Chương 6
Phỉ Phỉ
06/06/2013
- “Ta…” Thiên Kỳ giật mình trước hành động của nàng bèn ấp úng “Phi nhi giống mẫu thân
ta, da mẫu thân ta cũng mịn, mẫu thân cũng thương ta giống Phi nhi vậy”.
Nàng ngồi dậy khẽ ôm tên ngốc tử này vào lòng vỗ về. Nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân, cũng chẳng biết phụ thân là ai. Nếu không nhờ trang chủ Trúc Lâm sơn trang nhận về làm đệ tử chắc giờ đây nàng đã bỏ mạng lâu rồi.
– Ngoan. Ta từ nay sẽ làm mẫu thân ngươi, chịu không?
– “Không!” Hắn đột nhiên la lên khiến nàng phải giật mình nhíu mày.
– Tại sao?
– Đại ca ta nói, mẫu thân chỉ có một thôi. Nhưng đại ca còn nói nếu ai thương ta giống mẫu thân thì có thể làm nương tử của ta. Vậy Phi nhi làm nương tử ta đi.
Nàng khẽ cười nhìn nam nhân đầy mưu kế trong lòng mình. Nàng lại khẽ lắc đầu và tiện tay vuốt ve mái tóc rối của hắn.
– Ta không biết ngươi rốt cuộc ngốc thật hay ngốc giả nữa.
– “Ta không có ngốc” Hắc khẽ giật mình bởi câu nói bất chợt của nàng nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
– Ừ ngươi không ngốc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy nương tử khi ngươi yêu người đó và người đó yêu ngươi thôi, hiểu chưa?
– Yêu… là sao?
– Ừm đại khái là khi ngươi xa người đó thì ngươi sẽ nhớ, gần người đó ngươi lại không muốn xa. Khi người đó đau ngươi càng đau gấp bội, khi người đó vui ngươi sẽ thấy hạnh phúc và ngươi có thể hi sinh mạng sống của mình chỉ vì người đó. Như thế là ngươi đã yêu.
Thiên Kỳ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng. Hắn chưa xa nàng bao giờ nên không biết cảm giác nhớ là gì nhưng hắn lại không bao giờ muốn xa nàng. Mỗi lần thấy nàng cười chỉ vì những câu nói ngây ngô của mình thì hắn lại thấy tâm rạo rực một cách lạ thường. Vậy hắn đã yêu nàng sao?
– “Phi nhi có những cảm giác đó đối với ta không?” Hắn nhìn nàng dò hỏi. Hắn mong muốn nàng sẽ trả lời như thế nào đây?
– “Ừm…cũng có đấy. Cái quan trọng là ta rất muốn bảo vệ ngươi, hiểu chưa ngốc tử?” Nàng khẽ cốc vào trán hắn rồi mỉm cười.
– “Ta không có ngốc mà” Hắn đưa tay xoa xoa chỗ bị cốc rồi bất chợt nắm chặt lấy tay nàng khiến nàng tắt ngúm nụ cười khẽ giật mình “Nhưng ta sẽ chỉ ngốc khi ở bên cạnh Phi nhi thôi.”
– Ngươi…
– “Phi nhi, ta đói” Hắn mè nheo nhìn nàng khiến nàng phải thở dài rồi cuối cùng cũng đành phải đưa hắn xuống dưới ăn cơm. Nàng đi trước nắm tay kéo hắn nên không chú ý thấy một nụ cười hạnh phúc đang nở trên gương mặt của một người.
Nàng hiện nay đang dạo quanh phố một mình, khó khăn lắm mới bắt được tên ngốc tử kia ngủ một giấc để mình chuồn ra ngoài dạo phố đêm. Hôm nay chả biết lễ hội gì nữa mà khắp nơi giăng đèn kết hoa cứ như lễ đại hôn của hoàng thượng không bằng. Nhưng cũng công nhận một điều rằng không khí rất nào nhiệt và vui nhộn. Bao năm qua lăn lộn trên thương trường lẫn giang hồ, chưa bao giờ nàng được thưởng thức thế giới thoải mái đầy tiếng cười ở một nơi khác ngoài Trúc Lâm sơn trang nhà nàng.
Người người cầm trên tay những chiếc đèn lồng sáng lóa tỏa ra cả một góc phố, hơi ấm bao lấy không gian xung quanh khiến nàng khẽ khàng mỉm cười.
– “Cô nương mua đèn lồng đi” Lão bà bà đang rao bán những chiếc đèn nho nhỏ xinh xinh thu hút ánh mắt tò mò của nàng.
– “Bao nhiêu vậy bà bà?” Nàng mỉm cười cầm trên tay một chiếc đưa lên xem, chắc Thiên Kỳ sẽ thích lắm. Biết thế nàng đã rủ hắn cùng đi.
– Ba hào một chiếc, cô nương mua ủng hộ ta đi.
Nàng đặt vào tay lão bà một thỏi bạc nén rồi cầm chiếc đèn lồng còn đang thắp sáng bước đi trong tiếng gọi í ới của bà. Nàng quay mặt lại mỉm cười “Tặng bà” rồi tiếp tục cất bước để lại sau lưng những tiếng cảm ơn rối rít.
Nàng mua một vài chiếc bánh màu hồng hình cánh sen mà người dân nơi đây gọi là bánh hoa sen, đặc sản của họ gói vào trong một tờ giấy và cất kỹ vào tay áo để lát mang về cho Thiên Kỳ ăn. Chẳng biết từ lúc nào nàng lại quan tâm đến tên ngốc tử đó nữa nhưng nhờ có hắn thì nàng mới biết đến niềm vui và những tiếng cười rộn rã.
Đột nhiên âm thanh dồn dã phía trước thu hút ánh mắt của nàng. Khi đến nơi thì đập vào mắt nàng là cảnh khá cũ và người cũng khá xưa.
Thiên Kỳ đang nằm trên đất và tay lại còn chảy cả máu. Tự nhiên nàng hoảng hốt buông chiếc đèn lồng trong tay chạy lại bên cạnh hắn.
– “Thiên Kỳ! Chuyện gì vậy? Ai làm ngươi ra nông nỗi này?” Ngữ âm tuy ôn nhu đầy quan tâm nhưng đối với những người ngoài cuộc thì lại tràn đầy khí lạnh.
– “Phi nhi, ta đi tìm nàng. Tự nhiên cô nương kia va phải ta, ta đã xin lỗi rồi mà nàng ấy cứ bám theo ta. Sau đó thì hắn không biết từ đâu chạy lại đánh ta” Thiên Kỳ căm phẫn ngước nhìn tên nam nhân bạch y đang ôm nữ nhân trong lòng mà cười khinh bỉ.
Nàng ngước mặt lên để nhìn cho rõ kẻ đã ra tay đả thương bảo bối mà nàng chuyên tâm bảo vệ. Gương mặt thanh tú với đôi mắt nâu sâu thẳm và đôi môi đỏ mọng nhờ ánh trăng và đèn xung quanh khiến nàng thập phần quyến rũ khiến mọi người xung quanh kể cả tên bạch y phải ngây ngốc.
Thiên Kỳ đang cố gằn sự tức giận xuống mức thấp nhất trước những ánh mắt như hổ vồ của nam nhân khi nhìn vào nàng. Hắn không cho phép bất kỳ ai tranh giành nàng khỏi tay hắn.
Bạch y nhanh chóng đẩy nữ nhân trong lòng ra ngoài và bước lại cạnh nàng và nhìn ngắm với ánh mắt dâm đãng ngây dại.
– Mỹ nhân, nàng theo tên ngốc đó làm gì? Theo ta về làm thiếp sẽ được ăn sung mặt sướng, suốt ngày chỉ cần hầu hạ ta trên giường ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng.
– “Ngươi tên gì?” Nàng mang ngữ khí lạnh băng vẫn không nhìn hắn chỉ chuyên chú băng bó tạm vết thương trên tay Thiên Kỳ cho máu không chảy ra thêm nữa.
- Xin giới thiệu, ta – Cẩm Dụ, con trai độc nhất của Cẩm Mịch, tri phủ nơi đây. Sao? Nàng theo ra hay cần ta cưỡng chế?
Nàng ngồi dậy khẽ ôm tên ngốc tử này vào lòng vỗ về. Nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân, cũng chẳng biết phụ thân là ai. Nếu không nhờ trang chủ Trúc Lâm sơn trang nhận về làm đệ tử chắc giờ đây nàng đã bỏ mạng lâu rồi.
– Ngoan. Ta từ nay sẽ làm mẫu thân ngươi, chịu không?
– “Không!” Hắn đột nhiên la lên khiến nàng phải giật mình nhíu mày.
– Tại sao?
– Đại ca ta nói, mẫu thân chỉ có một thôi. Nhưng đại ca còn nói nếu ai thương ta giống mẫu thân thì có thể làm nương tử của ta. Vậy Phi nhi làm nương tử ta đi.
Nàng khẽ cười nhìn nam nhân đầy mưu kế trong lòng mình. Nàng lại khẽ lắc đầu và tiện tay vuốt ve mái tóc rối của hắn.
– Ta không biết ngươi rốt cuộc ngốc thật hay ngốc giả nữa.
– “Ta không có ngốc” Hắc khẽ giật mình bởi câu nói bất chợt của nàng nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
– Ừ ngươi không ngốc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy nương tử khi ngươi yêu người đó và người đó yêu ngươi thôi, hiểu chưa?
– Yêu… là sao?
– Ừm đại khái là khi ngươi xa người đó thì ngươi sẽ nhớ, gần người đó ngươi lại không muốn xa. Khi người đó đau ngươi càng đau gấp bội, khi người đó vui ngươi sẽ thấy hạnh phúc và ngươi có thể hi sinh mạng sống của mình chỉ vì người đó. Như thế là ngươi đã yêu.
Thiên Kỳ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng. Hắn chưa xa nàng bao giờ nên không biết cảm giác nhớ là gì nhưng hắn lại không bao giờ muốn xa nàng. Mỗi lần thấy nàng cười chỉ vì những câu nói ngây ngô của mình thì hắn lại thấy tâm rạo rực một cách lạ thường. Vậy hắn đã yêu nàng sao?
– “Phi nhi có những cảm giác đó đối với ta không?” Hắn nhìn nàng dò hỏi. Hắn mong muốn nàng sẽ trả lời như thế nào đây?
– “Ừm…cũng có đấy. Cái quan trọng là ta rất muốn bảo vệ ngươi, hiểu chưa ngốc tử?” Nàng khẽ cốc vào trán hắn rồi mỉm cười.
– “Ta không có ngốc mà” Hắn đưa tay xoa xoa chỗ bị cốc rồi bất chợt nắm chặt lấy tay nàng khiến nàng tắt ngúm nụ cười khẽ giật mình “Nhưng ta sẽ chỉ ngốc khi ở bên cạnh Phi nhi thôi.”
– Ngươi…
– “Phi nhi, ta đói” Hắn mè nheo nhìn nàng khiến nàng phải thở dài rồi cuối cùng cũng đành phải đưa hắn xuống dưới ăn cơm. Nàng đi trước nắm tay kéo hắn nên không chú ý thấy một nụ cười hạnh phúc đang nở trên gương mặt của một người.
Nàng hiện nay đang dạo quanh phố một mình, khó khăn lắm mới bắt được tên ngốc tử kia ngủ một giấc để mình chuồn ra ngoài dạo phố đêm. Hôm nay chả biết lễ hội gì nữa mà khắp nơi giăng đèn kết hoa cứ như lễ đại hôn của hoàng thượng không bằng. Nhưng cũng công nhận một điều rằng không khí rất nào nhiệt và vui nhộn. Bao năm qua lăn lộn trên thương trường lẫn giang hồ, chưa bao giờ nàng được thưởng thức thế giới thoải mái đầy tiếng cười ở một nơi khác ngoài Trúc Lâm sơn trang nhà nàng.
Người người cầm trên tay những chiếc đèn lồng sáng lóa tỏa ra cả một góc phố, hơi ấm bao lấy không gian xung quanh khiến nàng khẽ khàng mỉm cười.
– “Cô nương mua đèn lồng đi” Lão bà bà đang rao bán những chiếc đèn nho nhỏ xinh xinh thu hút ánh mắt tò mò của nàng.
– “Bao nhiêu vậy bà bà?” Nàng mỉm cười cầm trên tay một chiếc đưa lên xem, chắc Thiên Kỳ sẽ thích lắm. Biết thế nàng đã rủ hắn cùng đi.
– Ba hào một chiếc, cô nương mua ủng hộ ta đi.
Nàng đặt vào tay lão bà một thỏi bạc nén rồi cầm chiếc đèn lồng còn đang thắp sáng bước đi trong tiếng gọi í ới của bà. Nàng quay mặt lại mỉm cười “Tặng bà” rồi tiếp tục cất bước để lại sau lưng những tiếng cảm ơn rối rít.
Nàng mua một vài chiếc bánh màu hồng hình cánh sen mà người dân nơi đây gọi là bánh hoa sen, đặc sản của họ gói vào trong một tờ giấy và cất kỹ vào tay áo để lát mang về cho Thiên Kỳ ăn. Chẳng biết từ lúc nào nàng lại quan tâm đến tên ngốc tử đó nữa nhưng nhờ có hắn thì nàng mới biết đến niềm vui và những tiếng cười rộn rã.
Đột nhiên âm thanh dồn dã phía trước thu hút ánh mắt của nàng. Khi đến nơi thì đập vào mắt nàng là cảnh khá cũ và người cũng khá xưa.
Thiên Kỳ đang nằm trên đất và tay lại còn chảy cả máu. Tự nhiên nàng hoảng hốt buông chiếc đèn lồng trong tay chạy lại bên cạnh hắn.
– “Thiên Kỳ! Chuyện gì vậy? Ai làm ngươi ra nông nỗi này?” Ngữ âm tuy ôn nhu đầy quan tâm nhưng đối với những người ngoài cuộc thì lại tràn đầy khí lạnh.
– “Phi nhi, ta đi tìm nàng. Tự nhiên cô nương kia va phải ta, ta đã xin lỗi rồi mà nàng ấy cứ bám theo ta. Sau đó thì hắn không biết từ đâu chạy lại đánh ta” Thiên Kỳ căm phẫn ngước nhìn tên nam nhân bạch y đang ôm nữ nhân trong lòng mà cười khinh bỉ.
Nàng ngước mặt lên để nhìn cho rõ kẻ đã ra tay đả thương bảo bối mà nàng chuyên tâm bảo vệ. Gương mặt thanh tú với đôi mắt nâu sâu thẳm và đôi môi đỏ mọng nhờ ánh trăng và đèn xung quanh khiến nàng thập phần quyến rũ khiến mọi người xung quanh kể cả tên bạch y phải ngây ngốc.
Thiên Kỳ đang cố gằn sự tức giận xuống mức thấp nhất trước những ánh mắt như hổ vồ của nam nhân khi nhìn vào nàng. Hắn không cho phép bất kỳ ai tranh giành nàng khỏi tay hắn.
Bạch y nhanh chóng đẩy nữ nhân trong lòng ra ngoài và bước lại cạnh nàng và nhìn ngắm với ánh mắt dâm đãng ngây dại.
– Mỹ nhân, nàng theo tên ngốc đó làm gì? Theo ta về làm thiếp sẽ được ăn sung mặt sướng, suốt ngày chỉ cần hầu hạ ta trên giường ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng.
– “Ngươi tên gì?” Nàng mang ngữ khí lạnh băng vẫn không nhìn hắn chỉ chuyên chú băng bó tạm vết thương trên tay Thiên Kỳ cho máu không chảy ra thêm nữa.
- Xin giới thiệu, ta – Cẩm Dụ, con trai độc nhất của Cẩm Mịch, tri phủ nơi đây. Sao? Nàng theo ra hay cần ta cưỡng chế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.