Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 59
Khương Ô Lap
07/05/2024
Beta: Lilly
Chu Ải chỉ mang theo một ít hành lý đơn giản, trước đây khi đi thi cậu chỉ cần mang theo một chiếc ba lô, nhưng lần này tính cả thời gian đi và về thì cậu phải đi tổng cộng bốn ngày, vì vậy Trần Tầm Phong đã lấy cho cậu một chiếc vali nhỏ 20 inch. Chu Ải xếp hai bộ quần áo để thay vào vali, Trần Tầm Phong mở tủ, định lấy đồ ăn cho cậu.
Chu Ải ngăn Trần Tầm Phong lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Tầm Phong không khăng khăng, chỉ nhắc nhở Chu Ải về thời gian: “Đi tắm trước đi, còn lại để tôi lo.”
Thời tiết ngày càng nóng, thời gian bọn họ về ký túc xá ngày càng muộn, tối nay chỉ còn khoảng mười phút nữa là hết nước nóng, vì vậy Trần Tầm Phong giục Chu Ải đi tắm trước. Bản thân hắn thì chiều nào sau khi chơi bóng xong cũng tắm, còn buổi tối hắn chỉ tắm qua loa, nhiều khi hết nước nóng, hắn sẽ tắm nước lạnh, nhưng hắn sợ Chu Ải tắm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh.
Sau khi Chu Ải vào tắm, Trần Tầm Phong lại gấp thêm hai bộ quần áo bỏ vào vali, sau đó bắt đầu sắp xếp sách vở và đồ điện tử mà Chu Ải thường dùng. Hai bạn cùng phòng khác của ký túc xá đã quá quen với cảnh tượng này, ngay từ khi vào ở ký túc xá, bọn họ đã dễ dàng nhận ra mối quan hệ thân thiết giữa Trần Tầm Phong và Chu Ải, và càng tiếp xúc, bọn họ càng phát hiện ra rằng hai người này không chỉ thân thiết mà còn gắn bó trong nhiều chi tiết cuộc sống, giống như sự thân thiết tự nhiên giữa hai anh em vậy, cảnh hai người thu dọn quần áo cho nhau rất thường thấy, bọn họ đã quá quen thuộc với chuyện này rồi.
Vì vậy, bây giờ Trần Tầm Phong đi lại giữa tủ đồ của mình và Chu Ải để lấy đồ, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên.
Trần Tầm Phong xếp gọn gàng mọi thứ, cuối cùng kiểm tra lại một lượt, mới kéo dây cố định và đóng vali lại. Hắn xách vali lên thử cân nặng, rồi đặt vali vào vị trí không cản trở sau cửa.
Chu Ải đã cố gắng nhanh chóng vệ sinh cá nhân, nhưng khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, đã quá giờ tắt đèn, ký túc xá của bọn họ cùng với một số tòa nhà xung quanh đã chìm trong bóng tối.
Khi Chu Ải bước ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là Trần Tầm Phong đang dựa vào ban công, gió thổi tung mái tóc Trần Tầm Phong, hắn đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, ánh sáng huỳnh quang yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt hắn. Nhận ra Chu Ải đẩy cửa bước ra, Trần Tầm Phong thuận tay tắt điện thoại và cất đi, hắn định lên tiếng thì Chu Ải lại ra hiệu về phía phòng tắm sau lưng cậu.
Hệ thống đường ống nước nóng của ký túc xá trường học khá cũ, mới vừa quá giờ tắt nước nóng không lâu, lúc này nước chảy ra từ vòi vẫn còn ấm, Chu Ải bảo Trần Tầm Phong vào tắm trước.
Trần Tầm Phong đáp: “Được.”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay đỡ cằm Chu Ải, đồng thời dùng tay kia mở cửa ban công, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Chu Ải: “Đừng đợi tôi, vào ngủ đi.”
Chu Ải vào ký túc xá, lên giường của mình, tiện tay mang theo cả máy đọc sách Kindle. Cậu không ngủ ngay mà ngồi tựa vào tường ở giữa giường đọc sách, Trần Tầm Phong hành động rất nhanh, Chu Ải mới chỉ đọc được hơn chục trang sách thì nghe thấy tiếng cửa ban công bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người đó vào phòng gần như không phát ra tiếng động, hắn cao chân dài, trong quá trình từ mặt đất lên giường tầng trên, hắn chỉ bước một lần lên bậc thang, Chu Ải chỉ cảm thấy giường hơi động đậy, giây tiếp theo, rèm giường đã bị người ta từ bên ngoài vén lên, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong, dưới ánh trăng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ, cậu nhìn thấy nửa giọt nước lơ lửng trên cằm Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong không lên tiếng lên giường, trước tiên quay người kéo rèm giường lại, trên người hắn phảng phất hơi ẩm của nước lạnh, không gian giường tầng trên chật hẹp, cậu còn chưa kịp tiến lại gần thì luồng hơi lạnh đó đã ập đến trước mặt Chu Ải đang ngồi giữa giường, trong luồng hơi lạnh đó có mùi sữa tắm quen thuộc của Chu Ải, là mùi hương giống như trên người cậu.
Rất tự nhiên, Trần Tầm Phong ngồi xuống ôm lấy eo Chu Ải và bế cậu lên, máy đọc sách Kindle trượt khỏi tay Chu Ải, cậu ngồi lên đùi Trần Tầm Phong, áp sát vào làn da hơi lạnh của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đưa tay vuốt ve lưng Chu Ải, có ý bảo cậu ngủ, nhưng Chu Ải không dựa vào người Trần Tầm Phong, mà nhét điện thoại vào tay hắn.
Trên màn hình điện thoại có một câu, là Chu Ải vừa mới nhập: Sáng mai bọn tôi tập trung lúc 7:55, 8 giờ đúng thì đi.
Sáng mai bọn họ không có nhiều thời gian, chỉ có 5 phút để điểm danh, tiết tự học buổi sáng của lớp 11 là 7:40, ý của Chu Ải là để Trần Tầm Phong sáng mai đi học, không cần phải trốn học để đưa cậu nữa, hai người cũng không nói được mấy câu trong 5 phút, Trần Tầm Phong chạy đến có hơi mất thời gian.
Một tay Trần Tầm Phong ôm lấy sau lưng Chu Ải, hơi rũ mắt, dùng tay kia gõ chữ trên màn hình.
Chu Ải cúi đầu nhìn những dòng chữ Trần Tầm Phong gõ ra, hắn không trả lời câu hỏi của Chu Ải, mà nói sang chuyện khác: “Máy tính bảng và sạc dự phòng đều ở trong cặp, sách nặng, tôi để hết vào vali cho cậu rồi, đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo cũng ở trong vali, giấy tờ tùy thân đều ở trong cặp, trong túi bên hông cặp có tai nghe và bịt tai, nếu không tìm thấy gì thì nhắn tin cho tôi.”
Vì Chu Ải cúi đầu nhìn Trần Tầm Phong gõ chữ, nên tốc độ đọc của cậu chính là tốc độ gõ chữ của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong gõ xong, cậu khẽ gật đầu.
Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn cậu, lại tiếp tục viết trên điện thoại: “Cho tôi xem vé tàu cao tốc của cậu.”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại, Chu Ải dùng ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, gọi thông tin đặt vé lên, vé tàu do giáo viên nhà trường thống nhất đặt, số ghế của Chu Ải là toa 08, ghế 11F, vừa khéo là ghế cạnh cửa sổ.
Xem xong thông tin chuyến tàu, Trần Tầm Phong tắt điện thoại, mọi nguồn sáng trên giường tầng trên lập tức biến mất, hắn ôm Chu Ải đổi sang tư thế ngủ, họ đang ở trong bóng tối, khó nhìn thấy đồ vật, nhưng Trần Tầm Phong vẫn có thể nhận ra rõ ràng Chu Ải vẫn đang mở mắt, tay hắn vỗ nhẹ vào lưng Chu Ải, nhưng Chu Ải vẫn không có ý định nhắm mắt, thậm chí Trần Tầm Phong còn có thể cảm nhận được tần suất chớp mắt đều đặn của cậu.
Giao tiếp trong bóng tối chỉ có thể dựa vào xúc giác, vì vậy Trần Tầm Phong giơ tay, úp lòng bàn tay vào má Chu Ải, làm một động tác đơn giản trong ngôn ngữ ký hiệu biểu thị “ngủ“.
Nhưng Chu Ải vẫn không ngủ, tay đang kê dưới cổ cậu là cánh tay của Trần Tầm Phong, cậu nằm nghiêng, chỉ bình tĩnh mở mắt, lông mày Trần Tầm Phong khẽ động, hắn cười trong bóng tối, sau đó chống nửa người trên ngồi dậy, muốn tiến lại gần hôn mắt Chu Ải.
Chu Ải rất bình tĩnh, mở mắt chờ hắn đến gần, cho đến khi môi Trần Tầm Phong thực sự chạm vào lông mi Chu Ải, lông mi Chu Ải khởi động cơ chế bảo vệ, vô thức nhắm lại che đi đôi mắt bên dưới, Trần Tầm Phong hôn lên mí mắt khép hờ của Chu Ải.
Trần Tầm Phong hôn mắt và sống mũi Chu Ải, tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cậu theo nhịp điệu đều đặn, đến khi Chu Ải ngủ say, hắn mới phát hiện Chu Ải đang gập tay để dưới gối, ngón tay Chu Ải nắm lấy viền cổ áo phông của hắn, các đốt ngón tay áp vào xương quai xanh bên dưới áo, bàn tay Chu Ải trắng trẻo, nắm lấy chiếc áo đen của hắn, sự tương phản về màu sắc rất rõ ràng, ngay cả trong ánh sáng mờ tối này, Trần Tầm Phong cũng có thể nhìn rõ, bàn tay trắng trẻo của cậu như đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối, Trần Tầm Phong ôm Chu Ải vào lòng, áp mặt vào mặt Chu Ải, mặc cho cậu nắm lấy áo mình, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Chu Ải vừa đến cổng trường tập trung với học sinh lớp 12 thì đã bị giáo viên giục lên xe, bọn họ phải đi xe buýt đến ga tàu cao tốc để đón tàu, vì vậy các khâu ở giữa diễn ra rất nhanh, không chậm trễ chút nào, Chu Ải dừng lại ở cổng trường chưa đầy nửa phút, tất cả giáo viên và học sinh đã tập trung đông đủ, sau đó tài xế xe buýt chuẩn bị khởi hành.
Đi tàu cao tốc thì phải đi sớm chứ không được đi muộn, họ còn phải tính đến tình hình tắc đường vào giờ cao điểm buổi sáng, vì vậy không ai đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào về việc khởi hành sớm.
Chu Ải ngồi vào vị trí, cảm nhận độ rung từ động cơ khởi động của xe, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngôi trường, hiện giờ Trần Tầm Phong đang ở trong lớp học bài buổi sáng, Chu Ải mừng vì hắn không đến tiễn, tòa nhà giảng dạy cách cổng trường một đoạn, đi đi lại lại thực sự rất mất thời gian.
Xe chạy về phía trước, Chu Ải định thu hồi tầm mắt, nhưng khi lướt qua một chỗ nào đó thì khựng lại, cậu nhìn thấy một bóng người, cách một khoảng, người đó đứng xa xa dưới một cái cây nào đó trong trường, Chu Ải chỉ nhìn thấy nửa người lộ ra của bóng dáng đó, chỉ nhìn thấy ống quần màu xanh nhạt của người đó, cậu biết đó là Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong mặc chiếc quần jean màu xanh nhạt mà sáng nay ra khỏi nhà đã thay, nửa người trên là chiếc áo ngắn tay màu trắng tinh, Trần Tầm Phong không mặc nhiều quần áo sáng màu, sáng nay hắn thay xong, Chu Ải còn giúp hắn sửa lại ống tay áo đã xắn lên.
Vì góc độ và khoảng cách, khuôn mặt của Trần Tầm Phong hoàn toàn bị tán lá cây che khuất, Chu Ải chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của hắn, và vì xe đang chạy về phía trước, dần dần cậu không còn nhìn rõ bóng dáng đó nữa.
Một đàn chị ngồi phía sau kéo rèm cửa sổ, rèm màu xanh kéo đến phía trước che khuất tầm mắt Chu Ải, cậu không nhìn thấy bóng dáng Trần Tầm Phong nữa.
Chu Ải từ từ quay đầu, nhìn về phía tựa lưng ghế phía trước, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy một cảm xúc chùng xuống vì chia xa, đây là một cảm xúc rất kỳ lạ, Chu Ải biết rõ mình chỉ đi thi, biết rằng vài ngày nữa họ sẽ gặp lại, biết rằng cậu có thể dùng điện thoại nhắn tin cho Trần Tầm Phong ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy nửa bóng dáng của Trần Tầm Phong ẩn hiện dưới tán cây, khi thấy hắn vẫn đến tiễn mình rời đi, Chu Ải lại bị cảm xúc chi phối và nảy sinh một cảm xúc chua xót.
Chu Ải ngồi trên xe buýt, xe vẫn chưa chạy khỏi con đường của Học viện, nhưng lúc này, cậu đột nhiên rất nhớ rất nhớ Trần Tầm Phong.
Chu Ải quay đầu nhìn sang chiếc rèm màu xanh nhạt bên cạnh, xe đang chuyển động, rèm cũng rung theo, Chu Ải hiếm khi không làm gì cả, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào rèm, nhìn rất lâu.
Tám giờ sáng khởi hành hòa vào dòng xe giờ cao điểm, đúng như dự đoán, họ đã bị tắc đường một lúc, may mà họ khởi hành sớm, dự trù thời gian thoải mái, cuối cùng khi đến ga tàu cao tốc, học sinh và giáo viên vẫn có thể thong thả xếp hàng kiểm tra vé.
Vé tàu cao tốc do giáo viên thống nhất đặt, tất cả học sinh và giáo viên đều ở toa 8, nhưng không thể đảm bảo chỗ ngồi cụ thể, trong đội có giáo viên và học sinh tình cờ ngồi cạnh nhau, cũng có người như Chu Ải, ngồi cùng hàng với một hành khách xa lạ.
Khi Chu Ải để hành lý vào chỗ ngồi của mình, ghế bên cạnh vẫn còn trống, cậu nhớ Trần Tầm Phong nói khi cậu lên xe thì nhắn tin, liền lấy điện thoại nhắn cho Trần Tầm Phong: “Tôi lên xe rồi.”
Trần Tầm Phong có lẽ đang ở trong lớp học, một lúc sau không trả lời, Chu Ải cất điện thoại, lấy máy tính bảng ra khỏi cặp sách, sau đó đeo tai nghe vào, bắt đầu cúi đầu làm việc của mình.
Chu Ải đang lướt qua giấy tờ trên máy tính bảng, cậu luôn có thể nhanh chóng tập trung vào việc học của mình, nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn có thể cảm thấy chưa đầy vài phút sau, ghế bên cạnh mình đã có người ngồi, và không lâu sau khi người đó lên xe, tàu điện đã chạy về phía trước.
Đầu tiên, tàu điện chạy qua đường hầm ngầm trong nhà ga, sau đó càng chạy về phía trước, ánh sáng ban ngày càng mạnh, người ngồi bên cạnh Chu Ải đột nhiên giơ tay qua người cậu, kéo tấm chắn nắng xuống.
Tàu điện chạy đều về phía trước nửa giờ, Chu Ải đã làm xong một nửa bài thi trên máy tính bảng, rồi đột nhiên cậu cảm thấy điện thoại của mình rung lên, Chu Ải hoàn hồn khỏi bài vật lý, cậu đoán đó là tin nhắn của Trần Tầm Phong.
Chu Ải mở điện thoại ra xem, đúng là tin nhắn của Trần Tầm Phong, nửa phút trước hắn mới trả lời: “Tôi cũng lên xe rồi.”
Nhìn thấy tin nhắn, trong chốc lát Chu Ải không phản ứng lại, cậu khựng lại một chút, sau đó cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh, nhịp tim Chu Ải không hiểu sao lại bắt đầu tăng tốc, rồi cậu từ từ quay đầu, không kịp phòng bị, liền đối diện với đôi mắt như cười như không của Trần Tầm Phong bên cạnh.
Trần Tầm Phong vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, làn da hắn hơi ngả tông lạnh, màu sắc tươi tắn sạch sẽ trên người hắn cũng không thể trung hòa được sự sắc bén của hắn, hắn hơi nghiêng người ngồi trên ghế, tay đặt trên tay vịn chống đầu, khóe môi cong lên một chút, cứ thế nhìn chằm chằm Chu Ải.
Trong nửa phút đó, Chu Ải nhìn chằm chằm chàng trai bên cạnh, không biết nên phản ứng ra sao.
Cho đến khi Trần Tầm Phong giơ tay tháo tai nghe bên trái của cậu ra, hắn cười hỏi: “Nghe gì thế? Thấy cậu nghiêm túc thế, không dám làm phiền cậu.”
Nhiệt độ điều hòa trên xe hơi thấp, đầu và mặt Chu Ải đều bị thổi lạnh, nhưng khi tháo tai nghe ra, đầu ngón tay Trần Tầm Phong chạm vào tai cậu, Chu Ải cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay Trần Tầm Phong ấm áp, nghe thấy câu hỏi của Trần Tầm Phong, cậu định giải thích, nhưng Trần Tầm Phong đã đưa tai nghe đến gần tai mình, tự mình tìm ra câu trả lời: “Không có gì à?”
Chu Ải gật đầu, cậu xoa xoa ngón tay mình, viết một cụm từ trên máy tính bảng: Nơi công cộng, sau đó đưa cho Trần Tầm Phong bên cạnh xem.
Các sản phẩm điện tử được nâng cấp và thay đổi từng năm, bây giờ tai nghe đã có thể đại diện cho một cách tránh giao tiếp xã hội, đeo tai nghe ở nơi công cộng có nghĩa là không nghe thấy tiếng của người khác, cũng có nghĩa là không muốn bị làm phiền.
Tình huống đặc biệt của Chu Ải là không thể tránh khỏi, cậu là một người câm không nói được, rào cản ngôn ngữ ở một mức độ lớn đã hạn chế tiếp xúc của cậu với người khác, cậu không muốn làm phiền người lạ ở nơi công cộng, điều này đối với cậu và đối phương đều là phiền phức, vì vậy trong nhiều trường hợp, cậu luôn đeo tai nghe, duy trì trạng thái không muốn bị làm phiền, để giảm bớt sự tiếp xúc và giao tiếp của người lạ với mình.
Chu Ải viết cụm từ đơn giản này, sau khi Trần Tầm Phong nhìn thấy, ánh mắt hơi khựng lại, hắn gần như ngay lập tức hiểu ý Chu Ải.
Từ khi quen biết Chu Ải, Chu Ải đã không nói được, “câm” của Chu Ải mang đến cho cậu nhiều ảnh hưởng khác nhau, Trần Tầm Phong gần như đều biết, nhưng mỗi lần Chu Ải vì chuyện này mà thêm bất tiện, hoặc bị người khác đối xử khác biệt, Trần Tầm Phong vẫn thấy đau lòng, đây là điều không thể tránh khỏi.
Nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Trần Tầm Phong dần dần biến mất, hắn rũ mắt điều chỉnh biểu cảm của mình, khi ngẩng đầu lên, chỉ nói nhỏ với Chu Ải một câu: “Được.”
“Câm” đã đi cùng Chu Ải được 16 năm, Chu Ải đã sớm quen với mọi sự bất tiện mà “câm” mang lại, cậu đã sớm có thể bình tĩnh đối mặt với khuyết điểm của mình, cậu ngồi cạnh Trần Tầm Phong, đương nhiên nhìn ra được sự thay đổi trong biểu cảm của Trần Tầm Phong, vì vậy cậu rất tự nhiên chuyển chủ đề, Chu Ải viết chữ trên máy tính bảng hỏi Trần Tầm Phong: Sao cậu lại đến?
Tuyến tàu này có nhiều học sinh và giáo viên, trong toa tàu rất yên tĩnh, Trần Tầm Phong nghiêng đầu dựa vào bên Chu Ải, hắn kéo tay Chu Ải xuống, nắm lấy ở giữa ghế, hắn dùng khớp ngón tay xoa vết chai trên tay Chu Ải, giọng nói phát ra hơi nhỏ, như tiếng khe khẽ thì thầm, hắn chậm rãi nói: “Muốn đến, thì đến thôi.”
Trong giọng nói của Trần Tầm Phong vẫn còn chút cảm xúc buồn bã, hắn giải thích: “Lần này các cậu không phải ở khách sạn bên ngoài à, cậu thi, tôi học ở khách sạn một mình, cũng giống như ở trường thôi.”
Chu Ải chỉ có một tay rảnh, gõ chữ trên điện thoại sẽ tiện hơn nhiều, vì vậy cậu lấy lại điện thoại, gõ chữ vào một ghi chú mới trên điện thoại, Trần Tầm Phong dựa vào vai cậu để xem.
Chu Ải viết: Lần này đi về mất bốn ngày, bốn ngày cậu không đến lớp, thì nói thế nào với giáo viên chủ nhiệm của các cậu.
Chu Ải viết xong câu này, Trần Tầm Phong liền lấy điện thoại của mình ra, hắn mở một bức ảnh, đưa cho người bên cạnh xem: “Cậu xem cái này.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại mà Trần Tầm Phong đưa đến trước mặt mình, trên màn hình là một bức ảnh chụp tờ giấy xin phép nghỉ học, lý do xin nghỉ là đi khám sức khỏe, tờ giấy xin phép có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm, chữ ký của phụ huynh và con dấu của khối, đầy đủ không thiếu một thứ, Trần Tầm Phong bổ sung bên cạnh: “Cậu tôi làm cho.”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong liền nở nụ cười tinh quái, Chu Ải cũng cười nhẹ, cậu hơi cúi đầu, lại hỏi: Sao lại mua được chỗ ngồi này?
Mua vé tàu cao tốc trực tuyến chủ yếu là hệ thống chọn ngẫu nhiên, mua được cùng toa tàu đã khó, Trần Tầm Phong lại ngồi ngay ghế bên cạnh mình.
Trần Tầm Phong cười nhẹ, hắn vuốt ve vết chai trên tay Chu Ải, lắc đầu nói: “Không khéo thế đâu, tôi tự mua vé trên phần mềm, rồi lại hoàn vé, làm đến mười lần, mua được chỗ gần nhất là ở hàng đầu toa các cậu.” Trần Tầm Phong giơ ngón tay chỉ về phía trước, “Chính là cái 01D đó, sau đó phần mềm không cho tôi mua nữa, giới hạn tôi do thao tác quá thường xuyên.”
“Vừa nãy tôi không lên tàu, là vì đợi ở chỗ nối toa, tôi đổi với người ngồi ở chỗ này, nếu không thì tôi chỉ có thể xuống tàu rồi lại đi tìm cậu thôi.”
Chu Ải chỉ mang theo một ít hành lý đơn giản, trước đây khi đi thi cậu chỉ cần mang theo một chiếc ba lô, nhưng lần này tính cả thời gian đi và về thì cậu phải đi tổng cộng bốn ngày, vì vậy Trần Tầm Phong đã lấy cho cậu một chiếc vali nhỏ 20 inch. Chu Ải xếp hai bộ quần áo để thay vào vali, Trần Tầm Phong mở tủ, định lấy đồ ăn cho cậu.
Chu Ải ngăn Trần Tầm Phong lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Tầm Phong không khăng khăng, chỉ nhắc nhở Chu Ải về thời gian: “Đi tắm trước đi, còn lại để tôi lo.”
Thời tiết ngày càng nóng, thời gian bọn họ về ký túc xá ngày càng muộn, tối nay chỉ còn khoảng mười phút nữa là hết nước nóng, vì vậy Trần Tầm Phong giục Chu Ải đi tắm trước. Bản thân hắn thì chiều nào sau khi chơi bóng xong cũng tắm, còn buổi tối hắn chỉ tắm qua loa, nhiều khi hết nước nóng, hắn sẽ tắm nước lạnh, nhưng hắn sợ Chu Ải tắm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh.
Sau khi Chu Ải vào tắm, Trần Tầm Phong lại gấp thêm hai bộ quần áo bỏ vào vali, sau đó bắt đầu sắp xếp sách vở và đồ điện tử mà Chu Ải thường dùng. Hai bạn cùng phòng khác của ký túc xá đã quá quen với cảnh tượng này, ngay từ khi vào ở ký túc xá, bọn họ đã dễ dàng nhận ra mối quan hệ thân thiết giữa Trần Tầm Phong và Chu Ải, và càng tiếp xúc, bọn họ càng phát hiện ra rằng hai người này không chỉ thân thiết mà còn gắn bó trong nhiều chi tiết cuộc sống, giống như sự thân thiết tự nhiên giữa hai anh em vậy, cảnh hai người thu dọn quần áo cho nhau rất thường thấy, bọn họ đã quá quen thuộc với chuyện này rồi.
Vì vậy, bây giờ Trần Tầm Phong đi lại giữa tủ đồ của mình và Chu Ải để lấy đồ, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên.
Trần Tầm Phong xếp gọn gàng mọi thứ, cuối cùng kiểm tra lại một lượt, mới kéo dây cố định và đóng vali lại. Hắn xách vali lên thử cân nặng, rồi đặt vali vào vị trí không cản trở sau cửa.
Chu Ải đã cố gắng nhanh chóng vệ sinh cá nhân, nhưng khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, đã quá giờ tắt đèn, ký túc xá của bọn họ cùng với một số tòa nhà xung quanh đã chìm trong bóng tối.
Khi Chu Ải bước ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là Trần Tầm Phong đang dựa vào ban công, gió thổi tung mái tóc Trần Tầm Phong, hắn đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, ánh sáng huỳnh quang yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt hắn. Nhận ra Chu Ải đẩy cửa bước ra, Trần Tầm Phong thuận tay tắt điện thoại và cất đi, hắn định lên tiếng thì Chu Ải lại ra hiệu về phía phòng tắm sau lưng cậu.
Hệ thống đường ống nước nóng của ký túc xá trường học khá cũ, mới vừa quá giờ tắt nước nóng không lâu, lúc này nước chảy ra từ vòi vẫn còn ấm, Chu Ải bảo Trần Tầm Phong vào tắm trước.
Trần Tầm Phong đáp: “Được.”
Vừa nói, hắn vừa giơ tay đỡ cằm Chu Ải, đồng thời dùng tay kia mở cửa ban công, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Chu Ải: “Đừng đợi tôi, vào ngủ đi.”
Chu Ải vào ký túc xá, lên giường của mình, tiện tay mang theo cả máy đọc sách Kindle. Cậu không ngủ ngay mà ngồi tựa vào tường ở giữa giường đọc sách, Trần Tầm Phong hành động rất nhanh, Chu Ải mới chỉ đọc được hơn chục trang sách thì nghe thấy tiếng cửa ban công bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người đó vào phòng gần như không phát ra tiếng động, hắn cao chân dài, trong quá trình từ mặt đất lên giường tầng trên, hắn chỉ bước một lần lên bậc thang, Chu Ải chỉ cảm thấy giường hơi động đậy, giây tiếp theo, rèm giường đã bị người ta từ bên ngoài vén lên, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong, dưới ánh trăng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ, cậu nhìn thấy nửa giọt nước lơ lửng trên cằm Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong không lên tiếng lên giường, trước tiên quay người kéo rèm giường lại, trên người hắn phảng phất hơi ẩm của nước lạnh, không gian giường tầng trên chật hẹp, cậu còn chưa kịp tiến lại gần thì luồng hơi lạnh đó đã ập đến trước mặt Chu Ải đang ngồi giữa giường, trong luồng hơi lạnh đó có mùi sữa tắm quen thuộc của Chu Ải, là mùi hương giống như trên người cậu.
Rất tự nhiên, Trần Tầm Phong ngồi xuống ôm lấy eo Chu Ải và bế cậu lên, máy đọc sách Kindle trượt khỏi tay Chu Ải, cậu ngồi lên đùi Trần Tầm Phong, áp sát vào làn da hơi lạnh của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đưa tay vuốt ve lưng Chu Ải, có ý bảo cậu ngủ, nhưng Chu Ải không dựa vào người Trần Tầm Phong, mà nhét điện thoại vào tay hắn.
Trên màn hình điện thoại có một câu, là Chu Ải vừa mới nhập: Sáng mai bọn tôi tập trung lúc 7:55, 8 giờ đúng thì đi.
Sáng mai bọn họ không có nhiều thời gian, chỉ có 5 phút để điểm danh, tiết tự học buổi sáng của lớp 11 là 7:40, ý của Chu Ải là để Trần Tầm Phong sáng mai đi học, không cần phải trốn học để đưa cậu nữa, hai người cũng không nói được mấy câu trong 5 phút, Trần Tầm Phong chạy đến có hơi mất thời gian.
Một tay Trần Tầm Phong ôm lấy sau lưng Chu Ải, hơi rũ mắt, dùng tay kia gõ chữ trên màn hình.
Chu Ải cúi đầu nhìn những dòng chữ Trần Tầm Phong gõ ra, hắn không trả lời câu hỏi của Chu Ải, mà nói sang chuyện khác: “Máy tính bảng và sạc dự phòng đều ở trong cặp, sách nặng, tôi để hết vào vali cho cậu rồi, đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo cũng ở trong vali, giấy tờ tùy thân đều ở trong cặp, trong túi bên hông cặp có tai nghe và bịt tai, nếu không tìm thấy gì thì nhắn tin cho tôi.”
Vì Chu Ải cúi đầu nhìn Trần Tầm Phong gõ chữ, nên tốc độ đọc của cậu chính là tốc độ gõ chữ của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong gõ xong, cậu khẽ gật đầu.
Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn cậu, lại tiếp tục viết trên điện thoại: “Cho tôi xem vé tàu cao tốc của cậu.”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại, Chu Ải dùng ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, gọi thông tin đặt vé lên, vé tàu do giáo viên nhà trường thống nhất đặt, số ghế của Chu Ải là toa 08, ghế 11F, vừa khéo là ghế cạnh cửa sổ.
Xem xong thông tin chuyến tàu, Trần Tầm Phong tắt điện thoại, mọi nguồn sáng trên giường tầng trên lập tức biến mất, hắn ôm Chu Ải đổi sang tư thế ngủ, họ đang ở trong bóng tối, khó nhìn thấy đồ vật, nhưng Trần Tầm Phong vẫn có thể nhận ra rõ ràng Chu Ải vẫn đang mở mắt, tay hắn vỗ nhẹ vào lưng Chu Ải, nhưng Chu Ải vẫn không có ý định nhắm mắt, thậm chí Trần Tầm Phong còn có thể cảm nhận được tần suất chớp mắt đều đặn của cậu.
Giao tiếp trong bóng tối chỉ có thể dựa vào xúc giác, vì vậy Trần Tầm Phong giơ tay, úp lòng bàn tay vào má Chu Ải, làm một động tác đơn giản trong ngôn ngữ ký hiệu biểu thị “ngủ“.
Nhưng Chu Ải vẫn không ngủ, tay đang kê dưới cổ cậu là cánh tay của Trần Tầm Phong, cậu nằm nghiêng, chỉ bình tĩnh mở mắt, lông mày Trần Tầm Phong khẽ động, hắn cười trong bóng tối, sau đó chống nửa người trên ngồi dậy, muốn tiến lại gần hôn mắt Chu Ải.
Chu Ải rất bình tĩnh, mở mắt chờ hắn đến gần, cho đến khi môi Trần Tầm Phong thực sự chạm vào lông mi Chu Ải, lông mi Chu Ải khởi động cơ chế bảo vệ, vô thức nhắm lại che đi đôi mắt bên dưới, Trần Tầm Phong hôn lên mí mắt khép hờ của Chu Ải.
Trần Tầm Phong hôn mắt và sống mũi Chu Ải, tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cậu theo nhịp điệu đều đặn, đến khi Chu Ải ngủ say, hắn mới phát hiện Chu Ải đang gập tay để dưới gối, ngón tay Chu Ải nắm lấy viền cổ áo phông của hắn, các đốt ngón tay áp vào xương quai xanh bên dưới áo, bàn tay Chu Ải trắng trẻo, nắm lấy chiếc áo đen của hắn, sự tương phản về màu sắc rất rõ ràng, ngay cả trong ánh sáng mờ tối này, Trần Tầm Phong cũng có thể nhìn rõ, bàn tay trắng trẻo của cậu như đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối, Trần Tầm Phong ôm Chu Ải vào lòng, áp mặt vào mặt Chu Ải, mặc cho cậu nắm lấy áo mình, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Chu Ải vừa đến cổng trường tập trung với học sinh lớp 12 thì đã bị giáo viên giục lên xe, bọn họ phải đi xe buýt đến ga tàu cao tốc để đón tàu, vì vậy các khâu ở giữa diễn ra rất nhanh, không chậm trễ chút nào, Chu Ải dừng lại ở cổng trường chưa đầy nửa phút, tất cả giáo viên và học sinh đã tập trung đông đủ, sau đó tài xế xe buýt chuẩn bị khởi hành.
Đi tàu cao tốc thì phải đi sớm chứ không được đi muộn, họ còn phải tính đến tình hình tắc đường vào giờ cao điểm buổi sáng, vì vậy không ai đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào về việc khởi hành sớm.
Chu Ải ngồi vào vị trí, cảm nhận độ rung từ động cơ khởi động của xe, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngôi trường, hiện giờ Trần Tầm Phong đang ở trong lớp học bài buổi sáng, Chu Ải mừng vì hắn không đến tiễn, tòa nhà giảng dạy cách cổng trường một đoạn, đi đi lại lại thực sự rất mất thời gian.
Xe chạy về phía trước, Chu Ải định thu hồi tầm mắt, nhưng khi lướt qua một chỗ nào đó thì khựng lại, cậu nhìn thấy một bóng người, cách một khoảng, người đó đứng xa xa dưới một cái cây nào đó trong trường, Chu Ải chỉ nhìn thấy nửa người lộ ra của bóng dáng đó, chỉ nhìn thấy ống quần màu xanh nhạt của người đó, cậu biết đó là Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong mặc chiếc quần jean màu xanh nhạt mà sáng nay ra khỏi nhà đã thay, nửa người trên là chiếc áo ngắn tay màu trắng tinh, Trần Tầm Phong không mặc nhiều quần áo sáng màu, sáng nay hắn thay xong, Chu Ải còn giúp hắn sửa lại ống tay áo đã xắn lên.
Vì góc độ và khoảng cách, khuôn mặt của Trần Tầm Phong hoàn toàn bị tán lá cây che khuất, Chu Ải chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của hắn, và vì xe đang chạy về phía trước, dần dần cậu không còn nhìn rõ bóng dáng đó nữa.
Một đàn chị ngồi phía sau kéo rèm cửa sổ, rèm màu xanh kéo đến phía trước che khuất tầm mắt Chu Ải, cậu không nhìn thấy bóng dáng Trần Tầm Phong nữa.
Chu Ải từ từ quay đầu, nhìn về phía tựa lưng ghế phía trước, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy một cảm xúc chùng xuống vì chia xa, đây là một cảm xúc rất kỳ lạ, Chu Ải biết rõ mình chỉ đi thi, biết rằng vài ngày nữa họ sẽ gặp lại, biết rằng cậu có thể dùng điện thoại nhắn tin cho Trần Tầm Phong ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy nửa bóng dáng của Trần Tầm Phong ẩn hiện dưới tán cây, khi thấy hắn vẫn đến tiễn mình rời đi, Chu Ải lại bị cảm xúc chi phối và nảy sinh một cảm xúc chua xót.
Chu Ải ngồi trên xe buýt, xe vẫn chưa chạy khỏi con đường của Học viện, nhưng lúc này, cậu đột nhiên rất nhớ rất nhớ Trần Tầm Phong.
Chu Ải quay đầu nhìn sang chiếc rèm màu xanh nhạt bên cạnh, xe đang chuyển động, rèm cũng rung theo, Chu Ải hiếm khi không làm gì cả, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào rèm, nhìn rất lâu.
Tám giờ sáng khởi hành hòa vào dòng xe giờ cao điểm, đúng như dự đoán, họ đã bị tắc đường một lúc, may mà họ khởi hành sớm, dự trù thời gian thoải mái, cuối cùng khi đến ga tàu cao tốc, học sinh và giáo viên vẫn có thể thong thả xếp hàng kiểm tra vé.
Vé tàu cao tốc do giáo viên thống nhất đặt, tất cả học sinh và giáo viên đều ở toa 8, nhưng không thể đảm bảo chỗ ngồi cụ thể, trong đội có giáo viên và học sinh tình cờ ngồi cạnh nhau, cũng có người như Chu Ải, ngồi cùng hàng với một hành khách xa lạ.
Khi Chu Ải để hành lý vào chỗ ngồi của mình, ghế bên cạnh vẫn còn trống, cậu nhớ Trần Tầm Phong nói khi cậu lên xe thì nhắn tin, liền lấy điện thoại nhắn cho Trần Tầm Phong: “Tôi lên xe rồi.”
Trần Tầm Phong có lẽ đang ở trong lớp học, một lúc sau không trả lời, Chu Ải cất điện thoại, lấy máy tính bảng ra khỏi cặp sách, sau đó đeo tai nghe vào, bắt đầu cúi đầu làm việc của mình.
Chu Ải đang lướt qua giấy tờ trên máy tính bảng, cậu luôn có thể nhanh chóng tập trung vào việc học của mình, nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn có thể cảm thấy chưa đầy vài phút sau, ghế bên cạnh mình đã có người ngồi, và không lâu sau khi người đó lên xe, tàu điện đã chạy về phía trước.
Đầu tiên, tàu điện chạy qua đường hầm ngầm trong nhà ga, sau đó càng chạy về phía trước, ánh sáng ban ngày càng mạnh, người ngồi bên cạnh Chu Ải đột nhiên giơ tay qua người cậu, kéo tấm chắn nắng xuống.
Tàu điện chạy đều về phía trước nửa giờ, Chu Ải đã làm xong một nửa bài thi trên máy tính bảng, rồi đột nhiên cậu cảm thấy điện thoại của mình rung lên, Chu Ải hoàn hồn khỏi bài vật lý, cậu đoán đó là tin nhắn của Trần Tầm Phong.
Chu Ải mở điện thoại ra xem, đúng là tin nhắn của Trần Tầm Phong, nửa phút trước hắn mới trả lời: “Tôi cũng lên xe rồi.”
Nhìn thấy tin nhắn, trong chốc lát Chu Ải không phản ứng lại, cậu khựng lại một chút, sau đó cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh, nhịp tim Chu Ải không hiểu sao lại bắt đầu tăng tốc, rồi cậu từ từ quay đầu, không kịp phòng bị, liền đối diện với đôi mắt như cười như không của Trần Tầm Phong bên cạnh.
Trần Tầm Phong vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, làn da hắn hơi ngả tông lạnh, màu sắc tươi tắn sạch sẽ trên người hắn cũng không thể trung hòa được sự sắc bén của hắn, hắn hơi nghiêng người ngồi trên ghế, tay đặt trên tay vịn chống đầu, khóe môi cong lên một chút, cứ thế nhìn chằm chằm Chu Ải.
Trong nửa phút đó, Chu Ải nhìn chằm chằm chàng trai bên cạnh, không biết nên phản ứng ra sao.
Cho đến khi Trần Tầm Phong giơ tay tháo tai nghe bên trái của cậu ra, hắn cười hỏi: “Nghe gì thế? Thấy cậu nghiêm túc thế, không dám làm phiền cậu.”
Nhiệt độ điều hòa trên xe hơi thấp, đầu và mặt Chu Ải đều bị thổi lạnh, nhưng khi tháo tai nghe ra, đầu ngón tay Trần Tầm Phong chạm vào tai cậu, Chu Ải cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay Trần Tầm Phong ấm áp, nghe thấy câu hỏi của Trần Tầm Phong, cậu định giải thích, nhưng Trần Tầm Phong đã đưa tai nghe đến gần tai mình, tự mình tìm ra câu trả lời: “Không có gì à?”
Chu Ải gật đầu, cậu xoa xoa ngón tay mình, viết một cụm từ trên máy tính bảng: Nơi công cộng, sau đó đưa cho Trần Tầm Phong bên cạnh xem.
Các sản phẩm điện tử được nâng cấp và thay đổi từng năm, bây giờ tai nghe đã có thể đại diện cho một cách tránh giao tiếp xã hội, đeo tai nghe ở nơi công cộng có nghĩa là không nghe thấy tiếng của người khác, cũng có nghĩa là không muốn bị làm phiền.
Tình huống đặc biệt của Chu Ải là không thể tránh khỏi, cậu là một người câm không nói được, rào cản ngôn ngữ ở một mức độ lớn đã hạn chế tiếp xúc của cậu với người khác, cậu không muốn làm phiền người lạ ở nơi công cộng, điều này đối với cậu và đối phương đều là phiền phức, vì vậy trong nhiều trường hợp, cậu luôn đeo tai nghe, duy trì trạng thái không muốn bị làm phiền, để giảm bớt sự tiếp xúc và giao tiếp của người lạ với mình.
Chu Ải viết cụm từ đơn giản này, sau khi Trần Tầm Phong nhìn thấy, ánh mắt hơi khựng lại, hắn gần như ngay lập tức hiểu ý Chu Ải.
Từ khi quen biết Chu Ải, Chu Ải đã không nói được, “câm” của Chu Ải mang đến cho cậu nhiều ảnh hưởng khác nhau, Trần Tầm Phong gần như đều biết, nhưng mỗi lần Chu Ải vì chuyện này mà thêm bất tiện, hoặc bị người khác đối xử khác biệt, Trần Tầm Phong vẫn thấy đau lòng, đây là điều không thể tránh khỏi.
Nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Trần Tầm Phong dần dần biến mất, hắn rũ mắt điều chỉnh biểu cảm của mình, khi ngẩng đầu lên, chỉ nói nhỏ với Chu Ải một câu: “Được.”
“Câm” đã đi cùng Chu Ải được 16 năm, Chu Ải đã sớm quen với mọi sự bất tiện mà “câm” mang lại, cậu đã sớm có thể bình tĩnh đối mặt với khuyết điểm của mình, cậu ngồi cạnh Trần Tầm Phong, đương nhiên nhìn ra được sự thay đổi trong biểu cảm của Trần Tầm Phong, vì vậy cậu rất tự nhiên chuyển chủ đề, Chu Ải viết chữ trên máy tính bảng hỏi Trần Tầm Phong: Sao cậu lại đến?
Tuyến tàu này có nhiều học sinh và giáo viên, trong toa tàu rất yên tĩnh, Trần Tầm Phong nghiêng đầu dựa vào bên Chu Ải, hắn kéo tay Chu Ải xuống, nắm lấy ở giữa ghế, hắn dùng khớp ngón tay xoa vết chai trên tay Chu Ải, giọng nói phát ra hơi nhỏ, như tiếng khe khẽ thì thầm, hắn chậm rãi nói: “Muốn đến, thì đến thôi.”
Trong giọng nói của Trần Tầm Phong vẫn còn chút cảm xúc buồn bã, hắn giải thích: “Lần này các cậu không phải ở khách sạn bên ngoài à, cậu thi, tôi học ở khách sạn một mình, cũng giống như ở trường thôi.”
Chu Ải chỉ có một tay rảnh, gõ chữ trên điện thoại sẽ tiện hơn nhiều, vì vậy cậu lấy lại điện thoại, gõ chữ vào một ghi chú mới trên điện thoại, Trần Tầm Phong dựa vào vai cậu để xem.
Chu Ải viết: Lần này đi về mất bốn ngày, bốn ngày cậu không đến lớp, thì nói thế nào với giáo viên chủ nhiệm của các cậu.
Chu Ải viết xong câu này, Trần Tầm Phong liền lấy điện thoại của mình ra, hắn mở một bức ảnh, đưa cho người bên cạnh xem: “Cậu xem cái này.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại mà Trần Tầm Phong đưa đến trước mặt mình, trên màn hình là một bức ảnh chụp tờ giấy xin phép nghỉ học, lý do xin nghỉ là đi khám sức khỏe, tờ giấy xin phép có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm, chữ ký của phụ huynh và con dấu của khối, đầy đủ không thiếu một thứ, Trần Tầm Phong bổ sung bên cạnh: “Cậu tôi làm cho.”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong liền nở nụ cười tinh quái, Chu Ải cũng cười nhẹ, cậu hơi cúi đầu, lại hỏi: Sao lại mua được chỗ ngồi này?
Mua vé tàu cao tốc trực tuyến chủ yếu là hệ thống chọn ngẫu nhiên, mua được cùng toa tàu đã khó, Trần Tầm Phong lại ngồi ngay ghế bên cạnh mình.
Trần Tầm Phong cười nhẹ, hắn vuốt ve vết chai trên tay Chu Ải, lắc đầu nói: “Không khéo thế đâu, tôi tự mua vé trên phần mềm, rồi lại hoàn vé, làm đến mười lần, mua được chỗ gần nhất là ở hàng đầu toa các cậu.” Trần Tầm Phong giơ ngón tay chỉ về phía trước, “Chính là cái 01D đó, sau đó phần mềm không cho tôi mua nữa, giới hạn tôi do thao tác quá thường xuyên.”
“Vừa nãy tôi không lên tàu, là vì đợi ở chỗ nối toa, tôi đổi với người ngồi ở chỗ này, nếu không thì tôi chỉ có thể xuống tàu rồi lại đi tìm cậu thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.