Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 27
Khương Ô Lap
06/05/2024
Beta: Lilly
Hai tuần gần đây Hồ Thành có phần mơ hồ.
Đầu tiên là thằng câm mà cậu ta cực kỳ ghét không hiểu sao lại dính dáng đến Trần Tầm Phong, mà Trần Tầm Phong ngạo mạn bá đạo lại còn ra mặt bảo vệ thằng câm, thằng câm có chỗ dựa, đừng nói lớp 1, ngay cả cả khối, những người biết Chu Ải đều bắt đầu tránh đường khi nhìn thấy cậu ta, phong hướng của lớp 1 thay đổi lớn, không ai dám chủ động trêu chọc Chu Ải nữa.
Nhưng chính bộ dạng muốn chết không chết của Chu Ải, mà lần nào thi cũng đứng đầu; Chu Ải gần như toàn năng, ngay cả giáo viên lịch sử và địa lý cũng rất thích cậu ta, mỗi ngày khi họ đến lớp để dạy, họ đều nhắc đi nhắc lại rằng động lực duy nhất đến lớp 1 bây giờ chính là Chu Ải; thậm chí khi cậu ta đi thi vật lý, chênh lệch 1 điểm không vào được vòng chung kết, rõ ràng là do cậu ta không có năng lực nên bị loại, nhưng lại được thầy giáo vật lý và thầy Tần thay nhau an ủi, thầy Tần trên bục giảng, trước mặt toàn thể học sinh nói với Chu Ải rằng sau này sẽ còn nhiều cơ hội, thầy giáo vật lý thì nhân cơ hội này để chế giễu họ rằng ngay cả kỳ thi tháng đơn giản cũng không đạt.
Hồ Thành không hiểu nổi, rõ ràng trước đây Chu Ải là hạt sạn trong mắt mọi người, rõ ràng trước đây mọi người đều ghét cậu ta, tại sao tình hình bây giờ lại biến thành như vậy, bây giờ hầu như tất cả các giáo viên đều khen ngợi cậu ta, phần lớn các bạn học đều sợ cậu ta tránh cậu ta, còn tên anh đại khét tiếng lại bước từng bước theo cậu ta.
Ngược lại với hoàn cảnh của Chu Ải, Hồ Thành phát hiện mình mơ hồ có xu hướng thay thế cậu ta trở thành hạt sạn. Hàng ngày cậu ta bị các giáo viên các môn gọi đến văn phòng thay phiên nhau, sau đó là bị mắng bị phê bình; bây giờ cậu ta nói đến Chu Ải trong lớp, tất cả mọi người đều tránh né, thậm chí còn mắng cậu ta có phải rảnh rỗi sinh nông nổi hay không, không có một ai hùa theo cậu ta nữa; bố mẹ cậu ta càng ngày càng không hài lòng với tình trạng của cậu ta, hàng ngày gây áp lực cho cậu ta, hỏi cậu ta tại sao lần nào thi cũng đúng chót lớp 1, hỏi cậu ta rốt cuộc hàng ngày học cái gì?
Nhưng chuyến đi chơi vào mùa thu lần trước làm cuộc sống của cậu ta trở nên khó khăn, Trần Tầm Phong theo dõi cậu ta, cậu ta đã sắp quên chuyện anh họ ngu ngốc của mình theo dõi Chu Ải, nhưng Trần Tầm Phong lại khẳng định nhắc đến chuyện xảy ra vào tháng trước trước mặt cậu ta, hôm đó trên đỉnh núi, Trần Tầm Phong trước khi đi liếc cậu ta một cái, cậu ta nhìn rất rõ, Trần Tầm Phong sẽ không bỏ qua, Trần Tầm Phong hận đến nỗi muốn giết chết cậu ta, Trần Tầm Phong sẽ không tha cho cậu ta.
Sau khi Trần Tầm Phong bị Chu Ải dẫn đi, cậu ta thậm chí còn lóe lên một tia sáng, chậm chạp liên hệ giữa nửa tháng bị giam giữ của anh họ và gia thế của Trần Tầm Phong.
Ánh mắt của Trần Tầm Phong, sự bức bách của giáo viên và bố mẹ, sự thờ ơ của bạn học, giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu cậu ta, trong tình trạng bế tắc và tuyệt vọng này, Hồ Thành bắt đầu mất ngủ suốt đêm, rồi cậu ta dần dần phát hiện ra, hình như mình thật sự không học được.
Lịch sử địa lý cậu ta chưa bao giờ thèm ghi nhớ học thuộc, cậu ta thường đọc sách vở hoặc làm bài tập khoa học trong giờ học văn, vì vậy cậu ta không thể nhớ được các khái niệm và định nghĩa; Bây giờ cậu ta càng không hiểu những gì giáo viên dạy về vật lý hóa học, cậu ta không theo kịp nhịp độ, cũng không hiểu các định lý và công thức; Còn về tiếng Anh và tiếng Trung, đây chưa bao giờ là thế mạnh của cậu ta.
Nhưng đây mới là lớp 10, tất cả các môn học đều là kiến thức cơ bản nhất, Hồ Thành phát hiện ra mình thật sự không theo kịp.
Lần thi giữa kỳ này rất quan trọng, thầy cô và bố mẹ liên tục nhấn mạnh, bố mẹ thậm chí còn hy vọng cậu ta có thể lật ngược tình thế trong kỳ thi này, giáo viên chủ nhiệm không còn trách mắng cậu ta trước kỳ thi nữa, mà ôn hòa động viên cậu ta, Hồ Thành trong sự mong đợi và động viên của họ lại càng hoảng loạn, bởi vì cậu ta biết trình độ thật sự của mình, cậu ta không thể gánh vác được hy vọng.
Vì vậy, vào đêm trước khi thi, cậu ta không ôn tập làm bài tập, cậu ta dành cả một đêm để làm rất nhiều tài liệu gian lận, cậu ta chép lại tất cả các công thức khoa học, định nghĩa và biên niên sử của các môn khoa học xã hội, chép tất cả bằng chữ nhỏ trên những mẩu giấy nhỏ, sau đó cất gọn gàng vào hộp bút màu đen của mình.
Tuởng Văn Ý cũng thi không tốt trong kỳ thi trước, họ cùng ở phòng thi 2.
Sáng hôm thi, Hồ Thành ngồi trong phòng thi nhìn chằm chằm vào hộp bút, trong lòng đập thình thịch, cho đến khi Tưởng Văn Ý đi ngang qua, vô tình đụng vào bàn của cậu ta, hộp bút rơi xuống đất, cậu ta theo bản năng cúi xuống nhặt, nhưng Tưởng Văn Ý đứng dậy nhanh hơn, cuối cùng cậu ta là người giật lấy hộp bút từ tay Tưởng Văn Ý.
Tưởng Văn Ý còn nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, hỏi cậu ta: “Mày căng thẳng cái gì vậy?”
Mặt Hồ Thành hơi cứng đờ, lúc đó không trả lời câu hỏi này, chỉ thúc giục Tưởng Văn Ý: “Mày có thể nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình không?”
Trong nhiều kỳ thi trước, Hồ Thành đều không động đến hộp bút đó, một lý do là vì hai giám thị đang đi vòng quanh trong phòng thi, cậu ta không có cơ hội; Một lý do khác là vì cậu ta không dám, cậu ta biết nếu bị bắt gian lận trong kỳ thi ở trường số Sáu sẽ có kết cục như thế nào;
Cho đến kỳ thi cuối cùng, kỳ thi giữa kỳ sắp kết thúc, giáo viên và học sinh dường như đều thoải mái hơn nhiều, thậm chí trong phòng thi chỉ còn một giám thị, Hồ Thành biết các kỳ thi trước mình thi không tốt, và trong quá trình làm bài, cậu ta đột nhiên không thể nhớ ra một định nghĩa đơn giản nào đó, thật sự rất đơn giản, cậu ta thật sự có biết, nhưng cũng thật sự không nhớ ra được, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta.
Vì vậy, cậu ta đắn đo rất lâu, vẫn đưa tay về phía hộp bút đặt ở góc trên bên phải mặt bàn, nhưng cậu ta vừa cẩn thận mở hộp bút ra, Tưởng Văn Ý ngồi phía sau bên phải cậu ta đã giơ tay đứng dậy, cậu ta trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trong phòng thi 2, nói to và rõ ràng: “Thưa thầy, em muốn tố cáo, thí sinh số 23 gian lận.”
Hồ Thành còn chưa kịp gian lận, nhưng chồng tài liệu gian lận trong hộp bút của cậu ta là bằng chứng không thể chối cãi, cậu ta không thể phản bác.
Giám thị trong phòng thi vội vàng đến vị trí của cậu ta, ánh mắt của cả phòng thi đổ dồn vào cậu ta, lúc đó Hồ Thành ngồi trên ghế, cảm thấy cả người lạnh ngắt.
Ngày hôm sau sau khi thi, Hồ Thành sống trong thấp thỏm bất an. Trường vẫn chưa đưa ra hình thức kỷ luật đối với hành vi gian lận của cậu ta. Cuộc ẩu đả giữa cậu ta và Tưởng Văn Ý trong lớp vào sáng nay đã bị thầy Tần bắt gặp ngay tại chỗ. Nhà trường đã thông báo cho bố mẹ cậu ta, vì vậy sau giờ học, Hồ Thành vẫn lang thang vô định trong trường. Cậu ta không muốn về nhà, không biết phải đối mặt với sự thất vọng của mẹ và cơn thịnh nộ của bố như thế nào.
Hồ Thành bồn chồn lãng phí thời gian trong khuôn viên trường, cho đến khi cậu ta nhìn thấy thủ phạm khiến cậu ta rơi vào tình trạng hiện tại. Cậu ta nhìn thấy Chu Ải chuẩn bị rời khỏi cổng trường. Hồ Thành từ từ đứng dậy, nghiến chặt răng, ánh mắt ghim chặt vào bóng lưng của Chu Ải.
Tại sao bây giờ cậu ta lại bồn chồn, tuyệt vọng, bị dồn vào chân tường, không lối thoát, trong khi Chu Ải vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí sự thờ ơ giả tạo của nó cũng không hề thay đổi.
Đúng vào giờ tan học, trước mắt Hồ Thành là cổng trường đông đúc người qua lại, nhưng cậu ta lại có thể nhìn rõ bóng lưng của hai người trong số đó.
Nhìn thoáng qua, hai người thực ra rất khác nhau, có thể dễ dàng phân biệt được. Một người bước đi chậm rãi, một người có dáng vẻ đĩnh đạc và điềm tĩnh. Chiếc áo khoác đồng phục vốn mang tính phổ quát, thiên về kiểu dáng thể thao bảo thủ, nhưng khi Trần Tầm Phong mặc vào, hắn lại toát lên vẻ phóng khoáng và thoải mái của trang phục thể thao, từng đường nét trên áo tự động trở nên lộn xộn trên người hắn; ngược lại, Chu Ải hoàn toàn trái ngược với hắn, bộ đồng phục thiên về sự thoải mái khi vận động trên người cậu lại giống như sự nghiêm nghị và chỉn chu của đồng phục, đường vai, đường eo, cổ tay áo, quần áo đều vừa vặn với cậu, không có bất kỳ nếp gấp hay đường cong thừa nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ lần thứ hai, bạn sẽ thấy rằng bước chân của họ lại duy trì sự nhất quán một cách kỳ lạ. Không chỉ vậy, hai người còn đeo cặp sách cùng màu, đều mặc đồng phục xanh trắng, thậm chí cả giày thể thao màu nhạt trên chân dường như cũng là cùng một kiểu. Những chi tiết của hai người gần như hoàn toàn giống nhau.
Sự thoải mái, thư thái và thậm chí là một sự đồng điệu nào đó không nói nên lời của họ lúc này, chính là cái gai trong mắt Hồ Thành, là lời khen ngợi và sự đối xử khác biệt mà Chu Ải nhận được từ giáo viên, là Trần Tầm Phong ngang ngược nhưng lại chỉ bảo vệ duy nhất Chu Ải. Hồ Thành cau mày, nắm chặt tay thành nắm đấm, vừa lấy điện thoại trong cặp ra, vừa bước theo.
Trần Tầm Phong và Chu Ải lại đi đến ngã ba mà cậu phải đi qua để về nhà. Trần Tầm Phong đang nói với Chu Ải về lịch trình cuối tuần này. Hôm nay là thứ sáu, Giang Xuyên và những người khác đã thúc giục từ lâu rằng họ sẽ đến một khách sạn suối nước nóng tích hợp do một người bạn mở ở ngoại thành. Trước đây, vì nhiều lý do khác nhau đã trì hoãn, kỳ thi giữa kỳ này kết thúc, họ nhất quyết phải đi.
“Vậy ngày mai, cậu có thời gian không?” Chu Ải nghe thấy Trần Tầm Phong bên cạnh hỏi.
Cậu không cần ngẩng đầu hay quay đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Tầm Phong dừng trên người mình, nhưng ánh mắt của hắn luôn tĩnh lặng và nghiêm túc, Trần Tầm Phong không bao giờ thúc giục, chỉ chờ đợi.
Mặt trời đỏ rực ở phía xa dần lặn xuống sau những tòa nhà, Chu Ải quay đầu nhìn người bên cạnh, vừa nhìn đã chạm phải ánh mắt của Trần Tầm Phong.
Trước khi gặp lại Trần Tầm Phong, tất cả mọi thứ của cậu đều có thể nói là nhạt nhẽo, vì vậy cậu luôn mong mình cũng đủ tê liệt, tê liệt đến mức có thể trở thành một NPC không có khả năng suy nghĩ, rồi cứ thế trong sự thờ ơ lạnh nhạt từng ngày, Trần Tầm Phong lại rầm rộ xuất hiện trở lại, Trần Tầm Phong giống như ánh sáng mặt trời, rực rỡ và chói chang, len lỏi vào mọi ngóc ngách đổ nát xám xịt của cậu, Chu Ải hoàn toàn không thể bỏ qua, không thể phớt lờ hay né tránh.
Lúc này, Trần Tuấn Phong đứng trước mặt cậu, đang giơ tay che trán cho cậu, chắn đi ánh sáng chói mắt, hắn cụp mắt xuống, như thể đang quan sát biểu cảm của Chu Ải.
Chu Ải nhẹ nhàng thở ra rồi giơ tay lên, cậu nắm lấy cổ tay Trần Tầm Phong và hạ tay hắn xuống, trong quá trình đó, Chu Ải hơi suy nghĩ, cuối tuần này bố mẹ ở nhà cùng với Chu Hữu Bảo sẽ đến nhà ông bà, còn kể từ tối hôm đó trong phòng sách, khi cậu đặt đoạn video giám sát lên bàn, Trần Tứ Lưu đã xin nghỉ hai ngày không đến dạy cậu, vì vậy ngày mai và ngày kia, trong nhà chỉ có dì giúp việc.
Chu Ải nghĩ rất nhanh, nghĩ xong liền gật đầu với Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong cười, Chu Ải vừa buông tay hắn ra, hắn lại rất tự nhiên với lấy và bóp cổ tay Chu Ải: “Chúng ta có thể phải ở lại khách sạn trên núi một đêm, cậu chỉ cần mang theo sách vở và bài tập...” Nói đến đây, Trần Tầm Phong dường như nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên thu lại vẻ mặt, sau đó hơi nghiêng đầu về sau, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm nào đó phía sau.
Khoé môi Trần Tầm Phong khẽ nhếch lên một nụ cười, lúc này tay hắn trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Chu Ải, hắn nhìn về phía sau, nhưng lại từ từ nói với Chu Ải: “Tôi còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã tự đến rồi.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn chiếc xe dừng bên vệ đường, kính chiếu hậu của xe phản chiếu rõ ràng cảnh tượng phía sau, trên con phố vắng vẻ và yên tĩnh, hai chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện, người từ trên xe xuống là đám côn đồ mà cậu thấy quen mắt.
Lần trước, số điện thoại của cậu bị phát tán, cậu đã tháo thẻ SIM của mình ra và ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cậu phát hiện ra những người theo dõi cậu đằng sau.
Lần này, cậu không còn là một mình, và đám người kia cũng trở nên trắng trợn hơn, trực tiếp lái xe đến sau họ chặn đường, trước mặt họ chỉ có con đường bên phải, con đường dẫn đến khu dân cư cũ đổ nát.
Trần Tầm Phong nắm lấy cổ tay Chu Ải, không chút do dự đi về phía khu dân cư cũ chật hẹp, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, rồi lại nghiêng mặt, như thể giải thích, hắn nói: “Chu Ải, hôm nay cậu có thể sẽ về nhà muộn một chút.”
Tiếng bước chân phía sau gấp gáp và ồn ào, xen lẫn với những lời khiêu khích ầm ĩ, lần này số người đến còn đông hơn lần trước, Chu Ải vừa liếc nhìn thoáng qua, hai chiếc xe phía sau đã chở gần 20 người đàn ông cao to lực lưỡng.
Cậu cũng không do dự, chỉ đi theo bước chân Trần Tầm Phong tiến sâu hơn vào đường cụt phía trước, cậu đoán được Trần Tầm Phong sẽ làm gì, nhưng cậu không ngăn cản, cũng giống như cậu không hiểu được tại sao Trần Tầm Phong muốn bảo vệ cậu, cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình không thể từ chối Trần Tầm Phong, khi Trần Tầm Phong nhìn cậu, khi Trần Tầm Phong gọi tên cậu, khi Trần Tầm Phong hỏi cậu muốn gì, cậu dường như chưa bao giờ từ chối, hồi nhỏ không từ chối, bây giờ cũng không từ chối.
Cậu nghĩ, có lẽ đây chính là cách cậu hiểu về mối quan hệ giữa cậu và Trần Tầm Phong, khác với những người bạn bình thường, mối quan hệ của họ có thêm tính hữu nghị duy nhất và không thể thay thế.
Cậu là một kẻ câm, việc cậu làm thường xuyên nhất là phớt lờ và từ chối người khác, mà vì cậu là một kẻ câm, Trần Tầm Phong luôn có lòng bảo vệ rất mạnh mẽ đối với cậu, người khác làm cậu tổn thương 1 phần, Trần Tầm Phong sẽ trả lại 10 phần, cậu từ chối rất nhiều người nhưng không từ chối Trần Tầm Phong, vì vậy bây giờ, cậu cũng không ngăn cản Trần Tầm Phong bảo vệ cậu.
Họ đi trong khu nhà dân cũ đổ nát, mặt đất dưới chân gồ ghề không bằng phẳng, lại là nơi ngược sáng, nước mưa mấy hôm trước vẫn đọng trong vũng bùn ở chỗ trũng, những người phía sau đuổi theo càng lúc càng lộ liễu và vội vã, sắc mặt Trần Tầm Phong không thay đổi, thậm chí còn cẩn thận chú ý đến con đường dưới chân, dẫn Chu Ải tránh khỏi vũng bùn, không để Chu Ải đi vào chỗ bẩn.
Cuối cùng họ dừng lại trước bức tường quen thuộc, tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại, có người hét lớn với họ: “Mẹ kiếp! Chính mày là thằng ngu báo cáo tao! Mày nói tao tống tiền?”
“Đcm! Tao cứ tự hỏi tại sao bọn tao lại bị nhốt ở đây trong hai tuần, hóa ra là do bọn súc sinh kia!”
Trần Tầm Phong và Chu Ải từ từ quay người lại, Trần Tầm Phong cuối cùng cũng buông tay Chu Ải ra, hắn tháo ba lô sau lưng xuống, định tùy tiện đặt xuống đất thì Chu Ải giơ tay cản lại, Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải một cái, rồi Chu Ải đưa tay nhận lấy ba lô và áo khoác đồng phục của Trần Tầm Phong.
Những tên con trai bên kia đang đi về phía họ, một tên côn đồ đi đầu, vừa đi vừa mắng: “Hóa ra là mày à thằng câm chết tiệt, đúng là buồn cười, hai con súc sinh tụ tập với nhau! Cũng đỡ phải đi tìm mày! Mẹ mày! Lần trước mày chơi chúng tao, nhốt chúng tao bên ngoài dầm mưa cả đêm, chúng tao còn chưa tính sổ với mày!”
Trần Tầm Phong đứng trước mặt Chu Ải, vì vậy Chu Ải nhìn thấy rõ ràng chân mày hắn giật giật, khi dứt lời, tên côn đồ kia đã đi đến trước mặt họ, gã ta trực tiếp đưa tay ra muốn kéo cổ áo Chu Ải: “Mày cút lại đây cho tao—— á chết chết chết!”
Tên côn đồ đi tới không thể chạm vào Chu Ải, vì Trần Tầm Phong đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp dùng sức bẻ cong cánh tay gã, Chu Ải nghe thấy tiếng xương giòn rụm khiến người ta sởn gai ốc, Trần Tầm Phong dùng một tay khống chế cánh tay của tên con trai, đẩy mạnh gã vào bức tường phía sau.
Bức tường bị đập mạnh, bụi rơi xuống, Chu Ải nhìn sang khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Trần Tầm Phong.
Bọn người phía sau nổi giận rất nhanh, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều xông về phía Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong giơ chân trực tiếp đá tên côn đồ trong tay xuống đất, tên côn đồ lăn ra đất nửa mét, trong vòng nửa giây phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Chu Ải đứng ngoài đám đông, tay cầm cặp của Trần Tầm Phong, tay kia xách áo đồng phục của hắn. Nếu không tính lần đi dã ngoại đó, thì đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, cậu thấy Trần Tầm Phong thật sự ra tay.
Khi còn nhỏ Trần Tầm Phong có thể đánh bại những đứa trẻ trong trường mẫu giáo không phải vì thể chất tốt hay kỹ thuật chiến đấu cao siêu, mà hoàn toàn là vì hắn đủ tàn nhẫn và liều lĩnh.
Lúc đó là ở trường mẫu giáo, những đứa trẻ xung quanh vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ, hầu hết đều là những bông hoa trong nhà kính, quần áo bẩn sẽ khóc, đau sẽ khóc, chảy máu sẽ càng khóc to hơn, nhưng Trần Tầm Phong thì không, Trần Tầm Phong không sợ bất cứ điều gì, khi đánh nhau, hắn giống như đang liều mạng với người khác, ở độ tuổi còn nhỏ như vậy, hắn đã biết dùng tay non nớt để cầm dao, nên nhiều người nói hắn có vấn đề về thần kinh, nói hắn là kẻ điên, nhưng không ai dám trêu chọc hắn nữa.
Nhưng bây giờ, Chu Ải đứng ngoài quan sát, cách đánh nhau của Trần Tầm Phong rất khác so với tuổi thơ ngây trước đây, rõ ràng là hắn đã được đào tạo bài bản.
Những người vây quanh Trần Tầm Phong rất đông, nhưng họ chỉ biết lao vào một cách vô tổ chức, cố gắng khống chế tay, chân hoặc đầu của Trần Tầm Phong, cách đánh nhau của họ rất hỗn loạn và không có phương pháp, nhưng điều này càng làm nổi bật các động tác của Trần Tầm Phong, trong lúc hỗn loạn, Trần Tầm Phong chú trọng vào việc giải quyết nhanh chóng, ra tay là trúng, trúng là trúng vào điểm yếu của đối phương, hắn dùng tốc độ nhanh nhất và cách tàn nhẫn nhất để khiến đối phương trực tiếp mất khả năng chống cự.
Vì vậy, trong cuộc hỗn chiến một chọi nhiều này, Trần Tầm Phong hoàn toàn không sợ hãi và rất thoải mái, hắn có đủ sức khỏe, việc đánh bại tất cả mọi người trước mặt chỉ là vấn đề thời gian.
Tiếng đánh nhau ở đây nhỏ dần, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại càng dữ dội, Chu Ải đứng bên cạnh quan sát, cho đến khi đánh đến hai người cuối cùng, hai người đó nhìn thấy Trần Tầm Phong tiến lại gần, trực tiếp ném viên gạch trong tay xuống đất, lùi lại không ngoảnh đầu lại mà chạy mất, trên mặt đất có rất nhiều tên côn đồ ngã xuống, đủ loại tiếng kêu thảm thiết và rên rỉ không dứt, hòa lẫn với mùi máu và đất ẩm trong không khí.
Trần Tầm Phong là người duy nhất đứng thẳng trong số họ, hắn giơ mu bàn tay lau trán, sau đó đi về phía bên trái tòa nhà, khoảng nửa phút sau, Trần Tầm Phong kéo lê một người, kéo người đó xuống đất, kéo thẳng đến trước mặt Chu Ải.
Chu Ải cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu của Hồ Thành.
Trần Tầm Phong đá vào chân một tên con trai đang dựa vào tường, ôm chân không thể nhúc nhích, giọng nói hơi khàn vì vận động: “Gọi người à, em trai mày đến rồi, con mẹ mày sao không chào một tiếng?”
Tên con trai đó vừa vặn bị đá trúng chỗ bị thương, lập tức cúi đầu, chặt chẽ che chắn cho mình, nhưng không nói gì, cũng không có hành động khác.
Trần Tầm Phong nhìn cảnh này, từ từ cười lạnh một tiếng: “Thú vị đấy”, hắn đứng dậy, kéo cổ áo Hồ Thành đến tường, sau đó hắn nâng đầu của tên con trai đó lên, ép gã ta nhìn Hồ Thành bên cạnh: “Không quen à?”
Cả hai người đều rũ mắt không nói, Trần Tầm Phong nheo mắt lại, sau đó từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, hắn bật đèn pin, chụp một bức ảnh cận cảnh cho hai người.
Sau khi chụp ảnh xong, hắn cất điện thoại đi, cuối cùng cũng thu lại biểu cảm hơi chế giễu trên mặt, hắn nắm tóc Hồ Thành, ép Hồ Thành ngẩng đầu lên, Hồ Thành gáy dựa vào bức tường cũ kỹ, vô hồn nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm gã ta, từng chữ một nói rõ ràng: “Hồ Thành, lần sau, mày đến gây chuyện với tao, nhất định, đừng trêu chọc cậu ấy.”
Trước khi đi, Trần Tầm Phong ném cho họ một chiếc thẻ điện thoại, hắn rũ mắt nhìn những người đang ngồi hoặc nằm trên mặt đất: “Tiền thuốc men, tìm người này.”
Khi rời đi, Trần Tầm Phong vẫn đi bên cạnh Chu Ải, áo đồng phục và cặp của hắn vẫn ở trên tay Chu Ải, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen và quần thể thao đồng phục bị bẩn, hoàng hôn buông xuống, con hẻm này đã không còn chút ánh sáng nào.
Chiếc điện thoại trên tay Trần Tầm Phong phát sáng, hơi thở của hắn vẫn còn hơi gấp, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, nhẹ giọng nói: “Tay tôi bẩn, không kéo cậu được, cẩn thận một chút.”
Chu Ải không trả lời, hai người im lặng đi qua con đường nhỏ hẹp này, cho đến khi đến ngã tư, đèn đường lần lượt sáng lên, Chu Ải đi vào cửa hàng ven đường trước, nửa phút sau cậu đi ra, trên tay cầm hai chai nước khoáng và giấy ăn.
Bên vệ đường có ghế gỗ, Chu Ải đặt cặp và áo của Trần Tầm Phong lên ghế, mở một chai nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tầm Phong đang đứng trước mặt mình.
Trần Tầm Phong hơi đổ mồ hôi ở cổ, mồ hôi thấm vào tóc, khiến tóc trở nên đen hơn và thuần khiết hơn, lúc này trán của Trần Tầm Phong lộ ra, lông mày và màu tóc đen nhánh, đường nét của hắn trong đêm cũng vô cùng rõ ràng.
Hắn mím môi, sau đó giơ hai tay ra trước mặt Chu Ải.
Chu Ải rũ mắt, đổ nước khoáng, từ từ đổ nước vào lòng bàn tay dính đầy đất của Trần Tầm Phong.
Nước chảy qua lòng bàn tay Trần Tầm Phong, tí tách rơi xuống đất, Trần Tầm Phong xoa bùn đất trên tay mình trong dòng nước, đến khi rửa sạch tay, Chu Ải mới nhấc chai lên, cậu cầm khăn giấy bên cạnh, xé ra đưa cho hai tờ.
Chu Ải nhìn Trần Tuấn Phong lau sạch tay, sau đó mở chai nước còn lại, đưa cho Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong ngửa đầu uống nước, nhưng tầm mắt lại lướt qua thân chai nước khoáng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Ải trước mặt.
Hai tuần gần đây Hồ Thành có phần mơ hồ.
Đầu tiên là thằng câm mà cậu ta cực kỳ ghét không hiểu sao lại dính dáng đến Trần Tầm Phong, mà Trần Tầm Phong ngạo mạn bá đạo lại còn ra mặt bảo vệ thằng câm, thằng câm có chỗ dựa, đừng nói lớp 1, ngay cả cả khối, những người biết Chu Ải đều bắt đầu tránh đường khi nhìn thấy cậu ta, phong hướng của lớp 1 thay đổi lớn, không ai dám chủ động trêu chọc Chu Ải nữa.
Nhưng chính bộ dạng muốn chết không chết của Chu Ải, mà lần nào thi cũng đứng đầu; Chu Ải gần như toàn năng, ngay cả giáo viên lịch sử và địa lý cũng rất thích cậu ta, mỗi ngày khi họ đến lớp để dạy, họ đều nhắc đi nhắc lại rằng động lực duy nhất đến lớp 1 bây giờ chính là Chu Ải; thậm chí khi cậu ta đi thi vật lý, chênh lệch 1 điểm không vào được vòng chung kết, rõ ràng là do cậu ta không có năng lực nên bị loại, nhưng lại được thầy giáo vật lý và thầy Tần thay nhau an ủi, thầy Tần trên bục giảng, trước mặt toàn thể học sinh nói với Chu Ải rằng sau này sẽ còn nhiều cơ hội, thầy giáo vật lý thì nhân cơ hội này để chế giễu họ rằng ngay cả kỳ thi tháng đơn giản cũng không đạt.
Hồ Thành không hiểu nổi, rõ ràng trước đây Chu Ải là hạt sạn trong mắt mọi người, rõ ràng trước đây mọi người đều ghét cậu ta, tại sao tình hình bây giờ lại biến thành như vậy, bây giờ hầu như tất cả các giáo viên đều khen ngợi cậu ta, phần lớn các bạn học đều sợ cậu ta tránh cậu ta, còn tên anh đại khét tiếng lại bước từng bước theo cậu ta.
Ngược lại với hoàn cảnh của Chu Ải, Hồ Thành phát hiện mình mơ hồ có xu hướng thay thế cậu ta trở thành hạt sạn. Hàng ngày cậu ta bị các giáo viên các môn gọi đến văn phòng thay phiên nhau, sau đó là bị mắng bị phê bình; bây giờ cậu ta nói đến Chu Ải trong lớp, tất cả mọi người đều tránh né, thậm chí còn mắng cậu ta có phải rảnh rỗi sinh nông nổi hay không, không có một ai hùa theo cậu ta nữa; bố mẹ cậu ta càng ngày càng không hài lòng với tình trạng của cậu ta, hàng ngày gây áp lực cho cậu ta, hỏi cậu ta tại sao lần nào thi cũng đúng chót lớp 1, hỏi cậu ta rốt cuộc hàng ngày học cái gì?
Nhưng chuyến đi chơi vào mùa thu lần trước làm cuộc sống của cậu ta trở nên khó khăn, Trần Tầm Phong theo dõi cậu ta, cậu ta đã sắp quên chuyện anh họ ngu ngốc của mình theo dõi Chu Ải, nhưng Trần Tầm Phong lại khẳng định nhắc đến chuyện xảy ra vào tháng trước trước mặt cậu ta, hôm đó trên đỉnh núi, Trần Tầm Phong trước khi đi liếc cậu ta một cái, cậu ta nhìn rất rõ, Trần Tầm Phong sẽ không bỏ qua, Trần Tầm Phong hận đến nỗi muốn giết chết cậu ta, Trần Tầm Phong sẽ không tha cho cậu ta.
Sau khi Trần Tầm Phong bị Chu Ải dẫn đi, cậu ta thậm chí còn lóe lên một tia sáng, chậm chạp liên hệ giữa nửa tháng bị giam giữ của anh họ và gia thế của Trần Tầm Phong.
Ánh mắt của Trần Tầm Phong, sự bức bách của giáo viên và bố mẹ, sự thờ ơ của bạn học, giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu cậu ta, trong tình trạng bế tắc và tuyệt vọng này, Hồ Thành bắt đầu mất ngủ suốt đêm, rồi cậu ta dần dần phát hiện ra, hình như mình thật sự không học được.
Lịch sử địa lý cậu ta chưa bao giờ thèm ghi nhớ học thuộc, cậu ta thường đọc sách vở hoặc làm bài tập khoa học trong giờ học văn, vì vậy cậu ta không thể nhớ được các khái niệm và định nghĩa; Bây giờ cậu ta càng không hiểu những gì giáo viên dạy về vật lý hóa học, cậu ta không theo kịp nhịp độ, cũng không hiểu các định lý và công thức; Còn về tiếng Anh và tiếng Trung, đây chưa bao giờ là thế mạnh của cậu ta.
Nhưng đây mới là lớp 10, tất cả các môn học đều là kiến thức cơ bản nhất, Hồ Thành phát hiện ra mình thật sự không theo kịp.
Lần thi giữa kỳ này rất quan trọng, thầy cô và bố mẹ liên tục nhấn mạnh, bố mẹ thậm chí còn hy vọng cậu ta có thể lật ngược tình thế trong kỳ thi này, giáo viên chủ nhiệm không còn trách mắng cậu ta trước kỳ thi nữa, mà ôn hòa động viên cậu ta, Hồ Thành trong sự mong đợi và động viên của họ lại càng hoảng loạn, bởi vì cậu ta biết trình độ thật sự của mình, cậu ta không thể gánh vác được hy vọng.
Vì vậy, vào đêm trước khi thi, cậu ta không ôn tập làm bài tập, cậu ta dành cả một đêm để làm rất nhiều tài liệu gian lận, cậu ta chép lại tất cả các công thức khoa học, định nghĩa và biên niên sử của các môn khoa học xã hội, chép tất cả bằng chữ nhỏ trên những mẩu giấy nhỏ, sau đó cất gọn gàng vào hộp bút màu đen của mình.
Tuởng Văn Ý cũng thi không tốt trong kỳ thi trước, họ cùng ở phòng thi 2.
Sáng hôm thi, Hồ Thành ngồi trong phòng thi nhìn chằm chằm vào hộp bút, trong lòng đập thình thịch, cho đến khi Tưởng Văn Ý đi ngang qua, vô tình đụng vào bàn của cậu ta, hộp bút rơi xuống đất, cậu ta theo bản năng cúi xuống nhặt, nhưng Tưởng Văn Ý đứng dậy nhanh hơn, cuối cùng cậu ta là người giật lấy hộp bút từ tay Tưởng Văn Ý.
Tưởng Văn Ý còn nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, hỏi cậu ta: “Mày căng thẳng cái gì vậy?”
Mặt Hồ Thành hơi cứng đờ, lúc đó không trả lời câu hỏi này, chỉ thúc giục Tưởng Văn Ý: “Mày có thể nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình không?”
Trong nhiều kỳ thi trước, Hồ Thành đều không động đến hộp bút đó, một lý do là vì hai giám thị đang đi vòng quanh trong phòng thi, cậu ta không có cơ hội; Một lý do khác là vì cậu ta không dám, cậu ta biết nếu bị bắt gian lận trong kỳ thi ở trường số Sáu sẽ có kết cục như thế nào;
Cho đến kỳ thi cuối cùng, kỳ thi giữa kỳ sắp kết thúc, giáo viên và học sinh dường như đều thoải mái hơn nhiều, thậm chí trong phòng thi chỉ còn một giám thị, Hồ Thành biết các kỳ thi trước mình thi không tốt, và trong quá trình làm bài, cậu ta đột nhiên không thể nhớ ra một định nghĩa đơn giản nào đó, thật sự rất đơn giản, cậu ta thật sự có biết, nhưng cũng thật sự không nhớ ra được, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta.
Vì vậy, cậu ta đắn đo rất lâu, vẫn đưa tay về phía hộp bút đặt ở góc trên bên phải mặt bàn, nhưng cậu ta vừa cẩn thận mở hộp bút ra, Tưởng Văn Ý ngồi phía sau bên phải cậu ta đã giơ tay đứng dậy, cậu ta trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trong phòng thi 2, nói to và rõ ràng: “Thưa thầy, em muốn tố cáo, thí sinh số 23 gian lận.”
Hồ Thành còn chưa kịp gian lận, nhưng chồng tài liệu gian lận trong hộp bút của cậu ta là bằng chứng không thể chối cãi, cậu ta không thể phản bác.
Giám thị trong phòng thi vội vàng đến vị trí của cậu ta, ánh mắt của cả phòng thi đổ dồn vào cậu ta, lúc đó Hồ Thành ngồi trên ghế, cảm thấy cả người lạnh ngắt.
Ngày hôm sau sau khi thi, Hồ Thành sống trong thấp thỏm bất an. Trường vẫn chưa đưa ra hình thức kỷ luật đối với hành vi gian lận của cậu ta. Cuộc ẩu đả giữa cậu ta và Tưởng Văn Ý trong lớp vào sáng nay đã bị thầy Tần bắt gặp ngay tại chỗ. Nhà trường đã thông báo cho bố mẹ cậu ta, vì vậy sau giờ học, Hồ Thành vẫn lang thang vô định trong trường. Cậu ta không muốn về nhà, không biết phải đối mặt với sự thất vọng của mẹ và cơn thịnh nộ của bố như thế nào.
Hồ Thành bồn chồn lãng phí thời gian trong khuôn viên trường, cho đến khi cậu ta nhìn thấy thủ phạm khiến cậu ta rơi vào tình trạng hiện tại. Cậu ta nhìn thấy Chu Ải chuẩn bị rời khỏi cổng trường. Hồ Thành từ từ đứng dậy, nghiến chặt răng, ánh mắt ghim chặt vào bóng lưng của Chu Ải.
Tại sao bây giờ cậu ta lại bồn chồn, tuyệt vọng, bị dồn vào chân tường, không lối thoát, trong khi Chu Ải vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí sự thờ ơ giả tạo của nó cũng không hề thay đổi.
Đúng vào giờ tan học, trước mắt Hồ Thành là cổng trường đông đúc người qua lại, nhưng cậu ta lại có thể nhìn rõ bóng lưng của hai người trong số đó.
Nhìn thoáng qua, hai người thực ra rất khác nhau, có thể dễ dàng phân biệt được. Một người bước đi chậm rãi, một người có dáng vẻ đĩnh đạc và điềm tĩnh. Chiếc áo khoác đồng phục vốn mang tính phổ quát, thiên về kiểu dáng thể thao bảo thủ, nhưng khi Trần Tầm Phong mặc vào, hắn lại toát lên vẻ phóng khoáng và thoải mái của trang phục thể thao, từng đường nét trên áo tự động trở nên lộn xộn trên người hắn; ngược lại, Chu Ải hoàn toàn trái ngược với hắn, bộ đồng phục thiên về sự thoải mái khi vận động trên người cậu lại giống như sự nghiêm nghị và chỉn chu của đồng phục, đường vai, đường eo, cổ tay áo, quần áo đều vừa vặn với cậu, không có bất kỳ nếp gấp hay đường cong thừa nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ lần thứ hai, bạn sẽ thấy rằng bước chân của họ lại duy trì sự nhất quán một cách kỳ lạ. Không chỉ vậy, hai người còn đeo cặp sách cùng màu, đều mặc đồng phục xanh trắng, thậm chí cả giày thể thao màu nhạt trên chân dường như cũng là cùng một kiểu. Những chi tiết của hai người gần như hoàn toàn giống nhau.
Sự thoải mái, thư thái và thậm chí là một sự đồng điệu nào đó không nói nên lời của họ lúc này, chính là cái gai trong mắt Hồ Thành, là lời khen ngợi và sự đối xử khác biệt mà Chu Ải nhận được từ giáo viên, là Trần Tầm Phong ngang ngược nhưng lại chỉ bảo vệ duy nhất Chu Ải. Hồ Thành cau mày, nắm chặt tay thành nắm đấm, vừa lấy điện thoại trong cặp ra, vừa bước theo.
Trần Tầm Phong và Chu Ải lại đi đến ngã ba mà cậu phải đi qua để về nhà. Trần Tầm Phong đang nói với Chu Ải về lịch trình cuối tuần này. Hôm nay là thứ sáu, Giang Xuyên và những người khác đã thúc giục từ lâu rằng họ sẽ đến một khách sạn suối nước nóng tích hợp do một người bạn mở ở ngoại thành. Trước đây, vì nhiều lý do khác nhau đã trì hoãn, kỳ thi giữa kỳ này kết thúc, họ nhất quyết phải đi.
“Vậy ngày mai, cậu có thời gian không?” Chu Ải nghe thấy Trần Tầm Phong bên cạnh hỏi.
Cậu không cần ngẩng đầu hay quay đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Tầm Phong dừng trên người mình, nhưng ánh mắt của hắn luôn tĩnh lặng và nghiêm túc, Trần Tầm Phong không bao giờ thúc giục, chỉ chờ đợi.
Mặt trời đỏ rực ở phía xa dần lặn xuống sau những tòa nhà, Chu Ải quay đầu nhìn người bên cạnh, vừa nhìn đã chạm phải ánh mắt của Trần Tầm Phong.
Trước khi gặp lại Trần Tầm Phong, tất cả mọi thứ của cậu đều có thể nói là nhạt nhẽo, vì vậy cậu luôn mong mình cũng đủ tê liệt, tê liệt đến mức có thể trở thành một NPC không có khả năng suy nghĩ, rồi cứ thế trong sự thờ ơ lạnh nhạt từng ngày, Trần Tầm Phong lại rầm rộ xuất hiện trở lại, Trần Tầm Phong giống như ánh sáng mặt trời, rực rỡ và chói chang, len lỏi vào mọi ngóc ngách đổ nát xám xịt của cậu, Chu Ải hoàn toàn không thể bỏ qua, không thể phớt lờ hay né tránh.
Lúc này, Trần Tuấn Phong đứng trước mặt cậu, đang giơ tay che trán cho cậu, chắn đi ánh sáng chói mắt, hắn cụp mắt xuống, như thể đang quan sát biểu cảm của Chu Ải.
Chu Ải nhẹ nhàng thở ra rồi giơ tay lên, cậu nắm lấy cổ tay Trần Tầm Phong và hạ tay hắn xuống, trong quá trình đó, Chu Ải hơi suy nghĩ, cuối tuần này bố mẹ ở nhà cùng với Chu Hữu Bảo sẽ đến nhà ông bà, còn kể từ tối hôm đó trong phòng sách, khi cậu đặt đoạn video giám sát lên bàn, Trần Tứ Lưu đã xin nghỉ hai ngày không đến dạy cậu, vì vậy ngày mai và ngày kia, trong nhà chỉ có dì giúp việc.
Chu Ải nghĩ rất nhanh, nghĩ xong liền gật đầu với Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong cười, Chu Ải vừa buông tay hắn ra, hắn lại rất tự nhiên với lấy và bóp cổ tay Chu Ải: “Chúng ta có thể phải ở lại khách sạn trên núi một đêm, cậu chỉ cần mang theo sách vở và bài tập...” Nói đến đây, Trần Tầm Phong dường như nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên thu lại vẻ mặt, sau đó hơi nghiêng đầu về sau, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm nào đó phía sau.
Khoé môi Trần Tầm Phong khẽ nhếch lên một nụ cười, lúc này tay hắn trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Chu Ải, hắn nhìn về phía sau, nhưng lại từ từ nói với Chu Ải: “Tôi còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã tự đến rồi.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn chiếc xe dừng bên vệ đường, kính chiếu hậu của xe phản chiếu rõ ràng cảnh tượng phía sau, trên con phố vắng vẻ và yên tĩnh, hai chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện, người từ trên xe xuống là đám côn đồ mà cậu thấy quen mắt.
Lần trước, số điện thoại của cậu bị phát tán, cậu đã tháo thẻ SIM của mình ra và ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cậu phát hiện ra những người theo dõi cậu đằng sau.
Lần này, cậu không còn là một mình, và đám người kia cũng trở nên trắng trợn hơn, trực tiếp lái xe đến sau họ chặn đường, trước mặt họ chỉ có con đường bên phải, con đường dẫn đến khu dân cư cũ đổ nát.
Trần Tầm Phong nắm lấy cổ tay Chu Ải, không chút do dự đi về phía khu dân cư cũ chật hẹp, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, rồi lại nghiêng mặt, như thể giải thích, hắn nói: “Chu Ải, hôm nay cậu có thể sẽ về nhà muộn một chút.”
Tiếng bước chân phía sau gấp gáp và ồn ào, xen lẫn với những lời khiêu khích ầm ĩ, lần này số người đến còn đông hơn lần trước, Chu Ải vừa liếc nhìn thoáng qua, hai chiếc xe phía sau đã chở gần 20 người đàn ông cao to lực lưỡng.
Cậu cũng không do dự, chỉ đi theo bước chân Trần Tầm Phong tiến sâu hơn vào đường cụt phía trước, cậu đoán được Trần Tầm Phong sẽ làm gì, nhưng cậu không ngăn cản, cũng giống như cậu không hiểu được tại sao Trần Tầm Phong muốn bảo vệ cậu, cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình không thể từ chối Trần Tầm Phong, khi Trần Tầm Phong nhìn cậu, khi Trần Tầm Phong gọi tên cậu, khi Trần Tầm Phong hỏi cậu muốn gì, cậu dường như chưa bao giờ từ chối, hồi nhỏ không từ chối, bây giờ cũng không từ chối.
Cậu nghĩ, có lẽ đây chính là cách cậu hiểu về mối quan hệ giữa cậu và Trần Tầm Phong, khác với những người bạn bình thường, mối quan hệ của họ có thêm tính hữu nghị duy nhất và không thể thay thế.
Cậu là một kẻ câm, việc cậu làm thường xuyên nhất là phớt lờ và từ chối người khác, mà vì cậu là một kẻ câm, Trần Tầm Phong luôn có lòng bảo vệ rất mạnh mẽ đối với cậu, người khác làm cậu tổn thương 1 phần, Trần Tầm Phong sẽ trả lại 10 phần, cậu từ chối rất nhiều người nhưng không từ chối Trần Tầm Phong, vì vậy bây giờ, cậu cũng không ngăn cản Trần Tầm Phong bảo vệ cậu.
Họ đi trong khu nhà dân cũ đổ nát, mặt đất dưới chân gồ ghề không bằng phẳng, lại là nơi ngược sáng, nước mưa mấy hôm trước vẫn đọng trong vũng bùn ở chỗ trũng, những người phía sau đuổi theo càng lúc càng lộ liễu và vội vã, sắc mặt Trần Tầm Phong không thay đổi, thậm chí còn cẩn thận chú ý đến con đường dưới chân, dẫn Chu Ải tránh khỏi vũng bùn, không để Chu Ải đi vào chỗ bẩn.
Cuối cùng họ dừng lại trước bức tường quen thuộc, tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại, có người hét lớn với họ: “Mẹ kiếp! Chính mày là thằng ngu báo cáo tao! Mày nói tao tống tiền?”
“Đcm! Tao cứ tự hỏi tại sao bọn tao lại bị nhốt ở đây trong hai tuần, hóa ra là do bọn súc sinh kia!”
Trần Tầm Phong và Chu Ải từ từ quay người lại, Trần Tầm Phong cuối cùng cũng buông tay Chu Ải ra, hắn tháo ba lô sau lưng xuống, định tùy tiện đặt xuống đất thì Chu Ải giơ tay cản lại, Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải một cái, rồi Chu Ải đưa tay nhận lấy ba lô và áo khoác đồng phục của Trần Tầm Phong.
Những tên con trai bên kia đang đi về phía họ, một tên côn đồ đi đầu, vừa đi vừa mắng: “Hóa ra là mày à thằng câm chết tiệt, đúng là buồn cười, hai con súc sinh tụ tập với nhau! Cũng đỡ phải đi tìm mày! Mẹ mày! Lần trước mày chơi chúng tao, nhốt chúng tao bên ngoài dầm mưa cả đêm, chúng tao còn chưa tính sổ với mày!”
Trần Tầm Phong đứng trước mặt Chu Ải, vì vậy Chu Ải nhìn thấy rõ ràng chân mày hắn giật giật, khi dứt lời, tên côn đồ kia đã đi đến trước mặt họ, gã ta trực tiếp đưa tay ra muốn kéo cổ áo Chu Ải: “Mày cút lại đây cho tao—— á chết chết chết!”
Tên côn đồ đi tới không thể chạm vào Chu Ải, vì Trần Tầm Phong đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp dùng sức bẻ cong cánh tay gã, Chu Ải nghe thấy tiếng xương giòn rụm khiến người ta sởn gai ốc, Trần Tầm Phong dùng một tay khống chế cánh tay của tên con trai, đẩy mạnh gã vào bức tường phía sau.
Bức tường bị đập mạnh, bụi rơi xuống, Chu Ải nhìn sang khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Trần Tầm Phong.
Bọn người phía sau nổi giận rất nhanh, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều xông về phía Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong giơ chân trực tiếp đá tên côn đồ trong tay xuống đất, tên côn đồ lăn ra đất nửa mét, trong vòng nửa giây phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Chu Ải đứng ngoài đám đông, tay cầm cặp của Trần Tầm Phong, tay kia xách áo đồng phục của hắn. Nếu không tính lần đi dã ngoại đó, thì đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, cậu thấy Trần Tầm Phong thật sự ra tay.
Khi còn nhỏ Trần Tầm Phong có thể đánh bại những đứa trẻ trong trường mẫu giáo không phải vì thể chất tốt hay kỹ thuật chiến đấu cao siêu, mà hoàn toàn là vì hắn đủ tàn nhẫn và liều lĩnh.
Lúc đó là ở trường mẫu giáo, những đứa trẻ xung quanh vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ, hầu hết đều là những bông hoa trong nhà kính, quần áo bẩn sẽ khóc, đau sẽ khóc, chảy máu sẽ càng khóc to hơn, nhưng Trần Tầm Phong thì không, Trần Tầm Phong không sợ bất cứ điều gì, khi đánh nhau, hắn giống như đang liều mạng với người khác, ở độ tuổi còn nhỏ như vậy, hắn đã biết dùng tay non nớt để cầm dao, nên nhiều người nói hắn có vấn đề về thần kinh, nói hắn là kẻ điên, nhưng không ai dám trêu chọc hắn nữa.
Nhưng bây giờ, Chu Ải đứng ngoài quan sát, cách đánh nhau của Trần Tầm Phong rất khác so với tuổi thơ ngây trước đây, rõ ràng là hắn đã được đào tạo bài bản.
Những người vây quanh Trần Tầm Phong rất đông, nhưng họ chỉ biết lao vào một cách vô tổ chức, cố gắng khống chế tay, chân hoặc đầu của Trần Tầm Phong, cách đánh nhau của họ rất hỗn loạn và không có phương pháp, nhưng điều này càng làm nổi bật các động tác của Trần Tầm Phong, trong lúc hỗn loạn, Trần Tầm Phong chú trọng vào việc giải quyết nhanh chóng, ra tay là trúng, trúng là trúng vào điểm yếu của đối phương, hắn dùng tốc độ nhanh nhất và cách tàn nhẫn nhất để khiến đối phương trực tiếp mất khả năng chống cự.
Vì vậy, trong cuộc hỗn chiến một chọi nhiều này, Trần Tầm Phong hoàn toàn không sợ hãi và rất thoải mái, hắn có đủ sức khỏe, việc đánh bại tất cả mọi người trước mặt chỉ là vấn đề thời gian.
Tiếng đánh nhau ở đây nhỏ dần, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại càng dữ dội, Chu Ải đứng bên cạnh quan sát, cho đến khi đánh đến hai người cuối cùng, hai người đó nhìn thấy Trần Tầm Phong tiến lại gần, trực tiếp ném viên gạch trong tay xuống đất, lùi lại không ngoảnh đầu lại mà chạy mất, trên mặt đất có rất nhiều tên côn đồ ngã xuống, đủ loại tiếng kêu thảm thiết và rên rỉ không dứt, hòa lẫn với mùi máu và đất ẩm trong không khí.
Trần Tầm Phong là người duy nhất đứng thẳng trong số họ, hắn giơ mu bàn tay lau trán, sau đó đi về phía bên trái tòa nhà, khoảng nửa phút sau, Trần Tầm Phong kéo lê một người, kéo người đó xuống đất, kéo thẳng đến trước mặt Chu Ải.
Chu Ải cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu của Hồ Thành.
Trần Tầm Phong đá vào chân một tên con trai đang dựa vào tường, ôm chân không thể nhúc nhích, giọng nói hơi khàn vì vận động: “Gọi người à, em trai mày đến rồi, con mẹ mày sao không chào một tiếng?”
Tên con trai đó vừa vặn bị đá trúng chỗ bị thương, lập tức cúi đầu, chặt chẽ che chắn cho mình, nhưng không nói gì, cũng không có hành động khác.
Trần Tầm Phong nhìn cảnh này, từ từ cười lạnh một tiếng: “Thú vị đấy”, hắn đứng dậy, kéo cổ áo Hồ Thành đến tường, sau đó hắn nâng đầu của tên con trai đó lên, ép gã ta nhìn Hồ Thành bên cạnh: “Không quen à?”
Cả hai người đều rũ mắt không nói, Trần Tầm Phong nheo mắt lại, sau đó từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, hắn bật đèn pin, chụp một bức ảnh cận cảnh cho hai người.
Sau khi chụp ảnh xong, hắn cất điện thoại đi, cuối cùng cũng thu lại biểu cảm hơi chế giễu trên mặt, hắn nắm tóc Hồ Thành, ép Hồ Thành ngẩng đầu lên, Hồ Thành gáy dựa vào bức tường cũ kỹ, vô hồn nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm gã ta, từng chữ một nói rõ ràng: “Hồ Thành, lần sau, mày đến gây chuyện với tao, nhất định, đừng trêu chọc cậu ấy.”
Trước khi đi, Trần Tầm Phong ném cho họ một chiếc thẻ điện thoại, hắn rũ mắt nhìn những người đang ngồi hoặc nằm trên mặt đất: “Tiền thuốc men, tìm người này.”
Khi rời đi, Trần Tầm Phong vẫn đi bên cạnh Chu Ải, áo đồng phục và cặp của hắn vẫn ở trên tay Chu Ải, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen và quần thể thao đồng phục bị bẩn, hoàng hôn buông xuống, con hẻm này đã không còn chút ánh sáng nào.
Chiếc điện thoại trên tay Trần Tầm Phong phát sáng, hơi thở của hắn vẫn còn hơi gấp, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, nhẹ giọng nói: “Tay tôi bẩn, không kéo cậu được, cẩn thận một chút.”
Chu Ải không trả lời, hai người im lặng đi qua con đường nhỏ hẹp này, cho đến khi đến ngã tư, đèn đường lần lượt sáng lên, Chu Ải đi vào cửa hàng ven đường trước, nửa phút sau cậu đi ra, trên tay cầm hai chai nước khoáng và giấy ăn.
Bên vệ đường có ghế gỗ, Chu Ải đặt cặp và áo của Trần Tầm Phong lên ghế, mở một chai nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tầm Phong đang đứng trước mặt mình.
Trần Tầm Phong hơi đổ mồ hôi ở cổ, mồ hôi thấm vào tóc, khiến tóc trở nên đen hơn và thuần khiết hơn, lúc này trán của Trần Tầm Phong lộ ra, lông mày và màu tóc đen nhánh, đường nét của hắn trong đêm cũng vô cùng rõ ràng.
Hắn mím môi, sau đó giơ hai tay ra trước mặt Chu Ải.
Chu Ải rũ mắt, đổ nước khoáng, từ từ đổ nước vào lòng bàn tay dính đầy đất của Trần Tầm Phong.
Nước chảy qua lòng bàn tay Trần Tầm Phong, tí tách rơi xuống đất, Trần Tầm Phong xoa bùn đất trên tay mình trong dòng nước, đến khi rửa sạch tay, Chu Ải mới nhấc chai lên, cậu cầm khăn giấy bên cạnh, xé ra đưa cho hai tờ.
Chu Ải nhìn Trần Tuấn Phong lau sạch tay, sau đó mở chai nước còn lại, đưa cho Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong ngửa đầu uống nước, nhưng tầm mắt lại lướt qua thân chai nước khoáng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Ải trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.