Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 57

Khương Ô Lap

07/05/2024

Ban đầu hai người chỉ lặng lẽ chạm vào nhau, không ai nhắm mắt, Trần Tầm Phong cao hơn Chu Ải, hắn đứng bên ngoài, che hết ánh sáng, Chu Ải mở mắt, chỉ có thể nhìn vào đôi đồng tử đen láy của Trần Tầm Phong.

Cậu vẫn đặt tay lên cổ Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong uống rượu rồi chạy đến dưới nhà Chu Ải, giờ nhiệt độ trên người hắn rất cao, sức nóng đó dần dần ảnh hưởng đến Chu Ải, Chu Ải cũng bắt đầu thấy nóng.

Sự thân mật là một bản năng nảy sinh từ tình cảm, nhưng trước đó, không ai có thể dạy họ phải làm thế nào, không ai dạy họ cách nắm tay, cách ôm và gần gũi như thế nào, nên họ không biết khi hai người ôm nhau có thể nghiêng đầu nghe nhịp tim của nhau, họ cũng không biết khi hôn nhau nên nhắm mắt lại.

Ánh sáng mờ nhạt như vậy, nhưng họ lại trong bóng tối nhìn nhau, dùng ánh mắt phác họa khuôn mặt của nhau.

Chu Ải dựa vào tường, cậu thấy mình ngày càng nóng, tay cậu đặt lên cổ Trần Tầm Phong khẽ động đậy, rồi Trần Tầm Phong giơ tay nắm lấy cậu, Trần Tầm Phong đặt tay Chu Ải lên cổ mình, Chu Ải thuận theo động tác của Trần Tầm Phong, vòng tay lên gáy hắn, Trần Tầm Phong cúi đầu, xương gáy hơi nhô ra, ngón tay Chu Ải sờ vào mấy đốt xương gáy của Trần Tầm Phong.

Cánh tay Trần Tầm Phong ôm sau lưng Chu Ải siết chặt lại, lòng bàn tay hắn vuốt lên gáy Chu Ải, hơi dùng sức xoa mái tóc ngắn hơi khô của Chu Ải, trong quá trình ma sát răng hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng giòn nhẹ, rồi Chu Ải nếm được mùi mạch nha của rượu.

Tâm trí Chu Ải có chút hỗn loạn, cậu chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái, họ đứng trên sân thượng của tòa nhà số 5 hóng gió, cậu đã uống ngụm rượu đầu tiên từ Trần Tầm Phong, ngụm rượu đó đắng chát và lạnh thấu xương, nhưng lúc này cậu nếm được mùi mạch nha lại thấy nóng.

Không lâu sau, bàn tay cậu đặt trên gáy Trần Tầm Phong dần mềm nhũn, không kiểm soát được mà rơi xuống, ngón tay cậu mò về phía sau, nắm lấy cổ áo của Trần Tầm Phong.

Trong suốt quá trình đó, họ vẫn mở mắt nhìn nhau, Chu Ải thấy giọt mồ hôi trên trán Trần Tầm Phong, giọt mồ hôi đó như rơi vào mắt cậu, làm ướt cả lông mi của Chu Ải, tầm nhìn của Chu Ải ngày càng mờ đi, khi cậu sắp không nhìn rõ Trần Tầm Phong nữa, cuối cùng họ cũng tách ra.

Khoảnh khắc hai người tách ra, có một cơn gió thổi qua sau lưng họ, những chiếc lá hoa hồng trên đầu xào xạc rung chuyển trong gió, Chu Ải cuối cùng cũng có thể hít thở, cậu ngửa đầu dựa vào bức tường phía sau, Trần Tầm Phong hôn lên yết hầu của cậu.

Lúc này, Chu Ải một lần nữa ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nặc trong không khí, cậu cụp mắt xuống, nhìn vào cổ áo sau của Trần Tầm Phong bị mình kéo nhăn nhúm.

Trần Tầm Phong chạy từ bàn tiệc rượu đến, Chu Ải vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, trên người cả hai đều không mang theo khăn giấy, vì vậy Trần Tầm Phong dùng tay mình lau mặt cho Chu Ải, lau xong, hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa trán Chu Ải, sờ thấy chân tóc hơi ẩm của cậu.

Mùi rượu của Trần Tầm Phong như truyền sang Chu Ải, vì vậy giọng hắn bình tĩnh hơn nhiều so với khi mới gặp, hắn hỏi Chu Ải: “Nóng không?”

Chu Ải khẽ gật đầu.

Trần Tầm Phong kéo Chu Ải đi theo đường về phía trước, cuối cùng họ dừng lại ở một ngã tư rộng rãi, vài lối đi bộ thẳng tắp giao nhau ở ngã tư, gió từ nhiều hướng thổi đến, thổi phồng quần áo của họ lên, chiếc áo phông trắng của Chu Ải thậm chí còn phất phơ những con sóng nhỏ.

Trần Tầm Phong véo cổ tay Chu Ải, nhẹ nhàng lắc cổ tay hỏi cậu: “Vòng chung kết ổn không?”

Chu Ải im lặng, nhưng nhìn vào mắt Trần Tầm Phong, khóe mắt cậu khẽ cong lên, ẩn chứa nụ cười.

Ngã tư có một ngọn đèn đường, Trần Tầm Phong dựa lưng vào cột đèn nhỏ, Chu Ải đứng trước mặt hắn, ánh sáng từ trên chiếu xuống, rọi vào hai người, dưới ánh sáng, Chu Ải nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, môi đỏ hơn bình thường, vành tai cũng nhuộm một vòng màu đỏ tươi.

Trần Tầm Phong giơ tay xoa tai Chu Ải, cười hỏi cậu: “Vui không?”

Chu Ải lắc đầu, giơ tay vỗ nhẹ vào cổ tay Trần Tầm Phong.

Trần Tầm Phong nhướng mày: “Bởi vì tôi vui?”

Chu Ải rút tay khỏi Trần Tầm Phong, cậu đứng trước mặt Trần Tầm Phong, từ từ ra hiệu với người trước mặt: Tôi thấy cậu, vui.



Sau khi ra hiệu câu đó, khóe môi Chu Ải khẽ cong lên, một đường cong rất nông.

Tuần trước ở trường, hai người đều bận rộn với việc học, họ vẫn như thường lệ, mỗi sáng đều chia tay nhau, rất muộn mới có thể gặp lại, cả hai đều kiên trì với vấn đề đó mà không lùi bước, cho nên ngay cả khi ở bên nhau, họ cũng không nói chuyện nhiều, Trần Tầm Phong thì buồn bã, Chu Ải thì càng im lặng hơn, sáng thứ Sáu, trước khi Chu Ải ra ngoài thi, họ vẫn duy trì trạng thái hờ hững đó.

Không phải cãi nhau, không phải giận dỗi, càng không phải tức giận, chỉ là họ quá đau lòng cho nhau, nên họ đều cố chấp, không ai chịu nhượng bộ.

Những ngày xa cách này, Chu Ải ở nơi khác chuẩn bị thi, Trần Tầm Phong thì ở nhà tự học, việc nhắn tin của họ cũng không kịp thời, tin nhắn của hai người luôn chênh lệch múi giờ với nhau, tin nhắn gửi đi luôn phải mất vài giờ mới nhận được hồi âm của đối phương.

Cho đến khi họ vừa gặp nhau, cho đến khi gặp nhau bắt đầu ôm, cả hai đều rất nóng, nhưng họ lại đến gần nhau hơn.

Chu Ải ra hiệu câu đó xong, Trần Tầm Phong nhìn cậu rất lâu, cuối cùng hắn lại nắm lấy cổ tay Chu Ải, hắn từ từ lắc cổ tay Chu Ải, giọng nói khàn khàn vì say rượu, hắn hỏi Chu Ải: “Tối nay không về trường à?”

Chu Ải nhẹ gật đầu, cậu giơ tay cầm điện thoại lên, cho Trần Tầm Phong xem, thời gian trên đó đã chỉ sang 11 giờ.

Sau đó cậu lại cụp mi, nhìn giữa điện thoại và lòng bàn tay, nơi kẹp một mảnh giấy hình chữ nhật màu đỏ dày, bên ngoài được bọc nhựa, cậu ra hiệu cho Trần Tầm Phong lấy mảnh giấy bọc nhựa đó.

“Đây là cái gì?” Trần Tầm Phong rút lấy, dưới ánh đèn giơ lên soi soi, mảnh giấy đỏ đã hơi cũ, không có chữ gì trên đó.

Chu Ải mở điện thoại, một tay gõ trên ghi chú, sau đó đưa cho Trần Tầm Phong xem: Bùa bình an.

Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, khẽ nhướng mày.

Chu Ải bổ sung giải thích ở dòng thứ hai: Trên đường đi thi có đi qua chùa, thầy cô cho thắp hương, tôi cầu cho cậu.

Thầy cô cũng đôi khi mê tín, sáng hôm đó xe đi qua một ngôi chùa đang mở đàn, họ cho tài xế dừng xe, sau đó dẫn học sinh lên núi, đến chùa cầu phúc cầu nguyện cho kỳ thi lần này thuận lợi.

Lúc đó Chu Ải đứng trên đỉnh núi, bên cạnh là dải lụa đỏ bay phấp phới, tiếng tụng kinh không dứt, cùng đi với cậu có rất nhiều học sinh lớp 12, thành bại của họ đều nằm ở lần này, vì vậy họ đều thành tâm nhắm mắt, cúi đầu lẩm bẩm, chỉ mong kỳ thi lần này sẽ mở màn thuận lợi.

Cuối ngày hôm đó, Chu Ải quỳ trước tượng Phật khổng lồ trong chính điện, trong mũi cậu tràn ngập mùi hương trầm nồng nặc, tiếng chuông từ rất xa vọng vào tai cậu, cậu đã 17 tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thắp hương cho Phật Tổ, cậu quỳ rất lâu, cúi đầu lạy, chỉ cầu nguyện Phật Tổ phù hộ Trần Tầm Phong cả đời bình an.

Trên núi, Chu Ải đã quyên góp hết số tiền mặt mình có cho tiền hương khói, cậu không muốn nhìn thấy máu trên người Trần Tầm Phong nữa, không muốn nghe thấy hắn từ trên cầu vượt nào đó rơi xuống, cũng không muốn hắn nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, cậu sẵn sàng tin theo chủ nghĩa duy tâm để tin vào thầy bói cho Trần Tầm Phong, cậu sẵn sàng tin vào Phật Tổ, cậu không phải là người tham lam, cậu sẽ không cầu Phật Tổ bảo vệ mình điều gì, cậu chỉ cầu nguyện ánh sáng của Phật Tổ có thể chiếu rọi lên Trần Tầm Phong.

...

Mảnh giấy đỏ không lớn lắm, Trần Tầm Phong nhìn rất lâu, sau đó hắn nắm chặt ngón tay nói: “Được, tôi sẽ cất kỹ.”

Hắn xoa cổ tay Chu Ải hỏi cậu: “Còn của cậu thì sao? Cậu có cầu cho mình không?”

Chu Ải không muốn trả lời câu hỏi này, cậu cụp mắt gõ vào ghi chú: Đã muộn rồi, về ngủ thôi.

Trần Tầm Phong nhìn thấy câu đó, không những không buông tay mà còn kéo Chu Ải lại gần hơn, hắn nâng mặt Chu Ải lên, hai người áp rất gần nhìn nhau, hắn đã chắc chắn nói: “Cậu không cầu cho mình.”

Chu Ải mở to mắt, không tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Trần Tầm Phong nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu đã trao nguyện vọng của mình cho tôi.”



Hai người lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh đèn, Chu Ải im lặng, không giải thích thêm gì nữa, Trần Tuấn Phong nhìn vào mắt cậu, chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của ngọn đèn trên đầu trong đôi đồng tử đen láy của cậu, ngoài ra không còn gì cả, sạch sẽ không tì vết. Cuối cùng, Trần Tầm Phong buông tay trước, hắn thở dài, lùi lại hai bước dựa vào cột đèn, hắn nói với Chu Ải: “Về đi, nếu không đợi thêm một lát nữa, tôi không muốn cậu đi mất.”

Nhưng Chu Ải lại đột nhiên cau mày, cậu tiến lên hai bước, kéo cánh tay Trần Tầm Phong, dưới ánh đèn, hai người nhìn thấy những chấm đỏ li ti trên cánh tay Trần Tầm Phong, rải rác khắp cánh tay, trông có vẻ đã khá nghiêm trọng.

Chu Ải giơ tay hỏi hắn: Dị ứng à?

Trần Tầm Phong nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên đèn trên đỉnh đầu, sau đó chậm rãi thốt ra một câu chửi tục: “Không phải dị ứng, Chu Ải nhìn kìa, ruồi.”

Chu Ải theo lời hắn ngẩng đầu nhìn lên nhìn chụp đèn màu trắng trên đỉnh đầu Trần Tầm Phong, bên ngoài chụp đèn có một vòng côn trùng bay dày đặc, đang oai vệ bay vòng vo.

Chu Ải kéo Trần Tầm Phong lùi lại hai bước, tránh xa chụp đèn, hỏi hắn: Ngứa không?

Trần Tầm Phong tự cảm nhận một chút rồi nói: “Vừa nãy không thấy ngứa, bây giờ thì hơi ngứa.” Hắn giơ tay đỡ vai Chu Ải, đưa người đi về phía trước: “Không sao, lát tôi về tắm nước lạnh là được.”

“Cậu bị cắn à? Để tôi xem?” Trần Tầm Phong vừa đi vừa mở đèn pin điện thoại, soi vào cánh tay và cổ Chu Ải.

Hắn không thấy vết đỏ do ruồi muỗi đốt trên người Chu Ải, nhưng lại thấy hai vết đỏ rõ ràng trên cổ cậu, hai vết đỏ nằm ngay trên xương quai xanh của Chu Ải, không cao không thấp, cổ áo của áo ngắn tay hơi rộng một chút, dễ bị lộ ra ngoài.

Ngón tay Trần Tầm Phong dừng lại trên cổ cậu rồi không di chuyển nữa, Chu Ải có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, chớp chớp mắt, giọng hắn khá nhẹ, có ý ám chỉ: “Ải Ải, ngày mai mặc đồng phục.”

Cổ áo đồng phục mùa hè là kiểu áo polo, cao hơn và nhỏ hơn cổ áo ngắn tay bình thường, Chu Ải nghe xong thì khựng lại, sau đó giơ tay sờ lên cổ mình, Trần Tầm Phong đưa tay cậu lên chỉnh lại vị trí: “Ở đây.”

Trần Tầm Phong xoa vết tích trên cổ cậu hỏi: “Có cảm giác gì không? Đau không?”

Hôn thì không đau, Chu Ải cũng không có cảm giác rõ ràng gì, cậu lắc đầu, Trần Tầm Phong sờ mặt cậu, cười nói: “Lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Chu Ải nhàn nhạt liếc hắn, đưa màn hình điện thoại trong tay đến trước mặt hắn, cho Trần Tầm Phong xem những chữ cậu vừa đánh: Về dùng nước xà phòng rửa đi.

Chu Ải vẫn tiếp lời Trần Tầm Phong mấy câu trước đó, vừa nãy hai người đang xem vết muỗi đốt trên tay Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nói lát về dùng nước lạnh rửa tay.

Lúc này Trần Tầm Phong nhìn màn hình điện thoại, giơ cánh tay lên động đậy, rồi gật đầu, chậc một tiếng: “Được, hình như giờ hơi ngứa rồi.”

Trần Tầm Phong đưa Chu Ải đến cổng biệt thự, lần này Chu Ải bảo Trần Tầm Phong đi trước, cậu đứng dưới bức tường hoa hồng nhìn Trần Tầm Phong đi xa, vừa định đẩy cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng: “——Chu Ải.”

Chu Ải quay đầu lại, Trần Tầm Phong chạy đến, hắn dừng lại cách Chu Ải hai bước, thở hổn hển cười dưới ánh trăng, hắn nói: “Quên hỏi cậu rồi, kỳ thi lần này thế nào?”

Đêm càng về khuya, nhiệt độ càng xuống thấp, gió thổi qua người họ đã mang theo hơi lạnh.

Trần Tầm Phong đứng trước mặt cậu, Chu Ải nhìn mái tóc bị gió thổi tung của hắn, cúi đầu dùng điện thoại nhắn tin cho hắn.

Trần Tầm Phong cũng cầm điện thoại lên xem, mười mấy giây sau, hắn bật cười: “Giỏi thật, giờ đã thi được hạng nhì rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook