đổ nhưng trong mắt hắn lại không có tâm tư đi thu thập gì cả. Linh điền nhìn qua ít nhất cũng mất một nửa, nhà gỗ thì không cần phải nói, hoàn toàn sụp đổ.Thiệu Cảnh thầm cảm khái, chính mình hôm nay vận khí không tệ, may mắn kịp gặt được một đám linh thảo cầm đi bán của lấy tiền, tuy bị tiểu trư gây tai họa mất đi hai khỏa nhưng không phải bây giờ sắp thu vào ba khỏa linh thạch sao ?

Phủi phủi đầu tiểu trư, Thiệu Cảnh hôn nhẹ vào đầu tiểu trư một cái, tiểu tru nhát nháy đôi mắt một đen một trắng, hai lỗ tai vểnh vểnh thẳng lên rồi cụp xuống, dùng đầu cọ xát mặt của hắn.

Thiệu Cảnh nở nụ cười, ôm tiểu trư chặt hơn vài phần.

Xa xa một ít chúng tu bắt đầu di chuyển, Thiệu Cảnh cũng không cả để ý. Có điều rất nhanh sau đấy trong đám người bên kia truyền đến từng đợt quát tháo, sau đó càng lúc càng nhiều chúng tu bị kích động , tất cả mọi người nhao nhao chạy tới cùng một hướng, Thiệu Cảnh không biết chuyện gì xảy ra có chút kỳ quái nhưng rất nhanh nghe được có người ở bên kia gầm rú điên cuồng nói”

“Động phủ, động phủ, có một cái động phụ từ dưới đất bay lên rồi .”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên: Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook