Trúc Lâm Sơn Trang

Chương 16

Phỉ Phỉ

06/06/2013

Cả hai vẫn đang cãi nhau thì đột nhiên xung quanh xuất hiện hơn 10 hắc y nhân tay lươm lươm gươm giáo. Tròng mắt bọn chúng chỉ một màu đỏ ngầu như hổ đói đang trực chờ xông vào ngoạm con mồi trước mặt.

Hắn kéo nàng đưa về phía sau lưng còn mình thì nhanh tay rút trong thắt lưng ra một thanh kiếm dẻo hướng bọn chúng lên tiếng.

– Các ngươi là ai?

– Đừng hỏi chúng vô ích. Chúng trúng Thất Chủng độc rồi nên không biết gì đâu.

Diệp Phi nhẹ nhàng nói đồng thời rút trong người ra thanh sáo ngọc bích phòng thủ. Thất Chủng độc là loại độc cổ quái nhất trong ngũ độc khiến giang hồ lo sợ, nó sẽ khiến người trúng phải chỉ nhất nhất nghe theo lệnh chủ nhân giết chết kẻ thù dù có ra sao, cuối cùng thì không bị người khác giết cũng do độc hành hạ thân xác đến chết.

– “Thất Chủng? Ai lại có thể tàn nhẫn đến thế?” Hắn hồ nghi rồi cũng kéo nàng gần mình hơn bởi lẽ dù bọn chúng có sắp chết cũng liều mạng giết được người chúng muốn.

– Tà phái.

Chưa hết câu thì bọn sát thủ đã nhất loạt xông lên. Điều rõ ràng nhất ờ đây kẻ muốn giết không phải là Thiên Kỳ mà chính là nàng. Diệp Phi khó khăn chóng đỡ trong khi hắn chỉ qua loa bởi chúng như muốn tách cả hai ra với nhau hòng dễ hành xử.

Thanh sáo tên tay nàng đánh đến đâu bọn chúng liền học máu đến đấy nhưng Thất Chủng đã khiến chúng mất đi tri giác, chỉ biết nhất nhất nhào vào tấn công kẻ thù của chủ nhân mình. Điều đó khiến Diệp Phi càng thêm đuối sức khi bảy tên cứ liều mạng chém giết vào người nàng.

Mũi kiếm của Thiên Kỳ uốn lượn như một con rắn đâm sâu vào huyết quản một tên khiến máu hắn phun ra như suối nhưng vũ khí trên tay hắn vẫn hoạt động cho đến lúc thân sát hoàn toàn ngã gụy khi đã tắt thở. Hắn ngước nhìn nàng đang bị bao vây bởi những tên sát thủ liều mạng thì hoảng hốt vô cùng. Không chần chừ, hắn dùng khinh công nhấp nhẹ chân nhưng hai tên sát thủ còn lại đã xuất hiện cản bước phá của hắn.

Gần một canh giờ sau, cơ thể Diệp Phi đã hoàn tòan rã rời. Thất Chủng độc quả thật quá khủng khiếp, chúng dường như tiếp thêm cho chúng sức mạnh khiến chúng không biết mệt là gì trong khi người nàng gần như vô lực. Cơ thể đã dần xuất hiện những vết thương tuy không sâu và nguy hiểm nhưng máu đã ứa ra ướt đẫm lớp áo trắng.



Nàng dồn nội lực về phía cánh tay chưa bị thương chưởng ra một lực về phía trước khiến 5 hắc y nhân đồng loạt hộc máu ngã xuống đất tắt thở. Cơ thể nàng cũng theo đó mà ngã xuống nhưng một bàn tay rắn chắc đã đỡ lấy nàng từ phía sau.

– Phi nhi, cố lên.

Thiên Kỳ đã diệt xong hai tên hắc y bên kia liền lao lại phía nàng thì trông thấy tình cảnh như hiện tại. Hắn ôm nàng vào lòng đồng thời thanh kiếm trên tay cũng xoay vòng đâm thẳng vào tim một tên còn lại. Tên cuối cùng tuy biết đồng đội đã chết nhưng vẫn liều mạng nhảy vào, mũi dao trên đầu thanh sáo đã cắm phập vào yết hầu hắn.

Xung quanh hai người giờ đây là cảnh xác chết chất đống dưới tán cây xanh mát và hàng trúc đang rầm rì theo từng làn gió thổi.

Diệp Phi khẽ trút tiếng thở dài rồi khụy xuống hoàn toàn. Nội lực bị tổn thương nghiêm trọng khiến cơ thể nàng chìm trong cơn mê man.

– “Phi nhi, nàng sao vậy?” Hắn thật sự hốt hỏang khi thấy hai mắt nàng nhắm nghiền còn cánh tay buông thõng xuống đất. Hắn ôm nàng càng chặt thi triển khinh công trở lại quán trọ trong thời gian sớm nhất.

Đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường nhưng hắn vẫn ngồi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh ngắt. Tử y cũng đã có mặt kịp thời bắt mạch và sắc thuốc như một thái y chính hiệu.

– Chủ nhân do dùng nội lực quá nhiều và mất máu nên tạm thời ngất xỉu. Các người ra ngoài cho chủ nhân ta nghỉ ngơi chứ đừng bu bu xung quanh đây như vậy.

Tử y quay đầu mắng xối xả vào Hắc Dạ và Hắc Ảnh. Chẳng qua là hai người này đang ngắm khung cảnh lãng mạn diễn ra trên giường và mơ tưởng lại lúc chủ nhân mình ôm Diệp Phi trở về miệng không thôi gào thét tên nàng. Hắc Ảnh vội vàng vá miệng Tử y lại bằng cách dùng tay xoay đầu nàng ta về hướng chiếc giường có hai nhân ảnh đang âm thầm lo lắng cho nhau. Tử y chớp chớp mắt rồi cũng một cước đá bay hai tên nam nhân nhiều chuyện không biết phép tắt này ra khỏi phòng đồng thời mình cũng đóng cửa thoát ly cho hai người tình tứ.

Sáng sớm hôm sau nàng mới trở mình tỉnh giấc nhưng cả người nhức mỏi đến độ động đến đâu là đau đến đó. Quay trái quay phải làm sao lại đụng vào cái đầu đầy lông lá của ai đó khiến ai đó bất ngờ tỉnh giấc còn nàng thì nhìn ai đó với hai con mắt thao láo.

– Nàng tỉnh rồi hả? Thấy trong người ra sao?



– Sao ngươi ở đây? Không về phòng mà ngủ?

– “Ta không sao. Để ta đỡ nàng dậy” Hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa sát vào thành giường sau đó vắt sạch khăn bằng nước nóng và bắt chước động tác ôn nhu lau sạch mặt mũi tay chân cho nàng như lúc trước nàng vẫn thường làm cho hắn.

Xong xuôi thì cũng là lúc Tử y bưng vào một bát cháo cùng tô gà hầm rất thơm khiến bụng Diệp Phi cứ réo lên ầm ầm. Thiên Kỳ nhanh tay giựt lấy bát chao thổi nguội từng muỗng đút đến miệng nàng như lúc nàng mớm đồ ăn cho hắn. Giờ đây hắn mới thấy được niềm hạnh phúc khi chăm sóc người mình yêu thương là như thế nào.

Cả ngày nằm trong phòng vận công chữa thương cùng với ăn cháo khiến Diệp Phi nhìn thấy Thiên Kỳ là phát sợ. Sao thiếu gì món nàng có thể ăn được mà lúc nào trên tay hắn cũng cháo và canh gà thế này? Nàng ngửa cổ lên đầu kêu trời nhưng mà ông trời lại không thấu.

Thiên Kỳ lại bưng bát cháo vào phòng trong sự ngỡ ngàng và sợ hãi của Diệp Phi. Nàng nhìn từng muỗng từng muỗng cháo được thổi nguội cẩn thận từ tay hắn chuyển sang miệng nàng. Dù nuốt không nổi nữa rồi nhưng do hắn nấu nên nàng đành ngậm đắng mà nuốt cay toàn bộ xuống bụng.

– “Tiểu Kỳ, ta ngán cháo lắm, ăn cái khác được không?” Nàng từ khi nào đã học cái tính mè nheo từ hắn thế này, nhưng điều quan trọng chính là nó rất có hiệu quả.

– “Nàng cố ăn đi, cháo rất tốt, lát ta mang canh gà lên cho. Dù sao nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn” Hắn vẫn chung thủy với việc thổi cháo và đút cháo cho nàng.

– “Nội lực ta hồi phục gần một nửa rồi, vài ngày nữa thì ta cũng khỏe hoàn toàn. Cho ta ăn cái khác đi, thật sự là ta chịu hết nổi rồi” Nàng cố gắng lay lay tay hắn, hành động này giống như ai kia ngày xưa vậy ta?

– “Cháo ta nấu không ngon?” Hắn ngưng ngay hành động nãy giờ mình đang làm nhìn nàng bằng hai con mắt rưng rưng và đỏ hoe như chực chờ rơi cả nước mắt.

– “Không, ngon lắm. Ta ăn, ta ăn” Cuối cùng chiêu mỹ nam kế của hắn cũng đánh bại mỹ nhân kế của nàng rồi. Nàng tiếp tục nuốt cháo một cách “ngon lành” trước nụ cười thỏa mãn của hắn.

Tử y, Hắc Dạ cùng Hắc Ảnh đứng bên ngoài không hẹn cùng nhìn nhau hớp một ngụm khí lạnh. Họ tự hỏi chủ nhân của họ từ khi nào lại khủng khiếp đến như vậy? Tử y quyết định sẽ báo cáo toàn bộ về cho Hồng y chứ nàng ta thật sự không thể tin nổi đây có còn là nữ các chủ Vô Danh các, trang chủ Trúc Lâm sơn trang, Phi Phi cô nương lạnh lùng lãnh khốc khiến thiên hạ đều ghê sợ đó không nữa? Hắc Dạ cùng Hắc Ảnh khẽ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, họ cũng sẽ báo hết cho vương gia Thiên Phong tình hình của chủ nhân chứ nếu không thiên hạ sẽ đại loạn vì nhị vương gia chúa ghét nữ nhân nay lại chịu dụng mỹ nam kế hòng lấy lòng một mỹ nữ kinh khủng đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Lâm Sơn Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook