Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 61
Khương Ô Lap
07/05/2024
Chu Ải trợn tròn mắt nằm nghiêng trên giường, lặng lẽ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, quần cậu bị bẩn rồi, bây giờ mặc quần đùi đen của Trần Tầm Phong, quần đùi dài đến đầu gối, ống quần rộng, gió lạnh từ điều hòa trong phòng thổi qua người cậu, cuối cùng Chu Ải cảm thấy không còn nóng như vậy nữa.
Cánh cửa phòng tắm bị ai đó đẩy từ bên trong ra, Chu Ải nghe thấy Trần Tầm Phong đi ra từ bên trong, hắn có vẻ đã bước nhẹ hơn, tiếng bước chân lặng lẽ biến mất trên tấm thảm, nửa phút sau, Trần Tầm Phong dừng lại bên giường, hắn giũ chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người Chu Ải, chiếc chăn mỏng phủ xuống, hoàn toàn che khuất lưng và bắp chân của Chu Ải.
Chu Ải vẫn nằm im tại chỗ không nhúc nhích, Trần Tầm Phong giơ tay qua nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, rồi vô tình chạm vào ánh mắt của Chu Ải, hắn khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Chu Ải: “Chưa ngủ à?”
Chu Ải khẽ lắc đầu, rồi từ trên giường ngồi dậy, cậu ra hiệu cho Trần Tầm Phong bằng tay: Không buồn ngủ.
Cậu nhìn Trần Tầm Phong trước mặt, Trần Tầm Phong lại đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài không mặc áo, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám, trên người hắn còn dính nước, những giọt nước rải rác dính vào xương quai xanh và thắt lưng của hắn, ánh sáng đèn trên trần nhà tập trung vào những giọt nước, những giọt nước đó được phản chiếu như những viên kim cương vụn sáng lấp lánh, Chu Ải giơ tay, dùng ngón tay lau đi nửa giọt nước đọng trên cổ Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Chu Ải, hỏi cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, hơi im lặng một lúc, đưa tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, cậu hơi cúi đầu do dự một chút, mới đánh một câu trên điện thoại: Thực ra lúc nãy cậu không cần phải đi tắm lần thứ hai.
Trần Tầm Phong ngồi ngay bên giường, đầu gối hắn cong lên chạm vào chân Chu Ải, nửa người trên của hai người rất gần nhau, Chu Ải đánh câu đó ngay dưới tầm mắt của Trần Tầm Phong, sau khi đánh xong, cậu cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh của Trần Tầm Phong đặt lên vai mình.
Trần Tầm Phong bóp vai cậu, Chu Ải thuận theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, rồi nhìn người trước mặt, đèn trên trần phòng quá sáng, hai người lại ngồi quá gần nhau, ở khoảng cách này, Chu Ải gần như có thể nhìn thấy từng sợi lông mi rõ ràng của Trần Tầm Phong, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới nghe thấy giọng nói của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong lại nhắc đến chủ đề trước đó, hắn hỏi Chu Ải: “Vậy cậu biết không?”
Ngón tay Trần Tầm Phong xoa vành tai Chu Ải, xoa đến nỗi tai Chu Ải hơi đỏ, giọng hắn hơi khô, hắn nói: “Cậu nói với tôi đi, đừng ngại.”
Chiếc chăn mỏng sau khi được nhấc lên thì chất thành đống ở chân Chu Ải, cậu mặc quần đùi đen, bắp chân và đầu gối lộ ra ngoài được tôn lên đến đặc biệt trắng, Chu Ải hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình một lúc, rồi từ từ lắc đầu. Cậu chưa từng giải quyết phản ứng sinh lý cho bản thân, trong những năm tháng tuổi dậy thì cơ thể phát triển nhanh chóng, Chu Ải sống một cuộc sống thanh đạm như một nhà sư khổ hạnh, cậu chưa bao giờ có suy nghĩ và ham muốn này, ngay cả những giấc mơ đầy màu sắc mà con trai thường có, Chu Ải cũng chưa từng mơ thấy bao giờ. Hai năm nay cậu và Trần Tầm Phong thân thiết hơn, đôi khi hai người hôn nhau quá mức, Chu Ải tự nhiên sẽ có phản ứng, nhưng như Trần Tầm Phong đã nói, phản ứng của Chu Ải không mạnh, vì vậy cậu chỉ đợi mình bình tĩnh lại trong phòng tắm.
Thật khó khăn để có thể nhận được câu trả lời của Chu Ải, Trần Tầm Phong trực tiếp ôm eo cậu lên đùi mình.
Đây không phải là ký túc xá của trường, chỉ có hai người họ ở đây, không ai làm phiền họ, họ cũng không cần phải kiêng dè bất kỳ ai, Trần Tầm Phong có thể mặc kệ mọi thứ, vì vậy hắn muốn ôm Chu Ải mọi lúc mọi nơi.
Chu Ải thuận theo động tác của hắn, mặt đối mặt mà ngồi trên đùi hắn, Trần Tầm Phong không mặc áo, Chu Ải đưa tay đỡ vai hắn, chạm vào làn da bị gió thổi đến lạnh ngắt của hắn.
Trần Tầm Phong xoa xoa tóc sau gáy cậu, hắn hỏi Chu Ải: “Cậu không có kinh nghiệm, nhưng khả năng học tập của cậu rất mạnh, vì vậy học theo tôi một lần là sẽ biết?”
Chu Ải quay đầu đi, cụp mắt không nhìn Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong cười một tiếng, hắn dùng lòng bàn tay nâng mặt Chu Ải không cho cậu trốn, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Chu Ải, rồi nhìn vào mắt Chu Ải chậm rãi nói: “Đợi cậu lớn thêm chút nữa, lớn thêm chút nữa, bây giờ cậu mở van cho tôi đi, Chu Ải, tôi sợ sau này tôi không kiềm chế được.”
Trần Tầm Phong nói rất thẳng thắn: “Nếu lần này cậu giúp tôi giải quyết, tôi chắc chắn sẽ thoải mái, vậy thì lần sau, lần sau nữa tôi sẽ tiếp tục muốn cậu giải quyết cho tôi, giải quyết mãi thì có thể tôi sẽ không còn cảm thấy thỏa mãn nữa, tôi muốn thử những trò khác.” Trần Tầm Phong lắc đầu: “Người ta vẫn nói đàn ông dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, thứ này chỉ cần mở đầu thì sẽ không có hồi kết. Nhiệm vụ học tập của cậu sau này rất nặng, cậu đã học nhiều năm như vậy, chỉ vì kết quả của hai năm này, tôi không muốn làm phiền cậu vào lúc này, khiến cậu mất tập trung.”
Nói đến đây, Trần Tầm Phong dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên đưa tay lấy máy tính bảng từ tủ đầu giường, hắn vừa mở máy tính bảng vừa nói: “Hôm đó tôi tra thông tin thi cử của cậu, đột nhiên vào được một diễn đàn trên mạng.”
Chu Ải cúi đầu nhìn vào trang web mà hắn mở, đầu trang diễn đàn là tiêu đề được phóng to và in đậm, Chu Ải liếc mắt một cái là thấy đề bài - “Mọi người hãy chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với thí sinh thi đấu?” Thấy tiêu đề, chân mày Chu Ải khẽ nhíu lại.
Có hàng nghìn lượt trả lời và thảo luận dưới câu hỏi này, câu trả lời được nhiều lượt thích nhất đã nhận được hai mươi nghìn lượt thích, Trần Tầm Phong tiện tay bấm vào câu trả lời được nhiều lượt thích nhất để cho Chu Ải xem, trên trang, người dùng có id là một dãy số lộn xộn đã trả lời: “Bạn gái là thí sinh thi đấu, cuộc sống tình yêu hằng ngày của tôi và cô ấy chỉ có ba trạng thái: Tôi rảnh cô ấy bận, tôi bận cô ấy càng bận hơn, cuối cùng cô ấy thi đỗ rồi rảnh rỗi hoàn toàn đến làm phiền tôi, nhưng tôi thì sắp phải chạy nước rút cho kỳ thi đại học. Bình thường tôi ăn cơm với cô ấy phải tính từng giây, gặp nhau thì như điệp viên liên lạc, gọi điện nhắn tin ấy hả? Càng không thể, lớp cô ấy thu điện thoại. À đúng rồi, mấy người trong mục bình luận đừng có vô lý quá, bạn gái tôi tất nhiên là con gái! Nhưng mà tôi cũng là con gái thôi.”
Sau khi Chu Ải đọc xong, Trần Tầm Phong tiếp tục kéo xuống, hắn vừa kéo vừa nói: “Hôm đó khi tôi lướt qua câu hỏi này, thực ra càng lướt càng thấy tự hào.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn hắn, Trần Tầm Phong cười gian với cậu: “Câu trả lời của họ chủ yếu tập trung vào hai khía cạnh, nói rằng đối tượng bận đến mức không gặp được mặt, sau đó là khoe chỉ số thông minh cao của đối tượng, tại sao tôi lại tự hào chứ, vì đối tượng của tôi chưa bao giờ thi được hạng hai toàn trường, mỗi tối tôi còn có thể ôm cậu ấy ngủ.”
Cánh cửa phòng tắm bị ai đó đẩy từ bên trong ra, Chu Ải nghe thấy Trần Tầm Phong đi ra từ bên trong, hắn có vẻ đã bước nhẹ hơn, tiếng bước chân lặng lẽ biến mất trên tấm thảm, nửa phút sau, Trần Tầm Phong dừng lại bên giường, hắn giũ chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người Chu Ải, chiếc chăn mỏng phủ xuống, hoàn toàn che khuất lưng và bắp chân của Chu Ải.
Chu Ải vẫn nằm im tại chỗ không nhúc nhích, Trần Tầm Phong giơ tay qua nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, rồi vô tình chạm vào ánh mắt của Chu Ải, hắn khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Chu Ải: “Chưa ngủ à?”
Chu Ải khẽ lắc đầu, rồi từ trên giường ngồi dậy, cậu ra hiệu cho Trần Tầm Phong bằng tay: Không buồn ngủ.
Cậu nhìn Trần Tầm Phong trước mặt, Trần Tầm Phong lại đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài không mặc áo, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám, trên người hắn còn dính nước, những giọt nước rải rác dính vào xương quai xanh và thắt lưng của hắn, ánh sáng đèn trên trần nhà tập trung vào những giọt nước, những giọt nước đó được phản chiếu như những viên kim cương vụn sáng lấp lánh, Chu Ải giơ tay, dùng ngón tay lau đi nửa giọt nước đọng trên cổ Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Chu Ải, hỏi cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, hơi im lặng một lúc, đưa tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, cậu hơi cúi đầu do dự một chút, mới đánh một câu trên điện thoại: Thực ra lúc nãy cậu không cần phải đi tắm lần thứ hai.
Trần Tầm Phong ngồi ngay bên giường, đầu gối hắn cong lên chạm vào chân Chu Ải, nửa người trên của hai người rất gần nhau, Chu Ải đánh câu đó ngay dưới tầm mắt của Trần Tầm Phong, sau khi đánh xong, cậu cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh của Trần Tầm Phong đặt lên vai mình.
Trần Tầm Phong bóp vai cậu, Chu Ải thuận theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, rồi nhìn người trước mặt, đèn trên trần phòng quá sáng, hai người lại ngồi quá gần nhau, ở khoảng cách này, Chu Ải gần như có thể nhìn thấy từng sợi lông mi rõ ràng của Trần Tầm Phong, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới nghe thấy giọng nói của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong lại nhắc đến chủ đề trước đó, hắn hỏi Chu Ải: “Vậy cậu biết không?”
Ngón tay Trần Tầm Phong xoa vành tai Chu Ải, xoa đến nỗi tai Chu Ải hơi đỏ, giọng hắn hơi khô, hắn nói: “Cậu nói với tôi đi, đừng ngại.”
Chiếc chăn mỏng sau khi được nhấc lên thì chất thành đống ở chân Chu Ải, cậu mặc quần đùi đen, bắp chân và đầu gối lộ ra ngoài được tôn lên đến đặc biệt trắng, Chu Ải hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình một lúc, rồi từ từ lắc đầu. Cậu chưa từng giải quyết phản ứng sinh lý cho bản thân, trong những năm tháng tuổi dậy thì cơ thể phát triển nhanh chóng, Chu Ải sống một cuộc sống thanh đạm như một nhà sư khổ hạnh, cậu chưa bao giờ có suy nghĩ và ham muốn này, ngay cả những giấc mơ đầy màu sắc mà con trai thường có, Chu Ải cũng chưa từng mơ thấy bao giờ. Hai năm nay cậu và Trần Tầm Phong thân thiết hơn, đôi khi hai người hôn nhau quá mức, Chu Ải tự nhiên sẽ có phản ứng, nhưng như Trần Tầm Phong đã nói, phản ứng của Chu Ải không mạnh, vì vậy cậu chỉ đợi mình bình tĩnh lại trong phòng tắm.
Thật khó khăn để có thể nhận được câu trả lời của Chu Ải, Trần Tầm Phong trực tiếp ôm eo cậu lên đùi mình.
Đây không phải là ký túc xá của trường, chỉ có hai người họ ở đây, không ai làm phiền họ, họ cũng không cần phải kiêng dè bất kỳ ai, Trần Tầm Phong có thể mặc kệ mọi thứ, vì vậy hắn muốn ôm Chu Ải mọi lúc mọi nơi.
Chu Ải thuận theo động tác của hắn, mặt đối mặt mà ngồi trên đùi hắn, Trần Tầm Phong không mặc áo, Chu Ải đưa tay đỡ vai hắn, chạm vào làn da bị gió thổi đến lạnh ngắt của hắn.
Trần Tầm Phong xoa xoa tóc sau gáy cậu, hắn hỏi Chu Ải: “Cậu không có kinh nghiệm, nhưng khả năng học tập của cậu rất mạnh, vì vậy học theo tôi một lần là sẽ biết?”
Chu Ải quay đầu đi, cụp mắt không nhìn Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong cười một tiếng, hắn dùng lòng bàn tay nâng mặt Chu Ải không cho cậu trốn, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Chu Ải, rồi nhìn vào mắt Chu Ải chậm rãi nói: “Đợi cậu lớn thêm chút nữa, lớn thêm chút nữa, bây giờ cậu mở van cho tôi đi, Chu Ải, tôi sợ sau này tôi không kiềm chế được.”
Trần Tầm Phong nói rất thẳng thắn: “Nếu lần này cậu giúp tôi giải quyết, tôi chắc chắn sẽ thoải mái, vậy thì lần sau, lần sau nữa tôi sẽ tiếp tục muốn cậu giải quyết cho tôi, giải quyết mãi thì có thể tôi sẽ không còn cảm thấy thỏa mãn nữa, tôi muốn thử những trò khác.” Trần Tầm Phong lắc đầu: “Người ta vẫn nói đàn ông dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, thứ này chỉ cần mở đầu thì sẽ không có hồi kết. Nhiệm vụ học tập của cậu sau này rất nặng, cậu đã học nhiều năm như vậy, chỉ vì kết quả của hai năm này, tôi không muốn làm phiền cậu vào lúc này, khiến cậu mất tập trung.”
Nói đến đây, Trần Tầm Phong dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên đưa tay lấy máy tính bảng từ tủ đầu giường, hắn vừa mở máy tính bảng vừa nói: “Hôm đó tôi tra thông tin thi cử của cậu, đột nhiên vào được một diễn đàn trên mạng.”
Chu Ải cúi đầu nhìn vào trang web mà hắn mở, đầu trang diễn đàn là tiêu đề được phóng to và in đậm, Chu Ải liếc mắt một cái là thấy đề bài - “Mọi người hãy chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với thí sinh thi đấu?” Thấy tiêu đề, chân mày Chu Ải khẽ nhíu lại.
Có hàng nghìn lượt trả lời và thảo luận dưới câu hỏi này, câu trả lời được nhiều lượt thích nhất đã nhận được hai mươi nghìn lượt thích, Trần Tầm Phong tiện tay bấm vào câu trả lời được nhiều lượt thích nhất để cho Chu Ải xem, trên trang, người dùng có id là một dãy số lộn xộn đã trả lời: “Bạn gái là thí sinh thi đấu, cuộc sống tình yêu hằng ngày của tôi và cô ấy chỉ có ba trạng thái: Tôi rảnh cô ấy bận, tôi bận cô ấy càng bận hơn, cuối cùng cô ấy thi đỗ rồi rảnh rỗi hoàn toàn đến làm phiền tôi, nhưng tôi thì sắp phải chạy nước rút cho kỳ thi đại học. Bình thường tôi ăn cơm với cô ấy phải tính từng giây, gặp nhau thì như điệp viên liên lạc, gọi điện nhắn tin ấy hả? Càng không thể, lớp cô ấy thu điện thoại. À đúng rồi, mấy người trong mục bình luận đừng có vô lý quá, bạn gái tôi tất nhiên là con gái! Nhưng mà tôi cũng là con gái thôi.”
Sau khi Chu Ải đọc xong, Trần Tầm Phong tiếp tục kéo xuống, hắn vừa kéo vừa nói: “Hôm đó khi tôi lướt qua câu hỏi này, thực ra càng lướt càng thấy tự hào.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn hắn, Trần Tầm Phong cười gian với cậu: “Câu trả lời của họ chủ yếu tập trung vào hai khía cạnh, nói rằng đối tượng bận đến mức không gặp được mặt, sau đó là khoe chỉ số thông minh cao của đối tượng, tại sao tôi lại tự hào chứ, vì đối tượng của tôi chưa bao giờ thi được hạng hai toàn trường, mỗi tối tôi còn có thể ôm cậu ấy ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.